“Cái tên này đã được lợi ích lớn, còn không quên bán cái.” Tịch Thanh Trạc đặt tay lên vai Vệ Linh nói, không tim không phổi nói tiếp: “Thật muốn ở cùng người này sao? Nửa đời sau cần phải có con để làm điểm tựa mới được.”
“Chị họ, chị thật là...” Vệ Linh cười rộ lên, giơ tay lên coi giờ xem như không có chuyện gì.
Kỳ Tham mang theo sự bất mãn nói: “Tôi không muốn như kẻ ngốc xách theo gương hành lý đứng ở giữa đại sảnh nhìn dáng vẻ tình thâm của hai người đâu, bình thường lại đi, để tôi biết hai người chỉ là quan hệ chị em bình thường thôi.”
“Cô ta lại bắt đầu nói hưu nói vượn.” Tịch Thanh Trạc thả tay xuống nói với Vệ Linh, thở dài một hơi đi về phía trước: “Còn phải chờ chị của Kỳ Tham thật sao? Bao lâu nữa mới tới?”
Vệ Linh và Kỳ Tham đi ở phía sau, trả lời: “Chắc phải chờ thêm nửa tiếng, hơn nữa cũng phải chờ Hoắc Tưởng, cậu ấy vẫn chưa tới.”
Tịch Thanh Trạc gật đầu, lấy một cái hộp nhỏ bằng nhung từ trong túi xách ra, xoay người lại đưa cho Vệ Linh, ngữ khí hòa hoãn nói: “Đi gấp quá không có chuẩn bị gì, chỉ kịp lấy cái này thôi, quà tặng cho cặp tình nhân mới này.”
“Cho cả hai tụi em sao?” Vệ Linh giơ cao hộp nhung lên trước mặt mình và Kỳ Tham.
Kỳ Tham cười cợt: “Mấy hôm nay sao có lộc dữ ta, liên tiếp nhận được quà, cái này không phải cũng giống với quà của Hoắc Tưởng chứ…”
“Sẽ không…!” Vệ Linh lập tức lên tiếng không cho Kỳ Tham nói tiếp: “Chị họ sẽ không biết… Thứ đó đâu.”
Tịch Thanh Trạc nghe hai người nói chuyện như lọt vào trong sương mù, ngắt lời: “Trương Hoắc Tưởng tặng hai người cái gì?”
“...Không có.” Vệ Linh cười khổ che giấu, cất bước dẫn đầu mọi người tới khu chờ đợi ngồi xuống, thấy Kỳ Tham cũng ngồi xuống bên cạnh thì ra hiệu, hai người cùng nhau mở hộp quà.
Quà mà Tịch Thanh Trạc tặng là một chiếc nhẫn bạch kim, tuy chiếc nhẫn nhìn rất bình thường nhưng cái chân chính làm người khác phải chú ý chính là viên ngọc lục bảo thạch được đính trên chiếc nhẫn. Viên bảo thạch hình bầu dục, kích cỡ khoảng đầu ngón tay, màu sắc rất thông suốt, càng quý giá hơn là bề mặt viên bảo thạch hoàn toàn không có chút tỳ vết nào, phải gọi là hoàn mỹ.
“Chiếc nhẫn đẹp quá!” Kỳ Tham cầm nhìn một lúc lâu, yêu thích không buông tay.
“Nói là tặng quà cho cả hai nhưng Tiểu Linh là người nhà rồi cần gì phải khách sáo, chủ yếu là muốn đáp lễ cho cô.” Tịch Thanh Trạc nhìn Kỳ Tham: “Cám ơn cô về chiếc nhẫn bạch ngọc hổ phách.”
Kỳ Tham chỉ vào chóp mũi của mình hỏi: “Đây là tặng tôi sao? Nhìn viên bảo thạch này là biết không bỏ ra số tiền lớn thì không thể mua được rồi.”
Tịch Thanh Trạc không có ý kiến gì, nhưng vẫn lên tiếng: “Tặng quà cho người yêu của em họ, đương nhiên không thể tùy tiện mua đại món gì ở ngoài lề đường rồi.”
“Có điều viên bảo thạch này chắc hẳn nằm trong bộ sưu tập của chị đúng không? Lấy ra tặng cho hai tụi em có phải quá quý trọng rồi hay không?” Vệ Linh hỏi.
Tịch Thanh Trạc cũng không để ý lắc lắc đầu: “Chỉ cần cảm thấy bỏ ra đáng giá, quý trọng hay không chỉ là thứ yếu. Có điều theo chị nhớ viên bảo thạch này được chị lấy ra từ một ngôi mộ cổ ở Ai Cập.”
