Sau khi cha mẹ Thân Tử Huyền ngồi máy bay qua đến bên này, Tra Đằng Nguyên đơn giản kể lại tình huống cho họ, sau đó bày tỏ mình đã nói rõ tình huống trước đêm xảy ra vụ việc cho phía cảnh sát, cũng đã kê lời khai, nói chung là có tác dụng nhất định trong quá trình điều tra vụ án.
Vệ Linh cũng tỉnh táo phân tích vụ án cho hai vị trưởng bối, cha mẹ của Thân Tử Huyền giống như con ruồi mất đầu, nhìn thấy nàng nói có đạo lí thì cũng ủy thác nàng làm luật sư đại diện cho Thân Tử Huyền. Nếu cuối cùng vụ án này phải ra tòa thì nàng chính là luật sư biện hộ của Thân Tử Huyền.
Sau khi lấy được thư ủy thác thì Vệ Linh không nói hai lời vội vàng đến Cục cảnh sát và trại tạm giam điều tra toàn bộ tiến triển và tình huống.
Người bị hại lần này là Xuân Xuân Kiều, tên thật là Cao Viện, đã trần thuật vụ án như sau: Hẹn gặp mặt với bạn trên mạng nhiều năm là Thân Tử Huyền, sau khi uống rượu ở quán bar thì bị Thân Tử Huyền dẫn đến một khách sạn, tiến hành nhục mạ, đánh đập và cưỡng hiếp, cuối cùng dẫn đến hôn mê. Sáng sớm hôm sau khoảng sáu giờ là đi báo án.
Trên bản photocopy hồ sơ có đính kèm giấy giám định thương tích đối với Cao Viện, cho thấy thân thể Cao Viện có vết thương nhẹ do bị đánh, còn có nhiều tổn thương mô mềm, xác nhận được tinh dịch, vết ban, vết cắn, vân vân...
Vệ Linh sau khi nhìn thấy toàn bộ chứng cứ không có cách nào phủ nhận này thì đột nhiên có cảm giác không xác định. Lẽ nào thật sự Thân Tử Huyền đã cưỡng hiếp Cao Viện....
Cuối cùng, sau khi cân nhắc tất cả tình tiết của vụ án, nàng không thể không xin cơ quan điều tra được gặp mặt nghi phạm. Sau khi mất mấy ngày làm thủ tục, lúc gặp được Thân Tử Huyền thì trạng thái tinh thần của hắn cực kì không ổn định. Chỉ là vừa nhìn thấy Vệ Linh thì hắn liền hết sức kích động hô: "Lúc nào tôi có thể ra ngoài? Bọn họ lúc nào mới cho tôi về nhà? Chị dâu, chị hỏi giúp tôi chưa? Chị giúp tôi với!"
Vệ Linh ngồi đối diện hắn, chậm rãi khuyên bảo để cho hắn tỉnh táo lại: "Tử Huyền, cha mẹ anh đã đến bên này nhiều ngày rồi, bọn họ cũng rất lo lắng cho anh, anh cứ ngồi xuống đi, nghe tôi nói, mặc kệ cảnh sát cần anh phối hợp làm gì thì anh chỉ cần kể lại tình huống phát sinh ngày hôm đó là được rồi, biết không?"
"Bọn họ nói tôi cưỡng hiếp cô ta! Tôi không có! Chúng tôi là tự nguyện.... Chị dâu, chị là luật sư đúng không? Chị sẽ nghĩ cách chứng minh tôi trong sạch đúng không?" Thân Tử Huyền hoàn toàn không có cách nào tỉnh táo nổi, cả người nhìn qua giống như bất kì lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Vệ Lình thì rất trấn định nói: "Vậy anh nói cho tôi biết, tại sao trên người Cao Viện lại giám định ra nhiều vết thương như vậy? Đêm đó anh đã đánh cô ta sao?"
