Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 40




"Để tôi làm cùng cô." Vệ Linh vừa mới giúp Tôn phu nhân chuẩn bị xong hành gừng tỏi, đi ra thấy dáng vẻ tức giận của Kỳ Tham, không nhịn được mà bật cười, khom lưng lấy một phần rau hẹ trong tay cô, ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
Ở khoảng cách gần như vậy, Kỳ Tham nhìn thấy gò má đoan tú mềm mại của nàng, cẩn thận quan sát một phen, đột nhiên chậc một tiếng, nói: "Lông mi của Vệ luật sư dài thật, là đồ thật hả?"
Vệ Linh nghiêng mặt nhìn cô mỉm cười: "Tại sao không thể là thật."
Kỳ Tham "a" một tiếng, bỏ rau hẹ xuống đất, tùy tiện chùi hai tay lên quần jean của mình, sau đó giơ tay ra nói: "Thật sự là đồ thật à? Để tôi sờ một cái xác nhận xem."
"Gì..." Vệ Linh lập tức nghiêng người tránh bàn tay dính bẩn của cô, có chút không thể tin nổi nhìn cô, nói: "Kỳ luật sư đưa ra yêu cầu cũng quá kì lạ rồi."
Kỳ Tham nhìn chằm chằm đôi con ngươi hòa nhã của nàng, hỏi ngược lại: "Vậy sao? Tôi chỉ là cảm thấy lông mi của cô sẽ không dài đến như vậy thôi."
"Là thật." Vệ Linh bất đắc dĩ xác nhận lần nữa.
"Được rồi." Kỳ Tham cười rộ lên. "Vừa nãy chọc cô thôi, đừng có trốn nữa."
Vệ Linh hết cách nhìn cô một cái, ngồi lại vị trí cũ, nói: "Có vẻ tâm trạng hôm nay của Kỳ luật sư rất tốt."
"Có lẽ là vì mới giải quyết được cọc tâm sự, tạm thời không còn chuyện gì phiền não nữa." Kỳ Tham trả lời, nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Nhưng mà có chuyện khiến tôi khá bất ngờ, ở bên phía chị tôi, luật sư đại diện cho nguyên cáo lại là Vũ luật sư ở Sở sự vụ của cô?"
Vệ Linh nghe vậy cũng không có chút bất ngờ nào cả, trả lời: "Nếu Kỳ luật sư có thể đến thành phố khác bào chữa cho người ta, vậy những luật sư khác làm như vậy cũng không tính là chuyện kì lạ gì."
"Cô nói như vậy cũng đúng." Kỳ Tham nhặt lá hẹ sạch bỏ xuống bên chân mình, "Nhưng mà vì để an tâm, tôi vẫn muốn lắm miệng một chút, vụ án của chị tôi, là được đưa cho cô trước nhưng cô lại không tiếp nhận sao?"
Vệ Linh xoay mặt qua nhìn cô một cái, trầm ngâm một hồi rồi mới nói: "Sáng sớm hôm đó, sau khi Kỳ luật sư và Hoắc Tưởng vội vã rời đi thì tôi cũng đến thẳng Sở sự vụ làm việc. Quả thật có thấy được đơn ủy thác của vụ án kia. Nhưng mà lúc đó trên tay tôi còn vài vụ án chưa làm xong, thật sự không thể phân thân, nên liền chuyển qua cho Vũ luật sư."
"Nếu như cô có thời gian thì sẽ nhận vụ án đó sao?" Kỳ Tham hỏi. Vệ Linh dửng dưng trả lời: "Có lẽ là vậy, tôi không chắc nữa. Sao thế, lẽ nào Kỳ luật sư có chấp niệm rất sâu với chuyện này à?"
"Ừm, cũng không phải chấp niệm sâu xa gì." Kỳ Tham nửa thật nửa đùa. "Nghe cách cô nói, lúc đó cô đã biết bị cáo là chị của tôi rồi đúng không?"
Vệ Linh ôn hòa cười một tiếng: "Chị của cô tên Kỳ Tề, tôi nghĩ họ Kỳ là một họ khá hiếm gặp. Hơn nữa nếu ghép tên của cô ấy và tên của cô lại thì chắc có nghĩa là "cao thấp không đều" (参差不齐 - cēn cī bù qí - Tham Sai Bất Tề), đúng không?"
