Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 59




Kỳ Tham đắc ý cười: "Có người nhớ sinh nhật của cô mà cô không thấy vui sao? Sinh nhật của tôi có cô ở bên, coi như là tôi cảm ơn đi, cố ý chọn cho cô một món quà sinh nhật."
Vừa nói cô vừa lấy một hộp quà được gói bằng giấy màu vàng nhạt trong túi xách, vươn tay đưa qua cho Vệ Linh đang đứng bên cạnh sofa.
Vệ Linh rất bất ngờ với hành động này của cô, kinh ngạc nhìn hộp quà trong tay cô một hồi lâu, sau đó đè nén kích động trong lòng vươn tay nhận, nhẹ giọng nói: "Vừa nãy lúc lấy văn kiện cũng không thấy cô lấy nó ra đưa cho tôi."
"Tôi sợ tôi đem nó ra trước sẽ khiến cô hiểu nhầm tôi muốn hối lộ cô." Kỳ Tham thờ ơ nói. "Như vậy thì ý nghĩa của món quà sẽ thay đổi."
Hai tay Vệ Linh nâng hộp quà lên quan sát một chút, nghe cô nói như vậy thì cười rộ lên: "Vậy cũng chưa chắc. Ừm.... Bây giờ tôi có thể mở nó ra không?"
"Tôi kiến nghị cô nên đem nó về nhà, chờ đến buổi tối đóng cửa tắt đèn rồi hãy mở, như vậy sẽ dễ nhìn hơn." Kỳ Tham cười đáp, "Nhưng cũng đừng quá mong đợi, chỉ là một món đồ nhỏ thôi. Tôi không mua nổi thứ gì quý giá cho cô, nên biết gần đây chuyện làm ăn nhà tôi đều bị các người chèn ép đến hao tổn, tiền tài không đủ."
Vệ Linh ôm hộp quà, có chút bất đắc dĩ nhìn cô: "Cô vẫn rất có thành kiến với nhà tôi."
"Có cách khác sao?" Kỳ Tham nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, thờ ơ nhún vai. "Tôi quen rồi."
"Nhưng cho dù như vậy thì cô cũng tặng quà cho tôi?" Vệ Linh hỏi, trong lòng không nhịn được mà muốn nghe câu trả lời thẳng thắn của cô.
Kỳ Tham vô tình nói: "Vừa nãy tôi nói rồi, là đáp lễ cảm ơn cô bồi sinh nhật tôi thôi."
"Như vậy.... Được rồi." Vệ Linh có chút thất vọng, cười cười với cô. "Nhưng vẫn cảm ơn cô đã nhớ sinh nhật của tôi."
Kỳ Tham thu dọn cặp táp, đứng dậy: "Không khách khí, tôi chỉ là không quen thiếu ân huệ của người khác thôi. À đúng rồi, có một việc muốn hỏi cô, kì nghỉ lễ này ngoài chuyện phải tổ chức sinh nhật thì có kế hoạch gì khác không?"
"Tạm thời không có, sao vậy?" Vệ Linh hỏi lại.
"Nếu vậy thì chọn một ngày chúng ta đến nhà Tôn giáo sư xem thỏ đi. Ổ thỏ ở nhà Tôn giáo sư bây giờ có thể ăn được rồi."
"Đi xem chúng thì được, tôi cũng không muốn ăn chúng." Vệ Linh khẽ mỉm cười trả lời.
"Vậy thì ngày 2 tháng 10 đi, tôi sẽ dẫn Giai Giai theo, chắc con bé không dị ứng với lông thỏ." Kỳ Tham nhăn mũi nói. "Còn có Trương Hoắc Tưởng nữa. Cô thì sao, có muốn dẫn theo cặp sinh đôi kia không?"
Vệ Linh nhịn không được mà nhớ đến vẻ mặt của Vệ Duyệt lúc nói "thích Kỳ Tham", trong lòng chua chát, nhưng vẫn nhẹ nhàng mím môi cười nói: "Có thể, dẫn hai đứa nó đi chơi một chút."
"Được! Quyết định vậy đi, tôi về trước. Tạm biệt." Kỳ Tham cầm cặp táp đi ra ngoài nhưng vẫn không quên nói một câu: "Chúc mừng sinh nhật sớm, Vệ luật sư."
Vệ Linh tiễn cô ra phòng làm việc: "Được, cảm ơn."
