Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 166




“Tại sao không nói lời nào?” Kỳ Tham uống nước, cầm cái chai lắc lắc: “Tôi cảm thấy cô không thích Tô Oánh, đúng không?”
Vệ Linh theo bản năng phủ nhận: “Cũng không phải…”
Kỳ Tham cười lên, dùng bả vai đụng bả vai Vệ Linh: “Được rồi, tôi mất trí nhớ chứ không biến thành kẻ ngốc, tôi thấy, cô và Tô Oánh có địch ý với nhau, trước đây có quan hệ gì sao?”
Quan hệ? Hình như không có, nếu như nói giữa hai người có điểm chung gì… Chính là cùng yêu cái người không hay biết gì này… Vệ Linh cúi đầu mỉm cười nói: “Không có, cùng lắm là bất hòa ở một số phương diện nào đó thôi.”
“Quả thật hai người không phải cùng một loại người.” Kỳ Tham cười nói: “Cả hai đều có ưu điểm khiến tôi rất thưởng thức, Tô Oánh quả cảm, cô thì ngược lại rất ôn hòa, Tô Oánh là người có tâm cơ, nhưng lại chuyên gia giả ngu…”
Quả thực Vệ Linh không có cách nào tiếp tục nghe Kỳ Tham so sánh mình với Tô Oánh, lập tức lên tiếng đánh gãy: “Cô yêu thích ai hơn?”
“...A?” Kỳ Tham bị câu hỏi của Vệ Linh làm sửng sốt.
Vệ Linh quay đầu nhìn bầu trời, không tiếp tục nhìn Kỳ Tham nữa, bỗng nhiên nàng phát hiện ánh trăng bao trùm cả căn gác nhỏ, mà nàng với Kỳ Tham cũng bị nó phủ lấy, tâm tư chuyển biến, cuối cùng hóa thành cái thở dài nhẹ nhàng: “Không có gì, tôi giỡn thôi!”
Kỳ Tham thấy Vệ Linh buồn buồn, lại đụng bả vai nàng lần nữa, dụ dỗ nói: “Mặc kệ thế nào đừng không vui nữa, tôi biết gần đây cô có áp lực rất lớn, chị tôi và các nàng lập bảng kế hoạch đó tuy tôi cũng tham gia, nhưng vẫn bị chậm nửa nhịp. Tôi hiểu tại sao các nàng lại muốn đem hết tiền cược đặt lên người cô… Tôi nhìn ra được, cô có tâm sự lại không thể nói ra miệng, nhưng ở những lúc nghỉ ngơi thế này đừng tiếp tục phiền lòng, đừng để cuộc sống thêm mệt mỏi, được không?”
Đừng quá mệt mỏi… Trái tim Vệ Linh đau đớn liên hồi, quay đầu đánh giá gương mặt tràn đầy thân thiết của Kỳ Tham, muốn nói chuyện mà nửa chữ không thể thốt ra, đành phải mặc kệ chua xót càng quét cõi lòng.
Kỳ Tham sờ sờ tóc Vệ Linh, nửa đùa nửa thật nói: “Ai nha, hình như tóc cô dài hơn, không tin cô tự sờ thử xem…”
Vệ Linh không thể kiềm nén tâm tình của mình, nghiêng người vòng tay qua cổ Kỳ Tham: “Kỳ Tham, tôi đảm bảo sẽ không bao giờ do dự hay từ bỏ, đừng cách tôi quá xa, được chứ?”
“Cô…” Mặc dù Kỳ Tham không hiểu nhưng vẫn làm theo bản năng nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng: “Được rồi, không cần khổ sở, hai chúng ta đâu cách xa, cô muốn gặp tôi, lúc nào cũng có thể gặp.”
