Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 125




"Được rồi! Được rồi! Chúng ta bắt đầu thôi!" Kỳ Tham xoay người tới chỗ Tiểu Lan lấy quả cầu còn mới tinh đưa cho Phú Tường: "Những chuyện khác thì không trông cậy vào em nổi, hy vọng lần này em phát huy cho tốt thế mạnh của mình!"
Phú Tường thấy rất bắt đắc dĩ nói: "Kỳ học tỷ đã nói vậy thì vậy đi..."
"Tiểu Lan làm trọng tài, em phụ trách kiểm tra tỉ số trận đấu!" Trâu Bằng cười quơ quơ di động trên tay nói lớn.
Trương Hoắc Tưởng giơ cao tay nói: "Mình yêu cầu được phát cầu trước!"
"Dựa vào cái gì? Mình phát cầu trước." Kỳ Tham lập tức lên tiếng hỏi ngược lại.
Trương Hoắc Tưởng lớn giọng: "Sao cậu hẹp hòi dữ vậy? Vệ Linh là bạn gái cậu, cậu nhường tụi mình một lần không được sao?"
"Trên chiến trường không cha con... Sân cầu không yêu đương!" Kỳ Tham đưa mắt ra hiệu cho Phú Tường: "Chuẩn bị phát cầu!"
Tiểu Lan ở ngoài cũng la lớn: "Trận đấu bắt đầu!" Phú Tường phản ứng rất nhanh, động tác phát cầu vô cùng chuyên nghiệp.
Quả cầu bay qua, Trương Hoắc Tưởng nhanh nhẹn đánh mạnh bay ngược trở lại, đồng thời cười ha hả nói: "Kỳ Tham đánh cầu không được a, trước đây tôi với cậu ấy tìm trò chơi vận động tuyệt đối không chọn môn này, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cậu cũng theo mình ha ha..."
Kỳ Tham từ phía sau tiến lên, vung vợt đập mạnh trở lại: "Cậu có lương tâm không? Chẳng phải bây giờ mình đang chơi với cậu sao?"
Tuy Kỳ Tham đánh trở lại không hề có kỹ thuật gì nhưng lực đánh lại rất mạnh, quả cầy bay ra phía sau Trương Hoắc Tưởng. Khi nó gần rớt xuống đất thì không biết Vệ Linh chạy qua từ lúc nào vung vợt đánh mạnh quả cầu lên cao.
Theo bản năng Kỳ Tham muốn nhìn đường bay của quả cầu, không ngờ Phù Tường chạy lên nói lớn: "Đường cầu chéo! Để em!" Đánh ngược về rồi nhanh chóng lui ra sau, Kỳ Tham thì không kịp phản ứng, hơn nữa hai người đều lo nhìn quả cầu, không ai chú ý tới ai nên đụng nhau.
Quả cầu bay ra xa nhẹ nhàng rơi xuống đất.
"Vị trí này... Đã ra ngoài! Chị Trương và chị Vệ được một điểm!" Tiểu Lan là trọng tài không chuyên nghiệp cho lắm... Nhưng cũng rất công bằng.
Vệ Linh và Trương Hoắc Tưởng nhìn nhau cười, nhẹ nhàng đập tay, sau đó đi lên phía trước nhìn Kỳ Tham ôm chân ngồi chồm hỗm dưới đất, thân thiết hỏi: "Kỳ Tham? Không có chuyện gì chứ?"
Kỳ Tham ngẩng đầu nhìn Vệ Linh cười nhẹ, lắc đầu đứng lên, rồi nhìn Phú Tường đang mỉm cười lấy lòng nói: "Em nên giảm béo đi, không giẫm chết chị mà suýt nữa đè chết chị đó!"
"Do Kỳ học tỷ phối hợp không tốt cho lắm a..." Phú Tường cười nói.
Vệ Linh là người phát cầu tiếp theo, nàng cầm quả cầu trong tay liếc Kỳ Tham, khóe miệng giương lên ý tứ rất sâu xa, rồi làm động tác phát cầu.
"Đường cầu dứt điểm!" Trương Hoắc Tưởng và Phú Tường không hẹn mà cùng lớn tiếng nói, Kỳ Tham phụ trách tiếp đường cầu của Vệ Linh, cô nổ lực chạy tới đỡ thì thấy quả cầu vừa vặn rơi xuống đất sát đường biên.
