Cân nhắc vấn đề sức khỏe của Kỳ Tham nên tất cả đều nhất trí, ăn cơm trưa xong thì mạnh ai về nhà nấy, Trương Hoắc Tưởng mua thêm hai phần cơm mang về.
Trong bệnh viện, Kỳ Tham thấy đói bụng, cô ngồi trên giường bệnh, lắc lư hai chân chờ có người phản ứng tới mình, thấy Trương Hoắc Tưởng về liền vui vẻ nhảy xuống đón tiếp: “Hôm nay có món gì ngon?”
“Cơm tẻ, canh sườn, thịt bò xào.” Trương Hoắc Tưởng ngồi một bên nhìn bạn thân mình vui vẻ đứng đó lấy đồ ăn ra, không khỏi nhói lòng.
Kỳ Tham bắt đầu cầm đũa, miệng nhét đầy thức ăn: “Lúc nào mình có thể xuất viện về nhà.”
“Rất nhanh thôi.” Trương Hoắc Tưởng suy nghĩ tình hình căng thẳng bên ngoài: “Nếu như tình trạng đau đầu giảm bớt, kiểm tra tổng quát lại lần nữa, xác nhận không có gì đáng lo, lập tức làm thủ tục xuất viện.”
Kỳ Tham không lên tiếng gật gù, tiếp tục ăn cơm thể hiện không có vấn đề gì.
Ngày hè, nghỉ trưa là không thể thiếu, đặc biệt với người bị thương chưa bệnh phục hẳn, Kỳ Tham ăn cơm xong, nói chuyện với Trương Hoắc Tưởng một hồi thì ngáp dài ngáp ngắn, nằm vật xuống giường ngủ say.
Rốt cuộc Trương Hoắc Tưởng cũng có thể thả lỏng, đứng ngoài hàng lang lợi dụng lúc này không bóng người lén lén châm điếu thuốc hút một hơi, híp mắt nhìn bầu trời xanh biếc bên ngoài cửa sổ.
Chớp mắt hút hết điếu thứ nhất, vừa định châm điếu nữa thì bên cạnh truyền tới giọng nữ trong trẻo: “Hình như khu vực này cấm hút thuốc, nếu đã hút nên có chừng có mực.”
Trương Hoắc Tưởng dụi tàn thuốc theo bản băng, quay đầu lại, liền thấy nữ nhân thân hình cao gầy, mặc quần tây áo sơ mi ngắn tay đứng cách cô mấy bước chân, sửng sốt một chút rồi miễn cưỡng cười chào hỏi: “Ai yêu, đây không phải là Tịch đại tiểu thư sao? Buổi trưa tốt lành!”
“Buổi trưa tốt lành!” Lúc này Tịch Thanh Trạc mới bước lại gần Trương Hoắc Tưởng, tầm mắt cũng vừa đủ có thể nhìn thấy bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ: “Tôi cảm thấy mùa hè ở Trung Quốc luôn luôn nóng bức hơn những chỗ khác.”
Trương Hoắc Tưởng không có tâm tình tán gẫu với Tịch Thanh Trạc, trước sau vẫn lộ nụ cười giảo hoạt hỏi: “Sao đột nhiên Tịch tiểu thư lại tới đây? Có người quen nằm viện sao?” Tuy miệng hỏi như vậy nhưng trong lòng biết chắc không phải.
Đúng như dự đoán Tịch Thanh Trạc nghiêm túc xoay người nhìn Trương Hoắc Tưởng trả lời: “Tôi thay em họ tới thăm Kỳ Tham.”
“Ồ!” Trương Hoắc Tưởng gật gật đầu: “Cậu ấy đã ngủ trưa, còn vấn đề sức khỏe nhìn chung toàn thể đã ổn định.”
“Thật sao?” Tịch Thanh Trạc không vội vàng phải vào thăm Kỳ Tham ngay bây giờ, dáng vẻ thanh thản nói: “Tình hình bên ngoài căng thẳng vô cùng, cô biết không?”
Trương Hoắc Tưởng ‘Ừ’ một tiếng rồi nói: “Biết sơ sơ! Còn chuyện gì khác sao?”
