Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 132




Vệ Linh gật đầu để Vệ Duyệt đi vào, theo bản năng bất an liếc nhìn tủ quần áo: “Ừm, vẫn chưa ngủ. Hôm nay bận rộn mà em không thấy mệt sao?”
“Uy, chào hỏi khách khứa đúng là chuyện quá mức khô khan. Sau này chắc em cũng phải như anh cả và chị, tối ngày đối mặt với một đống người mà mình không thích!” Vệ Duyệt đặt dĩa trái cây xuống bàn, dùng nĩa ghim miếng dưa hấu đưa tới miệng Vệ Linh.
Vệ Linh ăn dưa hấu, nhìn dáng vẻ bất mãn của em mình, liền an ủi: “Em hãy từ từ tập thành thói quen sẽ không cảm thấy phiền phức nữa, em không thấy Tiểu Khác ứng phó rất tốt sao.”
Vệ Duyệt ngồi xuống mép giường, phủi phủi tay nói: “Lý tưởng của em ấy là làm nhà ngoại giao, đương nhiên sẽ thích xã giao rồi!”
“Em không thích chính trị, cũng không muốn kinh doanh… Em muốn làm một người lữ hành vĩnh viễn không dừng bước!” Vệ Duyệt vừa thẳng thắng vừa giống như chỉ thuận miệng nói, hơi chớp mắt nói tiếp: “Có điều nếu như vậy, muốn kiếm tiền sẽ khá lao lực!”
Lý tưởng này của Vệ Duyệt rất gần với lý tưởng của chú út khi còn trẻ, người ta nói con gái giống ba đúng là có căn cứ mà. Vệ Linh cười gật gật đầu, cũng thành thật lý giải nguyện vọng tự do này: “Làm người lữ hành không phải nói làm là làm được, vẫn cần phải gánh vác rất nhiều cảm tình và sự vật.”
Vệ Duyệt giơ tay lên đếm từng ngón nói: “Đây nè: Đầu tiên là phải có tiền, đi đâu cũng cần có tiền chứ. Thứ hai phải có một kế hoạch toàn diện dựa theo sở thích và phong cách của em. Cuối cùng… Nếu như mỗi ngày đều chỉ biết đi du lịch, có phải không có cách nào in relationship hay không?”
“Yêu đương?” Vệ Linh hỏi ngược lại.
“Đúng vậy… A, đúng rồi, lần này em tới tìm chị không phải muốn nói về chuyện đi du lịch!” Vệ Duyệt nhỏ giọng nói: “Em muốn nói chuyện liên quan tới Kỳ Tham!”
Trong khoảnh khắc Vệ Linh sốt sắng lên: “…Kỳ Tham?”
“Thật ra sinh nhật năm ngoái em đã muốn thổ lộ với chị ấy rồi, nhưng vì bác cả xảy ra chuyện, nên sinh nhật của em với Tiểu Khác cũng lướt qua, mới kéo dài tới bây giờ.” Vệ Duyệt nói tiếp: “Ngày hôm nay em đã mười bảy tuổi rồi! Nếu em vẫn chừng chờ không cho chị ấy biết tâm ý của em, chỉ sợ chị ấy sẽ bị người khác cướp đi.”
Vệ Linh có tật giật mình liếc nhìn tủ quần áo: “Chị nghĩ là…”
“Chị họ, gần đây chị có cùng với mọi người tụ họp không?” Vệ Duyệt không thể chờ đợi thêm nên lên tiếng đánh gãy lời của Vệ Linh, sốt ruột dò hỏi: “Mọi người không phải rất hay hẹn nhau gặp mặt ở nhà thầy Tôn sao? Lần sau em đi chung được hay không?”
Vệ Linh thấy em mình như vậy, thấy không đành lòng, nhẹ giọng hỏi: “Em định biểu lộ với Kỳ Tham sao? Vậy chị… Hôm nào chị sẽ hỏi xem cô ấy có thời gian hay không?”
“Có thật không? Chị quá tốt rồi!” Vệ Duyệt nhảy lên chạy qua ôm thân thể cứng ngắc của Vệ Linh, tự mình vui vẻ hô: “Quả nhiên được chị họ hiểu và giúp đỡ là chuyện rất hạnh phúc! Cảm ơn chị họ!”
