Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 75




Kỳ Tham cõng Vệ Linh đến bệnh viện gần nhất để cấp cứu, bác sĩ nghe cô miêu tả xong thì nói đây chẳng qua là bị lạnh quá mức, chuyền một bình nước biển là được rồi. Thấy cả hai đều ướt đẫm, cô dứt khoát muốn một gian phòng bệnh riêng, sau đó cầm quần áo bệnh nhân, đứng trước người Vệ Linh đang hôn mê mà do dự hồi lâu, cuối cùng cũng phải bắt đầu thay quần áo cho nàng.
Cổ áo bị kéo mở khiến Vệ Linh bừng tỉnh, từ ý thức tự vệ mà việc đầu tiên chính là vung một cái tát về phía Kỳ Tham.
"Xem ra cũng không nghiêm trọng đến mức bất tỉnh nhân sự." Kỳ Tham nắm lấy cổ tay nàng, không mặn không nhạt nói, sau đó đặt quần áo bệnh nhân xuống cạnh nàng. "Vậy thì tốt rồi, tự mình thay đồ đi, chờ lát nữa y tá đến chuyền nước biển cho cô."
Vệ Linh nhìn cô vẫn một thân ướt nhẹp rời khỏi phòng bệnh, lại cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trên người đã bị mở ba cúc, vội vàng khép cổ áo lại, nhất thời không biết cụ thể là xảy ra chuyện gì. Thế nhưng cảm giác loạng choạng và triệu chứng cảm lạnh trên người là không thể khinh thường, cứ tiếp tục mặc quần áo ướt sũng là không được, vì vậy nàng miễn cướng đứng dậy, thay bộ đồ bệnh nhân khô ráo.
Mở cửa phòng bệnh ra nhìn bên ngoài một chút, Kỳ Tham đứng dựa lưng vào tường trong hành lang, đang liên tục nhảy mũi.
Y tá đẩy xe nhỏ đi đến, nhìn thấy dáng vẻ của Kỳ Tham thì liền nói: "Cô cũng cần chuyền một chai, vào đi thôi."
Kỳ Tham không lên tiếng xoay người lại, chạm mặt với Vệ Linh đang yên lặng, sắc mặt của hai người không tốt lắm, Kỳ Tham bỏ qua ánh mắt của nàng, lách người đi vào phòng bệnh.
Phương tiện y tế ở một địa phương nhỏ cũng không hoàn thiện lắm, cô vốn định tìm một căn phòng riêng nữa, nhưng mà hiện giờ không có phòng trống, ngược lại bệnh viện nhỏ đối đãi với bệnh nhân cũng có nhân tính, trực tiếp kê thêm một chiếc giường trong phòng bệnh của Vệ Linh. Có lẽ là vì thấy hai người quen biết nhau, lại đều chỉ cảm mạo thương hàn, chỉ cần nằm chuyền nước biển là được rồi, ở chung với nhau cũng không sao.
Kỳ Tham một bụng ý kiến nói không lại bọn họ, không thể làm gì khác là buồn bực không vui thay quần áo bệnh nhân nằm trên giường nhỏ.
Bác sĩ chỉ cho cô chuyền một chai nước biển, mà Vệ Linh thì hôn mê đến bệnh viện nên cần chuyền thêm một chai nước thuốc, vậy nên lúc Kỳ Tham rút kim thì Vệ Linh vừa mới chuyền chai thứ hai.
Kỳ Tham đè miếng bông gòn che lỗ kim trên mu bàn tay mình, cười trên sự đau khổ của người khác, nhìn chai dịch treo trên đỉnh đầu Vệ Linh, huýt sáo rời khỏi phòng bệnh.
Vệ Linh lúc này rất yếu ớt, cũng không muốn nói gì với cô, thấy cô ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại thì mất hết ý chí cho rằng cô sẽ không quay lại nữa. Kí ức trước khi hôn mê vẫn còn mới tinh, bây giờ nhớ lại, cũng không biết lúc đó có phải não mình bị nước biển ngâm úng rồi hay không mà lại nói ra những lời buồn nôn từ tận đáy lòng đó. Biểu hiện lúc này của Kỳ Tham hình như là kẻ trộm nhìn thấy tâm tư của nàng, khiến nàng xấu hổ không chịu nổi, hận không thể tìm một cái lỗ trốn luôn dưới đó.
