Trên đường về nhà tâm tình Vệ Linh khá hơn phần nào, chuyện của Tiểu Khả rốt cuộc cũng ổn thỏa, tương lai con bé có thể yên tâm sinh hoạt. Còn một chuyện để nàng vui chính là quan hệ giữa nàng với Kỳ Tham đã khôi phục bình thường, đồng thời rất chờ mong cô theo đuổi mình như thế nào! Vừa nhớ tới vẻ mặt Kỳ Tham ngạc nhiên khi nghe nàng nói, liền nhịn không được mím môi nở nụ cười.
Về gần tới nhà thì vui vẻ trở nên mỏng manh. Tình hình trong nhà hiện giờ quả thật làm Vệ Linh phát sầu: Mặc dù cuộc họp cổ đông lần trước bởi vì Kỳ Tham ở sau lưng động tay, làm vết nứt giữa các thành viên trong gia đình càng lớn, lớn đến mức không thể cứu vãn, nhưng sau khi nàng bình tĩnh suy nghĩ, không cần người ngoài gây xích mích ly gián, chỉ cần đụng tới lợi ích thì ý đồ xấu trong lòng từng người lập tức bộc phát. Nếu sự tình đã phát triển đến mức này, là người một nhà không cách nào không đếm xỉa, nên phải tìm biện pháp giải quyết nhanh chóng, càng lâu càng nát bét…
Vệ Linh lái xe vào cổng lớn, xuống xe giao chìa khóa cho bảo vệ. Nàng đi tới vườn hoa liền nhìn thấy cách đó không xa có hai người giúp việc đang giúp người làm vườn chăm sóc cây cảnh, thuận miệng hỏi: “Có ai ở trong nhà?”
“Cả nhà Đại lão gia đều ở phòng khách, nhị phu nhân đang cùng bọn họ nói chuyện. Sau khi Đại tiểu thư ra ngoài không bao lâu thì Nhị lão gia cũng tới công ty. Hôm nay tiểu tiểu thư và tiểu thiếu gia không đi học, cũng đang ở phòng khách.” Người làm thành thật trả lời.
Còn chưa kết thúc? Vệ Linh nhíu nhíu mày bước nhanh vào phòng khách.
Bên trong bầu không khí vô cùng ngột ngạt, bảy người nói chuyện cũng không lớn nhưng lộ ra khí tức không vui. Nhưng vừa thấy Vệ Linh vào cửa, âm thanh Vệ Minh liền lớn tiếng hơn: “Nhà con chỉ cần bao nhiêu đó là được! Lẽ nào yêu cầu này có cái gì không công bằng? Tại sao thím 2 lại không đáp ứng chứ?”
Vệ Linh trở tay khép một bên cửa, bất động thanh sắc đi vào, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Vệ Duyệt và Vệ Khác sốt sắng đứng lên nghênh đón mình, ung dung ngồi xuống bên cạnh mẹ Vệ đã bị cả nhà bác cả làm cho không lời nào để nói vẻ mặt quẫn bách. Nàng đặt tay lên mu bàn tay mẹ Vệ, sau đó ngẩng đầu lên, ôn hòa hỏi: “Tiểu Minh, em cho rằng cái gì mới là ‘Nhà em’ nên được?”
Vệ Tân nghe Vệ Linh hỏi câu này, vẻ mặt vốn khá thư giãn lập tức biến đổi sẵn sàng đón quân địch, liếc nhìn em trai, nhưng Vệ Minh không chú ý sự thay đổi của hắn, thẳng thắng trả lời: “Nhà em là trưởng, ở riêng, chí ít phải được toàn bộ gia sản và 40% cổ phần tập đoàn!”
Vệ Linh không tiếp tục nhìn hắn, chuyển qua nhìn Vệ đại gia từ nãy giờ vẫn chưa lên tiếng: “Bác cả, bác cũng kiên trì muốn ở riêng sao?”
“... Hiện giờ gia đình chúng ta đều để người trẻ tụi con định đoạt, ở riêng hay không, bác không có ý kiến, bác tôn trọng quyết định sau cùng của mấy đứa.” Ngữ khí Vệ đại gia cũng không phải quá chắc chắn, nhưng rõ ràng nghiêng về hai đứa con mình.
