Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 68




Qua vài ngày yên tĩnh, lúc Kỳ Tham đến phòng làm việc của Vệ Linh để trả áo choàng cho nàng thì có mang theo một phần bánh ngọt, đặt ở trên bàn làm việc của nàng.
"Ừm... Cảm ơn." Vệ Linh không hiểu tại sao cô đột nhiên lại mua bánh đến, nhưng vẫn nói lời cảm ơn trước.
Kỳ Tham mang theo chút áy náy nhíu mày nói: "Cái đó, lúc người giúp việc giặt xong quần áo thì có nói với tôi là áo choàng của cô bị mất một cái cúc. Có thể là mất trong đêm hôm đó. Tôi không tìm ra cúc áo nào hợp với áo, vốn định mua cái áo mới nhưng mà hình như ở trung tâm thương mại không bán. Cho nên, xem ra sau này cô không thể mặc nó nữa rồi."
Vệ Linh hơi kinh ngạc, mở túi giấy lấy áo choàng ra nhìn thử, quả thật ở chỗ cổ áo thiếu một cái cúc áo tròn lớn, nhưng nàng cũng không thèm để tâm, cười nói: "Không sao, áo này là được đặt may, đem qua cho cửa hàng sửa lại là được rồi."
"À, đặt may à, chẳng trách." Lúc này Kỳ Tham mới thở phào nhẹ nhõm.
Vệ Linh nhìn cô một cái, hỏi: "Cho nên bánh ngọt này là vì muốn bồi tội nên mới mua phải không?"
"Đúng vậy đúng vậy. Chút bánh ngọt này tôi đặc biệt mua đến để bồi tội đấy. Đến, Vệ luật sư nếm thử một chút đi." Kỳ Tham làm bộ như vô cùng ân cần mở hộp bánh ngọt, đưa miếng bánh đến bên miệng nàng.
Vệ Linh thế nhưng không quen cô hành xử như vậy, vội vàng hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong hộp bánh có một dòng chữ được viết bằng socola "cúc áo có thể ở trong bụng tôi". Nàng nhìn thấy mà suýt cười ra tiếng: "Kỳ luật sư..."
"Chị!" Đột nhiên có tiếng gọi, ngay cả cửa cũng không kịp gõ đã trực tiếp xông vào.
"Tiểu Minh?" Vệ Linh một tay đẩy hộp bánh, chưa kịp thu liễm nụ cười, nhìn em họ của mình.
Tay của Vệ Minh còn đặt trên tay nắm cửa, trên gương mặt vội vã có mấy phần kinh ngạc, lập tức hô to gọi nhỏ với Kỳ Tham: "Tại sao cô lại ở đây? Ai cho cô đến?!"
"Đơn giản là vì công việc thôi." Kỳ Tham lạnh mặt, thả hộp bánh ngọt xuống, nói với Vệ Linh: "Xem ra cô còn có việc cần xử lí, vậy tôi đi trước.".
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Vệ Minh đứng chặn ở cửa không nhường đường cho cô, khí thế hung hăng hỏi: "Cô lại muốn đến chỗ này vơ vét tài sản gì nữa?"
"Tiểu Minh." Vệ Linh gọi câu ta một tiếng, "Không được vô lễ."
Vệ Minh không để ý đến chị họ của mình, tự ý nói với Kỳ Tham: "Không phải cô dựa vào việc rình coi riêng tư của tôi mà được lợi lớn sao? Tôi biết, tôi nhìn cô không vừa mắt, cô cũng nhìn tôi không vừa mắt. Nhưng mà cô chỉ là một tên tiểu nhân, biết chút chuyện của người khác thì liền đem đi đổi tiền! Giống hệt như lưu manh trên đường cái vậy!"
