Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 158




“Nhẫn tâm? Nếu nói nhẫn tâm thì làm sao bằng Vệ gia.” Kỳ Tề lạnh lùng đặt chung trà xuống: “Tính ra con bé cũng họ Vệ, nhưng nhà cô đâu muốn thừa nhận.”
Vệ Linh đã biết đối mặt với Kỳ Tề không giống như đối mặt với Kỳ Tham. Kỳ Tham còn thương lượng được nhưng Kỳ Tề thì không, Vệ Linh buồn rầu thấp giọng thở dài, hỏi: “Không biết tôi có thể gặp đứa bé kia không?”
“Được.” Kỳ Tề trả lời không chút nghĩ ngợi: “Bây giờ con bé đang ở vườn hoa chơi với mấy đứa trẻ, con của người làm. Tôi kêu người dẫn cô qua đó.”
Vệ Linh đứng dậy, gật đầu tỏ ý cám ơn Kỳ Tề: “Tôi biết, nếu cô thật sự muốn triệt đường sống của Vệ gia thì cô với các nàng sẽ không kéo tới bây giờ, nên tôi sẽ chủ động nhanh chóng tìm ra biện pháp, để hai bên đều đạt được cái mình cảm thấy thỏa mãn.”
“Tôi không kỳ vọng.” Kỳ Tề nói thẳng: “Nhưng suy nghĩ cho tương lai của em gái, tôi rất chờ mong biện pháp của cô.”
Vệ Linh gật đầu lần nữa: “Đa tạ. Vậy tôi đi gặp con bé.”
Kỳ Tề tỏ vẻ không sao, gọi người làm dẫn nàng đi.
Bên trong vườn hoa, tổng cộng có ba bé gái tuổi tác gần bằng nhau, đang vui vẻ chơi đùa, Vệ Linh đứng dưới hành lang, chăm chú đánh giá một lượt, nàng nhanh chóng khẳng định đứa mặc váy màu hồng nhạt là con gái bác cả.
Dáng dáp đứa nhỏ giống bác cả năm, sáu phần, khí chất hoàn toàn khác với hai đứa còn lại. Vệ Linh càng nhìn càng thấy giống Vệ Minh với Vệ Duyệt lúc còn nhỏ.
Đúng như Vệ Linh đoán, người làm lớn tiếng gọi hai đứa kia, rồi mời nàng qua đó.
Vệ Linh nhìn đứa nhỏ đứng ngây tại chỗ, tay còn cầm cái sạn đồ chơi, trên mặt dính bùn đất, đột nhiên bạn bỏ đi làm nó có chút không vui. Vệ Linh chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng hai mắt sáng sủa của em họ, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta làm quen được không? Chị tên Vệ Linh, còn em tên gì?”
Đứa nhỏ nhìn Vệ Linh hơn mười giây, mới mở miệng trả lời nàng, nhưng tiếng Trung không được lưu loát: “Em tên Cung Khả Khả.”
“Em bao nhiêu tuổi?” Vệ Linh dùng ngón tay nhẹ nhàng lau vết bùn trên mặt Cung Khả Khả.
Cung Khả Khả cúi đầu, duỗi các ngón tay nhỏ u ú, lăn qua lộn lại, mới lễ phép trả lời: “Em... Năm tuổi rưỡi.”
Vệ Linh nhìn dáng vẻ con bé khó chịu, liền nghĩ từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, sau khi về nước vẫn chưa thích ứng được tiết tấu với nhịp sống ở đây, càng muốn học Trung văn để giao tiếp với mọi người xung quanh. Một đứa bé vô tội lại phải chịu đựng hậu quả do người lớn gây ra, hơn nữa hai bên nội, ngoại không ai muốn đối mặt với sự tồn tài của nó, đây là chuyện quá tàn nhẫn!
Mấy tiếng trôi qua, Kỳ Tham với Tô Oánh coi phim, ăn trưa xong thì Kỳ Tham đúng hẹn trở về nhà, cô thấy chị mình với mọi người đang ở thư phòng bàn công việc, không dám lên tiếng quấy rầy.
Kỳ Tham không thấy Vệ Linh nên hỏi người làm tìm đường tới hoa viên phía sau.
