Tháng bảy thời tiết bắt đầu nóng bức, hầu như mỗi ngày Kỳ Tham đều vượt qua trong phòng bệnh. Từ sau khi tỉnh lại tới nay, những cơn đau đầu vẫn thường xuyên kéo tới, nhưng bác sĩ không tìm ra nguyên nhân cụ thể, nói thẳng là đầu bị chấn động mạnh, không tránh khỏi di chứng, đành phải kê thêm thuốc giảm đau, giúp cô giảm bớt đau đớn.
Nhưng uống nhiều thuốc giảm đau cũng không tốt, có rất nhiều tác dụng phụ, còn tổn hại hệ thần kinh, người nhà Kỳ Tham không đồng ý cách trị liệu này, Trương Hoắc Tưởng đã sớm không nhìn nổi, cương quyết yêu cầu bác sĩ phải thay đổi phương pháp điều trị.
Kỳ Tề tức giận, mời các bác sĩ nổi tiếng từ nơi khác tới, cùng nhau hổ trợ tìm biện pháp tốt hơn.
Giữa tháng bảy, hai chị em Bạch Thảo, Lạc Diêu tới, đầu tiên đến bệnh viện thăm Kỳ Tham hoàn toàn không nhận ra hai người là ai. Bạch Thảo mang theo sự ủng hộ tài chính vô điều kiện của Bạch gia, Lạc Diêu thì mang theo một notebook bên trong chứa toàn bộ số liệu tài chính của Vệ thị trong mấy năm gần đây. Vừa đặt chân vào Kỳ gia, liền bắt đầu tiến hành tính toán và mô phỏng số liệu.
Bạch Thảo và Lạc Diêu đến đây chính là bước đầu tiên trong việc công kích Vệ gia. Không cần bất kỳ dấu hiệu nào, không cần quá nhiều chuẩn bị, chỉ vùi đầu làm những gì Kỳ Tề yêu cầu, chuyện này quá đơn giản.
Trên thực tế, Kỳ Tề vì lo lắng sức khỏe của Kỳ Tham nên đã làm chậm trễ rất nhiều chuyện. Vệ gia chưa bao giờ từ bỏ ý nghĩ chiếm đoạt sản nghiệp Kỳ gia, đặc biệt Vệ Linh còn công khai yêu Kỳ Tham, bọn họ liền tiến hành trắng trợn, ra sức chèn ép, thời điểm hiện giờ Kỳ gia đang ở thế hạ phong.
Cuối tháng bảy, Khang Tử Hinh cần phải trở về tiếp nhận vị trí quản lý siêu thị, đổi lại, sau khi sắp xếp thời gian và tinh lực Quân Tuyết cùng Nhạc Lộ bay qua hội ngộ với các nàng, cấp tốc tiến hành nâng cao vị trí của Kỳ gia.
Bên trong thư phòng Kỳ gia được kê thêm bàn và mấy cái ghế, Quân Tuyết, Nhạc Lộ, Lạc Diêu, Bạch Thảo và Kỳ Tề đã quá quen thuộc nên không cần khách khí, trực tiếp khóa cửa bàn bạc suốt cả ngày, cuối cùng cũng thống nhất kế hoạch đả kích Vệ thị, đồng thời phát triển Kỳ thị.
“Lĩnh vực tài chính của Vệ thị hoàn toàn khác với Nhạc Sinh, có thể nghiệp vụ hoạt động tương đồng. Lạc Diêu đã đưa số liệu cho tôi xem rồi, nếu như không lầm, tài vụ của bọn họ có một lỗ thủng rất lớn, nhưng do che dấu quá hoàn hảo nên không lộ rõ ràng.” Mười ngón tay thon gầy không ngừng gõ bàn phím laptop, mắt Nhạc Lộ thì nhìn màn hình không chớp mắt, tốc độ nói chuyện rất nhanh đưa ra phân tích cuối cùng: “Thế nhưng công ty tài chính Vệ thị có quá nhiều chi nhánh, trong lúc nhất thời không có cách nào tra được lỗ thủng đó của chi nhánh nào.”
