Làm mẹ thì đau lòng con gái, ngồi bên mép giường trông chừng mấy ngày liền, chờ đến khi Kỳ Tham bớt sốt rồi thì mới bắt đầu lải nhải than phiền: "Vì một người không quen biết mà làm ra chuyện tàn phá sức khỏe như vậy, con bị bệnh rồi người ta cũng không biết mà đến cửa cảm ơn một câu, tội gì cơ chứ? Tật xấu nhiệt tình mù quáng này của con sau này nên sửa đổi đi."
Kỳ Tham tựa người trên đầu giường húp cháo trắng, cổ họng nóng như lửa đốt, không nhịn được mà ho khan mấy tiếng, cũng biết mẹ là đang đau lòng cho mình nên cũng không giải thích nhiều, chỉ biết thừa dịp mình còn đang bệnh mà hỏi vài chuyện ngày thường không dám mở miệng: "Gần đây bộn bề nhiều việc, con cũng quên hỏi, chị cả của con.... Có tin tức gì không?"
"Không có." Mẹ Kỳ nhanh chóng trả lời, há miệng định nói gì đó với cô, nhưng rồi lại giống như không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng cũng chỉ nặng nề thở dài, khoát tay đứng dậy: "Ăn xong cháo rồi nghỉ ngơi nhiều vào. Tối nay có tiệc xã giao với công ty khác, mẹ phải cùng cha con ra ngoài một chuyến."
Kỳ Tham "à" một tiếng, không nói thêm gì nữa. Sau khi cửa phòng được đóng lại thì cô thả chén cháo xuống, cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường, vào danh bạ, tìm một cái tên. Ánh mắt dừng lại trên dãy số điện thoại được lưu bằng một chữ "Chị". Ngón tay của cô dừng trên đó nửa ngày, cuối cùng vẫn thoát khỏi danh bạ, vứt điện thoại qua một bên.
Càng đến cuối năm tuyết càng rơi nhiều hơn, Kỳ Tham nhận được kết quả của đơn kháng nghị vụ án giải tỏa và di dời thôn dân.
"Quyết định của thành phố được đưa ra sau khi đã điều tra làm rõ mọi chuyện, nhận định sự thật rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, thủ tục hợp pháp, áp dụng pháp luật chính xác.... Cấp chính phủ thành phố nhân dân có quyền xử lý các vấn đề trao đổi, tranh cãi đất đai.... Giữ nguyên quyết định giải tỏa và di dời đối với đương sự XXX.... Nếu không đồng ý với quyết định này, trong vòng 15 ngày kể từ ngày nhận được thông báo này, tiến hành tố tụng hành chính lên toà án nhân dân tối cao."
"Thông báo đương sự.... Trước Tết, trao toàn quyền cho tôi, tiến hành tố tụng hành chính." Đưa thư nghị quyết cho Phú Tường đang thấp thỏm đứng bên cạnh, sau đó bưng ly trà nóng đi đến bên cửa sổ. Tuyết rơi ngoài sân còn chưa kịp quét dọn, đọng lại một lớp rất dày.
Ba ngày sau, sau khi chỉnh sửa xong toàn bộ tài liệu, chính thức đệ đơn tố tụng hành chính lên tòa án. Sau khi tòa án xác nhận thụ lý vụ án này thì chuyện mà Kỳ Tham và người dân cần làm chính là chờ đợi ngày mở tòa thẩm định. Bởi vì bị cáo lần này là cơ quan chính phủ cho nên sợ rằng phiên toà này cần mất một đoạn thời gian mới được mở, trong khi năm mới đến đến trước mắt rồi. Hai tháng cuối năm Trâu Bằng giúp ba Kỳ kết toán tất cả các chi nhánh công ty, hoàn toàn không có thời gian chơi với Trâu Giai Giai, mà Kỳ Tham thì lại bận rộn chuyện kháng nghị và tố tụng hành chính nên cũng bỏ quên cô bé. Kết quả trong kì nghỉ đông, Giai Giai đến nhà bạn tụ họp một ngày, đột ngột tái phát bệnh tim, được gia trường của bạn đưa đi cấp cứu. Trong lúc nhất thời toàn bộ Trâu gia đều bỏ công việc trong tay cấp tốc chạy vào bệnh viện. Ba người Kỳ gia nhận được tin tức cũng lái xe như bay đến phòng cấp cứu. Cũng may Giai Giai được gia trưởng nhà bạn đưa đi kịp thời nên hữu kinh vô hiểm cứu về một cái mạng nhỏ. Kỳ Tham đứng phía cuối giường bệnh, nhìn em gái bị vây trong đủ loại máy móc dây nhợ, nghe được tiếng khóc sụt sùi ẩn nhẫn của mợ, cau mày kiềm nén không để mình bật khóc.
