Kỳ Tham uống rượu, cười cười kéo vạt áo khoác bằng nhung của mình, lấy lon bia đã không còn lạnh đưa cho nàng: "Nào, vì cô đã dũng cảm đưa ra quyết định chính xác, cạn nó!"
Vệ Linh nhận lon bia còn mang theo nhiệt độ cơ thể của cô, trong lòng sinh ra cỗ cảm động, cụng cụng với chai rượu của cô: "Cảm ơn cô."
Hai người ngửa đầu lên, uống từng ngụm, cả hai giải quyết sạch sẽ lon bia và chai rượu trong tay mình.
"Không được rồi.... Uống nữa tôi sẽ ói mất." Kỳ Tham vứt vỏ chai sang một bên, chống tay lên nắp capo, cúi người ợ một tiếng, khoát khoát tay, nói: "Vừa nãy hẳn nên ăn chút gì đó trước."
Vệ Linh cho là cô muốn ói, vội vàng khom lưng vỗ vỗ tấm lưng cô, luôn miệng hỏi: "Thế nào rồi? Thế nào rồi?"
Trong lúc lôi kéo, nàng chạm lên phần áo bên trong vạt áo nhung mở rộng của Kỳ Tham, nơi này đã ướt thành một mảng. Ngẩn ra một chút, nàng mới nhận ra đó là vì lúc nãy cô ủ ấm bia cho mình nên mới bị ướt. Trong lòng nóng lên, giọng nói ôn tồn: "Áo của cô ướt rồi, có muốn vào xe ngồi không?"
Kỳ Tham cười khoát tay, ném vỏ chai rượu vào bụi cỏ, nói: "Không có chuyện gì. Chẳng lẽ bây giờ mà cô còn cảm thấy lạnh?"
Hiển nhiên là cô đã hiểu lầm ý của Vệ Linh, Vệ Linh bất đắc dĩ đỡ cô dậy. Uống nhiều rượu như vậy thì sẽ không cảm nhận được gió lạnh, nhưng mà vừa uống rượu trắng vừa uống bia thì rất dễ say. Bây giờ thì ý thức của nàng còn có chút thanh tỉnh, vì để phòng ngừa một lát nữa say đến bất tỉnh nhân sự chết rét ở nơi hoang vu này thì đành phải kiên nhẫn khuyên nhủ: "Trước tiên hay là cứ vào trong xe đã, không thể ngồi bên ngoài được nữa rồi."
"... Cũng được, nể mặt hôm nay tâm tình cô không tốt, tối nay đều nghe theo cô." Kỳ Tham rộng lượng nói, chuyển tay mở cửa xe, dưới sự giúp đỡ của Vệ Linh mà ngồi vào ghế tài xế.
Vệ Linh chuyển qua ngồi bên ghế phụ, lần mò bật máy sưởi trong xe, nhìn thấy cô đúng là đã say rồi thì liền quan tâm hỏi: "Trong xe có thảm không? Đắp cho cô...."
Kỳ Tham đột nhiên ngồi thẳng người dậy, rất tự nhiên ôm lấy nàng, để cho cả thân mình của nàng dựa trên người mình, cười nói: "Thân thể con người có thể sưởi ấm!"
Trong nháy mắt Vệ Linh cảm giác nhiệt độ trong xe không ngừng leo thang, nóng đến muốn đổ mồ hôi. Mà dưới tình huống này, men say đã bắt đầu phát huy tác dụng, khiến cho đầu óc của nàng cũng không ngừng choáng váng, hai tay vô lực đẩy nhẹ cánh tay của cô, nhưng dĩ nhiên là không thể thoát khỏi cái ôm này, bất đắc dĩ đành phải nói: "Kỳ luật sư, đừng làm rộn."
Kỳ Tham nhanh chóng thả nàng ra, hai mắt buồn ngủ mông lung gãi gãi đầu: "Thế nào? Mấy giờ rồi? Cô phải về nhà sao?"
Vệ Linh vội vàng ngồi xuống ghế phụ, nâng tay nhìn đồng hồ, phát hiện trước mắt như trời đất quay cuồng, hiển nhiên là men say đang hoành hành rồi. Nàng cố gắng trấn định, nói: "Sắp mười giờ rồi, hai chúng ta uống rượu, không thể lái xe."