Đưa mắt nhìn Kỳ Tham rời đi, nàng cúi đầu, thấy mình còn đang ôm hộp quà trong ngực, đột nhiên đỏ mặt, xoay người đi vào trong phòng, cẩn thận đặt nó lên bàn làm việc, ngồi xuống ghế, hai tay đặt trên đùi, đôi con ngươi nhìn chằm chằm lớp giấy gói, khẽ cau mày phỏng đoán bên trong sẽ là thứ gì.
Buổi tối đóng cửa tắt đèn rồi hãy mở nó, như vậy dễ nhìn hơn. Nhớ lại lời Kỳ Tham vừa nói, cho nên chắc là thứ gì đó phát sáng vào buổi tối nhỉ? Vệ Linh rất muốn biết câu trả lời, nhưng vì lời của Kỳ Tham mà cố nhịn không trực tiếp mở nó ra.
Đêm đó sau khi về nhà, Vệ Linh dùng bữa tối rất sớm, lúc quay lại phòng ngủ thì sắc trời bên ngoài vẫn còn hơi sáng, trong phòng ngủ cũng chưa đến mức cần mở đèn. Nàng kéo rèm cửa, để ánh sáng trong phòng trầm đi một chút, cảm thấy cũng không tệ thì mới mở quà.
Ở trong ánh sáng lờ mờ cố gắng cẩn thận xé bỏ lớp giấy gói, mới mở nắp hộp màu trắng lên thì đã nhìn thấy bên trong tản ra những tia sáng không giống nhau. Vệ Linh thò tay lấy lớp giấy phủ phía trên ra, lúc những tia sáng kia lọt vào đáy mắt thì nàng vội vàng đem thứ phát ra những tia sáng đó ra khỏi hộp.
Món quà trên tay là một bình thủy tinh lớn, miệng bình nhét một miếng gỗ thay cho cái nắp, cao hơn một gang tay. Mà ánh sáng vừa nãy không phải là do dùng pin mà là được tạo thành bởi bột dạ quang. Đa phần là ba màu xanh lam, vàng chanh, xanh lá, trộn lẫn với nhau, cả thân bình bị những màu sắc rực rỡ này bao phủ.
Mà bên trong bình ngoài bột dạ quang thì hình như còn thứ khác. Vệ Linh lắc nhẹ chiếc bình, dưới đáy có một lớp cát dạ quang màu trắng và màu vàng, nàng nghiêng bình sang một bên thì nhìn thấy một tờ giấy màu xanh lam được cuộn tròn lại.
Vệ Linh thả chiếc bình xuống, mở nắp gỗ, thò ngón tay vào kẹp miếng giấy dính đầy cát dạ quang ra.
Cát dạ quang dính trên đầu ngón tay nàng, nàng chà chà ngón tay cho cát rơi lại vào trong bình, sau đó cẩn thận mở tờ giấy ra.
"Chúc Vệ đại luật sư sinh nhật vui vẻ, thanh xuân mãi mãi, sớm ngày tìm được người yêu, hòa thuận cả đời. Kỳ Tham." Một lời chúc không hoa mỹ ở trên tờ giấy, sau khi đọc xong thì Vệ Linh có chút dở khóc dở cười.
Sau khi cuộn tờ giấy lại rồi bỏ vào trong bình, nàng đẩy chiếc bình ra xa một chút, sau đó khoanh tay đặt lên bàn, nhìn chằm chằm bình dạ quang trong bóng tối một lúc lâu, vươn ngón tay ra nhẹ nhàng cạ cạ lên thân bình, nhìn thấy bột dạ quang phủ một lớp ánh sáng lên đầu ngón tay của mình thì nhịn không được mà cong môi cười vui vẻ.
Qua một lúc lâu, nàng mới gởi cho Kỳ Tham một tin nhắn: "Món quà rất đẹp, vô cùng thích, cảm ơn tâm ý của Kỳ luật sư."
Kỳ Tham trả lời: "Đây là lúc đi mua văn phòng phẩm tôi nhìn thấy, đoán rằng một người phụ nữ như cô thì sẽ thích món quà như vậy."
Vệ Linh nhìn tin nhắn hồi âm của cô, suy nghĩ nửa ngày không hiểu ý của cô là gì, cũng không biết là nghĩa tốt hay nghĩa xấu, suy mãi mới lấy dũng khí trực tiếp hỏi: "Người phụ nữ như tôi?"
"Người phụ nữ như cô, có phẩm vị, là một người phụ nữ tôi có thể thưởng thức."