Vệ Linh ôm nhẹ Vệ Duyệt, yêu thương vỗ vỗ phía sau lưng em mình, nhưng trong lòng thì u sầu vạn phần, nàng chưa bao giờ nghiêm túc nhìn nhận em mình đã sắp là một cô gái thành niên rồi, hơn nữa còn là một cô gái rất kiên trì, không còn là đứa bé lẻo đẻo theo sau nàng nữa. Ánh mắt không tự chủ được nhìn tủ quần áo, đột nhiên không biết chút nữa phải đối mặt với Kỳ Tham thế nào đây.
Mười phút tiếp theo, Vệ Duyệt ngồi đó nói mấy chuyện linh tinh trong trường học, cùng với những bạn bè nào qua lại, thỉnh thoảng hỏi Vệ Linh thấy Kỳ Tham thế nào, tâm tình Vệ Linh không yên nên chỉ miễn cưỡng trả lời, cung cấp cho Vệ Duyệt một số cách nhìn và đề nghị.
Tán gẫu một hồi thì Vệ Duyệt buồn ngủ nên tạm biệt Vệ Linh. Vệ Linh đưa em gái ra khỏi tiểu biệt thự của mình thì khóa kỹ cửa lớn rồi trở vào phòng ngủ, xác định trong phòng chỉ còn mình và Kỳ Tham bên trong tủ quần áo, nhưng nàng lại có cảm thấy áp lực nên ngồi xuống giường muốn dành 2, 3 phút để bản thân bình tâm lại. Thấy bản thân ổn rồi mới đứng dậy đi tới trước tủ quần áo, trước tiên mở một cánh cửa ra.
Kỳ Tham ngồi có khoanh chân trong tủ, thấy cửa được mở ra, liền ngửa đầu nhìn Vệ Linh, duỗi tay thân thiện chào hỏi: “Này, đã lâu không gặp!”
Vệ Linh nhấp môi dưới không hé răng, tầm mắt vừa mới trì hoãn, lại phát hiện trong tay Kỳ Tham chính là nội y của mình, lập tức kinh ngạc xen lẫn ngượng ngùng: “Tham ở trong tủ quần áo em làm cái gì?”
Kỳ Tham sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn món đồ trong tay, liền hiểu ý Vệ Linh, nhưng chẳng những cô không xấu hổ bỏ nó xuống mà còn giơ cao lên, đặc biệt vui vẻ nói: “Vừa nãy tôi đoán không sai, quả nhiên là 34C.”
Lúc này tâm tình Vệ Linh vô cùng phức tạp, không biết nên ngượng ngùng trước hay tức giận trước hoặc là phiền muộn, đối diện với dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của Kỳ Tham một hồi lâu, mới lui lại một bước mở cánh cửa còn lại ra, dùng âm thanh bình bình nói: “Đem đồ của em để lại chỗ cũ, rồi… Tham ra ngoài mới nói tiếp.”
Kỳ Tham nghe vậy lập tức bỏ nội y lại chỗ cũ, sau đó đứng dậy, hai tay hướng lên trên vươn vai, cười hỏi: “Vừa nãy đẩy tôi vào trong vội vàng dữ?”
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham, có chút buồn bực không hiểu lúc này có gì tốt mà hài lòng, dừng một chút mới hỏi: “Lúc nãy Tiểu Duyệt nói, Tham có nghe được không?”
“A? Nói cái gì? Ở trong tủ tôi chỉ lo để ý quần áo của em thôi… Sau đó phát hiện trong này không có quần áo gì, bởi vì hình như đây là tủ đựng đồ nội y.” Kỳ Tham cợt nhã.
Vệ Linh liền nói: “Kỳ Tham, nhất định Tham nghe được, em nghiêm túc hỏi Tham, Tiểu Duyệt đối với Tham… Tham định xử lý như thế nào?”
Kỳ Tham nhìn dáng vẻ chăm chú của Vệ Linh, liền thu hồi nụ cười, bước tới ôm nàng, nói: “Tôi có thể xử lý thế nào? Em cảm thấy tôi nên xử lý như thế nào? Nếu không chờ tới thời điểm em ấy nói với tôi, tôi sẽ…”
“Chỉ cần Tiểu Duyệt đã quyết định sẽ nhanh chóng thực hành.” Vệ Linh tránh cái ôm của Kỳ Tham, vẫn rất nghiêm túc nói: “Tham tuyệt đối không nên làm em ấy bị tổn thương, em ấy yêu thích Tham cũng không phải chuyện gì sai trái. Hơn nữa Tiểu Duyệt… Yêu Tham còn sớm hơn cả em. Vốn dĩ em muốn nói với Tham chuyện này lâu rồi, cũng không biết tại sao lần nào gặp, em cũng quên, nếu không thì không có cơ hội nói. Có lẽ là do em ích kỹ, cảm thấy Tham không biết càng lâu thì càng tốt. Thế nhưng Kỳ Tham, em ấy là em họ của em, em không muốn em ấy khổ sở.”
