“Trước lễ tình nhân một ngày.” Kỳ Tham liếc nhìn Vệ Linh một chút rồi tiếp tục lái xe, nói: “Tôi có chuẩn bị quà cho em, vốn định ngày mai mới đưa thế nhưng lúc nãy ở sân bay… Đột nhiên tôi thấy nên đưa em sớm hơn để em biết em ở trong lòng tôi là quan trọng nhất và không cần che giấu bất cứ ai!”
Vệ Linh “Ồ” một tiếng, ôn hòa nói: “Đúng là Tham đã tức giận vì chuyện đó.”
“Tôi không có!” Kỳ Tham nhướng mày: “Với tình hình của hai chúng ta bây giờ, em không muốn người khác biết quan hệ của mình, tôi tuyệt đối không nói hai lời. Thế nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy tôi cảm thấy không an toàn, nhất định phải tăng cường thêm tự tin mới được.”
Vệ Linh gật gù, hỏi: “Tham thấy vậy cũng rất bình thường, có điều Tham muốn tặng quà gì… Mà có thể giúp Tham tăng thêm tự tin đây?”
“Chút nữa em sẽ biết.” Kỳ Tham bình tĩnh nói.
Đi theo hướng đông cách trung tâm thành phố mấy cây, mật độ nhà ở và biệt thự ở đây rất dày đặc, Kỳ Tham lái xe thêm khoảng mười phút vòng qua mấy ngã tư, cuối cùng cô dừng xe trước một biệt thự lớn được bao bọc bằng đá hoa cương.
Vệ Linh thấy Kỳ Tham tháo dây an toàn mở cửa xuống xe, không thể làm gì khác cũng theo sát cô, hai người đứng trước cửa sắt lớn nhìn vào. Bên trong được bố trí rất có thứ tự, hai bên có vườn hoa nhỏ, chính giữa được lót bằng đá cuội, xung quanh có rất nhiều cây cổ thụ che chắn, bình thường ánh mặt trời cũng vừa đủ, nhưng không có cách nào quấy rầy sự âm u đặc trưng ở đây.
“Em cảm thấy thế nào?” Kỳ Tham dựa vào khung cửa, dùng ngữ khí trêu chọc cười hỏi.”
“Ở thành phố mà có một chỗ yên tĩnh thế này… Ai ở đây?” Vệ Linh hỏi.
Kỳ Tham cười hỏi: “Em đừng quan tâm ai ở chỗ này, chỉ cần cho tôi biết ấn tượng đầu tiên khi tới đây là gì?”
“Rất thích, nơi này làm em thấy rất thoải mái.” Vệ Linh đặt tay lên khung cửa, nhẹ giọng nói, giống như sợ quẫy nhiều sự bình yên của nơi này.
Kỳ Tham bỏ tay vào túi quần, cầm ra một chùm chìa khóa lắc lắc trước mặt nàng. Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Vệ Linh, Kỳ Tham thấy rất đáng để kiêu ngạo nhưng vẫn ngụy trang bằng dáng vẻ khiêm tốn nói: “Có muốn mở cửa vào trong xem chi tiết hơn không?”
Vệ Linh nhận chìa khóa nhưng vẫn không quá chắc chắn hỏi lại lần nữa: “Chỗ này của Tham?”
“Nếu sau khi em xem thấy yêu thích thì đây là nhà của hai chúng ta.” Kỳ Tham đẩy nhẹ bả vai nàng: “Mở cửa đi, tham quan nhà mới.”
Dưới sự thúc giục của Kỳ Tham, Vệ Linh nhanh chóng dùng chìa khóa mở cửa ra, dọc theo đường đá cuội đi vào trong.
Kỳ Tham từng bước theo sau Vệ Linh, mỉm cười nhìn nàng nhìn trái nhìn phải, không khỏi nói đùa: “Dáng vẻ cẩn thận và động tác của em quả thật là một nữ chủ nhân đúng chuẩn.”
Vệ Linh còn chưa kịp cảm động xong thì bị Kỳ Tham chọc tức, nàng đi lên bậc thang bằng đá được điêu khắc thủ công, vừa dùng chìa khóa mở cửa lớn vừa hỏi: “Tại sao lại đột ngột mua nhà? Tham ở Kỳ gia không tốt sao?”
