Ngoài cửa sổ chim nhỏ líu lo không ngừng, nhất định trong phòng có mở điều hòa vì lẽ đó thời tiết nóng bức nhưng Vệ Linh vẫn co cả người trong chăn, nàng loáng thoáng nghe có người trò chuyện, nên không thích trở mình muốn ngủ tiếp, vậy mà tiềm thức bắt nàng phải ngồi bật dậy.
Bối rối giơ tay xoa xoa hai mắt, đủ tỉnh táo mới bắt đầu đánh giá căn phòng hoàn toàn xa lạ, phòng ngủ rất rộng rãi, thiết kế theo phong cách đơn giản, sàn nhà có tấm thảm nhung lớn, trên bàn gỗ có nhiều đồ vật cách điệu nhìn rất quen mắt… Thất thần suy nghĩ nửa ngày, Vệ Linh cẩn thận suy đoán đây có thể là phòng ngủ của Kỳ Tham…
“... Nhanh đi chuẩn bị bữa sáng đi, chắc khách chuẩn bị thức dậy rồi…” Bên ngoài truyền tới âm thanh dặn dò của Kỳ Tham, chớp mắt cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Vệ Linh nửa ngồi trên giường, hơi mờ mịt ngẩng đầu, nàng và Kỳ Tham bốn mắt nhìn nhau.
“Tối hôm qua ngủ ngon không?” Kỳ Tham nhìn ánh mắt Vệ Linh còn chút mơ hồ, nhất thời cảm thấy chơi rất vui nên cười chọc ghẹo: “Tửu lượng của cô đúng là không tồi nha!”
Vệ Linh nhìn gương mặt tươi cười của Kỳ Tham, nàng chỉ nhớ những chuyện trước khi say rượu còn sau đó thì gần như không nhớ được gì, trong lòng hoảng lên, khó tránh lúng túng: “Tôi… Tôi có nói gì hoặc làm gì quá đáng không?”
Kỳ Tham đi tới cười cười ngồi xuống bên cạnh Vệ Linh, vươn tay giúp nàng chỉnh lại mái tóc rối loạn: “Nói chung không có gì quá mức, cô không muốn về nhà, nên tôi cõng cô về phòng của tôi.”
“Cõng tôi…?” Trong nháy mắt Vệ Linh không tiếp thu kịp trợn mắt nhìn Kỳ Tham, đồng thời cũng cẩn thận hồi tưởng, hình như có ấn tượng, mặt lập tức đỏ lên: “Xin lỗi, gây phiền phức cho cô rồi.”
Kỳ Tham cười nói: “Có phiền phức gì đâu. Cô nhẹ như vậy, tôi cõng mười mấy phút mà không hề thấy mệt. Bây giờ tốt hơn chưa? Muốn ngủ thêm không? Hay ăn điểm tâm trước?”
Vệ Linh cúi đầu nhìn dáng vẻ lôi thôi của mình, vội vàng đứng dậy: “Không cần, tôi dậy rồi không muốn ngủ nữa.”
“Nếu hôm nay cô vẫn chưa muốn trở về, cứ ở nhà tôi một thời gian ngắn, ở đây có rất nhiều phòng.” Kỳ Tham đi xuống cuối giường, khom lưng lấy giày cho Vệ Linh.
Vệ Linh lại ngồi xuống giường nhìn Kỳ Tham đem giày của mình đặt kế bên chân, trong lòng vừa ấm áp vừa khó chịu không cách nào hình dung: “Không… Hôm nay tôi phải quay về.”
“Ừm.” Kỳ Tham thờ ơ gật đầu: “Ăn sáng xong hai chúng ta cùng ra ngoài, sẵn tiện tôi đưa cô về nhà.”
Vệ Linh mang giày thể thao, không hiểu nhìn Kỳ Tham: “Cô có sắp xếp khác sao?”
“Là Tô Oánh muốn tôi tới xem bộ phim đầu tiên do cô ấy làm đạo diễn công chiếu.” Kỳ Tham quay đầu nhìn đồng hồ trên tường: “Mười giờ chiếu, coi xong cùng nhau ăn cơm trưa, ít nhất phải xế chiều mới trở về được.”
Vệ Linh không thể tránh khỏi nổi lên ghen tuông cùng cảnh giác: “Gần đây cô với Tô Oánh gặp nhau rất thường xuyên.”
“Tô Oánh nói làm đạo diễn nhàn hơn diễn viên, ca sĩ, chỉ cần đảm bảo một năm có một tác phẩm hay thì có thể an tâm nghỉ ngơi.” Kỳ Tham không để ý trả lời: “Bây giờ cô ấy đang trong thời kỳ rảnh rỗi, nên thời gian tương đối nhiều.”
