Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 25




Đôi môi Vệ Linh mím thành một đường, qua lúc lâu mới nín cười được, trả lời: "Tôi là bị miệng lưỡi trơn tru của Kỳ luật sư trấn trụ rồi. Không ngờ đối với ngọc khí đồ cổ gì đó cô còn.... nghiên cứu chuyên sâu như vậy."
Nhìn nàng nói xong còn không nhịn được mà bật cười, Kỳ Tham có cảm giác mình thông minh vặt làm chuyện xấu bị vạch trần tại chỗ, trên mặt có chút không nén được tức giận, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Chuyện tôi nói cô không tin đúng không?"
"Ít nhất Kỳ luật sư nói mình từng làm công việc địa chất là không phải sự thật." Vệ Linh cười tủm tỉm trả lời, Kỳ Tham phản bác: "Đó chỉ là một tình tiết không quan trọng mà thôi."
"Vì để cho nội dung câu chuyện phong phú hơn một chút sao?" Vệ Linh hỏi.
Kỳ Tham chép miệng, nghiêng đầu nhìn nàng: "Cô cho rằng đó chỉ là một câu chuyện?"
Vệ Linh cười gật đầu trả lời: "Là một câu chuyện rất hay, nhất là lại được Kỳ luật sư nhất thời phát huy như vậy."
Kỳ Tham không thể làm gì khác là nhụt chí buông tha ý định lừa gạt nàng, mắt nhìn phía trước, thở dài nói: "Cho nên mới nói người phụ nữ quá thông minh không thể khiến người khác yêu thích."
Vệ Linh dĩ nhiên nghe ra cô đang cười nhạo mình, nhưng cũng không tức giận, vẫn duy trì nụ cười mỉm: "Đàn ông ngu xuẩn cũng không khiến người khác thưởng thức. Cho nên cô mới nhịn không được mà... khiến cho bọn họ càng thêm ngu xuẩn?"
Kỳ Tham quay đầu nhìn về phía căn tin một chút, đút tay vào túi áo, nhìn nàng nói: "Xòe tay ra đây."
Vệ Linh tò mò nghiêng đầu, nhưng vẫn nghe lời vươn lòng bàn tay đến trước mặt cô. Nắm tay của Kỳ Tham đặt lên lòng bàn tay ấm áp của nàng, sau đó xòe ra. "Được rồi, đây là phần thưởng của cô." Sau đó liền ngay cả câu tạm biệt cũng không nói mà nhấc chân đi xuống bậc thang.
Vệ Linh nhìn bóng lưng nhàn nhã lướt qua những táng cây úa vàng của cô, cúi đầu mở bàn tay phải ra nhìn, thấy được viên đá màu trắng thuần khiết kia. Lúc ngẩng đầu lên lại thì đã không còn nhìn thấy Kỳ Tham nữa. Dừng một chút, nàng không nhịn được mà cười một tiếng, cất viên đã vào túi áo khoác, cũng nhấc chân rời đi.
Thu qua đông đến, Kỳ Tham vốn định cùng người nhà hưởng thụ cuộc sống ngủ đông "ăn lẩu và ca hát", nhưng mà một tin nhắn bất ngờ của Vệ Linh xuất hiện, nói muốn hẹn cô đến một công viên sinh thái ở ngoại ô để cưỡi ngựa, có chuyện khá quan trọng muốn bàn bạc với cô. Vốn dĩ Kỳ Tham muốn từ chối, nhưng mà cảm thấy kì quái không biết nàng có chuyện gì muốn trao đổi với mình, cân nhắc nửa ngày thì gọi cho Trương Hoắc Tưởng, hỏi cô có muốn đi cưỡi ngựa không. Nhưng không ngờ cô gái loạn đến hỏng bét kia lại nói gần đây bận rộn nghiên cứu hạng mục tiềm thức gì đó nên không thể đi được, để cho Kỳ Tham tự sinh tự diệt, Kỳ Tham tức đến nỗi trực tiếp cúp máy.
"Em cũng muốn đi cưỡi ngựa." Trâu Giai Giai nghe chị họ nói muốn đi cưỡi ngựa thì ôm đùi chị không buông. "Có thể dẫn em đi theo không ạ?"
Kỳ Tham dùng ánh mắt xin phép cậu mợ, sau khi hai vị trưởng bối do dự một chút thì cũng cười đồng ý: "Tiểu Tham, nhất định phải dắt ngựa, không được để con bé tự mình cưỡi."
"Ok, không thành vấn đề." Kỳ Tham hôn hôn gương mặt nhỏ nhắn của em gái. "Nếu sắp tới Giai Giai ngoan ngoãn đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nghe lời cha mẹ, vậy thì sẽ dẫn Giai Giai đi dạo một chút."