“Không, rất tốt! Nhưng sau khi xác định quan hệ với em… Ai… Em biết cái gì gọi là ở cùng một chỗ không? Khái niệm cùng một chỗ không chì là tâm đều dành cho nhau mà là tự do khi bên cạnh nhau, chí ít không giống như hiện giờ, tôi muốn gặp em cũng không được, muốn ôm em cũng không ôm được, nửa đêm phải leo cây leo tường vào gặp em mấy tiếng…” Kỳ Tham cùng Vệ Linh đứng nhìn phòng khách trống trải, thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Tôi rất muốn ở bên cạnh em một cách đúng nghĩa, chứ không phải một chút ngọt ngào nhất thời, càng không phải sự ngắn ngủi của vành tai và tóc mai chạm nhau.”
Vệ Linh xoay người nhìn Kỳ Tham, ánh mắt dịu dàng như nước: “Tham còn len lén chuẩn bị cái gì khác sao? Không bằng lấy ra một lượt cho em xem luôn, mỗi lần đều là bất ngờ, Tham cảm thấy em chịu nỗi?”
Kỳ Tham cười, nhanh như chớp hôn xuống môi Vệ Linh: “Hình như em rất vừa ý chỗ này, vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Đây cũng là lần đầu tiên Vệ Linh chủ động hôn đáp trả lại, môi lưỡi triền miên làm trái tim cả hai gần như tan chảy. Kỳ Tham đỡ thân thể nhũn ra của Vệ Linh, nói nhỏ bên tai nàng: “Còn một hai tầng chưa tham quan, có điều tất cả đều trống, tôi muốn trang trí dựa theo sở thích của cả hai chúng ta, em đồng ý không?”
“Chúng ta yêu nhau, vốn nên làm như vậy.” Vệ Linh mím môi cười, nắm tay Kỳ Tham đi lên lầu.
Phòng ngủ trên lầu được nối thông với ban công rất rộng, Vệ Linh đứng sát ban công, nói với Kỳ Tham: “Em thấy trong vườn hoa chỉ toàn cổ thụ không có hoa gì hết, tới mùa xuân em muốn trồng một ít hoa được không? Tham không thể ngửi hương hoa quá nồng, em sẽ chọn những loại có mùi nhạt thôi, được chứ?”
“Theo ý em.” Kỳ Tham tự nhiên gật đầu.
“Có thể trồng Hải Đường, Anh Hoa… Trên tường thì trồng thêm mấy loại hoa dây leo.” Vệ Linh cười nói.
Kỳ Tham nhìn bộ dáng vui vẻ của Vệ Linh, nụ cười hoàn mỹ trên môi nàng, giống như một vầng sáng ôn nhu, nháy mắt nhìn tới ngây dại, trong miệng chỉ trả lời theo bản năng: “Em thích là tốt rồi, tôi không có ý kiến.”
Sau khi hưng phấn nói ra bố trí sân vườn xong, một phần lý trí vẫn tồn tại, lập tức cau mi hỏi: “Tham mua chỗ này nhất định dùng không ít tiền, Tham lấy tiền trong nhà sao?”
“Nhà em cho a.” Kỳ Tham bày ra dáng vẻ đương nhiên nói rõ.
“Nhà em?” Vệ Linh bị câu trả lời này làm hoảng sợ: “Nhà em cho Tham nhiều tiền như vậy từ lúc nào?”
Kỳ Tham duỗi năm ngón tay ra tính toán cho Vệ Linh xem: “Năm ngoái đó, chú út em trả phí luật sự cho tôi, hơn nữa cuối năm còn được chia hoa hồng, tất cả cộng lại, gần như có thể mua đứt cái biệt thự này.”
Vệ Linh trợn mắt, giơ tay muốn đánh: “Kỳ Tham! Thì ra Tham…”
Kỳ Tham nhanh chân chạy vào phòng, sau đó quay đầu lại le lưỡi, không biết xấu hổ nói: “Nhiêu đây chỉ là mấy cọng lông dê trên mình con dê thôi! Vệ Linh em yên tâm, tiền này của nhà em, nếu tôi có đau lòng nửa phần thì tôi không phải là họ Kỳ rồi!”
Vệ Linh vừa thẹn vừa giận đuổi theo: “Thì ra đây là sự cảm động Tham dành cho em!”
