Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 130




Trên đường đi Khang Tử Hinh thấy Kỳ Tham chạy có chút nhanh nên liếc mắt nói: “Chị sốt ruột gặp chị Vệ Linh tới mức này sao? Nói không chừng nhà chị Vệ Linh còn chưa ăn cơm nữa, có tới sớm cũng không gặp đâu.”
“Ai nói tôi vội đi gặp Vệ Linh?” Kỳ Tham là vịt chết mà còn mạnh miệng: “Tôi muốn tới đó sớm để dẫn em tham qua hội chùa đêm giao thừa. Không phải đây là lần đầu tiên em tới đây sao? Đương nhiên tôi phải làm tốt vai trò chủ nhà rồi.”
Khang Tử Hinh càng khinh bỉ hơn: “Chị Kỳ Tham, lúc chị nói dối mà mặt không đỏ tim không đập ha, thật lợi hại!”
“Nếu không phải tôi đang lái xe em có tin tôi đẩy em xuống xe ngay lập tức không?” Kỳ Tham làm bộ tức giận nói.
Trương Hoắc Tưởng ở bên cạnh “Chặc chặc” rồi nói: “Mình không tin! Có chị cậu ở đây, cậu có thể làm gì Tiểu Tử Hinh chứ. Cùng lắm là đe dọa bằng lời nói thôi.”
Khang Tử Hinh thấy mình có chỗ dựa tương đối nhiều, lập tức hiên ngang hơn: “Nếu chị dám bắt nạt em, chờ khi em gặp chị Vệ Linh, sẽ nói xấu chị với chị ấy.”
“Hừ! Hình tượng của tôi trong lòng nàng, từ rất lâu rồi không cần ai nói xấu cũng không được tốt lắm!” Kỳ Tham đắc ý nhìn Khang Tử Hinh thông qua kính chiếu hậu: “Nàng chính là yêu thích tôi xấu xa, em quản được sao? Em quản được sao?”
Trương Hoắc Tưởng “Ai da da” lắc đầu: “Người này quá kiêu ngạo rồi.”
Khang Tử Hinh hỏi: “Có cách gì đả kích chị ấy trước mặt chị Vệ Linh không?”
“A, tạm thời còn chưa có.” Trương Hoắc Tưởng sờ cằm: “Nếu không chị đã dùng từ lâu rồi!”
“Ha ha ha ha! Tôi là vô địch!” Kỳ Tham cười lớn.
Kỳ Tề ngồi phía sau chơi điện thoại, nghe mọi người nói chuyện, lại thấy em mình tự tin như vậy không khỏi cong khóe môi.
Tới đường dành riêng cho người đi bộ, lúc này vẫn còn vắng, nhưng các hàng quán hai bên đường đã sẵn sàng chào đón khách, Kỳ Tham cùng Trương Hoắc Tưởng dẫn Kỳ Tề và Khang Tử Hinh đi dạo một vòng, mua một ít đồ trang trí nhỏ, đoán câu đố đèn, xem mọi người đốt hoa đăng.
Đi dạo khoảng một tiếng, Kỳ Tham lơ đãng lấy điện thoại ra coi giờ thì thấy có cuộc gọi nhỡ của Vệ Linh, nàng gọi nửa tiếng trước, vội vã gọi lại, qua mấy giây thì điện thoại được nối thông, giọng nói bình thản ôn nhu truyền tới: “Kỳ Tham, Tham tới chưa?”
“Đã tới lâu rồi, đang đi dạo với chị tôi và Tử Hinh, em với chị họ tới chưa?” Kỳ Tham hỏi.
Ngữ khí Vệ Linh mang ý cười: “Lúc gọi cho Tham là em vừa tới, qua nhà hàng không gặp mọi người nên em với chị họ lên trước, mọi người còn đi dạo bao lâu nữa? Hay em xuống dưới tìm mọi người?”
“Không cần không cần. Đi dạo cũng đủ rổi, để tôi qua tìm hai người!” Kỳ Tham nói chuyện, xoay người qua kéo tay Trương Hoắc Tưởng còn đang hưng phấn đứng đó giải câu đố, cô nháy mắt ra hiệu với Kỳ Tề và Khang Tử Hinh, liền đổi hướng đi tới nhà hàng: “Ba phút sẽ tới.”
