Vệ Linh bất đắc dĩ: “Nếu nhớ con thì gọi điện kêu con trở về.”
Vệ nhị gia tiếp lời: “Mấy ngày trước là con gấp gấp theo sát Kỳ Tham chạy đi, ba muốn coi chừng nào con về, có đúng như lời đã nói hay không? Theo lý thuyết con phải là người chủ động gọi về hỏi thăm ba mẹ, người làm ba gọi cho con làm cái gì, giống như ba phải điều khiển con từ xa vậy.”
Vệ Linh nghe Vệ nhị gia nói xong, trong lòng không nhịn được cười thầm rõ ràng ba ba đang giận, xem ra đúng như lời Kỳ Tham nói, ba ba ‘Ghen tức’, nên cười an ủi: “Dạ, con sai rồi! Chỉ biết ở bên ngoài chơi đùa vui vẻ, không quan tâm ba mẹ ở nhà, xin lỗi ba ba.”
Mẹ Vệ ngồi bên cạnh chịu không được chồng mình phát tính khí, chen vào nói: “Chẳng qua Tiểu Linh ra ngoài chơi mấy ngày, gần đây trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, con gái vì Vệ gia gánh vác nhiều oan ức quá rồi, ông còn không cho phép ra ngoài thả lỏng sao? Hơn nữa không phải con gái đúng hẹn quay về rồi sao? Cái ông này, nằm trên giường bệnh còn nói con vậy làm cái gì?”
Vệ nhị gia nghe vợ mình cằn nhằn, liền dựng lên uy nghiêm lớn tiếng hắng giọng một cái: “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, đùa một chút! Biết tôi đang nằm trên giường bệnh bà còn nói tôi!”
“Được rồi, ba, mẹ, đừng làm ầm ĩ, để người ngoài nghe được không tốt.” Vệ Linh mỉm cười khuyên giải ba mẹ: “Mẹ ở chỗ này với ba đã lâu đúng không? Hay mẹ về nhà nghỉ ngơi đi, tới lượt con chăm sóc ba ba.”
Mẹ Vệ nói: “Chuyện này không cần, ngày hôm qua nhập viện chúng ta có mời hai hộ lý chăm sóc, từ chạng vạng tới sáng sớm hôm sau mới tan làm, hầu hạ cũng rất tốt, mấy tiếng sau họ tới, mẹ với con có thể trở về, đúng rồi tài xế trong nhà đưa con qua đây sao?”
Lúc này Vệ Linh mới nhớ Kỳ Tham còn ở bên ngoài chờ mình, vội vàng nói: “Không... Con vừa xuống máy bay trên đường về có gọi điện, người làm nói ba ba nhập viện, nên tài xế Kỳ gia đưa Kỳ Tham và con tới bệnh viện luôn.”
“Như vậy sao? Vậy cô ấy đã về nhà chưa?” Mẹ Vệ kinh ngạc truy hỏi.
Vệ Linh liếc nhìn vẻ mặt không biến sắc của ba mình, chỉ chỉ tay ra ngoài cửa: “Cô ấy nghe ba nằm viện, cũng rất lo lắng, bây giờ còn ở ngoài hành lang chờ tin tức.”
Vệ nhị gia không mặn không nhạt hừ một tiếng: “Chờ tin tức gì? Chờ coi ta chết hay chưa sao?”
“Nói cái gì đó.” Mẹ Vệ bực mình đẩy bả vai Vệ nhị gia.
Vệ nhị gia thở dài, câu nói vừa rồi của hắn khiến không khí bi thương, hắn đành bỏ qua vẫy vẫy tay với con gái: “Được rồi, hai mẹ con đừng tức giận, Kỳ Tham không phải còn ở ngoài sao? Con gọi cô ta vào đi! Ba có chuyện muốn nói với cô ta.”
Vệ Linh nghi ngờ: “Ba, Kỳ Tham...”
“Con lo lắng cái gì, ba như vầy có thể làm được gì cô ta?” Vệ nhị gia biết con gái lo lắng, liền lên tiếng cắt ngang.
Vệ Linh không thể làm gì khác hơn đành đứng dậy, nhưng vẫn bất an nhìn ba mẹ lần nữa, sau đó đẩy cửa ra ngoài.
“Ơ!” Kỳ Tham ngồi trên ghế lắc lắc chân nhìn Vệ Linh hỏi: “Lão gia tử thế nào?”
