Vệ Linh hốt hoảng đứng dậy, cả người tê cứng vì ngồi bất động quá lâu, nhưng lúc này cố gắng đè sự khó chịu xuống, vươn tay lấy điện thoại trong túi của mình, nhìn màn hình hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Phú Tường và Trương Hoắc Tưởng, lòng nàng hoảng loạn, tay run rẩy gọi lại.
Vệ Linh vừa gọi, Trương Hoắc Tưởng lập tức nhận: “Vệ Linh? Làm gì tới giờ mới gọi cho tôi? Cô với Kỳ Tham cãi nhau sao? Kỳ Tham té xỉu bên ngoài Vệ thị, Phú Tường đưa cậu ấy vào bệnh viện, nhưng sau khi tỉnh lại không nói gì hết một mình đi ra ngoài, điện thoại vẫn để trong phòng bệnh… Cô biết cậu ấy ở đâu không? Tôi thấy tình trạng cậu ấy không ổn, có phải xảy ra chuyện gì…”
Vệ Linh chỉ nghe Trương Hoắc Tưởng nói mấy câu, lòng nàng giống như trào ngược, nhất thời không để ý tới lễ phép hay khách khí, lên tiếng cắt ngang: “Bây giờ tôi sẽ đi tìm Kỳ Tham… Có thể cô ấy ở… Ở tiểu biệt thự của chúng tôi… Hoắc Tưởng cô đừng gấp, hãy nói ba mẹ Kỳ Tham yên tâm, tôi lập tức đi xác nhận!”
Không chờ Trương Hoắc Tưởng trả lời, Vệ Linh trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện, nôn nóng tìm chìa khóa xe, cũng không có tâm tình giải thích với Vệ Duyệt, mau mau bước ra ngoài lấy xe.
Vệ Linh điều khiển xe chạy như bay trong màn mưa, tiếng ma sát khi nước mưa chạm vào thân xe ngờ ngợ vang lên, nàng không có cách nào khắc chế bản thân không nhớ tới đêm Kỳ Tham gặp tai nạn. Vệ Linh không ngừng vuốt mắt để bản thân đừng khóc, nàng sợ ảnh hướng tầm nhìn, trong lòng tự an ủi chắc chắn Kỳ Tham không có việc gì!
Hối hận, lo lắng, tâm tình sợ sệt suýt chút nữa đánh tan phần kiên cường nhỏ nhoi còn sót trong nàng. Rốt cuộc xe cũng tới tiểu biệt thự, Vệ Linh mau chóng xuống xe chạy tới cổng lớn, nhìn vào bên trong đèn đuốc sáng chưng, trên cổng vẫn còn treo chùm chìa khóa, cuối cùng tâm nàng mới chậm rãi lắng đọng.
Đẩy cổng đi vào, Vệ Linh bước trên con đường đá, vừa đi vừa suy nghĩ làm sao giải thích với Kỳ Tham về hành vi kích động của mình lúc chiều, nên xin lỗi thế nào cô mới tha thứ… Xoắn xuýt, bất an, càng gần cửa lớn nàng càng thấp thỏm.
Ánh đèn trong phòng ngủ nhu hòa, cửa khép hờ, tay Vệ Linh đặt trên nấm cửa, tận lực nhỏ tiếng bước vào, Kỳ Tham ngồi ngoài ban công đưa lưng về phía nàng, thân thể cao lớn hơi cong lại, không động tĩnh ngồi đó.
Bởi vì nhìn thấy Kỳ Tham, xác định là cô, tâm tình Vệ Linh yên ổn được phần nào nhưng lại trở nên phức tạp, đứng đó do dự, một lúc sao nhỏ giọng nói: “Kỳ… Kỳ Tham. Tham chạy tới đây không nói với Hoắc Tưởng và mọi người… Các nàng lo lắng rất nhiều.”
