Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 73




Hai chị em đứng ở góc phòng khách tối thui nhìn nhau một hồi, Trâu Giai Giai liền vui vẻ nhỏ giọng chào hỏi cô: "Chị hai, chị muốn ra ngoài làm việc sao?"
"Không phải." Kỳ Tham ngồi xổm xuống, kéo cô bé vào ngực, hôn trán cô bé một cái, nhỏ giọng nói: "Chị muốn ra ngoài đi dạo một chút, giải sầu thôi."
Trâu Giai Giai "à" một tiếng: "Phải đi du lịch sao, chị hai sẽ đến bờ biển chơi sao?"
Kỳ Tham nhớ hình như hai năm trước có đáp ứng dẫn cô bé đi biển, nhưng mà đến giờ vẫn chưa thực hiện được. Cô vuốt mái tóc dài của cô bé, giọng nói ôn tồn: "Chờ thêm một chút nữa, chờ đến mùa hè sang năm, chị nhất định dẫn em đến biển bơi lội, được không?"
Trâu Giai Giai hôn hôn gò má của cô, khéo léo nói: "Đều có thể. Chị hai không nên ra ngoài quá lâu nha, sớm trở về một chút nha."
"Biết rồi. Em ở nhà phải ngoan, phải nghe lời." Kỳ Tham trả lời, thả cô bé ra, đứng dậy.
Kỳ Tham ra cổng đón một chiếc taxi đến sân bay. Sân bay vào nửa đêm vẫn không ít người, cô ôm balo mua một tấm vé đến thành phố của Kỳ Tề vào sáng sớm hôm sau, sau đó ngồi ở ghế chờ đến giờ bay, nghe tiếng huyên náo chung quanh, nhắm mắt ngủ vài tiếng.
Ngày hôm sau máy bay hạ cánh, Kỳ Tham trực tiếp đến công ty tìm chị cả. Nhìn trạng thái của em gái không đúng lắm, Kỳ Tề liền dẫn cô đi ăn trưa, trong lúc đó có hỏi cô có phải ở nhà xảy ra chuyện gì không, nhưng Kỳ Tham chỉ lắc đầu, nói rằng chỉ là tâm tình của mình không tốt mà thôi.
Kỳ Tề cũng không lên tiếng nữa, cùng cô ngồi ở nhà hàng rất lâu, còn cùng cô uống rượu trắng. Kỳ Tham thích sự im lặng không nói lời nào nhưng lại chạm đến tâm can phế phủ, trực tiếp cùng chị ấy mỗi người một ly mượn rượu giải sầu.
Từ cơm trưa biến thành cơm tối, hai chị em dìu dắt nhau về nhà Kỳ Tề, sau khi bật đèn Kỳ Tham nhìn căn nhà trống trải, biết Khang Tử Hinh còn chưa trở lại, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ta còn chưa trở lại?"
"Cho dù em ấy có trở lại thì cũng sẽ không ở đây nữa." Nhắc đến Khang Tử Hinh thì Kỳ Tề vẫn không tránh được một trận phiền muộn, mượn men rượu giả vờ không quan tâm phất phất tay, sau khi rót cho em gái một ly nước nóng thì không để ý hình tượng nằm vật ra trên ghế sofa.
Kỳ Tham nằm cạnh cô, thở ra một thân mùi rượu: "Vậy em liền ngủ ở phòng kia đi, dù sao trong thời gian ngắn em cũng không có ý định quay về."
"Ở đi, tùy em." Kỳ Tề không quan tâm trả lời.
Đêm đó hai chị em nghiêng ngả quét dọn căn phòng, Kỳ Tham nằm ở trên giường trong nhà chị cả, không biết là vì cảm thấy vô cùng an lòng hay là vì men rượu mà sau khi nhắm hai mắt thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, một đêm vô mộng đến tận sáng.
