Trần chột sửng sốt một chút, sau đó trừng mắt với Trịnh Tiểu Cầu, nhưng mà không nói lời nào.
Kỳ Tham tiếp tục khuyên giải: "Chú Trần, tôi đã nói không muốn ngài tiếp tục làm chuyện nguy hiểm như vậy. Hơn nữa, mặc dù không phải là tôi nghi ngờ năng lực chế tạo bom đạn của ngài nhưng mà quá trình này quá nguy hiểm, nếu lỡ như có chuyện gì thì trong lòng tôi và Tiểu Cầu sẽ rất khó chịu."
"Kỳ tiểu thư, cô không cần nói gì nữa. Bây giờ tôi không làm gì Vệ gia thì sẽ không cam lòng." Trần chột thẳng thắn. "Cô cứ xem như không biết gì cả đi, đừng có khuyên tôi nữa."
Kỳ Tham cúi đầu bốn mắt nhìn nhau với Trịnh Tiểu Cầu, ba người đứng trong phòng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cô lên tiếng: "Gần đây Vệ gia chèn ép chuyện kinh doanh của nhà tôi rất gắt gao. Sáng sớm nay tôi xem báo cáo doanh thu của công ty thì còn phát hiện Vệ gia đang không tiếc tiền mà cạnh tranh với nghiệp vụ của chúng tôi."
Trần chột nháy nháy con mắt phải còn lành lặn, không hiểu tại sao cô lại nói chuyện này: "Cho nên ý của cô....."
"Tôi đồng ý cho Vệ gia chút dạy dỗ." Kỳ Tham nói, "Nhưng dựa theo phương thức trực tiếp của ngài, coi như là nổ chết người nào đó trong nhà bọn họ thì cũng chỉ có thể khiến Vệ gia nổi giận thôi, đã thế còn khiến Vệ gia nhanh chóng đạt được sự chú ý và đồng tình của xã hội, được nhiều hơn mất, đây không phải là thượng sách."
"Hừ! Tôi lại không nghĩ như cô nói, nhưng mà cô nói như vậy, chẳng lẽ là có cách khiến nhà bọn họ hoàn toàn tổn thất sao?" Trần chột hỏi.
Kỳ Tham vuốt cằm, sau đó chậm rãi cười khẽ một tiếng: "Chú Trần, nếu như ngài chịu tin tôi, như vậy bây giờ ngài thành thật trả lời tôi vài vấn đề được không?"
"Cô hỏi đi. Tôi không giấu giếm gì với cô cả." Trần chột sảng khoái đáp.
"Ban đầu tại sao ông nội tôi lại có quan hệ tốt với Vệ lão gia tử? Dựa theo lẽ thường thì bọn họ một người là hắc đạo, một người là quan đạo, tỉ lệ làm bạn là rất thấp."
Trần chột hừ lạnh một tiếng: "Bạch đạo cấm kị rất nhiều, cũng không thể làm rất nhiều chuyện. Lúc gặp một vài vấn đề không thể cho người khác biết thì để hắc đạo ra tay sẽ thống khoái hơn. Vệ lão cẩu năm đó cùng ông nội cô có giao tình tốt, chính là vì muốn lợi dụng thế lực của ông nội cô, giúp hắn ta, hoặc là nói chính là giúp chính phủ âm thầm làm một vài chuyện bí mật. Oan uổng cũng để ông nội cô gánh, rạng rỡ đều là hắn ta hưởng!"
Suy đoán của Kỳ Tham cũng giống như vậy, dựa vào địa vị và tình thế năm đó, quan hệ của Kỳ gia và Vệ gia hiển nhiên chỉ có thể được giải thích như vậy thôi, chỉ là....
"Ông nội tôi sẽ ngốc như vậy à? Có phải là Vệ gia lão đầu có chỗ tốt cho ông tôi lợi dụng không?"