"Dạ! Chị hai tuyệt nhất!" Giai Giai cười cho cô một cái ôm lớn. Ôm lấy thân thể gầy gò của cô bé, Kỳ Tham có thể nhìn thấy sương mù khó có thể che giấu trong mắt cậu mợ, đột nhiên nghĩ, năm mới sắp đến, đứa bé này lại lớn thêm một tuổi, đồng thời cũng cách thời gian mà bác sĩ dự đoán thêm một năm... Cánh tay siết lại, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của em gái, vô cùng nghiêm túc quan sát, phát hiện sắc mặt em gái vì vui vẻ cao hứng mà có vài tia đỏ thắm.
"Chị, chị sao vậy?" Trâu Giai Giai phát hiện cô trầm tư và nghiêm túc, không nhịn được mà căng thẳng.
Kỳ Tham lập tức lộ ra nụ cười với cô bé: "À, không hiểu sao mà có chút mệt, không có chuyện gì đâu."
Sau khi thả cô bé ra, nhắn tin lại cho Vệ Linh nói mình sẽ dẫn em gái đi theo, Vệ Linh quả quyết đồng ý. Mấy ngày sau, ánh mặt trời hiếm khi mà ôn hòa, gió cũng không quá lớn, chính là lúc thích hợp để ra ngoài vận động. Kỳ Tham lái xe đến điểm hẹn, phát hiện bên trong sân cưỡi ngựa ngoại trừ Vệ Linh ra thì còn một cái bóng nho nhỏ khác nữa, chính là một trong hai đứa trẻ sinh đôi họ Vệ, Vệ Duyệt.
"Chị dẫn em gái đến, vậy em cũng phải đi cùng chị của em, như vậy mới công bằng." Vệ Duyệt dùng những lời này để chào hỏi, mái tóc đuôi ngựa cao cao phất phơ trong gió, ngập tràn dáng vẻ đại tiểu thư.
Còn chưa chờ Vệ Linh giải thích gì thì Kỳ Tham đã thờ ơ nói: "Tùy tiện, chị cũng không nói là không thể thêm người."
Vệ Duyệt nhất thời đỏ mặt không biết ứng phó thế nào: "Đúng vậy, dù sao cũng là chị em mời hai người đến."
Kỳ Tham nhìn về phía Vệ Linh: "Vệ luật sư có chuyện gì muốn thương lượng với tôi?"
"Hay là chúng ta vừa cưỡi ngựa vừa nói đi." Vệ Linh đề nghị. "Tôi đi thay quần áo, cưỡi ngựa xong rồi thì cùng nhau ăn trưa?"
Kỳ Tham nhún nhún vai: "Không thành vấn đề."
"A, chị ơi, chờ em với, em cũng muốn đi thay đồ." Vệ Duyệt nghịch ngợm làm mặt quỷ với Kỳ Tham và Trâu Giai Giai, xoay người nhanh chóng đuổi theo Vệ Linh.
Kỳ Tham dẫn Trâu Giai Giai đến khu chọn ngựa, mấy phút sau, Vệ Linh cùng Vệ Duyệt tìm được hai người, Kỳ Tham vừa quay đầu thì thấy Vệ Linh đã thay một bộ đồ cưỡi ngựa vô cùng đẹp trai. Tóc dài được giấu sau gáy, hơn nữa bây giờ nàng còn đội mũ bảo hộ màu đen, một nửa ngũ quan của nàng giấu dưới vành mũ, không hiểu sao lại khiến người khác có cảm giác muốn tháo cái mũ đó xuống để nhìn rõ dung nhan của nàng. Trên người mặt áo sơ mi màu đen ôm eo, cổ áo hơi cao, nhưng lại làm nổi bật cần cổ thon dài ưu mỹ của nàng. Bên ngoài mặc một chiếc áo gile màu xám nhỏ nhắn ôm sát thân hình yểu điệu lồi lõm rõ ràng của nàng. Bên dưới là mặc quần bò màu đen, không rộng không chật vừa vặn ôm lấy đôi chân hoàn mỹ, hơn nữa còn có đôi giày ống cao bằng da trâu vô cùng hiên ngang. Cả người hoạt bát gọn gàng, khiến khí chất ung dung cao nhã của người phụ nữ này thể hiện ra hết trước mặt Kỳ Tham. Từ lần gặp đầu tiên gặp gỡ bị nàng làm cho kinh diễm thì sự thán phục hoàn toàn của lần thứ hai này khác hẳn lần đó. Lần này là không còn lời nào để bắt bẻ bề ngoài và khí chất của Vệ Linh, cho nên cô chỉ nhướng mày không nói lời nào. Trâu Giai Giai chạy đến, kéo bàn tay mang găng tay trắng tinh của Vệ Linh, rất đơn thuần tán thưởng: "Chị Vệ thật là đẹp a!"