Kỳ Tham chạy vòng vòng trong phòng trốn tránh, thấy Vệ Linh bắt đầu thở dốc mới lớn tiếng nói: “Không có chuyện gì a! Chỉ muốn chọc em thôi! Mọi thứ trang trí ở đây, có thể không cần tốt nhất nhưng phải là quý nhất! Thân ái! Em yên tâm, nhất định tôi sẽ làm em thấy, ở đây là chỗ làm em thoái mái nhất! Ở Vệ gia em là Đại tiểu thư, nhưng ở đây em chính là nữ hoàng!”
Vệ Linh không biết nên nói với người da mặt dày này sao nữa, chỉ có thể đứng đó hít thở, làm ra dáng vẻ tức giận không trả lời.
Kỳ Tham cợt nhả chạy lại ôm Vệ Linh: “Được rồi, đừng tức giận nữa. Em nghĩ hoa hồng hai phần trăm đủ mua biệt thự này sao? Trong này bao gồm cả khoảng tiền mà tôi đã cực khổ kiếm được trong nhiều năm đó. Nhanh thả lỏng! Cười một cái cho gia xem!”
Vệ Linh đau lòng rồi lại thấy không cam lòng đánh nhẹ Kỳ Tham một cái.
Kỳ Tham cười: “Vậy để gia cười một cái cho em xem chịu không?”
Vệ Linh nhìn dáng vẻ này của Kỳ Tham, không nhịn được nữa bật cười thành tiếng.
Sau khi quen thuộc địa hình, Kỳ Tham ôm eo Vệ Linh ngồi trên bậc thang tầng hai, chậm rì rì nói: “Chờ trang trí xong hết, em vẫn chưa chính thức nói chuyện chúng ta với người nhà thì không thể sống ở đây rồi, nhưng lúc rảnh rỗi ở lại một đêm cũng được… Còn tương lai, nếu đại sự thành công, thì em phải dọn tới đây ở luôn biết không?”
Sắp xếp này cũng rất hợp tâm ý Vệ Linh, nàng mỉm cười nói: “Tham nói nếu rảnh ở lại đây một đêm, ngủ? Mục đích đơn giản và trong sáng vậy sao?”
“Đơn giản và tuyệt đối trong sáng!” Kỳ Tham chỉ tay lên trời: “Tôi xin thề, tôi không có ý gì khác! Coi như trong lúc nhất thời hai chúng ta làm ra chuyện gì, nhất định tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng! Em thấy đó, tôi tuyệt đối đơn giản và trong sáng!”
Vệ Linh hít sâu một hơi, phản bác cũng không phải, mắng cũng không đúng, biết rõ mình đối với Kỳ Tham không có biện pháp nào, chỉ đơn giản đứng dậy nhấc chân rời khỏi.
Kỳ Tham vui vẻ cười cười theo sát sau lưng nàng ra khỏi biệt thự, đóng cửa cẩn thận rồi nói: “Đừng đi nhanh như vậy, chờ tôi, chờ tôi! Đúng rồi! Sắc trời còn sớm, hai chúng ta có nên đi xem nội thất một chút không?” Kỳ Tham tính toán sẵn trong lòng lịch trình cho ngày mai. Buổi sáng coi như bỏ qua, chiều sẽ gặp Vệ Linh, cùng nhau ăn tối rồi xem phim, đi dạo…
Thế nhưng một kế hoạch hoàn mỹ lại không thể thực hiện được. Buổi sáng yên bình trôi qua, Vệ Linh và hơn nửa người trong gia đình đang chuẩn bị ăn cơm trưa, thì Vệ Duyệt đột ngột chạy về, sáng sớm đã nói với mọi người là cùng bạn bè tụ họp sao lại về nhanh vậy? Sắc mặt còn tái nhợt, không thèm chào hỏi người lớn trong nhà, trực tiếp chạy tới trước mặt Vệ Linh, ác liệt nhìn chằm chằm nàng vài giây, rồi lớn tiếng nói: “Em có chuyện muốn nói với chị! Tới phòng chị hoặc phòng em đều được!”
Vệ Linh kinh ngạc, còn chưa trả lời thì Vệ Duyệt đùng đùng nổi giận xoay người bỏ đi.
