Vệ Linh lặng người, cười khổ hỏi: "Chỉ vì nguyên nhân này?"
Kỳ Tham cười nói: "Thời đại học chuyện kỳ lạ gì cũng có, em học bốn năm luật chưa từng trải qua hay gặp được sao?"
"Cùng từng có." Vệ Linh gật đầu, nhìn Trương Hoắc Tưởng, nói tiếp: "Thế nhưng không có chuyện giống như của Hoắc Tưởng."
Trương Hoắc Tưởng cười ha hả, nhả khói thuốc nói: "Ở trước mặt chúng ta thì miễn đi, mau mau ngưng lại. Trước đây cô nói chuyện tiềm thức gì đó, bao nhiêu năm rồi, bây giờ vẫn còn xuất hiện hay chấm dứt rồi?"
Trương Hoắc Tưởng hoàn toàn không có chút ý thức, quăng tàn thuốc từ trên cao xuống giữa sông, rất tự hào nói: "Hạng mục nghiên cứu trước kia tôi từng nói đã sắp hoàn thành rồi, chắc cô không tin, mà cũng đúng, chuyện như vậy chưa từng được tiến hành thực tiễn, chỉ là lý luận trên giấy thôi, tôi cũng không có tin tưởng quá nhiều. Ai... Quốc gia chúng ta không cởi mở giống như nước ngoài, không có ai tự nguyên để tôi chứng thực rồi đưa ra kết luận cuối cùng. Phiền muộn!"
Vệ Linh đề nghị: "Nếu như cô thật sự muốn thực hiện cái ý tưởng đó, tại sao không ra nước ngoài phát triển thử xem.... Theo tôi với trình độ chuyên nghiệp của cô, dù có đi tới quốc gia nào cũng sẽ nhận được nhiều sự ủng hộ."
Trương Hoắc Tưởng vội vàng xua tay: "Ai nha, làm việc ở nước ngoài rất phức tạp hơn nữa cũng rất cô đơn. Bây giờ tôi thấy khá hơn rồi, đối với nghiên cứu tâm lý chỉ xuất phát từ một loại ham muốn, nhưng nếu bắt tôi phải đặt một lòng vào để trở thành chuyện gia hay học giả gì đó, tuyệt đối tôi không chịu nỗi."
Kỳ Tham cười nhìn Vệ Linh nói: "Em thấy đó, em từ bỏ ý nghĩ làm gì lâu dài với kiểu người không có tiền đồ này đi."
Vệ Linh ôn hòa trả lời: "Cũng không tính là lâu dài cái gì, chẳng qua cảm thấy nếu nghiên cứu rất có giá trị này bị mai một thì rất đáng tiếc."
Một tay Trương Hoắc Tưởng ôm cột nhà, nhìn Vệ Linh ngoắc ngoắc tay, cười rất giảo hoạt: "Nếu không thì chọn ngày nào đó cô dẫn tôi ra nước ngoài lượn một vòng để mở mang tầm mắt đi, thuận tiện có thể bồi dưỡng tình cảm luôn đúng không?"
Kỳ Tham nhanh tay kéo Vệ Linh tới bên cạnh mình, nhướng mày nói: "Muốn bồi cũng là mình bồi, chưa tới phiên cậu đâu."
"Quỷ hẹp hòi, thấy sắc quên nghĩa." Trương Hoắc Tưởng bĩu môi khinh bỉ.
Vệ Linh rất để bụng nói: "Nếu như cô ra bên ngoài mở rộng nghiên cứu, tôi có thể nhờ một người rất đáng tin ở nước ngoài giúp đỡ vì người này cũng rất quan tâm phương diện nghiên cứu tâm lý học, có thể cung cấp cho cô nhiều thứ rất đáng để lựa chọn."
Trương Hoắc Tưởng nhanh miệng hỏi: "Người đáng tin mà cô nói là ai?"
"Chị họ tôi quen biết rất nhiều học giả về phương diện này." Vệ Linh trả lời.
"Ây..." Trương Hoắc Tưởng vuốt vuốt tóc bị gió thổi có chút rối, cười nói: "Tịch tiểu thư? Chuyện này coi như xong đi.... Đây cũng không phải chuyện nhỏ, đừng làm phiền người ta.
Kỳ Tham im lặng ra hiệu bằng ánh với Vệ Linh, rồi làm như không có chuyện gì nói: "Quên đi, nếu Hoắc Tưởng đã không để trong lòng thì chúng ta không nên có nhiều ý kiến.... Mình có đem theo cầu lông, cậu ăn no rồi chứ? Gọi Tiểu Bằng và mọi người ra ngoài vận động chút đi!"
Trương Hoắc Tưởng gật đầu, xoa bụng thể hiện mình rất thỏa mãn đi vào trong nhà gọi mọi người.
Nhìn Trương Hoắc Tưởng đã vào trong nhà, Kỳ Tham hơi mỉm cười nói với Vệ Linh: "Em cũng không phải không biết cảm nhận của Hoắc Tưởng về chị họ của em, đột nhiên nhắc tới kích thích cậu ấy làm gì!"