"Tôi...." Thân Tử Huyền do dự hồi lâu mới lên tiếng. "Tôi có đánh, nhưng đều là cô ta tự nguyện, hai chúng tôi... hai chúng tôi... chơi SM.... Nhưng tôi không ngờ...."
Vệ Linh nghe đến đây thì cảm thấy chán ghét, nhưng vẫn hỏi: "Chuyện này anh có nói với cảnh sát chưa?"
"Tôi.... Tôi có nói.... Nhưng mà cảnh sát không nói gì, tôi thấy bọn họ căn bản là không tin tôi!" Thân Tử Huyền sợ hãi nói.
Vệ Linh lập tức lấy laptop ra: "Anh nói là chơi SM, vậy là ở trang web hay diễn đàn nào? Trong máy tính của anh có lưu lại lịch sử liên quan không? Còn có trong quá trình nói chuyện với Cao Viện có xuất hiện những lời tương tự nào như vậy không? Bây giờ anh nghĩ cho kĩ, sau đó nói hết cho tôi biết!"
Sau khi lấy được địa chỉ diễn đàn mà Thân Tử Huyền và Cao Viện hay qua lại, mật mã QQ và nhóm trò chuyện thì Vệ Linh lại hỏi: "Nếu hai người tự nguyện phát sinh quan hệ, như vậy cô ta tại sao đột nhiên báo án, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"
Nhắc đến đây thì Thân Tử Huyền liền căm giận: "Đêm hôm đó hai chúng tôi làm xong.... Tôi tỉnh dậy sớm hơn, vừa mới đi tắm ra thì cô ta đã nằm trên giường đòi tiền tôi, còn nói sẽ không bao giờ mua bán lỗ vốn, há miệng là đòi ba mươi ngàn.... Tôi nói tôi không thể cho cô ta, nhiều lắm chỉ có thể bồi cô ta chơi mấy ngày, cô ta muốn túi xách hay Ipad gì đó tôi tặng là được. Sau đó thì cãi vả, cô ta nói nếu không cho thì liền tố cáo tôi cưỡng gian...."
"Tôi hiểu rồi." Vệ Linh cất laptop, gật đầu nói: "Tử Huyền, tôi tin lời anh nói, tôi sẽ cố hết sức tìm được chứng cứ có lợi với anh, nhưng anh phải nhớ kĩ là, chuyện xảy ra như thế nào thì anh cứ nói với cảnh sát như thế đó, mặc kệ bọn họ hỏi anh bao nhiêu lần thì đều phải nói sự thật, biết chưa?"
Thân Tử Huyền gật mạnh đầu: "Tôi biết, chị dâu, chị nhất định phải cứu tôi! Tôi là bị oan!"
Vệ Linh bày tỏ nhất định sẽ làm được, sau đó liền kết thúc cuộc gặp, hỏa tốc chạy đến khách sạn mà cha mẹ Thân Tử Huyền đang ở, nói với bọn họ là nàng muốn có máy tính xách tay, Ipad mà hắn dùng để lên mạng hằng ngày để kiểm tra lịch sử trò chuyện.
Sau khi những món đồ điện tử kia được đưa đến thì nàng dùng ID và mật khẩu của Thân Tử Huyền, đăng nhập kiểm tra những dấu vết liên quan.
Trên thực thế, cũng không cần tìm kiếm quá phí sức, SM gì đó mà Thân Tử Huyền nhắc đến, mỗi ngày, thậm chí là mỗi giờ đều có cả đống nickname ẩn danh thảo luận đề tài biến thái này, có người thậm chí còn đăng lên những hình ảnh không chịu nổi, khoe khoang trước đây mình đã cùng những ai làm chuyện này.
Vệ Linh cảm thấy rất chán ghét, nhưng lại không thể không tiếp tục xem.
Cuối cùng, nàng nhìn thấy một tấm hình. Nói xác thực, là hình ảnh mà Cao Viện đã đăng lên khá lâu. Gần như là khỏa thân, trên ngực và phần lưng lõa lồ có rất nhiều dấu vết đỏ thẫm do bị đánh.
