Vệ Linh theo bản năng muốn từ chối, nhưng Tra Đằng Nguyên đã giành trước nói: "Vị tiểu thư này là bạn của Vệ Linh sao?"
Trương Hoắc Tưởng híp mắt lộ ra nụ cười vô hại, vươn tay về phía hắn: "Chào anh, tôi là Trương Hoắc Tưởng, là bạn của Vệ Linh. Anh là bạn trai của cô ấy à?"
Vệ Linh có chút khó hiểu vì sao cô lại chấp nhất chuyện Tra Đằng Nguyên có phải là bạn trai của nàng hay không, trong lòng muốn Tra Đằng Nguyên không nên lên tiếng, mặc kệ là hắn phủ nhận hay khẳng định. Nhưng mà có nói thế nào thì hắn cũng phải trả lời câu hỏi của người khác: "À, coi như là vậy.... Haha..."
"Trương Hoắc Tưởng, cậu bị ngốc à? Chuyện rõ ràng như vậy mà còn hỏi nhiều lần làm chi?" Một giọng nói đột nhiên truyền đến, Vệ Linh nghe được mà giống như đất bằng dậy sóng, thiếu chút nữa khiến nàng loạng choạng lui về sau.
Kỳ Tham mặc một thân quần áo trắng phau, áo khoác dày, bởi vì khí trời còn khá tốt nên không kéo khóa áo, hai tay cắm trong túi áo, không nhanh không chậm bước lại gần, dù bận nhưng vẫn nhàn nhạt liếc nhìn Vệ Linh, rồi lại nhìn Tra Đằng Nguyên, trong miệng chậc một tiếng, nghiêng đầu cười với Trương Hoắc Tưởng còn đang muốn nói: "Rõ ràng người ta đang nói lời yêu thương, mình đã nói là không nên quấy rầy, cậu không nghe còn chạy đến đây."
Vệ Linh còn chưa hồi phục tinh thần trong kinh ngạc khi thấy cô cũng ở đây, Tra Đằng Nguyên thì lại rất tự nhiên chìa tay về phía Kỳ Tham: "Cô cũng là bạn của Vệ Linh sao? Chào cô, tôi tên Tra Đằng Nguyên."
"Chào anh, tôi là Kỳ Tham. Nhưng mà cũng không tính là bạn của Vệ luật sư." Kỳ Tham cười bắt tay với hắn. "Tôi và Vệ luật sư cũng coi như là đối thủ."
"A? Vậy sao?" Tra Đằng Nguyên cười liếc nhìn Vệ Linh, "Nhưng tôi lại không nhận ra cô có địch ý gì với Vệ Linh."
Kỳ Tham cười nói: "Bởi vì bây giờ hai chúng tôi không cùng nhận một vụ án, đúng không Vệ luật sư?"
Vệ Linh giương mắt nhìn nụ cười của cô, trong lòng nặng nề, mỉm cười qua loa nói: "Đúng vậy. Ngày thường tôi và Kỳ luật sư cũng không có gì ngăn cách."
"Chúng ta không cần tiếp tục đứng đây nói chuyện chứ?" Trương Hoắc Tưởng đã hút xong một điếu thuốc, lên tiếng nhắc nhở. "Bên kia có ghế trống, chúng ta qua ngồi một lát đi?"
Kỳ Tham nghe vậy thì lập tức đá cô một cái: "Người ta đang hẹn hò, ai thèm ngồi với cậu!"
Chẳng biết tại sao, Vệ Linh cảm thấy vô cùng căm tức lời này của cô, lúc này cũng mặc kệ đầu đuôi, nói: "Nếu đã gặp thì không bằng ngồi chung một lát đi."
Câu này vừa ra khỏi miệng, Kỳ Tham sửng sốt một chút, Tra Đằng Nguyên cũng bất ngờ nhìn nàng, mà nàng thì sau khi vừa nói xong cũng đã hối hận rồi. Với tình huống trước mắt mà nói, có thể cách xa Kỳ Tham, hoặc là để Tra Đằng Nguyên cách xa Kỳ Tham mới tốt nhất, tại sao lại mở miệng đưa ra đề nghị bốn người ngồi chung chứ?