Kỳ Tham nghe vậy chút nữa trượt tay làm rớt chiếc nhẫn: “Phốc! Chị đại của tôi ơi, tốt nhất cô nên nói rõ một chút, viên bảo thạch này không phải một mình cô lén lút đem ra ngoài mà chưa thông qua nhà nước đó chứ?”
“Tôi không có loại yêu thích đó.” Tịch Thanh Trạc cũng không để ý nói tiếp: “Đây là do đoàn khảo cổ của tôi khám phá được, sau đó từ phòng đấu giá mua về, hoàn toàn hợp pháp.”
Lúc này Kỳ Tham mới yên tâm gật đầu, tiếp tục chơi đùa chiếc nhẫn: “A, có điều bình thường người ta hay nói bảo thạch không bằng kim cương, thế nhưng viên bảo thạch này, vừa nhìn đã biết nó khác với những loại bảo thạch khác.”
Tịch Thanh Trạch nhìn ra được Kỳ Tham thật lòng yêu thích, cũng thấy rất vui, liền tiếp lời: “Tôi có hỏi Tiểu Linh ngày sinh của cô, vừa vặn ngọc lục bảo là năm tháng sinh thạch, thích hợp với cô nhất rồi.”
“Chị đại rất có tâm, cám ơn, cám ơn.” Kỳ Tham lập tức giơ tay ra để Vệ Linh giúp mình đeo vào, rồi nhìn Tịch Thanh Trạc cười nịnh nọt.
“Chỉ cần cô đối xử tốt với em họ tôi thì chuyện gì cũng dễ nói.” Tịch Thanh Trạc trả lời.
Kỳ Tham cười cùng Vệ Linh mười ngón đan xen, ở trước mắt Tịch Thanh Trạc quơ quơ nói: “Cái này không cần cô nói, chắc chắn tôi sẽ làm vậy!”
Khoảng chừng qua mười phút, thì mọi người nghe được loa thông báo tin tức các chuyến bay hạ cánh, trong đó có cả chuyến của Kỳ Tề, Kỳ Tham và Vệ Linh liền đứng dậy chuẩn bị đi đoán, tạm thời để Tịch Thanh Trạc ngồi lại chờ.
Một tay Khang Tử Hinh kéo hành lý của mình, một tay ôm cánh tay Kỳ Tề, vừa nhìn thấy Kỳ Tham cùng Vệ Linh thì hưng phấn gọi lớn: “Tân xuân vui vẻ! Chị Vệ Linh! Chị Kỳ Tham!”
“Vẫn là một đứa nhỏ không làm người khác bớt lo được.” Kỳ Tham nói lầm bầm, nhưng vẫn nhanh chân tiến lại gần, chào hỏi chị mình, sau đó đưa tay tiếp nhận hành lý.
“Lần này gặp lại có chút khác biệt nhe Vệ Linh.” Kỳ Tề nhìn Vệ Linh nói: “Nhìn có da thịt hơn trước a.”
“A… Đúng, cám ơn đã quan tâm.” Vệ Linh cười.
Khang Tử Hinh nhảy nhảy nhót nhót tới bên cạnh Kỳ Tham, dùng cùi chỏ đánh đánh bả vai cô, thấp giọng trêu chọc: “Chị Tham, chị đã tìm được một người bạn gái cực kỳ tốt nhe!” Nói xong thì tự nhiên ngồi xổm xuống lấy một cái hộp nhỏ màu nhạt từ vali của mình ra, rồi nhảy lại chỗ của Kỳ Tề.
Kỳ Tề mỉm cười nhìn người yêu của mình tràn đầy sức sống, cầm cái hộp trong lòng bàn tay Khang Tử Hinh đưa cho Vệ Linh nói: “Đây là quà cho bạn gái của em tôi, xin vui lòng nhận.”
“A… Cám ơn.” Mặc dù Vệ Linh rất kinh ngạc nhưng vẫn không quên lễ phép nhận lấy.
“Lại chỗ của chị họ em rồi hãy mở ra xem.” Kỳ Tham cười rồi kéo vali nói: “Đột nhiên cảm thấy làm em cái gì cũng tốt… Ha ha…”
Bốn người cùng nhau đi tới khu chờ đợi, Tịch Thanh Trạc ngồi đó xem tạp chí giết thời gian, sau khi Kỳ Tề và Khang Tử Hinh tới thì Kỳ Tham, Vệ Linh cùng nhau giới thiệu tỉ mỉ. Kỳ Tề liền chủ động giơ tay chào hỏi: “Ngài là Tịch tiểu thư thật sao? Tập đoàn Ninh thị ở nước ngoài là nhà chuyên môn về châu báu, chủ tịch cũng họ Tịch, không biết cô với chủ tịch Tịch là…”
“Người cô vừa nói là Tịch Bao Hàm Cương, ba của tôi.” Tịch Thanh Trạc mỉm cười trả lời: “Có điều tôi cũng biết một ít chuyện của tập đoàn, vì vậy…”
Kỳ Tề cũng mỉm cười: “A, nói tới đây, tôi đã không còn là nhân viên của tập đoàn Ninh thị từ lâu rồi, nhưng vẫn rất ngưỡng mộ đại danh của chủ tịch Tịch.”