"Phát cầu được điểm!" Tiểu Lan nói lớn, thấp giọng ho khan rồi quay đầu nhìn Trâu Bằng.
Kỳ Tham nhìn đồng đội Phú Tường: "Lúc nãy em nói cái gì? Tình hình là sao?"
"... Không có chuyện gì." Phú Tường cố gắng duy trì nụ cười: "Lúc Vệ học tỷ phát cầu, ngay một giây đó em biết chị đỡ không nổi, nên theo bản năng nói ra mà thôi."
Kỳ Tham không phục hỏi: "Tại sao em nghĩ là chị đỡ không nổi?"
Phú Tường trả lời: "Vì Vệ học tỷ dùng kỹ thuật hàm lượng để phát cầu chứ không phải làm đại, trừ khi chị có kỹ năng cầu lông giỏi mới đỡ được thôi, bằng không sẽ theo không kịp."
"Kỹ thuật hàm lượng..." Kỳ Tham cười lạnh, sau đó không tự chủ được mà liếc nhìn Vệ Linh cùng Trương Hoắc Tưởng đang xì xào bàn tán gì đó ở phía đối diện, cô híp híp mắt nói lầm bầm: "Nàng nói nàng không am hiểu cầu lông a! Có khi nào vô tình đánh được không?"
Phú Tường không xác định nhìn Kỳ Tham hỏi: "Kỳ học tỷ nói ai không am hiểu cầu lông?"
"Vệ Linh!" Kỳ Tham len lén chỉ tay qua phía đối diện.
Phú Tường dở khóc dở cười: "Làm sao có khả năng! Trước đây ở trường chúng ta thì Vệ học tỷ là thành viên chủ lực của đội cầu lông đó!"
"Cái gì?" Kỳ Tham giật mình: "Sao chị không biết?"
"Ồ... Lúc em gia nhập đội cầu lông là lúc Vệ học tỷ sắp tốt nghiệp, vì vậy em chưa có cơ hội được thử tài với học tỷ, có điều em đã nghe giáo viên và đồng đội nói học tỷ rất chuyên nghiệp..."
Kỳ Tham khó chịu làm động tác kêu Phú Tường đừng nói nữa: "Xì! Bây giờ em nói cái này thì có ích gì? Lúc nãy sao không nói?"
"... Chuyện này mà Kỳ học tỷ không biết? Em nghĩ sự hiểu biết của Kỳ học tỷ về Vệ học tỷ hơi khiêm tốn quá rồi..." Phú Tường giả vờ hài hước nhún nhún vai.
Với tình hình hiện giờ cơ hội thắng được đúng là rất thấp, theo như Kỳ Tham biết, trình độ đánh cầu của Trương Hoắc Tưởng đã rất dũng mãnh rồi, mà Vệ Linh cái người không am hiểu cho lắm lại là thành viên chủ lực của đội cầu lông, tất nhiên không thể xem thường rồi. Kỳ Tham thì đúng là không quá rành rồi, cho dù có kép với đội trưởng đội cầu lông cũng kém hai người họ một bậc... Sai rồi! Tính sai rồi!
Kỳ Tham nhanh chóng cân nhắc trước sau, nghiêng đầu hỏi nhỏ Phú Tường: "Nếu em đã từng nghe mọi người nói về khả năng của Vệ Linh, vậy em biết kỹ năng sở trường của nàng là gì không?"
"Theo như em nhớ thì... Hình như là: Bình vụt bóng, nhanh bình cầu, điếu cầu..." Phú Tường nói thật nhanh. < Mấy từ chuyên môn này tra không ra, bạn nào hiểu thì nt mình nhe... Mình sửa lại để đọc dễ hơn...>
Kỳ Tham nhíu mày: "Có thể nói để chị hiểu được không? Nói tiếng người á!"
"Sở trường của Vệ học tỷ là phòng thủ, nhưng có lúc sẽ được đẩy lên tấn công, nói chung Vệ học tỷ là một tuyển thủ toàn năng!" Hai mắt Phú Tường sáng trưng, sự ngưỡng mộ thể hiện rất rõ ràng, đưa ra một phân tích tổng hợp.
Kỳ Tham tức giận trừng mắt nhìn: "Vậy ý của em là chúng ta không thể nào thắng được sao?"
