Khi mọi người đi tới bãi đậu xe, Kỳ Tham sắp xếp đem tất cả hành lý bỏ vào cốp sau, rồi đi vòng ra trước mở cửa bên ghế phụ cho Vệ Linh. Xuất phát từ lễ phép Kỳ Tham mời Tịch Thanh Trạc vào trong trước, Kỳ Tề và Khang Tử Hinh ngồi ở hàng ghế cuối cùng, chỉ còn lại một chỗ ngồi kế bên Tịch Thanh Trạc, Kỳ Tham quẹt miệng nhìn Trương Hoắc Tưởng vẫn đứng đó nói: “Mời Trương đại tiểu thư lên xe.”
“Hừ!” Hai tay Trương Hoắc Tưởng khoanh trước ngực, đứng thẳng người, liếc mắt quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý.
Kỳ Tham nhướn mày: “Chị đây không phải ngạo kiều chứ?”
“Cậu đó không thèm giới thiệu chị với bạn gái của chị cậu cho mình biết! Cũng không thèm chừa chút thời gian để mình tự giới thiệu một chút! Cậu là người không có nghĩa khí! Trong mắt không hề tồn tại người bạn này, có bạn gái là không thèm nhìn mình! Mình muốn tuyệt giao với cậu!” Trương Hoắc Tưởng đứng đó lớn tiếng nói ra nguyên nhân tức giận của mình.
Kỳ Tham mở cửa xe rộng hơn, chỉ chỉ ra hàng ghế sau ở góc độ mà Trương Hoắc Tưởng hoàn toàn không nhìn thấy, rất tùy tiện lên tiếng: “Đây là chị mình, còn đây là bạn gái của chị mình. Chị, Tử Hinh, đây là Trương Hoắc Tưởng hỗn đoản… Được rồi, cậu có thể lên xe chưa?”
“Mịa nó! Thành ý đâu? Tiểu Tham Tham thành ý của cậu đây sao? Để Citrus của Vệ Linh liếm còn thành ý hơn cậu đó!” Trương Hoắc Tưởng la còn lớn hơn.
Kỳ Tham không nói hai lời, yên lặng vòng qua chỗ tài xế, mở cửa ngồi xuống, nói vọng ra: “Nếu cậu còn muốn ở đó so sánh với cả Citrus thì mình đi trước một bước, còn nếu như cậu đã nghĩ thông thì nhanh chóng lên xe….”
Trương Hoắc Tưởng nhanh như chớp nhảy lên xe ngồi, cười hì hì nói: “Lúc nãy đi gấp quá, không mang theo tiền mặt nhiều, chỉ đủ đón xe tới đây thôi.”
“Không phải muốn tuyệt giao với mình sao?” Kỳ Tham cười mắng, nhưng đã tập thành thói quen không thèm tính toán với người này, đóng kỹ cửa xe, rồi đánh tay lái rời khỏi.
Khi xe chạy vô đường cao tốc, Trương Hoắc Tưởng đập đập vào ghế Kỳ Tham ngồi, bắt đầu lải nhải oán giận: “Sớm biết cậu là người tuyệt tình như vậy chị đây sẽ không chạy tới! Chị cậu chính là chị của mình, bạn gái của chị cậu… Chính là bạn gái của chị cậu! Bây giờ trong dạ dày của mình không có gì để tiêu hóa, bắt đầu ợ chua rồi đây. Mình cực khổ chạy tới đây là vì ai chứ, còn không phải vì muốn gặp chị cậu với bạn gái sao? Cậu thì tốt rồi, ở đó trách cứ mình ngạo kiều… Hệ tiêu hóa mình không tốt sẽ làm tâm tình rất xấu, đồng thời tất cả nguyên nhân khiến mình khó chịu là xuất phát từ cậu…”
“Xin chào…” Khang Tử Hinh ngồi ở phía sau dùng ngón tay chọt chọt bả vai Trương Hoắc Tưởng, chờ cô quay đầu lại, thì mỉm cười chìa tay ra: “Em tên là Khang Tử Hinh, là bạn gái của chị Kỳ Tham, Kỳ Tề, rất hân hạnh được gặp chị.”
“Đúng là đứa nhỏ hiểu chuyện a!” Trương Hoắc Tưởng làm bộ làm tịch dùng ngón tay sờ sờ khóe mắt khô ráo của mình: “Con gái của Kỳ gia đều có bộ dáng ngang ngược không biết lý lẽ, nhưng không biết tại sao bên cạnh đều có một người ngoan ngoãn xinh đẹp hiểu chuyện như vậy??? Thật là không có thiên lý mà…”
Kỳ Tề bình tĩnh nói: “Đây có phải là đang ghen tỵ hay không?”
“.... Bị chị nhìn ra rồi.” Trương Hoắc Tưởng không hề che giấu giơ lên ngón tay cái, rồi chỉ chỉ tới phía trước: “Nhìn đi, hai chị em đã thành đôi thành cặp rồi, chỉ có tôi… Aaaa… Tôi nhìn cũng không kém a, dáng người cũng rất chuẩn, tính cách lại rất hiền hòa, vậy tại sao lại không có đối tượng yêu đương chứ!!! Suy nghĩ kỹ lại đều tại Tiểu Tham Tham liên lụy!”