Vệ Linh ở trong ngực Kỳ Tham khẽ gật đầu: “Tôi đã quyết định, vì quan hệ giữa hai chúng ta, tôi sẽ ích kỷ một lần, đối mặt tất cả, tôi sẽ làm cái gì nên làm… Kỳ Tham, cô mau chóng nhớ lại… Bất kể là ai giúp cô khôi phục ký ức cũng được, chỉ cần có nhớ lại tất cả là tốt rồi.”
“Tôi sẽ cố gắng.” Kỳ Tham cầm tóc Vệ Linh đưa lên mũi hít một hơi, trả lời chắc chắn: “Hai chúng ta đều phải cố gắng, nhưng sau đó nhất định phải hài lòng, quyết định như vậy!”
Ánh trăng soi sáng làm nổi bật bóng hai người ôm nhau trên mặt đất.
Đêm đó Vệ Linh về tới nhà, đi ngang cửa lớn thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng, không lẽ trong nhà còn có người thức? Xoay người nhìn qua lớp kính liền thấy mẹ mình buồn rười rượi ngồi xuất thần trên ghế sô pha.
Vệ Linh bước nhanh vào nhà, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ? Sao trễ rồi mẹ còn chưa ngủ?”
Lúc này mẹ Vệ mới phát hiện con gái đứng bên cạnh, vội vã lấy lại tinh thần mở lớn hai mắt, giơ tay vuốt mặt, thở dài một hơi nhưng vẫn cười nói: “Tiểu Linh, sao con về trễ vậy?”
“Con có chuyện riêng nên về hơi muộn.” Vệ Linh ngồi bên cạnh mẹ, cầm bình trà đã nguội rót ra ly, uống một hớp muốn lướt qua chuyện về trễ.
Mẹ Vệ vuốt tay con gái, bà cũng không muốn nhắc tới nhưng nhịn không được hỏi: “Đi cùng tiểu thư Kỳ gia?”
Vệ Linh bỏ ly trà xuống, chính diện trả lời: “Dạ!”
Mẹ Vệ im lặng hồi lâu, lắc lắc đầu nói: “Ba ba con tự trừng phạt bản thân, đang quỳ ở từ đường, trước khi vào từ đường nói con về thì tới đó. Con đi xem ba con một chút đi. Nói ông ấy trở về phòng ngủ.”
Vệ Linh sửng sốt, chắc chắn vì chuyện hợp tác lúc sáng, nàng vội vàng đứng lên: “Tại sao ba ba phải làm vậy? Mẹ, mẹ về phòng nghỉ trước, con lập tức đi khuyên ba ba.”
“Bệnh tim của ba con vừa ổn định, con đừng làm ông ấy tức giận.” Vệ mẫu không yên tâm dặn dò: “Bây giờ khuyên ba con nghỉ ngơi là được rồi, những chuyện khác sau này hãy nói.”
Tất nhiên Vệ Linh hiểu rõ, trước tiên khuyên mẹ về nghỉ ngơi, sau đó mới đi về phía từ đường.
Bên trong mùi hương trầm nồng nặc, khói nhang lượn lờ, hai ngòn đèn nhỏ lúc nào cũng được bật sáng.
Vệ Linh bước vào nhìn bóng lưng thẳng tắp của Vệ nhị gia đang quỳ trên bồ đoàn, mỗi năm tết đến nàng đều nhìn thấy bóng lưng của ba mình, bác cả và chú út quỳ ở đó thắp hương cho tổ tiên nhưng hiện giờ bóng lưng này vì gánh nặng gia tộc trở nên thê lương.
“Trở về?” Tai Vệ nhi gia cực kì thính, thông qua tiếng bước chân đã biết của con gái mình, đợi một lúc không thấy nàng lên tiếng, nên mở miệng hỏi một câu.
Vệ Linh cúi đầu bước lên trước, yên lặng quỳ xuống bồ đoàn kế bên ba mình, rồi ôn hòa trả lời: “Dạ, ba ba, con đã trở về.”
Vệ nhị gia gật đầu, tiếp tục hỏi: “Tâm tình khá hơn chưa?”
