Mấy ngày sau khi Trương Hoắc Tưởng nói với Trâu Bằng những lời đó, Kỳ Tham và Vệ Linh vẫn còn trong giai đoạn nghi ngờ lẫn nhau, vợ chồng thầy Tôn từ nước ngoài trở về. Cung Khả Khả sống nhờ ở Kỳ gia chính thức gặp mặt người chăm sóc nuôi nấng mình trong tương lai.
Chuyện này cũng khá quan trọng, nên cùng ngày không chỉ có Kỳ Tham và Trâu Bằng dẫn Cung Khả Khả tới nhà thầy Tôn, đương nhiên hộ tống không thể thiếu Trương Hoắc Tưởng và Phú Tường. Vợ chồng thầy Tôn đặc biệt nhớ mọi người, từ sớm đã gọi điện cho Vệ Linh, nói nàng nhất định phải đến.
“Tại sao trễ rồi mà Vệ Linh còn chưa tới?” Trương Hoắc Tưởng đem quà mọi người mang tới để vào góc phòng, sau đó bắt đầu bảo vệ dĩa đồ ăn vặt mà vợ thầy Tôn mang từ nước ngoài về, thuận tiện không có ý tốt khiêu khích Kỳ Tham.
Kỳ Tham đối với việc Trương Hoắc Tưởng nhiều chuyện hết sức xem thường: “Mình làm sao biết.”
Ở ngoài cửa Tiểu Lan theo thầy Tôn nói chuyện với Cung Khả Khả đột nhiên hướng vào trong nói lớn: “Đến rồi, đến rồi!”
Kỳ Tham nghe vậy suýt chút nữa nhịn không được đứng bật dậy, nhưng chưa kịp nhìn thấy Vệ Linh đã bị người bạn quá đức hạnh lên tiếng trào phúng, đồng thời có một bóng người quen thuộc phong thái yểu điệu phiêu vào.
“Ha ha… Không phải người Tiểu Tham kỳ vọng đâu nha!” Trương Hoắc Tưởng gian xảo cười cười.
“Đã lâu không gặp miệng vẫn thối như vậy.” Sau khi Tô Oánh lấy kính râm xuống càng hiện ra phong thái thành thục mị lực, cô không hề do dự, trực tiếp châm biếm lại.
Hai bên khóe miệng Kỳ Tham kéo rộng hết cỡ: “Tin tức của cô đúng thật rất tinh thông, là ai gọi cô tới?”
Tô Oánh không chút khách khí ngồi xuống ghế gỗ kế bên Kỳ Tham, cúi đầu miêu tả đường viền kính râm, đùa bỡn: “Cô còn không thấy ngại khi hỏi tôi câu này? Chuyện của tiểu Khả tốt xấu gì cũng do tôi phát hiện, phần kết mà không gọi tôi, cô tính toán cái gì?”
Kỳ Tham thiếu nhẫn nại lườm Tô Oánh, không chịu trách nhiệm qua loa nói: “Há, tôi quên!”
Tô Oánh cũng liếc mắt trở lại, một tay uốn cong, cùi chỏ khoát lên bả vai Kỳ Tham, nửa cười hỏi: “Có điều tôi nghe nói, cô với Vệ Linh đang xảy ra mâu thuẫn? Như thế nào nha, tiếp theo có dự định gì? Sẽ phân ly?”
“Cám ơn cô quan tâm!” Khóe mắt Kỳ Tham run dữ dội hơn: “Tôi với nàng còn chưa đi tới bước đó!”
Tô Oánh không ngại, thấp giọng nói bên tai Kỳ Tham: “Những ngày qua cô có nghe gì không? 3 anh em Vệ gia đang nháo muốn tách ra ở riêng.”
“Ồ?” Kỳ Tham nghe vậy đầu tiên hướng mắt về phía Trâu Bằng: “Em biết chuyện này không?”
Trâu Bằng cười nói: “Có nghe thấy, hình như do Vệ đại gia khởi sướng, tuyên bố phải phân rõ ranh giới với Vệ nhị gia và Vệ tam gia, chia gia tài. Có lẽ đây là hậu quả sau cuộc họp cổ đông vừa rồi!”