"Cái này chưa chắc, nếu chúng ta phối hợp tốt thì cũng có khả năng chuyển bại thành thắng." Phú Tường vuốt ve cây vợt, cười nói: "Kỳ học tỷ, chỉ cần hai chúng ta tận lực phối hợp trước sau, cố gắng kiềm chế sở trường của Vệ học tỷ, buộc chị Hoắc Tưởng làm chủ đạo tấn công, có lẽ mình sẽ có cơ hội."
Đại khái Kỳ Tham cũng hiểu được ý của Phú Tường, gật gật nói: "Thử một lần đi!" Cô đối với các quy tắc trong cầu lông không hiểu rõ cho lắm, nên Trương Hoắc Tưởng và Vệ Linh chắc chắn sẽ chọn cô mà tấn công, vì vậy Phú Tường phải hướng dẫn cô cách thay đổi vị trí.
Ván đầu tiên nói chung là để hai bên thăm dò thực lực của nhau nên quá trình diễn ra hơi dài, sau khi kết thúc hai bên đều ngầm hiểu ý cùng nhau nghỉ một chút, Tiểu Lan và Trâu Bằng cũng không thúc giục làm gì.
Kết quả của trận đầu tiên là Vệ Linh và Trương Hoắc Tưởng dẫn trước ba điểm, Kỳ Tham và Phú Tường coi như cũng đuổi theo rất sát.
Tiểu Lan nói mọi người uống nước nghỉ ngơi một tí rồi tiếp tục, Kỳ Tham nắm được cơ hội liền lên tiếng trêu chọc Vệ Linh: "Không phải em nói không am hiểu lắm sao? Nhưng vừa ra sân thì không ai ngăn nổi vậy?"
"Em lợi hại như Tham nói sao?" Vệ Linh cười nhẹ nhận ly nước Bạch Khai Thủy mà Kỳ Tham đưa qua: "Ngữ khí chất vấn của Tham, là muốn chịu thua sớm sao?"
Kỳ Tham gian nịnh nở nụ cười: "Chịu thua? Vậy em muốn tôi hôn em một cái thật sâu sao?"
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham rất dịu dàng: "Vậy cũng không được, em muốn Tham thua tâm phục khẩu phục."
"Ồ... Tâm phục khẩu phục rồi hôn em một cái hả?" Kỳ Tham cười hề hề hỏi ngược lại.
Vệ Linh không biết nói gì chỉ nhìn Kỳ Tham, cầm cây vợt của mình đi qua chỗ Trương Hoắc Tưởng.
Kỳ Tham liền phách lối ở sau lưng nàng nói lớn: "So với việc tôi hôn em thì tôi thích em chủ động hôn tôi hơn! Chút nữa tôi sẽ để em tâm phục khẩu phục a!"
"... Kỳ học tỷ dựa vào đâu mà có tự tin mình sẽ thắng?" Phú Tường cười khổ hỏi.
Kỳ Tham thản nhiên trả lời: "Trận vừa rồi chúng ta chỉ thua ba điểm, chị có tự tin chúng ta sẽ thắng được họ!"
"Kỳ học tỷ không thấy Vệ học tỷ có ý nhường chúng ta sao?" Khóe miệng Phú Tường co giật nhẹ.
Kỳ Tham chép chép miệng, ngón trỏ giật giật: "Khả năng này rất thấp, Vệ Linh là bạn gái của chị, tính cách của nàng chị hiểu rất rõ, cho dù là đối đầu trên tòa, bàn luận kiếm đạo và là trận cầu này... Nhường? Nếu em nói Trương Hoắc Tưởng thì chị còn tin, chứ Vệ Linh chắc chắn sẽ không!"
Phú Tường cầm vợt đi về phía trước: "Được rồi, vậy hai chúng ta cố gắng thôi, nếu thua thì coi như xong, Kỳ học tỷ có hôn Vệ học tỷ cũng không có gì đáng nói, em phải hôn chị Hoắc Tưởng... Ai! Vừa nghĩ đã không tiếp thu nỗi!"
Ba trận thắng hai, tất nhiên trận thứ hai rất quan trọng, hai bên đều đã vào chỗ, trao đổi sân xong thì tiếp tục.
Bắt đầu là do Trương Hoắc Tưởng phát cầu trước, theo đúng lý người đón cầu là Phú Tường nhưng sau khi Tiểu Lan đưa ra hiệu lệnh thì đột nhiên Trương Hoắc Tưởng thay đổi hướng cầu thành một đường dài, cũng không tính là quá chuyên nghiệp vì có thể nhìn ra được đường bay của quả cầu. Nhưng lực tay của Trương Hoắc Tưởng không nhỏ nên cũng rất khó đoán được vị trí cầu rơi, khoảng cách rất vô chừng.