“Ừ! Đi gặp chị Vệ Linh thôi!” Đỉnh đầu Khang Tử Hinh cài cái nơ tai mèo, một tay cầm cây kẹo hồ lô, tay còn lại ôm chặt cánh tay Kỳ Tề, nhảy nhót theo sát Kỳ Tham lên tiếng chọc ghẹo.
Nhà hàng này thật biết cách làm ăn, mặc dù ở dưới rất ồn ào nhưng mấy phòng riêng trên lầu lại rất yên tĩnh, Kỳ Tham không chờ phục vụ gõ cửa đã nhanh tay kéo cửa phòng ra, bên trong hương trà thơm ngát, Vệ Linh và Tịch Thanh Trạc chia ra ngồi hai hàng ghế Thái Sư, hai người nhẹ giọng trò chuyện. Đêm nay cả hai đều ăn mặc nhìn rất bắt mắt, gương mặt đoan trang xinh đẹp, khí tức tỏa ra lại rất cao quý, an nhàn.
“Xin chào Tịch tiểu thư!” Kỳ Tham nhìn thấy hai người ở trong phòng mới chính thức thấy hài lòng, đẩy cửa rộng ra, miệng thì chào hỏi Tịch Thanh Trạc nhưng mắt lại ôn nhu nhìn Vệ Linh.
Tịch Thanh Trạc đứng dậy trả lời: “Năm mới tới rồi, tân xuân đại cát.” Dứt lời thì nhìn Kỳ Tề, Khang Tử Hinh và Trương Hoắc Tưởng ở phía sau gật đầu xem như chào hỏi.
Vệ Linh cũng theo đó đứng lên, lần lượt chào hỏi từng người rồi bước qua bên cạnh Kỳ Tham, dùng tay sờ mặt cô hỏi: “Bên ngoài lạnh lắm đúng không?”
Kỳ Tham thừa cơ hội vòng tay ôm eo Vệ Linh, hít vào mùi thơm quen thuộc trên cơ thể nàng, cười nói: “Có chút thôi, có điều vừa gặp em liền không cảm thấy lạnh nữa.”
Vệ Linh mỉm cười vỗ nhẹ tay Kỳ Tham đang đặt trên eo mình, xoay người đi tới giá áo, từ trong túi áo khoác mình lấy ra một cái hộp đưa cho Kỳ Tham: “Quà mừng năm mới của Tham."
“Là cái gì?” Kỳ Tham nhận lấy nhưng không mở ra cố tình hỏi Vệ Linh.
Vệ Linh cũng không thừa nước đục thả câu: “Là một chiếc lắc tay.”
“Rất biết săn sóc, nhưng Tiểu Tham Tham không có chuẩn bị quà cho Vệ Linh rồi.” Trương Hoắc Tưởng làm sao bỏ qua cơ hội châm ngòi ly gián được chứ.
Kỳ Tham quay đầu liếc Trương Hoắc Tưởng sau đó mới mở cái hộp ra, cầm cái lắc lên xem xét thật kỹ: “Sao tôi thấy chiếc lắc này quen quen.”
“Em muốn mua cái này trước ngày sinh nhật của Tham.” Vệ Linh đưa tay lấy chiếc lắc, giúp Kỳ Tham đeo vào cổ tay trái, đồng thời ngượng ngùng giải thích: “Kết quả Tham giúp em chọn hai cái vòng, sau đó em vẫn không nhịn được mà mua cái này, nhưng vẫn chưa có cơ hội đưa cho Tham…”
Kỳ Tham không khỏi kinh ngạc vỗ vỗ trán mình, nhỏ giọng nói: “Ông trời ơi, đây là chuyện mấy năm trước rồi? Lúc đó muốn tặng quà cho tôi phải nói rõ chứ!”
“Lúc đó hai chúng ta cũng không phải quá quen thuộc đúng không?” Vệ Linh cầm cổ tay Kỳ Tham nâng lên: “Có điều em biết Tham không thích đeo trang sức, nhưng em vẫn muốn tặng Tham cái này, Tham cũng đừng chê nó không vừa lòng Tham đó nha.”
Kỳ Tham mặc kê mọi người đang có mặt đông đủ, ôm Vệ Linh vào lòng, dùng sức hôn xuống môi nàng, rồi cười nói: “Chỉ cần là em tặng, tôi đều yêu thích! Hơn nữa chiếc lắc này đẹp vô cùng, tôi rất vừa ý!”