Kỳ Tề vì muốn cô đi ra ngoài ngắm nhìn nhiều phong cảnh, tiếp xúc nhiều người để giải sầu mà cuối tuần cố ý mang cô đến biệt thự ngoại ô của Bạch gia. Cùng tụ họp mở một bữa tiệc thịt nướng mùa thu với Bạch Thảo của Bạch gia và Tần Bội; Tổng tài của tập đoàn Ninh thị, Quân Tuyết và người yêu của cô là Lăng Tiểu Nhược; xuất thân từ tập đoàn Ninh thị giúp đám người Quân Tuyết quản lí công ty mới thành thành, Lạc Diêu và Tổng thanh tra nhân sự hành chính tập đoàn Ninh thị, Tống Hi Nhiên; còn có những bạn tốt thuần túy của họ là Khang Tử Lam và Điền Hi Cầm.
"Bọn họ đều là một đôi, đều là quan hệ người yêu?" Kỳ Tham căn bản chưa từng tham gia những trường hợp đồng thời xuất hiện nhiều cặp đôi đồng tính luyến ái, rồi lại thấy địa vị xã hội của Quân Tuyết rất cao, những cô gái ở đây lại đều là người xinh đẹp cùng phái yêu mến nhau thì trong lòng cô rất kinh ngạc.
Kỳ Tề bưng ly rượu gật đầu một cái, nói với cô: "Giống như Lăng Tiểu Nhược và Quân tổng, từ mấy năm trước đã xác định quan hệ người yêu, sau đó đến Khang Tử Lam và Điền Hi Cầm, sau đó là Bạch Thảo và Tần Bội, cuối cùng là Lạc tổng và Tống tổng giám.... À, không phải bây giờ chị đang làm việc cho tập đoàn Nhạc Sinh sao, Tổng tài điều hành tập đoàn Nhạc Sinh là Nhạc Lộ năm ngoái cũng cùng comeout với một người phụ nữ tên là Ôn Thất. Bây giờ hai người họ đang ở Đức thụ tinh nhân tạo...."
"Nói cách khác, chỉ có hai chị em chúng ta là độc thân?" Kỳ Tham thực tủy tri vị (ăn quen bén mùi) hỏi lại.
Kỳ Tề cười cười đụng vai cô: "Không nóng nảy, từ từ thôi."
Kỳ Tham nhìn dáng vẻ giả bộ như hết sức lạc quan của chị ấy, rồi lại nhìn những cặp đôi yêu nhau trước mặt, trong lòng chị cả nhất định rất khó chịu, khó tránh khỏi sẽ không nghĩ đến Khang Tử Hinh đang tiêu dao tự tại ở nước ngoài. Mình thì còn khá tốt, từ nay về sau tiếp tục cuộc sống như vậy, nhưng với chị cả mà nói, đây chính là một loại hành hạ.
Buổi gặp mặt diễn ra được một nửa thì Kỳ Tề nhận được điện thoại của Nhạc Lộ tổng tài gọi đến, nói là tuần sau sẽ về nước, để cho cô thông báo với đám người Quân Tuyết một tiếng, chờ về rồi thì cùng nhau tụ họp.
"Các chị mỗi lần gặp nha đều quậy phá tưng bừng như vậy à?" Nghe Kỳ Tề cao hứng thông báo tin tức Nhạc Lộ và Ôn Thất sắp về nước, những người khác cũng là dáng vẻ vui mừng và mong đợi, Kỳ Tham không nhịn được mà âm thầm hỏi: "Cũng là quan hệ bạn bè?"
Kỳ Tề suy nghĩ một chút, trả lời: "Đầu tiên là quan hệ hợp tác, nhưng mà hợp tác thì cũng cần ăn ý và chung mục tiêu, tâm tâm tương thông, cho nên liền bất tri bất giác trở thành bạn bè đáng tin cậy."
"Một chút xíu khác nhau cũng không có sao?" Kỳ Tham tò mò hỏi.
"Sao lại không có." Kỳ Tề giải thích, "Cho dù là bạn bè thì cũng không thể thân mật đến độ không chút khe hở được. Nhưng mà, ở thời khắc mấu chốt sẽ thương lượng giải quyết với nhau là được rồi, chỉ cần thẳng thắn thành khẩn, không ngấm ngầm mưu hại đối phương, mọi người đều rõ, thì giao tiếp với nhau cũng không quá tốn sức...."