Vệ Lình cầm điện thoại cười bình thản, trả lời: "Thì ra là vậy, cảm ơn cô đã tán dương."
Ngày 1 tháng 10, Vệ gia cũng như mọi năm, vì Vệ Linh mà tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, rất nhiều người quen biết với nàng đến chúc mừng, lễ vật nhận được cũng chất thành núi.
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Vệ Duyệt và Vệ Khác ôm tất cả lễ vật vào phòng ngủ của nàng, sau đó hai chị em ngồi trên chiếc giường rộng lớn bắt đầu mở từng món.
Vệ Linh đi ra ngoài lấy đồ uống cho hai đứa nhỏ, lúc quay trở lại thì thấy trên giường dưới đất chất đầy giấy gói và hộp quà, Vệ Duyệt đặt mỗi một món quà lên đầu giường, nói với em trai đang cúi đầu ghi chép trước bàn đọc sách: "Một đôi hoa tai phỉ thúy, Đại tiểu thư nhà XXX tặng. Một sợi dây chuyên trân châu, thiếu gia nhà XXX tặng...."
Vệ Khác nằm dài trên bàn, vừa đáp lời vừa lưu lại những thông tin kia vào laptop của Vệ Linh.
Vệ Linh hơi kinh ngạc, cười hỏi: "Hai đứa đang làm gì vậy?"
"Làm một ghi chú nha." Vệ Duyệt trả lời. "Chủ yếu là bọn em muốn nhìn xem quà năm nay chị nhận được có gì khác với mọi năm."
"Kết quả thế nào?" Vệ Linh mỉm cười, xoay người rót đồ uống, một ly đưa cho Vệ Duyệt, một ly đưa cho Vệ Khác.
Vệ Duyệt trả lời: "Hình như chả có gì khác, đều là trang sức, quần áo, kim cương, trân châu,... Nhất định là rất đắt tiền, nhưng mà không khiến người khác có ấn tượng. Lát nữa Tiểu Khác ghi chép xong rồi chị nhìn thử là biết."
Vệ Linh nhìn đống lễ vật được cô bé xếp gọn gàng trên giường, cười nói: "Đều là tâm ý của người ta, không nên dùng ánh mắt khinh thị như vậy."
"Được rồi, tự chị xem đi." Vệ Duyệt nhảy xuống giường, khom người cùng Vệ Khác chỉnh sửa danh sách lễ vật, gật gật đầu. Lúc ngẩng đầu lên thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc bình dạ quang trên bàn, lúc này trong phòng còn sáng, vẫn chưa bật đèn, nhưng chiếc bình vẫn tản ra những tia sáng nhàn nhạt, cô bé nhìn không chớp mắt một hồi lâu, sau đó đẩy cái ót của Vệ Khác: "Đây là quà của ai tặng? Sau vừa nãy chị không thấy? Là em mở hả?"
Vệ Khác bị cô bé đẩy một cái mà giật mình, không cao hứng nhìn cái bình kia, nói: "Em không mở, quà đều là do chị mở mà, cớ gì đánh em!"
"Đó không phải là lễ vật nhận được hôm nay." Vệ Linh sợ hai đứa cãi nhau, vội vàng nói. "Mấy ngày trước đã ở đây rồi."
Vệ Duyệt cầm bình dạ quang lên, yêu thích không buông tay một lúc lâu, ngửa đầu nói: "Thật đẹp! Là người nào tặng vậy ạ?"
Vệ Linh mỉm cười nói: "Là Kỳ luật sư tặng."
"Cái gì?! Chị ấy biết sinh nhật của chị?" Vệ Duyệt hô lên, sau đó nghiêm túc quan sát bình dạ quang, nói: "Em rất thích cái này!"
"Đó là quà người ta tặng cho chị của mình. Chị đừng có nói muốn là phải muốn." Vệ Khác nói.
Vệ Duyệt hừ một tiếng: "Chị đâu có nói là muốn cái này. Chờ đến sinh nhật của chị thì có thể bảo Kỳ Tham tặng chị một cái khác."
Vệ Khác liếc mắt: "Vậy thì còn gì là mới mẻ...."
Vệ Duyệt ngửa đầu hỏi Vệ Linh: "Chị, chị nói ngày mai dẫn bọn em đến nhà Tôn giáo sư chơi, là Kỳ Tham bảo chị dẫn bọn em đi đúng không?"
"Đúng vậy." Vệ Linh cười trả lời.