Một lúc sau Trịnh Thanh Trạc mới trả lời: “Kỳ gia gặp nạn, Bạch gia, Nhạc gia và cả tập đoàn Ninh thị đều nhảy vào. Mặc dù tôi hiểu rõ quan hệ trong đó, chỉ là không hiểu tại sao Kỳ gia lại đáng giá để ba đại gia đình hợp sức giữ gìn. Nhưng Vệ gia xảy ra chuyện, những gia tộc tương quan nhất định sẽ đứng ra hổ trợ, phương diện này các người có nghĩ tới không?”
“Phương diện đấu đá trên thương trường tôi không hiểu.” Trương Hoắc Tưởng thành thật trả lời: “Nhưng nếu chị Kỳ Tề và bạn bè chị ấy đã muốn làm chắc chắn đã tính toán mức độ biến cố có thể xảy ra.”
Tịch Thanh Trạc rủ mắt xuống suy nghĩ: “Đúng như lời cô vừa nói, trên thực tế, hôm qua ba mẹ tôi vừa xuống máy bay, chủ tịch tập đoàn Ninh thị liền gọi điện tới thăm hỏi, mời ba mẹ tôi dùng cơm nói chuyện phiếm.”
Nghe Tịch Thanh Trạc nói, chắc chắn Quân Tuyết đã chuẩn bị đối sách từ trước, Trương Hoắc Tưởng thấy an tâm hơn, nở nụ cười: “Quan hệ giữa các tập đoàn lớn phức tạp hơn ân oán cá nhân rất nhiều.”
“Với tôi, điều đầu tiên là tôi không muốn em họ mình bị kẹp ở giữa, đặc biệt là chị Kỳ Tham lại không cho em ấy tới thăm Kỳ Tham, chuyện này càng thêm thêm sự dày vò, không phải quá đáng lắm sao? Thứ hai, sản nghiệp của Tịch gia tập trung ở nước ngoài, phân tranh ở quốc nội cho dù là thân thiết muốn ra tay giúp đỡ cũng phải cẩn thận.” Tịch Thanh Trạc đơn giản biểu đạt ý nghĩ của mình: “Cuối cùng, đứng ở góc độ Vệ gia, tôi vẫn hy vọng có thể giải quyết ân oán trong hòa bình.”
Trương Hoắc Tưởng cười lắc lắc đầu: “Hai quan điểm đầu tiên tôi có thể miễn cưỡng đồng ý với cô, nhưng điểm thứ ba tôi không có cách nào gật đầu bừa bãi, nếu có thể hóa giải ân oán trong hòa bình thì không gọi là ân oán rồi. Huống hồ năm đó Kỳ gia đã chịu tổn thương quá nặng nề, cô là bà con Vệ gia muốn đứng ra giảng hòa không phải chuyện dễ dàng.”
“Mấy câu này đại biểu cho lập trường của Kỳ gia?” Tịch Thanh Trạc nghiêm túc hỏi.
“Chỉ đại biểu cho thái độ của Kỳ Tham trước đây.” Trương Hoắc Tưởng không nhịn được châm điếu thuốc, cô hướng vừa cửa sổ phả khói ra ngoài, cười giả tạo nói tiếp: “Dù bây giờ cái gì cậu ấy cũng không biết nhưng các người đừng nên coi thường cậu ấy. Kỳ Tham vẫn là Kỳ Tham, chỉ mệt mỏi cần thời gian dài để nghỉ ngơi.”
Tịch Thanh Trạc gật đầu nói: “Nghe cô nói, hình như Kỳ Tham đúng là không còn gì lo ngại.”
Trương Hoắc Tưởng vẫn giữ thái độ cười cợt: “Nếu cô muốn đem lời này nói với Vệ Linh để nàng yên tâm, tôi không phản đối. Thế nhưng vết thương quá sâu, không có cách nào xóa đi, mặc kệ qua bao lâu nó vẫn tồn tại.”
“Tại sao trước đây tôi không phát hiện cô là người sắc bén?” Tịch Thanh Trạc nhìn Trương Hoắc Tưởng nói.
“Bởi vì lúc đó Kỳ Tham đã sắc bén thay cho chúng tôi. Hiện tại tới lúc sắc bén thay cậu ấy rồi.” Trương Hoắc Tưởng không có chút khiêm tốn híp mắt trả lời.