"Em không nghĩ kích thích Hoắc Tưởng." Làn gió nhẹ thổi qua, Vệ Linh lẳng lặng nói tiếp: "Em chỉ nghĩ Hoắc Tưởng rất có tiềm chất trong vấn đề này, nghiên cứu đó cũng rất có ít. Huống hồ nhìn ở góc độ thực tế, với các mối quan hệ của chị em ở nước ngoài, chắc chắn sẽ giúp được Hoắc Tưởng rất nhiều."
Kỳ Tham lắc đầu thở dài: "Em đúng là nhìn rất thoáng a, em không sợ chị nói em nhiều chuyện sao?"
"Chị ấy không phải kiểu người này... Ân, nhắc tới chị ấy mới nhớ, có lẽ sau tết chị ấy sẽ trở về, tới lúc đó, em muốn Tham cùng em đi gặp chị ấy một lần." Vệ Linh nói.
Kỳ Tham cười cố ý hỏi: "Dẫn tôi đi gặp chị ấy, ý là gì đây?"
Vệ Linh mỉm cười hỏi ngược lại: "Vậy Tham nghĩ là ý gì?"
"Được đó Vệ đại luật sư, biết hỏi ngược lại nữa!" Hai tay Kỳ Tham ôm ngực cười nói.
Vệ Linh trả lời: "Quen biết Tham lâu rồi, đương nhiên phải học hỏi được một ít chứ."
Kỳ Tham lập tức cười ha hả lại gần tai nàng hỏi nhỏ: "Vậy đây là chồng hát vợ theo hả?"
Vệ Linh liếc nhìn Kỳ Tham, không làm sao trả lời được, bất đắc dĩ nói: "Tham nói vậy thì hơi nhanh rồi đó."
Kỳ Tham vẫn cười rất vui vẻ, giang hai tay ôm thân thể yểu điệu của Vệ Linh đi vào trong nhà, nhẹ giọng nói: "Tôi thì thích nhanh như vậy, xem dáng vẻ của em cũng không phải chán ghét a."
"Em chỉ là không biết làm cách nào, không bằng theo Tham để Tham hài lòng là được rồi." Vệ Linh đoan trang nhìn Kỳ Tham cười khẽ.
"Bị tôi kích thích cảm giác sao?" Kỳ Tham cười xấu xa thấp giọng hỏi.
Vệ Linh dùng ngón tay chạm vào da thịt lạnh ngắt của Kỳ Tham, nhẹ giọng nói: "Tuy ban đầu có chút không quen, nhưng em cam tâm tình nguyện."
"Tôi cũng cam tâm tình nguyện không phải sao?" Kỳ Tham dùng đầu mũi sượt nhẹ qua đầu mũi Vệ Linh, cảm giác Vệ Linh bị lạnh, liền ôm chặt hơn, rồi giương mắt nhìn Trương Hoắc Tưởng và Phú Tường cầm vợt đứng trong sân đang làm nóng người, nên lớn tiếng nói: "Nhiều người thì đánh cặp đi."
Trương Hoắc Tưởng lập tức nói lớn: "Yêu cầu tình nhân nên tách ra!"
"Mẹ nó, cậu có tình nhân để chọn à?" Kỳ Tham cười mắng rồi quay đầu nhìn Vệ Linh hỏi: "Em biết đánh cầu lông không?"
"Cũng không quá am hiểu!" Vệ Linh thành thật trả lời.
Kỳ Tham vuốt cầm gật gù, giống như Trương Hoắc Tưởng nâng cao tay nói: "Tôi tán thành đề nghị của Hoắc Tưởng! Nếu vậy thì để tôi với cậu cùng một đội!"
"Thối lắm! Mình không muốn cậu làm đồng đội của mình." Trương Hoắc Tưởng trực tiếp đẩy Phú Tường đang mờ mịt qua chỗ Kỳ Tham: "Tôi muốn cùng đội với Vệ Linh, còn hai người một đội."
Kỳ Tham còn chưa kịp từ chối, Trâu Bằng và Tiểu Lan đứng bên ngoài hô: "Cố lên! Tôi ủng hộ mọi người!" Cũng không chỉ mặt gọi tên, không biết hai người này đang ủng hộ ai nữa.
Đại cuộc giống như đã định, Kỳ Tham không thể làm gì khác đành phải tách khỏi Vệ Linh, một bên hoạt động gân cốt làm nóng cơ thể một bên hỏi Phú Tưởng: "Kỹ thuật đánh cầu của em thế nào?"
Phú Tường nói rất tự nhiên: "Đại học em là thành viên trong đội cầu lông nữ của trường."
Kỳ Tham liếc mắt nhìn Phú Tường: "Thành viên dự bị?"
"... Là đội trưởng đội cầu lông." Phù Tường vội vã nói.
