Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 70




"Cô nói vậy nghĩa là thật sự không quan tâm?" Mặt mày Mục Báo trầm xuống, "Cậu ta thọc phải cái sọt lớn, nếu thật sự xảy ra chuyện thì chỉ có thể đẩy cậu ta lên đầu. Tôi quên còn chưa nhắc nhở cô, khẩu súng cậu t dùng để giết chết lão đại đối phương, lúc đó tôi vội vàng rời đi thì đã để rơi ở hiện trường rồi."
Không phải là vội vàng mà là cố ý chừa lại hậu chiêu đi? Sợ rằng lúc đó hắn đã lấy được điện thoại của Trịnh Tiểu Cầu, thấy được tên và số điện thoại của mình trong nhật kí cuộc gọi mới đúng. Cho nên lúc đó liền nghĩ muốn tiện tay kéo cô xuống nước.
"Chú Báo, tôi có một phỏng đoán. Nói ra cho ngài nghe một chút." Kỳ Tham đỡ Trịnh Tiểu Cầu ngồi dựa vào một thùng hàng, đối diện với Mục Báo, nói: "Một vụ án nổi cộm như vậy, cho dù là ai cũng không có cách dìm xuống. Tiểu Cầu giết trùm ma túy, thật ra thì đó là một trong những kết quả mà ngài sớm đã dự đoán rồi."
"Nha?" Mục Báo hừ mũi một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
Kỳ Tham cười lạnh, lơ đễnh nói tiếp: "Mặc kệ là hai bên dùng vũ khí đánh nhau hay xảy ra cuộc nổ súng quy mô lớn thì đều không gây ra hậu quả quá nghiêm trọng. Đổi lại thành bình thường, ngài tìm vài tên đàn em đi vào vài năm rồi lại cứu ra ngoài. Nhưng người chết lần này lại là một nhân vật nhạy cảm, ngài cảm thấy không gánh vác nổi.... Nhưng tôi nghĩ, lúc ngài nhìn thấy đám buôn ma túy đó thì cũng không biết nên làm gì, bởi vì trước đó ngài căn bản chưa từng nghĩ sẽ đối mặt chính diện với hắn. Nếu là tôi, lúc đó đầu tiên sẽ nảy sinh hai ý tưởng. Thứ nhất, hoà đàm với hắn. Xóa bỏ toàn bộ mâu thuẫn trước đây, mọi người quay lại cuộc sống không xâm phạm cũng không hỗ trợ nhau như trước. Thứ hai, không cùng hắn nói nhảm, dù sao lúc đó ngài cũng đang chiếm ưu thế, không bằng một mẻ bắt hết bọn chúng. Nhân cơ hội nắm trong tay địa bàn làm ăn của Kiến Tài thành."
Theo ngữ tốc suy đoán càng lúc càng nhanh của cô, sắc mặt Mục Báo dần trở nên phiền muộn.
Kỳ Tham quan sát thấy được, tiếp tục nói không ngừng: "Tình hình lúc đó mà nói, hẳn là khiến cho ngài nghiêng về ý tưởng thứ hai. Hòa đàm là không thể nào rồi, đã xảy ra sự kiện ác đấu lớn như vậy mà, đổi lại là ngài thì cũng không có khả năng bày tỏ bất kì thỏa hiệp nào. Cho nên, ý tưởng cuối cùng của ngài lúc đó là không bằng nuốt trọn từ lão đại cho đến đàn em của lũ buôn ma túy! Tiến hành mở rộng thế lực của mình!"
"Cô nói không sai bao nhiêu." Mục Báo âm trầm mở miệng, từ trong cổ họng phát ra hai tiếng cười lạnh. "Nhưng mà bây giờ nói những lời này có ích lợi gì?"
