Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 195




Ăn bữa tối đơn giản, mưa vẫn đang rơi, không có cách nào ra ngoài tản bộ, nên hai người trở về phòng khách sạn. Vệ Linh tắm xong thì lấy cuốn sách tới bên cửa sổ tiếp tục đọc, còn Kỳ Tham ngồi trên bệ cửa sổ, nâng cằm nhìn nàng.
Lật vài trang, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, Vệ Linh mới phát hiện Kỳ Tham mỉm cười nhìn mình không biết bao lâu, hắng giọng một cái hỏi: “Tham tẻ nhạt?”
“Nhìn em sẽ không cảm thấy tẻ nhạt.” Kỳ Tham cười nói: “Chỉ có điều tôi đang suy nghĩ ngày mai chúng ta làm cái gì đây? Cũng không thể ở khách sạn cả ngày.”
Vệ Linh khép quyển sách dày cộm lại, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bên này ngày nào cũng mưa, khá lạnh, không cách nào xuống biển.”
“Em sẽ mặc bikini xuống biển bơi sao?” Kỳ Tham bắt đầu tưởng tượng trong đầu dáng vẻ mê người của Vệ Linh trong bộ đồ tắm hai mảnh.
Vệ Linh liếc mắt cũng biết tâm tư Kỳ Tham không đơn thuần, trả lời: “So với bơi, em thích trên bãi biển sưởi nắng, tiếp theo đi dọc bờ tìm vỏ ốc nào đẹp mang về làm kỷ niệm…”
“Vì câu nói này, ngày mai trời nhất định sẽ nắng ấm, em tin không?” Kỳ Tham chỉ nàng cười hỏi.
Vệ Linh cười lắc lắc đầu: “Tham nghĩ mình có thể dự đoán thời tiết sao?”
“Muốn đánh cược hay không?” Kỳ Tham lớn tiếng hỏi.
“Đánh cược cái gì?” Vệ Linh tò mò hỏi dò.
Kỳ Tham chỉ tay ngoài cửa sổ: “Nếu ngày mai không mưa, em để tôi ôm một chút! Còn nếu trời mưa, tôi sẽ đem đồ ra ngoài ngủ phòng khách.”
Vệ Linh sinh nghi nhìn Kỳ Tham chằm chằm: “Có phải Tham đã xem dự báo thời tiết?”
“Tôi không xem! Đơn giản muốn thử vận may. Như thế nào em muốn thử cùng tôi không? Lỡ thua thì để tôi ôm một hồi có sao đâu!” Kỳ Tham làm bộ mặt thờ ơ nhún vai.
Vệ Linh không chắc lắm, đứng dậy lấy điện thoại xem dự báo thời tiết, nàng thấy thông báo ngày mai có thể sẽ mưa nhắc nhở mọi người ra ngoài nhớ mang theo dù. Vệ Linh cất điện thoại quay lại cửa sổ, nghiêm túc đối diện với Kỳ Tham đang cười rất vui vẻ, sau đó nói: “Được, chúng ta đánh cược, thắng thì cho Tham ôm, thua thì Tham ra phòng khách ngủ.”
Kỳ Tham trịnh trọng gật đầu, hướng nàng giơ tay phải lên.
Vệ Linh rất thoải mái cùng cô đánh chưởng, cá cược lập tức có hiệu lực.
“Ai nha, ông trời cho chút mặt mũi, ngày mai ngàn vạn lần đừng mưa!” Hai tay Kỳ Tham tạo thành chữ thập lẩm bẩm nhìn trời nói chuyện một mình.
Vệ Linh không nhịn được vui vẻ trong lòng bật cười, mặc kệ Kỳ Tham gầm gầm gừ gừ một mình, tiếp tục đọc sách.
Cuối cùng cũng tới giờ đi ngủ, theo lời đã nói trước đó Kỳ Tham ngủ dưới đất bên cạnh giường Vệ Linh, còn nàng thì yên ổn đắp mềm nằm trên giường chuẩn bị ngủ. Kỳ Tham cứ lăn qua lộn lại, cố ý thấp giọng than thở: “Sàn nhà cứng quá… Nệm ngủ quá mỏng… Đau xương… Ai nha…”
“Tham có thể ra phòng khách ngủ sô pha.” Vệ Linh nhịn thật lâu rốt cuộc vẫn không chịu nỗi lên tiếng nói đồng thời ghét bỏ trở mình nằm nghiêng lại.