Sinh mệnh thật yếu ớt làm sao, có thể bất cứ lúc nào, không báo trước một tiếng mà mãi mãi vĩnh biệt. Nhất là một sinh linh nhỏ bé như Giai Giai, có lẽ một ngày nào đó thật sự sẽ.... Kỳ Tham không dám nghĩ nhiều thêm nữa.
"Có phải em đã dọa bạn bè và cô chú sợ rồi không? Sau này lúc đi chơi các bạn ấy sẽ không gọi em đến nữa đúng không?" Sau khi Giai Giai tỉnh lại, nhìn thấy anh trai và Kỳ Tham đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình thì lo sợ nhút nhát hỏi những lời này.
Trâu Bằng an ủi hôn lên cái trán nhỏ của em gái, cười nói: "Sẽ không đâu, lúc em bị ốm, bạn của em và cha mẹ của các bạn đều gọi điện thoại đến hỏi thăm sức khỏe của em đó. Họ nói với anh, chờ khi nào em khỏe lại thì sẽ hẹn em đến nhà họ chơi."
"Thật không ạ?" Hai mắt Trâu Giai Giai sáng rực lên. "Bọn họ thật tốt...."
Kỳ Tham liếc nhìn Trâu Bằng, ánh mắt nghi ngờ, Trâu Bằng chỉ mỉm cười với cô, dựng ngón trỏ bên mép, hơi lắc đầu một cái bày tỏ cô không nên nói gì cả.
Trong lòng nhất thời sáng tỏ rồi lại nặng nề, Kỳ Tham im lặng một hồi, rồi nói với Trâu Giai Giai: "À đúng rồi, sắp đến Tết rồi, chị nhớ năm ngoái có ai đó đòi đến phố đi bộ ngắm pháo hoa nha? Năm nay có thể đi rồi."
"Là em muốn đi ngắm pháo hoa." Trâu Giai Giai vội vàng giơ cao cánh tay đang truyền nước biển, nhếch môi cười. "Em muốn đi."
Kỳ Tham vươn tay đè lên đỉnh đầu cô bé, nói: "Được nha, mau mau khỏe lại, đến lúc đó mặt dày một chút, dẫn em đi xem."
Trâu Giai Giai nhìn về phía Trâu Bằng: "Cha mẹ có cho Giai Giai đi không anh?"
"Chỉ cần sức khỏe của Giai Giai tốt lên, giao thừa hằng năm đi xem pháo hoa là chuyện không thành vấn đề!" Trâu Bằng cười trả lời.
Vì để thực hiện lời hứa này mà nửa tháng sau, vào ngay ngày cuối năm, Kỳ Tham cố tình dẫn theo em họ đã xuất viện được một tuần, đi đến cửa hàng năm ngoái mua một chiếc lồng đèn con thỏ bằng giấy, mặt nạ con mèo, và chong chóng nhiều màu sắc cùng ống nhòm cho trẻ em. Đêm đó sau khi ăn xong bữa cơm tất nhiên, cả nhà đốt dây pháo khởi đầu năm mới xong xuôi, Trâu Bằng liền lái xe chở Kỳ Tham và Trâu Giai Giai đến phố đi bộ. Vốn là định theo ý của Giai Giai muốn đi dạo ở các cửa hàng lớn nhỏ toàn là đầu người trong phố đi bộ, nhưng thân là anh trai và chị họ, Trâu Bằng và Kỳ Tham đương nhiên sẽ cố gắng hết sức tránh để cô bé xảy ra chuyện gì bất trắc, cho nên tìm một nơi khá thanh tĩnh để hoàn thành tâm nguyện xem pháo hoa của cô bé. Thực tế Trâu Bằng đã đặt được một gian phòng trong một quán trà nổi danh nằm trên đường đi bộ, cực kì thích hợp để xem pháo hoa.
