Vệ nhị gia là tổng giám đốc đương nhiệm nên bắt đầu đứng lên thống kê tài sản, lợi nhuận thu vào, tình hình phân phối cổ quyền bên trong, nói chính mình chỉ mới làm được tới đây thôi, không thể làm tốt hơn nữa. Tổng kết mục tiêu và các hạng mục đầu tư lớn một cách tỉ mỉ, báo cáo lần này hoàn hảo vô cùng, mỗi người có mặt đều hiểu rất rõ ràng.
Sau khi tuyên đọc xong xuôi, Vệ nhị gia xác nhận không ai có ý kiến gì, liền chuyển qua nội dung quan trọng nhất ngày hôm nay. Ông biểu dương những gì Vệ Tân làm trong những năm gần đây, trong quá trình không quên đưa đẩy, hơn nữa đề nghị hắn tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc tập đoàn, xin mời các vị cổ đông và những người nắm giữ cổ quyền bỏ phiếu quyết định.
Kiểu biểu quyết này tất nhiên bắt đầu từ những cổ đông lớn, người nắm giữ cổ quyền nhiều nhất, tổng giám đốc hiện tại - Vệ nhị gia, ông là người đầu tiên biểu thị tán thành, đồng thời trước mặt mọi người ký tên vào bảng ý kiến vừa tuyên đọc.
Sau đó là Vệ Linh người đứng tên nắm giữ 40% cổ phần, nàng không hề do dự viết xuống hai chữ ‘Đồng ý’, đặt bút ký tên xác nhận.
Phiếu biểu quyết được chuyển qua chỗ Kỳ Tham, tất cả mọi người trong Vệ gia và các cổ đông đều chuyển tầm nhìn tới chỗ cô, thật giống như phòng bị, lo lắng lúc nào cô cũng có thể nói ra hai chữ ‘Phản đối’.
Nhưng Kỳ Tham không cho bọn họ có thêm thời gian nghi ngờ, cười nhận bút máy trong tay Trịnh Tiểu Cầu, cao giọng ‘Đồng ý’, vừa nói vừa nhanh chóng ký tên.
Vệ Linh thấy thế âm thầm yên lòng thở ra một hơi, nhìn Kỳ Tham không hề chần chờ đem phiểu biểu quyết chuyển qua chỗ Vệ tam gia.
Vệ tam gia từ doanh trại trở về nhưng không quá chắc chắn nhìn anh cả và anh 2 mình một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng đồng ý.” Nói xong tức tốc ký tên xác nhận.
Phiểu biểu quyết lại được chuyển tới tay Vệ đại gia, ông cầm tờ giấy trong tay, nhưng không lên tiếng cũng không ký tên chỉ đưa cho con trai Vệ Tân.
Sắc mặt Vệ Tân ngưng trọng hít sâu một hơi, vô cùng nghiêm túc tiếp nhận, sau đó nhìn tất cả mọi người, từ trên ghế đứng dậy, trở tay bỏ phiếu biểu quyết xuống bàn, lớn tiếng nói: “Cám ơn tổng giám đốc cũng chính là chú 2 đã khẳng định và nâng đỡ, cũng vạn phần cảm tạ các vị cổ đông có mặt hôm nay đã tin tưởng. Nhưng gần đây tôi vẫn luôn suy nghĩ sau khi tiếp nhận tập đoàn sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề, liệu bản thân có đủ năng lực đảm đương hay không? Suy nghĩ nhiều đêm, tôi cho là… E ngày hôm nay, thậm chí là vài năm tới, tôi vẫn chưa thể đoán nhận nhiệm vụ lớn lao này, không đủ tư cách là tổng giám đốc Vệ thị.”
Lời vừa nói xong, toàn bộ phòng họp đã ‘Ồ’ lên, thậm chí xôn xao, ồn ào hơn bình thường rất nhiều.
“A Tân! Con đang nói cái gì?” Âm thanh Vệ nhị gia không lớn: “Con có biết hiện tại mà nói những câu này đúng là rất hồ đồ hay không?”
Vệ Linh ngạc nhiên vô cùng khi anh họ từ chối, chỉ chốc lát sau, lòng nàng đột nhiên giật nảy căng thẳng, theo bản năng nhanh chóng chuyển tầm mắt, nhìn về phía Kỳ Tham.
