Đào sâu xuống không đến bốn mươi centimet thì cái xẻng liền đụng phải một cái hộp sắt. Kỳ Tham thở dài một hơi, ném xẻng đi, khom người xuống lấy chiếc hộp sắt lạnh như băng dính đầy bùn đất kia, sau khi mở nắp hộp thì không ngoài dự liệu, nhìn thấy một chiếc lọ sành được dán kín.
Lấy lọ sành ra, cô lắc lắc, nghe được tiếng nước sóng sánh bên trong, thở dài, có chút bi thương. Mặc kệ nước trong lọ có thể uống được hay không thì chỉ cần nhớ đến tấm lòng của Giai Giai thì đủ khiến cho người nhà phải khổ sở.
Cô dùng hộp giấy cất lọ nước vào, bên cạnh thả thêm viên con nhộng kia, bảo tài xế đưa đến cho Trâu Bằng. Còn Trâu Bằng muốn xử lí thế nào thì cô không hỏi đến. Chỉ là cô biết bây giờ mình chưa có đủ dũng khí và tâm tình để mở cái lọ kia ra.
Vài ngày sau, gần đến cuối năm, Kỳ Tề gọi điện thoại về, dưới sự thúc giục của Kỳ Tham hỏi thăm chị có về nhà mừng xuân hay không thì chị nói là cuối năm nay chị phải sang nhà Khang Tử Hinh ăn tết, cho nên sẽ không về nhà.
Đã chuẩn bị đi gặp cha mẹ rồi sao? Nhưng mà dựa vào cái gì lại gặp cha mẹ của Khang Tử Hinh trước? Chẳng lẽ không phải là cô nhóc Khang Tử Hinh đó phải theo chị cả về gặp người họ Kỳ trước sao? Kỳ Tham nổi giận trực tiếp nổi nóng với chị cả ngay trên điện thoại.
"Được rồi, em nên biết là cha mẹ của Tử Hinh vẫn chưa hoàn toàn đồng ý chuyện chị và em ấy bên nhau." Kỳ Tề rất bình tĩnh dập tắt hỏa khí của em gái. "Chờ chị giải quyết xong bên nhà em ấy thì nhà chúng ta sẽ dễ nói chuyện hơn một chút."
"Làm sao chị biết cha mẹ nhất định sẽ đồng ý chị ở bên cô ta chứ?" Kỳ Tham hừ lạnh một tiếng.
Kỳ Tề không thèm để tâm, hỏi ngược lại: "Không đồng ý thì thế nào?"
Câu hỏi này khiến cho Kỳ Tham sửng sốt một chút. Đúng vậy, không đồng ý thì thế nào? Mặc dù chị cả là trưởng nữ Kỳ gia, thế nhưng bây giờ chị ấy ở bên ngoài làm gì nói gì đã sớm không còn phải chịu sự khống chế và ảnh hưởng của gia đình. Nếu chị ấy chịu dẫn Khang Tử Hinh về nhà gặp cha mẹ thì đã coi như là cho người nhà mặt mũi lắm rồi. Nhưng mà đó cũng chỉ là để thông báo quyết định cuộc đời này của chị ấy mà thôi, chứ không phải là trưng cầu ý kiến của người nhà.
"Được rồi, Tiểu Tham." Đầu dây bên kia, dường như Kỳ Tham có thể đoán ra suy nghĩ của cô, vì vậy liền hòa hoãn giọng điệu. "Sang năm nếu có thời gian, chị sẽ dẫn Tử Hinh về nhà, em yên tâm đi."
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Kỳ Tham có chút vô lực dựa trên ghế sofa, cách một lúc lâu mới gọi cho cha mẹ đang làm việc ở công ty, báo lại tin tức chị cả và Khang Tử Hinh đã gần như khẳng định quan hệ.
Ba Kỳ trầm mặc hồi lâu, sau đó hỏi chắc nịch: "Chị của con năm nay sẽ không về nhà mừng năm mới?"