Vệ Linh lấy mắt kiếng trên sóng mũi xuống, có chút phản cảm, lại có chút đau lòng xoa xoa trán.
Con người bây giờ, sống kiểu gì vậy?
Suy nghĩ hồi lâu, nàng cho rằng mình cần gặp mặt Cao Viện một lần, mặc dù làm vậy thì đi ngược lại thủ tục bình thường nhưng ở thời điểm nhạy cảm này thì cũng có thể đi xem thử một chút.
Tra Đằng Nguyên nói đêm đó lúc uống rượu thì Cao Viện có chủ động xin số điện thoại của hắn, lúc ấy tuy muốn từ chối nhưng lại không tiện, cho nên đã cho cô ta. Mà lúc đó cô ta nháy máy qua thì hắn không lưu vào danh bạ, nhưng lịch sử cuộc gọi thì vẫn còn dãy số của cô ta.
Từ trong lịch sử cuộc gọi lấy được số điện thoại của Cao Viện, Vệ Linh gọi đi. Đối phương nhận máy, nhưng nghe nói nàng là luật sư biện hộ của Thân Tử Huyền, rồi lại biết nàng cũng là người tham gia buổi tụ họp hôm đó thì hiển nhiên Cao Viện vừa giận vừa khủng hoảng từ chối: "Tại sao tôi phải gặp cô, cô đừng có đến tìm tôi. Vụ án kia tôi không có gì để nói, thứ cần nói đều nói với cảnh sát rồi."
"Bao gồm cả chuyện cô và đương sự của tôi cùng chơi SM sao?" Vệ Linh trầm ổn hỏi, nhưng khi nói đến mấy chữ cuối thì nàng cảm thấy thật sự không nói nổi nên lời.
Hơi thở của Cao Viện ở đầu dây bên kia trở nên nặng nề, Vệ Linh cũng không tiếp tục bức bách nữa, hai bên yên lặng một hồi lâu, đột nhiên Cao Viện nói nhanh: "Cô có chuyện thì đi tìm luật sư của tôi là được. Tôi không muốn gặp cô. Cô không nên quấy rầy tôi nữa. Nếu không tôi liền nói với cảnh sát cô đe dọa tôi!"
"Xin lỗi, luật sư của cô là ai?" Trước khi cô ta cúp máy thì Vệ Linh vội vàng hỏi.
"Kỳ Tham." Cao Viện ném lại hai chữ, nhanh chóng cắt đứt cuộc gọi.
Vệ Linh cầm điện thoại suy nghĩ hồi lâu, quay đầu nhìn Tra Đằng Nguyên rất kiên nhẫn ngồi trên sofa chờ câu trả lời của nàng, còn có cha mẹ Thân Tử Huyền dáng vẻ bất an, nàng hơi trầm lòng, chuyển tay gọi điện cho Kỳ Tham.
Kỳ Tham không muốn bàn bạc vụ án qua điện thoại, vì vậy hai người hẹn gặp trò chuyện trực tiếp ở một nhà hàng.
Vệ Linh đến trước, đặt một gian phòng nhỏ, gọi một bình trà, trong lòng có chút bất an chờ Kỳ Tham đến. Khác nhiều so với những lần gặp gỡ trước đây, lần này trong lòng nàng có chút mong đợi, nhưng nhiều hơn là thấp thỏm. Trước đây cũng không ít lần đối đầu với Kỳ Tham, thế nhưng phần lớn đều là lúc chưa phát hiện ra tình cảm của mình. Mà giờ phút này, cho dù nàng cố ý không để tâm nhưng cũng không thể phủ nhận chuyện mình không muốn gặp mặt trò chuyện với Kỳ Tham dưới điều kiện vì công việc thế này.