“Hiện tại thế nào?” Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu Kỳ Tham chính là tình cảnh của Vệ Linh.
Tô Oánh nhàn nhã phân tích: “Một gia tộc lớn như vậy, chuyện chia gia tài không phải một ngày hai ngày có thể làm rõ ràng. Tôi có hỏi thăm, hình như Vệ gia chưa bao giờ xuất hiện tình trạng này, anh chị em trong gia đình nhiều hơn nữa, cũng đều sống chung một chỗ, lần này đột nhiên muốn ở riêng, gia sản, cổ phần, nhiều chuyện sau đó… Cần phải tính toán cẩn thận.”
Tiếng Tiểu Lan lại truyền vào: “Tới rồi, tới rồi!” Cung Khả Khả cũng theo học vẹt: “Tới rồi, tới rồi!”
Lần này lòng Kỳ Tham nhảy lên, đang muốn khẳng định có phải Vệ Linh hay không? Uốn mặt một cái, liền thấy Vệ Linh mặc áo gió màu bạc nắm tay nhỏ Cung Khả Khả, che khuất hơn nửa ánh sáng xuyên vào phòng, đoan trang ưu nhã bước vào.
Hai bên vừa đối mắt, vốn dĩ vẻ mặt Vệ Linh ôn hòa không biết tại sao lại chuyển qua hơi trầm.
Kỳ Tham thấy thế, nghĩ thầm nữ nhân này có ý gì? Mấy ngày không gặp, không thể ôn nhu một chút sao? Thế nhưng Trương Hoắc Tưởng và Trâu Bằng ở đối diện liều mạng chỉ vào Kỳ Tham, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cánh tay! Cánh tay!”
Tô Oánh rất tự đắc cười cợt, hoàn toàn không để ý, chỉ mấy giây thì tầm mắt của tất cả mọi người đều đặt vào cánh tay cô đặt trên vai Kỳ Tham, hai ngón tay cầm kính râm quơ quơ với Vệ Linh, thản nhiên nói: “Buổi sáng tốt lành, Vệ Linh.”
“Đã lâu không gặp, chào buổi sáng, Tô Oánh.” Sắc mặt Vệ Linh khôi phục bình thường, cùng những người khác chào hỏi, không thèm nhìn Kỳ Tham bận rộn đẩy tay Tô Oánh xuống. Nàng đi vào trong sảnh, đem quà đặt lên bàn, ngừng lại một chút, mới nói với vợ thầy Tôn đang tiến vào: “Sư mẫu với thầy về nước, con rất cao hứng, nhưng gần đây gia đình con xảy ra khá nhiều chuyện, con phải về xử lý, hôm nay không thể ở lại ăn cơm. Con sẽ tới thăm thầy với sư mẫu sau… Khả Khả là đứa nhỏ ngoan, xin nhờ hai người tốn thêm tâm tư dạy dỗ, có gì cần con hổ trợ, cứ gọi cho con.
Vợ thầy Tôn hòa ái nói: “Việc của tiểu Khả con cứ yên tâm đi. Con bận rộn sư mẫu cũng không giữ con ở lại, cứ lo công chuyện của mình. Người trẻ tuổi buồn phiền đặc biệt nhiều, phải cố gắng.”
“Con biết, cám ơn sư mẫu.” Vệ Linh gật đầu, liền nhắc chân đi ra ngoài.
Trương Hoắc Tưởng lập tức nháy mắt ra hiệu với Kỳ Tham: “Đi đi…”
Trên thực tế không cần Trương Hoắc Tưởng chỉ dẫn, Kỳ Tham chỉ cau mày trì độn vài giây liền gọn gàng đứng lên đuổi theo, hiển nhiên Vệ Linh không có ý tứ dừng chân, khi cô chạy ra khỏi nhà thì nàng đã bước lên cầu. Kỳ Tham vội vã lớn tiếng gọi tên nàng, thấy nàng dừng bước mới nhanh chân chạy tới bên cạnh, kéo tay nàng thở hổn hển hỏi: “Sao vừa tới đã đi rồi?”