Vệ Linh gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Nhìn dáng vẻ thì không có gì đáng ngại, hiện tại còn chơi trò tức giận với em... Ba ba nói muốn gặp Tham.”
“Khẳng định không có chuyện gì tốt.” Kỳ Tham kết luận: “Dựa vào cái gì ông ấy muốn gặp thì tôi phải đi, hơn nữa biết gặp cũng không có gì hay, tôi không gặp!”
Vệ Linh hết sức kéo dài âm điệu nghi vấn: “Sao....?” Rồi híp mắt nhìn Kỳ Tham.
“Nhất định phải đi?” Kỳ Tham nhướn mày hỏi lại.
Vệ Linh không trả lời gật đầu khẳng định.
“Ôi, sao đột nhiên lại cảm thấy hồi hộp thế này?” Kỳ Tham làm bộ che mắt, thông qua khe hở các ngón tay nhìn người yêu: “Đi vào thì được, nhưng tôi có thể yêu cầu không?”
Vệ Linh hỏi: “Yêu cầu gì?”
Kỳ Tham đưa tay phải ra: “Em nắm tay tôi đi vào.”
Vệ Linh biết ý của Kỳ Tham, nhất thời làm bộ bất đắc dĩ: “Chỉ là yêu cầu này? Ầy... Khiêm tốn.” Nàng giơ bàn tay tinh tế ra.
Kỳ Tham lập tức nắm chặt, hai người tâm linh tương thông nhìn nhau nở nụ cười, tựa hồ tiếp thêm mười phần sức lực, chân trước chân sau bước vào phòng bệnh.
Hai người tay trong tay Vệ nhị gia cùng vợ nhìn thấy rõ ràng. Hai vợ chồng hơi cau mày rồi lại nhẫn nhịn không nói gì. Vệ Linh lấy cái ghế đặt gần giường bệnh cho Kỳ Tham ngồi, còn mình thì đứng phía sau, hai tay đặt lên bả vai cô, vừa thân mật vừa đề phòng Kỳ Tham nổi cơn khùng bất tử.
Vệ nhị gia không nhìn hai nàng, không chờ Kỳ Tham lên tiếng liền chủ động nói: “Mấy ngày nay ở bên ngoài chơi hài lòng không?”
“Rất vui.” Kỳ Tham lộ ra nụ cười giả tạo: “Nhưng lão gia cho thời gian quá ngắn.”
Vệ nhị gia nghe vậy cười cợt: “Cô chiếm tiện nghi con gái ta không ít chứ?”
Kỳ Tham cảm nhận bả vai bị Vệ Linh bấu một cái, lập tức che giấu đau đớn cười càng khoa trương hơn: “Cái này thì không có, trước khi đi không phải ngài đã dặn Vệ Linh không được phép cùng tôi... Chính là ý đó đúng không? Vệ Linh quá nghe lời ngài, điều này làm ta thật khó chịu. Ngoài ra những vấn đề khác đều rất tốt.”
Vệ nhị gia nghe lời đoán ý một phen, cũng may Kỳ Tham biết cách thể hiện tiếc hận đúng chỗ, không bị nhìn ra đầu mối gì, hắn có chút yên lòng không khỏi đắc ý nói: “Người theo đuổi con gái ta nhiều như vậy, cô cũng không tính có quyền đặc thù gì, đừng tưởng có mấy năm tình cảm quen biết thì ngon. Quay đầu lại Tiểu Linh cùng người khác đăng ký kết hôn, cô cũng đừng cảm thấy Tiểu Linh có lỗi với cô.”
“Tình huống này phỏng chừng không có khả năng.” Kỳ Tham cười tới mức hiện rõ ý tứ không chân thành: “Tuy người Vệ Linh... Còn chưa thuộc về tôi, nhưng tâm đã bị tôi trói buộc, tôi không tin nàng có thể cởi dây trói bỏ đi.”
Vệ nhị gia liếc nhìn vẻ mặt kiên định của con gái không tỏ rõ ý kiến gì, tiếp tục nói với Kỳ Tham: “Vậy còn cô? Cô đối với Tiểu Linh là mười phần chân thành sao? Nếu như Tiểu Linh gặp nguy hiểm, cô có liều mạng bảo vệ không?”
“Điều này là chắc chắn.” Kỳ Tham cẩn thận trả lời: “Vệ Linh yêu tôi, mà tôi cũng thật tâm yêu nàng, vì lẽ đó cho dù xảy ra bất cứ tình huống gì tôi cũng không để nàng chịu oan ức!”