Hôm đó Tịch Thanh Trạc không trực tiếp gặp Kỳ Tham, chỉ hàn huyên với Trương Hoắc Tưởng vài câu, đã biết rõ Kỳ gia và các tập đoàn đồng minh sẽ không dễ dàng thu tay.
Mấy ngày sau, Tịch lão gia, phu nhân và con gái là Tịch Thanh Trạc vui vẻ cùng Quân Tuyết người đứng đầu Ninh thị dùng cơm, trò chuyện vui vẻ khoảng chừng hai tiếng. Sau khi tạm biệt, Tịch lão gia liền dẫn theo vợ bay trở về, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Bạch Thảo không nhịn được tán dương kỹ xảo đàm phán không kẽ hở của Quân Tuyết: “Chị Quân, chị làm sao thuyết phục Tịch thị không tham dự vào chuyện của Vệ gia?”
“Rất đơn giản.” Tâm tình Quân Tuyết rất tốt, vừa chơi cờ với Nhạc Lộ vừa trả lời: “Thật ra hôm đó chúng tôi không hề nhắc tới chuyện công hay hợp tác gì cả.”
Bạch Thảo nóng lòng hỏi: “Sau đó thì sao? Hình như bọn họ không định xen vào việc này.”
Nhạc Lộ cầm con ‘Pháo’ trong tay, chăm chú nhìn bàn cờ, lạnh nhạt nói: “Bởi vì ở thời điểm này, quan hệ lợi ích thuần túy sẽ có ích hơn quan hệ đồng minh.”
“Cô hiểu nhanh như vậy?” Quân Tuyết mỉm cười nhìn Nhạc Lộ hạ cờ.
“Rất đơn giản, hai ngày trước, tôi có xem số liệu của Ninh thị. Ninh thị giúp tập đoàn châu báu Tịch thị tiêu thụ lượng hàng chiếm từ hai mươi lăm tới ba mươi phần trăm tổng tiêu thụ, thế nhưng Tịch thị chỉ tiêu thụ giúp tập đoàn các người không tới một phần trăm, sự chênh lệch này quá lớn.” Nhạc Lộ nhìn Bạch Thảo: “Nếu như họ giúp đỡ Vệ gia đối nghịch với chúng ta, các người ngừng việc hợp tác, thì tổn thất của chúng ta chỉ là một phần trăm lợi nhuận, còn bọn họ phải tổn thất trong khoảng hai mươi lăm phần trăm: lợi hại quá rõ ràng.”
Quân Tuyết liếc mắt nhìn Nhạc Lộ: “Sự mẫn cảm của cô về các con số thật đáng sợ. Nhưng các số liệu đó là cơ mật tối cao của Ninh thị, ai cho cô tự ý xem.”
“Tất yếu giấu diếm sao?” Nhạc Lộ hỏi ngược lại: “Đều là các số liệu bên ngoài, tài vụ tổng bộ của tập đoàn đã làm nó quá xinh đẹp, trừ phi có cái khác để tham khảo và so sánh, bằng không tôi xem cũng không làm được gì.”
Bạch Thảo xen vào nói: “Tiếp tục nói vấn đề này được cái gì không? Chị Quân ngày đó chị thật sự chỉ cùng Tịch lão gia nói chuyện tán gẫu mà giải quyết được sao?”
Quân Tuyết cười không nói, chuyên tâm chơi cờ, chỉ có Nhạc Lộ tốt bụng giải thích để Bạch Thảo hiểu: “Đại khái trong lúc vô tình thuận miệng đồng ý giúp bọn họ tăng thêm lượng tiêu thụ.”
“Quả thực rất có hiệu quả trong việc dẫn dắt.” Bạch Thảo nói
“Chúng ta là người điều khiển thị trường, lợi ích mới quan trọng nhất, ân tình chỉ là thứ yếu. Mọi thứ quá rõ ràng, chắc chắn Tịch gia sẽ biết làm thế nào mới có lợi nhất.”
Bạch Thảo gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó chỉ chỉ mọi người ở mặt ở đây: “Vậy mấy người chúng ta ở đây lẽ nào cũng lấy lợi ích làm đầu? Một ngày nào đó quay ngược nòng súng chỉ vào Bạch gia?”
