Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 78




Bộ phim dài xấp xỉ hai tiếng kết thúc, tiếp đó là những tiếng ồ lên của khán giả theo kiểu "thì ra là vậy nha".
Kỳ Tham duỗi người nói với Vệ Linh: "Rất thú vị nhỉ?"
"Kịch bản có ý tưởng rất mới." Vệ Linh đồng cảm phụ họa, "Nhất là diễn xuất của Tô Oánh là tốt nhất."
"Đúng, cô không cảm thấy lúc những diễn viên khác diễn chung với cô ta thì rõ ràng luôn có ảo giác bị hạ thấp sao?" Kỳ Tham cùng nàng đi ra ngoài, không nhịn được mà bình luận. "Xem ra khoảng cách của diễn xuất hay và dở vẫn rất xa, không có cách nào cứng rắn bù đắp bằng một bộ phim được."
Vệ Linh nói: "Đúng vậy, nhưng mà nhìn ra được những diễn viên khác đã rất cố gắng thu hẹp chênh lệch rồi, thế nhưng biểu hiện của Tô Oánh quá hoàn mỹ."
"Có người trời sinh ra đã là diễn viên, không còn cách nào khác." Xem xong bộ phim này, Kỳ Tham ngược lại có thể hiểu tại sao những năm gần đây danh tiếng và giá trị con người của Tô Oánh trong giới giải trí lại không ngừng lớn mạnh như vậy. Phái thực lực kiêm thần tượng, thật sự là rất hiếm có.
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, bên ngoài đã sập tối, đường phố vừa mới lên đèn, Vệ Linh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, xoay đầu hỏi Kỳ Tham: "Bây giờ cô có bận chuyện gì không? Nếu như không có... Bây giờ là giờ cơm tối, tôi mời cô ăn cơm đi, coi như là để đáp lễ cô đã mời tôi xem phim."
Kỳ Tham nhìn túi nilon đựng đồ ăn không hề ít đi trong tay nàng, bũi môi gật đầu nói: "Được thôi, ăn gì thì cô tự chọn, tôi còn chưa đói lắm."
Bên cạnh rạp chiếu phim có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn nhanh, nhưng mà hôm nay là thứ sáu, nơi nào cũng đầy ắp người xếp hàng. Vả lại là muốn mời Kỳ Tham ăn tối nên Vệ Linh không muốn tùy tiện qua loa, vì vậy dứt khoát đi xa một đoạn nữa, tìm một nhà hàng Tây khá cao cấp, sau khi ngồi xuống ghế thì gọi bò bít tết và salad.
Trong lúc đợi thức ăn, Kỳ Tham gởi cho Tô Oánh một tin nhắn coi như cảm ơn: "Tô Oánh, chào buổi tối, tôi vừa xem xong phim của cô. Diễn xuất tốt hơn dự liệu, kịch bản cũng rất hay, cảm tưởng cụ thể thì cần phải chờ lắng đọng thêm một chút rồi mới nói cho cô được."
Chờ sau khi bít tết được dọn lên, Kỳ Tham vừa mới muốn động dao thì tin nhắn hồi âm của Tô Oánh đã chạy vào hộp thư của cô, nhưng mà cô ta lại gởi một tin nhắn không hề liên quan: "À, mà nói, tấm vé còn dư đó cô đã chia sẻ với ai?"
Kỳ Tham nhíu mày, trả lời: "Cùng đi xem với Vệ Linh Vệ luật sư."
Lần này Tô Oánh trả lời rất nhanh: "Lại là Vệ Linh sao? Thật sự khiến cho người khác bất ngờ nha."
Kỳ Tham không thể làm gì khác là đặt dao nĩa xuống, cầm điện thoại lên soạn tin nhắn hỏi ngược lại: "Tại sao?"
Tô Oánh trả lời: "Cũng không có gì, trước kia tôi đều luôn cho rằng cô không thích sống chung với cô ấy hay là người nhà Vệ gia. Xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi."
Trong lòng Kỳ Tham đột nhiên giật mình, theo bản năng liếc nhìn Vệ Linh ở phía đối diện đang chuyên tâm cắt thịt bò, trầm mặc suy nghĩ hồi lâu thì không biết nên trả lời tin nhắn thế nào nữa. Cô cau mày đặt điện thoại lên bàn, cầm dao nĩa cắt thịt, thế nhưng tâm tư lại không đặt trên việc này, nhất thời khiến cho dao nĩa và dĩa sứ ma sát phát ra tiếng chói tai. Vệ Linh ngước mắt lên nhìn cô một cái, cô vội vàng kiếm cớ nói: "A, tôi không quá giỏi dùng.... dao nĩa để cắt thức ăn."