"Như vậy cũng rất tốt." Kỳ Tham cười nói, không khỏi thay đổi ánh mắt nhìn kĩ những người thân là tổng tài, tổng giám đốc lại ồn ào tựa như bầy trẻ kia.
Sau khi Ôn Thất và Nhạc Lộ về nước thì đám người Kỳ Tề lại phải tụ tập với họ một phen, nhưng mà ngoài dự liệu chính là, lần này ngoài hai người kia trở về, đi theo họ còn có Khang Tử Hinh đã ở nước ngoài xấp xỉ một năm.
Kỳ Tham nhìn Kỳ Tề mặc dù bên ngoài thì tỏ vẻ lãnh đạm, cũng vô tình hay cố ý giữ khoảng cách nhất định với Khang Tử Hinh, nhưng mà không biết tại sao cô luôn cảm thấy đó đều là những biểu hiện không thích ứng trong thời gian ngắn của chị cả mà thôi. Chờ đến lúc Khang Tử Hinh xuất hiện nhiều lần hơn thì chị cả đương nhiên sẽ tháo xuống tâm lý không cân đối của mình. Nhất là sau khi Khang Tử Hinh trở lại thì thái độ đối với chị cả còn tích cực hơn trước, tựa như chuẩn bị trở về tốt đẹp như xưa.
Xem ra có thể miễn cưỡng gọi là một chuyện tốt không nhỉ? Kỳ Tham tự dưng không biết nên buồn hay vui.
Cuối tuần Kỳ Tề đến nhà Nhạc Lộ và Ôn Thất tụ họp, Kỳ Tham bởi vì muốn giúp đám đàn em của Kỳ Tề làm xong dự toán kinh doanh của công ty hậu cần cho nên không tham gia.
Buổi trưa, mới vừa cùng đám đàn ông tay thô chân thô không biết cách sử dụng máy vi tính dùng cơm trưa xong thì Trâu Bằng đã liên tục gọi điện đến, lời nói không mạch lạc: "Chị hai! Chị đang ở đâu? Giai Giai con bé ở trường học.... Đột nhiên phát bệnh! Bây giờ đang cấp cứu! Chị có thể về thì mau chóng quay về đi.... Em cảm giác lần này.... tình hình không tốt lắm!"
Trong đầu Kỳ Tham rầm một tiếng, còn chưa chờ cậu nói rõ xem là chuyện gì thì điện thoại đã rơi xuống đất.
Sau đó cô không để ý đám người Huy Tử truy hỏi, luống cuống tay chân nhặt điện thoại lên gọi cho chị cả, bày tỏ mình phải mau chóng quay về. Trong đầu của cô giống như bị phủ lên một lớp vải mỏng mê man, tất cả mọi thứ trước mắt trở nên vô cùng mơ hồ, mình đang nói cái gì, đang làm cái gì, lại đang trải qua chuyện gì, toàn bộ đều giống như giấc mộng. Sân bay huyên náo, tiếng tim đập kịch liệt trong lồng ngực, tiếng khóc tỉ tê và tiếng kêu la trong bệnh viện... Tất cả đều chậm rãi, rồi lại như rất nhanh, từ trong đầu của cô, trên ngực, trong tầm mắt, thật giống như vừa mới lướt qua....
Năm nay, thành phố này đã bắt đầu vào thu, có ảo giác như trời cứ luôn đổ mưa, ướt át nhớp nháp.
Máy in trong phòng làm việc của Vệ Linh bị hư mà vẫn nhiều ngày rồi còn chưa sửa xong, mà khổ nỗi gần đây lại nhận ủy thác rất nhiều vụ kiện, văn kiện cần in ấn cũng không ít, vì vậy liền dùng usb copy toàn bộ, mượn máy in của đồng nghiệp để dùng.
Tựa lưng vào vách tường, nhìn chằm chằm những tờ giấy đang không ngừng xuất ra từ trong máy in, trong đầu sắp xếp thứ tự những vụ án cần ưu tiên trước, không tự chủ lại nhớ đến Kỳ Tham đã biến mất gần một tháng. Nghe Trương Hoắc Tưởng nói, hình như cô đến nhà của chị cả, chỉ sợ là phải chờ khi nào tâm tình của cô tốt hơn rồi mới quay về....