Lần này không chờ Vệ Linh ngăn cản nữa mà Kỳ Tham đã nắm lấy cổ áo cậu ta, dùng sức một cái đã ép cậu ta lên tường, ngón tay chỉ vào chóp mũi cậu ta, lạnh lùng nói: "Nhà các người không phải là danh môn vọng tộc sao? Cha mẹ cậu không dạy cậu nói chuyện đúng chừng mực sao? Hả?"
Vệ Linh vội vàng đè cánh tay cô xuống: "Kỳ luật sư, em họ của tôi nói chuyện không biết chừng mực, cô không cần phải chấp nhặt với nó."
"Không biết giữ mặt mũi cho nhà mình chút nào đúng không?" Kỳ Tham không buông tay, ngược lại càng siết chặt cổ áo của cậu ta hơn, giễu cợt nói: "Nói thật thì, thế hệ đồng lứa nhà các người đa phần đều coi như là ưu tú, hết lần này đến lần khác là cậu làm bại hoại môn phong. Có câu thành ngữ như thế nào nhỉ? Một con sâu làm rầu nồi canh...."
"Kỳ luật sư!" Mặt mày Vệ Linh nghiêm túc, giọng nói cũng trở nên trịnh trọng hơn, lực đè trên cánh tay cô cũng mạnh hơn một chút. "Xin cô không nên tùy tiện nói những lời vô lễ này!"
Kỳ Tham mắt lạnh nhìn nàng một chút, sau đó đẩy Vệ Minh ra, hừ lạnh một tiếng: "Thiếu chút nữa là quên mất, bây giờ tôi đang ở trên địa bàn của Vệ gia các người."
Sau khi bỏ lại những lời này thì cô phủi phủi quần áo của mình, không nhìn ai nữa, mặt lạnh rời khỏi phòng làm việc.
Vệ Linh đứng yên tại chỗ không dám nhìn bóng lưng vạn phần địch ý của cô, một lát sau mới bình phục tâm tình của mình, hỏi Vệ Minh: "Sao lại đột nhiên chạy đến chỗ của chị?"
".... Tiền tiêu vặt tháng này em dùng hết rồi, điện thoại lại vừa rớt bể, muốn đổi cái mới, cho nên muốn đến chỗ chị mượn một chút tiền...." Vệ Minh sửa sang quần áo bị làm nhàu của mình, đã không còn khí thế hùng hổ khi nãy, lầm bầm hỏi: "Chị, sao cô ta lại đến đây?"
"Công việc." Vệ Linh trả lời đơn giản, quay đầu nhìn vẻ mặt bực bội bất mãn của cậu ta, thở dài, tiến lên giúp em mình chỉnh chu quần áo, ôn hòa nói: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, lúc làm việc hay phát biểu không được xung động, nhưng không có lần nào sửa được. Còn không biết xấu hổ mà nhắc đến chuyện kia.... Chuyện kia là do em gây ra, có thể oán lên người khác sao?"
Vệ Minh thấy sắc mặt của nàng không tốt lắm, cũng không dám phản bác, ngoan ngoãn đứng yên nghe nàng nói chuyện.
Vệ Linh sợ mình động chạm đến chuyện thương tâm của cậu, cũng không nói nhiều nữa, lấy bóp tiền trong túi xách, rút một tấm thẻ tín dụng đưa qua: "Mật khẩu em biết. Quẹt xong rồi đưa lại cho chị."
"Cảm ơn chị." Vệ Minh lập tức lộ ra vẻ mặt vui vẻ, cầm được thẻ rồi liền ôm nàng một cái, không nhịn được mà hí hửng chạy ra ngoài. "Buổi tối em sẽ trả lại cho chị!"
Đợi cậu ta rời đi rồi Vệ Linh mới thở dài bất đắc dĩ, trong lòng biết đứa em họ thứ hai này sợ là cả đời cũng sẽ như vậy, người trong nhà chỉ có thể bao dung nhiều hơn một chút mà thôi. Chẳng qua là.... Nàng xoay người nhìn hộp bánh đang mở nắp trên bàn, hiểu rằng bênh vực em trai thì đồng thời cũng không thể tránh khỏi phải đắc tội Kỳ Tham.