Kỳ Tham oan ức ‘Ồ’ một tiếng, không dám lải nhải thêm nữa.
Một đêm vô sự, ngủ thẳng tới sáng mới tỉnh dậy, Vệ Linh thoải mái ở trên giường trở mình, xoa nhẹ mặt chuẩn bị vào phòng vệ sinh rửa mặt, kết quả nàng quên ở dưới sàn còn có người, không chút suy nghĩ trực tiếp đạp một cước xuống, tiếp theo nghe Kỳ Tham còn đang trong giấc mộng kêu gào đau đớn.
“Xin lỗi!” Vệ Linh nhanh chóng giơ chân lên, khom người vỗ vỗ Kỳ Tham: “Có sao không? Kỳ Tham? Em giẫm trúng chỗ nào…”
Kỳ Tham giơ hai tay bưng mũi lại, bật dậy mở cửa phòng ngủ chạy ra ngoài.
Vệ Linh lo lắng vô cùng, nghĩ cô chảy máu mũi, nhanh chân đuổi theo. Kết quả không thấy Kỳ Tham chạy vào phòng vệ sinh mà vọt tới cửa sổ, kéo rèm ra.
Ánh mặt trời lập tức bao trùm cả gian phòng, bóng Kỳ Tham kéo dài trên sàn nhà.
Vệ Linh vịn sô pha sửng sốt, nhìn Kỳ Tham vui vẻ chỉ ra ngoài cửa sổ, vẫn còn giọng mũi nói ‘Trời nắng!’, không biết tại sao liền nở nụ cười: “… Mũi không đau?”
Kỳ Tham nghe vậy nhảy lên, nhanh chân vọt vào phòng vệ sinh, rửa mặt xong tinh thần thoải mái: “Chào buổi sáng Vệ Linh! Cùng nhau ra ngoài tản bộ một chút không?”
Sau mười mấy phút, Vệ Linh đổi bộ quần áo nhàn nhã T-Shirt tay ngắn cùng quần jean màu lam bước chậm trên bờ biển, cắn bánh mì uống sữa bò, cảm giác khí tức trong không khí cũng thơm ngọt.
Kỳ Tham ở bên cạnh ăn bánh mì trét bơ, cô đưa chai nước hoa quả tới bên miệng hút một hơi, rồi cười xấu xa đưa qua trước mặt Vệ Linh: “Uống không?”
Vệ Linh lắc đầu: “Tham uống đi.”
“Em nhìn chỗ kia… Đang làm gì?” Kỳ Tham phát hiện cái gì đó mới mẻ, mau mau ra hiệu để Vệ Linh nhìn.
Gần bãi biển có nhóm người tụ tập, chính giữa có đôi nam nữ… Nam thì mặc lễ phục đen, nữ thì áo cưới trắng tinh, xung quanh có năm sáu người cần dụng cụ chụp ảnh chuyên nghiệp, nhiếp ảnh gia đang hướng dẫn hai người họ tạo tư thế chụp ảnh, suốt quá trình chỉ dùng tiếng Anh nói chuyện.
“Hai người ở giữa là vợ chồng chưa cưới, những người kế bên đang chỉ họ tư thế đẹp để chụp ảnh cưới.” Vệ Linh quay đầu dịch tổng quát nội dung với Kỳ Tham.
Hai người đứng xa xa quan sát một lúc, Kỳ Tham thấy bên trong đoàn người có mấy người mặc áo cưới ngắn, vóc dáng đều là những phụ dâu nóng bỏng, liền cười nói: “Cô dâu rất đẹp, nhưng phụ dâu cũng không kém.”
Vệ Linh cùng theo đó nhìn qua, nói: “Em chưa từng thấy số lượng phụ dâu nhiều thế này.”
Đề tài được hai người kéo tới tập tục cưới hỏi khác biệt giữa phương Đông và phương Tây, kết quả nhóm người đằng kia chú ý, mấy người phụ dâu chắp đầu nói nhỏ gì đó, rồi đột nhiên cả đám cười lớn, cùng nhau chạy tới chỗ Vệ Linh với Kỳ Tham.
“... Chuẩn bị đánh nhau hả?” Nháy mắt bị bao vây, nghe các nàng mồm năm miệng mười nói gì đó bằng tiếng Anh, Kỳ Tham đau đầu hỏi Vệ Linh.