Vệ Linh nghe Kỳ Tham khẳng định, khóe môi không tự chủ giương lên, nhẹ nhàng bóp bả vai cô biểu thị sự cảm động của mình.
Nhưng Vệ nhị gia lại không quá lưu ý: “Bây giờ nói tốt đẹp cỡ nào cũng vô dụng, tất cả đều là nói, thời gian tới thử thách chân chính xuất hiện, để xem cô có đứng bên cạnh giúp đỡ bảo vệ Tiểu Linh hay không?”
“Ba, ba có ý gì?” Vệ Linh cảnh giác hỏi.
“Ba chỉ đưa ra ví dụ.” Vệ nhị gia thuận miệng nói: “Mấy năm qua chuyện xảy ra quá nhiều, con đều trải qua, hiện tại cô ta nói yêu con, nhưng trước tới giờ ba chưa từng nhìn thấy cô ta tốt với con nên ba không yên lòng!”
Kỳ Tham lại cười ngắt lời: “Đến tột cùng tôi đối với Vệ Linh thế nào, phải chờ nước tới chân các người sẽ thấy. Có điều, ý này của ngài là dự định giao nàng cho tôi?”
“Cô nghĩ hay lắm!” Vệ nhị gia tức giận tới mức râu mép giật giật, trừng mắt phủ nhận: “Tôi chỉ muốn xác nhận cô không mang mục đích gì tiếp cận Tiểu Linh, nhưng nếu cô có thể giúp Tiểu Linh ở vài phương diện khác, cái đó có thể lợi dụng một chút!”
Kỳ Tham vỗ vỗ tay mình cười nói: “Ha ha... Chỉ cần không ngăn cản tôi với Vệ Linh gặp mặt tiếp xúc, ngài muốn lợi dụng thì lợi dụng đi, ngài nói thẳng thế này trái lại lòng tôi thấy thoải mái hơn! Dù sao cách nói này cũng phù hợp với phong cách làm việc đời đời của Vệ gia.”
Vệ nhị gia lạnh giọng: “Trong lời nói của cô ẩn giấu sự châm chọc! Bây giờ nói, chính là vấn đề của cô chứ không phải phong cách làm việc của gia đình chúng tôi, ngày hôm nay Kỳ gia tiểu nữ tử đã mạnh miệng nói như vậy, thì tôi sẽ nghiêm túc nhìn, để xem cô biểu hiện thế nào!”
Kỳ Tham cảm giác trong lời Vệ nhị gia nói cất giấu rất nhiều ý tứ không trọn vẹn, nhất thời tam khắc không thể nào đoán được, đơn giản làm ra bộ mặt hiểu rõ khẽ động khóe môi nở nụ cười: “Được! Tôi cũng muốn có cơ hội để ngài nhìn thấy tâm ý tôi dành cho Vệ Linh!”
Đối thoại xem như chấm dứt ở đây, sau đó Kỳ Tham lại ra ngoài phòng bệnh không quấy rầy một nhà ba người nói chuyện. Chạng vạng hai hộ lý tới, Kỳ Tham, Vệ Linh và mẹ Vệ cùng nhau xuống lầu, tài xế Kỳ gia đưa hai mẹ con về Vệ gia, lúc này mới được tính là kết thúc chuyện hôm nay.
Mặc dù cả ngày không làm việc gì tay chân, nhưng mới vừa kết thúc chuyến du lịch lại vì bệnh của ba ba mà lo lắng hoảng sợ, khiến tâm tình nàng hao tốn không ít. Về tới nhà cùng mẹ Vệ ăn cơm tối, rất hiếu thuận đưa mẹ về phòng nghỉ ngơi. Vệ Linh gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Kỳ Tham, kết quả quay về tiểu biệt thự lại nhìn thấy một đống lễ vật nằm yên bất động trên bàn.
Lúc này Vệ Duyệt và Vệ Khác chắc chắn còn ôn bài chưa có ngủ, Vệ Linh nghĩ tặng quà không nên kéo dài tới ngày mai, liền lấy hai phần lễ vật đem qua phòng hai đứa.
Xuyên qua vườn hoa nhìn thấy dãy phòng bên đó đèn đuốc sáng chưng, Vệ Linh mới yên lòng bước tới gõ gõ cửa.
Vệ Khác mặc quần short áo T-shirt rộng rãi ra mở cửa, nhìn thấy Vệ Linh vừa mừng vừa sợ: “Chị họ, chị về lúc nào?”
