Kỳ Tham biết tức thời, không dám quấy nhiễu Tô Oánh nhỏ giọng chửi bới, ngược lại hỏi Quyên Tử bên cạnh: “Tên nữ diễn viên đó là gì?”
“Nàng là Mạc Tứ Ngũ, tên thật kỳ quái.” Quyên Tử nhìn Kỳ Tham, nói tiếp: “Bây giờ danh tiếng của nàng ở giữa con đường, đang trên đà đi lên, nhân khí rất vượng... Dựa vào thống kê, số lượng fans không thua kém lúc Tô Oánh mới ra mắt.”
Tô Oánh lạnh lùng lên tiếng: “Câu nói đó đúng là sai nghiêm trọng! Tôi không thừa nhận, thực lực nàng không bằng một phần trăm thực lực của tôi!” Nói xong liền xoay người bỏ đi.
“Vĩ lẽ đó... Đây chỉ là lời đồn mà thôi!” Quyên Tử không thể làm gì nói với Kỳ Tham, rồi hướng về Tô Oánh: “Tô Oánh thay quần áo chuẩn bị lên đài.”
Kỳ Tham nhìn Mạc Tứ Ngũ một cái cũng xoay người đi theo hai người.
Bên trong phòng hóa trang chuyên dụng rộng lớn, Tô Oánh dùng tốc độ ánh sáng thay quần áo, ngồi trước kính để chuyên gia trang điểm cho mình, Quyên Tử đang giúp cô cùng nhân viên tổ tiết mục xác định quy trình quay lần cuối, tất cả mọi người đều chạy tới chạy lui không nhàn rỗi.
Kỳ Tham không tìm được chỗ nào ngồi, lại không muốn quấy nhiễu đám người bận rộn, tùy tiện đứng dựa bàn trong một góc, cười xem mặt Tô Oánh không hề có cảm xúc gì chờ đợi tạo hình mới: “Làm nữ nhân thật sự rất phiền phức.”
“Hừ hừ, nói thật hay! Làm như mình không phải nữ nhân.” Tô Oánh trả lời: “Chút nữa lên đài phải che chở cho tôi, Kỳ Tham.”
Kỳ Tham suy nghĩ, hỏi: “Vì người kia sao...?”
“Tôi không sợ nàng làm cái gì, chỉ có điều người này không giới giải trí có tiếng là ương ngạnh.” Nói tới chỗ này Tô Oánh không khỏi thở dài: “Trước đây đúng là không nên cùng nàng ta dính líu, hiện tại nhất định phải rủ sạch quan hệ, mắc công nàng ta mượn thanh danh của tôi kéo cao sự nổi tiếng của mình.”
“Như vậy a.” Kỳ Tham nở nụ cười: “Nghe vào hình như là không được người ta yêu thích. Được rồi, tôi sẽ tận lực.”
Mấy hôm sau, cuối tuần, Vệ Linh ở trong thư phòng của mình đọc sách, bỗng nhiên Vệ Duyệt xông vào, vẻ mặt tức muốn nổ phổi đánh gãy dòng suy nghĩ: “Chị họ! Tiết mục XXX số mới, chị có coi không?”
“... Chị rất ít xem tiết mục giải trí.” Vệ Linh nhìn em họ vừa giận vừa vội lại không có chỗ phát tiết, lúc đầu hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ kỹ tiết mục Vệ Duyệt nói hình như là tiết mục Kỳ Tham đã từng đề cập với nàng, nghĩ vậy lập tức cảnh giác: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Vệ Duyệt bước qua lôi kéo Vệ Linh chạy xuống lầu: “Em với tiểu Khác mới coi, chị có biết Kỳ Tham với Tô Oánh cùng quay tiết mục này không? Quả thực... Không thể tiếp thu được!”
Kích động của Vệ Duyệt càng làm Vệ Linh thấy thấp thỏm không yên, theo chân em họ chạy xuống lầu.
Vệ Khác đang nhìn chằm chằm vào máy tính, thấy Vệ Duyệt dẫn chị họ tới mau mau qua ghế bên cạnh ngồi nhường chỗ cho hai người. Vệ Khác liếc nhìn chị họ, cẩn thận nói: “Chị, em mở cho chị xem một đoạn ngắn... Xem xong chị đừng nổi khùng a.”