Vốn dĩ quan hệ của hai người sau đêm hôm đó đã tiến triển chút ít, nhưng bây giờ, dường như lại lùi trở về trạng thái phòng bị như trước kia.
Nàng dùng ngón tay quẹt một miếng kem nhỏ, nếm thử mùi vị của nó. Sau đó có chút bất ngờ nhíu mày lại, aiz, là vị cafe đắng...
*****
Đầu năm mới Kỳ Tham ngồi máy bay đến thành phố của Kỳ Tề, trong lòng nghĩ nhất định phải dẫn chị cả về ăn Tết.
Không ngờ sau khi đến nhà của chị cả thì phát hiện Khang Tử Hinh không có ở đây, rất nhiều quần áo hành lí được đóng gói cẩn thận. Chờ sau khi chị cả tan làm trở về, cô tò mò hỏi một chút thì mới biết cô gái nhỏ Khang Tử Hinh dự định ra nước ngoài du lịch, dự trù mất khoảng một năm. Tất cả đồ đạc đều đóng gói đưa đến nhà chị của cô bé, tương lai sau khi về nước thì nói chung là sẽ không sống ở nhà Kỳ Tề nữa.
"Chị chưa thổ lộ với cô ta à?" Đây vấn đề mà Kỳ Tham quan tâm nhất.
"Không cần thiết." Kỳ Tề vuốt ve con mèo trắng đang lượn lờ bên chân mình, dửng dưng trả lời.
Kỳ Tham hừ một tiếng: "Làm cái gì nha. Để cho cô ta ở nhà chị mấy năm nay, không phải chị cũng rất quan tâm cô ta sao? Bây giờ người ta phải đi, một năm đó, ở nước ngoài có thể gặp được rất nhiều chàng trai và cô gái ưu tú, đến lúc đó nếu vừa ý người nào thì không cần chị nữa."
Kỳ Tề ảm đạm, không muốn đáp lại.
Buổi tối trước khi Khang Tử Hinh ra nước ngoài thì quay lại mang con mèo trắng đi, Kỳ Tham mắt lạnh đứng bên cạnh nhìn, thấy trong mắt chị cả lóe lên thống khổ rồi biến mất rất nhanh, đột nhiên không nhịn được nữa mà đẩy chị cả một cái: "Đi bày tỏ! Cơ hội cuối cùng rồi! Bày tỏ thành công, em mời hai người uống rượu. Bày tỏ thất bại, em cùng chị uống rượu!"
Kỳ Tề thường ngày làm việc quả quyết khó có khi lại do dự: ".... Chị có thể không?"
"Không thử thì làm sao biết được? Đi nhanh đi!" Kỳ Tham hận đến rống to.
Kỳ Tề dừng một chút, chợt nhanh chân chạy ra ngoài.
"Cố gắng lên nha~" Kỳ Tham ngồi xuống sofa, lớn tiếng cổ vũ cho chị gái.
Khoảng nửa tiếng sau, Kỳ Tề lẻ loi quay về, đứng ở cửa, ưu thương nhưng bất khuất nhìn em gái. Kỳ Tham đọc được đáp án, há miệng một cái nhưng lại không biết nên nói gì.
"Cùng chị uống rượu đi." Đó là nụ cười cuối cùng của Kỳ Tề đêm hôm đó.
Một đêm đó hai chị em họ uống rất nhiều rượu trắng nồng độ cao, nhưng mà Kỳ Tham sợ xảy ra chuyện nên cố gắng uống ít, duy trì trạng thái nửa tỉnh nửa say. Mà Kỳ Tề sau khi say rồi thì không che giấu tâm tình thống khổ, ngồi kể lể tất cả khổ sở với em gái, khóc như một đứa trẻ.
