Dưới cái nhìn chăm chú của Kỳ Tham, Vệ Linh thu tay về, tim đập như trống chầu nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác. Tay Kỳ Tham rất nhanh đỡ khuôn mặt Vệ Linh để nàng nhìn thẳng mình, tiếp theo không thể nghi ngờ hôn xuống lần nữa, bàn tày đã không bị khống chế đặt trong lòng nàng, cho tới khi lòng bàn tay cảm nhận được nhịp tim gia tốc, mới chống đỡ cái trán đã nóng lên của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Có thể không?”
Mặt Vệ Linh đỏ muốn chảy máu, âm thanh nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn: “Em cho rằng Tham biết...”
Nghe được lời nói có nửa phần nỉ non, ánh mắt Kỳ Tham sáng lên, vội vàng không nén nổi cúi người xuống hôn Vệ Linh, hai tay nhẹ nhàng lướt xuống eo nàng, luồng tay vào áo nàng, lòng bàn tay chạm da thịt mịn màng, phát hiện thân thể nàng chấn động run rẩy, nhất thời sủng ái vạn phần cùng nàng liếc mắt nhìn nhau. Nhưng Vệ Linh vội vàng né tránh tầm mắt, Kỳ Tham nở nụ cười, vùi đầu vào hõm vai nàng hôn liên tục, đồng thời tay bắt đầu mở nút áo, từng nút từng nút đi xuống dưới.
Vệ Linh không cách nào khống chế bắt đầu thở dốc, cổ họng từ từ khô nóng, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, bên tai nàng nghe rõ tiếng thở dốc càng ngày càng nặng cùng nhịp tim Kỳ Tham. Vệ Linh cảm nhận Kỳ Tham đã cởi hết nút áo của mình, thân thể bị cô nhìn một cách triệt để... Nàng khẩn trương vô cùng, cộng thêm ngượng ngùng nên nhắm chặt hai mắt, tùy ý để tay Kỳ Tham vuốt ve da thịt mình, cảm nhận nụ hôn càng rõ hơn lập tức mở hai mắt, thân thể căng cứng.
“... Vệ Linh, em rất sợ đúng không?” Tất nhiên Kỳ Tham cảm nhận Vệ Linh khẩn trương vô cùng, vừa vuốt ve vừa cười xấu xa nhìn nàng. Thừa cơ hội Vệ Linh không biết, nắm tay nhỏ của nàng khoát lên cổ mình: “Không có chuyện gì, đêm còn rất dài, tôi dẫn em đi từ từ.”
Nếu không phải lúc này Kỳ Tham nhìn Vệ Linh cười sủng nịnh, có thể nàng sẽ hoài nghi câu cuối cùng có ẩn ý gì đó.
Kỳ Tham nắm hai tay Vệ Linh chỉ dẫn nàng mở nút áo sơmi của mình: “Hai chúng ta giống nhau, đừng lo lắng sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra.” Tim nàng suýt chút nữa đình chỉ, mắt thấy thân thể Kỳ Tham dần dần bại lộ trước mặt mình, lập tức quay đầu nhắm mắt biểu thị chết sống gì cũng không xem.
Kỳ Tham hôn ngón tay Vệ Linh, rồi tới lòng bàn tay, lướt lên cánh tay, mãi cho tới khi nàng không chịu được nhìn về phía mình lần nữa. Kỳ Tham vội vàng hạ người xuống, cùng da thịt nàng tiếp xúc thăm dò thân thể và phản ứng nàng. Không thể nghi ngờ, động tác này khiến Vệ Linh không còn cách nào phản kháng tước vũ khí đầu hàng, thậm chí Kỳ Tham còn chạm được chỗ mẫn cảm nhất của nàng.
“Đừng... Em...” Vệ Linh phản ứng theo bản năng đẩy Kỳ Tham một cái: “Kỳ Tham, em không am hiểu chuyện này...”
“Vậy giao tất cả cho tôi.” Hiện giờ Kỳ Tham không thể rời khỏi thân thể Vệ Linh, bên trong ôn nhu xen lẫn mấy phần bá đạo, bàn tay luồng xuống dưới cởi quần nàng ra, nhưng vẫn rất cẩn thận hướng tay vào giữa hai chân nàng tìm tòi khiêu khích...