“Vì vậy nên em tới tìm tôi?” Kỳ Tham không chần chờ hỏi ngược lại, cũng không nhiệt tình như thường ngày chào đón nàng, cô vẫn giữ nguyên tư thế, không thèm quay đầu, trong giọng nói đầy sự lãnh đạm.
Phản ứng của Kỳ Tham làm lòng Vệ Linh đau nhói, cắn môi, âm thanh càng thấp hơn: “Em đoán Tham tới đây… Xin lỗi Kỳ Tham, hôm nay là em sai, em không nên dùng thái độ đó đối với Tham, lại càng không nên… Không nên đánh Tham. Xin lỗi, đừng tức giận được không?”
“Mỗi lần có chuyện xảy ra, em cũng thế này đúng không? Mỗi lần đều không chịu nhìn nhận tôi mới là nạn nhân bị người nhà em dùng mưu kế hãm hại, mỗi lần đều mặc kệ người nhà em đúng hay sai, lần nào cũng không cho phép tôi làm chuyện gì tổn thương tới gia đình em… Và đặc biệt mỗi lần như vậy em đều xin lỗi.” Từ cổ họng phát ra giọng điệu đầy bất đắc dĩ và lãnh khốc, thật giống đã thành thói quen, nhưng lại không thể tha thứ.
“Kỳ Tham…” Trong khoảnh khắc Vệ Linh không biết vì sao Kỳ Tham lại đưa ra kết luận như vậy.
Dường như biết được nghi ngờ của nàng, Kỳ Tham đứng lên xoay người lại, tay không khí lực gì vung một cái, hai quyển nhật ký dày cộm rơi trên giường. Sắc mặt nặng nề nhìn Vệ Linh trừng hai mắt nhìn mình, không kiêng kị điều gì mở miệng: “Tôi đã nhớ, toàn bộ, Vệ Linh.”
Nhịp tim Vệ Linh tăng nhanh, nhiệt độ trong phòng dần dần hạ xuống. Nhìn Kỳ Tham không biểu lộ gì nhưng cả người đều toát ra sự lạnh lẽo, nàng liều mạng ra lệnh cho bản thân không được trốn trách hiện thực, lên tiếng: “Em biết một ngày nào đó Tham sẽ nhớ lại toàn bộ… Nhưng tình huống bây giờ không vui vẻ như trong tưởng tượng của em.”
“Vui vẻ?” Kỳ Tham nhẹ nhàng hỏi ngược lại, tự giễu nở nụ cười: “Có cái gì đáng để vui vẻ? Chẳng lẽ tôi nên vui vẻ vì hôm nay cãi nhau em đánh tôi sao?”
“Xin lỗi, Kỳ Tham!” Vệ Linh hoảng loạn nói: “Em quá kích động, đánh Tham em càng không đúng. Tham đừng giận em được không?”
Kỳ Tham hơi ngiêng đầu, rất tập trung suy tư, rồi lại cười như không cười nói: “Tôi sẽ không tức giận. Ngược lại tôi đã nhìn ra, không có gia đình em, thì em là Vệ Linh của tôi, nhưng chỉ cần dính dáng tới người nhà, em chính là Vệ gia Đại tiểu thư… Vệ gia có thể tính toán gia đình tôi, tính toán với tôi ở bất cứ lúc nào, bất cứ đâu, nhưng tôi lại không thể phản kích, ở điểm này tôi không thể không cho phép em thiên vị, giống như tôi không thể cho phép ba em tùy tiện trêu đùa tôi.”