Lúc này trên mặt Kỳ Tham không có nụ cười, không có nghi hoặc, càng không có tức giận hay biểu tình gì khác, giống như những chuyện đang xảy ra không liên quan tới mình, không cảm giác ngồi đó quay bút máy, chầm chậm mà bình tĩnh.
Vệ Tân nhìn chung quanh một vòng, không trả lời câu hỏi của chú 2 và chú út, chỉ im lặng chờ âm thanh xì xào nhỏ dần mới cao giọng nói: “Năm nay Vệ thị phát sinh rất nhiều nguy cơ mà trước đây chúng ta chưa bao giờ gặp phải, cho dù thị trường tuột dốc, lỗ thủng tài chính, hay chịu sự công kích của bên ngoài, thậm chí cuối cùng vì đại cục không thể không phân chia cổ phần… Hiện tại tuy công ty đang trên đà ổn định, nhưng tình hình của Vệ thị gần như nằm dưới đáy… Tất cả những vấn đề khẩn cấp đều do một tay chú 2 tôi chống đỡ không ai có thể phủ nhận sự cống hiến của chú. Chú càng vất vả thì công lao càng lớn, sự tính toán, tôi không thể nào bằng! Mà ở tình huống trước mắt nếu tôi tiếp nhận Vệ thị thì không chỉ đơn giản là thử thách. Áp lực quá lớn, tôi cũng không dám hứa chắc có thể giúp công ty trở về thời kỳ hưng thịnh như chú tôi đã từng làm. Nên tôi nghĩ tôi cần thêm thời gian tiếp tục học hỏi và đúc kết kinh nghiệm, càng cần chú tôi dạy dỗ nhiều hơn, cho tới khi tôi chắc chắn mình có đủ năng lực, tất cả mọi người đều thật sự khâm phục tôi, đến lúc đó tôi sẽ đứng ra nhận trách nhiệm to lớn này.”
Trái ngược với không khí ầm ĩ khi nãy, phòng họp hoàn toàn tĩnh mịch, các cổ đông nhìn vẻ mặt chân thành của Vệ Tân, lại nhìn qua vẻ mặt Vệ nhị gia âm trầm bất định, không ai hiểu khi Vệ thị chuẩn bị thay máu lại đột nhiên đổi hướng.
Trong lòng Vệ Linh rất hoảng loạn, nàng vẫn nhìn Kỳ Tham không biểu hiện gì, cô vẫn nhẹ nhàng quay cây bút trong tay, giống như đang suy nghĩ cái gì đó! Tình hình như vậy, có vẻ đã chín muồi, cho dù Kỳ Tham biểu hiện việc này không liên quan tới mình, nhưng chính thái độ hờ hững của cô càng khiến nàng khẳng định anh họ đột ngột thay đổi có liên quan tới cô.
Vệ Tân thấy ai cũng im lặng, chú 2 và chú út trầm ngâm không lên tiếng, nghiêm túc nói tiếp: “Đại hội cổ đông lần này, các vị sẽ không đến không, hy vọng tất cả có thể đứng trên lập trường nhà chúng ta và vì tương lai của tập đoàn mà thận trọng suy nghĩ một phen. Kính xin các vị ủng hộ quyết định của tôi, đồng thời… Ủng hộ tổng giám đốc đương nhiệm tiếp tục dẫn dắt và phát triển công ty. Tôi và ba tôi đều tán thành.”
Nói xong lời này, hắn đem phiếu biểu quyết đẩy qua một bên, lấy trong túi ra bảng kiến nghị mà mình chuẩn bị từ trước, lập tới trang cuối cùng, nhanh chóng ký tên vào, rồi chuyển cho Vệ Linh: “Em họ, lần này em là người bắt đầu bỏ phiếu.”
“Anh họ… Đã xảy ra chuyện gì?” Không phải mỗi ngày hắn đều chờ mong tiếp nhận quyền quản lý tập đoàn sao? Thế nào ở ngày trước mặt là chủ động từ chối quyền thừa kế? Vệ Linh không tiếp nhận phiếu biểu quyết hắn đưa qua, lúc này nàng chỉ muốn biết đáp án, những chuyện khác không quan trọng.