Vệ Linh cũng không ngại, mỉm cười, nhìn cái dĩa thịt hỗn loạn của cô, rất chủ động đặt dĩa thịt của mình đến trước mặt cô, rồi chuyển dĩa của cô về phía mình: "Cô ăn của tôi đi, không cần chê, tôi còn chưa động đến."
Kỳ Tham nhìn những miếng thịt bò được cắt rất chỉnh tề nằm trên dĩa, trầm ngâm một hồi thì cũng không từ chối, cầm nĩa lên bắt đầu ăn, làm bộ như không để ý hỏi: "Tôi đột nhiên nghĩ đến, hai chúng ta quen biết đã vài năm rồi nhỉ?"
Động tác tay của Vệ Linh hơi dừng lại, bình thản "ừ" một tiếng: "Đại khái cũng được ba bốn năm rồi."
Kỳ Tham gật đầu một cái: "Lâu như vậy à, nói thật trong những năm gần đây có lúc nào cô từng căm ghét tôi hay không?"
Vệ Linh không hiểu vì sao cô lại đột nhiên hỏi chuyện này, bỗng chốc có chút khẩn trương nhìn cô một cái: ".... Thật giống như... Là không có."
Kỳ Tham "à" một tiếng, nuốt miếng thịt bò trong miệng xuống, nói: "Này, Vệ luật sư, với tôi mà nói, hình như tôi luôn treo bên mép những câu như tôi thật sự thật sự không thích người Vệ gia các cô."
Vệ Linh chần chừ nhìn cô, trong lòng không tránh khỏi có chút không thoải mái, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng, chuyện này tôi biết."
"Nhưng mà nhắc đến...." Kỳ Tham không biết nên hình dung thế nào mà ngẩng đầu nhìn trần nhà, nghịch nghịch cái nĩa trong tay, tiếp tục nói: "Người phụ nữ như cô, từ bên trong đến bề ngoài đều khiến tôi cảm thấy... Dường như không có gì để chê bai. Về phương diện riêng tư thì hai chúng ta không nói, còn trên phương diện công tác thì mặc dù bản thân cô rất bảo thủ nhưng tuyệt đối là một người trung thực bảo vệ đạo lý.... Cho nên nói mới nhớ, tôi đối với cô thật đúng là.... không ghét nổi."
Vệ Linh nghe lời của cô mà không biết phải làm sao, lần đầu tiên nghe cô chính miêng nói về cách nhìn với mình, mặc dù lời nói cũng có chút không hay ho lắm nhưng mà nàng có chút bất ngờ và vui vẻ, không khống chế được mà tim bắt đầu đập rộn lên.
"Nhưng mà tôi chỉ chỉ cần nhớ đến việc cô có liên quan đến Vệ gia thì quả thực không có cách nào cảm thấy cô tốt hơn chút nào nữa." Vẻ mặt của Kỳ Tham khá nghiêm túc, cúi đầu cầm nĩa đâm đâm miếng thịt trên dĩa, nhân lúc Vệ Linh đang soi mói nhìn cô thì tiếp tục giảng đạo: "Thật ra thì tôi chỉ là muốn nói với cô, mặc kệ là trước kia hay sau này, tôi sẽ luôn luôn căm ghét người Vệ gia, nhưng mà sẽ không chán ghét cô.... Nhưng mà đồng thời tôi cũng không có cách nào móc tim móc phổi xem cô là bạn bè."
Nói cách khác, cô đối với nàng, cuối cùng vẫn có ngăn cách tâm hồn sao? Vệ Linh đột nhiên ảm đạm, trái tim đập rộn nửa ngày nhưng không một lời chống đỡ.
Điện thoại di động rung lên, vẫn là tin nhắn của Tô Oánh: "Đầu năm nay nếu cô có thời gian thì tôi muốn hàn huyên trò chuyện với cô, là thương lượng nghiêm chỉnh, hi vọng cô cho chút thể diện."
Kỳ Tham nhìn Vệ Linh im lặng cắt thịt bò kể từ lúc nghe mình nói những lời kia, trả lời tin nhắn: "Nhìn ra được cô bận bịu hơn tôi nhiều, để xem lúc nào cô có thời gian đi. Đến lúc đó gọi điện thoại cho tôi là được."
Sau đó bầu không khí bữa cơm an tĩnh đến quỷ dị, hoàn toàn khác với lúc nãy, Kỳ Tham có chút bất an, len lén nhìn Vệ Linh nhiều lần, nhưng mà gương mặt của đối phương vẫn một mảnh bình tĩnh, không nhìn ra là có gì không vui, điều này ngược lại khiến cô không quá chắn chắn suy nghĩ chân thực trong lòng nàng.