Hơn mười phút sau, cửa phòng bệnh mở ra, Kỳ Tham xách một túi đồ ăn xuất hiện trước mặt nàng, nhưng mà vẫn không chào hỏi gì mà đi thẳng đến giường nhỏ của cô, nửa nằm nửa ngồi vùi đầu kiểm tra đồ mình mua về.
Vệ Linh thấy cô lôi từ túi nilon một trái bưởi lớn, mấy trái cam, còn có mấy trái táo, và một chút đồ ăn vặt các loại.
Kỳ Tham tay không lột bưởi, tách những múi bưởi dày thịt thơm tho kia, bỏ lên cái bàn nhỏ trước giường bệnh.
Vệ Linh nằm nhìn cô làm chuyện kinh dị, giống như trong phòng này chỉ có một mình cô, không nhịn được cô đơn mà ngẩng đầu nhìn bình dịch đang biến hóa từng chút trên đầu mình.
"Này!" Kỳ Tham bất thình lình gọi một tiếng, đợi nàng quay mặt lại nhìn cô thì mấy múi bưởi kia đồng thời cũng đã được đặt bên cạnh nàng.
Vệ Linh dùng bàn tay rãnh rỗi cầm chúng lên, không hiểu mà nhìn cô.
Kỳ Tham không để ý đến nàng, cởi giày ra nằm trên giường, tập trung ăn từng miếng bưởi ngọt mọng.
Vệ Linh vẫn nhẹ giọng lễ phép nói cảm ơn. Bây giờ còn đang chuyền dịch, tay trái không thể nhích đến nhích lui, không thể làm gì khác là tốn sức dùng tay phải cầm múi bưởi, rồi dùng răng lột lớp vỏ lụa bên ngoài. Nhưng mà ăn bưởi kiểu này thật sự rất khổ, nàng không nhịn được mà nhíu mày, buông tha cách làm này.
Kỳ Tham im lặng một hồi, đứng dậy đi đến trước giường bệnh của nàng, không biểu tình đưa đến vài miếng bưởi từ lúc nào đã được cô lột sạch vỏ lụa, chờ nàng nhận rồi thì lại không tiếng động quay về giường của mình.
Hai người im lặng ăn bưởi giết thời gian. Nội tâm Vệ Linh dù có ngàn vạn ý niệm và suy nghĩ cũng không thể nói ra, chỉ muốn mau chuyền dịch xong, thoát khỏi cái nơi làm nàng vô cùng lúng túng này.
Lúc ngồi trời đã tối đen thì y tá gõ cửa đi vào, giúp Vệ Linh rút kim cầm máu. Mà Vệ Linh vừa mới ngồi dậy thì Kỳ Tham ở giường bên kia đột nhiên hỏi một câu không hề liên quan: "Tối nay cùng đi ăn hải sản không?"
Vệ Linh liếc nhìn y tá còn đang dọn dẹp dụng cụ, sau đó nhìn Kỳ Tham, buồn bực không biết có phải là cô đang nói chuyện với mình không.
Kỳ Tham đứng trên sàn nhà, im lặng nhìn nàng một hồi, lại hỏi: "Cô ở khách sạn nào? Có mang theo quần áo không?"
Lúc này Vệ Linh mới chắc chắn là cô đang nói chuyện với mình, thế nhưng sau khi đầu óc hỗn độn một hồi thì chỉ có thể yếu ớt hỏi ngược lại một câu: "Vừa mới chuyền dịch xong thì không thể ăn hải sản mà?"
"Ai nói?" Nháy mắt một cái giọng điệu Kỳ Tham liền không tốt.
Lúc này cô ý tá đang chuẩn bị rời đi rất không cho mặt mũi nói: "Trong lúc dùng thuốc đề nghị các cô không ăn thức ăn chua cay, có chất kích thích và thực phẩm hải sản, ăn thanh đạm một chút tốt cho dạ dày."
Vệ Linh nhìn vẻ mặt nổi cáu của Kỳ Tham, không nhịn được mà bật cười.