‘Cạch cạch’ vang lên, tiếng bút máy va chạm với mặt bàn, Vệ Linh không kịp phản ứng dời tầm nhìn qua chỗ Kỳ Tham, chỉ thấy cô vuốt quần áo đứng lên, giơ tay về phía Vệ Tân.
Dường như đã hẹn từ trước, Vệ Tân lập tức đưa phiếu biểu quyết cho thư ký truyền tới tay Kỳ Tham.
Trước mặt mọi người Kỳ Tham lập xem một lượt, khi tới trang cuối cùng, ung dung không vội nở nụ cười: “Nếu như Vệ đại thiếu gia cho rằng bản thân chưa đủ thành thục, vẫn chưa thể tiếp nhận Vệ thị, tôi nghĩ cho dù hiện tại có nhận chức, kết quả cũng không tốt đẹp gì. Nên… Tôi ủng hộ quyết định của Vệ đại thiếu gia. Vệ nhị gia xin nhờ ngài cực khổ thêm vài năm nữa.”
Phú Tường đứng một bên giúp Kỳ Tham xem xét phiếu biểu quyết lần nữa, thấy không có vấn đề gì mới lấy bút máy đưa cho cô. Kỳ Tham không hề do dự ký xuống. Sau đó lại cầm phiểu biểu quyết của Vệ nhị gia nói tiếp: “Hy vọng tất cả có thể rõ ràng, những thành tựu mà Vệ nhị gia làm ra không phải nói thay liền thay được. Coi như là trao quyền cũng phải có quá trình từ từ thích nghi, giống như Vệ đại thiếu gia đã nói, tạm thời chưa phải lúc.”
Kỳ Tham xé nát phiếu biểu quyết mỏng manh trong tay, cuối cùng ném mảnh vụn ra sau. Ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ chiếu trực tiếp lên người cô, càng tôn lên dáng người cao ráo, khí tràng quá mức mạnh mẽ.
“... Đồng ý.” Trong lúc giật mình Vệ tam gia bật thốt hai từ, ngữ khí không nghe ra có tức giận hay không.
Tư tưởng cùng ánh mắt Vệ Linh trống rỗng, bên tai hình như không nghe ba mình đang nổ lực đối phó với các cổ đông lần lượt ủng hộ và nịnh hót, nàng chỉ nhìn Kỳ Tham, cô lại làm như không liên quan ngồi xuống tiếp tục cầm bút máy lên quay, thậm chí cô không nhìn bất cứ ai, kể cả nàng.
Sau khi Vệ Tân và Kỳ Tham nói ra ý nghĩ, tất cả các cổ đông còn lại đều không thể chờ đợi được nữa, từng người từng người ký tên đồng ý, tới cuối cùng, trùng hợp tới kỳ lạ, tầm mắt mọi người đều rơi vào người Vệ Linh, cực kỳ chờ mong nàng đưa ra quyết định cuối cùng.
Vệ Linh đành nhìn Vệ nhị gia, thấy ba mẹ cũng đang nhìn mình, vẻ mặt ba Vệ thì mang theo sự ẩn nhẫn, còn mẹ Vệ lại bất đắc dĩ nhìn nàng khẽ gật đầu. Vệ Linh ngơ ngơ ngác ngác, nhưng chỉ có thể nén mọi cảm xúc xuống nói: “Tôi… Đồng ý…”
Bầu không khí trở nên sống động, ai ai cũng thở phảo như bỏ được tảng đá trong lòng xuống.
Tới đây coi như cuộc họp cổ đông chính thức kết thúc, lần đầu tiên Vệ Linh không chờ ai tuyên bố tan họp đã đứng lên bước nhanh ra ngoài. Kỳ Tham đuổi theo sau, Vệ Linh nghe rõ tiếng bước chân của Kỳ Tham nhưng nàng không muốn quay đầu lại, chỉ tăng nhanh bước chân vào thang máy, tay không ngừng ấn nút đóng cửa, nàng muốn mau mau rời khỏi toàn nhà khiến nàng hoang mang và ngột ngạt.
“Vệ Linh! Em đứng lại!” Mắt thấy bên ngoài mây đen giăng kín, Kỳ Tham đuổi theo nhanh hết mức có thể.
Vệ Linh muốn chạy nhưng chưa kịp giơ bước chân nặng nề đã bị Kỳ Tham bắt được, theo bản năng nàng dùng sức vung tay, cố thoát khỏi tay cô, bình tĩnh lạnh giọng nói: “Tham thả em ra!”