Đi dọc hành lang dài đăng đẳng, ở gần hết đường, thấy Vệ Linh với Cung Kha Khả ngồi ở bậc thang, hai người đang nhỏ giọng nói gì đó, Kỳ Tham tới gần hơn mới nghe Vệ Linh ôn nhu giải thích một ít chuyện thú vị.
Kỳ Tham thả nhẹ bước chân, cô thấy Vệ Linh đang giúp Cung Khả Khả nặng tượng, bàn tay tinh tế trắng nõn thường ngày dính đầy đất sét, nhưng trên mặt nàng lại là một mảnh thong dong cùng nhu hòa, tất cả cử chỉ và lời nói đều xuất phát từ sự tự nhiên trong nội tâm.
“Không phải Thượng Đế tạo ra nhân loại sao?” Cung Khả Khả dùng tiếng Anh lưu loát trò chuyện với Vệ Linh: “Bảo mẫu và giáo viên đều dạy em như vậy.”
Vệ Linh dùng tiếng Anh trả lời: “Ở Trung Quốc, trong thần thoại truyền thuyết là Nữ Oa thông qua nắn tượng đất tạo ra nhân loại. Cũng có truyền thuyết khác được lưu truyền.”
“Nghe hình như không hợp với khoa học.” Cung Khả Khả nói.
Vệ Linh cười nhẹ nói: “Đúng, về việc nhân loại được sinh ra như thế nào, sau này em hãy từ từ nhận thức.”
Kỳ Tham nghe hai người liên miên cằn nhằn nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được nhàm chán hỏi: “Cô biến thành giáo viên?”
Vệ Linh quay đầu thấy Kỳ Tham nghiêng người dựa cột nhà, trong ánh mắt đều là ý cười, liền đỏ mặt: “Cô về rồi!”
“Ừm.” Kỳ Tham chỉ chỉ đồng hồ trên tay mình: “Vẫn chưa tới hai giờ, tôi sợ cô chờ sốt ruột nên mau chóng chạy về, nhưng hình như cô đang bận.”
Vệ Linh mỉm cười nhìn Cung Khả Khả: “Không có, chỉ cùng Khả Khả chơi đùa.”
“Được rồi, tối nay chúng ta ăn gì đây?” Kỳ Tham hỏi.
“Chỉ mới hai giờ?” Vệ Linh kinh ngạc hỏi ngược lại: “Cô chưa ăn trưa?”
Kỳ Tham phủi miệng, xoay người muốn đi xuống nhà bếp: “Đương nhiên ăn rồi, còn là bò bít tết, nhưng đều là Tô Oánh cắt cho tôi ăn, tôi không thích nên không ăn nhiều. Chỉ no năm phần.”
Vệ Linh còn ngồi tại chỗ, có chút không kịp phản ứng, nhưng bản năng nhắc nhở nàng hỏi cặn kẽ: “Tô Oánh cắt thịt bò cho cô ăn?”
“Nàng nói tôi không biết cắt bò bít tết, đúng là tôi cắt không tốt, nhưng tôi thấy có thể ăn trong miệng là được rồi.” Kỳ Tham quay đầu nhìn Vệ Linh ngoắc ngoắc tay: “Cô ăn cơm trưa chưa? Muốn cùng đi ăn canh sườn không?”
Vệ Linh chần chờ một chút, nhưng vẫn nắm tay Cung Khả Khả bước nhanh đuổi theo Kỳ Tham.
Giờ này đầu bếp đã nghỉ trưa, trong phòng bếp chỉ còn bảo mẫu với người phụ bếp chuyên làm công việc chuẩn bị nguyên liệu. Kỳ Tham lấy xương sườn trong tủ lạnh ra, phụ bếp giúp cô cắt thành từng khúc, sau đó dưới sự chỉ đạo của Vệ Linh bỏ tất cả vào nồi áp suất rồi thêm đủ các loại gia vị.
“Sẽ ăn được chứ?” Cung Kha Khả dùng thân phận trẻ nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ ăn, mắt nhỏ nhìn toàn bộ quá trình nấu ăn thần tốc của hai người, không nhịn được nghi ngờ trong lòng nên lớn tiếng hỏi.
Vệ Linh ẩm Khả Khả xuống ghế dẫn con bé đi rửa tay: “Không thành vấn đề, sẽ ăn rất ngon.”
Kỳ Tham đứng ngồi không yên đợi ba mươi phút, cuối cùng cũng có thể ăn được canh xương sườn nóng hổi, hai người lớn một đứa bé, mỗi người một chén bắt đầu thưởng thức.