Vệ Linh hiểu rõ, lúc này không cần thiết hỏi ý kiến của bác gái, âm thầm thở dài một hơi, tiện đà bình tâm tĩnh khí nói: “Nếu như bác cả và anh họ đã nhất quyết, con nghĩ có kiên trì nói thêm cũng vô ích, có câu ‘Dưa hái xanh không ngọt’, mặc kệ ai đúng ai sai, chuyện còn lại chính là phân chia tài sản. Đã như vậy, anh em ruột vẫn phải tính rõ ràng, theo ý kiến cá nhân, nếu ở riêng, nhà bác cả nhiều nhất chỉ được 20% gia sản và cổ phần.”
“Không được!” Vệ Minh lập tức hô lớn: “Tại sao lại ít như vậy?”
Vệ Linh làm bộ không nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ và ẩn nhẫn của bác cả, bác gái và anh họ, trấn định tiếp tục phân tích: “Bây giờ không giống ngày xưa, cổ phần chúng ta nắm giữ không phải hơn 90% nữa. Mọi người không nên quên, cách đây không lâu 40% cổ phần đã chuyển cho người khác, chúng ta chỉ còn lại hơn 50%. Ba gia đình phân chia, tính toán không tới 20%. Nhưng tiểu Minh đã nói, bên bác cả là trưởng, chiếu theo tiền lệ, trưởng tử trưởng tôn sẽ được chia phần hơn, nên 20% đã là quá nhiều.”
Vệ Tân nghe Vệ Linh nói xong, rốt cuộc cũng mở miệng cãi lại: “Nhà chúng tôi không chỉ là trưởng, mà trong gia tộc, chúng tôi là người phải trả giá nhiều nhất. Năm đó vấn đề kinh doanh nảy sinh thiếu hụt, nếu không phải ba anh dùng tiền trong quỹ xoay vòng bây giờ không biết tập đoàn sụp đổ thành bộ dáng gì rồi. Còn anh, từ khi còn trẻ đã vì tập đoàn ra sức, lập không ít công trạng, điều này tuyệt đối không thể lơ là! Còn có một điểm rất quang trọng... Trên danh nghĩa, 40% cổ phần không phải do em đứng tên sao? Em cũng có quyền sử dụng số cổ phần đó. Tập đoàn rơi vào tình trạng bây giờ, chú 2 là người quản lý không thể thoát thác trách nhiệm! Cho nên tuyệt đối không thể phân chia theo 50% số cổ phần còn lại!”
Vệ Linh không hề lạ khi Vệ Tân nghĩ thế này, sắc mặt không đổi nhìn hắn nói: “Anh họ, anh muốn đem toàn bộ công ra tính một lần sao? Xác thực, lúc trước bác cả đã vì tập đoàn mà sử dụng quyền lợi nhân viên chính phủ, nhưng đối lập, sau khi sự việc bại lộ, gia tộc vì bảo đảm bác cả chu toàn đã bỏ ra rất nhiều tài chính cùng nhân lực cũng không thể tính toán, toàn bộ quá trình anh đều có tham dự, lời em nói có đúng sự thật hay không tự lòng anh nhận định. Mặc khác, thời điểm Nhạc Sinh, Bạch thị cùng với gia tộc chúng ta đấu tranh, cuối cùng vì nhân tố nào khiến chúng ta phải thoái nhượng? Một là vì lỗ thủng do phải chuyển tài chính ra ngoài giúp đỡ bác cả, hai… Vì bác cả… Ở bên ngoài cùng tình nhân có con rơi tạo thành uy hiếp.”
Vệ Tân toát mồ hôi lạnh, không có cách nào phản bác liếc nhìn ba mẹ im lặng ngồi bên cạnh.