Kỳ Tham lái xe nên không thể quay đầu lại, nhưng vẫn lên tiếng mắng: “Nói láo! Cậu độc thân mắc mớ gì tới mình! Có bản lĩnh thì tìm người yêu về cho mình nhìn một chút, nam nữ đều được!”
“Bây giờ mình đi chỗ nào tìm người yêu chứ!” Trương Hoắc Tưởng gắt gỏng trả lời, quay qua nhìn vẻ mặt thú vị của Tịch Thanh Trạc ngồi đó nghe người khác nói chuyện, nhất thời giật mình rồi thuận miệng cười hỏi: “Tịch tiểu thư đã kết hôn chưa?”
Tịch Thanh Trạc vẫn duy trì nụ cười thú vị, lắc lắc đầu: “Độc thân.”
Trương Hoắc Tưởng nhanh miệng nói tiếp: “Ai nha nha, vậy đúng là quá trùng hợp rồi, tôi cũng độc thân, cô xem hôm nay là ngày tốt như vậy, thiên thời địa lợi nhân hòa, không thì hai chúng ta hợp thành một đôi luôn đi!”
Tịch Thanh Trạc khép quyển tạp chí lại, cười càng sâu hơn, thản nhiên trả lời: “A, tốt.”
“Tôi chỉ thuận miệng nói chút thôi!” Trương Hoắc Tưởng lập tức nói không chút nghĩ ngợi.
Tịch Thanh Trạc cười cợt, đem quyển tạp chí bỏ vào trong túi: “Tôi cũng chỉ nói xã giao mà thôi.”
Kỳ Tham và Vệ Linh nhìn nhau cười, không nói gì.
Ưu tiên chở Vệ Linh và Tịch Thanh Trạc tới cửa lớn của Vệ gia, xác định rõ đêm giao thừa hai nàng sẽ cùng mọi người dùng cơm ở nhà hàng mà Kỳ Tham đã đặt từ trước, Kỳ Tham quăng cái hôn gió tới chỗ Vệ Linh, sau quay đầu nhìn chị mình, Khang Tử Hinh và Trương Hoắc Tưởng một cái, rồi chạy về hướng Kỳ gia.
“Ái tình làm cô ấy trở thành cún con thích dính người!” Tịch Thanh Trạc nhìn Vệ Linh nói, hai người cùng đi vào cửa lớn.
Vệ Linh mỉm cười nói: “Đánh giá này của chị xem như là nhân từ rồi, thật tò mò không biết trước đây chị nhìn Kỳ Tham như thế nào nữa.”
“Một con cún con ngạo kiều không bao giờ quẫy đuôi với bất cứ ai.” Tâm tình Tịch Thanh Trạc hình như rất tốt vừa cười vừa nói.
“Một con…?” Đối với chị họ mình trước giờ không nói sai lời, Vệ Linh thật muốn cười lại không biết có nên cười hay không: “Kỳ Tham biết chị nói như vậy sẽ tức giận ngay.”
Tịch Thanh Trạc giơ ngón trỏ lên miệng làm động tác im lặng rồi nói: “Xét thấy chị không muốn vô duyên vô cớ chọc cô ấy tức giận không vui, em hãy giúp chị che giấu ý nghĩ này đi.”
Trương Hoắc Tưởng dùng xe chạy cân bằng chạy vòng vòng trong vườn hoa, chờ khi ba Kỳ mẹ Kỳ ở cửa lớn trò chuyện với Kỳ Tề và Khang Tử Hinh xong thì cô cũng chạy hơn mười vòng, nhìn Kỳ Tham phất phất tay cười lớn.
“Chị Hoắc Tưởng rất sinh động a.” Khang Tử HInh mới tới lại gặp người lớn trong nhà nên lúc nào cũng theo sát bên cạnh Kỳ Tề, nhìn Trương Hoắc Tưởng có vẻ rất quen thuộc với Kỳ gia, nên nhịn không được nhỏ giọng nói với Kỳ Tề và Kỳ Tham.
Kỳ Tề cười nói: “Ừm, có thể so sánh với em không?”
“Trương Hoắc Tưởng là quỷ rồi, em không đạt được đẳng cấp của cậu ấy đâu.” Kỳ Tham cũng nói theo.
Bộ dáng Kỳ Tề quá lãnh đạm, bởi vì cô xa nhà đã quá lâu, tồn tại ngăn cách rất lớn, vì vậy hai bên không thể nào trò chuyện bình thường được, nhưng lần này có Khang Tử Hinh hoạt bát hiền lành, nên ba Kỳ và mẹ Kỳ tự nhiên đem hết sự chú ý tập trung lên người Khang Tử Hinh, hy vọng từ chỗ của Tử Hinh có thể có đột phá quan hệ với con gái lớn.
Khang Tử Hinh cũng rất thông minh, ngoại trừ đối với ba Kỳ và mẹ Kỳ tốt xấu gì cũng là ba mẹ chồng nên có chút e dè thì không có gì khác. Thấy thái độ của hai người đối với mình thì liền hiểu ý, sau khi vào nhà thì hầu như không bám sát Kỳ Tề nữa mà theo mẹ Kỳ nói về những chuyện vặt hằng ngày.