"Hôm nay em họ của tôi đến nhà tôi...." Kỳ Tham miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh, nói: "Tôi đã đồng ý mua cho con bé.... Mua cho nó... Phải trở về."
Vệ Linh "ừ" một tiếng, tìm điện thoại trong túi xách, cố gắng mở mắt tìm một dãy số: "Chúng ta phải đi về. Tôi tìm người đến đón chúng ta...."
Nghe nàng nói như vậy thì Kỳ Tham hoàn toàn yên tâm ngả người ra sau, nhắm mắt lại, nói: "Được... Trên trời vẫn còn sao.... Tôi muốn cùng chị tôi xem pháo hoa..."
Vệ Linh trong tình trạng đầu óc mơ hồ cố gắng gọi một cuộc điện thoại trước, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của đối phương thì nàng mới quay đầu nhìn Kỳ Tham, hỏi: "Pháo hoa gì?"
Kỳ Tham cau mày, giơ ngón tay vẽ lung tung trên không trung: "Pháo hoa ở đường dành cho người đi bộ, đêm giao thừa nào cũng sẽ bắn, đẹp hơn sao sáng rất nhiều.... Nếu năm nay chị của tôi có thể về nhà, tôi nhất định sẽ dẫn chị ấy đi xem... Khi còn bé...."
Giọng nói của cô chậm rãi nhỏ lại, Vệ Linh dựa vào gần mới nghe được câu nói sau cùng của cô: ".... Tôi muốn cho chị xem pháo hoa một lần nữa, chị ấy nhất định sẽ biết ngôi nhà này đối với chị ấy mà nói.... vẫn rất quan trọng...."
Vệ Linh ngẩng đầu, dịu dàng nhìn dáng vẻ trầm tĩnh của cô, do dự một hồi lâu, nàng vươn tay ra, rất cẩn thận dán lòng bàn tay lên gương mặt nóng hổi của người kia. Qua một lúc lâu mà cô không có động tĩnh gì thì biết cô đã ngủ rồi, nàng cúi đầu nhẹ nhàng kéo áo khoác nhung của cô, sờ bên trong một chút, vẫn là một mảng ướt át như cũ, còn tản ra một chút hương bia. Không kiềm được mà cười lên, ngồi dậy cởi áo choàng dài của mình xuống, lật vạt áo khoác nhung của cô lên, rồi phủ áo choàng của mình lên người cô.
Máy sưởi trong xe hoạt động khá tốt, dù không mặc áo choàng thì cũng không cảm thấy quá lạnh. Vệ Linh nghiêng người tựa vào lưng ghế, xuất thần nhìn gò má say ngủ của Kỳ Tham, trong lòng nhớ đến lần trước cũng ở nơi này, mình từng cùng cô ấy uống hết một chai rượu, tán gẫu vài đề tài lung tung, cùng nằm trong xe đắp chung một cái thảm.... Nhưng hiển nhiên tâm cảnh lần này hoàn toàn khác với lần trước.
Thích một người, mặc kệ là phải làm gì thì cũng cam tâm tình nguyện như vậy sao? Vệ Linh chậm rãi nhắm mắt, cảm thụ đầu óc nhẹ bẫng đang không ngừng xoay tròn vì hơi men. Trong đầu nghĩ, cảm giác này giống hệt như lần đầu tiên mình nhận ra bản thân đã yêu Kỳ Tham vậy, không có cách nào cự tuyệt, cũng không thể khắc chế, càng không thể tự kiềm chế.
Hơn một tiếng sau, hai lái xe thuê tìm đến, Vệ Linh không thể không tỉnh dậy, đánh thức Kỳ Tham còn chưa ngủ đủ, đỡ cô ngồi vào ghế sau, nói địa chỉ nhà cho lái xe thuê, rồi lại đem áo choàng dài đắp lên người Kỳ Tham.
Kỳ Tham buồn ngủ mông lung ngửa đầu khỏi chiếc áo choàng dài, nhìn nàng một cái: "Tôi ngủ à? Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Hơn mười một giờ. Không có chuyện gì, chúng ta đang trên đường trở về." Vệ Linh nói, nhìn lái xe thuê đang vững vàng điều khiển xe, an tâm nói với cô.
Kỳ Tham nhíu mày, nhìn nàng một lúc, đột nhiên vén một nửa áo choàng lên, nói với nàng: "Sao lại mặc ít như vậy, không lạnh à?"