"Ông nội cô là một người biết nhìn xa trông rộng." Trần chột nặng nề thở dài. "Vệ lão cẩu chính là nhìn ra lão đại hắc bang đang bất ổn nên mới nói với ông ấy, chỉ cần giúp chính phủ làm việc thì chính phủ sẽ không bạc đãi ông ấy.... Hừ, trồng ở đâu thì chết ở đó! Trước kia khi tôi còn ở trong quân đội thì nội bộ chính phủ đấu đá nhau còn kinh khủng hơn hắc đạo. Tôi đã nói với ông nội cô, đừng quá tin những lời họ Vệ kia nói, nhưng ông nội cô hoàn toàn không nghe, cho dù có đề phòng thì cuối cùng cũng không qua nổi tính toán của bọn chúng."
"Cuối cùng tạo thành cục diện như vậy, cụ thể là xảy ra chuyện gì?"
"Ban đầu ông nội cô hợp tác với Vệ lão cẩu không tệ, bởi vì ông ấy dùng thế lực hắc đạo của mình làm việc cho chính phủ, cho nên vì cân nhắc đến vấn đề bí mật nên cũng rất hiếm khi nhắc đến chuyện liên hiệp với Vệ gia. Thật ra thì lúc đó mọi chuyện đều thuận lợi, Vệ gia cũng đủ thành ý. Nhưng ngờ đâu...." Trần chột nheo mắt lại, nghiêm túc hồi tưởng. "Sau đó tầng lớp cấp cao của chính phủ có biến động... Vệ gia vốn đang đứng ở đảng A, trong quá trình xảy ra biến động thì thấy đảng A đang ngày càng suy yếu, muốn sụp đổ. Vệ lão cẩu đa mưu túc trí, đột nhiên trở mặt ủng hộ đảng B, bắt đầu bao vây chèn ép người của đảng A. Những chuyện năm đó ông nội cô làm cho bọn họ đều bị nhà bọn họ lấy làm chứng cứ để công kích đảng A... Vì vậy Kỳ lão đại liền biến thành vật hi sinh cho bộ mặt phản bội của hắn."
Những chuyện chi tiết tiếp theo coi như ông ta không nói thì Kỳ Tham cũng có thể đoán được tám chín phần. Sau khi sắp xếp tất cả những điều mà ông ta nói nãy giờ, cuối cùng cô gật đầu một cái: "Ông nội tôi coi như bị đồng minh chính trị phản bội, không thể trở mình thành bạch đạo như mong muốn, ngược lại còn bị Vệ gia xem như bàn đạp chân."
"Con trai cả và con trai út của Vệ lão cẩu bây giờ đang thăng tiến như diều gặp gió trong chính giới và quân giới, con trai thứ hai thì quản lý tập đoàn gia tộc như mặt trời ban trưa. Tất cả đều là phần thưởng mà năm đó hắn ta dồn ông nội cô vào chỗ chết!"
Kỳ Tham không muốn tiếp tục đi sâu nghiên cứu đề tài này nữa, chỉ hỏi ngược lại: "Bây giờ ngài đang lăn lộn với đại ca ma túy nào?"
"Cũng không tính là đại ca gì." Trần chột sững sốt đôi chút rồi mới nói. "So với lão đại hắc bang thì lão đại ma tuý cần cẩn thận hơn nhiều, có thể không lộ diện thì sẽ không lộ diện, mọi việc đều để đàn em đi làm. Hơn nữa bọn họ có rất nhiều chi nhánh, đường dây vận chuyển cũng rất loạn, người tôi đang làm việc bây giờ chính là một anh em của tôi năm xưa, quyền lực trong tay không lớn, nhưng lại đang xử lí nguồn hàng trong thành phố chúng ta, cho nên mới có thể để cho tôi đi xem hàng. Sao Kỳ tiểu thư lại hỏi chuyện này?"