“Quá khen, quá khen. Hiện tại chúng ta ở đây, tất cả đều là bạn bè.” Tịch Thanh Trạc thật lòng nói.
Chào hỏi tới đây coi như là kết thúc, không khí nghiêm túc tiêu tan không ít, Khang Tử Hinh thở dài một hơi, nắm tay Vệ Linh cùng ngồi xuống ghế, kiềm chế không được hưng phấn, cười cười nói: “Mau mở quà ra xem đi, là do em và Kỳ Tề đích thân chuẩn bị đó! Em nghĩ rất thích hợp với chị!”
Mắt Vệ Linh nhiễm đầy ý cười nhìn Kỳ Tham ở đối diện, thấy cô gật đầu thì mở hộp trong tay ra.
Tuy bất ngờ nhưng vẫn nằm trong dữ liệu, quà mà Kỳ Tề và Khang Tử Hinh chuẩn bị là một chiếc nhẫn.
Trên chiếc nhẫn được khảm nạm một loại trong suốt, tinh thể bên trong nhìn dưới ánh sáng sẽ lập lòe giống như bảo thạch bảy sắc cầu vòng, nhìn ở những góc độ không giống nhau sẽ biến hóa khác nhau nhìn rất đẹp, rời rạc rồi nhanh chóng liền lại thành một khối.
“Là Thủy Tinh Âu chất lượng tương đối tốt.” Vệ Linh còn chưa thưởng thức đủ thì Tịch Thanh Trạc đã lên tiếng, nhìn Kỳ Tề nói: “Kỳ vật hoàn mỹ như vậy chắc chắn không thể nào mua được từ những thương gia bình thường.”
Kỳ Tề trả lời: “Viên Âu bạc thạch này là do một vị trưởng bối trong nhà đưa cho tôi, chút nữa tôi cũng quên sự tồn tại của nó, nhân dịp này đem nó nạm lên chiếc nhẫn tặng cho Vệ Linh.”
“Nhà chúng ta có vị trưởng bối nào thích sưu tầm những thứ này hả? Sao em không biết!” Khóe mắt Kỳ Thâm giật giật xen vào nói: “Hơn nữa từ trước tới giờ em cũng không biết chị có một viên bảo thạch quý giá như vậy a!”
“Chuyện em không biết còn nhiều lắm.” Kỳ Tề liếc nhìn em mình rồi quay qua cười nói với Vệ Linh: “Thật ra tặng cô cái này là chủ ý của Tử Hinh, em ấy nói Âu bạc sẽ đem lại may mắn cho những người sinh tháng mười.”
Hai tay Vệ Linh nắm chặt chiếc nhẫn, cảm động mỉm cười nói: “Cám ơn hai người… Làm hai người nhọc lòng rồi.”
“Quá trùng hợp, đúng là trời sinh một đôi. Hai chị đại tặng quà cũng quá có tâm đi.” Kỳ Tham cúi đầu đem chiếc nhẫn đeo vào tay trái cho Vệ Linh, rồi cười hôn tay nàng nói tiếp: “Tôi rất thích những kiểu trùng hợp thế này!”
“...Xin lỗi… Có phải tôi đã bỏ qua chuyện tốt gì rồi không?” Giọng nói của Trương Hoắc Tưởng đột ngột vang lên, mọi người cùng nhau xoay qua nhìn thì thấy Trương Hoắc Tưởng đứng đó thở hồng hộc.
Kỳ Tề và Khang Tử Hinh đánh giá Trương Hoắc Tưởng một lượt, cuối cùng xác định cô nói với Kỳ Tham, thì không hẹn mà cùng hỏi: “Người này là bạn của em sao?”
“A! Đây là người bạn tốt mà em rất muốn tìm cách giết chết.” Kỳ Tham nhìn Trương Hoắc Tưởng gian xảo nở nụ cười.
“Xem ra mọi người đã tới đông đủ rồi. Vậy thì đi thôi.” Tịch Thanh Trạc đứng lên kéo hành lý của mình nói.
“...Ồ? cái gì? Tôi mới vừa tới các người liền muốn đi??? Không kiếm chỗ nào cùng nhau uống cà phê… Ăn chút gì sao?” Trương Hoắc Tưởng nhanh chân chạy theo sau Kỳ Tham cằn nhằn: “Mình còn chưa ăn gì đã vội vàng chạy tới đây tìm mọi người… Cho ăn đi…”