Căn dặn của y tá không thể không nghe, đêm đó hai người tìm một quán cháo gần bệnh viện, uống một chén cháo trắng.
"Sao cô lại đến bên này?" Kỳ Tham gắp một miếng dưa muối bỏ vào chén cháo, hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Vệ Linh còn đang húp cháo, do dự một hồi mới nói: "Hoắc Tưởng bọn họ không yên tâm cô, cho nên tôi thay mặt họ đến xem cô một chút."
"À." Kỳ Tham biết câu trả lời này hơn phân nửa là nói dối, nhưng vẫn không truy cứu, chỉ lạnh nhạt nói: "Tôi còn muốn ở đây thêm vài ngày, cô về trước đi. Thuận tiện nói với Hoắc Tưởng, tôi vẫn sống khỏe."
Vệ Linh nhẹ giọng nói: "Chuyện ở bờ biển hôm nay giải thích thế nào?"
"Nhất thời hoảng hốt mà hôi, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện tự sát!" Kỳ Tham khó chịu thanh minh.
Vệ Linh không muốn cãi nhau không vui với cô, không thể làm gì khác là nói: "Tôi cũng có chuyện cần làm ở đây, có lẽ cùng mất khoảng một tuần."
"Được." Kỳ Tham lập tức thống khoái nói: "Vậy hai chúng ta không can thiệp chuyện của nhau, phần ai nấy bận."
Vệ Linh bình tâm tĩnh khí nói: "Không phải cô muốn đến đây hóng mát giải sầu sao? Tôi có một nơi giải tỏa áp lực rất hay, cô muốn đến xem không?"
"Không đi." Kỳ Tham không thèm suy nghĩ mà trực tiếp cự tuyệt.
"Đó là một đạo quán kiếm đạo, rất nhiều người yêu thích kiếm đạo thường xuyên đến đây để học tập và so tài. Thân thể và khí giới va chạm sẽ khiến con người trở nên hưng phấn, cũng là một phương pháp phát tiết tâm tình xấu rất tốt." Vệ Linh tự ý nói xong, sau đó nhìn cô, hỏi: "Cô thật sự không muốn đi thể nghiệm sao? Ở thành phố của chúng ta không có những hoạt động như vậy."
Kỳ Tham nhàm chán đảo cặp mắt trắng dã: "Người trong đạo quán rất lợi hại sao.... Cô là nói kiếm đạo Nhật Bản?"
Vệ Linh thấy cô có chút hứng thú thì mỉm cười trả lời: "Ừm, rất nhiều người đều rất thích đến đó."
"Sẽ có tỉ thí với nhau chứ, cô vừa mới nói đó." Kỳ Tham nheo mắt lại, "Tôi hoài nghi, người trong đó không có mấy ai là đối thủ của tôi."
"Cô cũng từng luyện kiếm đạo sao?" Vệ Linh thoáng kinh ngạc hỏi.
Kỳ Tham thổi chén cháo nóng, bình tĩnh trả lời: "Võ thuật Trung Hoa, bác đại tinh thâm."
*****
Đạo quán kiếm đạo mà Vệ Linh nói nằm trong một khu vận động kiện thân cách bờ biển năm sáu cây số, tổng cộng có hai tầng, chiếm một miếng đất tầm vài trăm mét vuông, diện tích không coi là nhỏ.
Bởi vì không phải là cuối tuần cho nên người trong đạo quán không nhiều, Kỳ Tham cơ bản vì thỏa mãn lòng hiếu kì mà đi thăm quan khắp nơi, Vệ Linh cũng mặc cho cô đi loanh quanh, cũng thuận tiện lúc cô không có thời gian nói lí với mình mà đến phòng thay quần áo đổi trang phục kiếm đạo của mình.
Lúc Kỳ Tham thấy nàng mặc một thân quần áo màu xanh da trời nhìn rườm rà mà kệch cỡm đi ra, liền mỉa mai nói: "Kiểu dáng quần áo như thế này đúng là ngu xuẩn."