Nhưng Vệ Linh vẫn chưa nói hết: “Còn phương diện cổ phần, em là người nắm giữ 40%, nhưng như vậy thì thế nào? Chuyện này thành sự thật chẳng qua tạm thời không để người ngoài chiếm đoạt hoàn toàn. Lợi nhuận 40% không phải do em nhận, em cũng không thể muốn sử dụng nó thì sử dụng, tất cả đều phải thông qua biểu quyết. Huống hồ, biểu quyết là phải ba bên thỏa thuận rồi đưa ra quyết định cuối cùng. Cho dù là em, ba em hay tập đoàn Nhạc Sinh cũng không thể đơn độc thay đổi người nắm giữ hoặc sử dụng, điểm này anh quá hiểu còn gì? Vì vậy, nếu anh nhất định phải đem luôn 40% cổ phần này vào phân chia thì nhà em còn có gia đình chú út nhất định sẽ phản đối.”
“Tiểu Linh, em không hổ là luật sư.” Vệ Tân không lời nào để nói nhưng không muốn trầm mặc như vậy.
Vệ Linh nghe Vệ Tân có ý nói móc mình, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười ôn hòa, không hề muốn phản kích: “Em chỉ phân tích khách quan, tùy việc mà xét thôi.”
“20% chúng tôi sẽ không đồng ý.” Vệ Tân kiên trì: “Thế nhưng theo như lời em vừa nói, nhà anh có thể cân nhắc nhận 30%!”
Vệ Linh lắc đầu nhẹ như mây bay, đỡ mẹ Vệ từ từ đứng dậy, rồi nói với anh họ: “Không cần cân nhắc hay không cân nhắc, nhiều nhất chỉ có 20%. Vấn đề còn lại, mới phiền mọi người cân nhắc. Sắp tới giờ ăn trưa, để mọi người yên tĩnh một chút đi, hội nghị gia đình chấm dứt ở đây.”
Vệ Duyệt và Vệ Khác làm người bàn quan đã lâu, nghe Vệ Linh nói kết thúc giống như được giải thoát, từng người đứng lên đi ra ngoài, cả nhà Vệ đại gia không cách nào nói thêm, trơ mắt nhìn mẹ con Vệ Linh và hai đứa cháu rời khỏi phòng khách.
Bên ngoài không khí rất mát mẻ… Ngửi được mùi vị cây cỏ mới được tu bổ xong, đầu óc Vệ Linh thảnh thơi không ít.
Trên đường đi, Vệ Duyệt không chịu được hỏi: “Chị họ, chị thật sự tán thành nhà bác cả ở riêng sao?”
“Tạm thời không phân không được.” Vệ Linh nói với Vệ Duyệt và Vệ Khác: “Nếu ở riêng, nhà bác cả chỉ có thể được 20% gia sản và cổ phần, quá ít không bằng không phân.”
Vệ Duyệt nhẹ giọng hừ lạnh: “Đại gia đình cùng nhau sinh hoạt không phải rất tốt sao? Chỉ vì không đạt được lợi ích mong muốn liền gây ra chuyện lớn, thật quá ấu trĩ ích kỹ!”
“Không nên tùy tiện bình luận trưởng bối và huynh trưởng.” Vệ Linh vẫn ôn nhu sửa lại: “Mỗi người đều có ý nghĩ khác nhau, bọn họ có thể có ý kiến của chính mình nhưng nói chung chúng ta là người một nhà, chỉ cần đối xử khách quan là tốt rồi.”
Lúc này Vệ Khác mới lên tiếng: “Em thì cảm thấy ở riêng cũng được, anh họ đồng ý lấy 20% hay không đồng ý mới tốt đây?”
“Đồng ý!” Vệ Duyệt lập tức trả lời.
Vệ Linh không tỏ thái độ, nãy giờ mẹ Vệ không lên tiếng, hiện giờ thở dài nói: “Các con còn nhỏ, vẫn chưa thể lĩnh hội cảm giác một đại gia đình phân chia thành vài gia đình nhỏ. Trước đây chúng ta là một thể, nếu thật sự ra ở riêng, chúng ta sẽ không còn hoàn chỉnh.”