Vệ Linh cảm giác hô hấp gian nan muốn ngất đi, Kỳ Tham chạm vào khiến cơ thể Vệ Linh sản sinh một loại dục vọng không cách nào thỏa mãn, toàn thân muốn bùng cháy, thiêu tới cả người đều là mồ hôi. Kỳ Tham ôm Vệ Linh càng chặt hơn, hai người dán vào nhau hầu như không hề có kẽ hở, nàng gần như đã quên bản thân mình là ai, thân thể cảm nhận cô đang tiến vào.
Đây là lần đầu tiên... Cho dù Kỳ Tham vô cùng cẩn thận, ôn nhu, khiêu khích nhưng Vệ Linh vẫn không tránh khỏi cảm giác đau đớn, thân thể khó khăn lắm mới khôi phục thanh tĩnh sau trận co rút dữ dội, lúc này nàng kinh ngạc phát hiện, hai chân vì không biết để chỗ nào cho thoải mái, trong lúc lơ đãng đã kẹp eo Kỳ Tham.
Vệ Linh phản ứng thế này nằm trong dự liệu của Kỳ Tham, cô mỉm cười cắn xuống lỗ tay hồng hồng, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve dưới chân nàng, sau đó hướng dẫn nàng điều chỉnh tư thế kẹp chặt eo mình, tay phải tiếp tục tiến vào lần nữa.
Giây tiếp theo Vệ Linh hoàn toàn quên mất một giây trước mình muốn làm cái gì, cũng không biết Kỳ Tham dùng cách thức nào để mình không còn đau đớn như vừa rồi. Nàng cảm giác bản thân đang lơ lửng trên mây, hai hàng răng run rẩy nhưng không thể nào cắn lại được, đơn giản phát ra tiếng rên rỉ nỉ non... Hình như tối hôm nay chỉ mới bắt đầu mà thôi... Kỳ Thâm ôm lấy thân thể mình, từng bước giữ lấy mình, là cô giúp nàng hưởng thụ sự vui thích mà dục vọng mang tới, còn mình... Cũng bởi vì vậy mới cảm nhận được hạnh phúc cực hạn, cùng cô không ngừng trầm luân vào.
Hơn nữa đêm Kỳ Tham mới lưu luyến kết thúc, Vệ Linh đã mở mắt không nổi, được cô đắp chăn mỏng lên người... Vệ Linh nằm trong lòng Kỳ Tham, cảm thấy cả người mình tê tê dại dại...
Kỳ Tham nhìn Vệ Linh ngủ say, cưng chiều nói ‘Yêu em’ sau đó nhắm mắt cùng nàng tiến vào giấc mộng.
“Vệ Linh, Vệ Linh? Tiểu Vệ Linh? Vệ Tiểu Linh?” Âm thanh phiền phức cứ liên tục vang bên tai, Vệ Linh nhíu chặt mày, thế nhưng cử động nhỏ này rất hữu hiệu, giọng nói quấy nhiễu nàng không còn, thay vào đó là âm thanh loạt xoạt.
Vệ Linh vẫn trong trạng thái ngủ say không chú ý gì thêm, lẫn nữa ngủ thiếp đi, không biết ngủ bao lâu, rốt cuộc ý thức cũng dần dần tỉnh tảo, mơ mơ màng màng mở hai mắt ra.
Đập vào mắt chính là Kỳ Tham, cô ngồi trên ghế kế bên giường, cùi chỏ chống giường, bàn tay nâng cằm, trợn to mắt nhìn Vệ Linh chằm chằm không chớp mắt! Suýt chút nữa Vệ Linh bị hành động này của Kỳ Tham dọa tới đau tim, cả người cuộn trong chăn. Da thịt trơn bóng tiếp xúc với chăn nhắc nhở nàng nhớ lại gì đó... Nháy mắt gương mặt đỏ bừng, nàng biết cả người mình đều nằm gọn trong chăn nhưng vẫn cảm thấy không đủ yên tâm, nhanh chóng quấn thêm một vòng.
Kỳ Tham cười đặc biệt vui vẻ, nhìn Vệ Linh từ nét mặt tới động tác, trong thời gian ngắn chuyển biến liên tục như vậy, ngược lại thấy rất an tâm, thả hai tay xuống giường, hỏi: “Đói bụng không?”
Vệ Linh kéo kéo chăn che cơ thể mình, nhỏm người ngồi dậy dựa đầu giường, sau đó nhìn Kỳ Tham gật đầu: “Ừm, có chút.”
Kỳ Tham biết Vệ Linh lo lắng vấn đề gì, nhưng vẫn muốn đùa ác bò lên giường, cùng nàng sóng vai dựa đầu giường, cười cười: “Sau chuyện đó, em thấy khỏe không?”