Kỳ Tham chưa bao giờ thấy chị cả thương tâm như vậy, nhưng cũng biết là vì chị ấy quá yêu Khang Tử Hinh. Tình yêu dường như có thể dễ dàng khiến bất kì người nào yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích. Lần này cô không thể giúp sức, chỉ có thể ôm lấy chị ấy, nói với chị ấy: "Không sao, chị còn có em, còn có cha mẹ mà. Qua vài ngày nữa chúng ta trở về, sẽ không còn người nào tổn thương được chị nữa, sẽ không."
Uống đến nửa đêm, thật vất vả mới kéo được chị cả mềm nhũn như đống bùn về đến nhà. Cô vừa mới về phòng ngủ chưa được ba bốn tiếng đồng hồ thì điện thoại trong phòng khách không chịu buông tha liên tục đổ chuông.
Bởi vì quá buồn ngủ nên không muốn nghe, nhưng mà chuông điện thoại quá ồn, cô sợ chị cả vất vả lắm mới ngủ được bị tỉnh giấc nên không thể làm gì khác là nhịn xuống phiền lòng chạy đến phòng khách nhấc ống nghe lên: "Alo? Người nào? Chuyện gì?"
"Chị Kỳ Tham... sao?" Là Khang Tử Hinh gọi đến. "Kỳ Tề còn đang ngủ à?"
"À, cô có chuyện gì?" Lúc này Kỳ Tham nghe thấy giọng của nàng thì liền không vui.
Một phút sau cô xuống lầu, Khang Tử Hinh đang đứng chờ, cầm một phong thư, nhút nhát đưa cho cô: "Tối hôm qua hình như em tổn thương Kỳ Tề, hôm nay em phải ra nước ngoài, em cũng không muốn chị ấy khổ sở, cho nên... Phong thư này chị có thể giúp em chuyển cho chị ấy không?"
"Có cần thiết không?" Kỳ Tham lạnh giọng hỏi, đánh giá đến đến phong thư dày cộm kia, lơ đễnh nói: "Nếu cô sợ tổn thương chị tôi thì không bằng dứt khoát đồng ý chị ấy."
".... Thật xin lỗi." Khang Tử Hinh nói, mặc dù rất thật lòng nhưng nàng vẫn kiên định. "Phiền toái chị đưa thư cho chị ấy. Chờ sau khi em quay về thì em sẽ đích thân nói xin lỗi chị ấy."
Kỳ Tham nhìn bước chân càng lúc càng xa của nàng, cúi đầu nhìn phong thư trong tay, ngẩng đầu nhìn lên lầu, đem phong thư xé vụn thành từng mảnh.
Người đã không còn ở đây, còn nói tưởng niệm cái gì? Chị cả vì cô ta mà bị thương đến mức này, cô ta còn có tư cách gì mà để chị cả lại vì cô ta mà ruột gan rối bời? Đau dài không bằng đau ngắn, nếu đã từng đau thì không cần phải đau một lần nữa.... Lá thư trong dần biến thành mảnh vụn, cô ném chúng vào thùng rác, không thèm nhìn những mảnh vụn đang tung bay trong gió như hoa tuyết, đi thẳng lên lầu.
Mấy ngày sau, Kỳ Tề cũng đã điều chỉnh xong trạng thái, đồng ý đề nghị của Kỳ Tham, cùng cô quay về Kỳ gia.
Ba Kỳ mẹ Kỳ ít nhất cũng mười một năm chưa gặp con gái lớn, khi tài xế đến sân bay đón hai chị em về nhà, Kỳ Tề vừa xuống xe thì đã bị mẹ ruột ôm lấy, Kỳ Tham đứng bên cạnh cảm thấy vui vẻ yên tâm. Tuy nói có thể nhìn ra chị cả không quá quen thuộc với ngôi nhà này, thế nhưng sau khi bước vào rồi thì cô tin tưởng sau này sẽ chậm rãi trở lại như trước kia.