Nhưng mà nếu nàng đã nói như vậy rồi thì Tra Đằng Nguyên cũng lập tức đồng ý: "Cũng tốt, tôi cũng đang muốn làm quen với bạn bè của em nhiều một chút, hơn nữa còn cách thời gian hẹn bạn tôi khá sớm mà."
Kỳ Tham vẫn không hiểu liếc nhìn Vệ Linh, nhưng cũng không có dị nghị gì nhiều, đi theo sau lưng Trương Hoắc Tưởng đến hàng ghế dài đằng kia.
Lần lượt ngồi xuống từ trái qua phải là: Tra Đằng Nguyên, Vệ Linh, Kỳ Tham rồi đến Trương Hoắc Tưởng. Ghế đủ dài, bốn người ngồi chung cũng không chen chúc, Trương Hoắc Tưởng móc một điếu thuốc trong túi áo, lúc chuẩn bị châm lửa thì bị Kỳ Tham tát một cái: "Cậu ngồi ngay hướng gió mà muốn hút thuốc, thích hợp sao?"
Trương Hoắc Tưởng "ui chao" một tiếng, nhìn điếu thuốc lăn lóc trong gió trên mặt đất, vạn phần đau lòng cúi người nhặt lên: "Không cho hút thì cũng đừng vứt đi chứ, rất lãng phí... Ế? Vệ Linh, dây giày của cô bị tuột rồi kìa."
Cô vừa hô lên thì ba người còn lại không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn.
Hôm nay Vệ Linh mang một đôi giày thể thao hưu nhàn nhạt màu, dây giày màu xanh nổi bật, lúc này giây giày bên phải đã lỏng lẻo, bị chân trái của nàng vô thức giẫm lên.
Bị ba cặp mắt nhìn chằm chằm, Vệ Linh có chút lúng túng, đang muốn cúi người thắt lại thì Tra Đằng Nguyên đã nhanh chóng ngồi xổm xuống trước mặt nàng, kéo dây giày của nàng lên, sau đó ôn hòa nói: "Để tôi giúp em..."
Trương Hoắc Tưởng vỗ tay chậc chậc một tràng, Vệ Linh nắm lấy bàn tay của hắn ngăn cản hắn muốn làm chuyện tiếp theo, ôn hòa nói: "Không cần, để tôi tự làm."
"Em như vậy có thể không?" Tra Đằng Nguyên nhìn cái ghế dài cao cao cùng dáng vẻ khom người không được thoải mái của nàng.
"Có thể." Vệ Linh trả lời rất chắc chắn, nâng cánh tay ý bảo hắn đứng dậy.
Trương Hoắc Tưởng cười haha hai tiếng: "Vệ Linh chớ có xấu hổ nha!"
"Tôi không có." Vệ Linh trả lời, theo bản năng nhanh chóng liếc nhìn Kỳ Tham mặt đầy nghiền ngẫm bên cạnh, sau đó cúi người xuống muốn thắt dây giày.
Trương Hoắc Tưởng nhặt điếu thuốc lên, hỏi Kỳ Tham: "Có muốn ăn chút gì không? Miệng nhàn rỗi thật khó chịu. Mình đến siêu thị mua chút đồ vặt đây, Vệ Linh có muốn ăn gì không?"
Vệ Linh còn đang vô cùng chậm rãi buộc dây giày, đang định nói không cần thì Tra Đằng Nguyên đã lên tiếng đáp lại: "Tôi đi cùng mua chút đồ ăn rồi quay lại, Vệ Linh em chờ tôi."
Trong chốc lát, hai người đứng dậy rời đi, trên ghế dài chỉ còn lại Vệ Linh và Kỳ Tham. Vệ Linh khom người nghe tiếng bước chân xa dần của hai người kia, bế tắc thở dài một hơi, thẳng người dậy, nhìn chằm chằm dây giày đã loạn thành một nùi, không nói lời nào.