Kỳ Tham làm bộ rất trầm ổn gật gật đầu: “Ác, em nói tôi có thể hiểu được. Như vậy lúc em ấy thổ lộ với tôi, có phải tôi nên đồng ý qua lại với em ấy không?”
Vệ Linh ngẩn ra, biết rõ Kỳ Tham đang nói đùa, nhưng nghĩ tới khả năng đó, trong lòng liền đau đớn không thôi. Không thể nói được cũng không thể nói không được, ánh mắt mang theo ủy khuất nhìn Kỳ Tham.
“Ôi… Được rồi được rồi.” Kỳ Tham làm sao nỡ nhìn dáng vẻ cùng ánh mắt này của Vệ Linh, vội vàng ôm nàng vào lòng, lên tiếng động viên: “Tôi nói đùa mà thôi. Trong mắt tôi, Vệ Duyệt chỉ là đứa bé, nhiều lắm tôi chỉ coi em ấy là em gái, giống như Giai Giai. Vì vậy, đừng nên nghĩ nhiều được không?”
Vệ Linh nói: “Là em không đúng, không có dũng khí nói với em ấy, em cũng yêu Tham, cũng không dám nói với Tham là em ấy yêu Tham.”
“Vậy thì em sai cái gì?” Kỳ Tham nở nụ cười: “Tính toán một chút, nếu em không biết nên làm thế nào thì chuyện này để tôi quyết định đi.”
Vệ Linh cảm thấy không ổn thỏa nhìn Kỳ Tham hỏi: “Tham quyết định như thế nào?”
“Để tôi nghĩ cách! Yên tâm, rất nhanh tôi sẽ nghĩ ra cách.” Kỳ Tham cười nói.
“Không thể làm Tiểu Duyệt tổn thương.” Vệ Linh sốt ruột nói.
Kỳ Tham ho khan một tiếng: “Chuyện yêu đương, thương tâm là điều khó tránh khỏi. Nhưng tôi bảo đảm, cố gắng không để em ấy khổ sở, được không?”
Vệ Linh không nói gì, lòng nàng loạn tùng phèo, luôn cảm thấy có cái gì đó không thích hợp lại không diễn tả rõ được.
“Có thể tạm gác chuyện này qua một bên được không?” Kỳ Tham hôn má nàng: “Đêm nay tôi lén tới đây không phải muốn vì chuyện em họ em mà lao tâm lao phổi.”
Vệ Linh thở dài: “Em biết, xin lỗi lúc nãy đẩy Tham vào tủ quần áo lâu như vậy.”
“Vậy em có nên hôn tôi coi như bồi thường không?” Kỳ Tham cười hỏi.
Vệ Linh nhanh chóng đẩy cô ra: “Không!”
Kỳ Tham xoay người ngã xuống giường lớn của Vệ Linh, bộ dáng đại gia nói: “Vậy cũng tốt, tôi đổi cái khác cũng được, ôm em ngủ một đêm có thể chứ?”
“Yêu cầu này hình như còn quá đáng hơn.” Vệ Linh nói.
Kỳ Tham lắc lắc ngón trỏ: “Vệ đại luật sư, em phải biết, tôi là người bị hại có quyền lợi đưa ra hạn mức yêu cầu bồi thường, em cũng có thể từ chối, thế nhưng không thể một gậy đánh chết tất cả các đề nghị của tôi đúng không?”
Vệ Linh gật đầu: “Em có thể miễn cưỡng đồng ý yêu cầu bồi thường đầu tiên của Tham.”
“Tôi đồng ý.” Kỳ Tham chỉ chỉ gò má mình: “Nhường em! Hôn chỗ này được rồi chứ?”
Vệ Linh miễn cưỡng “Ừ” một tiếng, ngồi xuống giường, nghiêng người hôn nhẹ gò má Kỳ Tham, nụ hôn còn chưa kết thúc, Kỳ Tham đã kéo tay nàng ngã xuống giường, nhanh chóng xoay người đè lên nàng, cười nói: “Cừu nhỏ đơn thuần thường thường sẽ bị sói xám ăn sớm nhất, Tiểu Dương Dương Vệ Linh!”