Kỳ Tham bĩu môi: "Đúng vậy, ban đầu lúc mẹ tôi sinh chị tôi, ông nội tôi đặt tên cho chị ấy chỉ một chữ "Tề" (đều), có ý định để mẹ tôi sinh thêm cho Kỳ gia một bé trai nữa, vậy là nhà tôi "đều" có cả trai lẫn gái. Ai ngờ sau đó lại sinh ra một cô con gái như tôi, ông nội tôi có chút tức giận, dứt khoát gọi tôi là "Tham (cēn)". Không có cháu trai kéo dài hương hỏa, đối với lão nhân gia người mà nói chính là "cao thấp không đều""
Vệ Linh thật sự nhịn không được mà cười rộ lên: "Hóa ra tên của hai chị em cô còn có một câu chuyện như vậy, nhưng mà tên của cô bây giờ đọc là Kỳ Tham (cān) đúng không?"
Kỳ Tham gật đầu nói: "Đúng vậy, bởi vì cha mẹ tôi cảm thấy lão gia tử như vậy là không tốt với tôi, nhưng mà không dám đổi tên khác, cho nên liền đổi cách đọc, vừa hay chữ "Tham" này lại là chữ đa âm, nên đổi thành Tham trong "tham kiến". Ý là nói tôi và cha mẹ ở kiếp trước có duyên, nên kiếp này đến "tham kiến" bọn họ."
Vệ Linh cảm thấy rất thú vị: "Hóa ra một cái tên mà cũng có nhiều cố sự như vậy. Ông nội và cha mẹ của cô thật đúng là những người thú vị."
"Tên của chị tôi còn được, Kỳ Tề, nghe rất lọt tai, cũng rất êm tai. Nhưng tên của tôi thì quá tệ rồi, Kỳ Tham Kỳ Tham, chữ đa âm, luôn có người đọc thành "nhân tố (tham)", tố bất tề tố. Hồi còn tiểu học, có một cô giáo dạy văn, lần đầu tiên lên lớp đã đem chữ "Tham" này đọc thành "sān", nói chữ này phát âm giống chữ "Tam", còn khen cho mẹ tôi lấy cái tên này rất nội hàm... Sau đó, có một đoạn thời gian bạn bè trong lớp luôn gọi tôi là Kỳ Tam." Chuyện cũ nhìn lại thật sự kinh khủng, mỗi lần nói đến cách đọc tên của mình thì Kỳ Tham đều nhiều câu chuyện huyết lệ.
Nét cười trên mặt Vệ Linh hoàn toàn đã rực rỡ rồi, dịu dàng như hoa, môi hồng răng trắng, thong thả nói: "Xem ra chuyện đặt tên đúng là một đường học vấn. Tên của tôi thì không có khúc chiết như cô, nhưng mà có nhiều người không biết đọc chữ "Linh" này như thế nào, từng có giáo viên chịu thua."
Ngay lúc hai người hòa thuận chính khí cùng nhau thảo luận chuyện chữ viết Trung Quốc thì Phú Tường học muội mặt đầy luống cuống vội vàng đẩy cửa gỗ xông vào nhà, sau khi thấy Kỳ Tham thì giống như gặp được cứu tinh vậy, không kịp chào hỏi Vệ Linh thì đã trực tiếp hô hào: "Kỳ học tỷ! Cuối cùng thì chị cũng về rồi! Tại sao chị về rồi mà không đến Sở sự vụ báo danh chứ? Boss của chúng ta hai ngày nay sắp điên rồi chị có biết không?"
"Boss sắp điên? Vậy không phải chúng ta có thể nghỉ ngơi dài hạn rồi sao?" Tâm trạng của Kỳ Tham đang tốt, căn bản là không đặt sự hốt hoảng của cô bé vào mắt, ngược lại rất ung dung nói. "Mà nói xem hắn điên cái gì? Hình như gần đây hắn không hề gọi điện cho tôi mà."
Phú Tường đầy mặt huyết lệ và ấm ức: "Nào dám gọi điện cho chị chứ? Bởi vì thời gian nghỉ phép của chị quá dài, em lừa Boss nói trong nhà chị có chuyện lớn không thể không ra ngoài xử lí, cho nên hắn mới nín nhịn không liên lạc với chị!"
Kỳ Tham không cảm thấy sự việc có bao nhiêu nghiêm trọng, ở trong tiềm thức của cô, chỉ cần chủ nhiệm còn có sức để nín nhịn thì có nghĩa là chuyện vẫn chưa đến thời khắc cấp bách nhất.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện lớn gì rồi?"