Xưa nay Vệ Khác luôn là người rất lý trí, bây giờ cũng dùng ngữ khí này nói chuyện, nhưng trái ngược Vệ Linh không gấp gáp muốn biết nội dung thế nào, lòng nàng bình tĩnh một cách lạ thường: “Ừm, em phát để chị xem.”
Vệ Khác và Vệ Duyệt nhìn nhau một lúc, người sau không nhịn được đẩy hắn một cái: “Đừng chừng chờ nữa! Mau mở lên đi.”
Vệ Khác nhướn người qua click chuột, để tiết kiệm thời gian, hắn tua tới nửa phần sau, hình ảnh bắt đầu...
Dưới góc phải màn hình nổi lên hàng chữ: “Vấn đề thứ 2: Tô Oánh, cô vừa ý nhất là ai?” Nữ minh tinh Mạc Tứ Ngũ hỏi. Kỳ Tham đứng bên cạnh Tô Oánh ở phía đối diện, Mạc Tứ Ngũ thừa dịp Tô Oánh không để ý, đưa tay kéo cô tới bên cạnh mình, nhanh chóng hôn xuống môi cô.
Màn ảnh lập tức chuyển xuống đài, khán giả không kiềm chế đươc điên cuồng kêu gào, liên tục gọi tên Tô Oánh và Mạc Tứ Ngũ. Nhưng tình hình này chỉ kéo dài khoảng chừng hai giây, bầu không khí lập tức ngưng trọng.
Màn ảnh chuyển lại tới trên đài, vẻ mặt Kỳ Tham giận dữ nắm chặt tay Mạc Tứ Ngũ, trực tiếp kéo Tô Oánh về bên cạnh mình.
“Kỳ Tham, tôi...” Mặt Tô Oánh ửng hồng, hơi lúng túng nói với Kỳ Tham: “Vừa nãy tôi không phòng bị!”
Kỳ Tham nhẹ nhàng gợi khóe môi, ánh mắt thẳng tắp trừng Mạc Tứ Ngũ thản nhiên đứng bên kia, mở miệng: “Không cần xin lỗi, trước mặt người ngoài, thu hồi lại đi.”
Dứt lời, Kỳ Tham ôm eo Tô Oánh, hai người đứng thẳng góc độ lập tức điều chỉnh tư thế, nói thì dài nhưng mọi chuyện diễn ra chỉ trong nháy mắt, tất cả ai đang ngồi trước màn hình đều có thể nhìn thấy, Kỳ Tham không chút do dự hôn môi Tô Oánh.
Hai MC cũng quên mất không ra hiệu khống chế khán giả dưới đài: “Trời ạ, thật sự hôn rồi! Thật sự hôn rồi! Đối tượng scandal duy nhất của Tô Oánh ở trước mắt mọi người hôn Tô Oánh! Quá nhanh quá nguy hiểm! Đây không phải là hôn xã giao mà chân chính hôn môi... Trong vòng nửa phút ngắn ngửi Tô Oánh bị hai người khác nhau hôn môi, cô có thể nói cảm giác của mình như thế nào không?”
Kỳ Tham thoải mái buông Tô Oánh ra, quay người hướng về phía khán giả, còn Mạc Tứ Ngũ đứng đó khoanh tay bễ nghễ mỉm cười nhìn Tô Oánh.
Tô Oánh nhìn máy quay, mím chặt môi, ửng đỏ trên mặt tăng lên rất nhiều, vẻ mặt này của cô càng làm khán giả gào thét điên cuồng hơn, màn ảnh nhanh chóng chuyển cảnh, không ít fans khóc bù lu bù loa. Sau khi Tô Oánh lắng đọng tâm tình, mới chuyển qua nhìn Kỳ Tham, trịnh trọng vạn phần nói: “Trước đây tôi cũng là người sống rất tùy hứng, đã từng đem tới nhiều phiền phức cho cô, xin lỗi. Mặc dù tôi từng cố gắng thử buông tay, scandal giữa hai chúng ta kết thúc lâu rồi vậy mà tôi vẫn không làm được... Không ai có thể thay thế địa vị của cô trong lòng tôi được, cho dù là nam nhân hay nữ nhân... Vì lẽ đó... Được rồi vì lẽ đó, cô hiểu ý tôi không?”