Vệ Linh hơi chần chờ, sau khi Bạch Thảo ra về, nàng bị bác cả và anh họ mình nghi ngờ, tâm tình đã xấu đi không ít. Nhưng Vệ Linh quen với việc che giấu mọi chuyện trong lòng, đồng thời nửa đường nàng chuyển hướng đi gặp Kỳ Tham không theo mọi người về nhà, cứ tưởng ba ba không nhìn ra, ai ngờ vẫn để ba ba lo lắng, nên rất cẩn thận nói: “Tốt lắm rồi, hơn nữa còn nghĩ thông rất nhiều chuyện.”
Nghe con gái nói, Vệ nhị gia nghi hoặc: “Con nghĩ thông suốt cái gì?”
Vệ Linh điều chỉnh tư thế quỳ, bình tâm tịnh khí nói: “Ba ba, muộn như vậy sao không đi ngủ? Con nghĩ, con nên vì ba ba chia sẻ phần buồn phiền này.”
“Con làm sao chia sẻ?” Vệ nhị gia hỏi.
“Thay đổi cổ phần, cứ làm theo lời Bạch Thảo đề nghị đi.” Vệ Linh lành lạnh nói tiếp: “Tình hình trước mắt, ngoại trừ đồng ý với các nàng, chúng ta không còn đường khác để đi.”
Khẩu khí Vệ nhị gia theo đó căng thẳng: “Tiểu Linh, con biết con nói mấy câu này, đối với tương lai gia tộc chúng ta bất lợi như thế nào không?”
Hai tay Vệ Linh chống xuống đất, dập đầu trước bàn thờ tổ tiên, rồi ngồi dậy, nhìn thẳng Vệ nhị gia, tiến hành phân tích: “Cho dù lợi ích bị dời đi bốn phần mười, hay là con nhận được lợi ích và quyền chi phối từ nó thì một nhà bốn người bên bác cả vẫn đối với con hoặc cả ba người chúng ta đều bất mãn, nhưng xét trên tổng thể gia tộc, thì đây là tổn thất ít nhất rồi!”
Vệ Linh nói xong, ngữ khí Vệ nhị gia biến thành tùy ý: “Ồ? Nhưng sau khi cổ phần chuyển cho con, rất có thể đại gia đình chúng ta sẽ thay đổi, người này nghi ngờ người kia, nếu vấn đề này mà con xem là chuyện nhỏ, vậy với con thế nào mới là chuyện lớn?”
“Chỉ là bên bác cả chưa rõ thôi, con sẽ không chiếm lợi ích gì trong 40% cổ phần.” Vệ Linh ngẩng đầu nhìn gia phả trên tường, thản nhiên nói: “Con nắm cổ phần trong tay chỉ có một tác dụng duy nhất chính là tạo thế cân bằng giữa chúng ta và Kỳ gia. Gia tộc chúng ta, ở góc độ của ba, bác cả, chú út mà nói, chỉ có đàn ông mới nhận được cổ phần công ty, vì lẽ đó con tiếp nhận phần lớn cổ phần, không chỉ là các trưởng bối mà còn trưởng tử như anh họ sẽ nảy sinh khó chịu. Nhưng nếu không vượt qua khúc mắc, đừng nói cửa ải này không qua được, tập đoàn chúng ta sẽ phá sản, sau này làm gì còn cổ phần để mà hưởng? Vì lẽ đó, con nghĩ vấn đề lớn nhất lúc này chính là làm sao để công ty tiếp tục vận hành.”
Vệ nhị gia thở dài mấy lần, không biết làm sao che giấu tâm tình: “Cho nên?” .