Nghe lời này của cô thì biết cô đã hoàn toàn say rồi, Vệ Linh cười khúc khích, nhưng lại nhìn thấy cô đang vén áo choàng của mình lên, do dự một chút, cuối cùng cũng thuận theo chui vào, tựa nửa người vào bên cạnh cô, cảm thấy ấm áp như đang hưởng thụ ánh nắng mặt trời ngày xuân vậy.
Dường như Kỳ Tham sợ áo choàng không đủ cho hai người đắp nên lại dùng sức ôm eo nàng một cái, an ổn kéo nàng vào lồng ngực của mình, cọ cọ cái ót lên lưng ghế rồi mới an tâm tiếp tục thiếp đi.
Vệ Linh đắp áo choàng nằm trên lồng ngực cô, đỏ mặt không dám nói lời nào, cũng không dám yên lòng thiếp đi.
Lúc rạng sáng, xe đến trước cổng nhà Kỳ Tham, Vệ Linh lại đánh thức cô. Bảo an gác cổng Kỳ gia thấy xe của tiểu thư đậu ngoài cổng thì bận bịu mở cổng ra nghênh đón. Vệ Linh vội vàng ngồi dậy khỏi lồng ngực Kỳ Tham, xuống xe cùng với lái xe thuê.
"Ngủ ngon, Kỳ luật sư." Đứng ở bên ngoài xe, gió rét khiến đầu óc nàng thanh tỉnh hơn rất nhiều, nói lời tạm biệt với Kỳ Tham còn đang ở trạng thái mông lung. Nhìn bảo an lái xe của Kỳ Tham vào nhà, nàng không kiềm được mà hơi mất mác, nhưng vẫn xoay người chui vào xe của lái xe thuê, quay về nhà của mình.
Kỳ Tham ngồi ở ghế sau bị bảo an đánh thức, thuận tay ôm theo áo choàng của Vệ Linh đi vào tiểu lâu của mình, sau khi bật đèn thì mất sức trực tiếp nằm vật ra ghế sofa, không muốn động đậy gì hết.
"Chị hai... Chị hai về rồi à?" Cũng không biết là qua bao lâu, Trâu Giai Giai mặc áo ngủ dày cộm mắt nhắm mắt mở chạy đến, vui mừng đẩy cô một cái. "Chị uống rượu sao chị hai?"
Kỳ Tham nghe được giọng nói mềm nhũn của em họ, vội vàng chống thân mình ngồi dậy, mở to mắt nhìn cô bé: "A.... Đúng vậy.... Sao Giai Giai còn chưa đi ngủ?"
"Không ngủ được nha." Trâu Giai Giai cười nói, "Hôm nay chị hai uống rượu với ai vậy? Không phải nói sẽ về sớm tặng quà cho Giai Giai sao?"
Kỳ Tham vuốt vuốt mái tóc tán loạn của mình, "a" một tiếng: "Đúng rồi... Quà còn ở trong xe, em chờ chị một chút, chị đi lấy quà cho em.... Ừ, là quà gì ấy nhỉ?"
"Hộp thời gian hình viên nhộng*. Chị thật sự mua sao?" Trâu Giai Giai nhìn dáng vẻ đứng không vững của cô, liền vội vàng kéo cô lại. "Chị hai uống nhiều rồi, đi ngủ đi, ngày mai hẵng nói."
*Cái này có ý nghĩa giống như Time Capsule (hộp thời gian) trong tiếng anh. Time Capsule có nghĩa là 1 hộp đựng những vật dụng hoặc thông tin do con người lưu lại trong thời điểm hiện tại để cho người đời sau có thể mở ra để dùng. Ở đây Giai Giai cũng muốn thứ tương tự, nhưng nó là từng hộp nho nhỏ có dạng giống như viên thuốc con nhộng ấy.
Nhưng mà Kỳ Tham lúc say lại rất là bướng bỉnh nói: "Dĩ nhiên là chị mua rồi, em nói muốn viết bí mật vào giấy rồi cất vào trong hộp thời gian mà. Chị vất vả chạy hết rất nhiều cửa hàng văn phòng phẩm mới tìm được nó đấy...." Nói xong liền thả áo choàng trong tay xuống, lảo đảo lắc lư đi ra ngoài.