Vệ Linh lập tức biết Kỳ Tham cố ý, đỏ mặt hàm hồ ‘Ừm’ một hồi rồi hỏi: “Có điểm tâm ăn sao?”
“Có, tôi mới ra ngoài mua sữa bò nóng hổi, bánh mì sữa đậu nành, mì hoàn thánh còn có bánh bao nhỏ.” Kỳ Tham nghiêng người hôn môi Vệ Linh: “Em muốn chừng nào hưởng dụng chúng nó đây?”
“Tham đi chuẩn bị trước, em mặc quần áo đàng hoàng rồi xuống liền.” Vệ Linh nhanh chóng nói.
“Tôi đã chuẩn bị xong hết! Tất cả đều rất nóng, chờ em cùng ăn.” Kỳ Tham cố ý biểu hiện ánh mắt gian xảo, vừa dứt lời liền dời tầm nhìn từ cằm đi xuống.
Ngược lại lần này Vệ Linh không biểu hiện rụt rè, có chút nhụt chí không thể làm gì khác hơn là trực tiếp biểu đạt: “Như vậy Tham có thể ra ngoài cho em năm phút làm vệ sinh thay quần áo được không?”
“Biết em thẹn thùng, sớm nói không phải tốt hơn sao?” Kỳ Tham hôn môi Vệ Linh một cái, gọn gàng nhảy xuống giường: “Tôi xuống lầu chờ em, cứ từ từ không cần phải gấp.”
Vệ Linh nghe Kỳ Tham nhắc tới hai chữ ‘Từ từ’, nàng liền nhớ chuyện tối qua ‘Tôi dẫn em đi từ từ’, mặt lập tức đỏ lên lan tới tận cổ. Lắc lắc đầu để tâm tình bình tĩnh lại, đang chuẩn bị rời giường, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Kỳ Tham thò đầu vào.
Vệ Linh bị dọa sợ hết hồn, hai người quan sát lẫn nhau, Kỳ Tham thất vọng nheo mắt lại nhìn Vệ Linh vẫn ôm chăn ngồi trên giường, khẩu khí tràn đầy thất lạc: “Không thấy...” Nói xong lập tức đóng cửa lại.
... Chắc chắn là người này muốn đột kích! Vệ Linh cân nhắc ý vị, thấy vừa tức vừa buồn cười, quấn chăn mỏng xuống giường, tạm thời nhịn cảm giác khó chịu giữa hai chân, trước tiên khóa trái cửa phòng, lúc này mới thả lỏng bắt đầu xoay người tìm quần áo tối hôm qua bị Kỳ Tham ném lung tung. Nhìn một vòng Vệ Linh mới phát hiện Kỳ Tham đã chuẩn bị quần áo cho nàng rồi, xếp gọn gàng đặt trên ghế, hơn nữa còn đặc biệt săn sóc lấy nội y mới cho nàng, cô chọn bộ đồ nhàn nhã ở nhà.
Chu đáo như thế... Khiến Vệ Linh có chút không quên.
Cầm quần áo bước vào nhà vệ sinh, nàng muốn tắm rửa trước, dòng nước mát lạnh đổ xuống người, Vệ Linh lại phát hiện khắp người mình đều có dấu vết do Kỳ Tham để lại... Không nhịn được e lệ, trong đầu không tự chủ được hồi tưởng quá trình thân thiết giữa hai người... Quả nhiên một khi yêu tha thiết, rất nhiều chuyện đều dựa theo bản năng mà phát sinh...
Đánh răng rửa mặt xong, Vệ Linh mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống nhà, đứng trên bậc thang nhìn Kỳ Tham ngồi trước bàn ăn, mặt nàng tự nhiên nóng lên, thấp giọng ho khan chính thức lên tiếng hỏi: “Chào buổi sáng, Kỳ Tham.”
“Chào buổi sáng thân ái, Vệ Linh!” Kỳ Tham cười nhìn Vệ Linh bước xuống mới vươn tay kéo nàng tới bên cạnh mình, thừa dịp chiếm chút đậu hũ, ngửi ngửi một hồi: “A... Đã xong hết?”
“Ừm.” Vệ Linh trả lời một chữ, tâm thì lo lắng Kỳ Tham chơi ác, đề tài sẽ bị cô dẫn tới chỗ khác, nên đơn giản không để ý tới, không nhìn cô bưng ly sữa bò lên hớp một ngụm.