MC ra hiệu với dưới đài, đa số khán giả trẻ tuổi đồng loạt ra sức phối hợp: “Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!”
Trên mặt Kỳ Tham lộ ra nụ cười không tên, nhìn gương mặt Mạc Tứ Ngũ mang theo nụ cười không hề kiêng kỵ, lại nhìn Tô Oánh: “Chuyện này là sao?...”
“Được rồi, để tôi nói rõ.” Tô Oánh nhanh chóng đánh gãy lời Kỳ Tham: “Tôi yêu cô, yêu tôi không?”
Kỳ Tham vẫn mỉm cười, mặc kệ MC và khán giả reo hò, dùng thái độ nửa thật nửa đùa nhưng rất chuẩn mực nói: “Chung thân đại sự, cô để tôi suy nghĩ thêm, tôi không thích ở trước mặt mọi người nói những việc riêng tư như vậy...”
Tô Oánh rất phối hợp nở nụ cười, bước tới ôm Kỳ Tham một lúc lâu mới thả lỏng tay: “Được, tôi chờ câu trả lời của cô!”
MC nói lớn: “Ai nha có vẻ tin mừng sắp tới rồi!”
MC thứ hai cũng nhanh chóng quạt gió thổi lửa: “Tôi thấy hình như Kỳ Tham nhẫn nhịn đã lâu ha ha ha...”
Phát video tới đây, Vệ Khác chủ động bấm nút ngừng lại, không dám nhìn vẻ mặt chị họ lúc này: “Tiếp theo MC phỏng vấn mấy vấn đề thường ngày, và chơi một số trò chơi, quá trình thực hiện rất ám muội, nhưng phân đoạn chủ yếu nhất chính là tình huống vừa rồi.”
Vệ Duyệt bực tức nhìn gương mặt Vệ Linh nhẹ như mây bay: “Chị họ! Kỳ Tham từng nói với chị chuyện này không? Đừng nói với em đây là nhầm lẫn và đột xuất, nhìn làm sao cũng không giống!”
Vệ Linh vẫn đang cố gắng áp chế tâm tình sắp sửa bùng nổ, nghiêng đầu nhìn hai em họ mình nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tiết mục này, Kỳ Tham có nói với chị, chỉ là đúng lúc nên tham gia chơi đùa. Hai em đừng... Ngạc nhiên.”
“Điên rồi sao! Đúng lúc chơi đùa mà chơi tới mức này? Bây giờ trên internet đang lan truyền với tốc độ chóng mặt, chị biết không?” Vệ Duyệt vẫn rất tức giận: “Mặc dù Tô Oánh là thần tượng của em, nhưng Kỳ Tham và chị đang yêu nhau, Tô Oánh cũng biết rõ, tại sao còn làm kiểu này?”
Vệ Linh vỗ vai Vệ Duyệt: “Được rồi, đừng để chuyện này trong lòng.” Nói xong câu đó, nàng đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài.
Vệ Duyệt tức giận không nói nên lời, lại thấy chị họ làm như không có chuyện gì thản nhiên bỏ đi, không thể làm gì khác nói với em trai: “Tình huống gì đây?”
“Trong lòng chị họ tự có chừng mực, chị cũng đừng sốt ruột.” Vệ Khác an ủi, giơ tay đóng website lại.
Buổi tối đầu thu, nhiệt độ đâm thủng quần áo, Vệ Linh đứng ngoài ban công, không gian yên tĩnh, hai tay ôm chặt thân thể có chút run rẩy, kinh ngạc nhìn ánh đèn xe từ từ sáng rực, xe ô tô dừng ngoài cửa sắt, chỉ mấy giây, Kỳ Tham bước xuống xe.
