Đánh một giấc tới hừng đông, Vệ Linh tỉnh lại, phát hiện bản thân cuộn mình trong lòng Kỳ Tham, đầu gối lên tay cô. Còn Kỳ Tham ngủ rất say, một tay luồng dưới đầu Vệ Linh, tay khác thì vòng qua eo phủ kề sát sau lưng nàng, rất lâu trước kia hai người cũng ngủ như thế này, cô luôn che chờ hơn nửa người nàng.
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham chằm chằm ở khoảng cách gần, không nhịn được giơ ngón trỏ đụng nhẹ chóp mũi cô, nhưng Kỳ Tham vẫn ngủ như chết không hề nhúc nhích, Vệ Linh liền nở nụ cười, nhẹ nhàng dời tay cô ra, vén chăn đắp lên cô một cách cẩn thận, sau đó bước xuống giường, ngáp một cái rời khỏi phòng ngủ.
Vừa ra tới phòng khách, Vệ Linh sửng sốt ngẩn người, bởi vì nàng nhìn thấy trên bàn khoảng hai mét đối diện phòng ngủ có mô hình pháo đài nhỏ, cho dù mới ngủ dậy còn mơ màng nàng vẫn nhìn thấy rõ. Nó cao chừng hai mươi centimet, là do những vỏ ốc và những que tre nhỏ tạo thành, nhìn toàn thể thì màu sắc khá lộn xộn nhưng rất vững chắc và đối xứng, lộ rõ phong cách pháo đài Châu Âu, trên đỉnh vòm có viên châu nhỏ tinh tế được dán bằng keo. Những chi tiết nhỏ khác liên kết với nhau thông qua cao su vạn năng còn chưa hoàn toàn khô, nhưng khi cầm lên xem xét, cảm thấy nặng trình trịch.
Lúc này Vệ Linh mới phát hiện phía dưới có một tờ giấy, nàng bỏ pháo đài xuống, cầm lên xem, Kỳ Tham viết bằng bút chì: Mong trong lòng em có một tòa pháo đài kiên cố, cũng mong tòa pháo đài đó chính là tôi, vĩnh viễn không bao giờ tan vỡ. Tôi yêu em, Vệ Linh.
Một tay Vệ Linh cầm tờ giấy, một tay cầm pháo đài vỏ ốc, cảm động chảy nước mắt: Chẳng trách Kỳ Tham lại ngủ sâu như vậy, chắc chắn tối qua sau khi mình ngủ, cô đang thức cả đêm để làm món đồ thủ công thế này… Còn mình thì ngủ như chết không hay biết gì cả.
Đặt hai thứ xuống bàn, Vệ Linh quay lại phòng ngủ nhìn Kỳ Tham vẫn duy trì tư thế ngủ lúc nãy, lại nhịn không được cảm động hồi lâu, cuối cùng cúi người xuống hôn má cô một cái.
Thời gian trôi qua khoảng một tiếng, Kỳ Tham thức dậy phát hiện Vệ Linh không ở bên cạnh, bởi vì thức đêm mới vừa tỉnh lại hai mắt vẫn còn mơ hồ, lười nhắc mang dép lê đi ra, không có cái gì ngoài ý nhìn thấy Vệ Linh ngồi trên ghế sô pha, hai tay nàng nâng pháo đài lên ngang tầm mắt chăm chú đánh giá, khóe miệng ngậm ý cười thỏa mãn, khiến Kỳ Tham cảm thấy khổ cực tối qua vô cùng đáng giá, lúc này lên tiếng chào hỏi: “Chào buổi sáng, Vệ Linh.”
Vệ Linh nghe ngẩng đầu, ý cười bên môi càng tăng: “Chào buổi sáng, Kỳ Tham.”
Kỳ Tham uốn éo ngồi vào kế bên Vệ Linh, ngón tay chỉ chỉ pháo đài vỏ ốc, cười hỏi: “Thích không?”
“Đặc biệt thích. Cám ơn Tham.” Vệ Linh mỉm cười với Kỳ Tham.