“Nhà em có việc.” Vệ Linh không nhìn thẳng Kỳ Tham, nhàn nhạt đưa mắt nhìn dòng nước dưới cầu nhẹ giọng trả lời.
“Tôi nghe nói… Bác cả em ồn ào muốn ở riêng?” Kỳ Tham hỏi ngược lại: “Ba em có thể xử lý tốt không?”
Vệ Linh lắc lắc đầu, không biết Kỳ Tham có ý gì, nhìn cô, âm thanh không lớn lên tiếng: “Tham hỏi chuyện này là muốn từ chỗ em biết chút ít gì đó, đúng không?”
“... Em coi… Tôi chỉ đơn thuần lo lắng cho em. Em lại dùng tư tưởng khác hoài nghi tôi.” Kỳ Tham buông cổ tay Vệ Linh ra, ngưng tụ lông mày nói: “Tôi còn tưởng lần trước chúng ta đã nói đủ rõ ràng!”
Vệ Linh có chút tự trách cùng khổ sở buông tầm mắt, áy nói nói: “Xin lỗi… Có lẽ gần đầy trong nhà thật sự… Được rồi em không giải thích. Chuyện trong nhà chắc chắn sẽ xử lý tốt, Tham không cần lo lắng cho em.”
Kỳ Tham thở dài, đặt hai tay lên vai Vệ Linh xoay người nàng hướng về mình, khẩu khí không tự chủ mềm nhũn: “Được rồi, chuyện gia đình em không muốn tôi nhúng tay cũng bình thường. Thế nhưng dáng vẻ đừng không vui và thương tâm như hiện giờ. Em có biết em càng như vậy, tôi càng muốn cho người nhà em thêm một cước hay không?”
“Không cần.” Vệ Linh hơi tức giận rất nhanh nhìn Kỳ Tham: “Chỉ cần Tham nhúng tay, chắc chắn không phải chủ ý gì tốt.”
Kỳ Tham không nhịn được châm ngôn nhắc lại: “Bởi vì mỗi lần nhà em đều tìm cách tính toán nhà tôi!”
“... Được rồi.” Vệ Linh không muốn cãi với Kỳ Tham, hơi mệt xoay người dự định rời đi.
Kỳ Tham mau mau kéo nàng lại lần nữa: “Này này này, gần đây tại sao em lại nóng giận như vậy? Trạng thái em không phải rất tốt, tôi đưa em về.”
Vệ Linh nói ‘Không cần’, thế nhưng Kỳ Tham bắt đầu tức giận, nàng mới không tình nguyện bổ sung một câu: “Em không biết… Hôm nay Tô Oánh cũng đến.”
Kỳ Tham sững sờ, chợt hiểu rõ tại sao mấy phút vừa rồi tâm tình Vệ Linh không đúng, chắc vì lúc nãy vừa vào nhà đã thấy Tô Oánh thân thiết gác tay lên người mình, liền nở nụ cười, không nói lời nào kéo nàng vào lồng ngực. Tiếp xúc ‘Nhuyễn ngọc ôn hương’, loại cảm giác thân mật đã lâu không có đánh mạnh vào lòng, nhỏ giọng nói bên tai Vệ Linh: “Nói thật tôi cũng không biết tại sao Tô Oánh có mặt ở đây. Có điều, trong thời gian chúng ta giận dỗi tôi không hề nghĩ tới người khác. Phương diện này, em đã nói tin tưởng tôi có đúng hay không?”
Vệ Linh nhẹ nhàng thở dài, để mặc Kỳ Tham ôm mình, nhưng cả bụng oan ức không chỗ kể ra: “Em tin tưởng Tham sẽ không cùng nữ nhân khác thân thiết, nhưng từ khi Tham mất trí nhớ, ai tới gần Tham cũng không kiên quyết từ chối. Bất kể như thế nào cũng phải cho em có quyền lợi lo lắng đề phòng và… Ghen tuông chứ.”
“Được, tôi hiểu.” Kỳ Tham nhẹ giọng dụ dỗ: “Tôi sẽ tận lực tránh khỏi những nữ nhân có tư tưởng xấu, mãi đến khi triệt để ngăn chặn, em phải tin tưởng tôi mới được.”