Kỳ Tham đến phòng ăn rất đúng giờ, thấy dáng vẻ mặt mày trầm tư của nàng thì lại cười, cởi áo choàng dài, xoa xoa hai bàn tay lạnh ngắt, ngồi xuống đối diện nàng, mở menu ra nhìn: "Vệ luật sư chọn món chưa?"
"... Vẫn chưa. Kỳ luật sư muốn ăn gì thì cứ gọi đi." Vệ Linh lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt thanh mỹ đang cười cười nhìn menu của cô, suy nghĩ có chút mơ hồ, tuy không quá muốn nhắc đến vụ án nhưng lại không thể không chủ động hỏi: "Vụ án của Cao Viện, lúc trước tôi không biết là do cô nhận."
Tầm mắt của Kỳ Tham vẫn đặt trên menu, không thèm để ý, trả lời: "À, là cô ta chạy đến Sở sự vụ của tôi muốn tìm một luật sư, kết quả là nhìn thấy tôi, không nói hai lời liền giao vụ án này cho tôi đại diện."
"Vụ án này có rất nhiều điểm khả nghi, cô có quan tâm đến tiến triển không?"
Kỳ Tham chọn xong món rồi mới ngẩng đầu lên uống trà, cười nói: "Tôi có để ý một chút, nhưng mà cô cũng biết án hình sự thì luật sư của người bị hại không thể trực tiếp tham dự điều tra. Còn về điểm khả nghi, cô muốn nói cái gì?"
Vệ Linh do dự một chút, nhưng vẫn đem bản in lịch sử trò chuyện và hình ảnh cất trong cặp táp cho cô xem: "Trong lời báo án của Cao Viện có nhắc đến các tội danh đánh đập và xâm hại, tôi cho là cũng không thể hoàn toàn thành lập. Ngược lại, lúc gặp Thân Tử Huyền thì hắn có nói sau khi xong chuyện Cao Viện từng đòi hắn ba vạn tệ phí qua đêm...."
"Oa.... Tiêu chuẩn giao lưu của mấy thanh niên bây giờ đúng là quá kém đi." Kỳ Tham chậc chậc hai tiếng nhìn tài liệu trong tay mình, thở dài nói: "Cái gì cũng dám chơi, nếu không chú ý lỡ làm chết người thì làm thế nào nha?"
Vệ Linh hơi sửng sốt, bất đắc dĩ nâng cao tông giọng: "Kỳ luật sư!"
Kỳ Tham chỉ chỉ một tấm hình, tò mò hỏi nàng: "Ai nha Vệ luật sư, những thứ này đều do cô tìm được? Không phải cô đều nghiêm túc xem qua rồi chứ? Lúc nhìn thấy có cảm giác gì?"
Vệ Linh nhìn tấm hình, trong tai nghe cô dùng giọng nói bình thản hỏi ra mấy vấn đề này, gò má nháy mắt liền đỏ lên, cúi đầu che giấu ánh mắt, lúc ngẩng đầu lên lại thì trịnh trọng nói: "Kỳ luật sư, tôi không phải muốn tham khảo mấy thứ này với cô. Nhất là lúc đang trong giai đoạn quan trọng thế này!"
Kỳ Tham vô tội nháy mắt, không thể làm gì khác là tạm gác nghi vấn của mình lại: "Được rồi, Vệ luật sư nói đi, cô muốn tôi làm gì, hoặc là, cô cần tôi truyền đạt điều gì với đương sự của mình?"
"Vụ án này đến tột cùng là phát sinh thế nào, tôi nghĩ Cao Viện tiểu thư rõ ràng hơn ai hết. Bây giờ còn đang trong giai đoạn điều tra, chứng cứ còn chưa thu thập đủ, không có lợi thế hay bất lợi gì với cô ấy, chân tướng sẽ được từ từ điều tra làm rõ. Nếu kết quả sau cùng khiến cô ấy tổn hại danh dự và lợi ích, chắc là cô ấy sẽ không muốn như vậy." Vệ Linh vững vàng nói.