“Không muốn nghe tôi giải thích?” Kỳ Tham sợ Vệ Linh càng tức giận, nên không cố ép nàng quay người lại, nhưng vẫn mau chóng nói tiếp: “Em nghĩ những chuyện xảy ra hôm nay đều do tôi làm, đúng không?”
Vệ Linh hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải Tham?”
Kỳ Tham trả lời: “Thật ra tôi không biết em tức giận cái gì? Anh họ em chủ động từ bỏ tiếp nhận tập đoàn, ba em có thể tiếp tục nắm quyền khống chế, vậy em không vui sao?”
“Em không vui.” Vệ Linh lập tức quay người lại không chậm trễ giây nào trả lời: “Nhưng em không vui không phải vì chuyện công ty mà là Tham. Bề ngoài Tham đồng ý để anh họ tiếp nhận chức tổng giám đốc, nhưng ở sau lưng thì hoàn toàn ngược lại, âm thầm tiến hành thao tác… Thực tế kết quả vẫn theo mong muốn của Tham, cuối cùng anh họ từ bỏ, ngày hôm nay Tham thắng rồi, đùa giỡn tất cả mọi người… Bao gồm em!”
Kỳ Tham nghiêng đầu, chăm chú nghiêm túc nói: “Em cho rằng kết quả này là do tôi tạo thành? Được lắm! Vệ Linh, em hãy nghe kỹ từng câu từng chữ tôi nói được không? Ba của em, căn bản không muốn Vệ Tân tiếp nhận vị trí tổng giám đốc. Tôi thừa nhận, lúc mới bắt đầu tôi có tin tưởng biểu hiện và mỗi một câu ông ấy nói. Nhưng sau đó tôi cẩn thận nghĩ lại thì phát hiện đây chỉ là một bước để thực hiện kế hoạch song toàn. Đột nhiên đồng ý trao quyền vì muốn dán lại các vết nứt trong gia đình, hơn nữa, ông ấy còn có thể đem chuyện phản đối anh họ em đổ lên đầu tôi! Dựa theo tư duy bình thường để cân nhắc, nhất định tôi sẽ phản đối vì anh họ em không có năng lực và lo lắng ảnh hưởng tới hoa hồng được chia sắp tới… Một khi tôi phản đối, gia đình bác cả em đều nghĩ tôi là người cản trở… Tới lúc đó gia đình lại hài hòa như trước, còn có thể nhất trí chung tay quay qua đối phó với tôi! Quan trọng hơn là em… Rất có thể em sẽ không tin tôi mà tin vào lời ba em, sau đó giận tôi… Thậm chí là chia tay… Kết quả này mới là hoàn mỹ nhất đối với ba em, cuối cùng ông ấy mới là người thắng lớn!”
“... Bây giờ Tham nói ba em không thật tâm muốn anh họ tiếp nhận Vệ thị… Tham căn bản xem thường, đúng không?” Vệ Linh hơi lắc đầu, hồn bay phách lạc nhìn Kỳ Tham: “Em đúng là tin tưởng ba em, bởi vì em đã ở bên cạnh ba ba, nhìn ba vì phương án của anh họ mà chỉ dẫn các vấn đề thiếu xót, nhìn ba ba thức thâu đêm chuẩn bị mọi thứ để bàn giao… Trước đây Tham đã từng nói em đừng cố gắng thuyết phục Tham tin tưởng ba ba, chính là bước mở đầu chuẩn bị cho bữa nay? Tham đã làm những gì? Bây giờ còn cần thiết giấu em sao?”
Kỳ Tham đứng thẳng người, tựa hồ có chút từ bỏ nhìn Vệ Linh, nhưng cuối cùng vẫn quyết định trả lời thẳng thắng: “Tôi đã xem phương án Vệ Tân làm, có ba lỗ thủng khá rõ, sẽ không ảnh hưởng quá lớn nhưng một khi thực thi, sẽ có một lượng lớn tiền bị trôi đi. Ba em là một thương nhân khôn khéo dày dặn kinh nghiệm, chắc chắn đã nhìn ra, vậy mà ông ấy không vạch trần. Điều đó chỉ rõ ông ấy đã có hai sự chuẩn bị: Nếu như tôi đưa phiếu phản đối, Vệ Tân không thể nào ngồi vào vị trí tổng giám đốc và cả nhà em bao gồm em đều sẽ nhằm vào tôi. Hai: Ông ấy âm thầm chuẩn bị phương án dự phòng, nếu đầu tôi nóng lên ủng hộ Vệ Tân, đương nhiên lúc hắn làm tổng giám đốc sẽ thực hiện kế hoạch của hắn, tạo thành tổn thất cực kỳ rõ ràng, các cổ đông bất mãn, chưa tới hai năm, chắc chắn hắn sẽ bị đá khỏi chức vụ, thời điểm hổn loạn đó ai là người đứng ra nhận trách nhiệm dọn dẹp, không cần tôi nói em cũng biết.”