Vệ Duyệt gật đầu chắc nịch một cái: "Được! Chờ ngày mai gặp Kỳ Tham, em sẽ đòi quà sinh nhật năm nay của em!"
Vệ Linh nhìn dáng vẻ tràn đầy chờ mong của cô bé, hơi ưu sầu rũ mi mắt, nhưng vẫn cười khích lệ: "Ừm, nếu cô ấy đáp ứng tặng quà cho em, đến lúc đó nhất định sẽ tặng cho em."
"Em cũng nghĩ vậy!" Vệ Duyệt vạn phần đắc ý.
*****
Hôm đó người đến nhà Tôn giáo sư không chỉ có Vệ Linh và Kỳ Tham mà còn có Tô Oánh một thân quần áo bình thường đi sau lưng Trương Hoắc Tưởng đến trễ.
"Không phải mọi người không hoan nghênh tôi chứ?" Tô Oánh vừa để ý thấy xung quanh đây không có chó săn thì liền tháo mũ lưỡi trai và kính râm xuống, sau khi chào đón cái ôm hoan hô của Trâu Giai Giai và Vệ Duyệt thì cười cong cong mắt hỏi Kỳ Tham.
Kỳ Tham bày tỏ không có vấn đề gì: "Thầy Tôn và sư mẫu thích náo nhiệt."
Tô Oánh cười một tiếng, đi dọc theo cầu gỗ đến trước sân vườn, đánh giá cánh cổng bằng gỗ kia, nói: "Tôi nghe nói nơi này có thỏ, cho nên nhịn không được mà muốn tham gia náo nhiệt. Nơi này là chỗ mà mọi người hay tụ họp sao?"
"Cũng không hẳn. Tôi và Vệ luật sư bình thường sẽ không ở cùng nhau." Kỳ Tham nói, vươn tay giúp cô mở cửa gỗ. "Chỉ là chúng tôi từng là học trò của Tôn giáo sư."
Tô Oánh xoay đầu liếc nhìn Vệ Linh, cười nói: "Chuyện này tôi biết, danh tiếng của Vệ luật sư tôi cũng từng nghe qua."
"Tô tiểu thư quá khen." Vệ Linh mỉm cười lễ phép đáp lời.
Vệ Duyệt không chịu nổi tịch mịch liền nhảy lên nắm lấy tay Kỳ Tham, nhỏ giọng nói: "Kỳ Tham Kỳ Tham, chị thật sự rất thiên vị!"
"Chị thiên vị cái gì?" Kỳ Tham hỏi lại.
"Sinh nhật của chị em thì chị tự mình tặng quà, nhưng sinh nhật năm ngoái của em thì chị lại lỡ hẹn không tham gia. Lại sắp đến sinh nhật năm nay của em rồi, lần này chị có phải cũng định làm bộ không nhớ không?"
Kỳ Tham vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt không thay đổi, chỉ khẽ nâng đầu nhìn Vệ Linh đứng sau lưng Vệ Duyệt, người kia cũng chỉ nhìn cô một cái, không có bày tỏ gì. Vì vậy cô không thể làm gì khác là cúi đầu nhìn Vệ Duyệt nói: "Em cũng muốn có quà?"
"Phải xem chị có muốn tặng hay không. Loại chuyện này là tự giác, dù sao thì nếu nhờ cưỡng bách mà có thì em cũng không hiếm lạ gì!" Vệ Duyệt làm mặt quỷ với cô. "Em chỉ là muốn.... phải công bằng một chút."
Kỳ Tham cười một tiếng: "Nếu em đã nói như vậy, vậy thì để chị suy nghĩ thử nên tặng cái gì cho em. Gần đầy em có thiếu cái gì không?"
Vệ Duyệt chắp tay sau lưng, ngửa đầu nói: "Hình như trong phòng ngủ của em thiếu một bình dạ quang."
"A..." Kỳ Tham nháy mắt, có chút bất đắc dĩ cười lên: "Em muốn quà giống như của chị mình?"
"Không thể được sao?"
Kỳ Tham lại nhịn không được mà nhìn Vệ Linh, mà lúc này Vệ Linh chỉ cúi đầu nói chuyện với Vệ Khác, giống như căn bản không chú ý đến bên này. Kỳ Tham cười nói: "Nhưng mà chị không có thói quen tặng quà giống nhau, em không cảm thấy tặng hai người cùng một món quà sẽ rất không có thành ý sao?"