Kỳ Tham đi quanh nhà một vòng, chậm rãi quan sát bốn phía, hỏi: "Bình thường hàng trong tay ngài là thứ gì? Số lượng nhiều ít có cố định không?"
"Loại gì cũng có, nhưng đa số đều là heroin và ma túy đá, bởi vì cấp trên khá coi thường chuyện mua bán lẻ. Còn số lượng cố định hay không thì không nói chính xác được."
"Anh em kia của ngài, có từng nhắc qua với ngài chuyện.... trong nội bộ của họ có cảnh sát hay là người chấp pháp không?"
Trần chột suy nghĩ một chút rồi mới lắc đầu: "Loại chuyện này hắn rất ít nhắc đến."
Trịnh Tiểu Cầu nãy giờ ở bên cạnh im lặng lắng nghe đột nhiên có cơ hội chen vào: "Một khi tập đoàn ma túy phát triển lớn thì nhất đinh sẽ bị phía chính phủ quản chế. Nhất định sẽ có nhiều cảnh sát chìm thâm nhập vào nội bộ của họ. Chị cũng thấy mỗi đợt càn quét tội phạm thì luôn nổi lên những vụ án cảnh sát phá được tổ chức ma túy, đây đều là tác dụng của cảnh sát chìm. Người trong giới ma túy ghét cay ghét đắng những người như vậy nhưng mà rất khó để điều tra ra."
Kỳ Tham hiểu rõ cười cười: "Hóa ra là vậy. Vậy chú Trần, tôi tạm thời không có ý kiến gì hay, chỉ là cần ngài hỗ trợ một chút. Ở thời điểm thích hợp, có thể hỏi người anh em kia của chú thử, có biết cảnh sát chìm trong nội bộ là ai không, nếu như có thể dẫn dụ hắn xuất hiện được thì có đồng ý bỏ ra một con mồi nhỏ hay không....."
Trong lời giải thích kế hoạch vô cùng ung dung của Kỳ Tham, trời bên ngoài càng lúc càng tối xuống, gió nổi lên, có lẽ sau cơn mưa này thì mùa thu cũng sắp đến rồi.
*****
Đầu thu, Kỳ Tham gọi điện cho chị cả Kỳ Tề hỏi thăm năm nay chị ấy có về nhà không. Hiển nhiên Kỳ Tề không muốn trả lời thẳng thắn vấn đề này, chỉ nói là để suy nghĩ rồi tính. Mà thật ra Kỳ Tham hiểu đây là ý từ chối rồi.
Không có chị cả ở đây, gia đình này với Kỳ Tham mà nói vẫn không hoàn chỉnh. Cho dù rất căm tức thái độ lạnh lùng với người nhà của Kỳ Tề nhưng mà không có cách nào nói thêm, dù sao năm đó cũng là Kỳ gia đẩy chị ấy ra ngoài, còn cô em gái là cô đây thì ngồi không hưởng lộc, không có quyền để khuyên giải hay nói nhiều.
Sau trung thu cô nhận được một vụ kiện của một công ty nhỏ, đại khái là trên bản quyền quảng cáo và tiền bồi thường xuất hiện vấn đề. Cô rất thích loại án này, bởi vì dân kinh doanh va chạm với nhau rất nhiều, nhưng đa số đều là bỏ tiền ra để giải quyết vấn đề, nhất là sau khi xong việc thì phí luật sư lại rất cao. Cho nên cô trực tiếp một người một ngựa giải quyết vụ án này.
Phú Tường dưới sự đào tạo của cô đã có thể xử lí vài vụ án đơn giản, không ngoài dự đoán là rất nhanh có thể nhận được giấy chứng nhận luật sư chuyện nghiệp, có thể tự mình xử lí án kiện. Chủ nhiệm của Sở sự vụ rất hài lòng với biểu hiện của cô hậu bối mới vào nghề này, trực tiếp khen Kỳ Tham đã đào được một bảo vật.
