Vừa khổ sở, vừa oan ức, Vệ Duyệt khóc không ngừng, được Vệ Linh dìu về phòng, bất luận nàng có nói gì cũng không giúp nước mắt em họ mình ngừng chảy.
Trong lòng Vệ Linh đã sớm lo lắng, lúc này lại đối mặt với Vệ Duyệt khóc ròng ròng, càng làm nàng thấy vô lực, đầu gối mơ hồ đau đớn. Vệ Linh mệt mỏi thở dài một hơi, vỗ về tóc Vệ Duyệt: “Tiểu Duyệt, đừng khóc, em coi tình hình của chị lúc này gay go cỡ nào vẫn ráng nhịn xuống không khóc, vì khóc không thể giải quyết vấn đề, đừng rơi lệ nữa, được không?”
Vệ Duyệt cố gắng kìm chế tiếng khóc và nước mắt, thút thít nghẹn ngào mông lung nhìn Vệ Linh, cuối cùng vẫn không cách nào nhịn được, mất khống chế khóc lớn hơn, vươn hai tay ôm chị mình, ở trong lòng nàng kể khổ: “Chị họ! Mẹ không thương em! Vì em yêu Kỳ Tham mà không thương em. Mỗi năm em gặp ba mẹ có một lần, mỗi lần gặp, ba mẹ đều đặc biệt yêu thương chìu chuộng em, nhưng lần này em nói em yêu Kỳ Tham, mẹ lại đánh em… Lẽ nào em yêu Kỳ Tham, thì không còn là con gái của ba mẹ à… Ô ô ô ô…”
“Không! Chỉ là quá đột ngột, khiến mẹ em không thể chịu được.” Vệ Linh nhẹ nhàng vỗ về đầu Vệ Duyệt, kiên nhẫn nói: “Giống lúc chị ở trước mặt mọi người tuyên bố đang yêu đương với Kỳ Tham, ba mẹ chị cũng không thể tiếp nhận… Nhưng yêu là yêu, nếu như có một loại áp lực nào đó làm em cảm thấy em không nên yêu hoặc yêu sai người, chứng tỏ em yêu chưa đủ sâu.”
Vệ Duyệt vừa khóc vừa hỏi: “Chị có hối hận khi yêu Kỳ Tham không? Chị đã từng muốn từ bỏ chưa?”
“...Đã từng xuất hiện ý nghĩ từ bỏ trong nháy mắt…” Tâm tình Vệ Linh không tự chủ bay xa: “Khi chị biết Kỳ Tham từng làm nhiều chuyện gây tổn hại cho gia đình chúng ta, một khắc đó… Vì chị sợ, chị tức giận, hơn nữa còn mất khôn nghi ngờ tình cảm của Kỳ Tham dành cho chị. Chuyện mà chị hối hận nhất chính là hoài nghi và phủ nhận khoảng thời gian tụi chị ở bên nhau… Tạo thành cục diện như hôm nay, chị cũng có lỗi.”
Vệ Duyệt nghe Vệ Linh nhắc tới Kỳ Tham, toàn thân liền đau ê ẩm, nước mắt lại chảy ra: “Chị, em muốn gặp Kỳ Tham, lúc này em rất muốn rất muốn thấy chị ấy, em muốn nói em nhớ chị ấy, em chưa từng hối hận khi yêu chị ấy, cho dù là lúc này, một giây cũng không…”
Vệ Linh trầm thấp ừm, đỡ Vệ Duyệt nằm xuống giường, nàng vẫn ngồi đó chậm rãi vỗ vỗ vai em mình, tới khi hai mắt nhắm lại, tiếng khóc cũng không còn.
Không biết từ lúc nào, Vệ Khác im lặng đứng cạnh cửa nhìn hai chị em, hắn đứng đó rất lâu, xác nhận chị mình không sao, mới lặng lẽ không tiếng động rời khỏi.
Đêm đó Vệ Linh lo lắng Vệ Duyệt có chuyện, nên kêu người làm đem áo ngủ và vật dùng cá nhân của mình qua phòng Tiểu Duyệt, dù sao Tịch Thanh Trạc chỉ là người ngoài đối với những việc này không thể ra sức, sau khi an ủi hai đứa em vài câu liền trở về phòng mình.
