Vì muốn bảo vệ Trần chột mà Kỳ Tham không nói chuyện của ông ta và con nuôi cho Mục Báo biết, chỉ nói tất cả là hiểu lầm, người cài bom là người trong Kiến Tài thành, không liên quan gì đến đám thuộc hạ của hắn.
Sau khi con nuôi của Trần chột được thả ra thì mấy ngày sau mới liên lạc với Kỳ Tham, hẹn gặp nói chuyện ở một quán cafe.
Gọi một ly cappuchino lạnh, sau đó liền thấy một chàng trai cao cao, dáng dấp không tệ đi theo nhân viên phục vụ tiến vào. Ánh mắt hai người vừa chạm nhau thì cậu ta liền vội vàng lanh lẹ ngồi xuống đối diện Kỳ Tham, hai tay ở dưới bàn chà chà vào nhau, toét miệng cười gọi Kỳ Tham: "Chị Kỳ! Em là Trịnh Tiểu Cầu, là tên do cha nuôi đặt cho cem. Chị cứ gọi em là Tiểu Cầu đi."
Ấn tượng ban đầu của Kỳ Tham với cậu ta không tệ, tâm tình cũng tốt lên, giơ tay để nhân viên đi chuẩn bị một phần bánh ngọt, sau đó mới hỏi cậu: "Mấy ngày nay chú Báo không làm gì các cậu chứ?"
"Chỉ là không để bọn em ra ngoài, không cho dùng điện thoại, nhưng vẫn ăn uống bình thường." Trịnh Tiểu Cầu cười đáp.
Kỳ Tham gật đầu một cái: "Uất ức cho cậu. Chú Trần đã gặp tôi.... Có nói cho cậu biết không?"
"Dạ, có nói." Trịnh Tiểu Cầu lấy điện thoại trong túi quần ra, trao đổi số điện thoại với cô, sau đó cũng gởi số điện thoại của Trần chột vào máy cô. "Cha nuôi của em biết đọc tin nhắn, nhưng không biết gửi, gọi điện thì không thành vấn đề."
Kỳ Tham lại gật đầu, suy nghĩ một hồi mới nói: "Chú Trần còn muốn tìm Vệ gia gây phiền toái, cậu thấy thế nào?"
"Cái lần ông ấy cài bom lên xe của Vệ gia Đại tiểu thư thì có nói với em. Em khuyên nhủ rất nhiều lần nhưng ông ấy không nghe, một lòng một dạ...." Trịnh Tiểu Cầu hơi dừng lại, ngước mắt nhìn Kỳ Tham. "Chị Kỳ, đừng trách em nói thẳng, ông nội của chị không còn là chuyện của hai mươi năm trước, bây giờ cha nuôi em nhiều tuổi như vậy rồi, không dễ gì mà từ trong tù đi ra, nếu lại bị bắt thì nửa đời sau lại phải sống trong đó. Người Vệ gia đáng ghét, nhưng em không ủng hộ cha nuôi em dùng phương thức đó để trả thù, giết một người rồi lại một người.... Không đáng giá để ông ấy làm vậy!"
Kỳ Tham bày tỏ đồng tình: "Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà ông ấy là trưởng bối, cậu làm con nuôi cũng không thể ngăn cản ông ấy, tôi cũng không thể đúng không? À.... như vậy đi, nếu gần đây ông ấy còn làm chuyện tương tự thì cậu liền nói cho tôi biết, tôi sẽ nghĩ cách ngăn cản, được không?"
"Aiz, được rồi, chị Kỳ. Có lẽ ông ấy sẽ chịu nghe lời chị." Trịnh Tiểu Cầu cười nói.
Kỳ Tham lắc đầu tỏ ý không dễ dàng như vậy được, lúc này nhân viên phục vụ mang bánh ngọt lên, Trịnh Tiểu Cầu vùi đầu ăn, còn cô thì cầm ly cafe lên uống một ngụm, quay đầu nhìn một vòng trong quán cafe. Thật trùng hợp lại phát hiện một người không tính là xa lạ lắm.
Vệ gia Nhị công tử Vệ Minh, lúc này toàn bộ sự chú ý của cậu ta đều đặt trên người mỹ nữ trước mặt, căn bản không chú ý trong quán cafe có người đang nhìn mình.