Kỳ Tham không có nhiều cảm tưởng với việc này, nghề nào cũng là sư phụ dẫn cửa tu hành, Phú Tường có lòng nhiệt tình với nghề luật sư, lại thông minh, có thể làm tốt là chuyện rất đương nhiên.
Kỳ Tham giúp công ty kia chuẩn bị một phần công văn căn cứ theo pháp luật để gởi cho công ty đối thủ, không lâu sau thì nghe nói đối phương cũng đang luống cuống bận bịu tìm một luật sư đến đại diện xử lí vụ tranh chấp kinh doanh này. Cuối cùng thì Kỳ Tham cũng thấy được tên của vị luật sư kia: Vệ Linh.
Thật thú vị, xem ra vụ án này đang đi theo hướng âm thầm hòa giải rồi. Nhưng mà nói mới nhớ, hình như đã lâu rồi không gặp Vệ Linh, không biết gần đây cô ấy kiếm được bao nhiêu phí luật sư rồi nhỉ, mình phải tranh thủ vụ án này để kiếm một khoản mới được. Khép văn kiện trong tay lại, Kỳ Tham lấy điện thoại ra gọi vào dãy số của đối phương.
Một lúc lâu sau Vệ Linh mới nghe máy: "Ừm, Kỳ luật sư, chào cô."
"Chào cô nha Vệ luật sư." Kỳ Tham xoay xoay cây bút trong tay, cười nói. "Tôi vừa mới biết vụ án của công ty XXX được giao cho cô, muốn hỏi xem suy nghĩ của cô về vụ án này thôi."
Vệ Linh thành thật trả lời: "Trước mắt đương sự của tôi có ý hi vọng không cần ồn ào quá nghiêm trọng, đừng ảnh hưởng đến uy tín công ty, có thể hòa giải là tốt nhất."
"Tôi vừa làm xong một phần hiệp nghị giải hòa, bây giờ cô có thời gian thì chúng ta có thể nghiên cứu một chút. Hai bên nhượng bộ lẫn nhau, nên bồi thường thì bồi thường, nên xin lỗi thì xin lỗi." Kỳ Tham rất thản nhiên nói.
Vệ Linh ở đâu dây bên kia cười khẽ: "Thái độ của Kỳ luật sư với vụ án có vẻ rất tùy ý."
"Cô cũng nhìn ra mà, loại án tranh chấp nhỏ thế này không nên nên ầm ĩ lên tòa. Như thế nào? Bây giờ có rảnh không? Tôi mời cô một ly cafe."
Vệ Linh dừng một lúc lâu, ôn hòa nói: "Bây giờ tôi còn có chút việc cần phải mau chóng xử lí, nếu Kỳ luật sư không để ý thì có thể đến Sở sự vụ của tôi ngồi một lát được không? Tôi mời cô uống trà chiều."
"Cũng được." Kỳ Tham vui vẻ đồng ý, trực tiếp đứng dậy vừa tắt máy tính vừa nói. "Vậy nửa tiếng sau tôi sẽ đến, lát nữa gặp."
"Ừm, lát nữa gặp." Vệ Linh trả lời, hơi ngừng một chút rồi cũng cúp máy trước.
Kỳ Tham đi in hiệp nghị hòa giải, lái xe đến Sở sự vụ của Vệ Linh. Lúc đến dưới lầu thì mới phát hiện văn phòng của Sở sự vụ của người ta rất cao cấp, ở lầu một có quầy đón khách, hoàn toàn là không cùng một cấp bậc với Sở sự vụ nhà mình.
Cầm túi xách đi thang máy lên lầu, còn phải ghi danh ở quầy tiếp khách, lúc đang đứng viết tên của mình thì có một chàng trai trẻ ôm một bó hoa bách hợp to đến nổi che kín nửa người của hắn, đi vào cửa rồi liền trực tiếp hô lên: "Hoa của Vệ Linh Vệ tiểu thư. Mời cô kí nhận!"