Phú Tường thấy cô vẫn còn rất ung dung, nhất thời đỏ mặt muốn khóc lên: "Có một đám lưu manh côn đồ... Không, nói như vậy thì không đúng! Cụ thể mà nói, có một lão đại xã hội đen, mấy ngày gần đây dẫn theo đàn em của hắn đến cửa Sở sự vụ chúng ta, chỉ mặt gọi tên muốn chị giúp hắn đánh một vụ kiện. Thật sự đúng là "sáng 8 giờ, chiều 6 giờ" trông nom người của Sở sự vụ chúng ta. Hung thần ác sát đến sợ muốn chết!"
Nghe cô bé nhắc đến xã hội đen, phản ứng đầu tiên của Kỳ Tham là có liên quan đến chị cả Kỳ Tề, lập tức nhấc lên cảnh giác hỏi: "Lão đại băng đảng cái gì? Cụ thể là có chuyện gì?"
Phú Tường giải thích: "Học tỷ ra ngoài mới về nên không biết? Gần đây ở thành phố chúng ta có tin tức cực kì bùng nổ đó."
Kỳ Tham suy nghĩ một hồi, cảm thấy chuyện tin tức bùng nổ này chả có liên quan gì đến việc băng đảng tìm đến cửa. "Em nói ngăn gọn thôi."
"Khoảng mười ngày trước, có một người trẻ tuổi chém chết một nhân viên trật tự đô thị." Vệ Linh thấy Phú Tường hơi thở hỗn loạn vội vàng tổ chức ngôn ngữ thì chen vào kể lại đơn giản câu chuyện. "Sau khi xảy ra chuyện thì bị cảnh sát trực tiếp bắt đi, tin tức sau đó nói, người hành hung có cha là một lão đại hắc bang trong thành phố chúng ta."
Kỳ Tham nghe xong thì biết chuyện này không liên quan gì đến chị cả, yên lòng thở hắt ra, cũng không còn nhiều hứng thú mà chỉ "à" một tiếng: "Nói như vậy, có liên quan gì đến tôi đâu."
Phú Tường hô lên: "Sao lại không liên quan được? Lão đại hắc bang đó chặn ở cửa tìm chị cả một tuần rồi đó!"
Kỳ Tham vẫn thờ ơ: "Tìm tôi làm gì, tôi có quyền không nhận vụ án này mà?"
Vệ Linh hỏi: "Bọn họ ngày nào cũng đến cửa gây chuyện, mọi người không báo cảnh sát sao?"
Phú Tường vội vàng trả lời: "Báo cảnh sát cũng không thể giải quyết tận gốc vấn đề, hơn nữa cảnh sát nhiều lắm cũng chỉ đến hỏi vài câu, tạm thời đuổi bọn họ đi mà thôi. Lão đại hắc bang đó vì con trai mà đỏ cả mắt, không nhịn được lại xảy ra mâu thuẫn với cảnh sát.... Sở sự vụ của bọn em cũng bị liên lụy vào."
Vệ Linh ngược lại cũng đồng ý với suy nghĩ này, quay đầu hỏi Kỳ Tham: "Cô có cân nhắc nhận vụ án này không?"
"Tạm thời không có hứng thú." Kỳ Tham ngồi xuống tiếp tục nhặt ra hẹ. "Trừ phi bất đắc dĩ, nếu không tôi vẫn nên cách xa hắc bang gì đó, tránh cho người khác nắm được nhược điểm nhà chúng tôi."
Nghe lời này của cô còn có ý tứ khác, Vệ Linh không khỏi cười khổ: "Kỳ luật sự nghĩ nhiều rồi, chánh không sợ tà, không có ai luôn nhớ đến chuyện chỉnh sụp nhà của cô đâu."
Kỳ Tham nhét đống rau hẹ vào ngực Phú Tường mặt mũi mờ mịt: "Đưa cho sư mẫu, có thể bắt đầu nấu cơm trưa được rồi.... Lại nói, chẳng lẽ hôm nay Tôn giáo sư chỉ mời mấy người chúng ta thôi sao?"
Thấy cô đổi đề tài, Vệ Linh cũng chỉ tạm thời bỏ qua ý định câu thông vấn đề ân oán giữa hai gia tộc. "Ừm, có vẻ là vậy rồi."