Vệ Linh thì ung dung cùng các nàng nói chuyện, sau đó mới quay qua Kỳ Tham: “Họ hỏi chúng ta là người Trung Quốc hay Nhật Bản, em nói là người Trung Quốc nên các nàng mời hai đứa mình chút nữa cùng họ tham gia buổi diễn tập hôn lễ.”
“Các nàng thật không biết khách khí. Chúng ta làm sao tham dự?” Kỳ Tham không hứng thú hỏi.
Vệ Linh chỉ mỉm cười cùng mọi người hàn huyên mấy phút, rồi trả lời: “Các nàng nói… Muốn mời Tham dùng tập tục của người Trung Quốc làm chứng hôn cho bạn các nàng.”
“What?” Mặt Kỳ Tham nhăn thành một cục: “Tại sao lại là tôi?”
“Họ nói dung mạo Tham rất được người khác yêu thích.” Vệ Linh mỉm cười nhìn Kỳ Tham.
“Tướng mạo em lại làm người khác không thích sao?” Kỳ Tham nhướn mày hỏi ngược lại.
Nhìn hai người một mỉm cười một cau mày dùng Trung văn nói chuyện, mấy phụ dâu nghĩ Kỳ Tham không đồng ý, vội vàng đồng loạt nhìn cô ‘Please’.
Kỳ Tham mau mau giơ tay ra hiệu các nàng ngừng lại: “Được rồi, đừng nói tiếng chim nữa! Không phải chỉ chủ trì hôn lễ thôi sao? Xác định là dùng phong tục Trung Quốc chứ? Vệ Linh, em làm phiên dịch không thành vấn đề đúng không?”
“Không thành vấn đề.” Vệ Linh cổ vũ cho Kỳ Tham: “Tham cứ yên tâm đi, hơn nữa từ gốc rẻ người Trung Quốc chúng ta, giúp được người khác là niềm vui mà.”
Vậy là hai người theo các phụ dâu hòa nhập vào đám người, Kỳ Tham gãi gãi đầu nhớ lại các phương phức bái đường của người xưa, trong lòng không xác định cách trên TV hay trong sách có thật hay không, nhưng lúc này cô không có tâm trí đi xác nhận, rồi tự nói với bản thân cứ làm như hòa thượng niệm kinh là được, cho dù có sai thì người nước ngoài cũng không biết!
Cô dâu chú rể ở trong nước biển mấy tiếng rốt cuộc cũng có thể lên bờ, đối với ý nghĩ bất chợt của bạn bè, còn có Vệ Linh và Kỳ Tham tốt bụng hổ trợ, hai người rất vui vẻ gật đầu đồng ý tức khắc.
Trước mắt phải chuẩn bị ‘Hỉ đường’, Kỳ Tham nhíu lông mày chọn hai phù dâu mặc áo cưới hồng nhạt, chỉ họ bốn cánh tay tương giao làm ‘Cỗ kiệu’, tiếp theo lại sắp xếp thanh niên làm ‘Ngựa’ cho chú rể, cô nhờ Vệ Linh phiên dịch, giải thích lễ nghi bái đường của người Trung Quốc cho tân nương tân lang nghe.
Tân nương, tân lang vừa nghe vừa cười, cảm thấy mới mẻ vô cùng, nhiếp ảnh gia cũng hòa nhập theo mọi người, hắn cũng nói đây sẽ là tập ảnh mới trong bộ sư tập của hắn.
Kỳ Tham còn thuận tiện nói cho bọn họ biết, hôn lễ truyền thống Trung Quốc, tất cả mọi thứ đều đồng bộ một màu đỏ, cho dù là lễ phục, kiệu hoa, chữ hỷ hay tân phòng đều lấy màu đỏ làm chủ đạo. Vừa nói vừa dùng thanh tre viết lên bãi cát chữ ‘Hỷ’ thật lớn tiếp theo giải thích ý nghĩ quan trọng của nó…
Sau khi đem toàn bộ quá trình không quá rõ ràng nói hết một lượt, Kỳ Tham lại nói với tân lang tân nương ý của ‘Nhất bái thiên địa, Nhị bái cao đường, Phu thê giao bái’, xác nhận hai người họ đã hiểu, thì hôn lễ kiểu Trung Quốc chính thức bắt đầu.