Vệ Linh vội vàng đẩy Kỳ Tham, dùng mắt ra hiệu cho cô có nhiều người ở đây, nhưng Kỳ Tham lại không để ý chút nào, cười cười lấy trong túi quần ra cái gì đó, nắm trong tay nói: “Lúc nãy Hoắc Tưởng nói tôi không chuẩn bị quà cho em, đáng tiếc cậu ấy nói sai rồi, quà tôi đã chuẩn bị từ trước rồi.”
Trương Hoắc Tưởng sớm ngồi xuống bàn trà từ lâu rồi, nghe tới tên mình liền lớn tiếng nói: “Chắc mới vừa mua lúc nãy chứ gì!”
“Làm sao có thể chứ.” Kỳ Tham khịt mũi xem thường, đè hai vai Vệ Linh rồi xoay người nàng lại, sau đó tỉ mỉ dùng quà mình đã chuẩn bị kẹp lên tóc nàng: “A, rất đẹp.”
Tịch Thanh Trạc cũng liếc nhìn, liền khẻ mỉm cười, nói: “Mẫu Đan ứng khuynh quốc.”
Vệ Linh cảm thấy Kỳ Tham kẹp cái gì đó lên tóc mình, nàng đoán là kẹp tóc, nhưng căn bản nàng không thể nhìn thấy kiểu dáng thế nào, định đưa tay lấy xuống nhìn thì Kỳ Tham nhanh tay hơn cản lại: “Không được không được, trước tiên phải để mọi người giám thưởng mới được.”
Khang Tử Hinh cũng nhìn thấy, lại nghe Tịch Thanh Trạc nói vậy, đúng là nói có sách, mách có chứng, lúc này cũng lên tiếng: “Thanh cơ Oánh cốt cách Hương Ngọc, đúng là rất đẹp.”
Trương Hoắc Tưởng pha xong bình trà, run đùi đắc ý nói: “E thẹn Hoa Giải Ngữ, ôn nhu ngọc diễm.”
Kỳ Tham thấy mọi người đều hiểu hàm nghĩa của món quà này, mới cười nắm tay Vệ Linh sóng vai đi qua bàn trà, thuận tiện giúp nàng lấy xuống đặt vào lòng bàn tay nàng, rồi nói nhỏ bên tai: “Vạn hoa đều là hạ phẩm, làm sao bằng cô gái xinh đẹp của tôi!”
Vệ Linh cúi đầu nhìn, trong lòng bàn tay quả thực như lúc nãy suy nghĩ là một tinh xảo kẹp tóc, Thủy Tinh giống như tính chất cùng màu vàng nhạt ngắn tua rua hoa tai, mấu chốt nhất nhưng là cấp trên chủ yếu trang sức là mảnh lụa lụa phùng làm thành một thốc tế bạch phiến sắc Hoa nhi, bị tua rua sấn ở trung ương, ôm lấy thoáng rủ xuống, xấu hổ mang khiếp rồi lại chân thành hào phóng, vừa nhìn liền biết là hoa hải đường dáng dấp, thợ khéo cực nhỏ, cũng làm cho nàng cảm thấy rất là yêu thích không buông tay. < Bạn nào hiểu nhắn tin Thư sửa lại nhe, tks >.
“Mặc dù vật liệu không đáng tiền, nhưng tôi rất vất vả làm thủ công đó, suy nghĩ cũng rất lâu, tôi vẫn cảm thấy Hải Đường rất thích hợp với em.” Kỳ Tham thấy nàng yêu thích, không nhịn được hôn xuống má nàng một cái, âm thầm đắc ý.
Không nghĩ người yêu sẽ tặng mình món quà tâm ý như vậy, làm sao mà Vệ Linh không cảm động cho được, lúc này nàng nhìn Kỳ Tham ôn nhu vô cùng, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”
“Hai người ân ái đủ chưa?” Tay Trương Hoắc Tưởng chống cằm, than thở nói: “Không phải nói tối nay sẽ có bữa tiệc trà bánh? Tại sao tới lâu rồi mà một chút cặn cũng không có vậy?”
Tâm tình Kỳ Tham tốt nên không muốn so đo với Trương Hoắc Tưởng, nói: “Chút nữa nhân viên tới, những món trên menu tùy cậu lựa chọn.”