Vệ Linh lặng lẽ nhìn gương mặt tươi cười của Kỳ Tham, nghe nàng nói chuyện về một nữ nhân khác, men rượu còn chưa tan hết, không nhịn được hỏi: “Có thể đừng đi không?”
“A? Tại sao không đi? Đã hẹn trước rồi.” Kỳ Tham kinh ngạc nhìn Vệ Linh.
Vừa hỏi xong Vệ Linh liền hối hận, nghe Kỳ Tham hỏi ngược lại, cảm thấy khổ sở dời tầm mắt qua chỗ khác: “Không có, tôi chỉ muốn…Chỉ muốn ở bên cạnh cô nhiều thêm một lúc…”
“Tối quá uống nhiều rượu vẫn chưa đủ?” Kỳ Tham lại hiểu sai ý, cười cười giơ tay vỗ vỗ đầu nàng: “Không nhìn ra cô là nữ nhân ghiền rượu.”
Vệ Linh xoắn xuýt nhìn Kỳ Tham, trong lòng nghĩ nếu mình không tích cực hơn, có thể người này sẽ trở thành người yêu của người khác, chuyện tương lai không ai biết trước được, lúc này lấy hết dũng khí dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Ở cùng cô không nhất thiết phải uống rượu. Tôi không muốn về nhà quá sớm.”
“Như vậy à.” Kỳ Tham nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu không tôi hỏi Tô Oánh có dư vé mời không, tôi dẫn cô đi cùng.”
“Không…” Vệ Linh đau đầu vội vàng từ chối: “Tôi nghĩ… Tôi sẽ ở nhà chờ cô trở về.” Trời ạ, rốt cuộc mình đang nói cái gì! Đây chính là Kỳ gia!
Kỳ Tham sửng sốt: “Cô muốn chờ tôi trở về!”
“Tôi…” Vệ Linh cũng luống cuống nhìn Kỳ Tham, cách một hồi mới khôi phục trấn định nói: “Đúng, thuận tiện tôi muốn gặp chị cô với bạn bè của chị ấy, không biết có gì bất tiện không?”
Kỳ Tham lẳng lặng nhìn nàng rồi cười nhạt: “Há, lẽ nào vì đứa nhỏ kia?”
Trong lòng Vệ Linh lộp bộp, nàng khó chịu vì Kỳ Tham cứ hiểu lầm ý nàng, đành miễn cưỡng nói: “Tôi muốn cố gắng hòa giải một ít chuyện. Mà đứa nhỏ…”
“Nó ở nhà tôi.” Vẻ mặt Kỳ Tham ung dung, rất tự nhiên nói tiếp: “Mấy ngày qua các nàng đúng là rất nhàn rỗi, cô muốn gặp bất cứ lúc nào cũng được.”
Tại sao Kỳ Tham lại thản nhiên như thế? Vệ Linh không thể nào nhìn thấu cô nói vậy là có ý gì? Nhất thời trầm mặc suy tư.
Kỳ Tham lại vô tư đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Vậy thì chúng ta quyết định như vậy! Cô ở nhà chờ tôi mấy tiếng, tôi với Tô Oánh xem phim, ăn trưa xong sẽ quay về, được không?”
“Cô sẽ nhanh chóng trở về thật sao?” Vệ Linh cũng đứng lên, không xác định nhìn theo bóng lưng Kỳ Tham nhẹ giọng hỏi.
Kỳ Tham mở cửa quay đầu nhìn Vệ Linh cười: “Sẽ! Mọi người trong nhà tôi đều rất tốt, cô không cần quá lo lắng, có nhu cầu gì cứ nói không sao!”
“Được, tôi chờ cô.” Chẳng biết tại sao, nụ cười của Kỳ Tham luôn luôn dễ dàng xua tan nội tâm bất an và căng thẳng của Vệ Linh, cuối cùng nàng cũng có thể thả lỏng.
“Tốt, vậy cô làm vệ sinh xong rồi xuống lầu ăn điểm tâm.” Kỳ Tham làm động tác đánh răng với Vệ Linh.
Sau mười phút, Vệ Linh rửa mặt xong xuôi, được người làm hướng dẫn đi xuống phòng ăn, lúc này mới phát hiện hôm nay là dùng bữa sáng tập thể.