Hôn lễ ban đầu, tân nương mặc áo cưới trắng nõn, hiện tại có thêm khăn voan màu hồng nhạt (Kỳ Tham đã xé trên váy của một phụ dâu), ngồi trên kiệu do hai phụ dâu hợp thành đi từ cạnh biển lên bờ… Đi được một nửa thì dừng lại, Vệ Linh ra hiệu cho tân lang, ngồi trên ‘Ngựa’ chào đón cô dâu… Sau khi cả hai yên vị trên ‘Ngựa’ rong ruổi một vòng, thì bước xuống nắm tay đi vào ‘Hỉ đường’.
Nhiếp ảnh gia được Kỳ Tham sắp xếp vào vị trí dùng camera chất lượng cao tạo ra âm thanh liên tiếp coi như tiếng pháo.
Kỳ Tham ở ngay vị trí chính giữa chờ đợi hai người, thấy hai người dừng lại trước mặt, liền cao giọng: “Nhất bái thiên địa!”
Họ nhanh chóng xoay người hướng ra biển rộng, hành lễ bái.
Kỳ Tham phát hiện Vệ Linh đứng trong đám người cười gần như muốn gập người, liền lườm nàng một cái, tiếp tục hô lớn: “Nhị bái cao đường!”
Hai người xoay qua chỗ bạn mình đang cầm hình ba mẹ lần thứ hai quỳ gối.
Kỳ Tham nghĩ thầm đúng là mình có tài thật làm cũng ra hình ra dáng lắm, cuối cùng nói lớn: “Phu thê giao bái!”
Hai người đối diện với nhau, do khoảng cách không được tính toán tỉ mỉ, vừa cúi đầu thì đụng cái ‘Cộp’, khiến mọi người có mặt được tràng cười đau bụng.
Kỳ Tham hắn giọng nói: “Không nên cười! Trong hôn lễ xảy ra chuyện này là một loại ngọt ngào đặc biệt, đại biểu cho sinh hoạt trong tương lai Cát Tường và thuận lợi, thật là một ‘Bất ngờ’ tốt đẹp!”
Vệ Linh vừa nghe đã biết Kỳ Tham nói bậy, nhanh chóng trừng mắt nhìn cô, dùng ánh mắt không thể tin biểu thị tại sao Tham có thể lựa gạt bạn bè nước ngoài như vậy? Thế nhưng Kỳ Tham chỉ dùng sức nháy mắt ra ám hiệu chỉ cần nàng phiên dịch đúng theo ý cô, Vệ Linh bất đắc dĩ không thể làm gì khác dịch y nguyên.
Kết quả không ngoài dự đoán của Kỳ Tham, tất cả mọi người đều tin, còn nhìn tân lang tân nương giơ lên ngón cái…
Kỳ Tham ra hiệu hôn lễ tiếp tục, cô đưa cho tân lang một cây kim loại: “Vén khăn voan lên!”
Lúc tân lang tiếp nhận cảm thấy hồi hộp vô cùng hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí dùng cây kim loại vén khăn voan.
Kỳ Tham giả vờ giả vịt đưa mắt nhìn phương xa, duỗi tay phải, kéo dài âm thanh: “Lễ… Thành… Đưa vào động phòng!”
Trong khoảng khắc này hai nhân vật chính cảm thấy rất hạnh phúc ôm nhau thật cứng, tiếp theo tân lang hỏi tại sao không có phân đoạn ‘Hôn môi’? Vệ Linh vừa nghe, thật sự sợ Kỳ Tham lại nói bậy nên không dám phiên dịch cho cô. Giải thích vì tình cảm giữa nam và nữ thời xưa rất nội liễm, chuyện hôn môi cần hai người tiến hành khi vào tân phòng.
Nghe Vệ Linh nói xong tất cả đều gật đầu biểu hiện đã hiểu rõ.
Nhiếp ảnh gia vui vẻ hô lớn, cao hứng đưa máy ảnh qua cho hai nhân vật chính xem lại hình nãy giờ đã chụp. Tân lang tân nương đặc biệt hài lòng, tự mình đưa sô cô la cho Kỳ Tham và Vệ Linh tỏ ý cám ơn.
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham không chút khách khí lấy cả đống, hỏi: “Không phải Tham không thích sô cô la sao?”
“Đúng đó.” Kỳ Tham không phủ nhận, nhưng nhanh tay mở một viên bỏ vào miệng: “Tôi làm chứng hôn nên được tặng vì vậy nhất định phải ăn! Nhất định phải ăn!”
