Vệ Linh nhìn bóng lưng Kỳ Tham, không lên tiếng, chỉ nhìn theo hướng cô đang nhìn Cung Khả Khả chơi với bạn, con bé dùng tiếng Trung không quá rành nói chuyện, thỉnh thoảng cả ba hồn nhiên cười ha hả.
Kỳ Tham nhìn thẩn thờ một lúc đột nhiên cảm thấy sau lưng có người, quay lại thấy Vệ Linh ưu sầu trầm tư nhìn Cung Khả Khả, cô vỗ tay một cái: “Đi ra lúc nào? Sao không lên tiếng?”
“Tôi…” Vệ Linh mở miệng, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Tham, nhìn Cung Khả Khả vài giây mới nói tiếp: “Mấy em họ tôi đã từng như Khả Khả, lúc nhỏ tụi nó đều vô tư vô lự không buồn không lo.”
Kỳ Tham không rõ đáp lời: “Ừm, con nít mà, làm sao như người lớn chúng ta nhiều buồn phiền như vậy.”
Vệ Linh khẽ thở dài: “Mặc dù bây giờ Tiểu Duyệt và Tiểu Khác đã lớn, bắt đầu có phiền não nhưng dù sao vẫn có trưởng bối ở phía sau giúp đỡ… Còn Khả Khả… Con bé sẽ giống như những đứa nhỏ ở nhà tôi thuận lợi lớn lên sao? Nhà tôi không ai đồng ý thừa nhận thân phận của Khả Khả thậm chí còn không muốn con bé tồn tại trên thế giới này. Khả Khả còn nhỏ không hiểu, sau khi lớn lên có phải sẽ oán hận chán ghét sự thật tàn khốc này và cả Vệ gia hay không?…”
Kỳ Tham nghe ngữ khí Vệ Linh trở nên gấp gáp, rất tự nhiên đặt tay lên tay nàng, nhẹ nhàng vỗ về. Vệ Linh dừng câu chuyện ưu thương nhìn qua, Kỳ Tham liền mỉm cười: “Không có chuyện gì không có cách giải quyết, cũng không phải không ở Vệ gia Khả Khả không thể khỏe mạnh trưởng thành, hiện tại cho dù là người lo lắng hay người ghét bỏ, đều đang vì con bé mà nghĩ biện pháp không phải sao? Hãy tin tưởng tương lai tốt đẹp phía trước.”
Vệ Linh cúi đầu, nhìn tay Kỳ Tham đặt trên mu bàn tay mình, áy náy nói: “Xin lỗi, vốn không nên nói với cô những chuyện buồn bã thế này.”
Kỳ Tham dời tay đi, cười nhìn vào mắt nàng: “Tình cờ mở rộng lòng mình, nói lời tự đáy lòng thì có sao đâu! Huống chi tôi không ghét việc lắng nghe tâm sự của người khác.”
Vệ Linh ngoan ngoãn ‘Ừ’, nhìn tay kia đang cầm đồ chơi, đưa tới trước mặt quơ quơ, dự định gọi Khả Khả tới lấy.
“Đây là… Cái gì?” Kỳ Tham nhìn con vật nhỏ, không tự chủ nhíu nhíu mày.
Vệ Linh chuyển qua Kỳ Tham: “Là Nhạc Lộ đưa tôi cho Khả Khả chơi.”
Kỳ Tham cầm món đồ chơi nhìn tới nhìn lui, khẳng định nói: “Cái này không thể cho người khác, bởi vì…” Cô khó khăn nhíu mày, không biết tiếp theo nên nói cái gì, dừng một hồi lâu, tiếp tục nói: “Nói chung là không thể.”
Vệ Linh nhìn dáng vẻ Kỳ Tham, nàng lập tức biết món đồ chơi này là di vật của Trâu Giai Giai, nhất định đã khắc sâu trong tiềm thức của Kỳ Tham, cho nên theo bản năng không muốn đưa cho ai khác, nhưng lại không nói được nguyên nhân. Suy nghĩ này khiến Vệ Linh kích động, nhanh chóng truy hỏi: “Tại sao? Cô nhớ nó là của ai không?”
Biểu tình Kỳ Tham nghiêm nghị nắm chặt món đồ chơi, cô nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, cuối cùng từ bỏ thả lỏng tay: “Tôi không biết.”
Vệ Linh nghe vậy có chút thất vọng, nhưng vẫn không miễn cưỡng vỗ vỗ tay Kỳ Tham: “Không sao, cô không thích tặng nó cho người khác, lát nữa tôi sẽ để lại chỗ cũ.”
