Trong nháy mắt nét mặt Ôn Ái đọng lại, mây đen giăng kín khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêng đầu bất đắc dĩ nhìn Vệ Linh rồi liếc nhìn gương mặt tươi cười của Ôn Thất, lập tức cảm thấy oan ức yểu xìu miệng nhỏ ‘Ô ô a a’ nghẹn ngào.
Vệ Linh thật sự không chịu nỗi dáng vẻ của trẻ nhỏ như vậy, mau mau ngồi xuống ôm con bé lên, nhìn Ôn Thất đề nghị: “Không nên để tiểu Ái khóc, hay cho một viên thôi?”
“Đã có quy định mỗi ngày Thất Thất chỉ được ăn hai viên, hôm nay đã ăn ba viên, bị Nhạc Lộ nhìn thấy sẽ mắng tôi quản giáo không nghiêm.” Ôn Thất đem sô cô la bỏ trên bàn, cười sờ sờ đầu con gái: “Phải biết tự kiềm chế nha!”
Ôn Ái sầu não, đẩy tay mẹ mình ra, tiếp tục siêu cấ oan ức méo miệng ôm cổ Vệ Linh nghẹn ngào.
“Nha nha, tôi nghe tiếng tiểu Ái khóc có phải không?” Quân Tuyết từ bên ngoài vào, đúng như dự đoán thấy Ôn Ái đang trốn trong lòng Vệ Linh nức nở, lại nhìn Ôn Thất bất đắc dĩ chỉ bịch kẹo trên bàn, trong nháy mắt hiểu rõ: “Ăn nhiều kẹo, súng răng không tốt nha tiểu Ái.”
Ôn Ái nghe vậy, càng thêm khổ sở ôm chặt Vệ Linh thóc thét.
“Cho con bé ăn thêm một viên đi, nửa viên cũng được,” Tô Oánh đi vào nhìn Ôn Thất vì mấy viên kẹo mà khóc tới nước mắt giàn giụa, cũng thấy không đành lòng: “Răng sẽ không hỏng vì ăn thêm một viên kẹo.”
Nghe tin nên Nhạc Lộ tìm tới thư phòng nhìn các nàng vây quanh con gái nhỏ đang khóc bù lu bù loa, lập tức lạnh mặt: “Lại chơi xấu? Tiểu Ái, đã nói con không thể ăn nhiều kẹo, tại sao không nghe lời?”
Ôn Ái thấy chủ nhân còn lại trong nhà cũng xuất hiện, nhất thời không dám lộ mặt ra, nhưng vẫn không thể đè nén thương tâm ôm chặt Vệ Linh, oan ức trốn trong ngực nàng, đưa mắt sợ hãi nhìn Ôn Thất, Nhạc Lộ và Quân Tuyết.
Kỳ Tề và Kỳ Tham là chủ nhân ở đây nhìn một vòng thư phòng hình như vẫn chưa đủ mặt, một lúc sau Lạc Diêu cũng chen vào, thấy Ôn Ái bị Nhạc Lộ giáo huấn... Kỳ Tề thấy đủ nên câu khóe môi, tách mọi người ra đi lên trước, đưa tay ôm Ôn Ái từ trong lòng Vệ Linh: “Làm sao? Lại muốn ăn kẹo?”
Không nhắc tới thì thôi vừa nhắc Ôn Ái liền nhịn không được ôm chặt Kỳ Tề khóc thút thít.
“Con nít đều thích ăn kẹo, đâu phải không mua nổi, tại sao phải hạn chế?” Bạch Thảo thấy thế không vui xì một tiếng, lấy bịch kẹo bên cạnh Ôn Thất đưa tới trước mặt Ôn Ái: “Muốn ăn cái gì? Dì lột cho con ăn!”
Lạc Diêu ở phía sau vỗ đầu Bạch Thảo: “Đừng dạy trẻ con không biết điểm mấu chốt! Không nghe mẹ con bé nói ăn kẹo nhiều răng sẽ không khỏe sao?”