Kỳ Tham lười biếng khoát tay lên thành ghế, nhướng chân mày nhìn giày của nàng: "Buộc dây giày rất mệt?"
"Dĩ nhiên không phải...." Vệ Linh đáp, lại cúi người, kéo dây giày chuẩn bị thử một lần nữa.
Một phút sau, Kỳ Tham nhìn đường lớn, rồi lại không nhanh không chậm hỏi: "Vệ luật sư, cô... biết buộc dây giày chứ? Hửm?"
Ngón tay Vệ Linh hơi dừng lại, cuối cùng mệt mỏi ngồi thẳng người, giọng nói không lớn không nhỏ: "Tôi.... Tôi không biết."
Bốn chữ này vừa ra, hai người hơi khựng lại, ba giây sau, Kỳ Tham đột nhiên ôm bụng cười to: "Cái gì? Vệ luật sư cô.... Cô không biết buộc dây giày? A? Ahahaha..... Cô chắc chắn mình không nói đùa chứ? Đứa trẻ ba bốn tuổi còn biết mà cô lại không biết? Chuyện buộc dây giày đơn giản như vậy.... Ahahaha..."
Vệ Linh nghiêng đầu nhìn cô cười đến gập bụng, trên mặt ửng đỏ, giải thích: "Từ nhỏ đã không học được cách buộc dây giày, thật ra thì không chỉ là buộc dây giày, tôi... Chính là không giỏi những chuyện kiểu vậy, mấy thứ như thắt nơ bướm đều không học được. Kỳ luật sư cô không nên cười lớn tiếng như vậy."
Chung quanh có rất nhiều ánh mắt vì tiếng cười của Kỳ Tham mà phóng đến bên này.
Kỳ Tham lau nước mắt vì cười quá nhiều, vừa liều mạng nín cười vừa hỏi: "Vệ luật sư.... thiếu sót này của cô cũng quá.... buồn cười đi.... Không biết buộc dây giày.... Thắt dây này nọ cũng không làm được?"
"Luôn luôn thắt thành một nút chết." Gò má của Vệ Linh càng lúc càng đỏ ửng.
Không ngờ Kỳ Tham lại tiếp tục cười đến té ghế: "Nút chết? Ahahaha, còn có thể thắt thành nút chết à? Nếu ai đó muốn treo cổ mà nhờ cô đi thắt dây dùm thì không thành vấn đề rồi? Ahahaha.... Hoặc là pháp luật có hình thức xử tử treo cổ thì có thể mời cô nha.... Hahahaha.... Không được rồi, tôi cười đến đau cả lưng..."
Mặc dù Vệ Linh vẫn im lặng nhìn chằm chằm gương mặt cười đến biến dạng của cô, mặc dù cô đang chê cười khuyết điểm của nàng, nhưng chẳng biết tại sao, thấy cô cười không kiêng kị như vậy thì nàng lại cảm thấy tâm tình vui vẻ.
"Được rồi.... Không cười nữa, không cười nữa...." Dù miệng nói như vậy nhưng Kỳ Tham vẫn cười đến phải ôm quai hàm. "Vậy Vệ luật sư cô... Phụt... Khụ khụ.... Cô không biết buộc dây giày.... Ha.... Bình thường nếu dây giày bị tuột thì cứ mặc kệ nó à?"
Vệ Linh bất đắc dĩ nhìn dây giày, trả lời: "Bình thường tôi luôn cố gắng không mang giày có dây, đa phần đều mang giày da, giày khóa kéo, hoặc là giày đế bệt."
"À, hiểu." Kỳ Tham vẫn còn ôm quai hàm cười đến ê ẩm của mình, nâng cằm chỉ chỉ chân phải của nàng. "Vậy vì sao vừa nãy không để bạn trai của cô giúp cô buộc lại?"
Vệ Linh chỉ nói: "Hắn không phải bạn trai của tôi."