"Dạ, đúng vậy." Kỳ Tham vội vàng trả lời: "Nhưng mà chị ấy có nói ngày nghỉ sang năm nhất định sẽ dẫn theo cô bé kia... trở về cho cha mẹ nhìn thử một chút."
Ba Kỳ lại im lặng, qua lúc lâu mới nói: "Ừ, nghe theo con bé đi, nghe theo nó."
Dường như không nghe theo lời Kỳ Tề thì không còn cách nào khác. Kỳ Tham rất không thích cảm giác ngăn cách giữa người nhà với nhau, cho nên sau khi cúp máy thì liền gởi tin nhắn cho chị cả: "Tết năm nay chị không về, cha mẹ rất mất mác, sang năm có thời gian, nhất định phải về thăm nhà, càng sớm càng tốt."
Kỳ Tề trả lời rõ ràng mà đơn giản, nhưng lại không có đáp ứng cụ thể: "Đã biết."
Nếu năm đó chị cả không đến Bạch gia... Nếu năm đó Kỳ gia không có bị ép đến mức nhà tan cửa nát.... Nếu hai chị em có thể cùng nhau lớn lên như hồi đó... Có phải là quan hệ người nhà sẽ không tệ hại như bây giờ không?
Kỳ Tham xoay xoay điện thoại trong tay, tâm tình muốn nổi điên nhưng lại không có cách nào phát tiết.
Bởi vì năm nay xảy ra quá nhiều chuyện nên đã lâu rồi Kỳ Tham không đến thăm hỏi Tôn giáo sư. Mắt thấy lại sắp đến cuối năm, Tô Oánh rốt cuộc cũng đã chắc chắn thời gian, có thể cùng cô ta đơn độc gặp mặt ở nhà Tôn giáo sư. Cho nên cô cũng thuận tiện mua sắm không ít quà tết, lái xe đến tặng cho Tôn giáo sư và Tôn phu nhân. Sau đó bồi hai vị trưởng bối già nua càng đến cuối năm càng cô đơn trò chuyện hơn nửa buổi sáng.
Gần đến buổi trưa, Tô Oánh được người đại diện Quyên Tử lúc nào cũng bám theo bên người lái xe đưa đến đây. Kỳ Tham ở trong sân nghịch thỏ, thấy cô ta đẩy cổng gỗ đi vào thì liền nghiêng đầu cười một cái: "Đúng là tôi không nhìn quen dáng vẻ không mang giày cao gót của cô."
Tô Oánh cọ cọ đôi giày thể thao trên chân lên mặt đất, lấy kính râm xuống, trả lời: "Chỉ riêng điểm này đủ để nói cô hiểu tôi quá ít."
"Cô đến giờ này thì chắc là chưa ăn trưa nhỉ?" Kỳ Tham đứng dậy, chỉ chỉ vào nhà. "Gà rừng hầm rau củ dại, ăn được không?"
Tô Oánh đi đến, dùng ngón tay gõ nhẹ lên cánh cửa hơi lung lay của cái lồng thỏ, cười một tiếng, nói: "Mấy lần trước đến đây, tôi cũng không có kén chọn thức ăn."
Quyên Tử phía sau đã đậu xong xe, xách chút quà đi vào sân vườn, cùng Tô Oánh đi lên tầng hai, chào hỏi với vợ chồng Tôn giáo sư, sau khi cất quà xong thì liền đi về phía bãi đậu xe ở đối diện con suối. Xem ra Tô Oánh không có ý để cho chị ta ở lại ăn cơm chung.
Ăn xong bữa cơm trưa nóng hổi, cả Kỳ Tham và Tô Oánh đều không chủ động nói đến chuyện chính ngày hôm nay. Chỉ hết sức thong thả bồi Tôn giáo sư và Tôn phu nhân nói chuyện phiếm, đợi sau khi kết thúc bữa trưa thì Tô Oánh mới cười nói với Kỳ Tham: "Chúng ta ra sau núi đi dạo một vòng đi, không biết vườn hoa mà chúng ta nhảy múa hồi đầu năm bây giờ ra sao rồi."