“Các người ở trước mặt tiểu Ái cãi qua cãi lại sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng con bé.” Điền Hi Cầm đề nghị: “Nếu hôm nay là tụ họp, không bằng tạm thời cho phép bọn trẻ phóng túng một lần đi.”
Một bước Nhạc Lộ cũng không chịu nhường: “Hôm nay Tiểu Ái đã ăn quá mức quy định.”
“Đối với con nhỏ làm gì phải tính toán chính xác như vậy.” Khang Tử Lam đẩy mắt kính: “Không cần thiết nghiêm khắc tới mức này.”
Kỳ Tham cười nói: “Tôi đồng ý với quan điểm của chị Tử Lam, hiếm lắm mới có cơ hội tới nhà chúng tôi một lần, không lý do gì phải để bụng đói! Muốn quản con thì về nhà quản, ở đây nhất định phải ăn đủ! Hoắc Tưởng, cậu nói đúng không?”
“Đương nhiên!” Trương Hoắc Tưởng lớn tiếng phụ họa: “Tâm tình thèm đồ ăn khó chịu lắm các người biết không? Thật sự rất khó chịu!”
Tống Hi Nhiên tựa vào người Lạc Diêu, phong tình vạn chủng cười nói: “Quá đúng, một đứa bé, một viên kẹo, lại để các tổng giám đốc vây quần thảo luận nửa ngày, nói cái gì hạn chế con cái ăn đồ ăn, có một số người mẹ cũng không khắc chế được dục vọng ăn thức ăn nhanh của mình đó thôi! Nên lấy mình làm gương mới được!”
Nhạc Lộ liếc nhìn Tống Hi Nhiên: “Cô ám chỉ tôi sao?”
Tống Hi Nhiên cười duyên dáng hỏi ngược lại: “Cô cũng cảm thấy tôi đang nói cô sao?”
Lăng Tiểu Nhược và Khang Tử Hinh đứng bên cạnh lén lén lút lút lấy hai viên, thời dịp các đại gia đang công kích lẫn nhau, nhanh tay lột vỏ kẹo nhét vào miệng nhỏ Ôn Ái. Kỳ Tề nhìn thấy chỉ mỉm cười không nói gì.
Đột nhiên Nhạc Lộ và Ôn Thất phát hiện con gái mình không khóc nữa thì nghiêng người qua nhìn, má bên trái Ôn Ái phồng lên, rõ ràng đang ngậm kẹo, lưỡi nhỏ không ngừng liếm môi dáng vẻ tuyệt đối không để lãng phí giọt kẹo nào.
“Ăn ngon không?” Bạch Thảo nhìn Ôn Ái cười hỏi.
Ôn Ái không dám mở miệng trả lời, những vẫn nghiêm túc dùng sức gật đầu xác nhận rất ngon.
“Ngoan! Tới đây để dì Bạch ôm con một cái.” Kỳ Tề đưa Ôn Ái cho Bạch Thảo ẩm. Bạch Thảo nhìn con bé không ngừng chép chép miệng, liếm hết vị ngọt ở khóe môi, liền nhịn không cười lớn ôm chặt con bé vào lòng: “Dì Bạch hôn con được không?”
Ôn Ái nhìn vẻ mặt lưu manh vô lại của Bạch Thảo, lập tức nhăn chặt mày chống cự, lần này nói khá rõ: “Không... Muốn.”
Tất cả người có mặt bị phản ứng ma mãnh của Ôn Ái chọc cười lớn.
“Dáng vẻ này quá giống Nhạc Lộ rồi!” Quân Tuyết vỗ tay ôm Ôn Ái vào lòng, chóp mũi sượt qua gò má non mềm, nói với Nhạc Lộ: “Đàng hoàng trịnh trọng.”
Nhạc Lộ bất đắc dĩ nhìn con gái: “Thời điểm không nghe lời lại giống Ôn Thất.”