"Hừ! Chị không đẹp sao?" Vệ Duyệt cũng thay một bộ đồ tương tự như chị mình nhưng rõ ràng lại có cảm giác bị hẩm hiu nên không thoải mái giậm chân nói.
Trâu Giai Giai vội vàng quay sang nịnh nọt: "Chị Tiểu Duyệt cũng rất đẹp! Dáng vẻ thật lợi hại!"
"Cũng không tệ lắm." Vệ Duyệt chỉnh sửa mũ bảo hộ trên đầu, đi đến trước mặt Kỳ Tham, ra vẻ người lớn ngửa đầu hỏi: "Chị Kỳ Tham không muốn thay quần áo cưỡi ngựa sao?"
Kỳ Tham chuyển tầm mắt lên người cô bé, cười nói: "À, chị không thường cưỡi ngựa, cho nên không có mua đồ dùng cưỡi ngựa."
"Không sao, Tiểu Duyệt, hôm nay chỉ là đến chơi, không cần nghiêm túc như lúc tập luyện." Vệ Linh ôn hòa nói, sau đó hỏi Trâu Giai Giai: "Trước đây Giai Giai từng cưỡi ngựa chưa?"
Trâu Giai Giai vội vàng khoát tay: "Chưa từng cưỡi qua."
"Vậy Kỳ luật sư giỏi cưỡi ngựa không?" Vệ Linh hỏi, Kỳ Tham rất vô tình trả lời: "Lẽ nào cưỡi ngựa là một chuyện rất khó sao?"
Vệ Linh nghe vậy, không kiềm được mà bật cười: "Vậy thì muốn để Giai Giai cưỡi chung với cô à?"
Mặc dù Kỳ Tham mạnh miệng nhưng vẫn không dám buông lỏng vấn đề an toàn của em gái: "Đương nhiên không được, tôi muốn chọn một con ngựa nhỏ, để tôi dắt đi quanh một vòng là được rồi."
Vệ Duyệt hô lên: "Vậy thì không thể gọi là cưỡi ngựa mà là dắt ngựa đi rong rồi."
Vệ Linh nhìn em họ một cái tỏ ý cô bé không được lớn tiếng như vậy, quay đầu nói với Kỳ Tham: "Ngựa nhỏ ngược lại tính tình mạnh mẽ không dễ khống chế, tôi thấy không bằng như vậy đi, chúng ta chọn ba con ngựa, để tôi cưỡi cùng Giai Giai, cô cảm thấy thế có được không?"
Kỳ Tham càng không yên lòng với nàng: "Vệ luật sư cưỡi ngựa rất giỏi sao?"
Vệ Duyệt nhịn không được mà ló đầu lên nói: "Chị của em đạt được giấy chứng nhận chuyên nghiệp của câu lạc bộ cưỡi ngựa Trung Anh đó."
"Tiểu Duyệt, nhỏ giọng một chút!" Vệ Linh bất đắc dĩ nhẹ nhàng nhắc nhở cô bé, sau đó nói với Kỳ Tham: "Kỳ luật sư yên tâm đi, chúng ta cưỡi chậm một chút, tôi sẽ bảo vệ tốt cho Giai Giai."
Vệ Duyệt đã chờ không nổi mà kéo theo nhân viên đi chọn ngựa, chỉ chốc lát sau đó đã dắt ra ba con ngựa, một con trắng như phao, một con đen tuyền, một con màu nâu đất. Kỳ Tham nhìn Vệ Linh đang dùng động tác chuyên nghiệp kiểm tra các bộ phận như đầu, cổ, chân, vó, hiển nhiên là dáng vẻ chăm chỉ rất đáng tin cậy nên cũng thoáng yên lòng bày tỏ đồng ý để Giai Giai cưỡi ngựa chung với nàng.
Sau khi Vệ Linh kiểm tra ba con ngựa không có vấn đề gì thì Vệ Duyệt liền giành con ngựa trắng, thân thủ linh hoạt nhảy lên, kéo cương, vỗ vỗ lên cổ con ngựa một cái. Vệ Linh đem dây cương của con ngựa màu đen cho Kỳ Tham, còn mình thì quay đầu ôm Giai Giai lên con ngựa còn lại, sau đó phóng người nhảy lên, ngồi ở sau lưng Giai Giai, vòng hai tay ra ôm lấy bảo hộ cô bé.