“Chém giết lẫn nhau chỉ làm người khác lợi dụng sơ hở.” Lạc Diêu ngồi một bên đọc báo, rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện: “Vấn đề ấu trĩ như thế đừng hỏi lại lần thứ hai!”
Bạch Thảo xì một tiếng: “Nhưng Tịch gia cũng không phải bước ngoặt quan trọng đem Vệ gia ép tới bờ vực thẳm.”
“Rõ ràng kết quả của việc liên hôn đúng là không đáng tin.” Quân Tuyết dùng ngón tay gảy gảy vành tai khéo léo của mình, tiếp tục giải đáp: “Đem con gái gả cho gia tộc lớn mạnh, tất nhiên lúc đó là hiệp đồng nhất trí. Nhưng suy cho cùng lợi ích bên chồng mới là chí cao vô thượng, còn bà con thân thích có chết cũng không nhất thiết phải cùng ôm nhau chết chung. Không chỉ hai vị phu nhân Vệ gia với Tịch gia mà đây chính là nhân tính, đại đa số đều như thế.”
Kỳ Tề kiểm tra số liệu rồi in ra thành bốn phần đưa cho Quân Tuyết: “Đã tổng kết số liệu xuất nhập xong hết, các công ty Vệ gia đầu tư bất đầu rung chuyển, đây là bước tiếp theo cần làm. Nhạc tổng, tới lượt chúng ta ra tay.”
Nhạc Lộ tiêu hóa hết toàn bộ số liệu khổng lồ rất nhanh, sau đó cười nhạt bày mưu tính kế: “Chẳng lẽ em gái cô không chấp nhận đầu tư là lựa chọn chính xác sao? Bây giờ phương diện đầu tư của Vệ gia đang ở giai đoạn suy yếu… Nghiệp vụ chủ yếu của Kỳ gia là kinh doanh khách sạn, hình như thu chi không cân bằng, thiếu hụt hơi lớn.”
Bạch Thảo nghe vậy lập tức đứng dậy đi tới laptop nhìn báo cáo tài vụ mà Kỳ Tề vừa mới hoàn thành, dựa vào trí nhớ siêu việt vừa nhìn không quên, sau mười mấy phút liền tìm được mấy hạng mục cần tìm: “Nếu như không tính lầm, trong mấy năm nay Vệ gia vì muốn chèn ép Kỳ gia, đã trả giá rất lớn, dù dự án thành công hay thất bại đều bất chấp lấy tới tay… Ngược lại, Kỳ gia cũng không thắt lưng buộc bụng chạy theo liều mạng tuy doanh thu trong hai năm nay không tăng, nhưng nhìn một cách tổng thể đúng là vận hành vững vàng.”
“Mặc dù không tích cực nhưng không thể không thừa nhận đây là phương pháp bảo đảm nhất, chí ít ở tình huống tự cung tự cấp luôn duy trì lợi ích lớn nhất.” Lạc Diêu hỏi Kỳ Tề: “Cách này là ai nghĩ ra? Ba cô hay em họ cô?”
Kỳ Tề nhìn số liệu chồng chất nói: “Hẳn là Tiểu Tham Tham, phong cách cố thủ để nắm giữ lợi ích, không mù quáng tiến tới chỉ có con đường chết, là phong cách làm việc của em ấy!”
“May là sản nghiệp của gia đình, biết gốc biết rễ,” Nhạc Lộ lạnh nhạt nói: “Bằng không đổi lại đi làm công cho người khác, nhất định sẽ bị ông chủ khai trừ.”
“Vậy kế hoạch tiếp theo tiến hành thế nào?” Lạc Diêu hỏi.
Quân Tuyết cùng Nhạc Lộ nhìn nhau, ván cờ của hai người đến hồi gay cấn, chủ ý của hai vị boss rất giống nhau: “Do Lạc Diêu đứng ra đầu tư vào công ty, tiến hành thu mua những công ty mà Vệ gia đã đầu tư. Cần phải ép giá thị trường tới mức thấp nhất, không sợ bọn họ không nỡ buông tay, cũng không sợ bọn họ không cho chúng ta, tốt nhất để bọn họ trong thế đa nghi, quyền chủ động nằm trong tay chúng ta, cứ dây dưa để hạ giá xuống mức quy định.”