Kỳ Tham cười ha hả liếc nhìn Vệ Linh giả vờ trấn định, xoay mặt bắt đầu ăn phần của mình: “Hôm nay em có dự định gì không?”
Vệ Linh cắn một góc bánh mì, lắc đầu nói: “Tham có việc bận sao?”
“Cũng không có gì khác.” Kỳ Tham trả lời: “Vậy không bằng hai chúng ta cứ ở đây, nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Tốt.” Vệ Linh gật đầu.
Kỳ Tham lại nói: “Sáng sớm tôi ra ngoài liếc nhìn vườn hoa, thấy đám cỏ dại dài ngoằn, có thời gian chúng ta cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ đi, vòng hoa trên tường cũng loạn, trở về tìm người tu bổ, cắt tỉa mới được. Đúng rồi, ghế xích đu có chút gỉ, phải bảo dưỡng...”
Vệ Linh thấy Kỳ Tham nói tới những việc vặt thường ngày, nàng lập tức tỉnh ngộ quan hệ giữa hai người đã thay đổi... Ừm... Quan hệ yêu đương, lại khôi phục hiện trạng lúc trước, nàng không cần lúc nào cũng như đi trên băng mỏng, lúc nào cũng phải cẩn thận sợ ảnh hưởng sức khỏe của Kỳ Tham và không cần lo lắng người khác thừa dịp chen chân vào.
“Vệ Linh?” Kỳ Tham tự nhiên nói kế hoạch, lại phát hiện người yêu mình ngơ ngác xuất thần, nên hơi bất mãn lớn tiếng gọi Vệ Linh một tiếng, nghiêng người qua hôn môi nàng còn dính sốt cà chua: “Nghĩ gì thế?”
“Đang suy nghĩ bây giờ chúng ta lại là người yêu của nhau.” Vệ Linh mỉm cười ôn nhu.
Kỳ Tham cũng cười vui vẻ nói: “Quan hệ như vậy, cảm giác rất tốt và chân thật. Còn em?”
“Ngày nào em cũng mong đợi được thế này.” Vệ Linh nhẹ nhàng trả lời.
Ăn điểm tâm xong, hai người tay trong tay ra vườn hoa đi dạo, sẵn tiện nhổ cỏ dại, thấy nhiệt độ không cao liền nhanh tay kéo ống nước tưới hoa cỏ trong vườn.
Làm xong mớ lộn xộn, khó tránh khỏi cảm giác hơi mệt, Kỳ Tham lấy khăn lau bụi trên ghế xích đu, lôi kéo Vệ Linh ngồi xuống, vừa nhẹ nhàng đung đưa vừa thản nhiên nhỏ giọng hát, tận hưởng thời gian nghỉ trưa.
Hai tay Vệ Linh ôm cánh tay Kỳ Tham, bình yên thư thái dựa vai cô, nhắm mắt nhợt nhạt hít thở, gió thổi dịu, tình cảnh này thật muốn ngủ một giấc.
Điện thoại trong túi Kỳ Tham vang lên, tiếng chuông điện thoại đánh gãy không gian yên tĩnh.
Vệ Linh hơi tỉnh táo mở mắt ra, khẽ nâng đầu nhìn Kỳ Tham lấy điện thoại, màn hình hiện lên hai chữ ‘Tô Oánh’.
Kỳ Tham ‘Ạch’ một tiếng, có chút lúng túng nhìn người yêu bên cạnh, người kế bên không có vẻ mặt cụ thể gì, lẳng lặng nhìn cô, sau đó buông tay, rất biết điều nhít qua bên phải ghế xích đu, nhưng không hề có ý định đi chỗ khác.
Tình hình này không nhận cuộc gọi trước mặt nàng e không xong, Kỳ Tham nhìn Vệ Linh cười nhạt làm như không có chuyện gì, ấn nút nhận cuộc gọi: “Này, Tô Oánh! Chào buổi sáng... Tôi không ở nhà, bên tiểu biệt thự... Cùng với Vệ Linh, cũng không làm gì, chỉ làm cỏ tưới cây, ngồi xích đu thư giản... Truyền thông? Ha ha, không sao, tôi coi bọn họ không tồn tại là được rồi! Có lẽ gần đây không có thời gian ra ngoài, tôi cần dành thời gian ở bên cạnh Vệ Linh... Được, qua mấy ngày mới nói tiếp, sau đó dành thời gian gọi mọi người cùng họp mặt... Cô cũng làm việc tốt... Được, hẹn gặp lại, bye bye!”