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Vệ Linh bình tĩnh trầm ổn tiếp tục nói: “Chúng ta không có đường khác để đi, thậm chí không có tập đoàn nào có khả năng cứu mình, vì vậy xin ba ba hãy thuyết phục bác cả và chú út, lấy lợi ích gia tộc làm đầu, cân nhắc điều kiện của đối phương. Chúng ta từ bỏ hoa hồng của 40%, nhưng quyền điều hành vẫn nằm trong tay chúng ta, bỏ cái nhỏ lấy cái lớn, nếu chúng ta vượt qua nguy cơ lần này, con tin tưởng với năng lực của ba ba, tương lai chúng ta sẽ thu được cái lớn hơn. Một khi bên đó nhận được hoa hồng, vì để được chia nhiều hơn chắc chắn sẽ nổ lực thúc đẩy việc làm ăn của chúng ta.”
Vệ nhị gia trầm mặc nói: “Tiểu Linh, một khi kế hoạch được thông qua, con sẽ đối diện với áp lực lớn hơn, tuyệt đối không được hướng ra ngoài, nếu không…”
“Sẽ bị người trong nhà hoài nghi thậm chí là căm hận.” Vệ Linh rủ mắt xuống, đoan trang nói: “Thế nhưng con sẽ không dao động khi làm như vậy, trên đường về con đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ đây là cách tốt nhất đối với hai gia đình chúng ta.”
Không hiểu sao Vệ nhị gia lại thấp giọng nở nụ cười: “Không, ba nghĩ việc bác cả và anh họ con lo lắng không phải vì con tiếp nhận cổ phần mà vì… Vì con và người đời sau của Kỳ gia xảy sinh tình cảm không phải bình thường, nếu như một ngày nào đó con với Kỳ Tham thật sự…”
“Đúng là con sẽ ở cùng Kỳ Tham.” Quỳ lâu chân bắt đầu tê dại, Vệ Linh nhíu chặt mày, nhưng ngữ khí vẫn duy trì sự ôn hòa vốn có: “Hơn nữa, con sẽ không ở trước mặt bác hay anh họ hứa hẹn cổ phần tuyệt đối không rơi vào tay người ngoài, càng không nói sẽ phân rõ ranh giới với Kỳ Tham… Tuyệt đối sẽ không.”
Vệ nhị gia hỏi: “Cho dù vì lợi ích gia tộc cũng không?”
“Con sẽ không bao giờ vì chuyện cá nhân mà vận dụng bất cứ quyền lực nào từ 40% cổ phần.” Vệ Linh nghiêm túc nói: “Nhưng nếu vì cổ phần mà phải rời xa người con yêu, thì tương lai con cũng có thể vì nó mà làm ra bất cứ chuyện gì. Đặc biệt hiện giờ chúng ta còn chưa quyết định có làm theo đề nghị của Bạch Thảo hay không. Nên hiện giờ nói với ba ba những thứ này chỉ là giả thiết của cá nhân con mà thôi.”
“Con đang tạo niềm tin với ba mà.” Vệ nhị gia thay đổi ngữ khí, giống như gia đình bình thường, một người ba yêu thương con gái: “Mười mấy tuổi đã thể hiện rõ lớn lên muốn trở thành một luật sư có tiếng, thời điểm đó, ba ba đã lén lút thở phào nhẹ nhõm, vì tương lai con gái duy nhất của ba không cần tranh giành cổ phần với anh em trong nhà làm tổn thương hòa khí. Nhưng thân là ba ba của con, ba cũng rất mong con có nghề nghiệp ổn định… Kết quả, dạo hết một vòng, ông trời sắp đặt, con lại tự mình đi vào vòng tròn lẩn quẩn này.”
Vệ Linh bất đắc dĩ đáp lời: “Con biết con làm như vậy, người gặp khó khăn nhiều nhất chính là ba ba. Ba ba là người quản lý cao nhất, con biết ý định ban đầu của ba ba là trao quyền cho anh họ. Gia tộc chúng ta cũng chưa bao giờ vì lợi ích mà nảy sinh xung đột. Là con trưởng trong nhà nhất định sẽ tiếp quản gia nghiệp, còn con thứ thì tiếp tục phân chia sau đó…”
“Đúng.” Vệ nhị gia chậm rãi lắc đầu, tiếp tục nở nụ cười không rõ ý vị: “Đời đời là thế, nhưng Tiểu Linh… Con có biết trong lòng ba, đối với sự sắp xếp này cũng có chút không cam lòng không?”