“Đứa nhỏ này làm sao?” Vệ đại gia đã an nhàn ở nhà vài tháng, vẻ mặt không hiểu nhìn Vệ Linh hỏi: “Ai trêu chọc Tiểu Duyệt rồi?”
Vệ nhị gia nói với con gái: “Tiểu Linh, mau xem coi có chuyện gì, đừng để Tiểu Duyệt gây ra chuyện gì không hay.”
Vệ Linh gật đầu, không yên tâm bước nhanh đuổi theo. Vệ Duyệt một mạch chạy về phòng mình, cũng may Vệ Linh đuổi kịp vừa đúng lúc Vệ Duyệt chuẩn bị đóng cửa lại.
Vệ Linh nhìn Vệ Duyệt ngồi trước cửa bàn đọc sách không nói lời nào nhưng sắc mặt vẫn không được tốt, lo lắng hỏi: “Tiểu Duyệt, em làm sao? Có chuyện gì không vui?”
Vệ Duyệt im lặng nửa ngày, đột nhiên đánh mặt qua nhìn chị họ mình, ngữ khí sắc bén hỏi: “Chị họ, chị nói thật với em đi, chị yêu Kỳ Tham đúng không?”
Trái tim Vệ Linh nhảy lên, ngừng thở nhìn Vệ Duyệt, có chút hoảng loạn hỏi ngược lại: “Cái gì?”
“Kỳ Tham nói chị ấy yêu chị, còn nói đã yêu thầm chị từ rất lâu rồi!” Vệ Duyệt đưa tay vào túi áo khoác lấy ra hộp sô cô la nhỏ, ném xuống bên cạnh chân Vệ Linh, lớn tiếng nói tiếp: “Hôm nay em định tặng nó cho Kỳ Tham rồi biểu lộ tâm ý của mình! Kết quả em còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên chị ấy nói với em chị ấy yêu chị đã lâu! Chuyện gì thế này? Chị ấy làm sao yêu chị được? Có phải chị cũng yêu Kỳ Tham không? Chị trả lời em đi!”
Vệ Linh kéo tay Vệ Duyệt cố gắng để Vệ Duyệt bình tĩnh lại một chút, nhưng Vệ Duyệt nhanh chóng giãy khỏi tay nàng, nhìn nàng giống như nhìn người có thâm thù đại hận với mình, lập lại: “Trả lời em!:”
Vệ Linh nhắm mắt lại, dành vài giây trong bóng tối, xác định tâm ý của mình, rồi mở mắt ra cau mày nói: “Chị đối với chuyện Kỳ Tham yêu thích chị… Không có bất kỳ… Không có chút bài xích nào.”
Vệ Duyệt trợn mắt lảo đảo lui về sau một bước, theo bản năng hỏi ngược lại: “Cho nên chị cũng yêu chị ấy? Chị biết em yêu chị ấy mà chị vẫn yêu chị ấy?”
Vệ Linh biết chuyện tình cảm không có cách nào giải thích rõ ràng được, mà đối phương lại là em họ của mình, trước đây bởi vì trò chuyện với em ấy nàng mới nhận ra tình cảm của mình đối với Kỳ Tham, thời gian làm mọi thứ chuyển biến thành cục diện hiện giờ. Vệ Duyệt trực tiếp hỏi, nàng không biết làm trả lời thế nào.
Vệ Duyệt đang tức giận, nên hơi thở cũng gấp gáp hơn nhiều, đợi một hồi lâu chỉ thấy chị họ cúi đầu không nói gì, càng làm Vệ Duyệt tức giận hơn, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó xoay người bỏ ra ngoài. Vệ Linh không biết Vệ Duyệt sẽ làm gì, vội vàng kéo tay em mình lại. Lần này Vệ Duyệt không khách khí nữa, đẩy mạnh Vệ Linh ra, nói lớn: “Hai người liền tâm đầu ý hợp được rồi! Nhưng em sẽ không giả mù sa mưa chúc phúc hai người đâu!”
Vệ Linh bị đẩy cơ thể có chút lảo đảo, còn Vệ Duyệt thì hầm hầm mở cửa đi ra ngoài. Hộp sô cô la vẫn lẻ loi nằm dưới đất, nhìn rất cô đơn và mờ mịt. Vệ Linh khom người xuống nhặt lên nhìn từng viên từng viên sô cô la hình trái tim, nàng khổ sở nắm chặt trong lòng bàn tay.