“Trong thương trường có lời đồn, tổng giám đốc tập đoàn Vệ thị là một người rất đa nghi.” Lạc Diêu híp mắt: “Hai vị muốn lợi dụng điểm này?”
Động tác Nhạc Lộ thả quân cờ chậm mất một nhịp, nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, thản nhiên như đang nói chuyện phiếm: “Thật không nhìn ra Vệ Linh lại là con gái hắn.”
Quân Tuyết cười cợt: “Làm sao? Bị vướng tình nghĩa với con gái người ta không nở xuống tay?”
Nhạc Lộ hơi thanh lại cổ họng: “Trái lại tôi tin tưởng trải qua lần rung chuyển này, nàng sẽ có được một gia đình viên mãn hơn.”
“Giống như cô với Ôn Thất?” Quân Tuyết trêu ghẹo, Lạc Diêu chờ người khác bắt đầu trước liền nối đuôi cười lớn.”
Nhạc Lộ nhếc khóe môi không chút khách khí phản kích: “Quân tổng cô có thể tán gẫu với tôi bình thường chút không? Thật không biết sao Lăng Tiểu Nhược lại yêu cô…”
“Được rồi được rồi, đổi đề tài khác.” Quân Tuyết thấy mọi người chuẩn bị chuyển qua cười cợt mình, vội vàng vẫy vẫy tay để Lạc Diêu kín miệng lại giúp mình đánh xong ván cờ.
Mấy hôm nay hiếm khi tìm được đề tài nhẹ nhàng, làm sao Lạc Diêu bỏ qua, sau khi nhận quân cờ từ tay Quân Tuyết, liền nói: “Hôm qua Hi Nhiên gọi cho tôi, nói tuần này các nàng ở bên kia sẽ cùng nhau qua đây thăm Kỳ Tham, thuận tiện xem xét tình hình công việc của chúng ta.”
“Cái gì?” Bạch Thảo là người phản ứng trước: “Làm sao tôi lại không biết? Tần Bội chưa từng nhắc với tôi!”
“Nghe nói là bí mật, muốn tạo bất ngờ cho chúng ta.” Lạc Diêu nói tiếp: “ Phỏng chừng ở nhà không yên tâm, do Hi Nhiên không chịu được mới tiết lộ với tôi thôi. Tôi lại không muốn giấu mọi người.”
Nhạc Lộ bắt đầu đứng ngồi không yên: “Ôn Thất thì sao? Lẽ nào nàng cũng muốn đi?”
Lạc Diêu gật đầu khẳng định: “Nàng đi, hơn nữa còn dẫn theo tiểu Ái!”
“Tiểu Ái còn quá nhỏ sao đi máy bay được?” Nhạc Lộ ngầm khó chịu.
“Đã hơn một tuổi, đi máy bay tuyệt đối không thành vấn đề.” Quân Tuyết cười tủm tỉm nói: “Cô muốn lo thì nên lo tiểu gia hỏa Bạch gia kìa, không chừng ở giữa không trung làm nổ cả máy bay.”
Bạch Thảo cười nói: “Tôi không hề nghi ngờ khi con bé lớn lên sẽ có năng lực này.”
“Tôi phải nói Ôn Thất không được mang con qua đây.” Nhạc Lộ lấy điện thoại ra chuẩn bị đứng dậy.
Kỳ Tề cười chụp điện thoại trên tay Nhạc Lộ, quăng qua chỗ Quân Tuyết: “Đúng lúc hai ngày nữa Kỳ Tham xuất viện, các nàng tới chúng ta làm buổi tiệc đứng mừng Tiểu Tham khỏe lại, đừng quá lo lắng, Tiểu Ái rất khỏe.”
Nhìn điện thoại trong tay Quân Tuyết, Nhạc Lộ ngượng ngừng nói: “Tôi chỉ sợ Ôn Thất không ẩm con theo.”
“Tôi thấy người muốn ẩm tiểu Ái tới đây là Ôn Thất chứ không phải cô.” Quân Tuyết cầm điện thoại quơ quơ, nói tiếp: “Yên tâm đi, đảm bảo an toàn đến, an toàn về.”