Kỳ Tham bỏ điện thoại vào túi, cố ý từng bước từng bước nhít lại gần Vệ Linh: “Nói chuyện xong, không có gì đặc biệt.”
Nghe Kỳ Tham nói, Vệ Linh mới quay đầu qua nhìn: “Tô Oánh muốn hẹn Tham ra ngoài chơi sao?”
“Đúng đấy!” Kỳ Tham kéo tay Vệ Linh hôn một cái: “Trong tay Tô Oánh có bộ phim mới, chuẩn bị đi nơi khác lấy phong cảnh, hỏi tôi có muốn cùng đi ra ngoài giải sầu không?”
Vệ Linh thùy mắt hỏi ngược lại: “Nếu như hai ta chưa xác định quan hệ, có phải Tham sẽ đi với Tô Oánh không?”
“Tôi cảm thấy sẽ không.” Kỳ Tham trả lời: “Ở chỗ chúng ta đi chơi một ngày cũng có thể, tới chỗ khác thì không. Huống hồ Tô Oánh đi làm việc, cho dù tôi với cô ấy quan hệ tốt cỡ nào vẫn không nên phiền người ta đúng không? Hơn nữa gần đây truyền thông rất quan tâm chuyện giữa tôi và cô ấy, tôi trốn còn không kịp!”
Vệ Linh giơ tay vuốt mặt Kỳ Tham: “Tham, em không phải muốn hạn chế tự do của Tham, nhưng lo lắng thế này là vì Tô Oánh yêu Tham. Tham với cô ấy, bạn bè giao du bình thường thì hoàn toàn không có vấn đề, chỉ cần Tham tự mình hiểu rõ là tốt rồi.”
Kỳ Tham thò người qua cắn môi Vệ Linh: “Được, tôi bảo đảm phương diện này tuyệt đối không để em lo lắng, hơn nữa sẽ nhanh chóng để nàng biết quan hệ giữa chúng ta để em yên tâm.”
Vệ Linh cười chủ động hôn Kỳ Tham, bóng cây cổ thụ cùng ánh mặt trời chiếu vào hai người, hiện giờ vạn vật thật tĩnh lặng.
Bởi vì bận rộn ở vườn hoa, nên cơm trưa hai người không muốn tự nấu, lái xe ra ngoài cùng nhau dùng cơm, rồi lại quay về biệt thự nghỉ trưa.
Vệ Linh vừa bước vào phòng ngủ liền không khống chế được bản thân tự động nhớ lại những chuyện đã xảy ra, mặt ửng đỏ, nhìn Kỳ Tham vẫn giống như bình thường đổi ga giường và chăm mới. Vệ Linh nhanh chóng tới giúp đỡ, làm bộ như thuận miệng nói: “Buổi sáng làm vườn mệt mỏi lắm rồi, buổi trưa mình phải nghỉ ngơi thật tốt không nên lộn xộn.”
Kỳ Tham nhướn mày liếc nhìn Vệ Linh, nhất thời ‘Phốc’ một tiếng: “Chút vậy mà mệt? Tối hôm qua không mệt?”
“Cái người này...!” Vệ Linh vừa xấu hổ vừa giận, ném cái gối trong tay vào người Kỳ Tham, xoay người đi: “Em đi về!”
Kỳ Tham mau mau ba chân bốn cẳng bỏ cái gối xuống, dùng tốc độ tia chớp chạy qua ôm Vệ Linh, cười cười hống: “Giận lên đòi chạy về nhà mẹ đẻ là thói quen không tốt, có mâu thuẫn gì không thể cùng nhau giải quyết chứ! Được rồi, không náo loạn nữa, nghỉ ngơi thật tốt thì nghỉ ngơi thật tốt có gì đâu.”
Vệ Linh bị nàng ôm từ ngoài cửa vào giường lớn, tiếp theo bị cô đặt lên giường, vừa tức vừa bất đắc dĩ, nhưng chỉ đành ôn nhu giúp cô vén tóc qua một bên: “Kỳ Tham, sắc tính của Tham vẫn không thay đổi.”
Kỳ Tham khiều gò má Vệ Linh: “Vậy em thích không?”
“... Cũng còn tốt.” Vệ Linh cười nói.
Kỳ Tham ôm thân thể nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng, cũng giúp Vệ Linh chỉnh tóc lại, hôn trán nàng còn săn sóc đắp chăn: “Em thích là được rồi, vậy tôi không cần thay đổi. Bây giờ nhắm mắt lại, ngủ trưa.”