Kỳ Tham thấy cậu ta đầy mặt ân cần lấy một hộp quà tinh mỹ nho nhỏ trong balo, đặt lên bàn, rất khẩn trương đẩy về phía tiểu mỹ nữ có dáng dấp sinh viên kia. Sau đó cười lấy lòng rồi không biết nói gì, đối phương ra vẻ miễn cưỡng đón nhận, cầm hộp quà bỏ vào túi xách thể thao đặt bên cạnh.
Sau đó hai người trẻ tuổi uống càe, ăn điểm tâm trò chuyện, Vệ
Minh không ngừng gọi món, trên chiếc bàn lớn phút chốc đã đầy đủ các loại món ăn.
Nhưng mà người đẹp trẻ tuổi đó dường như không thèm ăn lắm, tùy tiện gắp vài miếng rồi thôi, nhưng lại không ngăn cản Vệ Minh tiếp tục gọi món. Sau khi uống một ngụm cafe thì ngáp dài mấy cái rồi đứng dậy cầm túi xách nói gì đó với Vệ Minh, cuối cùng quay đầu đi về phía nhà vệ sinh.
Vệ Minh quyến luyến nhìn chằm chằm bóng lưng của mỹ nữ một lúc lâu, sau đó lại cúi đầu xuất thần nhìn bàn đồ ăn đầy ắp.
Kỳ Tham thấy dáng vẻ như đứa trẻ mới lớn vừa ý mỹ nhân nhà người ta thì nhịn không được che miệng cười trộm.
Trịnh Tiểu Cầu ăn bánh ngọt nhưng vẫn để ý thấy Kỳ Tham đang đặt sự chú ý ở chỗ khác, cũng nhìn theo cô hồi lâu, mặc dù không biết Kỳ Tham đang cười cái gì nhưng cũng góp vui một chút: "Chị Kỳ.... Chị đang nhìn trộm người trẻ tuổi nói lời yêu đương à?"
"A? À, cũng không tính là nhìn trộm mà." Kỳ Tham vội uống một ngụm cafe để che giấu, rồi lại nói. "Nam sinh đó chính là con trai nhỏ của Vệ gia lão đại, tên Vệ Minh. Trước kia từng tiếp xúc qua, tính khí thiếu gia rất nặng."
Trịnh Tiểu Cầu nuốt một miếng bánh ngọt, không nhìn về phía bên kia nữa mà chỉ đè thấp giọng nói: "Hóa ra hắn là người của Vệ gia, nhưng mà thật đáng tiếc, nữ sinh mà hắn coi trọng đó, chỉ sợ không phải loại tốt lành gì."
Kỳ Tham cho rằng cậu ta chỉ thuận miệng chê bai người Vệ Minh coi trọng, cho nên cũng thờ ơ hỏi: "Nữ sinh đó thế nào?"
Trịnh Tiểu Cầu cười nói: "Chị Kỳ có thấy động tác của cô ta trước khi vào nhà vệ sinh không? Dáng vẻ ngáp dài mệt mỏi, lúc đi đường còn dùng tay chùi mũi, cô ta nhìn giống như một người nghiện ma túy vậy."
Kỳ Tham nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía phòng về sinh, rồi lại quay đầu nhìn Trịnh Tiểu Cầu, nghi ngờ hỏi: "Vẫn còn là một sinh viên mà? Nghiện ma túy à.... Nói không chừng chỉ là bị cảm nên mệt mỏi thôi."
"Chị Kỳ không đụng đến những thú vui đó nên không biết, chảy nước mũi và ngáp ngủ bình thường khác với những biểu hiện của cơn nghiện. Anh em của em cũng rất thích hít thứ bột trắng này, phản ứng lúc lên cơn nghiện giống hệt như cô ta. Nhưng mà có vẻ Vệ nhị thiếu gia này không phát hiện ra "nữ thần" của hắn lại là một "kẻ nghiện" nha."
Kỳ Tham hài hước cười cười: "Ha! Mong trời cao phù hộ, vị thiếu gia danh môn vọng tộc này chớ có nghiện ma túy. Nếu không coi như tổn hại danh tiếng nhà bọn họ."
"Hắn không dễ nghiện vậy đâu, người trong giới nghiện ma túy đều có phân cấp bậc. Vệ gia có gia thế lớn như vậy, không ai muốn chọc đến." Trịnh Tiểu Cầu ăn xong bánh ngọt, bất chấp hình tượng liếm chút bơ dính trên khóe miệng, cười nói: "Nhưng mà nhà hắn có tiền, nếu cô nữ sinh kia lôi hắn vào thì sẽ không cần bận tâm đến tiền mua ma túy nữa rồi."