Kỳ Tham nhướng chân mày nói: "Tôi đã hiểu, ý của cô là, để cô ta rút lại đơn tố cáo, cùng với tất cả lời khai, vân vân.... Cô cảm thấy có thể sao?"
Vệ Linh nhận ra sự nghiêm túc cũng như bén nhọn của cô, thì càng nghiêm túc trả lời: "Bởi vì đây vốn dĩ không phải là tội danh mà Thân Tử Huyền phải gánh chịu. Hai người họ phát sinh quan hệ là đơn thuần tự nguyện."
"Làm sao cô biết?" Kỳ Tham lại cầm mấy tờ giấy kia lên. "Chỉ bằng những thứ này sao?"
Vệ Linh mặt mũi bất động nói tiếp: "Ít nhất những thứ này có thể gián tiếp chứng minh Cao Viện từng có những hành động tương tự, lần này cô ấy nói mình bị ẩu đả dẫn đến thương tích, đều là cô ấy tự nguyện tiếp nhận."
Kỳ Tham lắc đầu nhếch môi: "Suy luận này thật buồn cười. Cũng chỉ bởi vì trước đây cô ta từng chơi SM với người khác, cho nên sự kiện cưỡng hiếp này là giả dối? Coi như cô ta từng chơi SM thì liền đáng bị cưỡng hiếp sao?"
"Tôi dĩ nhiên không phải ý này." Vệ Linh trả lời. "Tôi chỉ là tin tưởng những chứng cứ gián tiếp này thôi."
"Cao Viện không thể nào tự mình rút đơn tố cáo. Hậu quả của người bị hại tự động rút đơn tố cáo, thân là luật sư hiểu pháp luật thì cô cũng nên biết rõ." Kỳ Tham lãnh đạm thả mấy tờ giấy kia lên bàn. "Nếu cô cho rằng đây là chứng cứ gỡ tội có lợi cho đương sự của mình, vậy không bằng trực tiếp giao nó cho cảnh sát đi."
Vệ Linh có chút thất vọng hỏi: "Đây chính là thái độ của cô sao? Ngày đó, chúng ta ở cùng với nhau, cô cũng nhìn thấy...."
"Tôi không biết gì cả." Kỳ Tham lạnh mặt, cực kì nghiêm chỉnh nói. "Tôi chỉ là ở chung với bọn họ một lát trước khi vụ việc xảy ra vài tiếng đồng hồ. Tôi không nhìn thấy đương sự của tôi và đương sự của cô quay về khách sạn bằng cách nào, đến tột cùng là tự nguyện hay bị ép làm những chuyện đó. Cho nên kết quả vụ án này thế nào, tôi chỉ tin vào kết quả cuối cùng của cảnh sát."
Vệ Linh thở dài một hơi: "Được rồi, là tôi đã nghĩ quá đơn giản. Tôi căn bản không nên tìm cô và đương sự của cô nói những lời này, cũng không nên gởi gắm hi vọng."
"Không phải cô vẫn luôn tin tưởng chứng cứ và pháp luật sao?" Kỳ Tham cười như không cười, giễu cợt. "Dưới tình huống không có chứng cứ lật ngược vụ án thì đã đứng ngồi không yên. Như vậy tốt sao Vệ luật sư?"
Vệ Linh lắc đầu một cái: "Án cưỡng hiếp không giống như những vụ án tội phạm hình sự khác. Lâu nay chỉ cần người bị hại tố cáo thì kết cuộc thường đều là ngã về một bên, như vậy là không công bằng với bị cáo. Tôi tin tưởng pháp luật, nhưng mà bây giờ tôi đã có chứng cứ, hơn nữa tôi cũng tin tưởng Thân Tử Huyền, mặc dù hắn không tính là người tốt, nhưng...."
"Tin tưởng hắn cũng được coi là chứng cứ sao?" Kỳ Tham cười lạnh. "Hay là nói Vệ luật sư vì vị Tra tiên sinh kia mà ra sức vì vụ án này, thậm chí là đi lệch lại tín ngưỡng luật pháp của mình?"