Nhưng Kỳ Tề thì không dung nhập vào gia đình thuận lợi như cô nghĩ, lúc ăn cơm cha mẹ thay phiên nhau hỏi thăm cuộc sống sinh hoạt những năm gần đây của chị ấy, nhưng mà chị ấy chỉ hỏi gì đáp nấy, cơ bản là kiểu thờ ơ. Kỳ Tham nhìn trong mắt, bên ngoài thì không nói chen vào nhưng trong lòng lại không dễ chịu.
Thật vất vả cầm cự đến đêm ba mươi Tết, sau khi ăn tối sớm với cha mẹ xong, Kỳ Tham dựa theo kế hoạch đã ấp ủ từ lâu, dẫn chị cả đến đường đi bộ giải sầu.
Trang trí của đường đi bộ đêm ba mươi đã thay đổi hoàn toàn mới, đường phố mang phong cách cổ xưa và những sạp nhỏ hai bên đường mang đầy hơi thở phục cổ. Kỳ Tham đáp đúng đố đèn, cố ý chọn một cái mặt nạ màu đen đưa cho Kỳ Tề. Kỳ Tề nhìn thứ mà em gái rất thích khi còn nhỏ, cầm mặt nạ cười cười: "Vẫn còn thích thứ này à, em đó nha."
Lúc pháo hoa nở rộ trong trời đêm, đám đông liền trở nên xôn xao náo loạn, tất cả mọi người đều bắt đầu dổ dồn về phía bắn pháo hoa, định tìm một vị trí đẹp để ngắm nhìn. Kỳ Tham và Kỳ Tề liền bị đám đông tách ra, Kỳ Tham nhảy lên cao hô to lên: "Em đã đặt một gian phòng ở quán trà trước mặt! Gặp nhau ở đó!"
Tiếng pháo hoa nổ lấn át đi một nửa tiếng nói của cô, nhưng mà cô nghĩ nếu như là chị thì chị ấy sẽ biết mình nói gì, vì vậy liền chuyên tâm tách đám đông, liều mạng chạy về phía quán trà phía trước.
Bởi vì đêm ba mươi mỗi năm cô đều đặt trước một gian phòng tốt nhất ở quán trà này nên phục vụ của quán cũng nhận ra cô. Vừa nhìn thấy cô thì không nhiều lời, dẫn cô đi thẳng lên lầu ba.
Kỳ Tham ngồi trong phòng chờ khoảng nửa tiếng, nghe bên ngoài có tiếng nhân viên dẫn khách đến, trong đầu nghĩ nhất định là chị cả, vội vàng đứng dậy vui vẻ nghênh đón: "Chị! Chị cũng quá chậm đi.... A? Vệ luật sư? Sao cô cũng đến đây?"
Đi sau lưng Kỳ Tề là một cô gái dáng người cao gầy, mặt mũi tịnh nhã, chính là Vệ Linh không sai. Nghe được giọng nói giễu cợt khó chịu của cô, hiển nhiên là trong lòng còn nhớ rõ cảnh Vệ Linh bao che ở phòng làm việc hôm đó. Vệ Linh ngược lại cũng không muốn đầu năm mà không vui nên chỉ hơi cúi người tính là chào hỏi, sau đó giải thích: "Bên ngoài nhiều người quá, may mà gặp được vị tiểu thư này, cô ấy dẫn tôi đến, quấy rầy rồi, thật là xin lỗi."
Kỳ Tề nghe đoạn đối thoại của hai người kia, ngồi xuống trước bàn trà, tò mò táy máy trà cụ, cũng không nhiều lời. Kỳ Tham xoay người lại nhìn dáng vẻ hứng thú của chị ấy, cũng không tiện mở miệng đuổi Vệ Linh, không thể làm gì khác là thuận miệng nói: "Được rồi, nhiều người uống trà nói chuyện phiếm xem pháo hoa cũng là một chuyện tốt. Nhưng mà sao lúc này Vệ luật sư lại đơn độc chạy ra ngoài?"