Vệ Linh giật mình, do dự không biết nên nói gì.
Vệ nhị gia chậm rãi nói: “Khi mẹ con mang thai, ba rất thấp thỏm: Con của mình là trai tốt hay con gái mới tốt đây? Là bé trai thì trên còn có một người anh họ, tương lai chỉ có thể đi sau lưng hắn, mặc kệ là thích hay không thích thì vẫn phải đi. Còn là con gái, chắc khá hơn một chút, có thể tự lựa chọn phương hướng, nhưng hoàn toàn không cần bận tâm công việc gia tộc. Ba và mẹ con cứ bất an cho tới lúc con ra đời.”
“Vậy sau khi con ra đời, ba ba có vui mừng không?” Vệ Linh nhẹ giọng hỏi.
Vệ nhị gia hồi đáp: “Cũng bởi vì rất vui mừng nên càng không cam lòng. Cho dù ở góc độ là ba hay một người ngoài, thì con gái của ba xinh đẹp ưu tú, năng lực hoàn mỹ, vượt xa mấy người anh em họ ngoài kia, nhưng con có giỏi thế nào thì thứ tự trước sau phải nhượng bộ, ba không thể nuôi dưỡng con như một người thừa kế chân chính, càng không muốn con đi con đường ba ba đã từng đi… Công ty chúng ta suy sụy như hôm nay bị người khác hiếp đáp khắp nơi có phải vì tư tưởng cổ hủ hay không?”
Vệ Linh chưa bao giờ biết ba mình có suy nghĩ này, phản ứng nàng chậm chạp hơn nhiều: “Ba, thời gian qua ba đều nghĩ vậy sao?”
“Cũng chỉ là suy nghĩ!” Vệ nhị gia nhận mệnh: “Nên ba chưa bao giờ biểu hiện sự bất mãn của mình đối với bác cả hay anh họ con, mà con lại được làm công việc mình yêu thích, ba ba thấy an ủi phần nào.”
Vệ Linh nhìn gia phả, mãi cho tới khi con mắt âm thầm thích ứng ánh sáng, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy từng cái tên lít nha lít nhít trên đó, mới nói: “Cũng may con chưa bao giờ có ý nghĩ muốn tham gia vào bất cứ chuyện gì trong công ty. Trước đây không có, tương lai cũng sẽ không, ba, xin ba…”
“Ba tin tưởng con gái của ba.” Vệ nhị gia quả quyết nói, tiếp theo chống tay từ trên bồ đoàn đứng dậy: “Vì vậy cứ quyết định làm theo bên Kỳ gia nói đi. Nếu vấn đề nhỏ này mà anh họ con nghĩ không ra hoặc không thông… Chứng tỏ hắn không phải người thích hợp để nối nghiệp.”
“Ba…” Vệ Linh kinh ngạc, nhưng vừa nghĩ chuyện còn xa chưa thế nào, nên yên lặng không nói tiếp.
Vệ nhị gia nhìn hình tổ phụ nói: “Chuyện còn lại giao cho ba ba đi, nhưng những gì con vừa nói với ba, phân tích kể cả biểu hiện nhất định không được thể hiện lần thứ hai… Đặc biệt ở trước mặt bác hay anh họ con, tuyệt đối không được để bọn họ cảm thấy đem cổ phần giao cho con sẽ ảnh hưởng tới địa vị của bọn họ.”
Vệ Linh gật đầu cũng đứng dậy, lúc này tê dại ở đầu gối không tính là gì: “Con biết, ba ba, con vẫn là một luật sư, không có bất cứ liên quan gì với lợi ích gia tộc.”