Kỳ Tham đẩy cửa lớn ra, tiếng ‘Kẹt kẹt’ vang lên, giống như tâm Vệ Linh hiện giờ không thể chịu đựng thêm bất kỳ đả kích nào.
Kỳ Tham đi được mấy bước, ngẩng đầu lên nhìn thấy Vệ Linh đứng ở ban công cũng đang nhìn mình, lập tức phất phất tay nở nụ cười: “Vệ Linh! Chào buổi tối, đột nhiên gọi tôi tới gấp có chuyện gì sao?”
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham cười, đau đớn rủ hai mắt xuống, không lên tiếng.
Kỳ Tham thấy thế bắt đầu nghi hoặc, liền tăng nhanh bước chân tiến vào trong.
Vệ Linh hồn bay phách lạc xoay người vào nhà định xuống lầu gặp Kỳ Tham, nhưng tốc độ cô rất nhanh, hai người suýt chút nữa đụng nhau ngay cửa phòng ngủ, cả hai đều nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đột nhiên Vệ Linh cảm thấy không muốn đối mặt với Kỳ Tham nên chủ động lùi vào trong phòng ngủ.
“Mặc ít như thế còn đứng ngoài ban công hứng gió, có lạnh hay không?” Kỳ Tham thân thiết hỏi, lập tức trở tay cởi áo ngoài, khoác lên người nàng.
Vệ Linh nắm chặt vạt áo, ngắm nhìn Kỳ Tham, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, không có bất kỳ thứ gì, sau đó tâm tình lại tràn ra, cảm giác này bức nàng sắp điên, giống như... Mấy tháng trước khi biết Kỳ Tham gặp tai nạn không biết sống chết thế nào, tâm tình lúc đó không thể nào hình dung, đau tới quên lên tiếng kêu gào.
“Sao không nói?” Kỳ Tham thấy Vệ Linh im lặng thất thần, quơ quơ tay trước mặt nàng.
Vệ Linh vội vàng quay người đi, không muốn Kỳ Tham nhìn thấy dáng vẻ mình suýt rơi nước mắt: “Kỳ Tham... Hôm nay tôi đã xem tiết mục giải trí cô với Tô Oánh tham gia.”
“A, cái đó sao? Nó được thu hai tuần trước, có người nói tối hôm qua mới được công chiếu, có điều tôi vẫn chưa xem.” Kỳ Tham trả lời.
Vệ Linh nắm áo khoác càng chặt hơn: “... Ngoài ra, cô còn muốn nói gì khác không?”
Kỳ Tham không hiểu nhìn bóng lưng nàng: “... Nói cái gì?”
Vệ Linh cắn môi, đè tâm tư buồn bực xuống, tận lực dùng thái độ ôn hòa thường ngày nói: “Kỳ Tham, tôi không biết cô nghĩ thế nào, tôi chỉ biết khi sau khi cô mất trí nhớ, tôi luôn luôn chờ đợi cô đưa ra lựa chọn, rất có thể người cô chọn sẽ không còn là tôi nữa... Nhưng ít ra tôi muốn cô nói rõ với tôi, để tôi biết mình không còn hy vọng.”
Kỳ Tham sửng sốt: “Lời này có ý gì? Vệ Linh, cô...”
“Nhưng thật ra tôi không kiên cuòng như mình đã nghĩ, rất dễ kích động.” Vệ Linh ngẩng đầu xuyên qua cửa sổ nhìn ánh trăng bên ngoài, liều mạng khắc chế không để bản thân rơi lệ: “Vì lẽ đó Kỳ Tham, bây giờ tôi muốn nghe cô nói lựa chọn của mình.”
Kỳ Tham phỏng đoán nhưng cuối cùng từ bỏ hỏi: “Vệ Linh, hôm nay cô bị làm sao? Lựa chọn cuối cùng cái gì? Nói rõ được không?”