Kỳ Tham giang tay ôm Vệ Linh, giọng khàn khàn hỏi lần nữa: “Có đánh động tâm em được chút nào không?”
Vệ Linh đem pháo đài dời vào giữa hai người. Trả lời: “Ừm. Có chút.”
“Chỉ một chút thôi sao?” Đối với câu trả lời này Kỳ Tham không cảm thấy bất ngờ, tiếp tục cười nói: “Nữ thần đúng là nữ thần, xem ra tôi phải cố gắng hơn.”
Tuy nói phải cố gắng, nhưng theo đuổi người yêu là vì hạnh phúc cả đời, không phải chỉ tìm kiếm kích thích nhất thời. Nên ngày tháng từ từ trôi qua, cảm tình cũng sẽ dần dần lắp đầy.
Kỳ Tham giữ đúng lời hứa chỉ ôm Vệ Linh ngủ trên giường đúng một đêm, sau đó không oán không hận cam tâm tình nguyện ngủ dưới sàn nhà. Nhưng tình cảm từ từ phát triển, Vệ Linh không giống bài xích Kỳ Tham tiếp xúc như lúc đầu, hai người ra ngoài đi dạo mua sắm, không thì tản bộ trên biển, nàng cũng ngầm đồng ý để cô nắm tay.
Kỳ Tham ở nước ngoài với Vệ Linh một tuần lễ, thì nhận được điện thoại của Kỳ Tề bay về xử lý công việc giúp em gái, bởi vì khẩu khí chị mình rất nghiêm túc nên khiến cho tâm tình tĩnh lặng của Kỳ Tham bị khuấy động, vẻ mặt nghiêm nghị hơn, nắm chặt điện thoại nói chuyện gần một tiếng, làm hại Vệ Linh không tự chủ được sốt sắng theo.
Cúp điện thoại, Kỳ Tham nhìn Vệ Linh: “Chị tôi nói chuyện bên nhà em đã tạm thời lặng xuống, Có điều vấn đề vận hành ở công ty nhà tôi có chút đình trệ, công ty bên chị cũng có nhiều công việc cần chị ấy xử lý, nên gọi tôi về gấp tiếp nhận ứng phó.”
Vệ Linh nghe vậy liền hiểu rõ, nghiêm túc hồi đáp: “Công việc quan trọng, Tham về nước trước đi, theo chị Tề nói vấn đề nhà em tạm ổn rồi, chắc không lâu ba ba sẽ gọi em về nhà.”
Kỳ Tham gật gật đầu, nhưng lại nặng nề thở dài tựa bả vai Vệ Linh: “Nhưng tôi không muốn mỗi ngày không được gặp em...”
Vệ Linh cười lên, ý tứ không tốt lắm đẩy Kỳ Tham ra: “Đã lớn tại sao lại thích dính người như thế?”
“Vì tôi yêu em mà.” Kỳ Tham nắm chặt tay Vệ Linh, dùng sức kéo nàng lại gần mình, cười nói: “Chẳng lẽ tôi không quyến luyến lập tức đi đặt vé, thu dọn hành lý rồi dứt khoát nói bye bye với em mới là tốt nhất sao?”
Vệ Linh cúi đầu chúm chím môi, sau đó ngẩng đầu nói: “Không phải, hơn nữa em biết Tham sẽ không dứt khoát như vậy.”
Kỳ Tham mở hai tay rộng ra: “Vì lẽ đó nhất định phải cho tôi ôm một hồi!”
Vệ Linh mỉm cười ôn nhu nghiêng người dựa vào bả vai Kỳ Tham, ở trong lòng cô nhắm mắt lại căn dặn: “Ngày mai em đưa Tham ra sân bay, không cần hướng dẫn hay phiên dịch. Tham đi rồi em sẽ về khách sạn, chỗ nào cũng không đi, máy bay hạ cánh phải điện thoại báo bình an với em.”