"Ngài đừng nóng. Lời tôi muốn nói còn ở phía sau." Kỳ Tham chắp hai tay sau lưng, nhíu mày sắp xếp ngôn từ, chậm rãi tiến lên tiếp tục to gan suy đoán: "Coi như lúc đó Tiểu Cầu không nổ súng thì nhất định ngài cũng đã suy tính qua, sau khi bắt được lão đại ma túy thì phải làm gì? Đúng vậy, đây là một vấn đề rất phiền toái. Thân phận của hắn đặc biệt, hắc bạch lưỡng đạo đều nhìn chằm chằm, chỉ cần hắn không chết thì coi như ngài muốn "hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu*" là chuyện không thể nào. Cho nên, mặc kệ thế nào, cuối cùng ngài vẫn muốn hắn chết. Chỉ cần hắn chết thì mới có thể làm tan rã thế lực tập đoàn ma túy. Ngài mới có thể chuyển bại thành thắng, lấy được thứ ngài muốn. Cho nên, Tiểu Cầu giết hắn, cũng chỉ là hoàn thành quyết định sau cùng của ngài mà thôi."
*Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu: lợi dụng thiên tử để bắt các chư hầu thuần phục.
"Không, hôm nay cậu ta đã chọc phải phiền toái lớn!"
"Không sai, sự kiện kia xảy ra không đúng thời điểm lắm. Dù sao mặc kệ ngài có muốn đại ca ma túy chết hay không thì cũng sẽ chọn một phương thức xử lí không gây tiếng động." Kỳ Tham nắm chắc cười nói. "Chết sớm hay muộn cũng không quá khác nhau, đều là thứ ngài muốn. Cho nên, sau đó ngài không giết Tiểu Cầu để phát tiết mà lại liên lạc với tôi, điểm này nói rõ ngài vẫn còn chút tình nghĩa với Tiểu Cầu. Chỉ cần tôi có thể giải trừ hết nghi ngờ với cảnh sát chuyện người của ngài giết chết lão đại ma túy thì ngài sẽ không truy cứu cậu ta làm đúng hay sai nữa, đúng không?"
Không khí bắt đầu ngưng đọng, tất cả mọi người ở kho hàng trầm mặc, Kỳ Tham đứng thẳng người chắp tay sau lưng, chờ đợi lời khẳng định hoặc phủ định sau cùng của Mục Báo.
"Hahahaha...." Mục Báo đột nhiên cười ầm lên phá vỡ bầu không khí yên lặng. "Kỳ tiểu thư, từ vụ kiện lần trước của con trai tôi, tôi thế nhưng không nhìn ra cô là một cô gái hết sức thông minh nha."
Kỳ Tham âm thầm nhéo lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, cười nhạt không nói gì.
Nhưng mà tiếp theo Mục Báo rút súng lục ra, họng súng nhắm thẳng vào đầu cô, nói: "Tôi ở đây không phải để nghe cô suy đoán suy tính trong lòng tôi, xin cô lập tức đưa cho tôi phương pháp giải quyết nhanh nhất, nếu không, tôi sẽ lần lượt yên lặng xử lí cô và Trịnh Tiểu Cầu đáng chết này!"
"Tôi mặc kệ khẩu súng phát hiện ở hiện trường rốt cuộc có dấu vân tay của Trịnh Tiểu Cầu hay không, nhưng mà, đêm hôm đó, Trịnh Tiểu Cầu làm khách ở nhà tôi, cậu ta không thể nào phân thân đi đến Kiến Tài thành." Kỳ Tham nhịn xuống nội tâm khẩn trương, cứng giọng nhằm khiến mình thêm can đảm, nói rõ từng câu từng chữ. "Tôi có thể làm chứng cho cậu ta. Nhưng mà những phương diện khác thì ngài phải tự nghĩ cách xử lí."
"... Cái gì?" Rốt cuộc Mục Báo cũng bị lời này của cô làm cho sững sờ.