Vì vậy mọi người trên phố đi bộ đều thấy được hình ảnh một chàng trai cao lớn đẹp trai, trên vai cõng theo một cô bé gầy yếu đáng yêu tay trái cầm lồng đèn, tay phải giơ cao chong chóng đón gió, trên cổ đeo ống nhòm cao cấp, trên mặt thì đeo mặt nạ hình mèo nhỏ, bên cạnh có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp dung mạo lạnh lẽo một thân quần áo bằng nhung màu trắng.
"Một nhà ba người này nhìn thật đáng yêu...." Trên đường có không ít người xì xào bàn tán, Kỳ tham không có chút bất mãn nào với những lời bình luận tùy tiện như vậy, dù sao thì trong lòng cô biết đó là em trai và em gái của mình là được rồi.
"Chị hai, hình như em nhìn thấy chị Vệ!" Trâu Giai Giai đang cưỡi trên vai anh trai đột nhiên đạp chân, suýt chút nữa là đạp lên mặt anh trai nhà mình.
Kỳ Tham "ha" một tiếng: "Không cần để ý đến 'chị Vệ' gì đó."
Ở nơi này mà cũng có thể gặp được đại gia khuê tú Vệ Linh, nhưng mà lúc này cô không có ý định gặp mặt nói chuyện phiếm với nàng. Thế nhưng Trâu Giai Giai mượn ưu thế "ngồi" trên cao của mình mà lớn tiếng hô lên: "Chị Vệ! Chị Vệ! Bọn em ở bên này nè!"
Nửa phút sau, có bóng dáng ngược đoàn người cắn răng xông đến bên này, thế nhưng ngoài dự đoán của Kỳ Tham, đó lại là hai chị em song sinh Vệ Duyệt và Vệ Khác.
"À, hóa ra chị Vệ mà em nói lại là thế này." Kỳ Tham khoanh tay, cúi đầu nhìn hai chị em Vệ gia mặc quần áo giống nhau. "Tân xuân vui vẻ."
"Này! Tiệc sinh nhật tháng mười hai của em sao chị lại không đến tham gia?" Vừa mới bắt đầu thì mặt mày cao hứng, nhưng vừa nghe Kỳ Tham lên tiếng thì Vệ Duyệt hoàn toàn trở nên giận dữ, câu hỏi khiến cho người khác bất ngờ không kịp đề phòng."
Kỳ Tham giống như hòa thượng sờ không thấy tóc, gãi gãi gò má, sau đó mới miễn cưỡng nhớ lại hình như mấy tháng trước cô gái nhỏ này có nói đến chuyện tiệc sinh nhật gì đó, nhưng mà nếu như cô nhớ không nhầm thì cô hoàn toàn không hề đáp ứng là sẽ đến dự. Nhưng mà lúc này thì không thể trả lời quá thẳng thắn: "À.... Lúc đó chị bận rộn nhiều việc, cho nên không thể đi."
Nhưng hiển nhiên câu trả lời này đã hoàn toàn chọc giận Vệ tiểu thư: "Không thể đi thì cũng thôi đi! Dù sao cũng không phải em cầu xin chị đến! Nhưng tại sao không đến được thì không thông báo cho em biết! Thật không có lễ phép!"
Kỳ Tham nghiêng đầu "a" một tiếng: "Vậy à...."
"Cái gì mà vậy à? Thái độ của chị là gì vậy!" Vệ Duyệt tiểu thư chống nạnh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hung hăng trợn mắt nhìn cô, mái tóc đuôi ngựa rũ xuống sau lưng, một bộ tư thế không tính buông tha. Thân là em trai của cô bé, Vệ Khác lại rất lí trí kéo ống tay áo của cô bé: "Ai nha được rồi, chị ấy đã nói là không cố ý rồi mà, chị đừng có đứng trên đường rống lên rống xuống như thế, rất mất mặt đó."
"Ai cần em quản!" Vệ Duyệt không chút lưu tình.
"Em là em trai của chị, dĩ nhiên phải quản xem chị có làm mất mặt mũi của Vệ gia hay không!" Vệ Khác lập tức bùng nổ, Kỳ Tham và Trâu Bằng bất đắc dĩ nhìn nhau, sau đó quay đầu nói với hai chị em còn đang tranh cãi kia: "Nếu không có chuyện gì thì chị đi trước đây...."