Mặc dù biết Kỳ Tham không đơn giản chấp nhận nhưng không nghĩ cô lại ra tay nhanh như vậy, Vệ Linh chỉ có thể nhận mệnh: “Tham không phải đang chơi xấu sao?”
“Bởi vì tôi quá yêu em.” Kỳ Tham cúi xuống dùng môi mình ma sát môi Vệ Linh nói tiếp: “Lý do này em thấy thích hợp hay không thích hợp?”
Tim Vệ Linh lệch nhịp, giơ tay đẩy mặt Kỳ Tham ra: “Không muốn nói những chuyện này, Tham không biết thẹn thùng sao?”
“Em nói như thế… Hình như sẽ có.” Kỳ Tham cười, nằm xuống bên cạnh nàng, kéo tay nàng đặt lên môi hôn một cái: “Ngủ đi, tôi buồn ngủ. Ngày mai còn phải dậy sớm để trốn ra ngoài, thấy tôi cực khổ không? Liền biết tôi thành tâm thành ý yêu em rồi, em không thể không ngại ngùng mà bắt tôi ngủ trên sàn nhà chứ?”
Vệ Linh nhìn khoảng cách nhỏ giữa hai người, nhíu lông mày: “Tham có thói quen ngủ chung với người khác sao?”
“Không quen.” Kỳ Tham ăn ngay nói thật: “Nhưng em không phải người khác, sớm muộn gì hai chúng ta cũng sẽ ngủ chung một giường, lần này coi như chuẩn bị bài đi.”
Vệ Linh nhìn gương mặt tươi cười của Kỳ Tham, trầm mặc một chút, sau đó cũng nở nụ cười, nghiêng người qua, đầu dựa vào vai Kỳ Tham nói: “Xem ra em cũng cần từ từ tập thói quên bên cạnh có thêm một người.”
Kỳ Tham quay qua ôm lại nàng, giống như hống trẻ nhỏ vỗ về sau lưng nàng: “Không có chuyện gì, hai chúng ra đều chậm rãi thích ứng, tôi không buộc em, tôi chỉ muốn em biết em chính là người tôi quan tâm nhất, những chuyện khác đều không là gì… Được rồi, tôi đắp chăn cho em, nhưng có tôi ôm có phải ấm áp hơn không?”
Vệ Linh ở trong lòng Kỳ Tham cười khẽ, nhắm mắt lại nói: “Ừm, đặc biệt ấm áp.”
Cứ như vậy trải qua một đêm, Vệ Linh nằm trong lòng Kỳ Tham ngủ ngon lành, mãi cho tới rạng sáng, Kỳ Tham cẩn thận từng li từng tí đem cánh tay sau đầu Vệ Linh từ từ rút ra. Nghe động tĩnh Vệ Linh liền thức, định mở mắt thì Kỳ Tham đã giúp nàng đắp chăn lại, rồi nhẹ nhàng hôn xuống trán nàng một cái.
Vệ Linh nhắm hai mắt cảm nhận nhu tình của Kỳ Tham, biết cô từ trên giường bước xuống đất, nghe được âm thanh cô phủi phủi quần áo, mặc áo khoác rồi mở cửa sổ ra… Gió lạnh thổi vào, chỉ mấy giây thôi, cửa sổ được khép lại, mọi động tĩnh đều dừng hẳn. Lúc này Vệ Linh mới ngồi dậy, nhìn bóng tối bên ngoài thông qua khe rèm cửa, không thấy bóng dáng Kỳ Tham đâu.
Kỳ Tham đi quá nhanh, lúc rời khỏi không biết có bị bảo vệ phát hiện không?… Nàng ngồi đó lo sợ mấy phút, không nghe bên ngoài có tiếng vang gì, mới kéo chăn ngã xuống giường lần nữa.
Hơi ấm bên cạnh vẫn còn, trên người còn lưu khí tức của Kỳ Tham, Vệ Linh hít sâu, bỗng nhiên cảm giác có dòng nước ấm chảy khắp người.
Mấy ngày Tết cũng qua, Kỳ Tề và Khang Tử Hinh phải rời khỏi, Kỳ Tham với Vệ Linh lái xe đưa hai người ra sân bay, trong lúc chờ đợi, Kỳ Tề cười nói với Vệ Linh: “Đứa em này của tôi bình thường nhìn cũng không tệ lắm, nhưng tính khí thì xấu muốn chết, sau này phải phiền Tiểu Linh nhọc lòng nhiều rồi.”