"Ngoại trừ dấu vân tay, không có phương diện khác có thể chứng minh Trịnh Tiểu Cầu đã từng xuất hiện ở khu vực Kiến Tài thành." Kỳ Tham gật đầu, cười như không cười nói tiếp: "Những người bên ma túy từng nhìn thấy Tiểu Cầu, hoặc là ngài tự mình dọn sạch, hoặc là để chúng căn bản không có cơ hội lên tòa làm chứng."
Mục Báo thả súng xuống, suy nghĩ.
Kỳ Tham thấy hắn nghe lọt tai thì liền nói tiếp: "Vân tay gì đó, nếu không có vật chứng thứ hai hoặc nhân chứng hỗ trợ thì chỉ có thể coi là tang vật bị gài. Đến tột cùng hung thủ là ai, haha.... Đó là chuyện cảnh sát điều tra. Tôi chỉ cần chứng minh, lúc xảy ra vụ án, Trịnh Tiểu Cầu đang ở chung với tôi."
"Nếu như...." Mục Báo nhìn cô, muốn lưu lại cho mình một đường sống.
"Nếu như cảnh sát thật sự sẽ điều tra đến Tiểu Cầu, trong lúc hỏi cung, Tiểu Cầu cần nói rằng ngày hôm đó cậu ta ở nhà tôi. Hơn nữa đến lúc đó cậu ta cần mời luật sư đại diện cho mình. Luật sư của Sở sự vụ XXX, Phú Tường." Ánh mắt Kỳ Tham gắt gao dừng trên người Trịnh Tiểu Cầu đang ngồi trên mặt đất, lặp lại lần nữa: "Đến lúc cảnh sát tìm tôi lấy lời khai, tôi và cậu phải cho lời khai giống nhau. Phương diện chi tiết thì lát nữa thảo luận lại. Nghe cho kĩ, cậu phải làm theo kế hoạch, nếu không sẽ chết."
Trịnh Tiểu Cầu cảm động hổ thẹn nhìn cô, nhất thời không nói lời nào.
Mục Báo lạnh giọng hỏi: "Như vậy tiếp theo phải làm gì?"
"Chứng cứ nên tiêu hủy thì tiêu hủy, người cần giấu thì phải giấu cho kĩ, những chuyện này ngài cũng làm qua không ít lần rồi, không cần tôi phải nhiều lời đi." Kỳ Tham dứt lời, chỉ chỉ Trịnh Tiểu Cầu: "Còn nữa, nhớ cố gắng cho cậu ta dưỡng thương. Nếu không đến lúc cảnh sát bắt đi thì sẽ tạo thêm chuyện phiền phức."
Mục Báo ngược lại khá bất ngờ: "Cô không muốn dẫn hắn đi sao?"
"Vẫn nên để cậu ta ngây ngô ở đây là tốt nhất, một mặt cho thấy cậu ta vẫn hoạt động bình thường, không biết chuyện gì, mặc khác lúc cảnh sát đến thì không nên chống cự, cứ tỏ vẻ không biết gì phối hợp với họ là được." Kỳ Tham nói xong lại chỉ chỉ chính mình. "Còn về phía tôi, tự tôi quay về bố trí hết thảy."
Mục Báo do dự hồi lâu mới nói: "Loại chuyện này cũng cần cha mẹ của cô phối hợp đi, cha của cô.... Tôi đã nhiều năm không gặp hắn, không biết bây giờ thân thể của hắn thế nào rồi?"
Kỳ Tham không ngờ trong lúc này hắn đột nhiên lại lời ong tiếng ve đến chuyện nhà mình, cô thoáng rũ tay xuống, trả lời đơn giản: "Những năm gần đây cha tôi cũng xem như khỏe mạnh bình an. Đa tạ chú Báo nhớ đến ông ấy."