"Chị phải mời em ăn cơm coi như là để bồi thường!" Vệ Duyệt xoay đầu, không chút khách khí hô lên.
"Cái gì?" Kỳ Tham cảm thấy mí mắt giật giật, cuối cùng Trâu Bằng và Trâu Giai Giai bày tỏ tư thái hạ mình, Kỳ Tham không thể làm gì khác hơn là đen mặt dẫn theo hai chị em sinh đôi này đồng hành một đường. Vì vậy bên trong gian phòng của quán trà, ngoại trừ Kỳ Tham và Trâu Bằng đứng đắn ngồi uống trà ra thì ba đứa trẻ kia liền náo loạn ầm ĩ, chẳng những ăn hết các loại bánh ngọt đắt tiền mà trong lúc chơi đùa làm vỡ một bình trà bằng đất sét. Có quỷ mới biết bình trà kia trị giá bao nhiêu tiền, nhưng nhìn dáng cười không giấu nổi vui mừng của nhân viên lúc dọn dẹp mảnh vỡ thì đoán chừng lúc tính tiền sẽ không ra một cái giá quá tiện nghi đâu.
Sau khi uống trà ăn bánh được một nửa bên ngoài đã bắt đầu bắn pháo hoa, Vệ Khác lập tức nhô cái đầu bé tí qua ô cửa sổ phục cổ bằng trúc, không chút phí sức ngẩng đầu là có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh pháo hoa. Ba đứa trẻ hưng phấn "oa oa" trầm trồ kinh ngạc.
"Trẻ con đúng là trẻ con." Trâu Bằng cười nói.
"Ừm...." Tuy là đồng ý nhưng trong đầu Kỳ Tham lại nghĩ, mở cửa sổ xem pháo hoa đúng là vô cùng lạnh lẽo nha.
Pháo hoa mới chỉ dạo đầu thì ở bên ngoài gian phỏng truyền đến tiếng gõ cửa, một cậu trai nhìn qua ước chừng hai mươi tuôi, trên mặt mang theo nét khó chịu ló đầu vào từ trong khe cữa, không chờ Trâu Bằng và Kỳ Tham há miệng hỏi thử cậu ta là ai thì cậu ta đã nhìn thấy ba đứa bé bên cửa sổ, lập tức dâng cao lửa giận hét lên: "Vệ Duyệt! Vệ Khác! Hóa ra hai đứa chạy đến chỗ này? Cất công anh tìm các em ở dưới lầu hồi lâu. Muốn chết hả?!"
"A! Quên mất còn có anh hai...." Vệ Duyệt còn chưa kịp nói xong thì Vệ Khác bên cạnh đã lanh tay lẹ mắt che kín cái miệng nhỏ nhắn của cô bé. Trâu Bằng đứng dậy tỏ vẻ thân thiện: "A, hình như cậu là Vệ gia Nhị thiếu gia? Chào cậu...."
Nhưng không ngờ lời chào hỏi của cậu trực tiếp bị chàng trai này coi như không thấy, hơn nữa chàng trai kia còn mặt mày khó chịu bước nhanh lên trước, một tay kéo Vệ Duyệt, một tay kéo Vệ Khác: "Không nói với anh tiếng nào đã chạy loạn! Chờ về đến nhà xem anh cáo trạng hai đứa với chú út thế nào! Còn không mau đi về. Sớm biết hai đứa không nghe lời như vậy thì tối nay đã không dẫn ra ngoài! Còn đi chung với người lạ nữa. Lỡ như bị bắt đi thì mất bao nhiêu tiền mới chuộc về được chứ...."
Nghe lời khiển trách của cậu ta như vậy, người đầu tiên mất hứng chính là Vệ Khác: "Anh hai nói như vậy thật sự rất quá đáng. Em và chị rõ ràng đang chơi rất vui vẻ, hơn nữa trước đây bọn em đã nhiều lần gặp qua anh em Trâu gia và chị gái nhà họ Kỳ rồi...."