Kỳ Tham gật đầu, xoay người lên tiếng chào vợ chồng Tôn giáo sư, sau đó mặc áo choàng dài cùng Tô Oánh đi ra phía sau nhà.
"Mùa đông năm nay lạnh dị thường nhỉ, cứ liên tục hạ thấp nhiệt độ, ngày nào tôi cũng phải bon chen bên ngoài." Tô Oánh và Kỳ Tham sóng vai đi dọc theo con đường mòn leo lên núi, giọng nói mang theo bất đắc dĩ. "Lần đầu tiên cảm thấy làm tài tử thật sự rất mệt."
Kỳ Tham thờ ơ trả lời: "Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba."
"Đúng vậy, trước kia cảm thấy chỉ cần có tín niệm làm minh tinh thì sẽ một đường tiến bước. Từng có một tiền bối nói với tôi, ý nghĩ kia sớm muộn gì cũng sẽ dao động, tôi đã từng đơn thuần nghĩ ông ấy chỉ muốn áp chế khí thế của tôi mà thôi, không ngờ bây giờ lại có chút không kiên định." Tô Oánh cười nói, trong giọng nói lộ ra chút thương cảm.
Tuy Kỳ Tham ít tiếp xúc với cô, nhưng chưa bao giờ thấy cô như vậy, không khỏi ghé mắt nhìn nhiều một phen: "Gần đây không phát sinh chuyện gì không tốt đó chứ?"
"Chuyện không tốt? Có rất nhiều, kể từ đâu mới được đây?" Tô Oánh nghe ra cô đang quan tâm mình, nhất thời yên lòng cười cười: "Nói chuyện riêng trước đi, sau khi nghe xong thì cô không nên lan truyền ra ngoài."
"Chuyện riêng gì?" Kỳ Tham không phải người bát quái, nhưng nhìn thấy người kia có ý bày tỏ thì cũng thử hỏi.
Tô Oánh ngẩng đầu nhìn đẳng trước, không chút để tâm nói: "Gần đây có một người cầu hôn tôi, cầu đến chỗ của cha tôi, cha tôi đang nghĩ cách để tôi đáp ứng lời cầu hôn của người kia."
"À." Kỳ Tham cào cào gò má, cảm giác có chút không thú vị. "Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi muốn cô giúp tôi, loại bỏ ý đồ cầu hôn của người kia." Tô Oánh đột nhiên cười rực rỡ, sóng mắt lưu chuyển nhìn cô: "Nếu là cô thì nhất định có thể làm được."
Kỳ Tham hé mắt: "Xin lỗi, tôi hình như, không quá hiểu ý của cô?"
Tô Oánh dừng chân, đối mặt với cô, nói: "Bộ phim hôm đó tôi cho cô vé, cô có thật sự nghiêm túc xem nó chứ?"
"Có xem, làm sao?" Kỳ Tham nhíu mày một cái không đoán ra được rốt cuộc cô muốn nói gì.
"Câu chuyện báo thù nha, liên quan đến lợi ích giữa những gia tộc." Tô Oánh càng cười rực rỡ, "Cô có thể đàng hoàng nói cho tôi biết hay không, có phải cô rất ghét người Vệ gia, có nghĩ đến muốn chiếm lấy thế lực mấy chục năm nay của Vệ gia, một lần nữa để gia tộc của cô trở nên hưng vượng?"
Trong con người Kỳ Tham lóe lên tia sáng lạnh lẽo: "Tô tiểu thư, cô có biết mình đang nói gì hay không...."