Ba Kỳ, mẹ Kỳ, Kỳ Tề, Kỳ Tham, Quân Tuyết, Lạc Diêu, Bạch Thảo, Nhạc Lộ, tất cả ngồi vây quanh bàn ăn, trước mặt đều có một món theo sở thích từng người.
Kỳ Tề vừa thấy Vệ Linh lập tức đứng lên, bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc của nàng, kéo ghế bên cạnh ra rồi cười nói: “Chào buổi sáng, Vệ Linh, cô ngồi đi.”
“... Chào buổi sáng.” Vệ Linh lễ phép đáp lại, sau đó hơi cúi đầu vấn an ba Kỳ và mẹ Kỳ, hai trưởng bối đối với nàng không có địch ý gì, mỉm cười gật đầu.
Ngồi ở giữa Kỳ Tề và Kỳ Tham, Vệ Linh liếc nhìn người ở đối diện, các nàng ai cũng nhìn nàng cười cười, ý vị không rõ, kiến nàng sởn cả tóc gáy.
Kỳ Tham nhanh chóng ăn hết phần của mình, lau miệng, đứng lên: “Tôi no rồi! Đi trước! Hôm nay, Vệ Linh sẽ ở nhà chúng ta chơi, xin nhờ chư vị!”
“Đừng ra ngoài quá lâu, về sớm một chút ăn cơm tối.” Kỳ Tham nhấp một ngụm sữa bò, nhàn nhạt dặn dò.
“Khoảng 2 giờ trưa em sẽ về tới nhà.” Kỳ Tham liếc nhìn Vệ Linh đang bất an dõi theo mình, nở nụ cười trấn an.
Kỳ Tề làm như không thấy gì: “Ồ, vậy thì tốt.”
“Đi sớm về sớm!” Quân Tuyết cùng Bạch Thảo cười thật lớn khoát tay với Kỳ Tham, nhưng mắt lại nhìn Vệ Linh. Vệ Linh thấy phòng ăn hình như mở điều hòa hơi lạnh, khiến nàng run nhẹ, cũng không để ý Kỳ Tham ra khỏi cửa.
Ba Kỳ, mẹ Kỳ ăn điểm tam xong, nói với Vệ Linh có cần gì cứ căn dặn người làm là được,hãy coi như nhà mình, sau đó lên lầu thay quần áo đi làm.
Hai vị trưởng bối vừa đi, Quân Tuyết và tất cả liền nhìn nhau gật đầu hiểu ý, có thể buông xõa không sợ thất lễ với người lớn, Bạch Thảo quay đầu nói với người làm: “Cho tôi thêm hai phần trứng rán, tôi ăn chưa no! Cám ơn!”
Kỳ Tề hờ hững ăn hết phần của mình, nhìn Vệ Linh hỏi: “Tiểu Tham nói cô muốn gặp tôi?”
Phong cách sân nhỏ Kỳ gia hoàn toàn khác với Vệ gia, xung quanh được thiết kế, bày trí nhìn rất thư thái và thực dụng, phía sau sân nhỏ trùng điệp cao thấp đủ các loại hoa, đưa tầm mắt ra xa hơn hình như không có chỗ nào dư thừa, trên đường nhỏ đan xen đủ loại trang trí nhưng không hề xa hoa, nhìn tự nhiên vô cùng.
Mọi thứ đều liên kết với nhau rất chặt chẽ, giữa không gian có đình bên trong có bàn, ghế, người làm đã sớm chuẩn bị bình trà thơm và ít bánh ngọt.
“Tiểu Tham từ nhà thầy Tôn chạy về, chuyện đầu tiên hỏi tôi là chuyện giữa hai nhà chúng ta.” Kỳ Tề rót đầy chung trà cho Vệ Linh, lạnh nhạt nói tiếp: “Cho dù bây giờ hai gia đình đối đầu trực diện lần nữa, nhưng tôi không nói cho em ấy biết những chuyện trong quá khứ, cô biết tại sao không?”
Vệ Linh thổi thổi nhấp ngụm trà, nhiệt độ nóng hổi từ miệng chạy xuống ngũ tạng lục phủ, hòa tan men rượu còn sót lại, nàng thấy dễ chịu hơn nhiều: “Tôi nghĩ, chị Kỳ không muốn ảnh hưởng phán đoán của Kỳ Tham.”