“Được, yên tâm, tôi biết.” Kỳ Tham cúi đầu nhìn cả người Vệ Linh cuộn trong vòng tay mình, rất muốn hôn trán nàng nhưng cố gắng nhịn xuống. Hắng giọng một cái rồi chuyển qua đề tài khác: “Phải nhớ tới tôi, em cũng đừng ở bên này quá lâu, về sớm một chút, thời điểm đặt vé trở về phải nói với tôi một tiếng, tôi sẽ đi đón em! Đang trong thởi điểm theo đuổi, em phải cho tôi cơ hội để biểu hiện đúng không?”
Vệ Linh tán thành: “Được, sau khi xác định thời gian về nước, Tham là người đầu tiên em thông báo tin tức.”
“Còn có, ở chỗ này không được cùng nam nhân hay nữ nhân nào tiếp xúc!” Đột nhiên Kỳ Tham nhớ tới việc phải đề phòng hỏa hoạn: “Mấy ngày nay đâu đâu cũng có người xin số điện thoại của em. Những ngày tiếp theo không có tôi bên cạnh, em tuyệt đối phải cứng rắn từ chối biết không... Cái gì cũng không được đáp ứng!”
“Cho cái gì? Đáp ứng cái gì chứ?” Vệ Linh bật cười giơ mắt lên nhìn Kỳ Tham, ôn hòa nói: “Em là kiểu người sẽ làm ra những chuyện lung tung đó sao?”
Kỳ Tham đối mặt với Vệ Linh, không buông tha: “Vậy tôi mặc kệ xem như em đã đồng ý với tôi! Trước khi tôi theo đuổi được em, bất luận người nào em cũng không được để ý, sau khi tôi theo đuổi được, em cũng chỉ có thể có một mình tôi!”
Vệ Linh bất đắc dĩ dùng tay chạm gò má Kỳ Tham, kiên nhẫn đồng ý: “Được rồi, được rồi! Trước khi hai chúng ta còn chưa xác nhận quan hệ, ai em cũng không để.”
“Vậy còn tạm được.” Kỳ Tham điểm xuống mũi Vệ Linh, hài lòng cười lớn.
Hiển nhiên việc nhà Vệ gia còn rất nhiều vấn đề phải giải quyết sau đó, Kỳ Tham về nước rồi Vệ nhị gia và vợ có điện thoại cho Vệ Linh vài lần, nói với nàng quá trình tách riêng đã hoàn thành, Vệ đại gia bắt đầu làm thủ tục, đồng thời thu xếp dọn ra ngoài sống. Để tránh khỏi những phiền phức không đáng hai người nàng vẫn ở lại thêm vài ngày.
Vệ Linh biết cuối cùng gia đình bác cả chỉ nhận được 15% cổ phần và gia sản, trong lòng khó chịu thở dài một phen: Bác cả, ba và chú út là anh em ruột thịt mấy chục năm chung sống, cuối cùng lại không vượt qua được thử thách tiền tài lợi ích. Tuy bác cả và anh họ đều có vấn đề không đúng, nhưng đối mặt với việc phân chia tài sản, ba ba và chú út cũng không niệm chút tình nghĩa, không chịu thua kém.
Vậy là Vệ Linh vẫn phải ngốc ở nước ngoài, ngày nào Kỳ Tham cũng gọi điện nói chuyện với nàng, không hề hối thúc nàng mau chóng trở về nhưng không tránh khỏi việc than thở còn đặc biệt nói rất nhiều lần nhớ nàng. Người yêu biểu hiện như vậy khiến Vệ Linh vừa bất đắc dĩ vừa thấy uất ức, bình thường Kỳ Tham luôn luôn để mọi chuyện trong lòng nhưng một khi bày ra sẽ không thu lại được, giống như đứa trẻ nhất định phải dính vào người mình yêu thích.