Những lời này nhận được ánh mắt không vui của rất nhiều người đang khởi động làm nóng thân thể trong đạo quán, Vệ Linh bất đắc dĩ, đưa mũ bảo hộ cho cô cầm, cúi đầu mang găng tay bảo hộ: "Đây là lối ăn mặt đẹp nhất trong mắt người yêu thích kiếm đạo, Kỳ luật sư không nên thuận miệng chê bai, sẽ bị xem thường đó."
Kỳ Tham ném cái mũ bảo hộ xuống đất, qua loa nói: "A, đúng vậy, ý của cô là nhập gia tùy tục chứ gì? Quần áo này là cô vừa mua sao?" Mới vừa nãy đâu có thấy nàng đem theo bộ đồ này đâu.
"Không phải." Vệ Linh mỉm cười trả lời: "Tôi là hội viên của đạo quán này, lần trước đến đây thì đặc biệt gởi lại."
Kỳ Tham bĩu môi: "À, người có tiền nha."
"Giúp tôi một chút?" Vệ Linh chỉ chỉ vị trí bên eo. "Nút thắt bên hông hình như sai rồi, có chút không được tự nhiên."
Kỳ Tham phiền toái chép miệng, nhặt mũ bảo hộ lên đi đến sau lưng nàng, nhìn nàng nâng cánh tay lên mà lộ ra vòng eo mảnh khảnh, thuận miệng nói: "Con gái mà chơi kiếm đạo không sợ bị thương à? Hủy dung gì đó..." Vừa nói vừa lục lọi nút thắt, giúp nàng chỉnh sửa nó lại.
"Làm sao có thể, tác dụng của đồ bảo hộ chính là đảm bảm lúc luyện tập không bị thương mà." Vệ Linh thản nhiên nói.
Kỳ Tham lại giúp nàng đội mũ bảo hộ, đóng vai trò người xem thuần túy cùng nàng đi vào sân luyện tập. Lúc này đang có hai người đang so tài trên sân, các hội viên còn lại thì quy củ ngồi quỳ ở một bên. Cô không thích dáng vẻ thế này nên chỉ đứa dựa vào vách thường quan sát trận đấu.
Vệ Linh đi thẳng vào, lên tiếng chào hỏi với một người đàn ông trung niên đang đứng một mình, hai người trò chuyện qua lại một chút thì người đàn ông trung niên cười giao thanh kiếm trúc cho nàng, làm một động tác tay khích lệ.
Chờ đến lúc hai người trên sân phân rõ thắng bại thì Vệ Linh liền cầm kiếm trúc tiến lên, cúi đầu chín mươi độ về phía người chiến thắng. Sau đó, hai tay nàng nâng kiếm, chỉ thẳng về trước.
Người đàn ông kia khí thế hét một tiếng, sải bước về trước, kiếm trúc bổ ngang, Vệ Linh công thủ vẹn toàn, im lặng thay đổi tư thế của thanh kiếm trong tay, hai người nhịp nhàng sáp lại rồi tách ra, vừa mới thay đổi vị trí thì Vệ Linh khí thế hét một tiếng: "Dou!"
Người đàn ông lúc nãy đưa kiếm cho nàng kích động hô to: "Hay lắm!"
Kỳ Tham xoa xoa mắt, mới vừa rồi có thấy kiếm trúc của Vệ Linh đánh trúng ngực người đàn ông kia, nhưng mà vẫn kiềm không được nghĩ: Chỉ như vậy mà đã nói hay lắm?
Hai người trên sân lễ phép cúi mặt chào đối phương một lần nữa, người đàn ông kia lắc đầu bất đắc dĩ, gương mặt bị giấu dưới mũ bảo hộ nên không thấy được biểu tình của hắn, nhưng mà nhìn như rất tâm phục khẩu phục.
Sau đó Vệ Linh lại so tài với hai hội viên, thời gian có ngắn có dài, nhưng đều thắng. Thế nhưng dường như nàng không tham luyến biểu hiện quá nhiều, làm một tác tay xin ngừng với người đàn ông trung nhiên kia, rồi cầm kiếm đi về phía Kỳ Tham.
"Rất mệt?" Chờ nàng đến gần, Kỳ Tham nghe rõ tiếng hít thở nặng nề của nàng, lại nghĩ lúc nãy đánh nhau trên sân cũng đâu có dáng vẻ dùng sức lắm đâu mà mới đó đã thở hổn hển rồi.