“Cộng thêm vấn đề tài chính của Vệ thị rất sung túc, nếu chúng ta tấn công một chỗ sẽ không có hiệu quả, không bằng phân tán công kích, theo tôi, Quân tổng tiến hành khóa chặt phạm vi hổ trợ tiến hành, kế hoạch của chúng ta sẽ khả quan hơn, mặt khác cũng phải chuẩn bị tài chính sẵn sàng chiến đấu.” Sắc mặt Lạc Diêu tỉnh táo đưa bảng số liệu cuối cùng cho từng người.
Bạch Thảo cười lạnh, bảng sổ liệu này nàng chỉ cần nhìn một lần là ghi nhớ được tất cả: “Vấn đề tiền bạc không cần phải lo, bây giờ bỏ ra sớm muộn gì cũng có một ngày lấy lại từ bọn họ gấp mấy chục lần! Trước mắt đây chính là kế hoạch thống nhất? Còn việc chấp hành hãy giao cho tôi và Kỳ Tề, tuyệt đối không có sai xót!”
Kỳ Tề xem xét kỹ bảng kế hoạch, mới lên tiếng: “Lần này mọi người giúp Kỳ gia, dù sao cũng sẽ đắc tội với Vệ gia, tôi nói cám ơn chắc chắn không có tác dụng, thế nhưng tiếp theo, tôi bảo đảm sẽ dốc toàn lực ứng phó, để những gì mọi người bỏ ra không uống phí, thu lại chỉ có hơn chứ không kém!”
“Ngược lại, tôi nghĩ đây là hợp tác làm ăn.” Nhạc Lộ lạnh nhạt nói: “Kỳ Tề, cô hãy nghĩ mọi người vì lợi ích là tốt rồi, không cần nặng lòng cảm kích làm gì.”
Quân Tuyết nở nụ cười, nghiêm túc nói: “Nói thì rất ung dung, thế nhưng áp lực mà chúng ta phải chịu không phải nhỏ. Mũi tên đã bắn ra sẽ không bao giờ thu lại được, ngày mai chính thức tiến hành kế hoạch, đây không chỉ đơn giản tổn thương hòa khí. Mục tiêu lần này cần phải đánh chết tài chính Vệ thị, nếu không họ quay đầu lại cắn chúng ta thì hài cốt cũng không còn.”
“Bao năm nay ân oán giữa Kỳ gia và Vệ gia vẫn còn đó, món nợ mấy chục năm trước còn chưa đòi, bây giờ vì bọn họ Kỳ Tham mới biến thành như vậy. Nói thế nào cũng đã tới lúc đòi lại tất cả rồi.” Bạch Thảo không chút khách khí nói: “Kẻ thù của Kỳ gia cũng là kẻ thù của Bạch gia, muốn trách thì trách Vệ gia không có cách nào nhấn chìm Kỳ gia hoàn toàn, hiện tại nên phản công rồi!”
“Căn bản tôi và Vệ gia không có qua lại.” Lạc Diêu nói, ngón tay trên bàn phím dừng lại, quay đầu hỏi Kỳ Tề: “Còn Vệ Linh thì sao? Cô có sắp xếp gì chưa?”
Kỳ Tề trầm mặc một lúc mới trả lời: “Tạm thời tôi không nghĩ sẽ nói với Vệ Linh những việc này. Hay chờ mọi chuyện gần xong, có cơ hội sẽ nói.”
“Đánh bài cần phải nắm chắc thời cơ, tự nhiên quyền chủ động sẽ tới tay.” Quân Tuyết cười cợt: “Thời điểm này tôi không muốn Kỳ Tề nói chuyện riêng, mặc dù chuyện lần này phát sinh là do ân oán cá nhân, nhưng có nói ba ngày ba đêm cũng không hết. Chính vì vậy nên đặt chính sự lên hàng đầu.”
“Tán thành.” Âm thanh Nhạc Lộ không lớn không nhỏ.
Bạch Thảo cười hì hì nhìn đồng hồ đeo tay với vẻ mặt nghiêm túc của Kỳ Tề: “Đã như vậy, ngày mai bắt đầu hành động.”