“Buổi trưa.” Vệ Linh cười với hắn bước vào trong, ló đầu nhìn vào phòng sách nhỏ, đúng như dự đoán Vệ Duyệt đang chuyên tâm ôn bài dáng vẻ đúng chuẩn múa bút thành văn, nàng mỉm cười âm thanh không lớn không nhỏ gọi một tiếng, tiếp theo nhìn Vệ Khác nói: “Nhưng chị ở bệnh viện với ba ba, mới vừa về nhà thôi.”
“Tôi hôm qua em cùng với chị và mọi người đưa bác hai đi bệnh viện, nhưng hôm nay không có đến thăm...” Vệ Khác thể hiện áy náy: “Bác hai đỡ hơn chút nào không?”
Vệ Duyệt từ phòng sách đi ra, nghe chị họ và em trai nói chuyện, cũng vội vàng nói: “Gần đây chương trình học quá gấp, không thể quan tâm chăm sóc bác hai thật tốt, xin lỗi chị họ...”
Vệ Linh vui mừng duỗi hai tay sờ đầu hai đứa em: “Bệnh tình ba ba đã ổn định, hai em không cần tự trách, hiện tại phải lấy việc học làm trọng, những chuyện khác đều giao cho những người trưởng thành trong gia đình, được không?”
Vệ Duyệt vẫn băn khoăn nói: “Vốn dĩ người một nhà cần phải trợ giúp lẫn nhau mới phải, nhưng gần đây em thấy mọi người trong gia đình càng ngày càng không đúng, trước đây mọi chuyện đều tốt, nhưng tối hôm qua...”
“Chị!” Vệ Khác đánh gãy lời Vệ Duyệt, đem lễ vật Vệ Linh mang tới nhét vào lòng chị mình: “Coi chị họ mua gì cho chúng ta đi.”
Mắt Vệ Linh sáng như đuốc nhìn rõ biến hóa nho nhỏ trên mặt hai đứa, lúc này ôn hòa hỏi: “Tối hôm qua làm sao?”
“Chuyện là... Tối hôm qua anh họ nói chuyện sang năm kết hôn sẽ dời lại sớm hơn, cuối năm nay.” Vệ Khác có chút do dự nói: “Sau đó lôi kéo cả nhà tụ họp cùng nhau nói chuyện này.”
Vệ Linh giúp hai đứa mở lớp ngoài lễ vật ra, bình tĩnh nói: “Sau đó thì sao?”
“Ây... Được rồi! Thật ra anh họ chỉ muốn tìm cái cớ để mình sớm được chia cổ phần công ty mà thôi!” Vệ Duyệt nhịn không được liếc nhìn em trai cứ ấp a ấp úng, cau mày nói tiếp: “Mới đầu cả nhà đối với chuyện anh họ kết hôn sớm không có ý kiến gì, tiếp theo anh họ nói muốn tiếp quản công ty. Bác hai nói trước mắt còn chưa phải lúc, anh họ lập tức trở mặt chống đối... Hai người lời qua tiếng lại, vì bác hai quá kích động nên bệnh tim tái phát.”
Vệ Linh buông xuống tầm mắt, che giấu suy đoán trước đó ‘Quả nhiên trong nhà có chuyện’, nhẹ nhàng mỉm cười lần lượt sờ mặt Vệ Duyệt và Vệ Khác, nói: “Được, chị biết rồi, có điều chuyện này nên chấm dứt ở đây, tạm thời bỏ qua, hai em đừng quan tâm vấn đề gì khác ngoài việc học, đã lớp 12, phải chuyên tâm biết không?”
“Dạ, biết chị họ, chị cũng đừng không vui.” Vệ Khác nổ lực an ủi: “Anh họ... Chắc vì không vững tin mới có ý nghĩ kia, sau khi bác hai nhập viện, anh họ cũng biết sai, không nhắc lại chuyện đó.”
Vệ Linh ‘Ừ’ một tiếng: “Chị biết, không sao. Việc này coi như chị không biết, chị muốn về nghỉ. Hai em coi thích quà không, chút nữa rửa mặt rồi ngủ, đừng học quá muộn, ảnh hưởng sức khỏe.”
“Được rồi, chị họ, ngủ ngon.” Vệ Duyệt rất quan tâm chạy qua ôm nàng: “Mơ đẹp nha!”