"Gọi tôi là Tô Oánh." Tô Oánh không chớp mắt uốn nắn cô. "Nếu như cô nói cô quả thật muốn gây khó dễ cho Vệ gia, vậy thì tôi mới có thể tiếp tục nói xong chuyện cần nói."
Kỳ Tham nghiêng đầu một chút: "Cô gọi tôi ra đây trò chuyện, hẳn trong lòng đã sớm có đáp án, không bằng nói tiếp nghe thử đi?"
Lúc này Tô Oánh mới cười một tiếng, nhấc chân đi về phía trước, nói: "Con trai trưởng của Vệ gia, Vệ Tân, đến bây giờ vẫn chưa thành gia lập thất, đã hơn ba mươi tuổi. Cha của hắn, cũng chính là chủ tịch hội từ thiện quốc gia bây giờ, đã gặp cha tôi vào một lần nào đó, trong lúc vô tình có hàn huyên đến chuyện này, cho nên ông ta liền nói với cha tôi, muốn con trai của mình đính hôn với tôi."
Kỳ Tham nhìn nàng: "Nghe qua thì có vẻ lai lịch của cô không nhỏ nha."
Có thể khiến cho Vệ gia Đại lão gia chủ động nhắc đến đính hôn, lại là chung thân đại sự của con trai trưởng Vệ gia, như vậy vị đại minh tinh trước mắt này, hiển nhiên không chỉ là thân phận diễn viên ca sĩ đơn độc. Tô Oánh, họ Tô? Nếu là họ Tô....
"Cha tôi là Viện trưởng Viện kiểm soát tỉnh." Tô Oánh cắt đứt tư duy của cô, cũng thản nhiên cười một tiếng. "Lấy thân phận của tôi, phối với hậu duệ của Vệ gia bọn họ, là dư sức. Cô cảm thấy thế nào?"
Kỳ Tham còn có thể cảm thấy thế nào nữa. Cô chỉ cảm thấy khiếp sợ thôi. Thiên kim của Viện trưởng Viện kiểm soát tỉnh, Tô Oánh? Lại chạy đi diễn xuất ca hát, đơn giản là.... Thật là làm cho người ta không thể ngờ. Khó trách biểu hiện và thái độ của người phụ nữ trước mặt này hoàn toàn khác với những minh tinh khác. Nguyên nhân từ trước đến nay luôn đặt bản thân ở thế cao hơn, ngoại trừ vì bối cảnh căn cơ quá sâu thì hoàn toàn chính là coi thường bất cứ sự việc sự vật nào.
"Tin tức này khiến cô không thể tiêu hóa nổi?" Tô Oánh buồn cười hỏi.
Kỳ Tham nhanh chóng trấn định lại: "Theo như lời cô nói, Vệ gia là muốn leo lên cành cây cao nhà cô, Vệ gia Đại lão gia khẳng định không đùa, mà cha cô cũng thật sự nhận lời?"
"Vốn dĩ ông ấy không quá đồng ý chuyện tôi xuất đạo làm minh tinh." Tô Oánh thản nhiên trả lời. "Cũng may mấy năm này tôi biểu hiện không tệ lắm, ông ấy cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở dung túng tôi, thế nhưng chung thân dại sự của tôi, ông ấy vẫn rất để tâm. Nhưng tình huống bây giờ là, ông ấy cảm thấy Vệ Tân kia cũng không tệ lắm, tài sản của Vệ gia cũng đủ hùng hậu, có quan đạo, có thương đạo, lại có quân đạo. Loại gia đình như vậy, có thể cho tôi một đời an ổn."
Kỳ Tham "ồ" một tiếng: "Cô có ý tưởng gì?"
"Tôi còn muốn chơi thêm hai năm nữa." Tô Oánh trả lời rất rõ ràng, "Tôi đã từng nói suy nghĩ này với cha mình, nhưng mà ông ấy bảo tôi cần cân nhắc nhiều một chút. Mặc dù từ phương diện của ông ấy mà nói, có thể làm sui gia với Vệ gia hay không cũng không sao, nhưng ông ấy vì tôi mà cân nhắc nhiều như vậy, tôi cũng không thể quá hoàn toàn bài xích."