Sau bữa tối, Vệ Linh thanh toán xong rồi thì nhìn sâu Kỳ Tham, nói: "Vậy... Hai chúng ta đi thôi."
Hai người rời khỏi nhà hàng, đi về phía rạp chiếu phim để lấy xe. Phía trước rạp chiếp phim là một quảng trường không lớn không nhỏ, lúc này đã bắt đầu bày bán rất nhiều sạp hàng và các đám đông tụ tập nhảy đường phố hay tập dưỡng sinh. Đám đông chen chúc qua lại, Vệ Linh đang mất mát, lúc đi bộ không để ý lắm, liên tiếp bị người qua đường đụng phải, cũng nghe được âm thanh bất mãn than phiền của đối phương lướt qua màng nhĩ, nhưng mà nàng vẫn không có cách nào vực lại tinh thần.
Cuối cùng là Kỳ Tham để ý trạng thái mơ màng của nàng, không nói hai lời liền trực tiếp kéo nàng đến bên người, lầm bầm "tối nay cô làm sao vậy", sau đó đi thẳng đến bãi đậu xe thì mới buông tay của nàng ra.
Lúc sắp tạm biệt, Vệ Linh mở cửa xe, lưu luyến nhìn cô một cái, duy trì lễ phép như cũ, nói: "Hôm nay cô dẫn tôi đi xem phim, tôi... rất vui. Cảm ơn cô, Kỳ luật sư."
Kỳ Tham do dự không yên nhìn nàng: "À.... Đừng khách khí, không phải cô đã mời tôi một bữa bít tết rất ngon đó sao."
"... Tạm biêt." Vệ Linh bị một cỗ chua chát đè nặng lên suy nghĩ, cũng không biết dây dưa thêm thì có thể nói được gì. Đêm nay đối phương đã dùng một lời nói để giữ khoảng cách một cách triệt để rồi, hiển nhiên ít nhất trước mắt thì mình cũng nên lưu lại sự tự ái tối thiểu, không thể tiếp tục giả bộ cái gì cũng không biết. Nghĩ như vậy, nàng liền đưa ra quyết định, sau khi tạm biệt thì liền chui vào xe, không thèm làm nóng xe thì đã nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Kỳ Tham đứng yên tại chỗ, sờ mũi, cũng không quá thoải mái mà lái xe về nhà.
Sau khi về đến nhà, nhìn trước nhìn sau, phát hiện cha mẹ đều không có ở đây, hỏi người giúp việc thì mới biết tối nay cha mẹ tăng ca ở công ty. Gần cuối năm nền cần thống kê sổ sách, phỏng chừng không thể xử lí xong ngay tức thì được.
Sau khi tắm xong thì cô muốn đến thư phòng xem xét chuyện kinh doanh, nhưng mà đọc tài liệu nửa ngày thì phát hiện từ nãy giờ sự tập trung của mình không đặt ở đây. Suy nghĩ cả buổi thì không tìm ra được nguyên nhân khiến bản thân tâm thần không yên, cuối cùng không thể làm gì khác là buông tha công việc, tắt đèn thư phòng, đi về phòng ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trên chiếc bàn đặt sát vách tường trong phòng ngủ của cô đều là đồ chơi của Trâu Giai Giai lúc còn sống. Nhìn thấy những thứ đó, cô đột nhiên không có tâm tư muốn ngủ, kéo ghế ra ngồi trước bàn, thuận tay cầm lên từng thứ một, nghĩ một cái liền nhớ lại trước đây em gái chơi nó thế nào, thích nó đến thế nào....
Nhìn vật nhớ người, điều này tàn nhẫn không gì bằng, Kỳ Tham không tự chủ mà cầm hết mọi thứ lên, cuối cùng là chạm đến món quà cuối cùng mà mình tặng cho Trâu Giai Giai: một lọ thời gian bằng thủy tinh chứa đầy viên con nhộng.
Chiếc lọ rất lớn, bên trong chưa đầy những viên con nhộng màu sắc không đồng nhất, không lớn không nhỏ, dài ngắn bằng một ngón tay. Bởi vì bình thường những viên con nhộng bán trên đường thường lớn hơn cái này rất nhiều, trên mạng thì không có bán, ban đầu cũng không biết Giai Giai nhìn thấy nó ở nơi nào, cũng bởi vì lần đó thuận miệng nói một câu muốn nó mà Kỳ Tham vì muốn mua được mà bôn ba gần hết các cửa hàng văn phòng phẩm trong thành phố, cuối cùng ngược lại không khiến cô bé thất vọng mà đào được nó về đây.