Mọi người trong Vệ gia nhìn Vệ Duyệt vội vã chạy về rồi vội vã chạy đi, người này nhìn người kia không hiểu gì hết. Chờ Vệ Linh quay lại ngồi vào bàn ăn mới bắt đầu dò hỏi, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Vệ Linh đành phải trả lời qua loa, che giấu sự thật, tâm tình nàng không giống như nửa tiếng trước mong chờ cùng Kỳ Tham trải qua lễ tình nhân đầu tiên của hai người.
Buổi chiều đi gặp Kỳ Tham nàng luôn mang dáng vẻ tâm sự nặng nề, Kỳ Tham vội vàng hỏi: “Sao vậy? Rất hiếm thấy vẻ mặt buồn rười rượi này của Vệ đại luật sư nhe. Có vụ án khó giải quyết sao?”
Vệ Linh nhìn vé xem phim trong tay, thở dài: “Bây giờ em không có tâm tình xem phim, xin lỗi.”
Kỳ Tham nhún nhún vai, thu hồi hai tấm vé xem phim, ôm bả vai nàng hỏi: “Chuyện gì làm em phiền muộn?”
Vệ Linh và Kỳ Tham cùng nhau ngồi vào xe rồi trả lời: “Tham cẩn thận nghĩ lại sẽ biết nguyên nhân tại sao!”
“Ừm…” Kỳ Tham vuốt cằm suy nghĩ một chút, nửa cười nói: “Vì em họ em.”
Vệ Linh không nói gì, chỉ nhìn Kỳ Tham, rõ ràng đang nói ‘Nếu không Tham nghĩ còn chuyện gì khác?”
Kỳ Tham trầm ngâm một chút, nửa nằm lên tay ghế bên chỗ ngồi của nàng: “Là như vầy, sáng nay đột nhiên em ấy chạy tới gần nhà tôi, gọi điện thoại muốn tôi ra gặp em ấy, không cần suy nghĩ tôi cũng biết em ấy muốn gặp tôi làm gì rồi. Nhưng tôi suy nghĩ một hồi, thấy yêu hay không yêu là chuyện không thể nào hàm hồ hoặc kéo dài được. Đặc biệt người tôi yêu là em, mà em lại là chị họ của em ấy! Coi như đau dài không bằng đau ngắn đi, nên tôi làm như không biết chuyện gì tới địa điểm gặp, đồng thời cũng không cho em ấy có cơ hội thổ lộ, chủ động nói tôi đã yêu thầm em từ lâu rồi, muốn em ấy giúp tôi theo đuổi em…”
“Cái gì?” Vệ Linh nghe Kỳ Tham nói thì giật mình: “Tham còn muốn em ấy giúp Tham theo đuổi em? Tham điên rồi!”
Kỳ Tham làm động tác tay ra hiệu nàng đừng vội: “Chỉ cần em ấy chưa mở miệng nói yêu tôi, thì dù tôi có yêu ai cũng có thể giúp em ấy giữ lại tôn nghiêm tối thiểu của mình! Nếu không em ấy nói yêu tôi, tôi lại yêu em, lúc đó em ấy còn đau khổ hơn!”
Vệ Linh nhíu mày, trong lòng cũng hiểu được lý lẽ này: “Sau đó thì sao?”
“Sắc mặt em ấy rất khó coi, không nói gì, xoay người chạy đi… Tôi sợ em ấy có chuyện gì, nên cũng chạy theo thấy em ấy lên taxi mới yên tâm.” Kỳ Tham nắm tay Vệ Linh: “Em ấy về nhà không phải làm loạn lên chứ?”
Vệ Linh lắc đầu, chán nản nói: “Cũng không tính là làm loạn, chỉ tức giận hỏi em có phải cũng yêu Tham không?”
“Vậy em trả lời sao?” Kỳ Tham cười hỏi: “Sẽ không thề thốt phủ nhận chứ? Hay nói là rất chán ghét tôi để tro tàn thầm mến trong em ấy cháy lại?”
“Tham nói gì vậy?” Vệ Linh không thích Kỳ Tham trêu chọc thái độ của người khác: “Em không ngờ hôm nay em ấy sẽ tìm Tham, cho nên lúc đó cũng rất bối rối, có điều em không phủ nhận em yêu Tham.”