Vệ Linh cũng ăn một viên, nói: “Không phải Tham chơi rất vui vẻ sao? Lúc đầu còn làm ra vẻ không tình nguyện.”
“Ai biết đám người này dễ bị gạt như vậy… Chung đụng khá tốt.” Suýt chút nữa Kỳ Tham nói lộ hết, mau mau bày nụ cười giả tạo chống chế.
Vệ Linh đánh nàng vài cái: “Đừng nói mò.”
Cả nhóm tụ lại xem hình, thay phiên ủng hộ nhiệt liệt, tranh nhau chen lấn tỏ ý muốn chụp hình với Kỳ Tham và Vệ Linh. Phụ rể dồn dập khen ngợi Vệ Linh xinh đẹp quá mức, còn phụ dâu thì nhất trí tán thưởng Kỳ Tham là người rất nhiệt tình, chắc chắn rất được yêu thích, tất cả còn muốn hôn cô biểu thị lòng cám ơn.
Kỳ Tham không thể nào chịu được lễ nghi nhiệt tình thế này, lại nhìn Vệ Linh bị cả đám nam nhân vây quanh, đông tới nỗi không thấy bóng người, nên đã phấn đấu quên mình xông vào nắm tay nàng, đề phòng mấy người nước ngoài này lợi dụng thời cơ cướp mất.
Thấy Kỳ Tham thân mật với Vệ Linh như vậy, một phù dâu lên tiếng hỏi: “Hắc! Hai người là quan hệ gì? Bạn bè hay là…?”
“Người này đang hỏi cái gì?” Kỳ Tham không hiểu nhìn Vệ Linh.
Vệ Linh mỉm cười nhìn Kỳ Tham, không phiên dịch, trực tiếp trả lời phù dâu: “Như mọi người nhìn thấy, chúng ta là người yêu của nhau.”
Cả đám lập tức khuếch đại vẻ mặt ‘Hóa ra là vậy’, tiếp theo chân thành chúc phúc.
Kỳ Tham càng không hiểu nhìn Vệ Linh mỉm cười không ngớt gật đầu với bọn họ, vội vàng ngăn lại hỏi: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em không nói cho tôi hiểu?”
“Không có gì, mọi người chỉ chúc Tham vui vẻ hạnh phúc thôi.” Vệ Linh vẫn cười tươi trả lời, sau đó thay Kỳ Tham nói lời tạm biệt, hai người lại tiếp tục đi dọc bãi biển.
“Sao tôi thấy không phải?” Kỳ Tham nghiêng đầu nhìn Vệ Linh cười đặc biệt ôn nhu, trong nháy mắt cảm thấy không quan trọng: “Nhưng không sao! Miễn em vui vẻ là tốt rồi!”
Sóng biển rút lui, đột nhiên Vệ Linh khom người nhặt trong cát một ốc nho nhỏ, tỉ mỉ xem, rồi đưa cho Kỳ Tham: “Tham nhìn đi, rất đẹp!”
“Bể nát rồi.” Kỳ Tham tiếp nhận nhìn tới nhìn lui nhiều lần: “Bên trong trống rỗng.”
Nhưng Vệ Linh thấy thỏa mãn vô cùng bỏ nó vào lọ sữa rỗng: “Không cần hoàn chỉnh.”
“Thế này không phải có khắp nơi sao?” Kỳ Tham cũng tiện tay chụp nắm cát, để vào nước biển quơ quơ, trong lòng bàn tay có rất nhiều vỏ ốc nhỏ đưa cho Vệ Linh: “Loại này ở biển nước mình cũng có rất nhiều.”
Vệ Linh cầm một mảnh đưa lên cao lung lay: “Tâm tình không giống, nên mọi thứ cũng sẽ trở nên không giống.”
“Như vậy phải không?” Kỳ Tham nhìn Vệ Linh giẫm lên bọt biển vừa đi vừa tìm kiếm, không khỏi nở nụ cười: “Em luôn nói tôi giống con nít, không phải em cũng vậy sao?… Nhặt được vài con ốc đã vui vẻ tới mức này.” Dứt lời nhanh chân đuổi theo, bắt đầu hổ trợ tìm kiếm.