"Chị hai..." Trâu Giai Giai thấy cô không được tỉnh táo lắm, cho là cô sẽ xảy ra chuyện nên vội vàng hoảng sợ chạy theo.
Ngày hôm sau, Vệ Linh ôm cái đầu hơi đau tỉnh lại từ trên giường, tầm mắt nhìn đến bố trí quen thuộc trong phòng mình, cuối cùng dừng lại trên chiếc bình dạ quang trên bàn sách. Ánh mặt trời chiếu lên nó, để lại một cái bóng trong suốt, nàng cười cười, lặng lẽ quyết định, vén chăn thức dậy.
Bàn ăn lúc sáng sớm đầy đủ người nhà, Tra Đằng Nguyên cũng ở đây, thấy nàng ngồi xuống thì cười hỏi: "Hôm qua em về rất muộn sao?"
"Ừm, rạng sáng mới về đến nhà." Vệ Linh nhớ lại chuyện đêm qua, cười ôn hòa nói. "Uống chút rượu, tìm một lái xe thuê đưa về."
"Trễ như vậy? Em gọi điện cho tôi là tốt rồi, tôi có thể đi đón em về." Tra Đằng Nguyên cười nói.
Vệ Linh tạm thời không lên tiếng, ăn xong miếng bánh mì mứt hoa quả, sau đó dưới ánh mắt từ chờ đợi đến nghi hoặc của người nhà và Tra Đằng Nguyên, lễ phép lau vụn bánh bên mép, cuối cùng mới đoan trang nói: "Đằng Nguyên, sau bữa sáng có thời gian không? Tôi muốn nói với anh vài lời."
"Đương nhiên có thời gian." Tra Đằng Nguyên bỗng nhiên cảm thấy nàng lúc này rất xa vời, vội vàng đáng lại.
Vệ Linh lễ phép gật đầu, đứng dậy nói: "Được, vậy lát nữa tôi chờ anh ở vườn hoa. Bác cả, bác gái, cha mẹ, anh cả, con ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ dùng."
Nàng trầm ổn dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, bình thản như mọi ngày rời khỏi phòng ăn.
Một tiếng sau, Tra Đằng Nguyên đúng hẹn đến vườn hoa trong biệt thự, nhìn Vệ Linh bình tĩnh ngồi chờ trên chiếc xích đu mà Vệ Duyệt và Vệ Khác thường hay chơi đùa, nở một nụ cười đi qua, dừng chân trước mặt nàng khoảng bảy tám bước, tỉ mỉ quan sát dáng vẻ mặt quần jean dài và áo len sợi to giống như thường ngày của nàng, há miệng nói: "Tôi luôn cảm thấy lát nữa mình sẽ nghe được tin tức không tốt lắm, đúng không?"
Hai tay Vệ Linh đặt trên đầu gối, khẽ mỉm cười một cái, có chút kín kẽ nói: "Hoặc là một tin tức tốt đối với cả tôi lẫn anh có thể hoàn toàn được phóng thích thì sao?"
"Phóng thích?" Tra Đằng Nguyên do dự, nhưng rất thông minh hiểu được hàm nghĩa trong lời của nàng, bất đắc dĩ cười một chút, bước lên trước hai bước, giả bộ như rất thoải mái, nói: "Được rồi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, em nói đi, Vệ Linh."
Vệ Linh đạm thanh nói: "Đằng Nguyên, tôi nghĩ tôi không có cách nào yêu anh. Tương lai của tôi và anh mà trưởng bối nhà tôi kì vọng, tôi nghĩ là sẽ không thể xảy ra, không bằng chấm dứt ở đây đi. Nhưng mà.... Trên phương diện tình cảm, tôi không muốn nói xin lỗi. Nếu tôi nói, liền đại biểu tôi có cảm giác áy náy với anh, nhưng mà tôi cho rằng mình không có chỗ nào thiếu nợ anh, bởi vì tôi cũng từng cố gắng nảy sinh hảo cảm với anh, nhưng mà tôi phát hiện tôi không làm được."
Nụ cười của Tra Đằng Nguyên dần dần biết mất sau những lời nàng nói, cuối cùng biến thành thần sắc thống khổ, giống như đang tỉ mỉ hiểu rõ lời của nàng, qua một hồi lâu mới nói: "Tại sao chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã cự tuyệt tôi mà không phải là cho hai bên chúng ta có thêm một cơ hội nữa. Vệ Linh, từ lúc bắt đầu tôi liền muốn nói, thật ra thì em không cần phải làm gì cả, chỉ cần tôi cố gắng là được rồi."