Kỳ Tham thờ ơ nhíu mày: "Được rồi, cho nên cô không muốn để hắn giúp cô?"
Vệ Linh duỗi thẳng hai chân, cùng đặt lên nền gạch, suy tính làm sao để giải quyết chuyện dây giày, thuận miệng đáp lại: "Đúng vậy."
Kỳ Tham cùng nàng ngắm nhìn dây giày, không nhịn được mà xùy một tiếng: "Tôi có thể hỏi trước khi ra ngoài thì ai thắt dây giày cho cô không?"
"Tiểu Duyệt sẽ thắt thật kĩ trước cho tôi." Vệ Linh trả lời. "Cố gắng thắt lỏng một chút, tôi có thể trực tiếp mang vào...."
Dường như không ngoài dự đoán, Kỳ Tham lại cười đến tụt xuống khỏi ghế, nhiệt độ trên má Vệ Linh vất vả lắm mới hạ xuống giờ đã có khuynh hướng tăng cao, chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, cúi người lần thứ ba định thử lại một lần nữa.
"Được rồi, được rồi." Đột nhiên nghe Kỳ Tham nói vậy, sau đó Vệ Linh cảm giác được tay mình bị cô kéo ra, chớp mắt một cái Kỳ Tham đã ngồi xổm trước mặt nàng, ngửa đầu nhìn gương mặt đoan trang ửng đỏ của nàng, cười nói: "Cô chớ nên miễn cưỡng bản thân."
Sau đó nàng thấy Kỳ Tham cúi đầu, hai tay chạm lên giày, dứt khoát kéo dây giày lên, bắt chéo hai sợi dây lại, luồn qua, siết chặt, cuối cùng là thắt thành một cái nơ bướm xinh xắn.
Vệ Linh nhìn chằm chằm đỉnh đầu và hai tay của cô, tim đập rất nhanh, âm thầm thở dài một hơi rồi nói cảm ơn nhưng Kỳ Tham lại ngửa đầu lên hỏi: "Dây giày còn lại có chắc không?"
Nói rồi, kéo ống quần bên trái của Vệ Linh lên một chút, tháo dây giày đã hơi lỏng kia ra, một lần nữa thắt lại cho chặt.
Xong xuôi, cô nhảy người lên, vỗ vỗ hai tay, giống như vừa hoàn thành một chuyện khó khăn vậy. "Được! Tôi đảm bảo đến lúc cô về đến nhà nó cũng không lỏng ra nữa."
Tim Vệ Linh đập như trống trận, ngay cả câu cảm ơn cũng quên nói, cúi đầu nhìn chằm chằm nơ bướm xinh đẹp, che giấu gương mặt đỏ chót.
Kỳ Tham ngồi xuống bên cạnh nàng, lầm bầm: "Cái tên Trương Hoắc Tưởng này sao lại còn chưa về, chẳng lẽ cùng bạn trai... Cùng anh bạn của cô bỏ trốn rồi?"
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Trương Hoắc Tưởng và Tra Đằng Nguyên đã lọt vào tầm mắt của hai người, trong tay mỗi người ôm một đống đồ ăn thức uống, đi sau lưng hai người còn có một người đàn ông hào khí khoa trương, huýt sáo đi bộ đến, vừa nhìn thấy Vệ Linh và Kỳ Tham thì liên hô lên: "Má nó! Hai đại mỹ nữ! Người anh em, gần đây cậu có số đào hoa hả? Nói mau, người nào mới là người phụ nữ của cậu?!"
Kỳ Tham và Vệ Linh nghe hắn khoa trương khen ngợi mình, rồi lại thấy hắn nói chuyện không có đầu óc, nhất thời không nhịn được mà nhíu mày. Tra Đằng Nguyên thả đống đồ ăn lên ghế, sau đó cười cười vỗ vai người đàn ông kia: "Bớt nhiều lời. Tôi giới thiệu với cậu, đây là Vệ Linh, là.... bạn gái và vị hôn thê tương lai của tôi. Vị này là Kỳ Tham, bạn cùng nghề với Vệ Linh."