“Tay.” Ở bệnh viện, Trương Hoắc Tưởng đưa cho Kỳ Tham cây bút bi.
Kỳ Tham nhận lấy, sau đó các ngón tay rất linh hoạt xoay bút bi theo nhiều hướng khác nhau. Cười nói với Trương Hoắc Tưởng: “Cài này không có vấn đề.”
“Ok, tài lẽ ngày thường vẫn còn, mất trí nhớ không ảnh hưởng năng lực của cậu.” Trương Hoắc Tưởng lấy lại bút bi ghi ghi chép chép gì đó.
Kỳ Tham ngồi trên giường nhàm chán nhìn Trương Hoắc Tưởng rất tập trung công việc của mình: “Làm cái này có lợi ích gì?”
Trương Hoắc Tưởng trả lời: “Rất có ích, ví dụ như trí lực bây giờ của cậu thế nào, năng lực hành động, mất trí nhớ ở mức độ nào, một số năng lực cơ bản… Ân, tất cả những cái này góp phần quyết định chúng ta nên chăm sóc cậu thế nào.”
“Mình cảm thấy mình rất tốt a.” Kỳ Tham trả lời: “Ngoài trừ đôi lúc có chút đau đầu, không có cách nào đành phải tập thích ứng.”
“Sai.” Trương Hoắc Tưởng dùng bút bi chỉ vào bảng ghi chép của mình: “Cậu không nhớ quá nhiều chuyện, đối với bản thân là một phiền toái rất lớn. Nếu gặp kẻ thù, cậu lại không biết ai là ai, bị người khác hại thì làm sao bây giờ?”
Kỳ Tham suy nghĩ một chút: “Tôi có rất nhiều kẻ thù sao?”
“Ngày nào cậu không chọc tức người khác mới kỳ lạ đó.” Trương Hoắc Tưởng lợi dụng cơ hội hạ bệ Kỳ Tham: “Phúc hắc, độc miệng, vô lý cũng không buông tha người khác, vịt chết còn mạnh miệng! Không vừa mắt liền lấn tới, ai biết cậu đắc tội với người khác lúc nào! Vì vậy, trừ phi cậu khôi phục trí nhớ, nếu không tiếp xúc với người lạ, nhất định phải cảnh giác biết chưa?”
Kỳ Tham đành phải bất đắc dĩ gật đầu: “Há, biết rồi! Trước tiên những người lui tới thăm mình gần đây đều là những người đáng tin nếu không sẽ không vô duyên vô cớ quan tâm chăm sóc mình.”
“Chúc mừng câu trả lời của cậu. Xem ra phương diện tư duy cũng không có vấn đề gì!” Trương Hoắc Tưởng tiếp tục vùi đầu ghi chép.
Bên ngoài có người gõ cửa phòng bệnh, Trương Hoắc Tưởng bước qua mở cửa, Phú Tường, Tiểu Lan và Trịnh Tiểu Cầu mỗi người ôm một bó hoa nối đuôi nhau đi vào.
Trương Hoắc Tưởng cười cười, lần lượt giới thiệu tên từng người cho Kỳ Tham biết, đồng thời nói ngắn gọn quan hệ giữa mọi người: “Nói tóm lại, ba người này đáng giá để cậu tin cậy.”
“Chị Kỳ Tham hoàn toàn không nhận ra chúng ta?” Tiểu Lan lôi kéo Trương Hoắc Tưởng, đồng thời hiếu kỳ cùng Kỳ Tham quan sát lẫn nhau, nói tiếp: “Trời ơi! Thật khó tưởng tượng nỗi, có một ngày chị ấy gặp em mà không nhổ nước bột!!!”
Trương Hoắc Tưởng đẩy đẩy khuỷu tay Phú Tường: “Thái độ này là cảm động hay bi thương đây?”
Phú Tường tự nhiên đặt bó hoa tươi xuống bàn trước giường, Kỳ Tham lễ phép cám ơn, nhướn người tới gần đột nhiên quay đầu nhảy mũi liên tục, dùng sức xoa mũi hỏi: “Chuyện này là sao?”