Vệ Linh vội vã giải thích: “Cũng không phải như Tham nghĩ! Lần này quả thật ba em đã làm sai, hôm nay, sau khi trở về nhà, em đã biết, ba ba đúng là… Đúng như Tham nói, từ lúc vừa bắt đầu đã muốn lợi dụng Tham… Nên em với ba đã cãi nhau ầm ĩ, ba ba không cho phép em tiếp tục giao du với Tham, em cũng không hy vọng ba ba cản trở chúng ta, nhưng Tham muốn em làm sao bây giờ? Muốn em cắt đứt với gia đình? Em rất đau khổ, Kỳ Tham…”
“Tôi không cần em làm triệt để như vậy.” Kỳ Tham đi tới chỗ Vệ Linh, bức nàng lui về sau bức tường, đưa tay nâng cằm nàng lên, nhìn nàng ở khoảng cách gần: “Chuyện giữa tôi và em, ông ta nghĩ thế nào tôi mặc kệ… Tôi chỉ biết tôi muốn em, Vệ Linh! Đồng ý với tôi, mau chóng dọn khỏi Vệ gia, về nhà với tôi, hoặc sau này hai chúng ta sẽ ở đây. Tôi không có cách nào nhìn em thống khổ bị những chuyện trong gia đình em vây quanh, tôi càng không có cách nào nhìn em mỗi khi có chuyện cũng vô điều kiện đứng bên bọn họ mà phản bội tôi!”
Hai tay Vệ Linh phủ lên mặt Kỳ Tham, khổ sở bất lực không ngừng lắc đầu: “Lời Tham vừa nói với cắt đứt quan hệ có gì khác nhau? Tham biết em không đi được bước này! Đổi lại là Tham, Tham cũng không làm được!”
“Thế này tính là gì đây?” Kỳ Tham buông Vệ Linh ra, nhíu chặt lông mày hỏi: “Tột cùng em nghĩ như thế nào hả Vệ Linh? Lần trước vì gia đình, em với tôi đã cãi nhau một trận lớn, lần này em cũng không muốn nhượng bộ nửa phần, rõ ràng vừa bắt đầu thì họ đã sai, nhưng tới bây giờ vẫn giống như tất cả đều do một mình tôi tự tư tự lợi! Em không thể an ủi tôi một cách thực tế hay sao?”
Viền mắt Vệ Linh cay cay nhìn Kỳ Tham: “An ủi thực tế? Tham chỉ biết người nhà Tham chịu tổn thương lớn thế nào, tại sao Tham không nghĩ Tham với gia đình em không ngừng đấu tranh, em phải chịu bao nhiêu dằn vặt? Đặc biệt là… Là lúc em biết Tham đưa ra lựa chọn giữa em và Kỳ gia… Tham tình nguyện quên em để giữ gìn gia đình chu toàn… Tham có biết thời điểm đó em tuyệt vọng thế nào không? Tham gặp tai nạn mất trí nhớ, chúng ta gặp lại nhưng Tham không nhớ em là ai, lòng em tan nát Tham biết không? Nhưng dù thế nào em vẫn muốn đoạt Tham về, em biết Tham trở thành như vậy em không thể trốn tránh trách nhiệm! Vậy mà tại sao… Tham không thể hiểu cho em… Nếu như em hoàn toàn vì lợi ích gia tộc thì sau khi Tham mất trí nhớ em phải hoàn toàn loại Tham ra khỏi cuộc đời em mới phải!”
Kỳ Tham thả lỏng hai tay, thái độ ngăn cách rất sâu nhìn Vệ Linh hỏi: “Thời gian tôi mất đi ký ức, ý của em là muốn tôi với gia đình em sống chung hòa bình đúng không? Em thật sự nghĩ chuyện này có khả năng sao Vệ Linh? Hay nói đúng hơn, em ở bên cạnh tôi lần nữa, tiếp xúc tôi, quan tâm tôi, lần thứ hai trở thành người yêu của tôi… Chỉ vì em muốn đánh cược một lần, cho dù có một ngày tôi khôi phục trí nhớ cũng bởi vì có em, tôi sẽ không đối phó với Vệ gia?”