"Ừ...." Kỳ Tham vuốt cằm, nghiêng đầu nhìn về phía Vệ Minh, một lúc lâu sau thì cô bé xinh đẹp kia cũng rời khỏi nhà vệ sinh, dường như tinh thần phấn chấn hơn lúc nãy rất nhiều, mang theo nụ cười hài lòng ngồi xuống đối diện Vệ Minh, tiện tay thả túi xách xuống chiếc ghế bên cạnh.
Liếc nhìn vẻ mặt hồng quang tỏa sáng của Vệ Minh, Kỳ Tham cười mỉa mai lắc lắc đầu, sau đó trả tiền rồi rời đi cùng Trịnh Tiểu Cầu, cảm thán một câu: "Đúng là yêu vào thì chỉ số thông minh bằng không mà. Một mình Vệ Minh đủ để kéo danh dự và địa vị của Vệ gia xuống rồi."
Trịnh Tiểu Cầu nghe vậy liền hỏi: "Chị Kỳ, muốn em tìm người chú ý đến tiểu tử này không?"
"Hả?" Kỳ Tham ngẩn người, sau đó khoát tay cười nói: "Được rồi, dư thời gian tinh lực đi chú ý hắn làm gì.... Nhưng mà, tôi lại tò mò với nữ sinh mà hắn coi trọng, rảnh rỗi thì giúp tôi để ý được không? Đánh cược xem rốt cuộc cô ta có phải thật sự nghiện ma túy hay không."
Trịnh Tiểu Cầu sảng khoái hô: "Được nha! Chị Kỳ nói đi, muốn đánh cược thế nào?"
Kỳ Tham đứng ở ngã tư, sau khi suy nghĩ hồi lâu thì nghiêng đầu nói với cậu ta: "Đánh cược.... phí đăng kí đấu thầu một khách sạn đi!"
"A? Đó là bao nhiêu tiền?"
"Phí tham gia đấu thầu của tháng sau chắc là khoảng ba ngàn tệ." Kỳ Tham híp mắt không cười nói. "Ba ngàn tệ! Đánh cược một lần!"
Nửa tháng sau, vụ đấu giá khách sạn mà đợt trước muốn được ăn cả ngã về không đó bắt đầu tiến hành đấu thầu, mặc dù Trâu Bằng đã cố hết sức định giá nhưng vẫn thất bại.
Vì thế Kỳ Tham không ngồi yên trong thư phòng được nữa, cầm một đống văn kiện lái xe đến tổng bộ công ty Kỳ thị, đẩy cửa phòng làm việc của Trâu Bằng, suýt chút nữa là ném đống giấy tờ kia vào mặt cậu, nghiêm nghị hỏi: "Công ty trúng thầu lần này là ai?"
Trâu Bằng giơ hai tay lên che lại đống giấy tờ đang bay tới, sau đó lại cúi người nhặt lên, cuối cùng dù bất đắc dĩ thì cũng phải nói: "Là.... công ty chi nhánh của Vệ gia."
"Lại là Vệ gia!" Kỳ Tham đấm lên bàn một cái. "Bọn họ cố ý à? Lần này tại sao họ lại trúng thầu? Em có tìm hiểu chưa?"
"Nhà bọn họ lần này không lợi dụng bối cảnh quan hệ gì, chẳng qua giá mà bọn họ đưa ra lại không biết vì sao mà cao hơn chúng ta gần gấp đôi, cũng cao hơn những công ty khác rất nhiều." Trâu Bằng có chút nhụt chí nói. "Lần này là cạnh tranh ác ý."
Kỳ Tham nhắm chặt mắt điều chỉnh cơn giận của mình, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Nửa năm sau chúng ta còn có hoạt động cạnh tranh khác không?"
"Tạm thời không có. Kế hoạch đấu thầu của chúng ta đều dồn vào sáu tháng đầu năm, vốn dự trù là cạnh tranh nửa năm, nửa năm còn lại thì bắt đầu thực hiện kế hoạch những dự án mua được."
Kỳ Tham cười lạnh tự giễu một tiếng: "Bây giờ không trúng thầu thì nửa năm sau hoạch định cái rắm! Nửa năm còn lại chúng ta cứ ngồi nhìn Vệ gia ngày ngày cắt băng khánh thành là đủ rồi!"