Thức ăn bữa trưa có chút thanh đạm, nhưng phần lớn rau xanh đều do Tôn giáo sư tự trồng, cho nên mùi vị tươi ngon hơn bình thường rất nhiều. Sức ăn của Trương Hoắc Tưởng luôn rất kinh người, hôm nay lại gặp đồ ăn ngon, kích thích cơn thèm ăn, một lúc chén sạch ba chén cơm. Cho đến cuối bữa cơm, mắt thấy trên bàn còn một ít đồ thừa, Trương Hoắc Tưởng ngậm đũa lẩm bẩm: "Lãng phí đáng xấu hổ." Ý tứ chính là muốn thêm một chén cơm nữa.
Kỳ Tham giật giật khóe môi nhắc nhở cô: "Cậu ham ăn như vậy sẽ dọa sợ người khác đấy."
Tôn giáo sư nghe vậy, vội vàng nói: "Trưa nay Hoắc Tưởng phải cùng thầy làm rất nhiều bẫy thỏ, nhất định là bận bịu đến mệt, đồ ăn thừa rồi cũng phải đổ bỏ, con bé thích ăn thì cứ để nó ăn đi. Sao có thể để khách đến nhà mà ăn không no chứ? Không có đạo lí đó."
Phú Tường nghe theo ý của ông cậu, đưa tay nhận cái chén của Trương Hoắc Tưởng, đứng dậy đi xới thêm chén cơm nữa: "Chị Hoắc Tưởng muốn ăn thì cứ ăn, nhưng mà.... thật hiếm khi gặp được một cô gái ăn nhiều mà không mập như chị đó."
Trương Hoắc Tưởng cố ý nhướng cao chân mày, ném cho Kỳ Tham một ánh mắt đắc ý, trở đũa, rất giảo hoạt chỉ chỉ gương mặt đỏ hồng của Phú Tường, nói: "Vẫn là đứa nhỏ làm đồ đệ này chọc người thương yêu nha. Sư phụ của em chính là một ác ma không có nhân tính."
Phú Tường tránh không được, bị bà chị này chọc ghẹo, mặt mũi càng đỏ hơn.
"Không được công kích nhân thân." Kỳ Tham tức giận trừng cô. "Coi chừng vừa ăn vừa nói sẽ nghẹn chết cậu!"
"Không nghẹn, không nghẹn!" Trương Hoắc Tưởng đắc ý lắc lư thân mình. Hai người nháo đến nháo lui, chọc cho Tôn giáo sư và Tôn phu nhân phải bật cười liên tục: "Đúng là lớn to đầu mà chẳng khác gì trẻ con. Trước kia Kỳ Tham không thích nói nhiều, hôm nay dẫn Hoắc Tưởng đến đây, ngược lại nói liên thanh không dừng được miệng."
Trương Hoắc Tưởng há to miệng và cơm nhưng vẫn không quên chê bai: "Tiểu Tham Tham chính là đồ lầm lì! Phải có người chọc ghẹo thì mới hoạt bát được."
"Moá...." Kỳ Tham há miệng định văng tục, nhưng ý thức được đang trên bàn cơm nên lập tức thu lại lời định nói.
"Là lá la la...." Trương Hoắc Tưởng vì gian kế thành công mà vui vẻ hát ca.
Kỳ Tham nghiến răng rít một tiếng: "Vô sỉ!"
"Quan hệ của Kỳ học tỷ và chị Hoắc Tưởng thật sự rất tốt nha!" Phú Tường nhìn trái nhìn phải một chút, sau khi kết luận như vậy thì không quên hỏi Vệ Linh: "Đúng không Vệ học tỷ?"
Vệ Linh nhẹ giọng "à" một tiếng: "Ừm, nhìn qua đúng là như vậy."
"Chỉ có quan hệ đồng đảng như vậy mới khiến cho người ngoài sinh ra cảm giác "quan hệ hai người thật tốt" ngay cả khi bọn họ đang gây gỗ." Trương Hoắc Tưởng rất đắc ý lắc lắc đôi đũa. "Nhưng mà Kỳ Tham và tôi, quan hệ càng tốt hơn quan hệ đồng đảng nhiều."
Kỳ Tham phát ra một nụ cười nhạt: "Ý cậu là người yêu sao? Xin lỗi, mình thật sự không có coi trọng cậu."