Tịch Thanh Trạc giải quyết công việc cá nhân xong liền đặt vé bay qua ở cùng Vệ Linh ba, bốn ngày. Hai chị em rất hợp ý, hiện giờ lại có thời gian rãnh rỗi nên thời điểm ở cùng một chỗ thì quả thật như cá gặp nước. Khi biết em họ dùng cái gọi là làm nũng yêu cầu Kỳ Tham theo đuổi mình, Tịch Thanh Trạc nhịn không được cười trên sự đau khổ của người khác: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, rốt cuộc cũng có ngày tiểu Cẩu bất lương kia bị chỉnh tới mức phải cụp đuôi!”
Từ khi Kỳ Tham rời khỏi, Vệ Linh ở lại khoảng chừng ba tuần. Cuối cùng chờ đợi ba nàng gọi điện thông báo cả nhà bác cả đã rời khỏi biệt thự, nàng có thể sắp xếp quay về tiếp tục công việc của mình.
Sau khi trở về dọn dẹp hành lý xong, Vệ Linh không khỏi nhớ lại chuyện vừa rồi.
Từ nơi xa xôi bay vềTrung Quốc, chênh lệch múi giờ quá lớn, mọi thứ gần như bị đảo lộn hết, trước đó Kỳ Tham đã nói muốn tới sân bay đón nàng nhưng Vệ nhị gia cũng nói sẽ cho tài xế đón nàng về nhà. Trên máy bay Vệ Linh đã tranh thủ ngủ một chút, cố gắng điều chỉnh tốt trạng thái, sau khi về nước mặc kệ là ai tới đón, nàng chỉ muốn làm một việc duy nhất là về phòng ngã xuống giường lớn đánh một giấc.
Máy bay hạ cánh là buổi tối, nàng nhận xong hành lý bước ra ngoài có chút ngoài ý muốn, người chờ nàng ngoại trừ có tài xế nhà mình, còn một người khác nữa. Mà người này lại không phải là Kỳ Tham, chỉ thấy Trương Hoắc Tưởng nhe răng cười vô cùng giảo hoạt vẫy vẫy tay với mình.
“Ôi chao, Vệ Linh, hoan nghênh trở về với Tổ Quốc vĩ đại của chúng ta!” Trương Hoắc Tưởng giang hai tay vừa đẩy tài xế Vệ gia ra phía sau, vừa cho Vệ Linh cái ôm to lớn: “Tôi thay tiểu Tham bận rộn tới đây đón cô, đi theo tôi đi.”
Vệ Linh không hiểu hỏi: “Đi chỗ nào? Kỳ Tham đâu?”
“Đương nhiên Tiểu Tham Tham đang chờ cô rồi, còn đi đâu thì… Xuỵt!” Trương Hoắc Tưởng ra vẻ bí ẩn làm động tác không thể tiết lộ, sau đó còn nổ lực đẩy không cho tài xế Vệ gia tiến lên, xoay người vẫy tay, Trịnh Tiểu Cầu và Phú Tường từ bên trong đám đông xông ra, nam phụ trách ngăn cản tài xế, nữ thì phụ trách nắm tay Vệ Linh kéo đi, Trương Hoắc Tưởng mau mau cầm vali của nàng đi ở phía sau giải thích: “Tôi biết nếu cô tự nguyên đi theo chúng tôi, tài xế nhà cô sẽ không thể nào bàn giao với Vệ nhị gia, ai nha nha… Cứ coi như chúng tôi bắt cóc cô đi! Như vậy dễ ăn nói hơn!” . Đam Mỹ Trọng Sinh
Dễ bàn giao cái gì? Vệ Linh không biết rõ tình hình hiện tại, mồ hôi lạnh thấm ra bị ba người cưỡng chế nhét vào trong xe.
“Chị Kỳ, đã thành công rước chị Vệ.” Khởi động xe, tài xế Trịnh Tiểu Cầu nhanh chóng gọi điện báo cáo với Kỳ Tham, tiếp theo quyết đoán giẫm chân ga tức tốc rời khỏi sân bay.
Vệ Linh thật sự cảm thấy có chút bị ép buộc, hơi sợ hãi hỏi Trương Hoắc Tưởng ngồi bên cạnh: “… Rốt cuộc chúng ta đi chỗ nào đây?”