"Loại án học sinh tiểu học xảy ra chuyện ngoài ý muốn này hẳn là rất dễ xử lí, nhưng mà hình như yêu cầu của nhà trường rất cấp bách, có ai bây giờ đang rảnh rỗi muốn nhận vụ án này không?" Thư kí của chủ nhiệm cầm một xấp văn kiện nhỏ đứng trong sảnh lớn hô hào.
Dòng suy nghĩ của Vệ Linh bị cắt đứt, hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía người kia, lúc này đã có ba bốn luật sư xúm lại đọc nội dung vụ án, một người trong đó còn thì thầm: "... Bởi vì học sinh đùa giỡn trong giờ học mà khiến nữ học sinh lớp bốn Trâu Giai Giai tái phát bệnh tim, dẫn đến trình trạng thân thể suy kiệt bẩm sinh cũng tái phát... Đội ngũ bác sĩ của bệnh viện XXX cấp cứu khẩn cấp liên tục bảy tiếng nhưng không có hiệu quả, đã qua đời...."
Trâu Giai Giai? Vệ Linh đột ngột mở to mắt đứng thẳng dậy, đi nhanh đến cầm văn kiện lên đọc khái quát, nhanh chóng nhìn đi nhìn lại hàng chữ viết trên đó, sau đó trong lòng chợt lạnh, xác nhận người được nhắc đến ở đây đúng là Trâu Giai Giai, chính là em họ của Kỳ Tham, không thể nghi ngờ.
Giai Giai đã.... qua đời... cách đây mấy ngày sao? Nhớ đến đứa bé kia, Vệ Linh có chút không dám tiếp nhận sự thật, lật lên lật xuống văn kiện đọc thêm vài lần, cuối cùng trong lòng không nhịn được khó chịu và tiếc nuối. Một cô bé khôn khéo hiểu chuyện như vậy, mặc dù từ lúc ra đời thì sức khỏe đã không tốt, dáng vẻ nhu nhược yếu ớt nhưng sau vài lần chung đụng thì lại nhận ra đó là một đứa trẻ kiên cường rất có chủ kiến....
Kỳ Tham... Xảy ra chuyện thế này, chắc chắn Kỳ Tham sẽ về, lúc này hẳn là cô ấy đang rất thương tâm....
Vệ Linh chán nản siết chặt tờ giấy, nghe các luật sư bên cạnh đang không để bụng thảo luận vụ án này, cũng không biết là ai nói một câu: "Nhà trường này cũng thật là, bồi thường nhiều tiền cho gia trưởng học sinh không phải tốt rồi sao? Người nhà của học sinh còn chưa truy tố thì đã chạy trước một bước đi tìm luật sư, có phải sẽ khiến người nhà học sinh cảm thấy rất khó chịu không chứ."
Lúc này, thứ nàng nghĩ đến ngoại trừ sự bi thương của Kỳ Tham thì hẳn còn có.... Cừu hận to lớn không thể nào hóa giải!
"Vụ án này.... Hay là giao cho tôi đi." Chớp mắt một cái, nàng bình thản nói với thư kí của chủ nhiệm một câu như vậy.
"A?" Thư kí chủ nhiệm không quá chắc chắn hỏi lại. "Loại án nhỏ như vậy... Gần đây án trong tay chị Vệ không ít mà, cái này hay là...."
Vệ Linh kiên nhẫn lặp lại: "Để ở chỗ tôi đi."
".... Cũng không thành vấn đề, chỉ là tại sao chị phải...."
"Bản thân vụ án này không có gì." Đột nhiên lòng Vệ Linh cảm thấy tờ giấy kia thật sự rất nặng, có chút chênh vênh không vững, ánh mắt nàng đung đưa, cúi đầu đọc lại hàng chữ màu đen trên đó, không nhịn được tâm tình đau đớn mà xoay người đi vào phòng làm việc. "Nhưng mà nếu ai đó nhận vụ án này, nhất định sẽ bị ghi hận và trả thù...."
Bởi vì đối phương chính là Kỳ Tham vô cùng yêu thương đứa em gái Trâu Giai Giai. Là Kỳ Tham ai cũng không quan tâm nhưng duy chỉ có em gái là không cho phép ai chạm vào.... Kỳ Tham....