Hai người cứ dọc theo bờ biển tìm vỏ ốc, kiếm những cục đá đẹp đẽ, bỏ đầy lọ, Kỳ Tham còn tìm thêm cái túi nylon, bất tri bất giác gần hết cả ngày, buổi chiều chạng vạng, mới coi như thắng lợi trở về.
Hoạt động quá lâu, bữa tối không tránh khỏi ăn nhiều hơn bình thường. Về phòng, Vệ Linh bỏ lọ và túi vỏ ốc lên bàn, nhanh chóng vào phòng tắm, xong xuôi hết lập tức ngã lưng xuống giường, động cũng không muốn động.
Kỳ Tham thì ngồi trên nệm ngủ dựa lưng vào cạnh giường, quay đầu nhìn thấy hai chân Vệ Linh còn ở ngoài giường, đi biển cả một ngày, chân ngâm nước phát nhíu trắng bệch, nên duỗi tay nắm mắt cá chân tinh tế, xoa xoa nhẹ nhàng.
Vệ Linh phản ứng rất lớn lập tức ngồi dậy, muốn rút chân lại nhưng Kỳ Tham nắm quá chặt, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: “Tham muốn làm gì?”
“Chân em trắng bệch rồi!” Kỳ Tham nhàn nhạt ngửa đầu cười nói, sau đó thả lỏng ôm lấy chân nhỏ, kề sát thở dài nói: “Thế nhưng thân thể em lại rất ấm.”
Tim Vệ Linh tức tốc lệch nhịp nhìn Kỳ Tham như đứa trẻ tựa trên chân mình, do dự hồi lâu mới lên tiếng: “Tham như vậy… Tham như vậy coi như em trả tiền đặt cược rồi chứ?”
“Không được!” Kỳ Tham nhảy lên phản đối: “Tôi nói ôm em một hồi, chứ không phải ôm chân đơn giản thế này!” .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Vệ Linh cũng lập tức lên tiếng: “Vừa nãy em chưa đồng ý cho Tham ôm… Chân em. Nếu như Tham đã ôm, vậy coi như em trả tiền đặt cược.”
Kỳ Tham cau mày, không nói hai lời trực tiếp nhào tới, Vệ Linh không kịp phản ứng bị cô ôm ngã xuống giường, tiếp theo kề vào tai nàng nói: “Hẳn là ôm giống vầy mới đúng! Theo thỏa thuận không nói rõ là ôm bao lâu, ôm chỗ nào, vì vậy tôi quyết định đêm nay ở trên giường ôm em suốt một đêm!”
“Đây là chơi xấu!” Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy a! Vệ Linh chống cự: “Kỳ Tham, Tham nghĩ trăm phương ngàn kế kiếm cờ bò lên giường ngủ!”
“Có ngủ trên giường hay không, không quan trọng.” Kỳ Tham chơi xấu càng ôm càng chặt: “Quan trọng là em nằm gọn trong lòng! Em cũng có thể đẩy tôi ra, trở về tôi sẽ giúp em tuyên truyền với tất cả người quen, nói em đánh cược thua không chịu nhận, một chút uy tín cũng không có!”
Vệ Linh tức lại không có biện pháp: “Em đã sớm biết, Tham từ phòng khách chạy vào phòng ngủ, chắc chắn không chịu đàng hoàng ngủ dưới sàn.”
Kỳ Tham nằm nhoài bên tai nàng nói: “Một lời đã định, đêm nay ôm em ngủ, hoàn thành vụ cá cược, ngày mai tôi sẽ ngủ dưới sàn cho em xem!”
Vệ Linh triệt để bị đánh bại, thở dài, thoáng đẩy Kỳ Tham, cùng cô mặt đối mặt nằm trên giường: “Được… Tối nay Tham ngủ trên giường. Thế nhưng ngoại trừ ước định chỉ có thể ôm em, còn những chuyện khác đều không được phép.”
“Ok.” Kỳ Tham cười xán lạn cực kỳ: “Thế nhưng còn sớm mà ngủ sao được chứ? Hai đứa mình tán gẫu đi.”
Vệ Linh không từ chối: “Tán gẫu cái gì?”
“Cái gì cũng có thể. Ví dụ khi em còn nhỏ, rồi chuyện trước khi hai chúng ta quen biết nhau.” Kỳ Tham ôm eo Vệ Linh, thỏa mãn nói: “Đúng rồi, em có biết hay không. Em bay qua đây không nói tiếng nào, tôi tìm không được em nên đã chạy tới nhà em, thời điểm đó có dừng ở ngoài cổng lớn vài phút, đột nhiên nhớ lại lúc còn nhỏ tôi từng làm một chuyện.”