"Cho nên ý định tiếp theo của cô là?" Ánh mắt Kỳ Tham lấp lánh nhìn về phía người kia.
Tô Oánh hất mái tóc dài ra sau, mỉm cười nói: "Cho Vệ gia một chút dạy dỗ nho nhỏ, giúp bọn họ nhận rõ địa vị của mình, không nên vọng tưởng một bước lên trời."
Kỳ Tham nhìn rừng cây trơ trụi vào mùa đông xung quanh mình, cảm thấy trong nụ cười của người kia chứ đầy ý lạnh, cùng hàm nghĩa to lớn trong cái gọi là "dạy dỗ nho nhỏ" đó, suy nghĩ một hồi thì không lớn không nhỏ hỏi: "Cô muốn dạy dỗ Vệ gia thế nào?"
"Nhìn xem cô muốn báo thù bọn họ đến mức nào." Tô Oánh vẫn cười, "Tôi nghe nói nhà cô năm đó bị Vệ gia bẫy rất thảm, hơn nữa cô cũng rất không thuận mắt người Vệ gia, cho nên...."
Kỳ Tham bình tĩnh tiếp lời: "Cho nên muốn xem tôi thành vũ khí?"
Chưa bao giờ nghĩ rằng người phụ nữ tên Tô Oánh này vậy mà tâm cơ sâu xa đến vậy, vì một buổi nói chuyện hôm nay, nói không chừng cô ta đã âm thầm dùng rất nhiều thời gian điều tra ân oán của Vệ gia và Kỳ gia.
Tô Oánh cười ung dung: "Cũng có chuyện khiến cô tự nguyện đi làm mà."
"Trong tay cô nắm được thóp của Vệ gia?" Kỳ Tham suy đoán hỏi.
"Coi như là vậy đi, chẳng qua là trong quá trình điều tra Vệ gia thì vô tình phát hiện ra một chuyện rất thú vị." Tô Oánh trả lời, "Nhưng phát hiện thú vị này đủ để khiến Vệ gia ngã nhào. À, nếu như cô nguyện ý giúp tôi, tôi nhất định sẽ nói cặn kẽ cho cô nghe."
Kỳ Tham bĩu môi cười một tiếng: "Tôi bây giờ muốn biết trước một chuyện khác: trưởng bối kia của Vệ gia, hẳn là biết thân phận của cô chứ?"
Tô Oánh ngớ người, rồi chợt cười lắc lắc ngón tay trỏ với cô: "Người quen biết cha tôi đa số đều chỉ biết rằng: thiên kim nhà Tô kiểm soát trưởng, vẫn luôn du học ở nước ngoài, từ nghiên cứu sinh lên đến tiến sĩ."
"Ha..." Nói như vậy, vì nhà Đại lão gia dưới tình huống không biết Tô Oánh chính là con gái của Tô kiểm soát trưởng thì liền mua bán đưa ra thỉnh cầu để con cái hai bên đính hôn sao? Mà Tô Oánh, cũng đã coi Vệ gia là cái đinh trong mắt, sau lưng vận dụng quan hệ điều tra Vệ gia? Kỳ Tham đột nhiên rất muốn cười.
Tô Oánh chống tay lên một thân cây để nghỉ ngơi, hỏi: "Còn cần tôi nói tiếp không?"
Lựa chọn để cô ta nói tiếp thì đồng nghĩ với việc ngầm thừa nhận đồng ý đề nghị tính kế Vệ gia. Kỳ Tham thận trọng dừng bước, do dự dõi mắt nhìn những táng cây trơ trụi dày đặc trước mặt, trong đầu nhanh chóng hiện lên tất cả khó khăn trắc trở mà mình cùng người nhà gặp phải từ nhỏ đến lớn, trong lồng ngực thở hắt ra một tiếng khó chịu, cô một lần nữa nhìn về phía Tô Oánh, ánh mắt chăm chú: "Cô nói được một nửa, tôi nghe được một nửa, cũng rất khó chịu nha, không bằng nói hết ra rồi thảo luận tốt một phen xem thế nào?"