Vấn đề mẹ Vệ vừa nói cũng chính là nỗi lo của Vệ nhị gia. Trong lòng Vệ Linh hiểu rõ nhưng lựa chọn im lặng. Vệ gia lúc này coi như vẫn duy trì hình tượng bên ngoài nhưng nội bộ đã sớm chia năm xẻ bảy, đã như vậy cần gì phải tiếp tục giả tạo đây?
Bồi mẹ và hai đứa em họ ăn hết bữa trưa, Vệ Linh sắp xếp tài xế đưa hai đứa tới trường. Bây giờ hai đứa đang học lớp 12, cho dù gia đình xảy ra nhiều chuyện hơn nữa cũng không thể ảnh hưởng chuyện học hành.
Nàng an ủi mẹ Vệ để bà đi nghỉ trưa. Sau đó Vệ Linh trở về tiểu biệt thự, ở thư phòng lầu hai lật xem mấy bức thư. Đang đọc thì chủ nhiệm Sở Sự Vụ gọi tới, hỏi dò nàng giải quyết vấn đề cá nhân xong chưa? Còn nói nàng đã nghỉ quá lâu, có phải nên cân nhắc trở lại công tác hay không?
Mấy ngày gần đây Vệ Linh có suy nghĩ phải trở về công việc luật sư của mình. Dù nàng không làm luật sư cũng không thể trường kỳ ở ngốc trong nhà chờ gia đình nuôi. Nếu chủ nhiệm đã đích thân điện thoại, nàng liền trả lời ngày mai sẽ đến Sở Sự Vụ kết thúc kỳ nghỉ.
Vệ Linh thoải mái hưởng ứng, tất nhiên chủ nhiệm khá cao hứng, hai người hàn huyên tình trạng trong Sở gần đây mới kết thúc trò chuyện.
Vệ Linh cầm điện thoại, do dự nửa ngày không biết có nên nhắn tin nói cho Kỳ Tham biết tình hình hiện giờ hay không? Sẵn tiện nói với cô, nàng chuẩn bị quay lại công việc. Tự mình xoắn xuýt một lúc lâu, Vệ Linh chọn từ bỏ, nghĩ thầm phải để Kỳ Tham chủ động tìm mình mới đúng, bản thân khắc chế không được mà chủ động chính là phạm quy.
Mâu thuẫn hơn nửa ngày mới quyết định, thư không xem nổi nữa, đã hơn hai giờ chiều, Vệ Linh muốn ngủ một lúc, chằm chậm trở về phòng, điện thoại trong tay run lên. Kỳ Tham gửi cho Vệ Linh một tấm hình kèo theo lời nhắn: Đã ăn trưa xong! Tổ đội chuẩn bị lên núi bắt thỏ!
Trong hình là Cung Khả Khả ngồi kế bên thầy Tôn còn có Trương Hoắc Tưởng đang gom đồ. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!
2. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
3. Từng Bước Trộm Tâm
4. Hồng Bài Thái Giám
=====================================
Vệ Linh không khỏi nở nụ cười, không phải bởi vì bản thân thấy thú vị, mà còn vì nàng với Kỳ Tham đúng là tâm ý tương thông, Vệ Linh mau mau trả lời: Lần này dự định bắt sống sao?
Kỳ Tham phục hồi tin nhắn rất nhanh: Mọi người đều muốn bắt sống đem về nuôi, thế nhưng có vẻ Hoắc Tưởng lại không có ý định đó!
Vệ Linh nằm ngửa trên giường, hai tay nâng điện thoại bấm: Khả Khả còn nhỏ, không thể nhìn thấy tình cảnh máu tanh.
Kỳ Tham trả lời: Được, đã hiểu ý em!
Mấy phút sau Kỳ Tham lại gửi tới tấm hình: Trâu Bằng dẫn đầu đi trước, nối đuôi là hàng người theo sau, còn Trương Hoắc Tưởng tay không cõng Cung Khả Khả đi cuối cùng.
Vệ Linh nở nụ cười lần thứ hai: Ân… Tham thật có biện pháp.
Kỳ Tham rất hưởng thụ Vệ Linh khích lệ, lại gửi tin nhắn nói: Cung Khả Khả là thuật giam cầm sống! Đúng rồi, nhà em thế nào?