“Yên tâm đi, chắc chắn không đem cô đi bán.” Trương Hoắc Tưởng nở nụ cười trời sinh thể hiện bụng dạ khó lường, lúc này ý không tốt càng bộc lộ rõ ràng: “Đích đến của chuyến đi này chắc chắn là chỗ Tiểu Tham Tham đang có mặt, yên chí yên chí, chênh lệch múi giờ có khó chịu không? Muốn ngủ một giấc không?”
Tình hình này ngủ được mới là lạ! Vệ Linh không nói gì nghiêng đầu nhìn nụ cười không tên trên mặt Phú Tường, nàng đành thở dài một hơi dựa lưng vào ghế ngồi.
Nhưng sự mơ hồ này còn chưa kết thúc, trước khi ô tô chạy lên đường cao tốc vào nội thành, không biết Trương Hoắc Tưởng lấy từ đâu ra cái đồ bịch mắt màu sẫm đưa cho nàng cười nói: “Đây, đeo vào đi!”
“... Tại sao?” Hiển nhiên Vệ Linh bị dọa sợ: “Hoắc Tưởng, Tiểu Tường, các người muốn làm cái gì đây?”
“Đã nói sẽ không bán cô!” Trương Hoắc Tưởng vẫn cố làm ra vẻ bí ẩn.
“Chị Hoắc Tưởng đừng dọa Vệ học tỷ nữa!” Phú Tường thấy không hợp mắt vội vàng ngăn cản, sau đó nhìn Vệ Linh cười nói: “Vệ học tỷ đừng lo, bịch mặt vào đi, em bảo đảm sẽ có kinh ngạc tuyệt vời cho chị.”
Vệ Linh nghe vậy lập tức biết Kỳ Tham lại muốn làm cái gì đó lãng mạn nên mới bỏ công tới mức này. Nàng không tiếp tục truy hỏi, đưa tay nhận rồi đeo vào, trước mắt lập tức tối đen, trái lại khiến nàng an tâm không ít.
Xe cứ không ngừng tiến tới, không biết qua bao lâu rốt cuộc tiếng thắng xe chói tai vang lên, Vệ Linh âm thầm nghĩ chẳng lẽ đã đến chỗ cần đến?
“Đến rồi Vệ Linh! Tôi nắm tay cô xuống xe, không được tháo bịch mắt xuống càng không được phép nhìn lén!” Trương Hoắc Tưởng lên tiếng đưa tay qua nắm lấy tay Vệ Linh, cẩn thận hướng dẫn nàng xuống xe. Phú Tường xuống tiếp theo, hai người một trái một phải dẫn Vệ Linh đi về phía trước.
Vệ Linh không nhìn thấy, nên các giác quan khác nhạy bén hơn bình thường, Vệ Linh ngửi được trong không khí có mùi vị mới, âm thanh gió thổi lá cây xào xạc, hình như còn có tiếng nước chảy ‘Ào ào’. Chưa kịp cảm thụ mọi thứ một cách tinh tế, Trương Hoắc Tưởng và Phú Tường cùng nhau dừng bước chân lại, tiếp theo hai người buông tay nàng ra, Trương Hoắc Tưởng nói nhỏ: “Tiểu Linh! Trước tiên cô đừng nhúc nhích, chừng nào chúng tôi gọi hãy bỏ bịch mắt xuống!”
Vệ Linh nghe rõ hai người từng bước từng bước rút lui, Vệ Linh không biết mình đang ở chỗ nào, đang bàng hoàng thì tiếng của Trương Hoắc Tưởng ở xa truyền tới: “Vệ Linh! Có thể nhìn nha!” Sau đó không còn âm thanh gì.
Vệ Linh mau mau cúi đầu tháo bịch mắt, xung quanh không phải quang cảnh trong thành phố như trong suy nghĩ của nàng, hiển nhiên tối hơn rất nhiều, sau khi hai mắt thích ứng liền ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc tức thì, Vệ Linh sửng người nhìn sự vật trước mắt…