Cung Khả Khả không biết dùng đũa, cũng may nhà Kỳ Tham không thiếu cái gì, Vệ Linh dùng nĩa bỏ xương, lấy từng miếng từng miếng thịt sườn mềm mại thơm lừng bỏ vào chén con bé.
“Tại sao không trực tiếp dùng tay?” Kỳ Tham dùng hai tay cầm cục xương lớn ăn tới mức không còn biết trời đất ở đâu: “Ăn xương sườn dùng đũa hay nĩa đều không ngon. Trực tiếp dùng tay ngon hơn nhiều, chỗ này cũng không có người ngoài.”
“Như vậy không lễ phép.” Cung Khả Khả nuốt xuống miếng thịt heo ngon ngọt vô cùng, dùng Anh ngữ bình luận.
Kỳ Tham dừng một chút, hỏi Vệ Linh: “Nhỏ này dùng tiếng chim nói cái gì vậy?”
Vệ Linh nhịn cười: “Khả Khả nói nhìn cô có vẻ rất hào phóng.”
Kỳ Tham chọn lông mày: “Người Trung Quốc thích cạn chén rượu đầy, ăn miếng thịt lớn, sau này con bé sẽ biết thôi.”
“Vâng, cô đói bụng thì ăn nhiều vào.” Vệ Linh gắp một khối sườn bỏ vào chén Kỳ Tham.
Kỳ Tham vừa ăn vừa nói: “Tôi cảm thấy cô gắp đồ ăn cho tôi, tôi ăn rất tự nhiên.”
“Cái gì?” Vệ Linh hỏi.
“Tô Oánh giúp tôi cắt thịt, tôi liền cảm thấy không được tự nhiên.” Kỳ Tham tiếp tục chuyên tâm ăn thịt: “Thế nhưng tôi lại cảm thấy rất thích cô gắp đồ ăn cho tôi!”
Tim Vệ Linh đập nhanh hơn mấy nhịp, vội vã cúi đầu ăn không nói lời nào.
“Ồ đúng rồi, cô nói sẽ giúp tôi tìm ký ức, còn giữ lời không?” Kỳ Tham không ngừng đánh giá nét mặt dịu dàng hoàn mỹ của Vệ Linh, sẵn tiện lên tiếng hỏi.
Vệ Linh cảm thấy gò má bị ánh mắt Kỳ Tham thiêu đốt: “Ừm, đương nhiên giữ lời.”
“Vậy lúc nào bắt đầu?” Kỳ Tham nóng lòng vội vàng hỏi tiếp.
“Hai ngày nữa, hoặc bắt đầu từ ngày mai cũng không có vấn đề.” Vệ Linh nhẹ nhàng quay đầu nhìn Kỳ Tham: “Cô không có hẹn với ai chứ?”
Kỳ Tham ngửa đầu suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Tôi nhớ là không, hồi trưa lúc ăn cơm Tô Oánh có nói hôm nào sẽ dẫn tôi đi tới phim trường chơi, nhưng không nói thời gian cụ thể, nên mấy ngày tới sẽ rất nhàn rỗi.”
Vệ Linh lấy hết dũng khí đề nghị: “Tôi nghĩ, dựa theo quá trình hai chúng ta quen biết… Tôi sẽ dẫn cô tới những nơi chúng ta đã từng đi qua… Xem có gợi lên ấn tượng gì trong cô không hoặc nhớ ra một số việc nào đó!”
“A, nghe vậy sẽ phải đi rất nhiều nơi.” Kỳ Tham hỏi: “Có phải rất loạn hay không?”
“Sẽ không.” Vệ Linh an ủi: “Tôi nhớ rất rõ ràng, hơn nữa chúng ta không đi quá nhiều chỗ, coi như trở về chốn cũ, vui chơi là chính, đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực, nên sẽ không có vấn đề.”
Kỳ Tham suy nghĩ gật gật đầu, cười nói: “Tốt! Vậy nghe lời cô!”
Vệ Linh không tự chủ mỉm cười: “Như vậy chờ tôi hai ngày để tôi sắp xếp chuyện trong nhà và công việc, sau đó sẽ thảnh thơi cùng cô đi du ngoạn.”
“Chờ cô an bài xong.” Kỳ Tham trả lời.