Vệ Linh ôn hòa cười đáp lại, chúc hai em ngủ ngon rồi ra ngoài đóng cửa lại, dựa vào áng trăng và ánh đèn trở về tiểu biệt thự của mình.
Tận lực bình tâm đánh răng rửa mặt, sau đó nằm dài trên giường cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn của Kỳ Tham: Trong nhà có chuyện gì khác không? Em phải nghỉ ngơi thật tốt.
Hai tay Vệ Linh cầm điện thoại, do dự một lúc lâu mới trả lời: Tham không nói với em ‘Ngủ ngon’, Kỳ Tham.
2,3 phút sau, Kỳ Tham mới trả lời: Ngữ khí hơi bất mãn, khẳng định tâm tư có gì đó? Nói chút coi.
Vệ Linh không khỏi thở dài, nhưng lại cảm thấy ung dung hơn: Bị Tham nhìn thấu. Trải qua việc phân chia cổ phần, anh họ em có ý kiến rất lớn, xem ra hắn muốn mau chóng xác định địa vị trong công ty.
Sau một phút, Kỳ Tham gọi tới, Vệ Linh nhận, âm thanh không lớn nói: “Hả? Nửa đêm gọi làm gì?”
“Lo lắng cho em.” Kỳ Tham nói chuyện một cách đương nhiên: “Tình huống thế nào? Nhà em không phải đã sớm nhận định anh họ em là người thừa kế chính thức sao?”
“Xác thực là vậy.” Vệ Linh nhẹ nhàng thở dài: “Thế nhưng vì chị Quân Tuyết và mọi người can thiệp, 40% cổ phần chuyển cho em, nên anh họ nãy sinh nhiều lo lắng và ý kiến, cũng hợp tình hợp lý...”
Kỳ Tham trực tiếp hỏi: “Lần này ba em nằm viện có liên quan tới hắn?”
“...Ân, Dạ.” Điểm này Vệ Linh không có cách nào phủ nhận, nàng vừa thất vọng vừa khổ sở thừa nhận.
“Trưởng tử Vệ gia đúng là đồ ngu! Chắc chắn hắn nghĩ lần này ba em đồng ý phân chia cổ phần là xuất phát từ mục đích tư lợi.” Kỳ Tham khịt mũi xem thường: “Vì vậy hắn muốn mau mau nắm giữ số còn lại trong tay, đúng không?”
Vệ Linh trả lời: “Hình như chính là ý này.”
“Trở về em có gặp hắn nói về chuyện này không?” Đột nhiên Kỳ Tham cảnh giác hỏi.
“Không có.” Vệ Linh trả lời: “Sau khi trở về em chưa gặp ai bên nhà bác cả.”
Lúc này Kỳ Tham mới yên tâm dặn dò: “Có lẽ ba em chưa đưa ra quyết định cụ thể hắn sẽ không từ bỏ, hắn không nhịn lâu được đâu, qua hai ba ngày sẽ tìm em, em cứ đáp ứng mọi yêu cầu của hắn!”
“Em có thể đáp ứng cái gì a.” Vệ Linh cười khổ: “Những chuyện liên quan tới công ty, em không có cách nào đáp ứng cho hắn quyền lợi được.”
Kỳ Tham cười nói: “Chỉ cần có thêm thời gian tìm biện pháp song toàn. Nhưng Vệ Linh, quả thật rất khó tìm được cách khiến cả hai bên đều thỏa mãn.”
“Ừm, em biết, nên vừa nãy em có nghĩ, nếu như anh họ không chủ động đề cập tới phương diện này, ba ba sẽ lựa chọn quên chuyện lần này, em cũng làm bộ không biết.” Vệ Linh vuốt phẳng chăn: “Được rồi, Tham yên tâm đi, hôm nay chắc chắn mệt mỏi lắm, không đi ngủ sớm chút hả?”
Kỳ Tham trả lời: “Đi cùng em không hề cảm thấy mệt, Vệ Linh, em yên tâm, mặc kệ sau này có chuyện gì xảy ra, tôi cũng đứng bên cạnh em, còn bây giờ cứ an tâm ngủ một giấc.”
“Được, ngủ ngon Kỳ Tham.” Vệ Linh mỉm cười nói.
“Ngủ ngon, Vệ Linh.” Kỳ Tham cười đáp lại.
Cúp điện thoại, lòng Vệ Linh thoải mái hơn một chút, thở một hơi điều chỉnh hô hấp, để điện thoại lên đầu giường, tắt đèn, kéo chăn, bắt đầu vào giấc ngủ.