Ngày Trâu Giai Giai hạ táng, vẫn là một ngày mùa thu trời mưa không dứt. Nghĩa trang vốn là nơi tử khí âm trầm, bởi vì ngày không trăng có mưa mà càng lạnh lẽo và nghiêm túc. Vệ Linh cầm dù, bị khí lạnh quanh thân làm cho run rẩy, đứng ở lối vào cửa Đông. Nàng ngước nhìn ngôi mộ nho nhỏ mới tinh ở sườn núi, còn có hai cô gái đang sóng vai đi xuống. Một người là trưởng nữ Kỳ gia, Kỳ Tề xưa nay dáng vẻ lãnh đạm. Một người khác chính là Kỳ Tham. Bình thường cô thích mặc quần áo màu trắng, nhưng hôm nay lại đổi thành một thân đen tuyền, trên mặt một mảnh âm lãnh, nhưng lại không giấu được vô tận bi thương.
Vệ Linh khắc chế thống khổ bén nhọn khiến đáy lòng run rẩy, ổn định bước chân đi về phía hai người, đầu tiên là gật đầu với Kỳ Tề, sau đó đôi con ngươi xinh đẹp ẫn nhẫn nhìn về phía Kỳ Tham, nhẹ nhàng nói: "Tôi vừa mới biết tin tức không lâu, loại chuyện này ai cũng chưa từng nghĩ sẽ phát sinh, xin nén bi thương."
Từ lúc Kỳ Tham nhìn thấy nàng thì sắc mặt càng thêm âm trầm, nghe được lời này của nàng thì giọng nói cứng rắn hỏi ngược lại: "Vệ luật sư đường xa đến bên này, không ngại nói thẳng đi. Bây giờ tôi không có nửa điểm tâm tình khách sáo với cô."
Quả thật không ngoài dự liệu, lời công kích vô cùng mạnh mẽ. Vệ Linh đương nhiên biết lúc này cô không có bất kì tâm tình nói nhiều nửa câu với người nào, nhưng mà nhìn dáng vẻ gầy gò hơn một tháng trước của cô, lồng ngực nghẹn cứng đến hít thở không thông... Nháy mắt, nàng vẫn không thể bỏ qua, nói: "Tôi được trường tiểu học XX ủy thác, hi vọng được nói chuyện với gia trưởng về tình huống phát sinh trong trường học lần này."
Giọng nói của Kỳ Tham không mang theo chút nhiệt độ nào: "Nói một chút? Hiệu trưởng trường tiểu học đó thật thông minh, còn biết tiên hạ thủ vi cường tìm một luật sư đến hiệp thương."
Nội tâm Vệ Linh như bị dao cùn không ngừng cắt qua, trên mặt lại vẫn bình thản hỏi: "Nếu tôi đoán không sai, Kỳ luật sư cô đã chuẩn bị truy tố trường tiểu học của Giai Giai, còn có đứa nhỏ đã đùa giỡn khiến Giai Giai tái phát bệnh cũ, phải không?"
"Không sai." Nụ cười nhạt của Kỳ Tham biến mất, thay vào đó là một cỗ sát khí. "Tôi lại có thể thay mặt người thân của Trâu Giai Giai đã mất nói với cô, chuyện này không thể hiệp thương. Tôi muốn bọn họ phải trả giá!"
Vệ Linh nhíu mày, lại cố gắng nén nỗi đau tâm linh, nói: "Kỳ luật sư, tôi hi vọng cô có thể bình tĩnh một chút, cho dù muốn tiến hành truy tố thì cũng tốt nhất không nên đem tâm tình cá nhân vào vụ kiện."
Kỳ Tham nghiêng đầu đến, giống như lần cửa lớn trại tạm giam, dừng ở bên tai nàng, cắn rắng, không nhẹ không nặng nói: "Cô vẫn như vậy, nhất định phải đứng ở phía đối đầu tôi. Rất tốt, như vậy chúng ta gặp nhau trên tòa đi. Vệ luật sư."