Trương Hoắc Tưởng ra hiệu để Phú Tường đem bó hoa dời đi chỗ khác, nói: “Cậu mẫn cảm với mùi hương nồng nặc, bản năng trong cơ thể cũng không thay đổi.” Cầm bảng ghi chép viết vào.
Trịnh Tiểu Cầu tới gần nhìn vào bảng ghi chép, không nhịn được nói: “Mấy chuyện nhỏ nhặt thường ngày cũng phải làm trắc nghiệm sao?”
“Những thứ này đều rất cần thiết.” Trương Hoắc Tưởng trả lời: “Vì cậu ấy mất trí nhớ hoàn toàn, rất có thể sẽ khó chịu trong lòng hoặc tính tình cũng thay đổi. Nên chúng ta phải quan sát chi tiết cuộc sống hằng ngày để tiện chăm sóc, dự phòng.”
Phú Tường nhìn Kỳ Tham ngồi đó thái độ không hứng thú lắm: “Hóa ra là vậy… Có điều so với chị Kỳ Tham hiện giờ, em thích dáng vẻ của chị ấy trước kia hơn mặc dù chị ấy rất nghiêm khắc.”
“Trước đây tôi có dáng vẻ thế nào?” Kỳ Tham hỏi.
Tiểu Lan vội vàng nói: “Trước đây chị rất tốt, ngoài trừ cái miệng, không bao giờ chừa một ai.”
“Đây gọi là ngay thẳng.” Thân là em kết nghĩa của Kỳ Tham, Trịnh Tiểu Cầu nhanh chóng lên tiếng đính chính.
Trương Hoắc Tưởng cười nói: “Đều không khác gì. Cậu ấy đúng là có cái đức hạnh đó.” Đột nhiên nhớ hôm nay vẫn chưa gửi tin nhắn cho Vệ Linh. Sau khi Kỳ Tham tỉnh lại, Kỳ Tề yêu cầu để phòng ngừa ký ức Kỳ Tham bị xung kích, nên tất cả mọi người không ai được nhắc Vệ Linh trước mặt cô, nên mỗi lần muốn nhắn tin đều phải như ăn trộm lén lén lút lút.
Thấy tất cả đang trò chuyện vui vẻ, Trương Hoắc Tưởng liền sờ sờ điện thoại trong túi, nói muốn ra ngoài hóng mát một chút rồi chuồn đi.
Như thường lệ trốn ở lối thoát hiểm soạn tin nhắn gửi đi sẵn tiện hút điếu thuốc thả lỏng thần kinh… Khi quay lại phòng bệnh, ngoài ý muốn thấy hai người đã lâu không gặp - Tô Oánh và người quản lý Quyên Tử.
“Gửi tin nhắn không thấy cô trả lời, gọi điện mới phát hiện không liên lạc được.” Tô Oánh cười ha hả trò chuyện với Kỳ Tham: “Cũng may trước đây cô có cho tôi số điện thoại nhà riêng, tôi mới biết cô xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái?”
Kỳ Tham nhìn Tô Oánh, rất có khoảng cách nhàn nhạt lắc lắc đầu: “Không có. Tôi rất tốt. Nhưng tôi không nhớ được cô là ai?”
“Ai nha, quá tàn nhẫn!” Tô Oánh cảm thấy chơi rất vui, cười lớn: “Cô từng là bạn gái tin đồn của tôi, chuyện này cô quên hết rồi?”
Trương Hoắc Tưởng thờ ơ ngắt lời: “Này này… đừng tùy ý nói dối với người không còn ký ức nha.”
“Tôi lại không nói sai.” Không cần quay đầu Tô Oánh cũng biết người vừa lên tiếng là ai, cười cười tiếp tục nói chuyện với Kỳ Tham: “Đã từng có chuyện đó.”
“Cô nói đã từng đúng không?” Kỳ Tham nghe ý tứ đề phòng trong lời nói của Trương Hoắc Tưởng nên cũng lập rào chắn: “Vậy tiếp theo có phải không xảy ra thêm chuyện gì khác đúng không?”