"Không." Vệ Linh chậm rãi lắc đầu. "Chính vì vậy nên tôi càng không thể xem như không biết gì cả, cũng không thể tiếp tục vô điều kiện hưởng thụ tất cả những gì anh cho tôi. Như vậy không công bằng với anh, mà đối với tôi thì cũng sẽ chậm rãi biến thành gánh nặng và áy náy. Anh xem đi, vừa nãy tôi nói tôi không muốn nói xin lỗi, sau này tôi cũng không có ý định nói."
"Vệ Linh...." Tra Đằng Nguyên nhẹ nhàng bước lên trước, lấy dũng khí kéo tay nàng, cúi người xuống nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời ôn hòa kia, chần chờ hỏi: "Nói cho tôi biết, em có người thích rồi, đúng không?"
Vệ Linh cười lắc đầu một cái, tạm thời không rút tay mình khỏi tay của hắn, nói: "Đằng Nguyên, đáp án của câu hỏi này, mặc kệ là có hay không, cũng sẽ không ảnh hưởng đến quyết định hôm nay của tôi."
Tra Đằng Nguyên trầm giọng nói: "Đây là tin dữ lớn nhất mà đời này tôi nghe được. Vệ Linh, em biết là tôi yêu em. Vừa gặp đã yêu, yêu đến yên lặng nhẫn nại, vì có thể mang đến hạnh phúc cho e mà nhiều năm cố gắng, mãi cho đến bây giờ rốt cuộc cũng được đứng bên cạnh em, thế nhưng...." Hắn không nói tiếp được nữa.
Vệ Linh không nhúc nhích, tâm ý không đổi, trang trọng đáp lại: "Cảm ơn anh, Đằng Nguyên."
Tra Đằng Nguyên lại ngẩng đầu lên nhìn gương mặt xinh đẹp khí chất thần thánh của nàng, hỏi: "Tôi có thể tiếp tục yêu em không? Tôi chỉ là nói... Dù tương lai lấy thân phân là bạn bè thì vẫn có thể tiếp tục giữ liên lạc với em."
Vệ Linh bình thản trả lời: "Nếu đây là điều anh muốn, tôi cũng không có quyền ngăn cản." Có thể cho hắn một hứa hẹn như vậy đã là giới hạn lớn nhất rồi.
"Cảm ơn em, Vệ Linh." Tra Đằng Nguyên cúi đầu, lịch sự khẽ đặt một nụ hôn lên mu bàn tay nàng, sau đó đứng thẳng dậy, giống như một quân nhân có thể cầm lên, có thể buông xuống, cười nói: "Vốn định nói cho em biết ngày mốt tôi sẽ về quân khu. Bây giờ đối với em mà nói đây là một tin tức phóng thích rất tốt, đúng không?"
Vệ Linh đứng dậy, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi mới nói: "Cũng chưa chắc, bởi vì tôi còn chưa nói với người nhà về quyết định này. Sau khi anh đi, tôi còn phải tiếp nhận khiển trách của trưởng bối cũng không biết chừng."
"Sẽ không." Tra Đằng Nguyên cười lên. "Bác Vệ bọn họ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em."
"Hi vọng là vậy." Vệ Linh mỉm cười với hắn, "Cảm ơn anh."
"Là bạn bè thì không nên khách khí như vậy." Tra Đằng Nguyên suy nghĩ một chút, lại không nhịn được mà nói: "Tôi thật muốn biết, tương lai em sẽ thích dạng người gì, rốt cuộc là người như thế nào có thể có được lòng của em, có tư cách đứng bên cạnh em."
Trong đầu Vệ Linh nghĩ đến Kỳ tham, không nhịn được mà mỉm cười: "Ừm, tôi cũng hi vọng có thể nhìn thấy ngày đó."
Sau khi nói chuyện với Tra Đằng Nguyên xong, nhìn hắn rời khỏi vườn hòa quay về phòng thu dọn hành lí, Vệ Linh mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ngồi trên xích đu suy tư. Một lát sau, nàng nghe trong nhà vang lên tiếng chuông điện thoại của mình, vội vàng đứng dậy đi vào nhà nghe máy.