“Cô biết không?” Kỳ Tham quay đầu chăm chú nhìn nàng nói: “Cảm giác không ký ức, giống như một người có sức lực nhưng lại không biết phải sử dụng như thế mới tốt, rất khó chịu.”
Vệ Linh nắm chặt ngón tay Kỳ Tham, kiên định gật đầu: “Mặc dù tôi chưa từng trải qua cảm giác đó, thế nhưng tôi hiểu những gì cô vừa nói.”
“Cô sắp xếp mọi chuyện nhanh lên, sau đó giúp tôi tìm ký ức được không?” Kỳ Tham bất lực mê man nói.
Nhìn dáng vẻ này của Kỳ Tham, tâm Vệ Linh quặn đau, không chút nghĩ ngợi trả lời: “Tôi biết rồi, cô chờ tôi hai ngày.”
Tối hôm đó, chờ ba Kỳ, mẹ Kỳ về nhà, tất cả lại vây quần dùng cơm tối, bầu không khí trên bàn ăn rất hòa hợp, mọi người tán gẫu về sinh hoạt thường ngày, không ai đề cập chính sự.
Cơm nước xong xuôi thì cùng nhau ra phòng khách ăn trái cây, lúc này Vệ Linh đứng dậy cáo từ, ba Kỳ kêu tài xế, dặn dò hắn phải đưa nàng về tận nhà.
Vừa bước vào cửa lớn Vệ gia, cảm giác mệt mỏi khó khăn lắm mới lặng xuống lại đột ngột quay lại, ở nhà áp lực chồng chất không ngừng, nhưng nàng không cách nào né tránh.
“Đại tiểu thư, từ tối hôm qua Nhị lão gia đã bắt đầu tìm tiểu thư, Tam lão gia khuyên thế nào cũng không được, bây giờ Nhị lão gia còn đang tức giận.” Bảo vệ canh cửa vừa nhìn thấy Vệ Linh, vội vàng tiến lên đón tiếp, sẵn tiện thông báo một tin không tốt lắm.
Vệ Linh âm thành hít sâu một hơi, ôn hòa đáp lại: “Ừm.”
Biết Vệ Linh trở về, ba vị lão gia đích thân tới tiểu biệt thư tìm nàng, nghe được tiếng của nàng trong phòng Tịch Thanh Trạc, gõ cửa đi vào.
Vệ Linh ngồi trên ghế sô pha uống hết ly nước lọc, lặng lẽ nhìn biểu tình hoàn toàn khác biệt của các vị trưởng bối trong nhà, chờ lòng nàng triệt để lắng xuống mới đưa phong thư mà Quân Tuyết nhờ nàng chuyển cho ba mình.
Trước tiên Vệ nhị gia cố gắng kiềm chế bất mãn đối với con gái, mở phong thư lớn lấy tài liệu bên trong ra, vừa nhìn thấy nét mặt triệt để biến sắc, nhìn chằm chằm Vệ Linh hỏi: “Những số liệu này từ chỗ nào mà con có?”
Vệ đại gia thấy tình huống không đúng, vội vàng lấy văn kiện trong tay Vệ nhị gia xem, quét mắt một vòng, trầm giọng nói: “Số liệu tài vụ tổng công ty chúng ta?”
“Không phải hoàn toàn.” Vệ nhị gia nói: “Có một phần số liệu không quá chuẩn, thế nhưng đúng 90%.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Vệ tam gia không hiểu hỏi Vệ Linh.
Vệ Linh ôn hòa lễ phép trả lời: “Là bạn của Kỳ Tề hoặc có thể nói là đồng minh Kỳ gia đưa cho con. Lúc đó các nàng chỉ nói là số liệu chứng khoán thị trường, nhưng con suy đoán, rất có thể các nàng đã thành công tính toán được số liệu kinh doanh của chúng ta. Xem ra con nghĩ đúng rồi!”
“Cái này không thể nào…” Vệ nhị gia xem lại ba trang đóng dấu, biểu tình trên mặt là bất ngờ không thể tin: “Bọn họ làm sao có thể suy đoán hình thức vận hành và số liệu gần như chính xác thế này, quá ly kỳ, ba không tin. Khẳng định nội bộ chúng ta có người tiết lộ.”
Vệ tam gia không tỏ rõ ý kiến, nhìn Vệ Linh hỏi tiếp: “Ngoài đưa con cái này, bên đó còn nói cái gì khác không?”
Vệ Linh trầm ổn suy nghĩ một chút, kiên định nói: “Phương diện kinh doanh không còn gì khác thế nhưng… Con rất thuận lợi gặp đứa nhỏ kia.”