“Tham đang nói cái gì?” Vệ Linh không thể tin nỗi trợn mắt nhìn Kỳ Tham: “Lẽ nào Tham nghĩ em cũng giống người nhà cố gắng lợi dụng Tham sao? Kỳ Tham! Tại sao Tham lại có thể…”
“Tôi không phải không có quyền nghi ngờ!” Kỳ Tham vô lực nở nụ cười lạnh: “Em có nhớ trước đây làm sao nghi ngờ tôi không? Em từng cho rằng việc xe em bị người khác cài đặt bom, tụi du côn truy đuổi chúng ta ở Kiến Thành… Đều do một tay tôi sắp xếp… Tôi đều nhớ tất cả, Vệ Linh. Em hoài nghi, tâm tôi cũng đau đớn vô cùng! Coi như thời gian đã trôi qua nửa năm, nhưng vừa nghĩ tới lòng liền quặn đau! Em biết không?”
Vệ Linh hơi lớn tiếng hô: “Em biết! Đương nhiên em biết! Từ khi Tham gặp chuyện, biết được Tham đau khổ lựa chọn quên em, thời điểm đó em đã biết rõ! Vì vậy em muốn cố gắng hết sức bù đắp! Gặp lại Tham là cơ hội thứ 2 của em, những chuyện em làm đều là cam tâm tình nguyện!”
“Cam tâm tình nguyện… A…” Kỳ Tham nhìn chỗ khác nở nụ cười: “Như vậy hôm nay chắc chắn em hối hận rồi chứ? Em trả giá nhưng kết quả không như mong đợi, thậm chí trái ngược.”
Vệ Linh không nhịn được khóc rống lên, khàn khàn giọng, dùng sức lắc đầu phản bác và giải thích nói: “Không có hối hận… Em không hối hận, cho dù lúc lựa chọn gặp lần nữa, cùng Tham ở phòng nhỏ vùng ngoại ô, cùng Tham leo núi nghịch nước, cùng Tham đi khắp nơi, mỗi một khoảnh khắc đều được em khắc sâu trong lòng… Để Tham lựa chọn con đường Tham muốn đi, thậm chí cùng Tham yêu nhau… Tới giờ phút này, em cũng không hối hận. Thời điểm cùng Tham… Cùng Tham chân chính là một nửa của nhau, đem bản thân giao cho Tham… Em cũng không hối hận. Nếu như… Nếu như bây giờ Tham nhớ lại tất cả, cảm thấy hối hận, chắc chắn em sẽ không dùng chuyện này làm điều kiện, tuyệt đối sẽ không… Bởi vì bước cuối cùng vẫn là em sai, nên Tham muốn chia tay… Em sẽ tôn trọng quyết định của Tham…”
Kỳ Tham đứng đó, mặc kệ đang cười lạnh, nhưng nét mặt từ từ tan rã, thậm chí có chút thẫn thờ, không biết làm sao để Vệ Linh thu hồi lại mấy câu vừa nói, càng không biết có nên tiếp tục đề tài này hay không?
Vệ Linh dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, cúi đầu nói: “Em nghĩ… Hôm nay tới đây thôi… Việc em có thể làm là chờ đợi đáp án cuối cùng của Tham… Chuyện đã xảy ra, em xin lỗi… Nhưng em yêu Tham…”
Vệ Linh nói tới đây thì run rẩy nghẹn ngào, nhìn Kỳ Tham vẫn không trả lời, nàng chống tay vào vách tường, cắn môi cố gắng không để bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nức nở gì, từng bước lảo đảo ra khỏi phòng ngủ, chậm chạp xuống lầu, tinh thần hoảng hốt ra khỏi tiểu biệt thự.
Vừa lúc Trương Hoắc Tưởng và Phú Tường lái xe chạy tới, nhìn thấy Vệ Linh mất hồn mất vía đứng trước xe mình, vội vã dừng xe, bước xuống lớn tiếng gọi nàng: “Vệ Linh! Sao lại khóc?”
“Kỳ Tham ở bên trong…” Vệ Linh chậm chạp trả lời, đưa tay mở cửa xe: “Cô ấy khôi phục trí nhớ… Nên hai người cố gắng đừng kích động cô ấy…”
Trương Hoắc Tưởng đè vai Vệ Linh: “Vệ Linh, trạng thái cô không ổn, chuyện gì xảy ra?”