Vệ Linh nghe vậy dừng một hồi lâu, dự định xác nhận với Kỳ Tham, đột nhiên ôn hòa nói: “Không tốt.”
“Cái… Cái gì?” Kỳ Tham kéo nàng ra một khoảng cách nhỏ, chăm chú nhìn vào mắt nàng: “Tại sao không tốt?”
Vệ Linh rất chắc chắn nhìn Kỳ Tham: “Em đã nghĩ qua, hình như trên phương diện tình cảm đều là em thỏa hiệp, chỉ cần Tham giải thích qua loa một chút, thì em sẽ tiếp nhận và thông cảm, vì lẽ đó Tham không hề ghi nhớ… Chắc do… Do em thích Tham trước, nên Tham đối với vấn đề này không hề có ý tứ e dè.”
“Ây… Không phải.” Kỳ Tham vội vã giải thích: “Em cẩn thận suy nghĩ lại đi, cũng có rất nhiều thời điểm tôi phải trả giá rất nhiều, lúc em cùng cái tên Tra gì đó gặp gỡ, tôi ăn chua không ít. Nhưng khi em nói rõ, tôi có hoài nghi gì thêm không?”
Vệ Linh trả lời: “Lần đầu tiên em với Tra Đằng Nguyên gặp nhau hình như lúc đó hai chúng ta không có quan hệ gì. Nhớ không lầm Tham còn nói hắn là người đàn ông tốt. Đồng thời hắn với em không giống Tham với Tô Oánh, không hề tú ân ái trên tiết mục tạo scandal.”
Hai tay Kỳ Tham chống nạnh: “Đúng vậy đúng vậy! Tôi nhớ em cùng tên đó cũng không vui vẻ gì, không phải còn ríu rít ríu rít khóc với tôi sao? Còn chạy lên đỉnh núi uống rượu… Bây giờ nghĩ lại có phải lúc đó em đã yêu tôi rồi đúng hay không? Nên thời điểm đó em chủ động giải thích với tôi, tôi còn có thể nói cái gì!”
“Cái người này! Tham hình dung em thành dáng vẻ gì rồi?” Trong nháy mắt Vệ Linh tức giận đỏ mặt: “Coi như lúc đó Tham không thích em, nhưng em vẫn cho rằng nói rõ với Tham là chuyện tất yếu, đây chính là phụ trách với tình cảm của chính mình. Còn Tham, đã bao giờ chủ động giải thích vấn đề tình cảm giữa Tham với người khác?”
“Vừa nãy không phải tôi mới giải thích sao?”
“Với em thì đây chỉ là lời nói qua loa tìm cớ mà thôi!”
“... Được! Coi như Vệ đại luật sư đều đúng. Như vậy dưới cái nhìn của em, cảm tình có chút mâu thuẫn đã biến thành sự thật, em nói xem em muốn xử lý như thế nào? Muốn tôi làm thế nào bồi thường cho em? Có muốn giống như lần trước sau khi tôi quay tiết mục giải trí với Tô Oánh… Ở biệt thự của hai chúng ta… Cùng nhau thảo luận và thảo luận hay không?”
“Tham…” Dù ai nghe cũng hiểu Kỳ Tham đang có ý đồ xấu, lại hồi tưởng đêm đầu tiên của hai người, mặt Vệ Linh lập tức biến thành cà chua: “Được, em nói không lại Tham, em biết ai yêu trước thì người đó thua!”
Mắt thấy người yêu thẹn quá hóa giận thật sự muốn rời khỏi, Kỳ Tham mau mau thu lại thái độ cà lơ phất phơ, bước lên ôm Vệ Linh từ phía sau: “Được rồi, được rồi! Tôi chịu thua, Vệ đại luật sư! Tôi thành khẩn xin lỗi, vẫn không được? Sau này sẽ nghe lời em! Rốt cuộc em muốn tôi làm gì mới bằng lòng tha thứ, nối lại tình xưa đây? Chỉ cần em nói ra, tôi sẽ làm, được không?”