Mọi người nghe đều giật nảy mình, chỉ là vẻ mặt không ai giống ai, Vệ đại lão gia không nhịn được lập tức hỏi: “Nó thế nào?”
Vệ Linh lấy điện thoại đưa cho bác cả bức ảnh nàng chụp Cung Khả Khả chơi đùa trong vườn hoa: “Con bé rất tốt, Anh ngữ vô cùng lưu loát, không sợ người lạ, đồng chơi ở Kỳ gia chơi rất vui vẻ.”
“Hài tử kia quả thật do Kỳ gia tiếp nhận?” Vệ nhị gia nhướng mày: “Kỳ gia không đưa ra yêu cầu gì với con sao? Không có uy hiếp con?”
Vệ Linh khẳng định lắc đầu: “Không có. Nhưng… Ý tứ bên Kỳ gia gần như là muốn cùng chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lần.”
“Với bọn họ không có gì để nói!” Vệ nhị gia không chút nghĩ ngợi lập tức biểu thị từ chối tâm ý.
Lần thứ hai Vệ Linh trầm trầm khí, sau đó nhẹ nhàng phân tích: “Ba ba, bây giờ trên thị trường chúng ta không phải đối đầu với một mình Kỳ gia, mà còn mấy tập đoàn khác, thực lực không hề thua kém tập đoàn chúng ta, bọn họ hợp lại thực lực mạnh như thế nào, trong hai tháng qua ba phải rõ ràng hơn bất cứ ai. Bây giờ họ muốn ngồi xuống đàm phán hòa bình, nếu nhà chúng ta không nắm bắt cơ hội này, con không dám dự đoán hậu quả sau đó!”
Vệ nhị gia nhìn con gái cười lạnh: “Phương diện kinh doanh của gia đình con biết được bao nhiêu? Mấy năm gần đây đều là anh họ con giúp đỡ quản lý, chưa từng khiến con bận lòng. Con cái gì cũng không biết, mở miệng là nói chúng ta không bằng người khác, do lòng tin của con quá ít, hay không đủ tin tưởng năng lực của ba với anh họ con?”
“Đều không phải.” Vệ Linh vẫn đoan trang thận trọng đáp lại: “Con chưa bao giờ hoài nghi năng lực của ba ba và anh họ, tập đoàn chúng ta vẫn rất vững vàng. Mặc dù cường thịnh tới đâu cũng không nhất định có thể tiếp nhận bất kỳ hình thức công kích gột rửa nào. Thực lực của mấy vị tổng tài kia chúng ta cũng từng nhìn thấy, tuy không thể hoàn toàn ở trên ba, nhưng không thể nhìn các nàng bằng con mắt bình thường. Hai tháng qua các nàng đưa ra kế hoạch đầu tư, chèn ép không phải thành công khiến chúng ta luống cuống tay chân sao?”
Vệ nhị gia lại hừ lạnh ném mấy tờ tài liệu lên bàn: “Mấy trò vặt, không phải ba đã giải quyết rồi sao? Mấy số liệu này coi như là bọn họ tự tính ra, thế nhưng lỗ thủng đã được lấp bằng, ngoài trừ biểu thị bọn họ có đầu óc, thì đối với ba không có bất cứ uy hiếp gì!”
Vệ Linh nhanh chóng tiếp lời: “Thật sao? Như vậy nếu các nàng xung kích thị trường một lần nữa, nhà chúng ta có phải không cần hi sinh bất kỳ chi nhánh nào cũng an toàn phá giải?”
Vệ nhị gia vô cùng bất mãn nhìn thẳng con gái mình, mặt mày không giận tự uy, nhưng lần này lại không lên tiếng.
Vệ Linh cố gắng thuyết phục lần nữa: “Chúng ta lấy cứng chọi cứng, kết quả là lưỡng bại câu thương, mà đối phương liên hợp, tài chính nhất định đầy đủ hơn chúng ta, chúng ta không hẳn có phần thắng, có lẽ sẽ bị các tập đoàn nhỏ khác thừa cơ hội chen chân vào chiếm đoạt, khả năng này không phải không thể xảy ra. Ba ba chắc chắn ba không muốn thấy kết cuộc như vậy, hiện nay các nàng tùy tiện cũng có thể tính toán được số liệu này, mà chúng ta chỉ vì sỉ diện không chịu hòa giải, hình như cũng không còn con đường thứ hai để đi.”