Vệ Linh mỉm cười đưa kiếm trúc cho cô, hỏi: "Muốn thử một chút không?"
"Tôi sẽ không chơi loại này." Kỳ Tham lắc lắc thanh kiếm không nặng lắm, "Hơn nữa hình như tôi không có hứng thú lắm với loại hình vận động này."
Vệ Linh dẫn cô đi về phía phòng thay quần áo ở dưới lầu: "Không thử thì chưa biết được, không phải sao? Biết đâu chơi rồi lại có hứng thú thì sao?"
Kỳ Tham không ôm kì vọng, bĩu môi nói: "Vậy cũng chưa chắc...."
Vệ Linh lấy mũ bảo hộ xuống, đi đến trước tủ quần áo của mình, lấy bộ đồ kiếm đạo dự bị bên trong ra: "Vóc dáng của Kỳ luật sư mặc đồ của tôi chắc không có vấn đề."
"Tôi không đồng ý mặc bồ quần áo khó coi như vậy!" Kỳ Tham mặt đầy chán ghét nhìn bộ quần áo trên tay nàng.
"Đây chẳng qua chỉ là trang phục kiếm đạo thông thường, không có đồ bảo hộ rườm rà, cô coi như mặc thường phục là được rồi." Vệ Linh rất kiên định mở bộ quần áo ra cho cô nhìn. "Không phải nói hôm nay muốn đích thân thể nghiệm sao?"
Kỳ Tham rất không tình nguyện bày tỏ vậy thì mặc thử xem sao, Vệ Linh dạy cho cô cách mặc, sau đó mỉm cười đi ra ngoài chờ cô.
Hơn mười phút sau, Kỳ Tham mang theo một cỗ không thích ứng từ tâm tư đến vẻ mặt, cầm kiếm trúc đi theo Vệ Linh lên lầu hai.
"Kiếm trúc phải cầm thấp một chút, không phải giống như cô cầm lúc nãy, cái đó hoàn toàn không đúng." Vệ Linh đứng ở khu vực khởi động, bắt đầu dạy cho cô một ít kiến thức nhập môn, tay nắm tay dạy cô nên cầm kiếm thế nào.
Hai tay Kỳ Tham không được tự nhiên vặn vẹo chuôi kiếm: "Nhưng mà như vậy không cảm thấy không được thoải mái sao? Hai cánh tay không có cách nào huy động sức lực như ý muốn."
"Cho nên phải bắt đầu từ điểm cơ bản nhất, học rồi sẽ quen." Vệ Linh đứng sóng vai với cô, hai tay làm mẫu cho cô xem, sau đó chém một nhát xuống hư không. "Giống như đang luyện tập những khác vậy, lúc bắt đầu mà đã làm sai quy phạm thì sẽ luôn có cảm giác không cân đối, chỉ khi nào quen rồi thì cho dù muốn làm sai cũng rất khó."
Kỳ Tham học theo nàng, sau đó nghiêng đầu buồn cười nói với nàng: "Quy phạm? Ừm? Từ nhỏ đến lớn thứ tôi duy nhất tôi không thể học chính là hai chữ này. Nhưng mà nếu nói thì thứ mà Vệ luật sư cô từ nhỏ đã học tốt nhất chính là "quy phạm" đi nhỉ?"
"Tay lệch rồi." Vệ Linh kịp thời uốn nắn động tác của cô. "Nếu trong tay cô là một thanh kiếm thật, nhất định sẽ không chém trúng đối thủ của cô."
"Cô nói sai rồi, nếu là kiếm thật, tôi xuống tay tuyệt không mắc lỗi!" Kỳ Tham phản bác.
Từ lúc hai người họ quay lại thì người đàn ông trung niên lúc nãy vẫn chú ý bên này, nghe được lời của Kỳ Tham thì hắn bước đến, chào hỏi với Vệ Linh, nói: "Vị này là bạn của em, hay là môn đồ em mới thu nhận?"
"... Cũng chưa tính là vậy." Vệ Linh nhìn Kỳ Tham đang không thèm để tâm đến hắn, bình thản mỉm cười nói: "Tâm tình cô ấy không tốt, em dẫn cô ấy đến đây giải sầu một chút. Thầy có muốn chỉ điểm cô ấy chút xíu không?"