"Lại là của Vệ luật sư à...." Lễ tân trước quầy nói, nhanh nhẹn kí tên cho hắn, nhận hoa, sau đó ôm bó hoa kia rồi dẫn theo Kỳ Tham đi tìm Vệ Linh.
Địa vị của Vệ Linh ở Sở sự vụ đương nhiên không giống với những người khác, nàng cũng giống như chủ nhiệm, có một phòng làm việc riêng. Lúc lễ tân ôm hoa và dẫn Kỳ Tham đi vào thì biểu tình trên mặt nàng cũng không quá kinh ngạc.
"Vệ luật sư, lại có người ái mộ tặng hoa đến rồi." Lễ tân đặt bó hoa lên bàn trà nhỏ, đưa tấm thiệp trên đó cho nàng, sau đó mới nói. "Vị Kỳ tiểu thư này đến tìm ngài."
Kỳ Tham đứng cách xa bàn trà nhỏ, nhún nhún vai với Vệ Linh: "Nếu như hoa này không phải người ái mộ rất quan trọng với cô đưa đến thì có thể tạm thời cầm nó ra ngoài không? Tôi có chút chịu không nổi mùi thơm nồng nặc này."
Vệ Linh đọc tấm thiệp, rồi lại nghe cô nói như vậy thì mới phản ứng được bó hoa này không hề liên quan gì đến cô, lúc này mới đứng dậy đi qua, nói: "Có thể, xin lỗi, quên mất là cô nhạy cảm với mùi thơm quá nồng."
Sau đó khom người xuống ôm bó hoa lên, đi ra bên ngoài.
Chờ đến lúc nàng quay lại phòng làm việc thì Kỳ Tham đã ngồi trên ghế sofa tiếp khách, bắt chép chân đánh giá bốn phía, chặc lưỡi một tiếng, nói: "Bố trí không hề qua loa, không hổ là phòng làm việc của Vệ luật sư nha."
Vệ Linh cười một tiếng, đến cầm ly trà trên bàn đi rót một ly mới, đứng đưa lưng về phía cô, nói: "Hoàn cảnh làm việc hỗn loạn thì sẽ ảnh hưởng đến tâm tình."
"Ngồi trong phòng làm việc, có quá nhiều người theo đuổi sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc." Ánh mắt cẩn thận của Kỳ Tham phát hiện thấy ở góc bàn làm việc của nàng có vài tấm thiệp tương tự như lúc nãy.
Vệ Linh không hiểu gì quay đầu lại, theo tầm mắt của cô nhìn qua những thứ kia, nhẹ nhàng "a" một tiếng, nói: "Những thứ đó chỉ là..... Thật ra thì tôi cũng quên mất một vài người tặng hoa đến là ai."
Hai tay Kỳ Tham chống trên mặt ghế sofa, cười nói: "Đúng là chuyện khiến những người phụ nữ khác hâm mộ nha."
"Cô cũng hâm mộ sao?" Vệ Linh hỏi ngược lại, bưng ly trà đến đặt trước mặt cô, còn mình thì bưng một ly khác ngồi đối diện cô. "Thật ra thì tôi không thích như vậy lắm."
Kỳ Tham thổi thổi nước trà nóng hổi, im lặng cười cười nhìn chằm chằm nàng.
".... Sao vậy?" Vệ Linh cho là mình nói lời nào đó không phải, không kiềm được mà có chút khẩn trương hỏi.
Kỳ Tham cười rộ lên: "Không có gì, tôi chỉ là để ý thấy, lúc Vệ luật sư đeo mắt kiếng đặc biệt xinh đẹp."
Lúc này Vệ Linh mới nhận ra mình chưa tháo kiếng mắt vì lúc nãy làm việc trước máy tính nên đeo lên để bảo vệ mắt, liền tháo nó xuống rồi đặt lên bàn trà nhỏ, nhéo nhéo mi tâm, mỉm cười nói: "Tôi quên mất."