Vệ Linh trả lời: Tạm thời ổn định.
Kỳ Tham liền đáp: Thật sự kín kẽ không lỗ hổng lại hồi phục đơn giản đến cực điểm!
Vệ Linh không phản ứng Kỳ Tham nói móc, phát tin nhắn: Em quyết định ngày mai trở lại Sở Sự Vụ, gần đây nhận rất nhiều ủy thác, chủ nhiệm vừa gọi điện cho em.
Kỳ Tham lập tức hồi âm: Em có thể thích ứng nhanh như vậy sao? Em đi làm mấy giờ? Tôi tới đón em!
Vệ Linh vừa đọc suýt chút bật cười: Tham rất tích cực a!
Kỳ Tham: Lẽ nào em muốn tôi tiêu cực? Đừng tưởng cho tôi chút ít vấn đề khó thì có thể quăng tôi ra xa! Nữ thần đại nhân!
Cả người Vệ Linh nổi lên tầng da gà, đơn giản nói: Khoảng chừng tám giờ rưỡi!
Kỳ Tham nhắn: Biết rồi. Bây giờ tôi phải vùi đầu theo đội ngũ bắt thỏ! Vệ Linh, sáng mai tám giờ rưỡi gặp!
Vệ Linh nắm chặt điện thoại, đọc tin nhắn lại một lần nữa mới an tâm mỉm cười ngủ trưa.
Trước giờ cơm tối, Vệ nhị gia từ công ty trở về, cùng vợ và con gái ăn cơm. Lúc đầu một nhà ba người ai cũng trầm mặc, sau đó mẹ Vệ không nhịn nổi bắt đầu tìm đề tài nói chuyện với chồng và con gái, Vệ Linh trả lời câu được câu không. Cuối cùng Vệ nhị gia cũng hỏi chuyện trưa hôm nay, nghe vợ thuật lại lời con gái nói, ông mới nhìn Vệ Linh, chậm chạp lên tiếng: “Hôm nay công ty có cuộc họp nhất định ba phải tham dự, làm khó hai người ở nhà chịu mọi áp lực.”
“Tiểu Linh chưa từng trực tiếp nói chuyện với anh cả và a Tân như hôm nay, bởi vì vấn đề 40% cổ phần mang theo hai mặt. Người chịu đựng áp lực lớn nhất chính là con gái.” Mẹ Vệ hiền lành nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vệ Linh, vừa đau lòng vừa kiêu ngạo nói.
Vệ nhị gia làm sao không biết gần đây tâm tình con gái bị xung kích quá lớn, thở dài một hơi, gắp miếng thịt bỏ vào chén nàng, nói rằng: “Ngày mai muốn đi làm sao? Hôm nay căng thẳng hơn nửa ngày, buổi tối phải nghỉ ngơi sớm một chút, từ từ hãy nhận vụ án, chậm rãi điều chỉnh trạng thái.”
“Dạ, con biết, cám ơn ba ba.” Vệ Linh trả lời.
Bữa tối gia đình coi như kết thúc trong bầu không khí tạm được, Vệ Linh cũng không hỏi Vệ nhị gia thấy như thế nào về việc bác cả đòi ra riêng, nói chung chuyện kế tiếp cứ thuận theo tự nhiên. Trên đường đi về tiểu biệt thự, Vệ Linh nhìn thấy Ctirus nằm ở vườn hoa, hình như tâm tình nó không tốt lắm, nàng tính toán hôm nào dẫn nó ra ngoài tản bộ.
Buổi sáng hôm sau, vội vàng dùng bữa sáng, Vệ Linh cầm túi công văn tối qua đã chuẩn bị kỹ càng đi ra ngoài. Citrus nằm nhoài trước cửa nhìn nàng vội vã lập tức hưng phấn đuổi theo, phóng như bay ra ngoài cửa lớn.
Kỳ Tham đứng trước đầu xe bên đường, mặt đầy ý cười nhìn một người một chó lần lượt bước tới: “Ơ! Trạng thái Vệ luật sư không tệ, còn định dẫn theo bảo tiêu đi làm?”