Tính tình Vệ Duyệt luôn luôn bướng bỉnh như vậy, tất cả mọi người cho rằng chuyện này chấm dứt ở đây. Buổi tối có chị họ bên cạnh, nhưng Vệ Duyệt tỉnh lại nhiều lần vì gặp ác mộng, gần sáng trực tiếp sốt cao nói mê sảng, dọa Vệ Linh giật mình, vội vã gọi bác sĩ gia đình tới, đồng thời kêu người làm đánh thức chú thím út.
Trong lúc nhất thời cả nhà hầu như đều bị kinh động, chờ bác sĩ khám truyền dịch cho Vệ Duyệt xong, thì nhiệt độ mới ổn định lại, kéo dài tới tám chín giờ sáng, cả nhà họ Vệ không ai có tinh thần, ngay cả ăn sáng cũng không muốn, chỉ xót lại cơn buồn ngủ trên mặt.
Vệ tam phu nhân canh giữ bên giường, nghe con gái trong trạng thái hôn mê luôn miệng gọi tên ‘Kỳ Tham’, nước mắt không nhịn được rơi xuống, cầm tay Vệ Linh hỏi: “Cuối cùng Kỳ Tham là người nào? Cô ta bây giờ ở đâu? Tiểu Duyệt yêu thích cô ta như vậy, không bằng con đi tìm cô ta, để Tiểu Duyệt gặp mặt đi!”
“Muốn gặp cũng chờ Tiểu Duyệt khỏi bệnh rồi gặp.” Vệ tam gia nắm tay vợ, nhìn Vệ Linh nhấc cằm lên: “Tiểu Linh, con chăm sóc Tiểu Duyệt suốt cả đêm, bây giờ có chú với thím ở đây, con đi ngủ một giấc đi, chuyện có lớn tới đâu cũng chờ nghỉ ngơi khỏe lại mới tính.”
Vệ Linh thấy có chú thím út chăm sóc Vệ Duyệt, mà thân thể nàng thực sự sắp chịu không nổi, nên không nhiều lời từ chối, lảo đảo đứng dậy đi về phòng mình.
Tới hoa viên trước tiểu biệt thự, Citrus ngậm trái banh vui sướng vòng tới vòng lui bên chân Vệ Linh, nàng nhẹ nhàng mỉm cười, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó, nhưng không có tâm tình cùng nó chơi đùa. Citrus nhả trái banh ra, xoay đầu nhìn về cửa biệt thự sủa hai tiếng.
Vệ Linh ngẩng đầu nhìn thẳng, thấy bác cả đứng ở hàng lang, vẻ mặt sầu não uất ức nhìn nàng, nhưng không lên tiếng. Trong lòng ngạc nhiên, Vệ Linh nghĩ tám phần mười bác cả có chuyện cần nói với mình, im lặng đứng dậy đi tới chỗ bác cả.
Chắc Vệ đại gia ở chỗ này chờ Vệ Linh đã lâu, trên đất đầy tàn thuốc, nàng nghĩ thầm chưa bao giờ thấy bác cả hút nhiều thuốc lá như vậy, mở cửa, mời bác mình vào trước.
Cả ngày trong phòng không mở điều hòa, không khí còn oi bức hơn bên ngoài, vừa bước vào phòng Vệ Linh liền bật điều hòa, đang cầm remote điều chỉnh nhiệt độ thì đột nhiên Vệ đại gia ở phía sau nàng lên tiếng: “Tiểu Linh, hiện tại chỉ có con mới cứu được con bé, con hãy cứu nó, được không?”
Vệ Linh kinh ngạc xoay người nhìn vẻ mặt xám như trò tàn của bác cả, nàng bất ngờ tới mức quên trả lời.
Vệ đại gia ngập tràn mong ngóng nhìn Vệ Linh: “Chắc chắn đứa nhỏ ở trong tay Kỳ gia, con với Kỳ gia quan hệ không tệ, dù sao nó cũng là em họ của con, giúp bác đi nhìn nó, coi nó thế nào rồi, có… Phát sinh bất ngờ gì không?”
“Hay là lần này không liên quan gì Kỳ gia…” Vệ Linh ngừng lại vì đột nhiên nàng nhớ tới sự xuất hiện bất ngờ của Mục Liên.
Vệ đại gia nói: “Bất luận thế nào, con giúp bác đi một chuyến, hỏi thăm một chút, thật ra nếu đứa bé ở Kỳ gia là tốt nhất… Còn không phải người Kỳ gia làm… Sợ mọi chuyện sẽ hỏng bét. Lúc này người giúp được bác chỉ có con, con là đứa nhỏ tốt, nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn án mạng xảy ra, đúng không?”