Ba người ăn xong canh sườn, vừa vặn xế chiều, đầu bếp phải chuẩn bị cho bữa tối, người làm cũng tìm tới nói Đại tiểu thư mời Vệ tiểu thư lên thư phòng bàn luận một ít chuyện.
Vệ Linh suy đoán hôm nay có nhiều chuyện cần phải làm rõ ràng, có Kỳ Tham làm bạn với Cung Khả Khả nên Vệ Linh một mình tìm tới thư phòng, lúc này cần đơn độc đối mặt, nên không cho một lớn một nhỏ đi theo.
“Buổi chiều tốt lành.” Trong tất cả những người có mặt ở đây, Quân Tuyết lớn tuổi nhất là chị đại… Lại là người đứng lên đầu tiên đưa ly nước trái cây cho Vệ Linh rồi lên tiếng chào hỏi.”
Vệ Linh gật đầu chào các nàng, Kỳ Tề kéo cho nàng cái ghế, nàng vừa ngồi xuống Lạc Diêu lập tức đưa qua một phong thư lớn, nói đơn giản: “Đây là số liệu đầu tư tài chính trên thị trường gần đây, nhờ cô chuyển cho Vệ nhị gia.”
“Chỉ là muốn mời Vệ nhị gia xem qua, sẵn tiện chỉ điểm cho hậu bối chúng tôi.” Quân Tuyết vẫn giữ dáng vẻ thường ngày cười khẽ: “Tôi nghe nói tối nay Vệ tiểu thư trở về?”
Vệ Linh cầm phong thư trong tay, do dự một lúc sau mới vuốt cằm trả lời: “Đúng, thật ngại quá, đã làm phiền mọi người.”
“Không có gì, dù sao cũng không phải nhà chúng tôi.” Bạch Thảo thẳng thắng thoải mái: “Chuyện của Tiểu Khả chắc cô đã biết. Con bé ở chỗ này không tệ, nhưng không biết nhà cô dự định thế nào?”
Vệ Linh dừng một chút, quẫn bách trả lời: “Liên quan tới Khả Khả… Nhà chúng tôi còn đang bàn bạc.”
“Ừm.” Quân Tuyết không có thái độ gì dư thừa, nói tiếp: “Thời gian tiếp theo chỉ sợ cô phải hao tổn không ít tâm sức, chúng tôi hy vọng những chuyện này không quấy nhiễu nhiều tới cô.”
Vệ Linh lễ phép lắc lắc đầu: “Tôi có nghi hoặc và lo lắng nhưng hiện tại đã nghĩ thông suốt rất nhiều.”
“Như vậy cũng tốt.” Quân Tuyết mím môi cười, liếc nhìn Nhạc Lộ không hề có dự định tham dự vào đề tài này: “Cô nghĩ thông suốt rồi thì đại gia sẽ an tâm hơn.”
Nhạc Lộ nhàn nhạt lên tiếng: “Cô nhìn tôi là có ý gì?”
“Không phải cô luôn cảm thấy nợ Vệ Linh một ân tình sao?” Quân Tuyết cười nói: “Tôi đang giúp cô hóa giải.”
“Nợ ân tình tôi đã trả xong từ chuyện của bác cả cô ấy.” Nhạc Lộ không nhìn Vệ Linh, mà trực tiếp nhìn Quân Tuyết: “Huống hồ chuyện công và tư không thể lẫn lộn.”
Quân Tuyết cười, cố ý ba phải nói lớn: “Thật là một người thú vị!”
Nhạc Lộ không tiếp tục để ý Quân Tuyết, tiện tay lấy món đồ chơi nhỏ trên giá sách, đứng dậy đưa cho Vệ Linh: “Đề tài giữa hai nhà nói tới đây là được. Cái này cô đưa cho Khả Khả chơi đi.”
Vệ Linh mỉm cười cám ơn, nhận đồ chơi rồi tạm biệt tất cả ra khỏi thư phòng.
Bên ngoài vườn hoa, Cung Khả Khả đang chơi với hai bạn nhỏ ở Kỳ gia, ba đứa trẻ chụm đầu ngồi xổm bên bụi hoa chơi đùa, Kỳ Tham thì ngồi trên bậc thang chống cằm, lười biếng híp mắt nhìn tụi nhỏ chơi đùa, chờ Vệ Linh nói chuyện với chị mình xong.