Dù sao về phương diện này Phú Tường có khả năng ứng biến rất cao, rất nhanh đón được cầu và đánh ngược trở lại. Vệ Linh lập tức di chuyển phán đoán chính xác đường cầu của Phú Tường, nàng vung tay dùng kỹ thuật trả cầu ngược lại.
Đây chính là chiến lược mà Phú Tường đã nói sao? Dựa theo lẽ thường người có kỹ thuật tốt hơn phải ở phía sau phối hợp khống chế toàn cục mới đúng, nhưng lúc này Phú Tường lại lựa chọn đứng ở trước trực diện đối đầu với Trương Hoắc Tưởng, hơn nữa Vệ Linh ở phía sau tiến hành tấn công và kiềm chế, muốn lui về đúng là không dễ dàng chút nào, Kỳ Tham không thể làm gì khác phải cố trụ sau lưng Phú Tường tận lực phối hợp.
Điều đáng nói là Vệ Linh với Trương Hoắc Tưởng lại phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, sau khi xác định khống chế được Phú Tường thì hai người không ngừng thay đổi vị trí, trong nháy mắt làm rối loạn trận tuyến mà Phú Tường và Kỳ Tham đã tính trước đó, vừa mở trận thì thua liền bốn điểm.
Kỳ Tham nhìn ra sách lược của đối thủ, tới quả cầu thứ năm cô chủ động tiến lên trước kéo Phú Tường lùi về sau. Cho dù thua thêm một điểm cũng thành công để Phú Tường phát huy sở trường của mình. Kỳ Tham ở trước thỉnh thoảng cũng tấn công mạnh mẽ tuy không hề có kỹ thuật nhưng bù lại lực đánh rất lớn, lúc cô không có tự tin sẽ nhường lại cho Phú Tường xử lý, hai người phối hợp tốt hơn nên đuổi theo được ba điểm.
Trải qua trận giằng co, mặc dù đang mùa đông giá rét nhưng vận động mạnh làm mọi người ai nấy đều bắt đầu đổ mồ hôi, Trương Hoắc Tưởng lau mồ hôi tay xong nhìn Vệ Linh nói: "Xem ra đối thủ đã tìm được cách ứng phó, tiếp theo chúng ta nên chăm chú hơn mới được a!"
Vệ Linh nở nụ cười: "Dù sao Phú Tường cũng là đội trưởng đội cầu lông trường chúng tôi, nhanh chóng tìm được sách lược cũng là bình thường." Mặc dù vận động nhiều nhưng nét mặt Vệ Linh vẫn đoan trang và ôn nhu không hề biến đổi gì.
Trương Hoắc Tưởng "Ồ" một tiếng: "Thần kỳ như vậy? Không nhìn ra nhe! Cha cha... Tôi bắt đầu có chút chờ mong phần thưởng của tôi rồi đây ha ha...."
Vệ Linh cười nhẹ: "Có thêm động lực rồi!"
"Đâu chỉ là có thêm động lực, phải nói là tinh thần nâng cao đó chứ!" Trương Hoắc Tưởng cố ý nhìn Phú Tường nói lớn kết hợp với vẻ mặt gian xảo.
Phú Tường thấy toàn thân từ đỉnh đầu tới gót chân đều nổi da gà, tay run cầm cập nói với Kỳ Tham: "Kỳ học tỷ, không biết tại sao đột nhiên em cảm thấy chúng ta phải thắng ván đấu này..."
"Sao? Ân, tốt!!!" Kỳ Tham khích lệ: "Thừa thắng xông lên, trước tiên truy binh sau đó phòng thủ!"
Ván đấu tiếp tục, Phú Tường phát cầu, Trương Hoắc Tưởng nhanh chóng đón lấy rồi phản kích, tất cả đều có mục đích riêng nên bắt đầu dốc thêm sức lực, cầu bay qua bay lại nhìn hoa cả mắt.
"Cảm giác rất kịch liệt nha!" Tiểu Lan ở bên ngoài không ngừng phán đoán thắng thua.
Trâu Bằng nghiêm túc cầm điện thoại ghi nhận điểm cho cả hai bên: "Với trình độ của chị tôi... Có thể duy trì tới bây giờ đã là chuyện không dễ dàng rồi..."