Vệ Linh gian nan giật giật yết hầu khô khốc, hoa mắt chóng mặt gật đầu: “Đúng vậy! Đạt bá yên tâm, con sẽ đi, có tin tức gì con lập tức báo cho bác ngay!”
Trên mặt Vệ đại gia lộ ra nụ cười an tâm, sau đó cảnh giác thu lại nụ cười: “Tiểu Linh, nếu con thật sự tìm thấy con bé… Tuyệt đối không nên đem nó về, nhớ kỹ lời của bác, đừng để người khác gặp nó, không phải bác sợ sệt không dám nhận nó, bác làm vậy chỉ vì nó mà thôi, con phải nhớ kỹ!”
Vệ Linh do dự, lòng đau xót khi nghe Vệ đại gia nói ‘Người khác’ và hàm nghĩa trong đó, đành phải hoảng loạn gật gật đầu.
Vệ Linh nhìn bác cả mình hồn bay phách lạc đi ra ngoài, lại sợ bị người khác nhìn thấy, dáng vẻ lén la lén lúc bước đi rất nhanh, bổng nhiên nàng cảm thấy cái nhà này, những người trong nhà trải qua nhiều việc khác nhau, tất cả đều thay đổi hoàn toàn.
Trong nháy mắt, Vệ Linh muốn đuổi theo hỏi bác cả, hỏi ông ấy có từng yêu bác gái không? Hoặc yêu Cung Hồng Bình bao nhiêu? Có tình cảm như thế nào với đứa con rơi vừa xuất hiện kia?
Dù sao cũng là muốn mà thôi, Vệ Linh thẩn thờ đứng đó thật lâu, khi hoàn hồn toàn thân mềm nhũn, bước từng bước nặng nề về phòng ngủ, cả người vô lực mềm nhũn ngã xuống giường, đầu đau như búa bổ nhắm hai mắt đi vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, cảm giác mình đã ngủ rất lâu, nhưng nhìn đồng hồ vẫn chưa tới mười một giờ trưa. Nàng ấn ấn đầu đau nhức ngồi dậy, mới bước ra khỏi phòng đã nghe tiếng của Tịch Thanh Trạc, nghe kỹ hơn, nàng đoán chị mình đang chơi đùa với Citrus, mỉm cười bước tới cửa sổ nhìn xuống vườn hoa, đúng như dự đoán Citrus ngậm trái banh chạy vòng vòng Tịch Thanh Trạc.
Tịch Thanh Trạc thấy Vệ Linh đứng ở cửa sổ, liền phất phất tay, lớn tiếng nói: “Lúc nãy chú út tới tìm em, chị nói em vừa ngủ, nên chú đi rồi.”
Vệ Linh nhíu mày, xoay người vào phòng thay quần áo.
Đi dạo một vòng biệt thự to lớn mới tìm được Vệ tam gia, Vệ Linh nhìn chú út ngồi trên bậc thang cửa sau, hai chân cuộn lại, thời tiết nóng bức trên mặt đều là mồ hôi, nhìn thấy nàng đến, không chào hỏi, trực tiếp nói: “Vừa nãy chú mới phát hiện, Tiểu Duyệt với Tiểu Khác đã sắp thành niên, xem chú làm ba này, lúc nào cũng nghĩ hai đứa mới lớn thế này.” Vệ tam gia vươn tay ước chừng độ cao rồi nở nụ cười.
“Con cái có lớn hơn, ở trong mắt ba mẹ đều là trẻ con.” Vệ Linh ngồi bên cạnh Vệ tam gia, nhẹ giọng trả lời.
Vệ tam gia cười gật đầu tán thành: “Tiểu Duyệt và Tiểu Khác tính tình giống chú, hồi còn trẻ chú cũng như vậy, cứng đầu, cương trực… Tiểu Linh con nói đi, có phải Kỳ Tham là người rất ưu tú không? Con yêu cô ta thì thôi đi, vậy mà… Tiểu nha đầu ở trong lòng chú cao hơn trời cũng yêu cô ta.”
“Con nghĩ, yêu thích một ai đó không phải vì người đó ưu tú cỡ nào.” Vệ Linh cẩn thận từng li từng tí trả lời câu hỏi của Vệ tam gia: “Cũng không phải vì nguyên nhân nào đó. Yêu là xuất phát từ nội tâm, lúc đó đối phương sẽ là tốt nhất.”