Vệ Linh trầm mặc một chút, sau đó hỏi: “Thật sự đều nghe em?”
Dự cảm xấu xuất hiện, Kỳ Tham chọn lông mày, nhưng vì nụ cười của giai nhân, chỉ có thể nhắm mắt trả lời: “Đúng vậy!”
Vệ Linh tháo hai tay Kỳ Tham ở bên hông mình ra, xoay người lại đánh giá cô một lượt, tiếp theo đoan trang nghiêm túc: “Em nhớ trước đây không lâu Tham nói em là nữ nhân không biết làm nũng.”
“Hả?” Kỳ Tham bắt đầu cảm thấy buồn bực, không hiểu đáp một tiếng: “Thật giống đã từng nói…”
“Trước khi Tham mất trí nhớ là em thổ lộ trước, sau khi Tham mất trí nhớ cũng là em bắt đầu lại từ đầu theo đuổi Tham.” Vệ Linh trịnh trọng nói tiếp: “Em không biết mình chủ động theo đuổi Tham hai lần, Tham có cảm thấy em là người tùy tiện hay không? Nhưng em tự nguyện…”
“Tôi biết.” Kỳ Tham vội vàng gật đầu: “Tôi biết, phương diện này tôi rất xin lỗi, Vệ Linh. Ở hai giai đoạn đó chắc chắn em có rất nhiều khó xử và oan ức.”
“Vì lẽ đó…” Vệ Linh nhìn Kỳ Tham, đưa ra quyết định: “Em nghĩ… Đã tới lúc Tham theo đuổi em một lần.”
“Hả…?” Cả người Kỳ Tham cứng đờ.
Nhưng Vệ Linh không hề có ý đùa giỡn, rất ôn hòa đứng đắn đáp lại ngạc nhiên của Kỳ Tham: “Trước đây bên cạnh em không thiếu người theo đuổi, nhưng cuối cùng em lại không có được cảm giác… Người mình yêu theo đuổi. Nên… Tham nghĩ em tùy hứng cũng được, hoặc một kiểu làm nũng cũng không sao… Trong lúc chúng ta ở trạng thái chiến tranh lạnh, chủ động theo đuổi em một lần.”
Đáy lòng Kỳ Tham bị lời nói kiên cường xen lẫn nhu nhược đụng tới phát đau, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, dùng tay lau mặt nói: “Ai! Vệ Linh em là người không biết cách làm nũng a!”
“Khả năng là vậy.” Vệ Linh cúi đầu không phản đối: “Từ nhỏ tới lớn, em đều nghĩ chỉ cần mình đủ tự tin độc lập là tốt rồi, ai biết sẽ gặp được Tham, nữ nhân khiến em không cách nào buông tay.”
Kỳ Tham ôm Vệ Linh vào lòng lần nữa: “Tôi cũng không nghĩ mình sẽ gặp em, người khiến tôi không thể nào bỏ xuống.”
Vệ Linh rất nhanh rời khỏi ôm ấp, có chút quật cường nói: “Nếu như vậy, bắt đầu từ ngày mai, em chờ mong Tham tới theo đuổi.”
“Này…” Kỳ Tham nổ lực tóm nàng lại nhưng không thực hiện được, nhất thời buồn cười hỏi: “Lẽ nào em muốn tôi bắt đầu từ con số không? Chạm cũng không được?”
Vệ Linh hỏi ngược lại: “Theo đuổi một người chẳng lẽ không phải bắt đầu từ số không sao?”
“... Vậy nếu biện pháp tôi theo đuổi không hợp với em, có phải em nhân cơ hội này cắt đứt quan hệ?” Không biết làm sao Kỳ Tham lại có cảm giác đã nhảy vào cái hố Vệ Linh đào sẵn, mau mau hỏi rõ hậu quả mới suy nghĩ bước kế tiếp.
Vệ Linh lộ ra nụ cười trăm phần trăm khuynh quốc khuynh thành: “Em cũng không biết cái gì mới là hợp, cái gì là không hợp, thế nhưng, không theo đuổi chắc chắn sẽ không biết có thể hợp hay không… Kỳ Tham?”