“... Tôi không có chuyện gì. Tôi rất khỏe.” Vệ Linh lắc đầu âm thanh không lớn nói.
Trương Hoắc Tưởng cùng Phú Tường còn có Trâu Băng, Trịnh Tiểu Cầu nhìn nhau vài lần, lúc này kéo nàng cách xe một khoảng: “Trạng thái này còn muốn lái xe? Cô xảy ra chuyện gì, Kỳ Tham phải làm sao? Phú Tường, Tiểu Cầu, hai người dẫn Tiểu Linh tìm chỗ nghỉ ngơi đi. Trâu Bằng, theo tôi vào trong xem Kỳ Tham đang làm gì!”
Phú Tường và Trịnh Tiểu Cầu mau mau gật đầu, đỡ Vệ Linh đờ dẫn vào xe, tiếp đó nói với Trương Hoắc Tưởng ‘Có gì liên lạc’, rồi rời khỏi.
Nhìn xe chạy khuất bóng, Trương Hoắc Tưởng với Trâu Bằng mới quay đầu nhìn đèn đuối sáng trưng bên trong biệt thự, sau đó nói: “Cậu đi mua vài món ăn, mua thêm ít rượu mang về, tôi nghĩ bây giờ tâm tình của Kỳ Tham chắc chắn không ổn, tôi vào thăm dò trước, sau khi cậu về cái gì cũng đừng nói, tối nay chỉ làm tốt công việc uống rượu!”
“Đúng là bạn tốt của chị họ! Chỉ mong chị ấy đừng xảy ra chuyện gì là tốt rồi!” Trâu Bằng cảm thán, không tiếp tục dài dòng nhanh chóng lái xe đi mua đồ. Khuya hôm đó, đã là nửa đêm mà bên trong một tầng của tiểu biệt thự vẫn sáng đèn. Cả người Kỳ Tham đều là mùi rượu đẩy em họ nằm nhoài trên ghế sô pha, ‘Này này’ hai tiếng, nói năng hơi mơ hồ: “Mới uống hai ba ly… Đã nằm xuống rồi?”
Trương Hoắc Tưởng ở đối diện vỗ bàn tay Kỳ Tham, cũng có chút mê mê trừng cô nói: “Tửu lượng Trâu Bằng không được, cậu để hắn ngủ đi… Vòng thứ hai! Tới đây, hai chúng ta tiếp tục…”
“Tiểu Bằng không uống, mình cũng không muốn uống, lại muốn ói ra.” Kỳ Tham biết rõ tửu lượng của mình, vội vã xua tay từ chối lon bia Trương Hoắc Tưởng đưa qua.
Trương Hoắc Tưởng ợ hơi, nặng nề bỏ lon bia xuống bàn: “Cậu đó không phải luôn biết chừng mực sao? Tại sao lại mắng Vệ Linh khóc?”
“Mình không mắng nàng!” Kỳ Tham tràn đầy mùi rượu reo lên: “Tự bản thân nàng nói một tràn rồi chạy đi… Liên quan gì tới mình!”
Trương Hoắc Tưởng hừ lạnh: “Vệ Linh là nữ nhân của cậu? Mịa nó! Người của mình khóc còn không biết chạy theo hống, cậu quá kém cỏi!”
“Ai kêu nàng làm sai! Nàng đùng đùng mắng mình còn đánh mình, người vô liêm sỉ như cậu tại sao không nói nàng?” Kỳ Tham mạnh miệng mắng.
Trương Hoắc Tưởng nói: “Vì cậu là bạn mình, cậu làm sai nhất định mình phải nhắc nhở, Vệ Linh là bạn gái cậu, cũng coi như là bạn mình, nhưng mình không thể chỉ trích nàng cái gì, hơn nữa hai người mâu thuẫn phải tự mình giải quyết mới đúng!”