Người đàn ông trung nhiên lắc đầu một cái: "Nhìn ra được cô ấy không thích kiếm đạo, không dụng tâm thì sẽ học không tốt, nói nhiều vô ích."
Kỳ Tham nhìn hắn một cái, cười như không cười lắc đầu.
"Tôi có nói lời nào sai sao?" Người đàn ông kia thấy cô như vậy thì cười hỏi.
Kỳ Tham tiện tay huơ huơ thanh kiếm trúc, sau đó thả tay xuống, nói với hắn: "Chuyện gì cũng không nên quơ đũa cả nắm, thế nhưng trên thế giới này có một vài chuyện tôi không muốn học, nhưng bất đắc dĩ phải làm cho tốt. Ngược lại, thứ như kiếm đạo này, chẳng lẽ bỏ công cực khổ và cố gắng thì nhất định có thể học giỏi sao? A, nếu đúng như lời anh suy luận, những người khắc khổ luyện tập ở đây cũng có thể trở thành nhà vô địch thế giới rồi?"
Vệ Linh ở bên cạnh nói: "Kỳ luật sư, không cần như vậy...."
Kỳ Tham căn bản không để lời nàng nói vào tai, tiếp tục giảng đạo với người đàn ông trung niên: "Loại hình di thần dưỡng tính thì không cần phải nói, nhưng phàm là vận động và võ thuật thì sẽ có khía cạnh tương tự. Còn nói về bản thân kiếm đạo, lẽ nào nó rất lợi hại sao?"
"Nếu không trong nhận định của cô, thế nào mới là.... lợi hại?" Người đàn ông trung nhiên hỏi ngược lại.
"Nếu lúc bị côn đồ tập kích, trong tay anh có một con dao gọt trái cây và một thanh kiếm trúc, anh sẽ chọn cái nào?" Kỳ Tham hỏi.
"Giả thiết của cô không khỏi...."
"Không khỏi thế nào? Quá thực tế hay không thực tế? Nếu không thì học kiếm đạo là vì cái gì? Trong đạo quán của các anh có kiếm thật không? Hay nhiều nhất cũng chỉ có những thứ đồ dùng để luyện tập biểu diễn này?" Kỳ Tham khinh thường nói, "Loại gậy trúc này sao? Người Trung Quốc mới là tổ tiên của thứ này mới đúng!"
Người đàn ông trung niên cười lên: "Sao vậy? Cái này còn mang theo tinh thần kì thị dân tộc sao?"
"Tìm một học viên mà anh coi trọng nhất đi." Kỳ Tham một tay cầm kiếm trúc, chỉ chỉ về hướng hắn. "Dù sao hôm nay tôi cũng định phát tiết, không phải muốn nghe người nào lải nhải giảng đạo, đến đi, mặc kệ là dùng kiếm đạo hay phương pháp gì, đến đánh một trận! Các anh thắng thì tôi sẽ nộp học phí một năm, nếu tôi thắng, thu hồi giáo điều của anh, để dành giảng cho những người thích nghe."
----------
Thật ra thì hố đã đào thì Phong nhất định sẽ lấp, vì không lấp thì thấy cắn rứt lương tâm nghề nghiệp lắm =)). Cho dù vụ việc kia có được xử lí hay không thì cũng nên hoàn thành xong bộ này. Biết đâu sau này được bên kia trích chút phần trăm về mua trà sữa cho vợ thì sao =))
Chỉ là Phong chưa định comeback lúc này, tại vì lười quá sức lười đi thôi. Nhưng chẳng hiểu sao người yêu của mình lại nhiệt tình đến vậy, hối thúc mình edit nhả truyện cho mọi người. Đã thế còn trả thù lao bằng một bài tỏ tình. Và thân là một thê nô dại vợ thì mình chấp nhận dùng 4 chương truyện dài gần 14k word để đổi lại bài tỏ tình nho nhỏ của vợ =)))). Tự thấy hai đứa tụi mình rảnh méo chịu được~
Tóm lại là, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Phong đã quay lại rồi *vỗ tay*