Cô lắc lắc lọ thủy tinh, mượn ánh đèn nhìn những viên con nhộng trong suốt bên trong, phát giác bên trong có một thứ. Trong nháy mắt liền ngẩn ra, vội vàng đặt lọ lên bàn, mở nắp, ngẫu nhiên bốc ra một viên con nhộng, dùng lực một chút liền tách nó ra làm hai nửa.
Bên trong con nhộng rơi ra một ít mảnh vụn, cô nhặt lên, phát hiện đó là lá trà, rồi lại thấy bên trong còn có một miếng giấy nhỏ, liền cầm lên mở ra.
"Đã thu thập được rất nhiều nước sương, chôn ở vườn hoa sau nhà chị hai. Chờ trời đổ tuyết thì liền có thể đào lên nấu trà cho anh và chị hai rồi...." Trên tờ giấy là chữ viết của Giai Giai, Kỳ Tham đọc đi đọc lại rất nhiều lần, có chút thất thần nhìn chằm chằm lá trà trên bàn. Ngẩn người một hồi thì cô phục hồi tinh thần, vội vàng lấy thêm một viên con nhộng trong lọ.
Lần này bên trong một viên con nhộng là vài cục đá nhỏ màu sắc không giống nhau, nhưng vẫn có một mảnh giấy viết vài câu giải thích rõ ràng: "Bác sĩ nói tim không tốt thì không thể lặn xuống nước, như vậy nếu đi biển thì không thể nhặt đá dưới đáy biển rồi. Vậy thì mình có thể đem những hòn đá mình thích ném xuống biển, có lẽ qua một đoạn thời gian thì chúng liền biến thành những viên đá cuội rất đẹp đi."
Kỳ Tham cầm hai mảnh giấy, nhìn những viên con nhộng trong chiếc bình trong suốt, đau đầu rồi đau lòng ôm trán, dùng sức thở hổn hển.
Điện thoại di động vang lên, cắt đứt ưu tư của cô, với tay đến lấy điện thoại qua nhìn thì là tin nhắn của Tô Oánh: "Tôi đột nhiên rất nhớ chiếc cầu nhỏ bên dòng nước chảy ở nhà vị Tôn giáo sư kia, qua vài ngày nữa chờ tôi quay về rồi thì hẹn gặp mặt ở đó được không?"
Không chờ Kỳ Tham trả lời thì cô ta đã nhanh chóng gởi thêm một tin nhắn bổ sung: "Chỉ hai chúng ta, không cần gọi thêm người khác."
Kỳ Tham cảm giác lần này cô ta có chuyện rất quan trọng cần nói, nhưng lại không đoán ra được là chuyện gì, lúc này mặt mày cô liền nghiêm lại, không có tâm tư dư thừa mà trả lởi: "Được."
Bởi vì bị tin nhắn của Tô Oánh cheng ngang mà cô không có tâm tư tiếp tục mở viên con nhộng nữa, chỉ khôi phục trạng thái ban đầu của hai viên kia, rồi lại bỏ vào lọ thủy tinh.
Nằm dài trên giường, trước khi đi vào giấc ngủ, không biết vì sao trước mắt cô lại hiện lên bóng dáng của Vệ Linh trước lúc từ giã. Lúc đó hình như Vệ Linh có cảm giác sa sút không nói nên lời, sau khi nhận ra điểm này thì cô cảm thấy không tốt lắm.
Sau đó, cô lại đột nhiên nghĩ: Vệ Linh là kiểu phụ nữ gì chứ.... Người phụ nữ này dường như chưa bao giờ nổi giận, bình thường lúc ở cùng thì cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ, có lẽ là bởi vì nàng có hàm dưỡng, có lẽ bởi vì dung mạo vô song của nàng, hoặc cũng là vì những phương diện khác.... Nhưng mà ở một vài thời điểm lại đột nhiên làm ra vài chuyện khiến cho Kỳ Tham cảm thấy vô cùng tức giận. Ví dụ như chuyện của Trịnh Tiểu Cầu lần đó, ví dụ như chuyện của Giai Giai, thật giống như nàng rất thích đứng ở phía đối lập với Kỳ Tham, giống như cách Kỳ Tham rất thích đối nghịch với Vệ gia vậy. Thế nhưng nếu suy nghĩ sâu xa hơn một chút, Kỳ Tham lại mơ hồ biết được bản chất việc làm của hai người là có chỗ khác nhau ở nơi nào, nhưng mà nghĩ mãi vẫn không ra.
Suy nghĩ một hồi, cô liền ở trong dòng tư duy không chút đầu mối mà mệt mỏi thiếp đi, không thể tiếp tục suy đoán nữa.
----------
Tô Oánh comeback, mở ra một trận sóng to gió lớn, lót dép đón chờ =))