“Hừ! Nói rất êm tai!” Kỳ Tham phun ra mùi rượu ngửa đầu oán giận: “Nói trắng ra đây chính là tính khí Đại tiểu thư! Bình thường nàng rất có tri thức, hiểu lễ nghĩa thận trọng đoan trang nhưng chỉ cần liên quan tới Vệ gia… Nàng sẽ hoàn toàn biến thành người khác, hận không thể tức chết mình mới bỏ qua! Lúc nãy còn nói nếu như mình muốn chia tay cũng tôn trọng quyết định của mình… Đệt! Mình muốn chia tay lúc nào? Nói làm như mình bắt nạt nàng! Có bản lĩnh thì nói chia tay đi!”
“Chặc chặc xem cậu nói cái gì kìa… Nếu Tiểu Linh chủ động nói chia tay, cậu đồng ý không?” Trương Hoắc Tưởng liếc mắt hỏi.
Kỳ Tham phủi khóe miệng, dùng ngón tay bóp gò má suy nghĩ, sau đó làm bộ không để ý tiêu sái vẫy vẫy tay: “Tại sao không đáp ứng! Nàng dám nói chia tay chứng tỏ nàng không cần mình rồi! Dựa vào cái gì mình phải khóc lóc van nài.”
“Ồ?” Trương Hoắc Tưởng siêu cấp hưng phấn vỗ bàn, dùng ngón tay chỉ vào mũi mình lớn tiếng hỏi: “Nói như vậy nếu hai người chia tay, mình có thể theo đuổi Vệ Linh đúng không?”
Kỳ Tham chụp cái gối ném vào người Trương Hoắc Tưởng, mắng lớn: “Lăn chỗ khác! Đừng mơ tới! Coi như chia tay! Vệ Linh cũng là nữ nhân của mình!”
“Ai nha nha…” Tuy say rượu nhưng tay mắt vẫn lanh lẹ, đúng lúc chụp cái gối bay thẳng tới, Trương Hoắc Tưởng ức mồ hôi lạnh cười: “Cậu! Cái người này đúng là không có cách nào câu thông! Nếu chia tay, cậu với Vệ Linh không còn bất cứ quan hệ gì! Ai theo đuổi nàng, nàng quen với ai, cậu cũng không quản được.”
Kỳ Tham nghe vậy suýt chút nữa đứng lên lật bàn: “Nói láo! Không phải vẫn chưa chia tay sao?”
“Không muốn thì phải lo mà gìn giữ có được hay không?” Trương Hoắc Tưởng bỏ cái gối qua một bên, cầm lon bia lạnh uống một hớp, nói tiếp: “Cậu hãy suy nghĩ một cách khách quan, Vệ Linh không nợ cậu cái gì, cảm tình không nên nói đúng sai, mới bắt đầu là cậu muốn quên người ta trước… Ai! Đừng nói với mình về vấn đề ân oán giữa hai gia tộc, Vệ gia sai, Vệ Linh mang họ Vệ nhưng là bạn gái cậu. Cậu có đúng cũng không thể bắt nàng phải đứng bên cạnh vỗ tay khen cậu làm rất đúng rất hay. Thời gian cậu mất trí nhớ, mình ở bên cạnh nhìn rất rõ ràng, có thể chứng mình nàng rất khổ, không thể vì nàng làm cậu buồn thì nàng phải trả giá toàn bộ chứ. Mắng cậu vài câu thì làm sao? Đánh cậu bạt tai thì làm sao? Nếu không phải đánh không lại cậu, mình đã muốn cho cậu ăn đòn vì đức hạnh của cậu từ lâu rồi!”
“... Ai…” Kỳ Tham bị Trương Hoắc Tưởng nói tới không thể phát tính khí, rất khổ não cũng rất buồn ngủ, một tay chống trên bàn, một tay xoa mặt rơi vào vực sâu buồn bực.