Vệ Linh triển lộ một nụ cười nhẹ nhàng, theo cô đi vào trong phòng, trả lời: "Chẳng qua đột nhiên muốn ra ngoài xem náo nhiệt, nhưng mà đúng là.... đông đúc ngoài dự kiến."
Kỳ Tề ở bên cạnh không đúng cách rót vài ly trà giống như rót nước giải khát, thưởng thức nửa ngày mà không ra mùi vị gì, xoay mặt sang nói với Kỳ Tham: "Tiểu Tham, không giới thiệu với chị người bạn này của em sao?"
"Cô ấy cũng không là bạn bè gì của em." Kỳ Tham thờ ơ nói. "Cô ấy tên Vệ Linh, là Đại tiểu thư tập đoàn Vệ thị, nghe nói bây giờ cũng đã cùng một đẳng cấp với chủ nhiệm Sở sự vụ XXX.... Không hơn."
Quả thật vẫn là một cách giải thích như trước đây, ngay cả bạn cũng không phải sao? Trong lòng Vệ Linh không thoải mái, nhưng mặt mũi vẫn trầm ổn bắt tay làm quen với Kỳ Tề.
Kỳ Tham đứng dậy đóng cửa phòng lại, thở dài, cũng không muốn gây phiền toái cho người kia, nói: "Vệ luật sư, tùy tiện ngồi đi, nếu cô đã am hiểu trà đạo thì tiếp theo phải làm phiền cô động tay rồi."
Vệ Linh nghe vậy, cũng không từ chối nhiều lời, khẽ vuốt cằm, cất túi xách bên người, xoay người khép hờ hai cánh cửa sổ, cởi áo khoác của mình xuống, thản nhiên dựa theo lễ trà đạo mà mời Kỳ Tề và Kỳ Tham ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó khép đầu gối quỳ ngồi xuống tấm đệm tròn, hai tay vén mái tóc ra sau tai, nghiêng người cẩn thận rửa tay. Xong xuôi thì bắt đầu tiến hành trà đạo chi tự.
Trên người nàng đeo một chiếc túi thơm mùi hoa quế vừa thắng được ở lễ đố đèn trên đường đi bộ, bản thân nàng không để ý, nhưng lúc dâng trà lên cho Kỳ Tham thì chọc cho Kỳ Tham nhảy mũi liên tục, kêu la om sòm chấp vấn có phải nàng xịt nước hoa hay không. Mà khi nàng nhớ ra mà lấy túi thơm đưa cho cô thì cô mới nói là không còn ngửi được mùi thơm như lúc nãy nữa. Nhưng mà dáng vẻ dị ứng khoa trương kia của cô khiến cho Kỳ Tề chê cười hồi lâu mới ngừng.
Hai chị em Kỳ gia vui vẻ trò chuyện, Vệ Linh thức thời hoàn toàn không làm ra bất kì cử động quấy rầy nào, chỉ kịp lúc dâng lên những ly nước trà còn bốc khói cho hai người họ.
Chẳng qua nàng vẫn lặng lẽ quan sát trưởng nữ Kỳ gia, Kỳ Tề. Sở dĩ nàng chú ý đến chị ấy là bởi vì lúc nãy trên đường đi bộ, trong lúc đám đông nhốn nháo chật chội không chịu nổi, nàng đã nhìn nhầm, xem chị ấy là Kỳ Tham. Trong khoảnh khắc đứng sau lưng vỗ lên vai người kia, trong lòng đột nhiên tin rằng thứ gọi là duyên phận thật sự rất kì diệu. Ở trên con đường đi bộ lớn như vậy, trong đám người đếm không hết, tại sao hết lần này đến lần khác lại gặp được người mình ngưỡng mộ trong lòng chứ?
Nhưng mà khi Kỳ Tề quay lưng lại, nàng vạn phần kinh ngạc, phản ứng đầu tiên chính là người này chính là chị cả trong miệng Kỳ Tham, nhưng mà bởi vì mình lại có thể nhận nhầm chị ấy thành Kỳ Tham mà cảm thấy một trận bất an.