“Đây là do cậu nói đó nhe!” Trương Hoắc Tưởng hưng phấn vỗ tay.
Tịch Thanh Trạc đẩy hộp điểm tâm bên chỗ mình qua, hỏi: “Mọi người chưa ăn cơm tối sao?”
Kỳ Tham và Vệ Linh cùng ngồi trên ghế dài, giải thích: “Đồng học Trương Hoắc Tưởng một ngày 24 tiếng luôn trong trạng thái đói bụng.”
Trương Hoắc Tưởng nhanh tay lẹ mắt mở cái hộp ra, thấy bên trong có đủ loại bánh ngọt, màu sắc kiểu dáng hoàn toàn khác nhau, từ nội tâm phát ra tiếng cười rất vui vẻ, lấy một miếng nhỏ bỏ vào miệng, sau đó mới hỏi Tịch Thanh Trạc: “Tôi có thể ăn không?”
“Ăn đi.” Tịch Thanh Trạc trả lời, hai tay cầm hai miếng nhỏ đưa cho Kỳ Tề và Khang Tử Hinh: “Nếm thử xem mùi vị thế nào?”
Trương Hoắc Tưởng lệ nóng lưng tròng nói: “Ừm! Ăn ngon! Cái này mua ở đâu vậy?”
“Không phải mua.” Tịch Thanh Trạc vừa uống trà vừa thản nhiên trả lời: “Hai ngày nay ở nhà không có chuyện gì làm, nên tôi với Tiểu Linh cùng nhau chuẩn bị.”
“Cái gì?” Kỳ Tham giật mình, nhìn Vệ Linh hỏi: “Em làm? Tại sao không nói sớm?”
Khang Tử Hinh lắc lắc miếng bánh trà xanh trong tay, cố ý nói lớn: “Ăn ngon lắm nhe chị Kỳ Tham, chị không ăn thử sao?”
“Khốn nạn! Còn lại đều là của tôi! Các người không được lấy thêm!” Kỳ Tham nhanh tay chụp lấy hộp bánh: “Mọi người ăn thử một hai miếng cho biết mùi vị là được rồi.”
“Lý nào là vậy! Ăn một hai miếng làm sao đã thèm được chứ!” Trương Hoắc Tưởng không nói hai lời trực tiếp nhào qua cướp lại.
Kỳ Tham ôm hộp bánh đẩy Trương Hoắc Tưởng ra: “Cút ngay! Bạn gái của tôi làm điểm tâm tại sao phải cho cậu ăn tươi nuốt sống vào bụng hết được chứ!”
“Mình ăn xong sau đó mới từ từ hồi tưởng mùi vị!”
“Cậu coi mình là bò hả? Nhai lại?”
“Mình sẽ nhai lại á! Cậu tùy tiện nói là có mà, hiếm có dịp mới được thưởng thức, nhanh có mình ăn với!”
Khang Tử Hinh chậm rì rì thưởng thưởng miếng bánh của mình nhìn hai người kia tranh đoạt hộp bánh, không nhịn được xoay người qua nhìn Kỳ Tề cười nói: “Lúc này em của chị rất trẻ con a!”
“Em ấy từng trưởng thành sao?” Kỳ Tề bình tĩnh trả lời.
Vệ Linh kéo tay Kỳ Tham nói: “Tham thích ăn thì lần sau em làm cho Tham ăn, còn cái này là em với chị họ cùng nhau chuẩn bị làm quà tân niên, mau để xuống đi!”
Tịch Thanh Trạc khụ một tiếng: “Tiểu Linh em có người người yêu thế này không thấy mất mặt sao?”
“Làm sao có thể chứ?” Vệ Linh mỉm cười trả lời: “Tham như vậy rất đáng yêu không phải sao?”
“Đáng yêu? Phốc ha ha ha ha, Tiểu Tham Tham đáng yêu… Ha ha ha…” Trương Hoắc Tưởng ôm bụng cười không đứng lên nổi.
Sắc mặt Kỳ Tham cũng không tốt lắm nhìn Vệ Linh: “Em hình dung tôi như vậy thích hợp sao?”
- --------------
P/S: Từ chương sau, mỗi chương Thư sẽ gom lại dài hơn, để mau hoàn nhe mọi người....