"Được! Như vậy, bây giờ chúng ta đổi bị động sang chủ động, bắt đầu chờ cảnh sát điều tra phá án đúng không?" Mục Báo vỗ đùi đứng dậy, rảo bước đến trước mặt Kỳ Tham, cười nói: "Tiếp theo bất luận là tốt hay không tốt, phải nhìn vào biểu hiện của cô và Tiểu Cầu rồi. Một bang hội của tôi đây, cũng toàn trông cậy vào cô!"
Kỳ Tham không kiêu ngạo, cười khiêm nhường nói: "Cũng đều do chú Báo coi trọng, Tiểu Cầu phạm phải sai lầm lớn như vậy, ngài chịu lưu lại cho cậu ta một mạng, tôi coi như một nửa là chị lớn, giúp ngài nghĩ kế bán sức lực cũng là điều nên làm."
"Hahahaha.... Được! Người Kỳ gia! Bất luận là trai hay gái, đều có phần hào khí này!" Mục Báo không để ý cô là con gái, trực tiếp dùng lực lớn vỗ vỗ lên bả vai cô, lớn tiếng nói: "Tôi chủ động đảm bảo với cô, chỉ cần làm tốt chuyện lần này, sau này trên địa bàn của tôi, tùy cô tung hoành, tôi lấy được chỗ nào tốt, tuyệt sẽ không quên cô bây giờ ra tay tương trợ!"
Kỳ Tham đảo mắt nhìn Trịnh Tiểu Cầu, thấy tình trạng thân thể của cậu kém hơn hồi nãy, vội vàng nói: "Địa bàn cùng chỗ tốt, đều là của chú Bào ngài, tôi nửa thứ cũng không muốn, chỉ là mong ngài đáp ứng tôi, sau khi chuyện này bình an trôi đi, ngài bỏ xuống thứ mình yêu thích, để Tiểu Cầu đi theo tôi làm việc."
"Hả?" Mục Báo đưa mắt nhìn Trịnh Tiểu Cầu, vung tay lên, đàn em sau lưng lập tức đứng dậy đỡ Trịnh Tiểu Cầu đứng lên đi về phía sau. Mục Báo giơ lên bàn tay không bị thương ra trước mặt Kỳ Tham, hô: "Vậy thì đồng ý thôi!"
Kỳ Tham lập tức giơ tay, vỗ lên lòng bàn tay hắn.
Đêm đó sau khi về nhà, Kỳ Tham đem chuyện của Trịnh Tiểu Cầu, bao gồm của sự xuất hiện của Trần chột, toàn bộ kể lại cho cha mẹ nghe, cũng nói với cha mẹ, qua vài ngày nữa Trịnh Tiểu Cầu sẽ bị cảnh sát bắt đi với thân phận nghi phạm, như vậy trên dưới Kỳ gia đều phải giúp cô hoàn thành chuyện chứng cung lần này.
Ba Kỳ nghe cô nói xong, lập tức nổi giận, mặc dù đã nằm trong dự liệu củ Kỳ Tham nhưng vẫn khiến cô không ngờ đến chính là cha hoàn toàn phản đối kế hoạch của cô, cũng chấp vấn ngọn nguồn với cô: "Từ lúc con làm luật sư đến nay, rốt cuộc đã giấu cha và mẹ con, ở bên ngoài tiếp xúc những người nào rồi? Lại làm những chuyện gì mà chúng ta không biết?"
"Rất nhiều." Kỳ Tham cố gắng bình tĩnh trả lời: "Nhưng lần này, là chuyện con không thể một mình giải quyết."
"Có bất bình thêm nữa cũng không được quản!" Ba Kỳ lãnh khốc nói. "Con phải nhớ kĩ một điểm, nhà chúng ta đã không còn tai mắt thông thiên giống như hơn hai mươi năm trước! Chuyện liên quan đến hắc đạo, không cần động thì không được động!"