Trâu Bằng vội vàng khuyên nhủ: "Chị hai đừng vội, em đang định xem tài liệu kêu gọi đấu thầu nửa năm còn lại, nếu như có hạng mục thích hợp thì em lập tức ghi danh đấu thầu.... Cho dù không có thì chỉ số doanh thu của chúng ta bây giờ cũng cao hơn công ty chính nhánh của Vệ gia."
Kỳ Tham nói: "Chị không có cách nào chờ. Cũng không có cách nào cố thủ giá vốn ngồi không chờ người khác lớn mạnh hơn chúng ta. Nghe đây Tiểu Bằng, tạm thời để chuyện đấu thầu qua một bên, tiếp theo em đặt sự chú ý lên các khách sạn và nhà hàng hàng dưới tay Vệ gia, chị nghĩ nếu không có gì bất ngờ thì gần đây bọn họ không tiếc tiền mở rộng các hoạt động thu hút khách hàng, một khi thành công, bọn họ nhất định sẽ làm giống như những lĩnh vực tài sản khác, tổng hợp chỉnh sửa rồi đưa ra thị trường! Đến lúc đó chúng ta còn muốn đuổi theo thì sẽ muộn mất...."
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Kỳ Tham căm tức nghe máy, giọng điệu không tốt lắm: "Alo, ai đó?"
".... Kỳ học tỷ sao? Em là Phú Tường đây." Giọng nói bên kia đầu dây vì thái độ của cô mà trở nên dè dặt. "Cái đó, không làm phiền chị đó chứ? Thật ra em chỉ muốn nói, vụ án của Mục Liên, thư thông báo ngày mở phiên tòa lần hai đã được gửi đến rồi, chị có muốn.... đến Sở sự vụ một chuyến không?"
Kỳ Tham nhíu mày, dừng một lúc lâu mới lên tiếng: "Biết rồi. Buổi chiều tôi sẽ đến."
Sau khi cúp máy thì nhìn đồng hồ, rồi lại nói với Trâu Bằng: "Chúng ta không có cách nào chơi với Vệ gia, Tiểu Bằng, bắt đầu từ bây giờ để tâm đến toàn bộ khách sạn và nhà hàng hiện có, phối hợp với phòng thị trường lên kế hoạch cho mùa đông khách. Không được để cho công ty con của Vệ gia hưởng hết tiếng thơm."
"Được, chị hai." Trâu Bằng chỉ chỉ phòng làm việc cách vách. "Chị có muốn qua nói với dượng một tiếng không?"
"Tối nay về nhà rồi chị sẽ nói với ông ấy." Kỳ Tham thở dài bực bội. "Cực khổ rồi Tiểu Bằng. Gần đây chắc là chị không thể phân thân được, công việc cụ thể cần em gánh vác."
Trâu Bằng lộ ra nụ cười an tâm, tự mình tiễn cô ra khỏi phòng làm việc.
Phiên tòa của vụ án sắp đến, Kỳ Tham thử liên lạc với thẩm phán tham dự, thoáng tìm hiểu hướng đi cơ bản của phiên tòa lần này. Dựa theo ý của thẩm phán, nếu phiên tòa lần này không xuất hiện nhân chứng hoặc chứng cứ mới thì không cần phải mở thêm phiên thứ ba nào nữa. Nhưng mà lời tuyên án sau cùng thì khó mà nói được, cho nên Kỳ Tham bên này phải tập trung tinh thần 200%.
Sau khi Mục Báo được Kỳ Tham nhiều lần ám chỉ thì cũng biết ra dáng, bắt đầu tiếp xúc với nhân viên tư pháp và người chấp pháp của phiên tòa này, ngoài mặt thì không ai đề cập đến bất cứ chuyện gì liên quan đến vụ án nhưng vẫn hiểu được mục đích trong lòng đối phương. Kỳ Tham vì vụ án này kéo dài quá lâu mà dần mất kiên nhẫn, chuyện đi cửa sau này cô vốn rất khinh thường, nhưng mà mắt thấy phía luật sư và người nhà của nguyên cáo bắt đầu không thuận theo cũng như không buông tha bất cứ thủ đoạn truy tố nào thì cô cũng không muốn tuân theo quy củ nữa.