Bạch Thảo cũng nói: “Huống hồ đi theo còn có chị Hi Nhiên và Tần Bội, hai người đều rất thích trẻ con! Tới lúc gặp các nàng chúng ta chỉ cần thể hiện kinh ngạc và rất vui vẻ là tốt rồi!”
“Đổi đề tài vẫn không thể làm Nhạc tổng ung dung!” Lạc Diêu trầm ngâm lên tiếng: “Vậy để Kỳ Tề đổi đề tài khác xem sao.”
Nhạc Lộ mím chặt môi nhìn Kỳ Tề, trợ thủ đắc lực của mình đang ngồi đối diện.
Nhưng Kỳ Tề vừa mở miệng liền khiến cô đứng ngồi không yên: “Năm đó, Nhạc tổng của chúng ta cùng với Ôn Thất tới Đức thụ tinh nhân tạo, có thể cho tôi biết địa chỉ cụ thể không? Sang năm tôi xin nghỉ dài hạn cùng Tử Hinh đi một chuyến.”
“Cô đang nói đùa phải không, Kỳ phó tổng?” Nhạc Lộ nhíu mày: “Sang năm tập đoàn chúng ta sẽ rất bận rộn.”
Kỳ Tề nhấc chân đi, vẫy tay với Bạch Thảo: “Tôi tận lực!”
“Cô đừng tới đây!” Nhạc Lộ lập tức đưa tay ngăn cản Bạch Thảo vui vẻ cười cười bước qua chỗ mình: “Tôi nhìn được rồi, hôm nay các người định lấy tôi ra làm niềm vui đúng không?”
Quân Tuyết cười lớn làm động tác đình chỉ: “Được rồi, không náo loạn. Tiếp tục bàn bạc chuyện chính đi. Kỳ Tề, Kỳ Tham xuất viện, cô định sắp xếp cho em ấy thế nào?”
“Bây giờ điều tôi mong muốn nhất là em ấy hồi phục hoàn toàn, còn những chuyện khác, tạm thời không muốn em ấy nhúng tay vào.” Kỳ Tề thu lại tươi cười: “Hơn nữa chị Lạc vừa nói người yêu mọi người chuẩn bị tới, đột nhiên cảm thấy rất có lỗi khi không cho phép Vệ Linh gặp em ấy, đây là lúc cần người yêu ở bên cạnh. Cho dù lúc trước hai người có náo loạn cỡ nào, cũng không tới mức phải biệt ly, nếu không Vệ Linh cũng không lo lắng ở bệnh viện suốt đêm. Với tình hình căng thẳng giữa hai gia đình hiện giờ, coi như có chủ động gọi Vệ Linh ra, chưa chắc nàng sẽ đồng ý.”
Lạc Diêu nhìn Quân Tuyết, không phát biểu ý kiến, Bạch Thảo thì ngược lại thoải mái cực kỳ, dửng dưng nói: “Cô cứ thông báo cho nàng là được rồi, cái gì cần làm cứ làm, nếu tới đó mà nàng vì chuyện giữa hai gia đình không đến vậy không còn gì để nói. Kỳ Tham bị tai nạn mất trí nhớ, chẳng lẽ tới bây giờ nàng còn không biết bản thân mình muốn gì sao?”
“Tình yêu là chuyện mà cả bản thân cũng không thể nào đoán trước được.” Quân Tuyết cảm khái nói: “Vệ Linh không phải là nữ nhân ngơ ngơ ngác ngác, huống hồ Kỳ Tham rất yêu nàng, nàng cũng yêu Kỳ Tham, chúng ta nên an bài để hai người gặp lại. Nhạc tổng là người nhanh nhẹn nhất trong chúng ta, có ý kiến gì mời nói.”
Nhạc Lộ thu tầm mắt lại, lạnh nhạt nói: “Không có gì. Tôi chỉ muốn nói, những ngày gần đây chắc chắn Vệ Linh phải chịu nỗi khổ tương tư dày vò, không bằng thuận nước đẩy thuyền. Cẩn thận suy nghĩ kỹ, lúc này kéo được một người họ Vệ về phía chúng ta thì trăm lợi chứ không hại, đúng không?”