Sắc mặt Tô Oánh nhẹ nhàng thay đổi, không nói gì. Trương Hoắc Tưởng cười cười đi tới, cầm bảng ghi chép lên viết thêm vào: “Ôi, tuy mất trí nhớ nhưng Kỳ Tham vẫn thông minh, không bị chuyện mất trí nhớ làm ảnh hưởng.”
Kỳ Tham thấy Trương Hoắc Tưởng cao hứng, cũng mỉm cười, rất chân thành nhìn Tô Oánh nói: “Cám ơn cô quan tâm tôi, còn cố ý tới tận đây thăm, bất luận thế nào, vào thời điểm này tôi đều rất vui vẻ, vì mọi người ai cũng nhớ tôi.”
Phú Tường vội vàng chen vào nói đây là chuyện đương nhiên, không cần cô phải hoài cảm như vậy.
Tô Oánh thở dài, dường như vô lực với sự thông minh của Kỳ Tham, nhích người qua nhẹ nhàng ôm cô: “Tôi không bao giờ quên cô, thế nên vì vài phần quan tâm này, cô phải nhanh chóng khỏe lại. Trái lại người mà bề ngoài ôn nhu lại làm chuyện có lỗi với cô thì không đáng để nhớ lại.”
Kỳ Tham nhạy cảm nhận ra sự mờ ám trong lời nói vừa rồi, nhưng lại không thể nào hỏi rõ.
“Tôi sẽ thường xuyên tới thăm cô.” Tô Oánh thu hồi tay lại, lộ ra nụ cười mê người thương hiệu của mình: “Cho tới khi nào cô xuất viện mới thôi.”
Trương Hoắc Tưởng liếc mắt ‘Chặc chặc’ lên tiếng: “Không cần quá ân cần! Đại minh tinh phải bộn rộn mới đúng chứ!”
“Bây giờ tôi không phải đại minh tinh.” Tô Oánh rất thoải mái đáp trả: “Không lâu nữa tôi sẽ ra mắt với tư cách là đạo diễn điện ảnh, mời tất cả mọi người tới xem tác phẩm đầu tay của tôi!”
Trương Hoắc Tưởng giả cười; “Đừng khách khí, vì tôi không có hứng thú xem.”
“Nếu như cô muốn tự mình móc tiền túi mua vé vào rạp xem, vậy tôi cám ơn.” Tô Oánh cũng không nhường bước nào.
Kỳ Tham nghe Trương Hoắc Tưởng và Tô Oánh không ngừng đấu đá qua lại, không khỏi xoa xoa đầu: “Hai người có thể nhỏ tiếng một chút không? Tôi đau đầu.”
“Xin lỗi!”
“Xin lỗi!”
Trương Hoắc Tưởng cùng Tô Oánh lập tức yên lặng chuyển sự chú ý qua chỗ Kỳ Tham: “Có cần gọi bác sĩ không?”
“Không cần, gần đây ngày nào cũng đau, nhưng qua vài phút sẽ không đau nữa!” Kỳ Tham trả lời.
Tô Oánh nhíu chặt mày, im lặng nhìn cả căn phòng một lượt, rốt cuộc cũng phát giác chỗ là lạ: “Nữ nhân họ Vệ kia, tại sao không có mặt?”
Trương Hoắc Tưởng nhanh chóng lên tiếng quát Tô Oánh: “Cô có thể bớt tranh cãi không?”
Kỳ Tham theo sát hỏi: “Nữ nhân họ Vệ là ai?”
“Một người không quá quan trọng, tôi chỉ thuận miệng hỏi.” Tô Oánh là người rất thông minh, đứng lên nháy mắt ra hiệu: “Nhưng tôi có chuyện muốn cùng người bạn tốt của cô tâm sự.”
Đây cũng chính là ý của Trương Hoắc Tưởng, lập tức trả lời: “Vậy chúng ta đừng quấy rầy Tiểu Tham Tham nghỉ ngơi, đi, tôi với cô ra ngoài.”
Kỳ Tham chen vào nói; “Tôi cũng muốn đi tản bộ một chút!”