“... Tham nói tiếp đi.” Ánh sáng trong con ngươi Vệ Linh càng ngày càng yếu, hình như ở trước mặt Kỳ Tham đã hoàn toàn mất đi ước ao và tự tin ban đầu.
Kỳ Tham chú ý điểm này, đau lòng nhìn vào đáy mắt nàng, cắn răng: “Muốn nhà em tài trợ cho Tô Oánh là bước thăm dò cuối cùng của tôi. Còn nhớ thỏa thuận phụ thuộc lúc đó của tôi không? Tôi đã nhắc tới, sau khi Vệ Tân nhậm chức, nếu như không thể làm lợi nhuận tăng 20%, thì Vệ thị phải chia cho tôi lợi nhuận của 60% cổ phần. Thời điểm đó ba em trực tiếp đập bàn… Em nghĩ ông ấy tức giận vì tôi giở công phu sư tử ngoạm sao? Không, thật ra ông ta đã sớm biết Vệ Tân không có cách nào giúp công ty phát triển, hơn nữa cũng không thể biết rõ tình huống hao tổn trong tương lai, làm sao đồng ý chia cho tôi nhiều hoa hồng như vậy. Sau đó ba em lại thăm dò lần nữa tột cùng tôi muốn làm cái gì? Khi nhận được đáp án tôi sẽ thực hiện theo mong muốn của Vệ gia, ông ấy liền quả đoán trả lời không cần thêm điều kiện phụ vào hợp đồng!”
Lúc này Vệ Linh chỉ còn một ít sức lực lắc lắc đầu.
Kỳ Tham áp sát Vệ Linh, ép buộc nàng nghe tiếp: “Không phải em hỏi tôi sau lưng làm chuyện gì sao? Tôi sẽ nói tất cả với em, đầu tiên, tôi lén lút đưa phương án của Vệ Tân cho các cổ đông, mỗi hạng mục còn tỉ mỉ phân tích, nói cho bọn họ biết phương án có vấn đề, căn bản anh họ em không có năng lực quản lý Vệ thị! Thứ hai, tôi kêu Tiểu Bằng đưa bảng phân tích cho anh họ em… Đồng thời nói để hắn biết chú hắn không hề có ý đem quyền lực trao cho hắn! Lúc đó trước mặt tôi chỉ có hai con đường, tán thành, chấp nhận lợi ích bị hao tổn, phản đối nhìn gia đình em đoàn kết hòa thuận bắt tay hãm hại tôi. Còn Vệ Tân, hắn cũng chỉ có hai con đường, bước lên, vạn kiếp bất phục sẽ không có người giúp đỡ hắn, đi xuống, chịu đựng nỗi đau nhất thời, nhưng sẽ không gánh trên vai dấu ấn thất bại khiến tập đoàn rơi vào khủng hoảng, chỉ cần hắn không thất bại, hắn sẽ có cơ hội thay thế ba em!”
“Tại sao…” Vệ Linh sờ mặt mình, không biết là nước mắt mình chảy hay nước mưa trên trời vương xuống, nàng dùng ánh mắt xa lạ nhìn Kỳ Tham: “Tâm tư Tham kín đáo như vậy, thận trọng từng bước… Tham vẫn là Kỳ Tham em quen biết sao? Tham vẫn là…”
Tuy Kỳ Tham đau lòng nhưng vẫn kiên trì nhìn nàng: “Tôi vẫn là Kỳ Tham, hơn nữa vốn dĩ bộ dáng của Kỳ Tham chính là thế này.”