Một khi tin tức phiên tòa lần hai sắp sửa bắt đầu được công bố thì liền kéo được sự quan tâm chú ý của dư luận xã hội. Quan điểm của mỗi người không giống nhau, bên nào cũng cho là mình đúng, thảo luận còn náo nhiệt hơn cả lúc lên tòa. Vốn dĩ Kỳ Tham định lợi dụng dư luận để gây sức ép với bên tư pháp, nhưng mà sau đó lại nghĩ làm vậy thì dễ dàng bị người ta nắm đằng chuôi, không có hiệu quả ngược lại còn bị phản kích, cho nên liền từ bỏ ý định này.
Trước ngày lên tòa một hôm, lúc cô cùng Phú Tường chuẩn bị ở lại tăng ca thì nhận được tin nhắn của Vệ Linh: "Kỳ luật sư, phiên tòa của vụ án Mục Liên ngày mai, hi vọng có thể nghe được tin tốt."
Kỳ Tham nhìn tin nhắn, do dự một hồi rồi mới miễn cưỡng trả lời: "Nhất định sẽ. Cảm ơn."
"Vệ học tỷ gửi lời chúc ạ?" Phú Tường thấy sắc mặt của Ký Tham đột nhiên không chút biểu tình thì liền dáo dác ngó màn hình điện thoại của cô. "Vệ học tỷ đúng là một cô gái tốt."
Kỳ Tham cất điện thoại, nhìn cô bé một cái, mặt không biểu tình tiếp tục in văn kiện: "Ừ, có thể đối với đa số mọi người thì đúng là như vậy."
Hôm đó tăng ca đến rất khuya, Kỳ Tham để Phú Tường về nhà nghỉ ngơi, ngày mai một mình cô lên tòa.
Lúc gặp lại Mục Liên ở trên tòa, người này dường như rất tiêu dao hưởng thụ cuộc sống trong trại tạm giam, thậm chí còn mập hơn trước đây một vòng. Vừa nghĩ đến cha của hắn ở bên ngoài bôn ba cố gắng thì Kỳ Tham cũng không thấy lạ gì, che tay ho khan một tiếng, chuyên tâm dồn sức ứng đối phiên xét xử.
Lần thẩm tra xử lý này đơn giản hơn tưởng tượng rất nhiều, có lẽ là vì nhân viên tư pháp đã có bước đầu nhận định ở phiên tòa lần trước, cũng có thể cấp trên đã có thay đổi ngầm về phiên tòa lần này. Nói tóm lại, ở phần biện luận, Kỳ Tham cùng công tố viên đối kháng đã không còn cảm giác hết sức nữa, mà bên bồi thẩm đoàn cũng không khiến cô có quá nhiều áp lực.
Cho nên phiên tòa lần này không có thời gian nghỉ giữa giờ, diễn ra một mạch từ 10 giờ đến 12 giờ trưa, thẩm phán rất dứt khoát gõ chùy tuyên án:
"Bác bỏ tội danh cố ý hành hung của bị cáo Mục Liên, hơn nữa trong bản án hình sự có tình tiết "tự vệ".... Nhưng lại tạo thành cái chết cho nhân viên trật tự đô thị, cho dù là trong lúc tự vệ thì cũng đã tạo thành nguy hại cho xã hội.... Bản tòa tuyên án, bị cáo Mục Liên mười hai năm tù giam. Nếu công tố viên và bị cáo bất mãn với kết quả thẩm tra xử lí thì có thể kháng án lên...."
Bàn tay Kỳ Tham ở dưới bàn hung hăng đấm một cái: Rất tốt! Nằm ngoài dự trù rất nhiều! Xong xuôi!
Mục Liên bày tỏ sẽ không kháng án, sau đó liếc nhìn trạng thái hưng phấn của Kỳ Tham, sửng sốt một chút rồi cũng cười theo.
Phiên tòa kết thúc, sau khi Kỳ Tham hoàn thành những thủ tục còn lại thì vô cùng vui vẻ bước chân ra khỏi Pháp viện. Mục Báo đã biết kết quả xét xử, chỉ vội vàng lớn tiếng cảm ơn Kỳ Tham rồi liền quay xe trở về chuẩn bị chuyện tù giam của Mục Liên.
Kỳ Tham cũng không định trò chuyện với hắn quá lâu, dù sao giờ này hắn cũng đã vui mừng đến không để ý gì rồi. Ngược lại chỉ liếc nhìn Trịnh Tiểu Cầu, hai người ở xa xa nhìn đối phương một cái xem như chào hỏi.