“Bây giờ cậu chưa thể ra gió!” Trương Hoắc Tưởng chỉ chỉ vào đầu: “Sẽ đau đầu, cậu nằm nghỉ đi, còn chưa khỏe hẳn, đừng để mất sức.”
Tô Oánh lên tiếng phụ họa; “Đúng đó! Hiện giờ nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất, chờ cô khỏe lại, muốn đi đâu chúng tôi đều đi cùng cô.”
Kỳ Tham ngủ thiếp đi, mọi người lần lượt ra ngoài, tới một nhà hàng kế bên bệnh viện, ngồi xuống, bắt đầu thảo luận vấn đề.
Trương Hoắc Tưởng không nghỉ ngợi đem ân oán giữa Kỳ gia và Vệ gia nói cho mọi người hiểu rõ, đặc biệt thấy dáng vẻ chưa từ bỏ ý định đối với Kỳ Tham của Tô Oánh, sợ cô sẽ nhân cơ hội chen chân vào, nên không nói rõ ràng chi tiết những chuyện xảy ra gần đây. Cường điệu nói mình đã tiến hành thôi miên cho Kỳ Tham, nhưng hiện giờ không có cách nào xác minh thành công hay không, nên những gì liên quan tới Vệ Linh sẽ gây ra sự xung kích ảnh hưởng xấu tới sức khỏe của Kỳ Tham lúc này, hậu quả không lường trước được.
Nói nửa ngày, cuối cùng trịnh trọng nhắc nhở tất cả mọi người không được tùy tiện nhắc tới Vệ Linh trước mặt Kỳ Tham, tương lai hai người có gặp lại hay không thì tùy duyên, nhưng thời điểm này không phải lúc thích hợp. Cũng không thể nói dối Kỳ Tham, nếu làm vậy khẳng định sẽ ảnh hưởng rất lớn nên đành chọn cách không đụng tới.
“Cách này cũng không phải cách lâu dài, làm vậy đối với Kỳ Tham có ổn không?” Tô Oánh đưa ra nghi vấn: “Bây giờ Kỳ Tham là tờ giấy trắng, bộ định để cô ấy đối diện với sinh hoạt hoàn toàn xa lạ sao?”
Trương Hoắc Tưởng trả lời: “Đương nhiên không phải, Tiểu Tham Tham có quyền biết bản thân mình đã qua lại với ai, nhưng chúng ta không thể nhồi nhét một lần quá nhiều thứ vào đầu cậu ấy, e sẽ phản tác dụng.”
Trịnh Tiểu Cầu hỏi; “Chúng ta có thể làm được gì đây?”
“Chuyện duy nhất chúng ta có thể làm chính là an tâm ở bên cạnh cậu ấy.” Trương Hoắc Tưởng nghiêm túc nói: “Nói cho cậu ấy biết người nào có thiện ý người nào ẩn giấu ác ý, dù cho cả đời này cậu ấy không thể khôi phục ký ức, chúng ta cũng phải tin tưởng cậu ấy một trăm phần trăm, để cậu ấy có dũng khí và tự tin đi tiếp. Trước đây Tiểu Tham Tham cũng đối với chúng ta như vậy, bây giờ tới lượt chúng ta.”
“Không thành vấn đề.” Trịnh Tiểu Cầu, Phú Tường, và Tiểu Lan trăm miệng một lời.
Tô Oánh hơi do dự: “Tình hình hiện tại chỉ có thể làm vậy!”
Trương Hoắc Tưởng liếc Tô Oánh: “Đúng đó, tôi bắt đầu mong chờ chị Kỳ Tề với bạn chị ấy hành động nhanh hơn nữa, giải quyết mọi chuyện càng sớm càng tốt, bằng không khó tránh khỏi có người gây thêm rắc rối.”
“Cô đang nói tôi sao?” Tô Oánh thẳng thắng hỏi ngược lại: “Yên tâm đi! Không bao giờ tôi làm chuyện gì tổn hại Kỳ Tham!”
Trương Hoắc Tưởng không nhịn được “Ha ha” vài tiếng: “Hy vọng như thế. Cái gì nên nói hôm nay tôi đều nói hết rồi, mong mọi người ghi nhớ.”