Vệ tam gia cười cợt: “Ừm, chú biết rồi. Thì ra yêu một người là cảm giác này, chú chưa từng thử qua.”
“Cái kia… Còn thím út…” Vệ Linh không dám chắc chắn hỏi.
“Hôn nhân của chú không xuất phát từ tình yêu.” Vệ tam gia nghiêm túc nói: “Ban đầu vì lợi ích hai gia tộc, tính cách không hợp cãi nhau rất nhiều, còn đánh nhau một lần. Từ từ thấy không thay đổi được gì nên thôi, rồi có con… Giữa chú và thím là tình thân được tích góp nhiều năm, may mắn vượt qua được.”
Vệ Linh nghĩ tới bác cả - bác gái, ba - mẹ, nàng chợt bừng tỉnh, mọi người chỉ dùng thời gian không ngừng bồi dưỡng tình cảm, còn yêu, có được mấy phần đây?
Cửa phòng bếp thông qua với cầu thang sau, đầu bếp mở cửa bưng một cái khay đưa tới, trên khay có hai tô mì, Vệ tam gia nhận rồi gật gật đầu với hắn, đầu bếp trở vào đóng kín cửa lần nữa.
Vệ tam gia đưa Vệ Linh một tô: “Đói bụng không? Mau ăn cho nóng.”
Vệ Linh tiếp nhận, không lên tiếng nhìn Vệ tam gia tự nhiên bắt đầu ăn mì, một lúc sau, hình như cắn trúng ớt cay, liền điều chỉnh tư thế ngồi, nâng tô mì lên.
Vệ tam gia ăn hết mì, nhìn nước còn lại trong tô, quay đầu nói với Vệ Linh: “Đang rất đói bụng, sau khi được ăn no, nếu như trong đầu nghĩ tới người khác, chỉ có hai loại khả năng: Một là kẻ thù không đội trời chung, hai là người mình yêu hơn sinh mạng. Lúc này, con nghĩ tới ai?”
Vệ Linh cúi đầu nhìn tô mì trong tay, thấy bóng mình mờ mờ, trả lời không hề suy nghĩ: “Vừa nãy con nghĩ, năm ngoái Kỳ Tham ở nhà chúng ta… Cũng dùng cái tô cỡ này, một hơi ăn hết hai chén mì.”
“Há, con nghĩ tới người con yêu.” Vệ tam gia nở nụ cười, uống hết nước trong tô, đặt tô không xuống bậc thang, đứng dậy, giữa ánh nắng mặt trời chậm rãi xoay người, nhìn Vệ Linh: “Nhớ cô ta thì đi tìm đi. Thuận tiện hỏi người chị chưa từng lộ diện của cô ta, muốn gì ở Vệ gia.”
Vệ Linh không nói, yên lặng ăn hết mì. Không cần chú út nói gì, lúc này trong đầu nàng đều là Kỳ Tham, thế nhưng tâm tình bi thương chiếm hơn phân nửa, vui vẻ không còn được mấy phần, gia tộc và tình yêu đối với nàng mà nói đều trần ngập nguy cơ, nàng không tìm được điểm cân bằng, cũng không biết nên đối mặt thế nào.
Trở về phòng, cảm giác đau đầu giảm bớt, Vệ Linh gửi tin nhắn cho Kỳ Tham hỏi cô đang làm gì, có rảnh gặp mình hay không.
Vệ Linh chờ nhưng khi nhận được tin nhắn Kỳ Tham trả lời, tâm nàng nguội lạnh phân nửa: Không làm gì, cùng Tô Oánh với đoàn làm phim ra ngoại thành, khí trời nóng quá.
Vệ Linh xoắn xuýt thật lâu không biết có nên hỏi Kỳ Tham khi nào về, khi nào có thời gian dành cho nàng… Nhưng cuối cùng nàng đành làm trái lương tâm: Ân, cẩn thận chú ý hạ nhiệt độ.
Hồi lâu Kỳ Tham mới trả lời: Cô cũng vậy.
Tôi cũng vậy cái gì? Bây giờ tôi đang rất khó khăn, mâu thuẫn, rất thương tâm cô biết không, Kỳ Tham? Tôi muốn gặp cô, muốn nói chuyện với cô, muốn cùng cô ở chung một chỗ, nhìn thấy cô mỗi ngày…
Vệ Linh ngã xuống giường, không cam lòng cầm điện thoại đọc đi đọc lại tin nhắn Kỳ Tham nói đang ở cùng Tô Oánh, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.