Vệ gia Nhị thiếu gia nghiêng đầu nhìn trừng với em trai một cái, sau đó chuyển tầm mắt về phía Kỳ Tham nãy giờ vẫn ngồi bất động không nói lời nào và Trâu Bằng mặt mày lúng túng vì vừa nãy bị ngó lơ, một tiếng hừ lạnh phát ra từ khoang mũi: "Kỳ gia, Trâu gia? Không phải chính là băng đảng lưu manh năm đó bị ông nội quét sạch sao...."
"Nói chuyện chú ý một chút." Kỳ Tham nhịn hồi lâu rốt cuộc cũng lạnh lùng lên tiếng, sự khinh thường trong giọng nói còn nhiều hơn cậu trai kia. "Nếu không cậu thử nhìn một chút xem tôi có thể đem cậu quét sạch khỏi chỗ này hay không?"
"Chị hai, bình tĩnh, bình tĩnh." Trâu Bằng biết rõ chị gái nhà mình mà bị chọc giận thì chuyện gì cũng dám làm, lập tức lộ ra nụ cười trấn an và nhắc nhở. "Giai Giai còn đang ở đây."
Không ngờ Vệ gia Nhị thiếu gia hoàn toàn không nghe ra lời đe dọa của Kỳ Tham, ngang ngược hất cằm nói: "Nghe nói nhà các cô đến thế hệ của cô thì đổi làm luật sư rồi, chẳng lẽ cô dám tri pháp phạm pháp sao? Hừ, bớt lấy tư thái đó mà dọa người đi!"
"Bớt tranh cãi một chút thì sẽ chết sao?!" Vệ Duyệt nhịn nửa ngày nhịn đến xù lông. "Hôm nay là giao thừa, có thể nói chuyện dễ nghe không vậy? Vả lại người ta có lòng bỏ tiền ra chiêu đãi em và Tiểu Khác, thân làm anh lại không thể nói lời cảm ơn à?"
"Được! Cảm ơn hai người đã khoản đãi em gái và em trai của tôi! Đây là tiền cơm của hai đứa nó!" Vệ gia Nhị thiếu gia móc từ túi quần ra một xấp tiền, cúi người ném ở trên bàn trà, sau đó kéo Vệ Duyệt và Vệ Khác rời đi, cũng không quên hỏi lại hai đứa em của mình: "Được rồi! Như thế hai đứa đã hài lòng chưa...."
Ba anh em nhà họ rời đi rất nhanh, khiến cho Trâu Bằng và Kỳ Tham không kịp phản ứng, Trâu Giai Giai cảm nhận được người lớn đang không vui, mở to mắt ngơ ngác ngồi trên cái ghế nhỏ bên cửa sổ không dám lên tiếng.
"Đúng là một đứa trẻ không có giáo dưỡng!" Trâu Bằng thường ngày tính tình hiền lành cũng nhịn không được mà khó chịu. "Thật không biết cha mẹ của cậu ta dạy dỗ thế nào nữa!"
Kỳ Tham nửa ngày không lên tiếng, cuối cùng vươn tay cầm xấp tiền trên bàn, tùy ý gật đầu một cái, sau đó đưa cho Trâu Bằng: "Cầm đi."
".... Chị, không phải chị muốn nhận đó chứ?" Trâu Bằng bất ngờ hỏi lại.
Kỳ Tham nhìn đồng hồ đeo tay, cười lạnh một tiếng: "À, còn chưa đến ba tiếng nữa là qua năm mới, đem tiền này bỏ vào phong bao lì xì, sai người rạng sáng mai đưa qua cho Vệ gia, cứ nói là Kỳ gia và Trâu gia cảm tạ Vệ gia Nhị thiếu gia đã thông tình đạt lí...."
"Làm như vậy có được không?" Trâu Bằng có chút do dự hỏi lại.
"Ai bảo cậu ta thiếu niên vô tri đụng phải chúng ta chứ." Kỳ Tham cười haha hai tiếng. "Không biết chị ghét nhất chính là mấy đứa "nhỏ mà dốt nát" sao? À đúng rồi, lúc đưa phong bao lì xì đến nhớ chọn lúc Vệ gia có nhiều khách đến chúc Tết nhất. Hơn nữa nhất định phải "kín đáo" kể lại chuyện vừa xảy ra ngay trước mặt gia trưởng nhà bọn họ."
Trâu Bằng không kiềm được mà đổ một thân mồ hôi lạnh: "Chuyện này.... Thôi được rồi."