"Tôi không có!" Lồng ngực Vệ Linh đột nhiên đau nhói, không chút do dự phản bác. "Tôi tin tưởng sự thật và pháp luật, bây giờ còn chưa có kết quả cuối cùng, tôi có quyền tin tưởng đương sự của mình."
Kỳ Tham thờ ơ gật gật đầu, đứng dậy cầm áo khoác nói: "Đã như vậy thì gặp nhau trên tòa đi. Hi vọng kết quả sẽ như cô suy nghĩ."
Vệ Linh có chút ngơ ngác nhìn cô mang theo lửa giận mặc áo khoác vào, không kiềm được hỏi: "Cô không ăn cơm sao?"
"Không cần. Không có lấy nửa câu hợp ý vừa lòng." Kỳ Tham lạnh lùng trả lời, ngay cả câu tạm biệt cũng không có, trực tiếp rời khỏi phòng ăn.
Vệ Linh lẻ loi ngồi lại, nhìn ly trà cô mới uống có một ngụm, rất khó chịu cúi thấp đầu, kiềm nén phiền não hít sâu một hơi.
Nếu không thể khuyên giải thành công thì thời gian kế tiếp, Vệ Linh không thể làm gì khác là bắt đầu chỉnh sửa toàn bộ những chứng cứ có lợi giao cho cảnh sát, hi vọng có thể đưa đến tác dụng nhất định.
Tra Đằng Nguyên bày tỏ áy náy rất nhiều vì đã khiến Vệ Linh khốn đốn và khổ cực vì vụ án này, cũng ra sức giải thích với trưởng bối Vệ gia, tránh bọn họ cho là Vệ Linh bận rộn công việc mà không tới lui với hắn.
Nhưng mà Vệ Linh cảm nhận được không ít phiền toái. Một mặt là đúng như lời Kỳ Tham nói, chứng trực tiếp có lợi cho Thân Tử Huyền quá ít, tỉ lệ có thể lật án là cực kì nhỏ. Mặc khác từ sau lần tan rã không vui ở nhà hàng thì Kỳ Tham liền không lộ mặt, mà chuyện cô hiểu lầm nàng vì Tra Đằng Nguyên mà để ý vụ án này đến vậy cũng khiến cho Vệ Linh mỗi lần nhớ đến liền không tránh được mà ảm đạm thương tâm một phen.
Nhưng mà mặc kệ cố gắng thế nào thì cuối cùng vụ án này cũng bị Viện kiểm sát đưa lên công tố, thời gian mở phiên toà chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.
Chú út và thím út của Vệ Linh vốn là có thời gian nghỉ phép giống như Tra Đằng Nguyên, chỉ được ngây ngẩn ở nhà hơn mười ngày thôi, nhưng bởi vì Thân Tử Huyền bị nhốt trong trại tạm giam mà Tra Đằng Nguyên chỉ có thể cố gắng trì hoãn thời gian quay về quân ngũ, còn vợ chồng chú út Vệ Linh thì đúng hạn quay về, cũng giúp hắn xin dời ngày nghỉ phép với cấp trên.
Nhưng mà từ lúc lập án đến lúc chuyển giao cho Viện kiểm sát, rồi truy tố, đợi thêm thời gian mở phiên tòa, quá trình đó thật sự quá mức rườm rà, phải trải qua rất nhiều công đoạn. Cho nên cuối cùng đến khi vụ án này được công tố thì Tra Đằng Nguyên thật sự không có cách nào trì hoãn được nữa, chỉ có thể quay về quân khu trước, chờ đến ngày mở phiên toàn thì hắn lại xin nghỉ đi ra chờ kết quả.
Hiệu quả làm việc của thành phố Vệ Linh sống coi như khá nhanh, sau khi đi hết thủ tục nội bộ thì liền trực tiếp gởi giấy thông báo mở tòa. Tuy nói thời gian không cách nhau nhiều lắm nhưng cũng là lúc gần hết tháng mười hai.