Kỳ Tề gật đầu, bình tĩnh nói: “Ai cũng vậy, đôi lúc không thể tránh khỏi chủ quan, và phán đoán sai lệch, tôi biết trước kia Tiểu Tham có địch ý với Vệ gia rất lớn. Mặc dù đây chỉ là ý nghĩ chủ quan của tôi, sau này cũng có thể Tiểu Tham vẫn sẽ chán ghét nhà cô một lần nữa, nhưng tôi hy vọng em ấy phải tự mình cảm nhận và quyết định, không hề chịu ảnh hưởng bởi những chuyện quá khứ. Không chỉ là chuyện này mà phương diện khác cũng như thế.”
Vệ Linh cụp mắt gật đầu: “Trước kia Hoắc Tưởng đã lấy đi một phần ký ức, nếu nói cho Kỳ Tham quá nhiều chuyện chỉ sợ phản tác dụng, đây cũng là một trong những nguyên nhân, đúng không?”
“Dưới cái nhìn của tôi, em gái tôi vẫn là Kỳ Tham của trước kia.” Kỳ Tề liếc nhìn Vệ Linh một chút rồi đem tầm mắt phóng ra xa: “Hiện giờ, tuy bản tính không thay đổi, nhưng lúc này Tiểu Tham chỉ lắng đọng vượt quá mức bình thường thôi.”
Vệ Linh nhấp môi: “Đúng, tôi cũng có cảm giác này, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.”
“Còn phương diện tình cảm…” Kỳ Tề dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Nếu như em ấy thay đổi yêu thích Tô Oánh, tôi không có dị nghị gì. Nhưng theo ý kiến cá nhân, tôi vẫn cảm thấy cô thích hợp với Tiểu Tham hơn.”
Vệ Linh kinh ngạc, mở to hai mắt, không phải vì Kỳ Tề đưa ra giả thiết, mà vì câu cuối cùng ‘Cô thích hợp với Tiểu Tham hơn’, đây rõ ràng là Kỳ Tề đưa ra phán định của riêng mình, nhưng nó lại rất có tác dụng với Vệ Linh lúc này, vì nàng đã mất đi lòng tin, đây chính là một sự khẳng định.
“Bác cô ở bên ngoài cùng nữ nhân khác sinh con, chắc chắn tạo ra sóng gió không nhỏ cho gia đình cô.” Kỳ Tề đột ngột thay đổi đề tài: “Sáng sớm nghe người làm nói cô tới nhà, tôi đã suy nghĩ không biết có phải vì đứa nhỏ đó mà đến không?”
Vệ Linh thận trọng trả lời: “Tối hôm qua tâm tình tôi không tốt, nên đã lôi kéo Kỳ Tham uống rượu, tôi say nên cô ấy đưa tôi về Kỳ gia. Còn vấn đề giữa hai gia đình chúng ta và đứa nhỏ kia, tôi dự định hai ngày nữa sẽ tới đây xin gặp.”
“Đứa nhỏ rất tốt, chỗ này không có ai làm khó con bé. Mẹ nó vì bảo vệ ba nó mà tự sát, nên phí sinh hoạt ở nước ngoài bị đứt đoạn, ông bà ngoại đành phải lén lút đưa nó về nước.” Kỳ Tề cố gắng nói trọng điểm một cách ngắn gọn: “Thế nhưng mặc kệ là ở đâu đi nữa, sự tồn tài của nó không phải là chuyện vui vẻ gì!”
Vệ Linh trầm mặc một hồi: “Ông bà ngoại không thích con bé sao?”
“Con gái họ vì ba đứa nhỏ mà chết, điểm này mà nói dù sao cũng tạo thành khúc mắc trong lòng.” Kỳ Tề uống trà phỏng đoán: “Đặc biệt con gái chưa kết hôn đã có con lớn như vậy, chết rồi còn vì nhà trai gánh chịu tiếng xấu. Nên bọn họ tức giận nhiều hơn thống khổ.”
Vệ Linh nhíu chặt mày, nàng có thể tưởng tượng tình hình phức tạp cỡ nào, nhanh chóng nói: “Vì nguyên nhân này mà hai vị trưởng bối bằng lòng giao con bé cho Kỳ gia không chút đắng đo sao?”
Kỳ Tề nghe ra ý trách cứ trong lời nói của Vệ Linh, nhưng chỉ nhàn nhạt nở nụ cười: “Nếu như chúng tôi chân thành hứa sẽ giúp con gái của bọn họ lấy lại công đạo, thì cần gì phải đắng đo!”
Vẻ mặt này của Kỳ Tề hoàn toàn giống với vẻ mặt nhẫn tâm của Kỳ Tham trong quá khứ, Vệ Linh nhìn mà lòng nguội lạnh phân nửa: “Lợi dụng một đứa nhỏ để chèn ép người khác, có phải quá nhẫn tâm rồi không?”