“Ồ... Nói tới làm như bình thường mình rất nghe lời vậy.” Ôn Thất vội vã phản bác.
Một đống người vây quanh nhìn Nhạc Lộ phát tác tính xấu cùng Ôn Thất bắt đầu nói xấu nhau, sau đó thượng vàng hạ cám công kích lẫn nhau, Vệ Linh cười đứng đó nghe một chút, rồi ra ngoài hưởng thụ hơi lạnh khoan khoái nhẹ nhàng.
Kỳ Tham là người đi ra thứ hai, nhìn thấy Vệ Linh lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha, bước tới rót cho nàng ly trà, nói: “Đám người này náo loạn quá đúng không?”
“Thỉnh thoảng ồn ào như vậy cũng rất tốt đẹp.” Vệ Linh không chán ghét trái lại rất yêu thích những người bạn có thể cùng nhau tán gẫu trò chuyện không cần gò bó: “Nhưng có phải các nàng sắp trở về bên kia không?”
Kỳ Tham vừa buồn vừa vui: “Ừm, dù sao mọi chuyện đã xử lý xong. Có chị Khang với Hi Cầm sẽ ở lại thêm vài ngày, nghe Hi Cầm nói muốn mở chuỗi siêu thị ở đây, nên phải khảo sát thị trường.”
“Chuỗi siêu thị? Đúng là kế hoạch lớn.” Vệ Linh chưa từng chú ý Điền Hi Cầm làm cái gì, nghe Kỳ Tham nói, đúng là không nên xem thường những nữ nhân có bề ngoài non nớt.
Kỳ Tham nói kế hoạch của mình: “Tôi định tạm thời đem những mặt bằng còn trống ở gần khách sạn giao cho nàng, phỏng chừng ba tới năm siêu thị cỡ lớn sẽ không thành vấn đề.”
Vệ Linh nghe vậy mỉm cười: “Chúc mừng cô, xem ra đây là khoảng đầu tư không bao giờ sợ lỗ.”
“Cái này phải cám ơn chị Quân và các nàng mở thêm con đường mới.” Kỳ Tham cầm ly trà của mình chạm vào ly Vệ Linh, hai người nhìn nhau nở nụ cười, uống cạn ly trà của mình.
Buổi tụ họp kết thúc, Vệ Linh và Tô Oánh tạm biệt cùng nhau ra về, lúc chạng vạng hai người đã nói xong chuyện cần nói, đều là người lớn không cần nói nhiều, nên cả hai ở ngoài cổng lớn chào hỏi rồi từng người lên xe rời khỏi.
Vệ Linh về tới nhà cũng đã khuya, nàng hỏi người làm biết được Tra Đằng Nguyên ở lại nhà nàng, nghỉ ngơi ở phòng khách phía Tây, nghe xong nàng chỉ hơi gật đầu, không cần thiết hỏi nhiều làm gì.
Hôm nay có rất nhiều tài liệu phải xem, sau khi xem xong Vệ Linh cảm thấy uể oải vô cùng, không rảnh để ý chuyện cổ phần hay người nhà nghĩ thế nào, vội vàng lấy đồ đi tắm sau đó trực tiếp lên giường ngủ, một đêm không mộng, khi mở mắt ra mặt trời đã lên cao.
Vệ Linh thay quần áo xuống dùng bữa sáng, nhìn ra ngoài vì bắt đầu vào mùa thu nên mặt trời không quá gắt, nàng vào thư phòng tìm quyển sách, gọi Citrus theo, ra bãi cọ trải tấm đệm, bỏ dép lê bên ngoài, khoanh chân ngồi xuống. Nàng để quyển sách trên đùi, tay vuốt ve lông Citrus, một tay đè lên sách, hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã.
Mặt trời từ từ di chuyển, nên thỉnh thoảng Vệ Linh phải di chuyển cái đệm tới bóng mát dưới tán cây. Tới trưa, bóng mát gần như không còn, nàng nhìn lên bầu trời, đành phải trở về phòng.