Kỳ Tham hỏi ngược lại: "Vậy sao? Cho dù để chú Trần chết vô ích, cho dù mắt thấy Trịnh Tiểu Cầu bị cảnh sát đưa lên đoạn đầu đài? Cho dù bọn họ đều là đời sau và anh em thân cận với ông nội, chúng ta cũng không cần quản sao?"
"Không phải là không thể xen vào, là con không quản được, con quản không nổi!" Ba Kỳ mặc kệ cô nói gì cũng chỉ cắn răng hất bỏ toàn bộ. "Đề nghị của cha cho con chính là, bỏ qua chuyện này."
"Con không bỏ qua được." Kỳ Tham cũng quyết tâm nói. "Được rồi, cha không muốn tham dự cũng được, đến lúc cảnh sát hỏi đến thì cha chỉ cần nói không biết gì hết là được rồi."
Ba Kỳ đột nhiên vung một bạt tai đến, Kỳ Tham tránh không kịp bị đánh cho lảo đảo, gương mặt chết lặng một lúc sau mới cảm thấy đau đớn, trong tiếng hô sợ hãi của mẹ Kỳ, giọng nói của cha vô cùng lãnh khốc: "Một cô gái như con, tự cho là có chút kinh nghiệm xã hội, khắp nơi bị người khác đùa bỡn mà cũng dám tự hào sao?! Ban đầu tại sao cha không đồng ý cho con làm luật sư cũng là vì cái nghề này sẽ khiến cho con đặt chân lên những ngõ cụt khác. Con lại la lối, mặc kệ làm gì cũng không động đến thế giới ngầm! Bây giờ còn định kéo tất cả mọi người trong nhà dính líu vào, con có đầu óc không hả! Chuyện này cha không cho phép! Chính là không cho phép!"
Trong miệng Kỳ Tham đều là mùi máu tanh, che nửa gương mặt bị đánh, cúi đầu nhỏ một bãi nước bọt lên sàn nhà, nhìn nước bọt đỏ màu máu, cô ngược lại rất giận dữ, ngẩng đầu nói với cha mình: "Cha, ngài già rồi, không còn khí phách không khiến gia sản hưng thịnh thì không chịu cong eo như trước đây nữa. Nhưng mà.... Chị cả của con theo ngài, chúng con còn trẻ, chúng con muốn tự làm theo quyết định của mình, điểm này sẽ không bị bất kì người nào thay đổi, bao gồm cả ngài."
Nói xong những lời này, cô rút bàn tay khỏi mặt, xoay người đi về phía phòng của mình: "Con đi ngủ trước. Ngủ ngon, cha mẹ."
Bọn họ cuối cùng cũng sẽ phối hợp với kế hoạch tối nay, cô biết mình bây giờ chính là mũi tên sắp rời cung, động một cái sẽ phát lực toàn thân.
Chẳng qua là, rất lâu rồi cha không tức giận đến vậy. Một cái tát kia, đánh cô đến hết sức khó chịu. Nhưng cô làm con gái, bị đánh mấy cái cũng chỉ có thể nhịn. Nhớ khi còn bé đều là chị cả chịu đòn thay cô, bây giờ không có chị cả ở bên, ở nhà làm sai điều gì cũng là tự mình gánh chịu, thật đúng không không quen. Nhìn bầu trời đêm trong sân, Kỳ Tham phiền muộn thở dài một tiếng.
Thời gian bắn ra mũi tên cuối cùng mà mọi người chờ đợi cũng không kéo dài quá lâu.
Hơn một tháng trôi qua, một ngày giữa hè, lúc Kỳ Tham đang nhàm chán cầm ống nước chùi rửa chiếc xe yêu quý của mình thì điện thoại trong túi quần rung lên báo hiệu tin nhắn đến của một số lạ: "Cảnh sát đã bắt Tiểu Cầu đi rồi."
Đây là một tín hiệu, từ sau khi đạt thành hiệp nghị với Mục Báo, Kỳ Tham vẫn luôn chờ tín hiệu này. Hôm nay, nó đã mở ra một hành trình kinh tâm động phách.