Lúc này Kỳ Tham mới yên tâm gật đầu: “Vậy thì tốt rồi. Mối tình đầu mà… Mấy ngày tới em nên ít chạm mặt em ấy đi, mắc công em ấy đem lửa đổ lên người em. Qua vài hôm sẽ không sao.”
Vệ Linh không lạc quan như vậy: “Mong như Tham nói, nhưng Tiểu Duyệt yêu Tham cũng rất lâu rồi…” Nói xong, Vệ Linh đem hộp sô cô la ra, đặt vào tay Kỳ Tham: “Em ấy muốn tặng cái này cho Tham.”
Kỳ Tham chép chép miệng: “Đầu tiên tôi không thích ăn sô cô la. Thứ hai vì biết rõ hàm nghĩa của nó nên tôi càng không thể ăn. Cuối cùng nếu người tặng là em thì tôi sẽ ăn.”
“Em không có chuẩn bị sô cô la.” Vệ Linh trả lời: “Em định trước khi gặp Tham em sẽ ghé mua, vì chuyện của Tiểu Duyệt… Làm em quên mất.”
Kỳ Tham thở dài một hơi, khởi động xe nói: “Tại sao hôm nay đề tài không thể nào thoát khỏi em họ em vậy? Nếu không muốn coi phim, thì tôi dẫn em đi ăn tối rồi từ từ tâm sự chuyện em họ em, được không?”
Vệ Linh thấy Kỳ Tham bắt đầu bực dọc, liền nhanh chóng xin lỗi: “Xin lỗi Kỳ Tham, vốn hôm nay chúng ta phải cùng nhau vui vẻ.”
“Với quan hệ của hai chúng ta, em không vui đương nhiên tôi phải ở bên cạnh, không có chuyện gì, lễ tình nhân cũng không có gì quá mức, cứ coi như ngày bình thường là được rồi.” Kỳ Tham đùa giỡn.
Nhà hàng này thuộc quyền sở hữu Kỳ gia, lấy phong cách văn nghệ làm chủ đạo, Kỳ Tham đã sớm dặn dò người quản lý chuẩn bị cho cô một phòng riêng, cô muốn cùng Vệ Linh ăn cơm dưới ánh nến lãng mạn, bò bít tết rượu đỏ, vốn nghĩ Vệ Linh sẽ yêu thích, ai ngờ lại xảy ra chuyện của Tiểu Duyệt, làm tâm tình nàng xấu đi bảy tám phần.
Kỳ Tham nhìn đồ ăn trên bàn, nói với Vệ Linh: “Em xem, thật ra chuyện của Tiểu Duyệt coi như đã hoàn thành được một nửa rồi, nửa còn lại phải để tự bản thân em ấy nghĩ thông suốt, ai cũng không giúp được. Nói cách khác, nếu lúc đó tôi do dự hay chấp nhận tình cảm em ấy, đó là hành động lừa dối tình cảm, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn. Cách giải quyết này chính là cách nhìn của tôi đối với tình yêu. Nếu không đưa ra lựa chọn dứt khoát thì kết quả cuối cùng không phải như bây giờ mà có thể là cả ba người chúng ta đều phải bye bye, em tin không?”
Vệ Linh nghiền ngẫm những lời Kỳ Tham nói, không thể phủ nhận lời giải thích này của cô: “Em biết đối với ba chúng ta thì đây là cách giải quyết tốt nhất rồi, em thì không thể làm được gì còn ở đây oán giận Tham làm chưa đủ tốt.”
“Thái độ của em sao có thể tính là oán giận được đây?” Kỳ Tham cười vươn tay nắm tay nàng: “Phải gọi là trách yêu!”
Vệ Linh bất đắc dĩ trở tay đánh nhẹ xuống mu bàn tay Kỳ Tham: “Lúc nào cũng nói mấy câu buồn nôn này rất thuận miệng.”
“Cái này cũng gọi là trách yêu.” Kỳ Tham nói tiếp, nhìn Vệ Linh triệt để không đỡ được, liền lộ ra gương mặt tươi cười: “Được rồi! Nếu đã nói rõ vậy thì cười một cái đi.”
Vệ Linh vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô nâng khóe môi.
Kỳ Tham giơ ngón tay cái: “Nghiêng nước nghiêng thành!”