Kỳ Tham ngừng lại một chút, rồi cười ha hả không có ý tốt gì, vỗ vỗ vai Phú Tường nói: "Vậy Trương Hoắc Tưởng ngớ ngẩn kia... Chị giao cho em... Tiểu Tường à, chút nữa phải biểu hiện thật tốt nha! Chị thích em rồi đó!"
"Kỳ học tỷ biết đánh cầu lông sao?" Phú Tường có linh cảm không tốt nên lên tiếng hỏi.
Kỳ Tham cầm vợt quơ quơ, bình tĩnh nói: "Nói thế nào đây ta, giống Vệ Linh nói lúc nãy, không phải không biết chỉ là không quá am hiểu thôi, mà không phải đã có đội trưởng đội cầu lông ở đây sao? Ha hả..."
Phú Tường đổ mồ hôi lạnh, nhìn Kỳ Tham phách lối nói với hai người ở đối diện: "Chơi không thì vô vị quá! Chúng ta đặt cược thắng thua đi!"
"Ba trận thắng hai, ai thua mời cơm!" Trương Hoắc Tưởng nhanh chóng đồng ý.
"Trương Hoắc Tưởng thối tha! Ngoài trừ ăn ra cậu không còn ý nghĩ gì khác sao?" Kỳ Tham mắng.
Đúng là trừ ăn ra Trương Hoắc Tưởng không có ý gì khác: "Vậy cậu quyết định đi!"
"Nếu bên mình thắng, thì đồng đội của cậu phải hôn mình một cái!" Kỳ Tham nhanh chóng lộ ra gian kế của mình cười xấu xa nói tiếp: "Cùng nguyên lý, cậu phải hôn Phú Tường một cái!"
"Đây là ý tưởng gì?" Phú Tường vội vã la lớn biểu thị sự kháng nghị của mình.
Trương Hoắc Tưởng chống nạnh "Hừ hừ" rồi nói: "Nếu bên cậu thua thì cậu phải hôn Vệ Linh còn Phú Tường hôn mình?"
Kỳ Tham không biết xấu hổ giơ cao ngón tay cái: "Chúc mừng cậu đã hiểu được vấn đề!"
"Tôi phản đối!" Vệ Linh và Phú Tường thấy mình giống như bị bán nên trăm miệng một lời đưa ra kháng nghị.
Kỳ Tham chép chép miệng: "Vậy bây giờ để cho công bằng chúng ta tiến hành bỏ phiếu đi? Những người có mặt ở đây ai đồng ý với đề nghị của tôi thì giơ tay tán thành!" Nói xong thì tự mình giơ cao tay.
Trâu Bằng và Tiểu Lan đứng một bên nhìn nhau nhướng mắt, có cơ hội xem trò vui tại sao không đồng ý, nên lần lượt giơ tay tán thành.
Phú Tường thấy vậy thì yên lòng thở ra nói: "Cái này là ba phiếu đối ba phiếu, cuộc bỏ phiếu này thất bại..."
Không ngờ đột nhiên Trương Hoắc Tưởng cũng giơ cao tay nói lớn: "Mặc dù đề nghị của Tiểu Tham Tham có mưu cầu tư lợi riêng, thế nhưng mình cảm thấy đây là một đề nghị hay."
Phú Tường muốn phun máu ra ngoài: "Hai người tính toán muốn chiếm tiện nghi của em với Vệ học tỷ hả? Trận cầu này không có cách nào đánh được rồi!"
"Nhất định phải đánh!" Kỳ Tham dùng vợt đánh vào mông Phú Tường: "Còn phải đánh thật tốt, nếu không có hậu quả gì thì chị không dám chắc đâu!"
Lúc này Vệ Linh mới lên tiếng: "Đừng bắt nạt Phú Tường học muội."
"Đúng đó, đúng đó, thấy người ta hiền là muốn ăn hiếp, rõ ràng là lấy thịt đè người rồi!" Trương Hoắc Tương vội vàng quạt gió thổi lửa: "Vệ Linh! Tại sao cô không quản tốt Tiểu Tham Tham của cô vậy?"
Vệ Linh nhẹ nhàng nở nụ cười: "Còn chưa tới thời điểm quản giáo, không bằng dùng trận cầu này dạy dỗ Kỳ Tham một chút đi!"
"Nhìn kẻ địch kiêu ngạo chưa kìa!" Kỳ Tham nhếch miệng nhìn Phú Tường nói: "Nếu chị là em, tuyệt đối không cam lòng!"
"Chuyện này không phải là vấn đề cam lòng hay không?" Phú Tường thấy dù thắng hay thua thì đối với mình không có cái gì tốt, càng nghĩ càng muốn khóc lên: "Em có thể từ bỏ không?"
"Có thể." Kỳ Tham ra vẻ rộng lương: "Nhưng nếu từ bỏ thì cũng phải có cái giá của nó, một là em hôn hết những người có mặt ở đây, hai là những người có mặt ở đây mỗi người hôn em một cái! Em chọn đi..."
Phú Tường kinh hãi: "Kỳ học tỷ? Tại sao càng ngày chị càng xấu xa vậy?"