Trước ngày lên tòa hai hôm, Tra Đằng Nguyên gọi điện nói quân khu đang chuẩn bị quân diễn, cấp trên không cho nghỉ phép, sợ là ngày mở tòa không thể đến được, nhưng mà sau đó mấy ngày sẽ tìm thời gian ra ngoài, hi vọng Vệ Linh không cần trách cứ hắn.
Đối với chuyện hắn có đến chờ kết quả phiên tòa hay không, Vệ Linh từ đầu đã không ôm mong đợi, không có hi vọng thì không thất vọng, cho nên nàng chỉ qua loa lễ phép mấy câu, coi như hoàn thành cuộc gọi này.
Ngày lên tòa, người bị hại Cao Viện xin vắng mặt, đã được tòa án cho phép. Vệ Linh nhìn Kỳ Tham đang ngồi trước mặt mình, người kia chỉ giống như thường lệ chỉnh sửa văn kiện trong tay, không hề chú ý đến bất kì thứ gì hay nói chuyện với ai.
Đối với án hình sự, luật sư của người bị hại không chỉ không được tham gia điều tra hình sự mà càng không thể tham gia biện luận trên tòa, cho nên ở phiên tòa lần này Kỳ Tham chỉ phụ trách làm tốt phương diện bồi thường là được. Mà lấy tư duy và cách làm việc của cô mà nói, thậm chí cô cũng không coi trọng kết quả sau cùng của phiên tòa.
Vệ Linh khắc chế ưu tư không ổn định, tập trung tinh lực bắt đầu tiến hành biện luận các chi tiết có lợi cho Thân Tử Huyền với công tố viên.
Trong quá trình này, nàng không khống chế được mà liếc nhìn Kỳ Tham, mà Kỳ Tham thì lại làm như không liên quan, tùy ý lật xem tài liệu, chỉ để tâm đến các thủ tục lên tòa.
Phiên tòa lần này, Vệ Linh cũng làm như những vụ án trước đây, cố gắng hết sức, nhưng hiệu quả thì lại rất ít.
Kết quả phán án vẫn nhận định thành lập bị cáo Thân Tử Huyền tội danh cố ý gây thương tích và cưỡng hiếp, tuyên án sáu năm. Bởi vì trước đó đã tiến hành bồi thường tổn thất tinh thần, nhận được sự thông cảm và ý nguyện muốn giảm hình phạt của người bị hại. Ngoài ra, chứng cứ mà Vệ Linh cung cấp cũng được tranh thủ một chút, cho nên cũng có được chút hiệu quả nhất định.
Vụ kiện lần này, rốt cuộc là thắng hay thua? Sau khi kết thúc phiên tòa, đi ra đến cổng Pháp viện, đứng ở hàng lang rộng lớn, nhìn những chiếc lá khô phiêu linh trên bậc thang, Vệ Linh đột nhiên có cảm giác phiên tòa lần này đã đi qua rất nhiều năm.
Kỳ Tham đi lướt qua bên cạnh nàng, dừng lại một chút, hai người nhàn nhạt liếc nhìn nhau. Vệ Linh cảm thấy trong cuống họng xông lên một cỗ ưu tư không nói nên lời, đặc biệt muốn trò chuyện giải hòa với Kỳ Tham, thế nhưng hết lần này đến lần khác cỗ ưu tư kia cứ che kín miệng nàng, khiến nàng có thế nào cũng không thể mở miệng nổi.
Kỳ Tham không nói gì, giống như còn vì để tâm cái ngày giận dỗi không vui đó, không có biểu cảm nào, nhẹ nhàng cất bước đi ra ngoài.
Vệ Linh phát hiện không biết đây là lần thứ mấy mình đứng nhìn bóng lưng xa xa của cô, cứ mỗi lần như vậy thì nàng càng thấm thía cảm nhận được, khoảng cách của hai người thật sự rất xa.