Xoay thân rời đi, đầu vai của Vệ Linh bị cô cố tình đụng trúng một cái.
Lúc này Kỳ Tham đang ở giai đoạn bất kì lúc nào cũng có thể bùng nổ, cho dù không nói những lời đó thì Vệ Linh cũng có thể cảm nhận được thống khổ mà sự qua đời của Giai Giai mang đến cho cô. Thế nhưng mình hết lần này đến lần khác làm như không có mắt, nếu không bị họng súng của cô khiến cho thương tích đầy người thì vẫn còn muốn xông thẳng về trước.
Rõ ràng Kỳ Tham căn bản không quan tâm chuyện nàng làm, nhưng mà nàng lại cứ đặt bản thân ở vị trí đứng mũi chịu sào, vì cô mà làm ra nhiều chuyện khiến cô ghi hận...
Đáng giá không? Nàng đứng trong mưa, nhìn ngôi mộ trên cao cơ hồ là bị màn mưa che phủ, vô vọng hỏi chính bản thân mình.
Thế nhưng nàng vui vẻ, cái gọi là đáng giá hay không đáng giá đó, ở trong lòng nàng đã sớm không có cách nào cân nhắc, không phải sao? Nếu như cô ấy vì tình cảm riêng tư mà tổn thương người khác, chờ đến lúc cô ấy càng phạm nhiều sai lầm, mình nhất định sẽ bi thương đau lòng không dứt. Cho nên, giả như cô ấy có căm hận, cô ấy đau buồn, cô ấy khổ sở, tất cả những tâm tình không có chỗ phát tiết của cô ấy, không bằng.... cứ để cho mình nhận hết đi, ai bảo.... Lúc ban đầu lại yêu phải một người con gái có tính cách điên cuồng như vậy chứ.
*****
Bên kia cũng có có người vì chuyện của Giai Giai lần này mà đứng ngồi không yên, xế chiều hôm đó Vệ Linh nhận được một tin nhắn của Trương Hoắc Tưởng, nói rằng: "Muốn trò chuyện một cô một lát, liên quan đến Kỳ Tham."
Chạng vạng tối, mưa đã tạnh, hơn nửa bầu trời chìm trong ánh hoàng hôn đỏ rực, Trương Hoắc Tưởng rất không bình thường, không tìm một quán ăn để gặp mặt Vệ Linh mà chỉ chờ Vệ Linh đến thì mở cửa xe để nàng ngồi vào.
"Không ngại tôi hút thuốc chứ?" Trương Hoắc Tưởng mỉm cười huơ huơ điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay mình, sau khi lấy được sự cho phép thì liền dứt khoát châm lửa, hít sâu một hơi, xoay mặt sang cửa sổ phun ra một làn khói màu xanh nhạt, rồi nói: "Lần trước cô đem Kỳ Tham vào trại tạm giam mấy ngày thì coi như xong đi. Nhưng chuyện lần này liên quan đến Giai Giai, những ai có chút giao tình với Kỳ Tham đều biết Giai Giai quan trọng với cậu ấy cỡ nào, tại sao cô lại phải đạp một chân vào chứ?"
Vệ Linh cúi đầu nói: "Hoắc Tưởng, nếu lần này đổi lại là một luật sư khác đại diện vụ án này, cô cảm thấy Kỳ Tham sẽ làm gì?"
"Chắc là sẽ giết chết hắn." Trương Hoắc Tưởng nghiêm chỉnh nói, quay đầu hỏi ngược lại, "Cũng bởi vì nguyên nhân này sao?"
Vệ Linh trịnh trọng trả lời: "Theo sự hiểu biết của tôi về Kỳ luật sư, về công mà nói, tôi không muốn nhìn thấy đồng nghiệp vì chuyện này mà bị cô ấy đả kích trả thù. Về tư.... Lần này, cùng với chuyện lần trước, dù sao Kỳ luật sư cũng đã coi tôi là kẻ thù, không bằng cùng phát tiết hết ra đi, để trong lòng cô ấy thoải mái một chút."
----------
Tạm biệt tiểu thiên sứ đáng yêu! Sau này Giai Giai sẽ còn xuất hiện, ở thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời đầu gỗ của chị gái mình.