Kỳ Tham cân nhắc nhìn điện thoại suy tính hồi lâu, trả lời: "Nhận được. Tôi cần phải tiếp tục chờ đợi."
Ngày hôm sau, Phú Tường gọi điện đến, bày tỏ đã được cảnh sát thông báo những liên quan đến vụ án của Trịnh Tiểu Cầu, cô lấy thân phận luật sư đại diện bắt đầu đi theo vụ án này. Trước mắt mà thấy, cảnh sát đúng là cố ý bắt Trịnh Tiểu Cầu tội danh là nghi phạm cầm súng giết hại lão đại ma túy. Về phần chứng cứ, đúng là chỉ có một khẩu súng có dấu vân tay của Trịnh Tiểu Cầu, còn những phương diện khác, đã trải qua một khoảng thời gian khá dài từ lúc xảy ra vụ án đến giờ, đoán chừng khó mà thu thập được.
Ngày thứ ba, Kỳ Tham quyết định ra ngoài dạo phố một chút. Buộc mái tóc dài lên, cưỡi xe đạp, đi dưới bóng râm của hàng cây ven đường, chậm rãi khoan thai đi về phía cửa hàng bách hóa tổng hợp ở phía trước không xa.
Sau đó xe mới đi được nửa đường thì bị một chiếc xe oto ngăn lại, trong lòng cô cảnh giác một chút, nhưng mà nhìn ra không phải là xe cảnh sát thì cũng cô dừng xe.
Cửa kiếng trượt xuống, Vệ Linh nhô ra nửa cái đầu, mặt mũi vừa ngưng trọng vừa bình thản cất tiếng chào cô: "Kỳ luật sư, chào buổi sáng."
"Nha, đã lâu không gặp, Vệ luật sư." Kỳ Tham có dự cảm không bình thường với lần gặp gỡ này, cười khoát hai tay lên cổ xe, trêu ghẹo: "Cô gặp tôi trên con đường chật hẹp này, không phải là đặc biệt muốn tìm tôi chứ?"
Vệ Linh không mỉm cười như thường ngày, chỉ an tĩnh khẳng định: "Đúng là muốn tìm cô. Bây giờ cô phải ra ngoài làm gì sao? Nếu như không bận thì tôi có chuyện muốn thương lượng với cô một chút."
".... Được rồi." Nhìn sắc mặt của nàng, chắc mình không tránh khỏi cái hẹn này rồi, không thể làm gì khác là nhảy xuống khỏi xe đạp. Vệ Linh phối hợp mở cốp xe, Kỳ Tham nhét xe đạp vào đó, nhìn nó còn lộ nửa thân xe ra ngoài, cảm thấy không tệ rồi mới chạy lên phía trước, trực tiếp mở cửa ghế phụ ngồi xuống.
"Oa, ngồi máy lạnh đúng là thật thoải mái."
Vệ Linh không nói gì, tự ý quay đầu xe, chở cô đến một nhà hàng cách đó không xa. Sau khi đậu xe xong, bước vào nhà hành, nàng trực tiếp muốn nhân viên dẫn hai người đến một gian phòng riêng tư.
"Xem ra cô đúng là.... Có chuyện rất quan trọng muốn nói với tôi, đúng không?" Kỳ Tham tò mò nhìn gian phòng rộng rãi sang trọng, bắt đầu có chút mong đợi chờ Vệ Linh lên tiếng.
Nhưng mà Vệ Linh vẫn như nãy giờ, không nói một lời, chỉ an tĩnh nhìn menu, gọi hai suất ăn, chờ nhân viên đem thức ăn lên xong rồi, nàng nhìn cánh cửa gian phòng đã được đóng kĩ, lúc này mới đứng đắn nghiêm túc nói với Kỳ Tham đã bắt đầu động đũa: "Kỳ luật sư, không nên tạo nhân chứng giả."