Trương Hoắc Tưởng tiếp tục uống bia: “Ôi chao, yêu thích một người là không có cách nào phân biệt đúng sai, mình vẫn luôn nghĩ như vậy. Huống hồ, Vệ Linh là người thích cậu trước, khi quyết định ở bên cậu chắc chắn đã rất khổ sở và suy nghĩ rất nhiều… Coi như bây giờ nàng có làm sai, nhưng cậu cũng phải nghĩ tới những gì nàng đã bỏ ra… Tại sao cậu làm khiến nàng rơi vào tình thế khó xử tới mức khóc lóc mất hết hình tượng vậy? Thật không giống cậu a Tiểu Tham Tham.”
Kỳ Tham đơn giản nửa nằm xuống bàn than thở: “Làm sao mình muốn khiến nàng khổ sở được chứ? Nhưng lần nào… Cậu biết không mỗi khi xảy ra chuyện nàng đều vì gia đình mà không khống chế được tâm tình, lớn tiếng chất vấn mình, cãi nhau với mình, thậm chí là hoài nghi mình, thời điểm đó mình đã cố gắng kiềm chế bản thân nhưng vẫn thiếu kiên nhẫn! Trước đây gia gia nàng giết chết ông nội mình và thật nhiều anh em đi theo ông. Chuyện này phải quên đi một cách đơn giản như vậy? Dựa vào cái gì?”
“Vật đổi sao dời Thương Hải Tang Điền… Cậu không cảm thấy mấy năm qua cậu cũng khiến Vệ gia đủ thảm sao? Có phải nhà Vệ Linh bất tử nên trong lòng cậu không thoải mái?” Trương Hoắc Tưởng ném lon bia rỗng vào người Kỳ Tham: “Cậu tuyệt vọng đi! Tuy cậu muốn báo thù cũng không phải sai, nhưng cậu không được làm tới mức xảy ra án mạng! Cậu muốn giết hết người nhà họ Vệ, vậy cậu với lão già Vệ gia năm đó khác gì nhau?”
Kỳ Tham không nhịn được cầm lo bia quăng lại cho Trương Hoắc Tưởng: “Mình biết! Cho nên khi chú Trần nói gài bom nổ chết Vệ gia, người ta đã sống chết cản lại! Sau đó… Mình thật sự sợ chết người, đặc biệt là Vệ Linh! Nhưng tính tình của nàng… Ai, muốn giết cái mạng già của mình mà! Thật sự rất phiền!” Kỳ Tham tiện tay nôn nóng mở lon bia mới, ừng ực uống một hơi.
“Tiểu Linh đầu thai ở Vệ gia không sai, còn cậu là người họ Kỳ cũng không được chọn.” Trương Hoặc Tưởng chủ động chạm lon của mình vào lon Kỳ Tham: “Có muốn cân nhắc lựa chọn chết đi để quên tình hay không?”
“Cậu chết trước đi, làm mẫu cho mình được không?” Kỳ Tham liếc mắng.
Trương Hoắc Tưởng tùy ý hớp ngụm bia nói: “Vậy không được, mình còn chưa sống đủ đâu, tốt xấu gì cậu cũng có tình yêu chân thành là Vệ Linh, tình yêu chân thành của mình không biết đang nghỉ ngơi nơi nào!”
“Vệ Linh, nữ nhân ngu ngốc… Aaa… Phiền chết rồi! Uống đi! Uống đi! Không nói tới nàng nữa!” Kỳ Tham chủ động nâng lon bia, tiếp tục xao động mượn rượu giải sầu.
Ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng, chai rượu, lon bia rỗng nằm ngổn ngang, hai người nằm trên sô pha, một người nằm dưới sàn nhà… Không biết điện thoại của ai vang lên, nữ nhân tóc dài thò tai vào túi quần lấy ra đưa lên tai nghe, hoàn toàn không tỉnh táo hừ vài tiếng mới nói: “… Ai… Vệ học tỷ?… À Vệ học tỷ là Vệ Linh… Nàng làm sao…”
Trong điện thoại rì rầm một lúc lâu, đột nhiên Trương Hoắc Tưởng bật dậy như lò xo, đạp Kỳ Tham đang nằm dưới sàn một cước, la lớn: “Kỳ Tham, nhanh lên! Vệ Linh vào bệnh viện rồi!”