Ở phía ngược ánh sáng có một người đàn ông đang đứng, nhìn Vệ Linh cười nói: “Mấy năm không gặp, tính tình yên tĩnh vẫn không thay đổi.”
Vệ Linh đưa tay che bớt ánh sáng, lúc này nàng mới nhìn rõ là Tra Đằng Nguyên, lễ phép mỉm cười: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
“Ở đây hoàn cảnh quá tốt, không có chỗ chê.” Tra Đằng Nguyên dựa cột nhìn Vệ Linh bước tới, nói: “Gần đây tình hình thế nào? Vấn đề cá nhân giải thích chưa xong sao?”
Vệ Linh cụp mắt cười nói: “Lửa sắp cháy tới lông mày. Còn anh?”
Tra Đằng Nguyên ‘A’ một tiếng, trong nháy mắt ý tứ không tốt lắm trả lời: “Tôi? Nói thế nào đây... Có vẻ việc vui sắp tới.”
“Thật sao?” Vệ Linh kinh ngạc, sau đó nở nụ cười: "Nếu như lời anh nói thì phải chúc mừng rồi! Cô dâu là tiểu thư nhà ai?”
Tra Đằng Nguyên mau mau khoát tay: “Nàng làm văn công trong quân khu chúng tôi, cũng tính là quân nhân... Thật ra lần này tới đây, ngoài việc thay mặt gia đình tham gia buổi hiệp nghị, sẵn tiện chọn khách sạn tổ chức tiệc cưới, bởi vì ba tôi nói nguyên quán chúng tôi ở đây, vì lẽ đó kết hôn cũng phải tổ chức bên này.”
Vệ Linh nghĩ thầm: Vậy lúc mới gặp lại cần gì làm ra dáng vẻ si mê?
“Ban đầu tôi muốn nhờ chú Vệ cho tôi ý kiến, thế nhưng thời gian này chắc chắn người lớn sẽ rất bận bịu... Vậy có phải tôi nên nhờ người bạn là cô đây giúp tôi hay không?” Tra Đằng Nguyên thành khẩn cười hỏi.
Vệ Linh cũng mỉm cười vuốt cằm nói: “Tình nguyện ra sức. Để tôi đi lấy máy tính, chúng ta coi bản đồ điện tử rồi nói tiếp.”
Vệ Linh xoay người bước nhanh vào nhà, lấy computer đi ra, sau đó hai người tới chòi nghỉ mát đúng chuẩn Châu Âu, kêu người làm đem trà và điểm tâm, hai người bắt đầu tìm hiểu sàng lọc khách sạn thích hợp.
Hai người viết ra rất nhiều tên khách sạn và phương thức liên lạc, dựa theo phong cách của Tra Đằng Nguyên bắt đầu đánh giá từng chỗ.
Hai người không biết thảo luận bao lâu, bên ngoài truyền vào giọng nói tràn đầy ác ý hỏi: “Hai người đang làm gì đó?”
Vệ Linh nghe giọng nói nghĩ thầm sao quen thuộc quá vậy? Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Kỳ Tham tràn đầy sát khí khoanh tay đứng trên con đường nhỏ ngoài chòi nghỉ mát. Bên cạnh là Citrus không biết chạy ra từ lúc nào, hơn nữa còn tha thiết quẩy đuôi, ngậm trái bóng nhìn cô.
Vệ Linh không hiểu sao đột nhiên Kỳ Tham có mặt ở Vệ gia, nhưng nghĩ lại vài giây trước cô hỏi câu kia, Vệ Linh lập tức nhìn vẻ mặt vô tội của Tra Đằng Nguyên, nàng chợt ý thức lúc nãy quá tập trung quên hết tất cả, nên hai người dựa sát vào nhau, trạng thái thân mật hơn bình thường... Kỳ Tham nhìn thấy, không phải đã hiểu lầm chứ?