"Không lấy xuống cũng được." Kỳ Tham giơ tay cầm kiếng mắt kia lên, nhìn tròng kính trong suốt của nó, nói: "Lúc cô mang kiếng thì nhìn tri thức hơn bình thường."
Vệ Linh không thích ứng nổi những lời ca ngợi không do dự vì tâm tình rất tốt của cô hôm nay. Đã lâu rồi không gặp cô, vốn nghĩ cái đêm nhớ mãi không quên đó đã phai nhạt rồi, nhưng hôm nay thái độ khác thường hết lần này đến lần khác của cô, lời ca ngợi tốt đẹp hơn những lời châm chọc trước đây, rõ ràng đã khiến nhịp tim của Vệ Linh đập rộn đến không thể khống chế. Cúi đầu nhìn chằm chằm ly trà trấn định một hồi, ngẩng đầu lên thấy Kỳ Tham vẫn còn đang nghịch mắt kiếng của mình, liền nhắc nhở: "Không phải Kỳ luật sư đến nói về chuyện vụ án sao?"
"À, đúng rồi nha." Kỳ Tham đáp một tiếng, thả mắt kiếng của nàng xuống, lấy một phần hiệp nghị hòa giải trong túi xách đưa cho nàng. "Chính là cái này, ý kiến của đương sự bên tôi là muốn đối phương đền bù toàn bộ tổn thất, cũng đảm bảo sau này không xuất hiện chuyện tương tự nữa. Dù sao thì hai bên cũng là người trong nghề, đấu đá lẫn nhau cũng không ai có lợi, đối với ai cũng không tốt."
Vệ Linh đọc các điều khoản trên hiệp nghị, gật đầu nói: "Không công khai xin lỗi là đã bảo toàn mặt mũi cho công ty của đương sự bên tôi rồi, còn chuyện tiền bồi thường, tôi còn cần phải hiệp thương lại."
"Có thể, nếu như cô không phải là người thay mặt toàn quyền thì không bằng để đại diện của hai bên đứng ra gặp mặt đi. Nhưng mà thư hiệp nghị này cả tôi đã coi như chưa lại một đường sống rồi. Cô đọc thêm thử có chỗ nào nghi vấn không, giải quyết một lần, đợi lần hiệp thương sau này thì sửa đổi luôn."
Sau đó hai người liền tiếng hành nghiên cứu tất cả điều khoản trên thư hiệp nghị, đánh dấu những phương diện còn chưa thỏa đáng.
Chờ đến khi đã chắc chắn các điều khoản xong thì cũng đã mất một tiếng. Vệ Linh thoát khỏi trạng thái làm việc nghiêm chỉnh thì mới phát hiện ly trà của Kỳ Tham không biết từ lúc nào đã sạch trơn, liền đứng dậy rót cho cô một ly nữa, nói: "Nếu đã bàn bạc xong rồi thì để lại cho tôi một phần, hôm nay tôi liền chuyển đạt ý kiến bên cô cho đương sự của tôi."
Kỳ Tham cũng đồng ý: "Được. Loại án này giải quyết càng nhanh càng tốt, kéo dài thêm không chừng thật sự phải lôi nhau lên tòa."
"Tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành."
"Vệ luật sư, hôm nay là ngày mấy?" Đột nhiên Kỳ Tham hỏi.
Vệ Linh đưa ly trà cho cô, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: "Ừm.... Ngày 28 tháng 9 rồi, vừa mới qua trung thu được mấy ngày, sao vậy?"
Kỳ Tham cười nói: "Sắp đến sinh nhật của cô rồi đúng không?"
Vệ Linh nghiêng đầu nhìn cô, không hiểu cô có ý gì, trả lời: "Ừ, đúng vậy, còn ba ngày nữa, tại sao lại hỏi chuyện này?"