"Ừm... Vậy chị muốn tặng em cái gì?" Vệ Duyệt ngược lại cũng không phải rất để tâm đến bình dạ quang kia.
Kỳ Tham nhìn về phía Trương Hoắc Tưởng, Tô Oánh và Trâu Giai Giai, làm bộ như khó xử hỏi bọn họ: "Có đề nghị gì tốt không?"
"Mình không hay tặng quà." Trương Hoắc Tưởng lười vận dụng đầu óc, nói.
Sự chú ý của Tô Oánh đều dồn về ổ thỏ đáng yêu trong nhà: "Xin lỗi, từ trước đến giờ tôi đều là nhận quà của người khác."
Trâu Giai Giai đáng yêu le lưỡi: "Chị hai muốn tặng gì thì cứ tặng."
Thật ra trong lòng Kỳ Tham đã có chủ ý rồi, nhưng vẫn hỏi Vệ Duyệt: "Em có thích thú cưng không?"
Vệ Duyệt gật đầu: "Em rất thích thú cưng. Nhưng mà thú cưng nhà em chỉ có Citrus mà chị họ của chị em tặng thôi."
Kỳ Tham gật đầu, giả bộ đắn đo nói: "Vậy em có thích thỏ không? Nhưng mà thỏ không dễ nuôi, bởi vì nó sẽ cắn bậy đồ đạc, sẽ chạy loạn, cần chủ nhân chăm chỉ dọn dẹp ổ nhỏ của nó. Chị đang định tặng thỏ cho em, nhưng không biết em có thể nuôi chết nó không. Dù sao cũng là một sinh mạng nhỏ, không thể quyết định tùy tiện."
"Chị muốn tặng thỏ cho em sao?" Ánh mắt Vệ Duyệt sáng rực, chỉ chỉ ổ thỏ, "Em có thể tự chọn không?"
"Bởi vì bọn chúng có thể sống được đến giờ cũng có công lao của chị." Kỳ Tham liếc nhìn Trương Hoắc Tưởng, hai người trao đổi ánh mắt, sau đó cô nói tiếp: "Nếu như chị muốn chọn một con đưa cho em, nhất định Tôn giáo sư sẽ đồng ý."
Trương Hoắc Tưởng cũng nói giúp: "Nhưng mà nuôi thỏ không dễ, phải có đủ tình yêu và kiên nhẫn, không phải chỉ chơi cho vui, chơi đủ rồi thì tiện tay vứt bỏ...."
"Chỉ cần là Kỳ Tham tặng, em đảm bảo có thể nuôi tốt." Vệ Duyệt nói rồi liền chạy đến trước cái lồng có năm con thỏ nhỏ kia.
Vệ Khác hiển nhiên cũng rất thích thỏ con, nghe Kỳ Tham và Trương Hoắc Tưởng nguyện ý tặng thì cũng vội vàng hô lên: "Em cũng có thể giúp một tay!"
Kỳ Tham âm thầm vỗ tay bày tỏ đã giải quyết xong một vấn đề nho nhỏ, quay đầu thì thấy Vệ Linh đang buồn cười nhìn mình, cô cười hỏi: "Chó cưng của cô có ăn thịt thỏ không?"
"Chắc là nó sẽ vui vẻ vì có bạn chơi chung đi." Vệ Linh mỉm cười trả lời. "Tôi ngược lại còn lo thỏ rừng tính tình hoang dã sẽ ức hiếp nó nữa kia."
Kỳ Tham nghiêng đầu cười rộ lên: "Thỏ ức hiếp chó? Chưa nghe nói qua bao giờ. Nếu thật thì nhớ quay video lại cho tôi xem."
Tô Oánh lúc này mới đi lại, chen miệng nói: "Không nhìn ra Kỳ Tham luật sư lại là người rất kiên nhẫn, có thể dịu dàng thể thiếp như vậy với trẻ con."
"Tuổi này của mấy đứa nhỏ còn ngây thơ trong sáng, người lớn nên cố gắng yêu thương bảo vệ cảm giác kia. Còn ở tuổi của chúng ta mà còn ngây thơ thì chính là cố ý giả ngu chiếm tiện nghi." Kỳ Tham dựa vào bàn đá trong sân, lười biếng nhìn ba đứa nhỏ kia, thuận miệng nói.
Tô Oánh cười cười, rũ mắt nói: "Làm người lớn cũng không có gì không tốt phải không?"