Vệ Linh nhanh trí nói sang chuyện khác, vội vàng đứng lên, chủ động tới gần mỉm cười chào hỏi: “Kỳ Tham, sao cô tới đây?”
Kỳ Tham nhướn mày khinh thường, Vệ Linh lập tức suy đoán chắc cô nghĩ nàng mỉm cười thân thiết là vì chột dạ.
Kỳ Tham không cho nàng thời gian điều chỉnh tâm tình, trực tiếp hỏi: “Các người dựa sát như vậy làm gì? Hắn là bạn trai cô?”
Tra Đằng Nguyên nghe vậy mau mau lên tiếng giải thích: “Cũng không phải...”
“Không phải? Vậy một người đàn ông dựa sát con gái người ta làm cái gì?” Kỳ Tham lưu loát đánh gãy lời Tra Đằng Nguyên, cô không nhịn được nói tiếp: “Anh có bạn gái hay vợ hay không? Không sợ bị nhìn thấy sẽ suy nghĩ lung tung sao?”
Tra Đằng Nguyên bị phê bình thấy rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác nói: “Thật không tiện, vừa nãy là...”
“Không cần anh giải thích!” Kỳ Tham không nể mặt đánh gãy lời Tra Đằng Nguyên lần thứ hai, chặn không cho hắn nói hết lời.
“Kỳ Tham.” Vệ Linh thấy không được nữa kéo cổ tay Kỳ Tham: “Tôi vừa hỏi tại sao cô tới nhà của tôi?”
Đối với sự kiên trì của Vệ Linh, Kỳ Tham không thể làm bộ không nghe, nhưng nghĩ tới tình cảnh lúc nãy, ngọn lửa vô danh liền bùng cháy, vì lẽ đó khẩu khí không được tốt cho lắm: “Đương nhiên tới để đưa bảng kế hoạch cho ba cô.”
“Có sắp xếp khác sao?” Vệ Linh hỏi.
“Có thể có, cũng có thể không có.” Kỳ Tham cố ý chọc giận vệ Linh.
“... Ý gì đây?” Quả thực Vệ Linh bị mắc câu nhanh chóng truy hỏi.
Kỳ Tham nhìn Tra Đằng Nguyên còn đứng trong đình nghỉ mát: “Vệ Linh không phải bạn gái anh chứ?”
Tra Đằng Nguyên thấy Kỳ Tham vẫn xoắn xuýt vấn đề này, rất nhanh trả lời: “Không phải!”
“Vậy càng bớt việc!” Kỳ Tham chuẩn xác bắt tay vệ Linh, kéo nàng: “Đi! Chúng ta đi sắp xếp công việc.”
“Kỳ Tham, cô...” Vệ Linh tức giận nhiều hơn, bị Kỳ Tham kéo đi đành phải quay đầu nhìn Tra Đằng Nguyên làm động tác gặp lại sau cùng nét mặt xin lỗi.
Kỳ Tham không để ý gì cứ nắm tay Vệ Linh đi thẳng ra khỏi tiểu biệt thự của nàng, nàng vẫn mặc đồ ở nhà mang dép lê. Dọc đường bảo vệ và người làm đều biểu thị không thể ra sức: Được rồi, ngay cả sĩ quan cao cấp Tra tiên sinh cũng bị vẻ mặt đằng đằng sát khí của Kỳ tiểu thư làm cho không thể mở miệng. Huống hồ Đại tiểu thư không có phản kháng, nên họ liền làm như không thấy, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Vệ Linh đi theo Kỳ Tham ra ngoài cổng lớn tới trước xe Kỳ gia, nàng cố gắng điều chỉnh hơi thở hỏi: “Cô định làm cái gì, Kỳ Tham?”
“Không biết.” Kỳ Tham hùng hổ thành thật trả lời: “Vừa nãy cô với người đàn ông đó làm gì? Hai người có thể làm như vậy sao?”