"Xin lỗi chứ cậu nghĩ nhiều quá rồi." Trương Hoắc Tưởng phản kích. "Mặc dù tối qua cậu làm hư eo của mình, nhưng mình cũng sẽ không thừa nhận chúng ta là quan hệ kiểu đó."
"Khụ khụ..." Tôn giáo sư hiển nhiên nghe ra bóng gió trong lời này, lập tức vừa cười vừa ho khan. "Hoắc Tưởng, không nên nói lời mập mờ lừa gạt trẻ con."
Trương Hoắc Tưởng "ui chao" một tiếng, nghiêng đầu nhìn bốn phía: "Nơi này đều là người trưởng thành mà...."
Kỳ Tham đứng dậy, giật chén cơm trên tay cô, làm bộ như không để ý tới cô mà nói: "Phú Tường, dọn dẹp chén đũa đi. Lát nữa còn phải lên núi!"
"Dạ!" Phú Tường rất hưởng ứng, cũng đứng dậy giúp Kỳ Tham nhanh chóng dọn dẹp chén đũa trên bàn.
Trương Hoắc Tưởng nhìn một tay trống không, một tay cầm đũa, không kịp phản ứng mà đáng thương nháy mắt, nhưng hai người kia lại đang giả ngu coi như không biết mình còn chưa ăn xong.
Buổi chiều Tôn giáo sư thay một bộ quần áo leo núi chuyên nghiệp, dẫn theo Kỳ Tham, Vệ Linh, Trương Hoắc Tưởng và Phú Tường lên núi tìm gà rừng và thỏ rừng. Tôn phu nhân nói mình đi đứng không tiện nên ở nhà một mình quét dọn.
Ngọn núi sau nhà giống như vừa trải qua lễ rửa tội mùa đông, đầu tháng tư rồi mà vẫn chưa khôi phục màu xanh biếc vốn có, nhìn thưa thớt hơn tưởng tượng của đám người Kỳ Tham. Trên mặt đất phủ một lớp dày lá khô và quả thông màu sắc không giống nhau, chứng tỏ vào mùa hè thì mảnh rừng này vô cùng tươi tốt. '
Trong quá trình leo núi, mọi người thường xuyên thấy được rất nhiều loại chim hoang dã lớn nhỏ khác nhau nấp sau những bụi cây đang nhặt lá xây tổ mới, tiếng chim hót thi nhau vang lên, mang đầy sức sống sinh mạng mùa xuân. Nhưng mà càng đi sâu vào trong thì tiếng kêu của các sinh vật ẩn núp lại có chút đáng sợ. Phú Tường gan nhỏ, càng đi vào sâu trong rừng thì càng chen vào giữa Kỳ Tham và Trương Hoắc Tưởng.
"Ngao húuuuu~" Trương Hoắc Tưởng đột nhiên nhảy cẫng lên gào một tiếng bên tai Phú Tường.
"Aaaaaa!" Nháy mắt một cái, Phú Tường như bị tâm thần nhảy dựng lên, ôm lấy cánh tay Kỳ Tham, tích tắc thôi mà nước mắt đã ào ạt như bão tố.
Cánh tay Kỳ Tham bị siết đến đau, lúc này mới rống lên: "Trương Hoắc Tưởng cậu an phận một chút đi!"
Tôn giáo sư và Vệ Linh đi đằng trước không hiểu gì quay đầu lại nhìn, Phú Tường thấy Trương Hoắc Tưởng còn không biết hối cải mà cười như điên thì co rúm người lau nước mắt nước mũi, vô cùng uất ức giơ tay lên nói: "Ông cậu, hay là để con về trông nhà với bà ngoại đi."
Kỳ Tham lên tiếng: "Sợ như vậy thì đi về là tốt nhất." Mặc dù rừng cây này cũng không có gì khiến cho người ta phải sợ hãi đến vậy.
Trương Hoắc Tưởng chống eo cười nhạo Phú Tường: "Không được nha, nếu đã đi thì phải đi đến đỉnh cao nhất, sau đó chúng ta cùng nhau đi xuống."
"Em không muốn!" Phú Tường siết chặt cánh tay Kỳ Tham, dáng vẻ như lại muốn khóc.
Vệ Linh thấy Kỳ Tham bị đau không ngừng cau mày thì chủ động đi lên nói: "Để tôi dẫn Phú Tường học muội xuống núi, mọi người cứ đi trước đi, tôi đưa em ấy xuống rồi sẽ đuổi theo mọi người."