Nhìn qua, tính tình của Kỳ Tề lạnh lùng hơn Kỳ Tham rất nhiều, lại nhớ ra chị ấy là người trong giới hắc đạo, chém giết vô số mới được như bây giờ, Vệ Linh không khỏi có mấy phần kính sợ. Hoặc là vì Kỳ Tham vẫn luôn sùng bái và tôn kính chị ấy cho nên Vệ Linh cảm thấy khó xử không quen khi có chị ấy ở bên, luôn có cảm giác sợ hãi mình làm sai hoặc có cử động không đúng nào, sợ hãi bị chị ấy chán ghét.
Chỉ vì đó là người mà Kỳ Tham quan tâm nhất đi, cho nên mới có cảm giác khó xử như vậy... Vệ Linh cuối cùng lặng lẽ nghĩ đến nguyên nhân duy nhất này.
Thường ngày Kỳ Tham cho người khác cảm giác cô là một người phụ nữ có thể làm chủ ý định, có thể một mình ngăn cản tất cả, rất có tính tự chủ, nhưng mà khi cô đối mặt với Kỳ Tề thì lại mang theo cỗ ngây thơ cùng ngay thẳng không thể nói rõ, luôn biểu hiện không đủ ổn định vững chắc bằng Kỳ Tề. Coi như là người ngoài lướt mắt nhìn một cái thì cũng dễ dàng nhận ra ai là chị, ai là em.
Với những gì Vệ Linh hiểu về Kỳ Tham thì nàng càng thêm nhìn Kỳ Tề bằng cặp mắt khác xưa. Thử hỏi trong những người quen biết, ai có thể khiến cho Kỳ Tham có biểu hiện cúi đầu như vậy? Nghĩ đến nghĩ lui cũng chỉ có mỗi một vị chị cả Kỳ Tề này thôi.
Nửa đêm, pháo hoa bên ngoài đã tan hết, nước trà cũng uống đến phân nửa, cuối cùng Vệ Linh cũng phải từ giã hai chị em Kỳ gia. Trên đường đi bộ đã vắng người hơn, ba người đi bộ đến bãi đậu xe, Vệ Linh nhìn thấy xe hơi của mình, xoay người nói với Kỳ Tham và Kỳ Tề: "Tối nay rất vui, cảm ơn chiêu đãi của cô, Kỳ luật sư."
"Ừ, không khách khí." Thái độ của Kỳ Tham với nàng vẫn rất lãnh đạm, không thật lòng nói. "Chúc cô tân xuân vui vẻ."
"Tân xuân vui vẻ." Vệ Linh mỉm cười với cô, lại gật đầu với Kỳ Tề, sau đó chậm rãi đi về phía xe của mình.
Trên đường lái xe về nhà, bầu trời bắt đầu đổ tuyết trắng, Vệ Linh nhớ lại cảnh lúc nãy ở chung với Kỳ Tham, mặc dù không nói nhiều nhưng lại vô cùng an tĩnh hòa thuận... Trong nháy mắt chợt cảm thấy tuyết này rơi rất đúng lúc, nó tô điểm cho thành phố này thêm vạn phần xinh đẹp, giống hệt như tình yêu trong lòng nàng lúc này vậy.
----------
Quan hệ của hai bạn ấy cứ dây dưa mãi như vậy, vừa mới tốt lên được xíu thì sẽ bị chuyện gì đó đánh cho lui trở về như lúc đầu, có khi còn tệ hơn. Thiệt mắc mệt =))
Riêng tui cảm thấy lúc Tiểu Tham xé thư của Kỳ Tề là rất rất không đúng, ai biết được Khang Tử Hinh muốn nói gì, biết đâu có lời chất chứa trong lòng không thể nói ra thì sao, lỡ như khiến tình yêu của chị mình dang dở thì sao? Nói chung thì tính cách tự cho là đúng này của Tiểu Tham đôi lúc thiệt khiến tui nổi máu điên =)))