Lúc này Kỳ Tham mới tỉnh ngộ, nữ nhân này rất thông minh, không khỏi mỉm cười: “Được! Nhất định tôi sẽ theo đuổi em! Hơn nữa chắc chắn sẽ truy tới tay! Em chờ tiếp nhận tiến công mãnh liệt của tôi đi!”
Vệ Linh nghe Kỳ Tham tuyên bố hùng hồ, nghiêng mặt đi, ý tứ không tốt lắm mím môi nở nụ cười.
Kỳ Tham bị vẻ đẹp tuyệt trần hấp dẫn, kéo tay Vệ Linh, dùng tốc độ sét đánh hôn xuống môi nàng, trước sự ngạc nhiên của người yêu, biện giải: “Em nói rồi, ngày mai bắt đầu theo đuổi. Còn bây giờ em vẫn là người yêu của tôi.”
Vệ Linh bất đắc dĩ nhìn Kỳ Tham: “Ồ… Nhưng bây giờ em phải đi.”
“Chuyện trong nhà, em thật sự muốn tham dự xử ký, sẽ không có vấn đề gì chứ?” Kỳ Tham biết phương diện tình thân nàng luôn nhường nhịn và mềm yếu, chung quy cô vẫn cảm thấy không yên tâm: “Ít nhất để tôi đưa em về.”
Vệ Linh ôn hòa khẽ lắc đầu, đưa tay giúp Kỳ Tham chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng: “Em không sao! Có thể trong quá khứ em thiếu dũng khí và quyết đoán mà Tham có, đã tới lúc em phải học cách đối mặt và dũng cảm xử lý. Tham tin tưởng em, em sẽ làm tốt, đồng thời cố gắng giảm bớt khả năng hai bên gia đình chúng ta xung đột, được chứ?”
“Đương nhiên tôi tin tưởng em thế nhưng tôi sợ em sẽ bị tổn thương.” Kỳ Tham nâng mặt Vệ Linh lên, nghiêm túc hôn môi dưới nàng: “Cảm thấy không gánh vác được nhất định nhất định phải nói với tôi. Lần này tôi cam đoan, chỉ giúp em giải quyết vấn đề, tuyệt đối không có mục đích khác.”
Vệ Linh gật đầu: “Em biết rồi.” Nói xong dùng mu bàn tay của mình đụng mu bàn tay Kỳ Tham, bình yên mỉm cười xoay người đi về phía bãi đậu xe dưới hàng cây đại thụ.
Kỳ Tham đứng trên cầu nhìn Vệ Linh đoan trang mở cửa xe ngồi vào. Xe nhanh chóng rời đi, cô vẫn đứng đó nhìn, mãi đến khi xe khuất bóng. Lúc này mới bỏ hai tay vào túi quần, nét mặt không nỡ.
Trương Hoắc Tưởng trốn sau cửa nghe trộm nhìn bóng lưng Kỳ Tham, che miệng vì sợ mình bật cười thành tiếng, sau đó dùng sức đập đập vai Trâu Bằng: “Trò hay! Có trò hay để xem!”
Trâu Bằng cười khổ: “Yêu cầu của Vệ Linh vượt xa người thường, lần này chị họ thê thảm!”
“Có được thu hoạch ngoài dự tính, quả thật phải cám ơn đại minh tinh giúp đỡ hơn nữa còn diễn xuất quá hay.” Trương Hoắc Tưởng nháy mắt với Tô Oánh đang nhàn nhã ngồi đó: “Đa tạ cô ra tay trượng nghĩa.”
Tô Oánh khinh thường khẽ hừ: “Vốn dĩ tôi nghĩ trong cơn tức giận Vệ Linh sẽ nói chia tay.”
“Cô yên tâm, cho dù Vệ Linh ghen tới mức nào cũng không bao giờ nói chia tay.” Trương Hoắc Tưởng siêu cấp chắc chắn cười nói: “Kỳ Tham cũng vậy, coi như hai người đó lời ra lời tuyệt tình, cũng sẽ không nói ra hai chữ kia.”
Tô Oánh chịu không được nói một câu: “Càng nghe càng khiến người ta khó chịu.”