Trương Hoắc Tưởng thì đối với Kỳ Tề rất tò mò, không ngừng tìm cơ hội nói chuyện với Kỳ Tề. Kỳ Tề đối với Trương Hoắc Tưởng cũng không phản cảm, nên cùng với Kỳ Tham, ba người trò chuyện rất vui vẻ.
Do có thời gian trò chuyện nên tới lúc dùng cơm không khí dung hòa hơn rất nhiều, Kỳ Tham âm thầm thở dài một hơi.
Buổi chiều Kỳ Tề với Kỳ Tham ở trong phòng dọn dẹp hành lý, Khang Tử Hinh thì không bận tâm cùng với Trương Hoắc Tưởng đi dạo một vòng cho quen với địa hình, bên cạnh không có ai khác, lúc này Kỳ Tề mới hỏi em mình: “Em với Vệ Linh phát triển thế nào mà đột nhiên ở cùng nhau vậy?"
“Híc, phải nói thế nào, mị lực của em chị quá lớn, nàng yêu thầm em đã lâu.” Kỳ Tham mặt dày cười nói.
Kỳ Tề cười nói: “Làm sao? Không phải trước kia nhắc tới người nhà họ Vệ em liền có bộ dáng muốn giết người mà.”
Kỳ Tham thở dài nhận mệnh trả lời: “Người nhà nàng là người nhà nàng, nàng là nàng. Mặc dù nàng họ Vệ nhưng hết cách rồi, ai kêu em yêu nàng chứ.”
“Có suy nghĩ sau này làm thế nào không?” Kỳ Tề đứng lên đi tới bên cửa sổ mắt nhìn thẳng phía trước rất để tâm hỏi.
Kỳ Tham đứng lên trả lời: “Chị, nói thật đối với chuyện công khai e không thuận lợi, bên gia đình nàng, em có chút không dám nghĩ tới. Dù sao tình huống quá phức tạp, đặc biệt nếu nàng ở bên cạnh em.”
Kỳ Tề lấy gói thuốc rút ra một điếu đưa lên miệng, Kỳ Tham nhanh tay cầm bật lửa, châm lửa cho chị mình. Kỳ Tề nhả khói thuốc một vòng, mới nhìn Kỳ Tham nói: “Nếu vậy càng phải chuẩn bị tâm lý và cách ứng phó đầy đủ.”
“Nếu gia đình áp chế nên ứng phó thế nào đây, với tính tình của Vệ Linh muốn nàng cắt đứt với người nhà thì chắc không rồi, còn chuyện bỏ trốn ở xã hội bây giờ xem như là chuyện không hiện thực.” Kỳ Tham buồn phiền nhíu mày: “Em chỉ sợ tới lúc đó nhóm lão già cổ hữu đó sẽ làm những chuyện tàn nhẫn, gây ảnh hưởng tới công ty chúng ta, vậy thì…”
Kỳ Tề hít một hơi, nhàn nhạt nói: “Nếu bọn họ dám làm vậy thì ngày tháng sau đó cũng không dễ sống đâu! Thật sự có chuyện đó, em phải nói ngay với chị, chị trở về cùng em thu thập bọn họ.”
Kỳ Tham cười tươi: “Có câu nước xa không cứu được lửa gần. Nhớ năm đó vì Bạch gia ở xa nên không kịp thời cứu giúp gia đình chúng ta.”
“Đó là trước kia.” Kỳ Tề nhìn em gái mình: “Có chuyện gì đừng tự mình gồng gánh, chúng ta là người nhà, nếu có chuyện cần hổ trợ tuyệt đối không bao giờ do dự.”
“Được! Em sẽ nhớ những gì chị nói hôm nay!” Kỳ Tham cười trả lời.
Kỳ Tề đối với kiểu trả lời có lệ này không tin tưởng cho lắm, liền nhìn Kỳ Tham dò xét thêm, sau đó vỗ vỗ bả vai cô than thở: “Hãy yêu đương cho tốt đi, còn chuyện khác không cần băn khoăn. Vệ Linh là cô gái tốt, đáng giá để em dùng thời gian cả đời quý trọng.”
“Em hiểu.” Kỳ Tham nói.
“Chị hy vọng là em thật sự hiểu.” Kỳ Tề vẫn nhìn Kỳ Tham, nhưng không vạch trần gì thêm.
Hôm giao thừa, với sự thúc giục của Kỳ Tham nên nhà bếp Kỳ gia chuẩn bị bữa tiệc sớm hơn mọi năm, Trương Hoắc Tưởng có mặt từ sáng rồi, tối cùng người nhà Kỳ Tham ăn cơm đoàn viên. Sau đó ở bên cạnh ba mẹ trò chuyện, hơn tám giờ, thấy ba mẹ tập trung tinh thần xem TV, Kỳ Tham liền tới gara lấy xe chở Kỳ Tề, Khang Tử Hinh và Trương Hoắc Tưởng tới điểm đã hẹn với Vệ Linh.