“Không phải.” Vệ Linh hơi nghiêng đầu, lần này nàng cảm nhận rõ nước mưa lạnh lẽo hòa vào nước mắt cực nóng của mình, trái tim vừa bị đóng băng vừa bị thiêu đốt đau đớn vô cùng: “Bản thân em biết Kỳ Tham không phải người như vậy… Tại sao Tham không chịu để gia đình em bình yên trong chốc lát? Tại sao từ trước tới nay Tham đều không bỏ qua bất cứ cơ hội nào hủy diệt gia tộc em?”
Trong giọng nàng không có tuyệt vọng cuồng loạn chỉ có đau xót chất vấn cùng phủ định.
Ý bên trong mắt Kỳ Tham cũng từ từ lạnh dần: “Tôi không biết tại sao, coi như ký ức thường ngày vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng trong chuyện này, từ đầu tới cuối đều khiến tôi kích động và hưng phấn… Em biết loại cảm giác này không Vệ Linh? Nhìn ba em tính toán cháu mình, nhìn anh họ em khi biết tất cả sự thật hận không thể xét nát vẻ mặt chú mình… Tôi biết người thắng cuối cùng chính là tôi. Tôi sẽ không để ba em hay anh họ em thực hiện được những gì họ mưu toan. Tôi cũng không để chị Quân, chị Nhạc Lộ, chị tôi… Thất vọng nửa phần, chỉ hai điểm này - TUYỆT ĐỐI KHÔNG NƯƠNG TAY!”
“Không thể nói với em một tiếng sao?” Nước mắt rơi đầy khiến tầm nhìn Vệ Linh gần như mơ hồ: “Em không phải người yêu của Tham sao? Tham không phải người yêu của em sao? Chỉ vì em họ Vệ đúng không? Nên những chuyện liên quan tới nhà em một chữ cũng không cho em biết đúng không?”
Kỳ Tham giơ tay cố gắng ôm nàng: “Không phải tôi không thể nói cho em biết. Vệ Linh… Tôi đối với em có thể biết gì nói nấy, nhưng em cũng nói với tôi thật lòng đi, nếu như tôi đem tất cả mọi chuyện nói với em, em sẽ làm cái gì? Em sẽ vì tôi mà che giấu tất cả dự định sao? Chắc chắn em làm không được! Còn tôi, tôi chỉ có thể cố gắng không lợi dụng em, tận lực để em đứng ngoài chuyện này! Đặc biệt là thời điểm hiện tại, ba em muốn bảo lưu quyền lực của mình, cho dù đối mặt với việc gia đình Vệ đại gia tức giận, thậm chí là phản bội, nhưng chỉ cần ông ấy vẫn là tổng giám đốc thì bác cả hay anh họ cũng không thể làm được gì!”
“Đủ rồi, Kỳ Tham.” Vệ Linh dùng sức đẩy Kỳ Tham ra, cố gắng khắc chế nội tâm cuồn cuộn, tâm tình không thể nào tiêu hóa nỗi, trở tay tát vào mặt cô: “Tham đúng thật không hề thay đổi! Tham vẫn là Kỳ Tham! Trước đây Tham vẫn là người giỏi về tâm kế!”
Kỳ Tham trừng lớn hai mắt, không thể tin cảm nhận đau rát bên mặt.
Vệ Linh lùi về sau mấy bước, bản thân cũng rất hoảng sợ và kinh ngạc khi ra tay đánh Kỳ Tham, nàng không ngừng lắc đầu xoay người chạy trong màn mưa.
Kỳ Tham nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng trong khoảnh khắc đó đầu óc truyền tới một trận đau đớn, đột nhiên như có luồng điện chạy khắp người, khiến cô không chịu được gào lên đau đớn. Không có cách nào khống chế quỳ rạp xuống mặt đất, nỗi đau cứ kéo dài, thậm chí muốn bóp nát bộ não, cả người Kỳ Tham gục ngã, hai tay dùng sức ôm chặt đầu, không ngừng suy nghĩ nhất định phải đuổi theo vệ Linh, nhưng cô không hề có sức.
“... Chị Kỳ! Chị làm sao? Phú Tường! Mau tới xem chị Kỳ…”
Tiếng mưa không ngừng vang lên, giống như cây búa đập xuống đầu từng cái từng cái, Kỳ Tham co người, mắt tối sầm, ý thức như cúp điện lập tức vụt tắt.