Người đàn ông kia cười nói với Vệ Linh: "Ui, đây chính là chị dâu tương lai sao? Thật là... quá đẹp nha. Thằng nhóc Đằng Nguyên này thật có diễm phúc. Chào chị dâu, tôi là Thân Tử Huyền, là anh em tốt lớn lên từ nhỏ với Đằng Nguyên."
Vệ Linh đứng dậy lễ phép nắm lấy bàn tay của hắn, bình thản trả lời: "Chào anh."
Trương Hoắc Tưởng ngồi xuống bên cạnh Kỳ Tham, cắn kẹo que, thấp giọng nói: "Trên đường về đây thì trùng hợp đụng phải hắn. Nghe nói mới biết là bạn của anh Tra, nhưng mà nhìn qua thì không tốt lành gì."
Nụ cười mỉm trên mặt Kỳ Tham vẫn không đổi, nhưng khẽ rít vài lời qua kẽ răng: "Ai bảo cậu đòi đi chơi chung với đôi tình nhân người ta làm gì."
Tra Đằng Nguyên ở bên kia hỏi Thân Tử Huyền: "Không phải cậu nói dẫn bạn gái theo sao? Người đâu?"
"Bạn gái gì chứ?" Thân Tử Huyền cười cãi lại: "Tôi nói là bạn gái à? Thật ra thì cũng không coi là bạn gái, cô ấy là bạn trên mạng của tôi, trò chuyện lâu ngày, hôm nay hẹn gặp mặt thôi..."
Tra Đằng Nguyên có chút bất ngờ "à" một tiếng: "Cũng chỉ là bạn trên mạng thôi?"
"Khụ khụ, bạn gái trên mạng nha." Thân Tử Huyền nói, rồi lại quay đầu nhìn Vệ Linh đang im lặng, cười nói: "Nhưng mà nhan sắc của cô ấy thì kém xa so với chị dâu.... So với hai mỹ nữ ngồi đây cũng không bằng nữa. Ai nha, hai vị mỹ nữ này, mới vừa nãy còn chưa hỏi, hai người làm nghề gì vậy?"
"Bác sĩ tâm lý." Trương Hoắc Tưởng giả bộ thật thà cười nói.
"Luật sư." Kỳ Tham thì thuận miệng trả lời.
Thân Tử Huyền có chút bất ngờ, nói: "Đều là nghề nghiệp đặc biệt sao? Nhưng mà vị tiểu thư luật sư này nhìn qua không đơn giản nha. Cũng đúng thôi, luật sư bây giờ không có người nào tốt. Năm ngoái còn có một luật sư giúp công ty khác lừa gạt công ty nhà một mấy triệu, không phải thứ tốt lành gì!"
Kỳ Tham nghe hắn nói những lời này, cười khinh một tiếng, liếc nhìn Vệ Linh mặt mày bình thản, haha hai tiếng.
Tra Đằng Nguyên đã nhịn không được mà lên tiếng trách móc: "Tử Huyền! Đừng có nói bậy! Vệ Linh cô ấy.... cũng là luật sư."
Lúc này Thân Tử Huyền mới đổi lại vẻ mặt vui vẻ, nịnh hót: "A? Sao cậu không nói sớm chứ! Chị dâu, thật xin lỗi. Xin lỗi nha chị dâu. Tôi là nói luật sư khác, không có nói chị. Phụ nữ xinh đẹp như vậy nhất định là luật sư giỏi. Nhìn một cái là biết sẽ không làm chuyện xấu trái lương tâm."
Kỳ Tham khoanh tay cúi đầu cười bực bội, Trương Hoắc Tưởng cắn kẹo que, xoay mặt cười một tiếng vui vẻ.