Vệ Linh thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Kỳ Tham tràn đầy phấn khởi nói: “Tôi từng chạy tới nhà em rồi!”
Vệ Linh nhanh chóng xạm lại: “Cái… Cái gì?”
Kỳ Tham liền nói: “Tôi nhớ hồi năm tôi học tiểu học, thời điểm đó tôi cứ nghĩ mình lớn rồi phải vì gia đình làm cái gì đó, nên có một hôm tôi dậy rất sớm, nhảy nhảy nhót nhót chạy tới ngoài cổng lớn nhà em… Tôi không biết em có nhớ hay không… Trước đây cổng lớn nhà em không phải loại đóng mở tự động như bây giờ, là loại cửa gỗ đồng đại thiệt lớn, màu đỏ sậm…”
“Tham nói thế, hình như em có chút ấn tượng…” Vệ Linh đánh gãy lời Kỳ Tham, chăm chú hồi tưởng: “Có một ngày em chuẩn bị đi học thấy người làm tháo cửa xuống, khi em đi ngang qua, trên mặt cửa có ba chữ khá lớn không biết ai viết lên, ba chữ kia là…”
“Ba chữ kia là: Đồ - Thối - Tha.” Kỳ Tham đỡ Vệ Linh, nhịn không được cười lớn: “Ngày đó lúc tôi lụm cục đá khắc ba chữ này tôi rất sợ, nhưng không biết tại sao tôi tạo âm thanh khá lớn mà bảo vệ không ai ra coi! Phỏng chửng đang trong phòng an ninh ngủ, hơn nữa quá may mắn nhà em vẫn chưa có camera quan sát ha ha ha…”
Vệ Linh phát tác đẩy bả vai Kỳ Tham, dở khóc dở cười nói: “Hóa ra là Tham làm! Tham cười mà không thấy ngại? Sau chuyện đó nhà em phải đổi cửa tiếp theo mới nâng cấp thành cửa tự động! Chỉ vì sợ có người lại phá phách tới khắc chữ lần nữa!”
“Ha ha ha ha… Chuyện này vốn đã quên sạch sẽ! Không biết tại sao đột nhiên nhớ tới.” Kỳ Tham cười đến sắp không thở nổi: “Tôi đoán người lớn trong nhà em nhìn thấy ba chữ đó chắc tức muốn điên!”
Vệ Linh nói: “Không chỉ bác cả, ba ba mà em nhìn thấy cũng rất tức giận, còn lớn tiếng nói ai đã bày trò đùa dai, bị bắt được nhất định phải đánh tay trừng phạt!”
Kỳ Tham bật cười lau nước mắt xòe hai bàn tay ra: “Bây giờ suy nghĩ lại mới cảm thấy mình thật trẻ con… Đây, em trừng phạt đi!”
Vệ Linh dùng cường độ bình thường đánh vào lòng bàn tay Kỳ Tham: “Siêu cấp ấu trĩ.”
Kỳ Tham ôm nàng bật cười hồi lâu mới ngưng: “Có điều tôi nghĩ, nếu thời điểm tôi đang tập trung khắc chữ, còn em đúng lúc đeo ba lô nhỏ mở cửa đi ra, tình hình sẽ như thế nào?”
Vệ Linh suy nghĩ một phiên: “Đuổi theo Tham đánh? Không có khả năng… Gọi bảo vệ? Cũng không có khả năng… Hợp lý nhất là sửng sốt không biết nên làm gì mới tốt.”
“Vậy tính từ thời điểm đó chúng ta quen nhau cũng gần hai mươi năm.” Kỳ Tham nói.
Vệ Linh ngẩn người, giờ mới hiểu tột cùng Kỳ Tham muốn nói cái gì, nở nụ cười: “Ừm, đúng vậy.”
Tiếp theo hai người nói một ít chuyện lúc còn nhỏ, gia đình, người nhà, bạn bè, đồng học, từng mốc thời gian quan trọng trong quá trình trưởng thành, những kí ức khó quên… Nói riết nói riết, Vệ Linh cũng không biết đề tài kéo tới chỗ nào rồi, nói chung không hiểu sao đột nhiên lại ngủ gục, rất nhanh rơi vào mộng đẹp, cái gì cũng không nghe được.