“Tôi yêu cô! Rất yêu cô!” Vệ Linh quyết định nói rõ: “Tôi biết Tô Oánh cũng yêu cô. Trong tình yêu không tồn tại cái gì gọi là cạnh tranh công bằng, nhưng cô có thể nói rõ với tôi hay không? Tại sao cô muốn ôm thì ôm tôi, muốn hôn thì trực tiếp hôn tôi... Vậy mà cô đối với Tô Oánh cũng như vậy, ôm cô ta, hôn cô ta? Tôi với người khác ám muội, cô đặc biệt không vui, hiện giờ cô làm vậy cô có nghĩ tới cảm giác của tôi không? Cô với Tô Oánh công khai như thế, không nghĩ tôi không vui sao?”
Kỳ Tham nghe ra nức nở trong giọng nói của Vệ Linh, lập tức hốt hoảng vội vàng tiến lên xoay người nàng lại.
Nhưng Vệ Linh tránh khỏi tay Kỳ Tham, kiên trì nói: “Tính nhẫn nãi không tốt như tưởng tượng, hôm nay thấy cô với Tô Oánh trên tiết mục đó... Trong đầu tôi chỉ muốn biết lựa chọn cuối cùng của cô sẽ là ai đây! Kỳ Tham tôi cũng biết đố kỵ, tôi không đủ rộng lượng đến mức trơ mắt nhìn người tôi yêu dây dưa không rõ với người khác. Tôi không cách nào nhịn được cô đối với xử với người khác không khác gì khi đối xử với tôi! Vì vậy đêm nay cô nhất định phải nói rõ, hai chọn một, cô chọn Tô Oánh hay là...”
Lưng Vệ Linh chìm xuống, thân thể căng thẳng, Kỳ Tham từ phía sau ôm Vệ Linh, hai tay ôm eo nàng, âm thanh không bình tĩnh cho lắm, vội vàng nói: “Tức chết tôi rồi, Vệ Linh, tôi còn tưởng cô cảm nhận được tôi quan tâm cô thế nào.”
Vệ Linh thở dài một hơi, đẩy cánh tay Kỳ Tham: “Tôi không thể nào tiếp nhận cách trả lời ba phải này...”
Kỳ Tham chấp nhất theo sát bước chân Vệ Linh, lần thứ hai dùng sức ôm nàng, nói một cách chắc chắn: “Tôi không chơi đùa ám muội! Chuyện cô lưu ý cả ngày nay tôi hoàn toàn có thể giải thích. Người quay chung tiết mục với tôi và Tô Oánh là một minh tinh mới nổi, muốn tạo scandal với Tô Oánh để đánh bóng tên tuổi bản thân, tôi đáp ứng với Tô Oánh giúp cô ấy yểm trợ. Còn chuyện tôi hôn Tô Oánh... Thật không có, tôi xin thề tôi không hề đụng tới môi cô ấy, chỉ là khéo léo dùng góc độ để người khác hiểu lầm mà thôi, cô đừng nghe hai tên ngốc MC đó... Nếu nói tôi ôm Tô Oánh, tôi có ôm, nhưng tuyệt đối không có bất kỳ tình cảm gì bên trong, nhiều nhất chỉ là tình bạn! Cô vì chuyện này mà không vui, tôi thành thật xin lỗi... Nhưng chỉ cần lần này hai chúng ta nói rõ, tôi hứa với cô tuyệt đối không có lần sau!”
Tâm tình Vệ Linh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nên ngữ khí không quá tốt: “Cô có thể nói không chạm tới, coi như là hôn cũng có thể giải thích vì bạn bè nên giúp đỡ. Kỳ Tham, bây giờ cô đối với mỗi người bên cạnh đều tốt như vậy, thậm chí cô còn bình đẳng đối đãi, nhưng tôi không chịu được... Tôi không có cách nào nhận biết cô đối xử với họ như vậy khác biệt gì với tôi? Cô kiên trì với tôi như hiện giờ có phải cũng đối với họ như vậy hay không? Tôi rất là sợ, sợ cùng cô trải qua nhiều chuyện, cuối cùng mới biết được kết quả, lúc đó thật sự đã trễ! Tình bạn có thể có rất nhiều, thế nhưng trong tình yêu, cô biết...”
“Người tôi chọn chắc chắn là cô!” Kỳ Tham không tiếp tục vòng vo, nắm chặt tay vệ Linh: “Ở trong lòng tôi, từ trước tới giờ luôn chỉ có một mình cô!”