Vệ Linh không tỏ thái độ không vui, chỉ là nơi đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, không phát biểu ý kiến. Tra Đằng Nguyên thay bạn tốt giảng hòa với ba người: "Bạn của tôi chính là đức hạnh thế này, mọi người không cần để ý. Tử Huyền, nói chuyện có đầu óc một chút được không?"
Thân Tử Huyền vội vàng chắp tay cười hì hì: "Đúng đúng đúng, là tôi nói sai. Nếu không thì mấy vị mỹ nữ, tối nay tôi làm chủ mời cơm coi như để nhận lỗi đi."
Kỳ Tham và Trương Hoắc Tưởng liền vội khoát tay, nói: "Không cần khách khí, mọi người tụ họp là được rồi."
Chỉ chốc lát sau Thân Tử Huyền nhận được một cuộc gọi, trắc trở miêu tả địa chỉ nơi này một phen, giọng điệu không hề khách khí. Sau khi cúp máy thì hắn khó chịu hừ một tiếng, nói với Tra Đằng Nguyên: "Là cô gái đó. Không tìm được chỗ của chúng ta."
Tra Đằng Nguyên gật gật đầu, rồi lại nói với Kỳ Tham và Trương Hoắc Tưởng: "Hôm nay chỉ là bạn bè gặp mặt thuần túy thôi, không bằng liền cùng đi chung, chốc lát nữa Tử Huyền và tôi đoán chừng sẽ uống nhiều rượu, sẽ không để tâm đến Vệ Linh được, hai người đừng quản tôi, cùng cô ấy trò chuyện."
Kỳ Tham nhìn Vệ Linh, Vệ Linh cũng không tự chủ được mà nhìn cô, tầm mắt giao nhau, Kỳ Tham mơ hồ nhận ra ánh mắt không tình nguyện của nàng, đột nhiên sững sờ một hồi.
"Aiz.... Cũng được. Dù sao bây giờ tôi và Hoắc Tưởng cũng không có chuyện gì để làm."
"Có ăn ngon là được, tôi không thành vấn đề!" Trương Hoắc Tưởng lắc lắc que kẹo, nói.
Tra Đằng Nguyên cười nói: "Ăn uống là chuyện nhỏ, không thành vấn đề, cứ tính cho tôi là được."
Thân Tử Huyền vội hô lên: "Không được! Ở trước mặt người đẹp, đừng có giành trả tiền với tôi!"
Vệ Linh lặng lẽ nhìn Kỳ Tham đang thờ ơ quan sát hai người đàn ông kia, từ lúc cô nói có thể đi chung với nhau thì trong lòng nàng liền cảm thấy an tâm hơn.
Năm người đứng đợi trong gió rét mười phút, lúc Thân Tử Huyền nhịn không được nữa mà gọi điện cho đối phương hỏi thử đã đến đâu rồi thì một cô gái mặc áo lông mỏng màu huỳnh quanh đột nhiên nhảy ra trước mặt bọn họ, hơn nữa còn rất thân thiết ôm cánh tay Thân Tử Huyền, nũng nịu gọi: "Là 'Sói đói nhỏ thuần khiết' sao? Tôi là 'Xuân Xuân Kiều' nha~"
"Phụt!" Nghe được ám hiệu nhận mặt này, Kỳ Tham thật sự là không nhịn được mà bật cười giễu cợt.
Thân Tử Huyền liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn trang điểm đậm vô cùng tinh xảo của cô ta, không cao hứng đẩy bàn tay của cô ta xuống: "Không phải hẹn 4 giờ sao? Cô xem thử mấy giờ rồi? Đến trễ như vậy!"
"Lúc hẹn hò, đàn ông phải chờ phụ nữ vài phút là chuyện rất bình thường mà, vả lại tôi là vì anh nên mới trang điểm lâu như vậy đó." Cô gái nhỏ tên Xuân Xuân Kiều kia lúc nói chuyện cũng không quên quan sát ba người phụ nữ Kỳ Tham một phen, sau đó ưỡn ẹo dựa vào người Thân Tử Huyền: "Này, mấy vị mỹ nữ này là chuyện gì vậy? Không phải anh nói chỉ có một mình tôi là bạn trên mạng ở đây thôi sao?"