Tô Oánh cười sáng tỏ: "Dĩ nhiên có thể."
Hai người đi một vòng lớn trên núi, Tô Oánh tỉ mỉ kể lại kết quả điều tra mấy tháng trước với Kỳ Tham. Kỳ Tham cũng đưa ra vài lời phân tích, hai bên hết sức nhất trí, chỉ là muốn đạt được mong muốn trước mắt thì còn thiếu một chứng cứ có lợi.
Kỳ Tham dĩ nhiên vô cùng quen thuộc phương diện chương trình pháp luật, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, nhanh chóng nói cho Tô Oánh biết chuyện mà cô nhất định phải chuẩn bị tiếp theo. Sau khi đạt được sự đồng ý của Tô Oánh thì hai người kết nối tất cả đầu mối lại, đạt được nhận thức chung cuối cùng: Về phương diện chứng cứ sẽ do Tô Oánh tìm người tiếp tục tìm kiếm và giám sát, khi mà tất cả điều kiện đã đủ thì những thủ tục tiến hành, còn có hậu sự sau đó là do Kỳ Tham chịu trách nhiệm toàn bộ.
Lúc đi xuống đến chân núi, bước chân của Kỳ Tham trở nên nhanh và nhẹ hơn, Tô Oánh cũng nở nụ cười ung dung hiển nhiên: "Tiếp theo hai chúng ta phần ai người đó đi chuẩn bị nhỉ?"
"Tôi không phải là chỉ cần chờ phía bên cô vạn sự sẵn sàng, còn mình thì chỉ cần đổ chút dầu vào lửa là được rồi hay sao?" Kỳ Tham làm bọp như mình không có chuyện gì, hỏi ngược lại.
Tô Oánh không chút lưu tình đâm đâm cánh tay cô: "Giờ này thì cô đừng nghĩ đến chuyện phân chia rõ ràng như vậy nữa, suy nghĩ cho kĩ, sau khi xảy ra chuyện, cô thật sự có năng lực san bằng tất cả sơ hở sao?"
"Cô nên biết, đối với chuyện của Vệ gia, từ trước đến nay có thể ném đá xuống giếng thì tuyệt sẽ không thả dây cứu người." Thái độ của Kỳ Tham không đổi, nhưng lại cười rộ lên, "Nhưng mà tôi vẫn dựa theo lời đã nói lúc nãy, cố gắng hết sức."
Tô Oánh thở dài, hai tay khoanh trước ngực: "Bây giờ cô có thể nói thật lòng một chút, cô thống khoái đáp ứng cùng tôi chỉnh Vệ gia, rốt cuộc là vì dục vọng báo thù, hay chỉ là vì lợi ích thuần túy?"
"Cả hai đều có." Kỳ Tham nhìn cô một cái, cười như không cười: "Có Vệ gia ngăn ở trước mặt, lợi ích mà nhà tôi lấy được vĩnh viễn chỉ có ở lĩnh vực nho nhỏ kia. Chỉ có dọn bọn họ sang một bên thì công ty mới có thể thấy được càng nhiều hi vọng hơn."
"Cô thật đúng là rất thẳng thắn." Tô Oánh không có ý giễu cợt gì, "Thù cũ hận mới, nội tâm của cô nhất định giãy dụa rất thống khổ."
"Không có người nào thích bị đánh bẹp, trạng thái không có sức chống trả rất tệ hại." Kỳ Tham nhìn tiểu lâu hai tầng trước mặt, vươn tay tỏ ý đi qua, sau đó làm như không có chuyện gì mà đi thẳng về trước.