"Trẻ con thì nên có tính cách của trẻ con, người lớn thì có dáng vẻ của người lớn. Làm người, ai cũng muốn mau trưởng thành."
Vệ Linh ở bên cạnh lẳng lặng nghe hai người trò chuyện, nghiêng đầu nhìn hai đứa em nhà mình vừa tranh luận nên chọn con thỏ nào, đang lúc xuất thần thì đột nhiên Kỳ Tham không nặng không nhẹ vỗ vỗ bả vai nàng: "Vệ luật sư, vừa rồi tôi hỏi chuyện vụ án mà hai chúng ta cùng nhận, cô có nghe không vậy?"
Bị cô vỗ một cái liền hoàn hồn, vừa muốn trả lời thì lại nghe điện thoại trong túi áo đổ chuông, nàng vươn tay làm động tác chờ một chút với Kỳ Tham, lấy điện thoại ra, nghe máy: "Anh cả? Có chuyện gì không?"
Đầu dây bên kia nhanh chóng nói hai câu, sắc mặt của Vệ Linh liền ngưng trọng: "Tiểu Minh sao? Làm sao có thể.... Em đang ở ngoại ô.... Được, em lập tức quay về."
Sau khi cúp máy nàng liền gọi Vệ Duyệt và Vệ Khác qua, sau đó áy náy nói với nhóm người Kỳ Tham: "Xin lỗi, nhà tôi đột nhiên xảy ra chút chuyện, tôi phải đi về trước."
"Chị, có chuyện gì vậy?" Vệ Khác hỏi.
Vệ Linh trả lời: "Tiểu Minh bị cảnh sát điều tra tội phạm ma túy bắt giữ.... Trên đường nói sau, hai đứa bây giờ theo chị về nhà."
"Anh hai sao lại xảy ra chuyện chứ.... A, vậy thỏ của em thì làm sao bây giờ?" Vệ Duyệt hoàn toàn không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Kỳ Tham vội vàng nói: "Không sao, chuyện trong nhà quan trọng hơn, còn thỏ thì chờ hôm nào đó chị mua một cái lồng nhỏ rồi đem qua cho em."
Lúc này Vệ Duyệt mới yên lòng nói: "Được rồi. Vậy chị nhớ giúp em chọn một con đáng yêu nha."
"Kỳ luật sư, Tô tiểu thư, Hoắc Tưởng, vậy hôm khác gặp lại!" Sắc mặt Vệ Linh có hơi nghiêm trọng, sau đó nhanh chóng dẫn hai đứa em đi về phía bãi đậu xe đối diện bờ suối.
Trương Hoắc Tưởng thấy nàng gấp gáp rời đi thì tò mò nói: "Nhìn dáng vẻ này thì có vẻ tình trạng của Vệ nhị thiếu gia rất nghiêm trọng."
Khóe môi Kỳ Tham lộ ra nụ cười lãnh khốc, hoàn toàn khác với thái độ lúc nãy: "Nghe qua có vẻ rất thú vị không phải sao?"
Tô Oánh im lặng quan sát một phen, sau đó cười hỏi: "Kỳ Tham cô có vẻ hình như rất thích nhìn người ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhỉ."
"A...." Kỳ Tham quay đầu nhìn cô ta một cái, không hề để tâm nhún nhún vai, sau đó nhấc chân đi vào trong nhà Tôn giáo sư, hỏi ngược lại: "Biểu hiện của tôi rõ ràng vậy sao?"
"Rõ ràng đến nỗi người mù cũng có thể cảm nhận được." Trương Hoắc Tưởng không tim không phổi nói, cười híp mắt đi theo cô vào nhà, nhưng lại bị Tô Oánh kéo lại: "Kỳ Tham không thích Vệ gia sao?"
Vấn đề này hiển nhiên nên cân nhắc xem có cần phải trả lời thành thật hay không, cho nên Trương Hoắc Tưởng quay đầu nhìn cô ta nửa ngày, sau đó cười haha qua loa trả lời: "Hả? Cô đang nói cái gì a?"
"Chớ có giả bộ hồ đồ với tôi." Tô Oánh cười rất tươi. "Cô chỉ cần trả lời phải hay không phải là được rồi."
"Coi như là vậy đi." Trương Hoắc Tưởng thu liễm nụ cười, sau đó đẩy bàn tay đang kéo quần áo mình của cô ta. "Nhưng mà chuyện này không liên quan gì đến cô nha, Tô đại minh tinh."
Tô Oánh cong môi nói: "Chắc là vậy."