Vệ tam gia thở ra một hơi, lên tiếng nhắc nhở: “Huống chi hiện tại, Kỳ gia còn nắm được nhược điểm, nếu chuyện liên quan tới đứa bé kia bị lộ ra ngoài, chắc chắn cổ phiếu chúng ta sẽ rớt giá thảm hại, thời điểm đó không cần bọn họ ra tay công kích, chúng ta cũng tự mình tán loạn.”
Vệ đại gia truy hỏi Vệ Linh: “Kỳ gia có phải muốn đem thân phận của Khả Khả phơi bày ra ánh sáng không? Có… Có dùng Khả Khả uy hiếp con không?”
Vệ Linh vội vã trả lời: “Không có, theo con thấy, với tình tình trước mắt, các nàng kinh thường dùng loại thủ đoạn này áp chế chúng ta. Dù sao đường đường là tổng tài các tập đoàn có danh tiếng, còn chuyện mấy ngày qua gọi điện thoại tới đây, con vẫn chưa hỏi cụ thể.”
“Như vậy khá tốt…” Vệ tam gia dùng bàn tay sờ sờ miệng ly trà, ngẩng đầu nói với Vệ nhị gia: “Anh 2, nếu không… Chúng ta tạm thời bàn bạc hiệp ước với bọn họ, chỉ ít cũng hiểu rõ bên đó muốn cái gì! Tiểu Linh nói đúng, tiếp tục giằng co nữa, chúng ta sẽ gặp bất lợi không nhỏ.”
Vệ đại gia hắng giọng một cái, tuy hiện nay trong lòng hắn lo lắng cho an nguy của Cung Khả Khả nhiều nhất, nhưng cũng chỉ có thể làm bộ dáng đứng trên lập trường Vệ gia lên tiếng khuyên bảo em trai mình: “Làm theo lời em trai đi, ngồi xuống đàm luận một lần, cũng không có nghĩa chúng ta cúi đầu với bọn tiểu bối kia, sau khi ngã bài, cục diện chưa chắc nghiêng về phía bọn họ.”
Vệ nhị gia khom lưng lấy ba trang số liệu bỏ vào phong thư, do dự một lát mới nói: “Em cần suy nghĩ thêm, ngày mai mở cuộc hợp hội đồng quản trị, nghe ý kiến những người khác rồi tính.”
Tiếp theo ba vị trưởng bối không làm khó dễ Vệ Linh nữa, cũng không thảo luận gì thêm, ai cũng có tâm sự riêng trước sau rời khỏi tiểu biệt thự.
Từ lúc bắt đầu Tịch Thanh Trạc đã an vị ngồi ở rất xa, rốt cuộc có thể lên tiếng: “Lần đầu tiên nghe em phát biểu ý kiến về phương diện kinh doanh của tập đoàn, thật sự làm khó em rồi!”
Vệ Linh bất đắc dĩ cười, rót hai ly nước bước qua chỗ Tịch Thanh Trạc, đưa chị họ một ly: “Em chỉ dựa vào kinh nghiệm mấy lần nhận vụ án thương trường, cố gắng tận lực thuyết phục ba ba.”
“Cũng xem như không phải vô ích.” Tịch Thanh Trạc nâng ly nước biểu thị tán dương: “Ít nhất khiến chị thấy ba mẹ chị không nhúng tay vào chuyện này đúng là lựa chọn chính xác.”
“Có lẽ vậy.” Vệ Linh triệt để cười khổ.
Tịch Thanh Trạc uống ngụm nước rồi chuyển đề tài: “Chị đặt chuyến bay ngày mai. Một tiếng trước chị còn lo lắng cho tình cảnh của em, hiện giờ thì không cần. Em đã biết mình nên làm gì đúng không?”
Vệ Linh nhỏ giọng khẳng định: “Trong nhà, em sẽ tiếp tục giữ vững thái độ cùng ý kiến của mình, còn công tác ở sở sự vụ, em định xin nghỉ dài hạn, để dồn tinh lực và thời gian giải quyết mọi chuyện triệt để.”
“Chuyên tâm ở bên cạnh Kỳ Tham?” Tịch Thanh Trạc không thấy có gì ngoài ý muốn, mỉm cười hỏi.
Vệ Linh không do dự gật đầu một cái: “Ừm, đúng thế.”
“Cũng tốt.” Tịch Thanh Trạc nói tiếp: “Vậy chị an tâm trở về tiếp tục công việc của mình. Có tiến triển gì đừng quên thông báo cho chị.”
Vệ Linh mỉm cười ‘A’ một tiếng: “Biết rồi, chị ở nước ngoài nhất định phải chú ý an toàn.”
“Yên tâm đi, chị rất quý trọng sinh mệnh.” Tịch Thanh Trạc vui vẻ nói.