Người gọi đến là Kỳ Tham. Tim nàng ngừng đập một khắc, đột nhiên có chút không dám nhận, nhưng rất sợ người kia cúp máy nên nhanh chóng bấm nghe: "Kỳ luật sư?"
"Ừm, khụ khụ.... Vệ luật sư, chào buổi sáng!" Nghe được giọng nói của Kỳ Tham, hiển nhiên là còn chưa tỉnh ngủ. "Cái đó, tôi hôm qua.... Xảy ra chuyện gì? Hình như tôi uống đến quên hết trời đất."
Vệ Linh ngẩn người, sau đó mỉm cười, dựa người vào cửa sổ, trả lời: "Tôi hôm qua cô uống không ít, sau đó ngủ trong xe, tôi tìm lái xe thuê đến đưa cô về nhà."
"À à, lái xe thuê đưa tôi về nhà.... Chỉ như vậy thôi đúng không?" Giọng nói của Kỳ Tham mang theo chút khàn khàn vì dậy sớm và một chút mất tự nhiên.
Trong đầu Vệ Linh đầy dấu chấm hỏi, thắc mắc: "Đúng thế, sao vậy?"
"Cũng không có gì.... Thật ra thì tôi muốn hỏi, áo choàng của cô tại sao lại ở chỗ tôi.... Ở trên giường của tôi, ừm.... ở trong chăn của tôi...." Kỳ Tham không biết nên miêu tả thế nào. "Tôi hôm qua cô cùng tôi về nhà sao? Tôi không làm gì cô chứ?"
Vệ Linh nháy mắt sững sờ một hồi, sau khi hiểu kịp thì mới cả cười: "Không. Tối hôm qua tôi chỉ tiễn cô đến cổng, áo khoác nhung của cô bị bia làm ướt, cho nên tôi mới đưa áo choàng của mình cho cô dùng. À.... Còn tại sao áo choàng của tô lại ở trong chăn của cô, tôi nghĩ cô nên suy nghĩ lại chuyện xảy ra vào tối hôm qua sau khi về nhà, có thể là người nhà của cô để cô mặc nguyên quần áo như vậy rồi đưa cô lên giường đi..."
"À à, như vậy sao, được rồi. Tôi hơi choáng váng, lại ngủ tiếp đây. Áo của cô, sau khi giặt sạch rồi tôi sẽ trả lại cho cô.... Ừm, buổi sáng tốt lành." Vội vàng nói xong mấy lời này thì Kỳ Tham liền kết thúc cuộc gọi.
Vệ Linh nhìn màn hình kết thúc cuộc gọi trên điện thoại, đột nhiên không nhịn được mà mỉm cười.
Tra Đằng Nguyên rời khỏi thành phố này trước thời hạn một ngày, vào cuối tuần, chú út và thím út lo lắng gọi điện hỏi thăm tình huống giữa hai người. Vệ Linh thừa dịp này mà ở trước mặt cả nhà công bố quyết định của mình.
Ban đầu, cha mẹ của nàng rõ ràng là biến sắc không ủng hộ, bác cả và bác gái cũng khuyên can, muốn nàng nghiêm túc suy nghĩ một chút chuyện với Tra Đằng Nguyên. Nhưng mà nàng lại kiên định lạ thường, chính diện đáp trả các ý kiến của trưởng bối, trả lời rằng mình và Tra Đằng Nguyên không thích hợp. Còn về chuyện bạn đời và hôn sự tương lai của mình, hi vọng các trưởng bối không nên bận tâm, bởi vì trước mắt nàng còn chưa có ý định yêu đương kết hôn.
Nhìn thái độ kiên quyết của nàng, hơn nữa nàng cũng đã từ chối Tra Đằng Nguyên rồi, hiển nhiên hi vọng tiếp tục là chuyện rất mong manh. Mấy vị trưởng bối Vệ gia cũng không nói nữa, không thể làm gì khác là tạm thời bỏ qua, không truy hỏi hay chỉ trích nàng, nhưng điều kiện tiên quyết là sau này nàng không nên tự tiện làm chủ, tiền trảm hậu tấu những chuyện quan trọng như thế này.
Nhưng bất luận thế nào, áp lực từ Tra Đằng Nguyên và người nhà cũng đã tháo dỡ xuống toàn bộ, cả người Vệ Linh liền thoải mái, tiếp tục vùi đầu vào công việc luật sư.