Trong nháy mắt nhịp tim Vệ Linh đình trệ, nhưng không thể át chế hài lòng cùng hạnh phúc lan tràn, nước mắt cũng bắt đầu tuôn trào, từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay Kỳ Tham.
Cằm Kỳ Tham đặt trên bả vai Vệ Linh, cưng chiều thở dài bên tai nàng: “Tôi đã sớm hoài nghi quan hệ giữa hai chúng ta không bình thường, đặc biệt là lúc em dẫn tôi tới chỗ này, tôi cảm giác phong cách và mọi thứ ở đây đều vô cùng phù hợp thói quen thường ngày của tôi, tôi đã từng thử hỏi em nhưng em cứ một mực không chịu nói.... Vì vậy tôi cũng hoài nghi có phải mình đã suy nghĩ nhiều rồi không?... Bình thường em không biểu hiện mình là người chấp nhận tình yêu đồng tính, nên tôi sợ đường đột bộc lộ sẽ làm em phản cảm. Em có thể thoải mái để tôi ôm, để tôi hôn... Còn nói tôi tự mình suy nghĩ, tôi đã rất cố gắng nhẫn nhịn không hỏi chị tôi và Hoắc Tưởng rốt cuộc quan hệ giữa hai chúng ta là gì, em có biết mấy ngày nay tôi thống khổ thế nào không?”
Vệ Linh không khống chế được khóc thành tiếng: “Em sợ bức ép Tham quá sẽ ảnh hướng sức khỏe...”
“Tôi biết, tôi hiểu, xin lỗi, đã để em cực rồi.” Cách lớp quần áo, Kỳ Tham hôn xuống bả vai Vệ Linh. Cực kỳ đau lòng lên tiếng an ủi: “Lần này hai chúng ta không cần như vậy: Không chờ cũng không suy đoán, em nói em yêu tôi, tôi yêu em, chỉ yêu một mình em.”
Vệ Linh xoay người, hai mắt đỏ hoe nhìn vào đáy mắt thâm tình của Kỳ Tham, thời điểm này phải bật cười mới đúng, vậy mà nàng không thu được nước mắt của mình, cho nên cố gắng nở nụ cười với cô.
Kỳ Tham lau nước mắt cho Vệ Linh, nhìn dáng vẻ khổ tận cam lai đồng thời có chút oan ức quả thật quá đẹp, không nhịn được kéo nàng vào lòng, trực tiếp hôn xuống.
Vệ Linh không né tránh, nàng chờ đợi nụ hôn chân thành này đã lâu, nàng cảm nhận được nhiệt độ trên môi mình tăng mạnh, cũng có thể cảm nhận được Kỳ Tham không chỉ muốn môi lưỡi giao nhau bình thường, nàng không tự chủ được trầm mê. Hai tay Kỳ Tham ở sau lưng Vệ Linh không an phận vuốt ve rất nhiệt tình, nàng hô hấp không kịp, khó tránh khỏi ngượng ngùng cố gắng lui lại, nhưng Kỳ Tham không hề có ý muốn buông tay, hai người ý loạn tình mê di chuyển, đụng phải chân giường cùng nhau ngã chổng vó xuống giường lớn.
Cho dù nệm mềm mại co dãn, nhưng kiểu tư thái thân mật như vậy ngã xuống giường, trán Kỳ Tham đụng vào trán Vệ Linh, nàng lập tức kêu gào đau đớn. Kỳ Tham giật mình, vội vàng nhóm người dậy, mau mau giúp nàng xoa xoa trán: “Xin lỗi!”
Bốn mắt nhìn nhau, mặt Vệ Linh ửng đỏ, Kỳ Tham không muốn nhìn thấy nàng khóc, đau lòng lau lệ còn vươn ở khóe mắt, cắn răng định đứng lên không để nàng tiếp tục thẹn thùng. Nhưng đột nhiên Vệ Linh giơ tay kéo tay Kỳ Tham không cho nhúc nhích, lòng cô nhảy một cái, ngẩng đầu nhìn nàng muốn xác định.