Vệ Linh mỉm cười trả lời: “Cái này em biết, thật ra em cũng có những lúc để ý mấy chuyện nhỏ nhặt, bình thường hai chúng em tìm hiểu nhường nhịn nhau là được rồi.”
Kỳ Tề và Khang Tử Hinh ở đối diện nở nụ cười rồi nói: “Ngược lại em ấy gặp Tiểu Linh, phỏng chừng sẽ thua triệt để. Ha ha, dù gì cũng cám ơn em, giúp Kỳ gia thu nhận đứa em gái vô liêm sỉ này.”
Kỳ Tham ở bên cạnh “Ai da da” tỏ vẻ khinh thường, thế nhưng cũng không chen vào. Chị cả nói với Vệ Linh nhiều cũng chỉ muốn Vệ Linh bao dung cô mà thôi, tất cả đều vì cô, điểm này cô hiểu rõ.
Kỳ Tề và Khang Tử Hinh đi rồi, Kỳ Tham kéo tay vệ Linh sờ sờ, học theo khẩu khí của Kỳ Tề lúc nãy: “Tôi đây, bình thường nhìn cũng không tệ lắm, thế nhưng tính khí có lúc không được tốt, xấu hổ muốn chết, sau này phải làm phiền Vệ đại luật sư rồi, cám ơn trước.”
Vệ Linh mỉm cười vỗ nhẹ xuống tay Kỳ Tham: “Được, sau này Tham và tôi chỉ có thể cám ơn lẫn nhau, Kỳ đại luật sư.”
Hai người vui vẻ đi thẳng ra bãi đậu xe, bên hông có ba người phụ nữ lên tiếng chào hỏi Vệ Linh, Vệ Linh dừng chân, nghe vậy nhìn qua, mỉm cười gọi tên đối phương. Hai bên đồng thời tiến tới, tán gẫu một lúc, Kỳ Tham ở bên cạnh nghe, đại khái biết các nàng là bạn học cao trung.
Trò chuyện một lúc thì một trong ba người nhìn Kỳ Tham hỏi: “Vệ Linh, người đẹp này là ai vậy?”
Vệ Linh nhìn mặt Kỳ Tham mang theo nụ cười xã giao, nói: “Cô ấy là Kỳ Tham, một luật sư rất có tiếng.”
“Vậy hai người là đồng nghiệp sao?” Người kế bên tự nhiên suy đoán.
Vệ Linh lắc lắc tay: “Không, chúng tôi đồng hành nhưng không phải đồng nghiệp, nàng là bạn tri kỉ của tôi.”
Kỳ Tham thanh thanh cổ họng, ra vẻ rất lễ phép lần lượt chào hỏi từng người. Vệ Linh nói chuyện với ba người thêm một lúc rồi tách ra, xoay người tự nhiên nắm tay Kỳ Tham. Kỳ Tham nhìn tay hai người giao nhau, hắng giọng nói: “Bạn tri kỉ không cần chỗ nào cũng nắm tay a.”
Vệ Linh nhìn cô, không nói gì, chờ hai người ngồi vào xe, nàng mới hỏi: “Tham tức giận vì lúc nãy em giới thiệu Tham là bạn tri kỉ sao?”
“Không có a.” Kỳ Tham đạp chân ga làm ra dáng vẻ không để ý chút nào: “Tôi làm gì mà tức giận vì những chuyện nhỏ này.”
Vệ Linh không hé môi, sau khi lên đường cao tốc Kỳ Tham tự giác thả chậm tốc độ, lúc này Vệ Linh mới lên tiếng: “Em chỉ nghĩ đối với những người không phải rất quen thuộc thì không cần nói rõ chuyện của mình với họ.”
“Em nói đúng.” Kỳ Tham vẫn là dáng vẻ không để ý trả lời.
Vệ Linh bất đắc dĩ nhìn cô, suy nghĩ hồi lâu lại không nói gì.
Khi xe chạy vào nội thành, Vệ Linh phát hiện con đường hai người đang đi không phải về Vệ gia cũng không phải Kỳ gia, không nhịn được mở miệng hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Không biết hôm nay là ngày gì sao?” Kỳ Tham hỏi.
“...Không biết.” Vệ Linh lắc đầu.
Kỳ Tham nhìn chằm chằm con đường phía trước nói: “Lễ tình nhân…”
“Ngày hôm nay?” Vệ Linh nghi vấn hỏi ngược lại lần nữa.