Thân Tử Huyền cũng không thèm để ý đến cô ta: "Mấy vị này là bạn của chị dâu tôi, không liên quan gì đến tôi. Nhưng mà.... ai cũng dễ nhìn hơn cô là được."
"Anh có ý gì? Thấy người khác xinh đẹp hơn là lãnh đạm với tôi à! Không phải lúc ở trên mạng luôn khen tôi xinh đẹp sao?!" Thân là một người phụ nữ, hiển nhiên không có cách nào dễ dàng tha thứ cho chuyện bị chê tướng mạo không bằng người khác, dù đó có là sự thật không thể phủ nhận thì cũng sẽ khiến cô ta rất tức giận, lúc này liền trả thù: "Còn tưởng dáng dấp của anh đẹp trai thế nào, hóa ra so với anh em của mình còn tục tĩu hơn nhiều!"
Thân Tử Huyền liền căm tức trừng cô ta, chỉ tay vào mặt cô ta: "Cảnh cáo cô bớt phóng túng một chút! Đừng có mơ tưởng dính líu gì đến anh em của tôi!"
Tra Đằng Nguyên vội vàng kéo hắn lại, khuyên giải đôi bên: "Tử Huyền, đừng nói chuyện với bạn như vậy. Không phải chúng ta muốn đi uống rượu sao, đừng để Kỳ luật sư bọn họ chờ lâu, người đến đủ rồi thì đi thôi, đừng làm rộn!"
Lúc này Thân Tử Huyền mới liếc nhìn Xuân Xuân Kiều tỏ vẻ uất ức đối diện, thoáng hạ giọng lại: "Vậy đi thôi. Tối nay tôi mời."
Kỳ Tham nghe vậy thì kéo tay Trương Hoắc Tưởng còn đang ăn khoai tây chiên xem kịch vui, buồn cười nói: "Đuổi theo."
Sáu người đi vào quán rượu lớn nhất ở quảng trường, Thân Tử Huyền tiền nhiều của nhiều gọi vài chai rượu đắt giá nhất, thuận tiện cũng không quên gọi cho nhóm người Vệ Linh vài món điểm tâm.
"Em không muốn uống rượu thì ăn nhiều một chút." Trước khi bắt đầu rót rượu, Tra Đằng Nguyên cũng không quên chăm sóc Vệ Linh. " Tối nay tan cuộc sợ là phải làm phiền em lái xe."
Vệ Linh mỉm cười: "Không sao, chỉ là anh uống ít một chút, chớ để say quá."
Tra Đằng Nguyên nghe nàng dặn dò như vậy thì trong lòng vui vẻ: "Sẽ không, yên tâm." Sau đó nhìn Kỳ Tham và Trương Hoắc Tưởng, nói: "Vậy Vệ Linh liền nhờ hai vị." Cuối cùng là cười một cái ôn hòa với Vệ Linh, rồi đi chọn rượu với Thân Tử Huyền và Xuân Xuân Kiều.
Kỳ Tham cắn ống hút ly nước trái cây của mình, chờ hắn rời đi rồi mới chậc chậc hai tiếng, cười trêu Vệ Linh: "Vị... bạn trai tương lai này của cô đúng là biết quan tâm, vừa đẹp trai vừa để tâm đến cô như vậy, thật không tệ."
Sắc mặt Vệ Linh thoáng cái liền trắng bệch, suýt nữa làm rơi cái ly trong tay, theo bản năng hỏi ngược lại: "Kỳ luật sư, cô... cô nói gì?"
----------
Các vị nghĩ rằng Kỳ Tham sẽ vì sự xuất hiện của nam phụ mà lung lay sao? Nố nồ nô, các vị đã quá coi thường độ nhây của tác giả rồi =)). Còn lâu nhá 😏
Vì coi Đức đá mà tui post truyện trễ. Và thua nhục nhã, thiệt muốn chửi thề =.=