"Aizz...." Kỳ Tham kéo dây cương, phát hiện độ cao của yên ngựa cao hơn mình tưởng tượng rất nhiều, hoàn toàn không giống như cảm giác thuần phục hay thấy trên tivi.
Vệ Linh nhìn thấy Kỳ Tham đang do dự bên con ngựa, trong tiếng cười sung sướng của Trâu Giai Giai thì tương đối cẩn thận hỏi: "Kỳ luật sư, cô.... sẽ lên ngựa chứ?"
"Sẽ!" Kỳ Tham lập lờ trả lời một câu, sau đó dưới sự giúp đỡ của nhân viên, đạp chân lên bàn đạp, nắm yên, rất là phí sức leo lên lưng ngựa.
Vệ Linh thúc ngựa đi đến, thay Kỳ Tham cảm ơn nhân viên một tiếng, sau đó chuyển đến bên cạnh Kỳ Tham, đổi roi ngựa qua tay trái, chỉ chỉ bắp chân Kỳ Tham, giọng nói phẳng lặng: "Kéo dây cương chặt một chút đừng để con ngựa khom người, thả lỏng mắt cá chân, thân thể ngồi vững, lưng vuông góc với lưng ngựa, không cần cúi đầu nhìn lưng ngựa, bàn chân đặt vững trên bàn đạp... Bây giờ chúng ta thúc nó đi xem thử." Nói rồi liền dùng roi nhẹ nhàng quất lên người con ngựa đen. Tính tình của chú ngựa này cũng coi như ôn thuận, nhấc chân chậm rãi chở theo Kỳ Tham tiến về phía trước. Vệ Linh cũng giục ngựa đuổi theo, ở phía sau nhắc nhở: "Phần lưng nhất định phải thẳng."
Kỳ Tham không khỏi có chút khẩn trương kéo chặt cương ngựa, hai tay có cảm giác không biết nên làm thế nào, Trâu Giai Giai ngồi trước người Vệ Linh, cực kì vui vẻ hô lớn: "Chị hai cố lên! Chị hai cố lên!"
Vệ Duyệt nhân lúc Vệ Linh đang dạy Kỳ Tham thì đã chạy quanh một vòng, lúc quay lại thì thấy Kỳ Tham đang cưỡi ngựa trong tư thế vô cùng cẩn trọng, không nhịn được bật cười haha mấy tiếng: "Chị Kỳ Tham, hóa ra chị không biết cưỡi ngựa à?"
"Không biết thì thế nào?" Bị một đứa trẻ hơn mười tuổi cười nhạo, Kỳ Tham thật đúng là không cho sắc mặt tốt. "Chị thấy cưỡi ngựa cũng không phải là chuyện khó."
Vệ Duyệt chống nạnh: "Hừ hừ, xem thường loại vận động cưỡi ngựa chính là không thể nắm được mấu chốt quan trọng nhất để học cưỡi ngựa."
Kỳ Tham động đậy hai chân, kéo dây cương, thúc con ngựa đi về phía cô bé: "Vậy sao? Không thì so thử ai cưỡi ngựa nhanh hơn không?"
"Không thể." Vệ Linh rất nhanh chóng ngăn Vệ Duyệt mở miệng đồng ý, đuổi theo Kỳ Tham nói: "Chúng ta vẫn nên chậm rãi đi dạo trên bãi cỏ là được rồi, cô quên tôi còn có chuyện muốn nói với cô sao?"
Vệ Duyệt nghe vậy liền giả bộ người lớn vuốt vuốt cánh tay Kỳ Tham: "Vậy em ở phía trước chờ mọi người nha." Nói rồi quất một roi, bạch mã nhanh chóng chạy đi.
Vệ Linh mỉm cười nhìn Kỳ Tham, siết chặt cương ngựa chậm rãi cùng cô tiến lên. Kỳ Tham một bên tập trung cao độ khống chế phương hướng và tốc độ của chú ngựa đen, một bên chờ nàng mở miệng. Nhưng mà đợi nửa ngày cũng không thấy nàng nói lời nào, không kiềm được mà phân tán sự chú ý quay đầu nhìn nàng.
"Xin lỗi, tôi chỉ là không biết nên nói thế nào cho cô hiểu." Vệ Linh nhận ra ánh mắt dò hỏi của cô, ngượng ngùng cười lên. "Không bằng tôi trình bày trực tiếp là được rồi. Mấy ngày trước học muội Phú Tường nói với tôi, em ấy muốn đi theo cô học tập làm luật sư."