Vệ Linh thấy Kỳ Tham nhìn mình thì lúng túng đứng lên, hai tay siết chặt cái ly, nhẹ giọng nói: "Cô còn muốn uống nước không? Tôi đi rót thêm..."
"A... Được. Cám ơn!" Kỳ Tham cũng đáp lại không đầu không đuôi.
Vệ Linh nhìn cô thật sâu rồi xoay người đi ra ngoài.
Ba phút sau, Vệ Linh cầm bình nước ấm trở vào, thấy Kỳ Tham đã xuống giường, đang đứng trước bàn cầm lọ thuốc xem hướng dẫn.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt qua chỗ khác, Vệ Linh thấy Kỳ Tham có ý né tránh, nhất thời khó chịu vô cùng, tâm loạn cả lên, yên lặng đem bình và cái ly đặt xuống bàn, nhẹ giọng nói: "Cô uống nước đi."
"À... Cám ơn, cám ơn!" Kỳ Tham bỏ lọ thuốc xuống, bưng ly nước Vệ Linh đã rót sẵn, uống ừng ực hết sạch.
Vệ Linh cúi đầu, lòng nàng lúc này vừa đau đớn vừa khó chịu, chỉ mấy phút ngắn ngủi, Kỳ Tham đã nói cám ơn ba lần, nếu Kỳ Tham của thường ngày, sẽ không khách khí kiểu này, bây giờ đột nhiên lễ phép, làm nàng cảm thấy khoảng cách giữa hai người lại một lần nữa kéo ra xa. Cũng không thể trách Kỳ Tham, ở tình huống sống chết như tối qua nàng lại thổ lộ tình yêu của mình, làm cho cô không biết ứng phó thế nào, thậm chí nếu từ chối cũng không biết làm sao từ chối, nên đã tự mình dựng lên phòng tuyến tự vệ.
Nghĩ như vậy, Vệ Linh không chỉ không còn hy vọng Kỳ Tham đáp lại tình cảm của mình, mà nàng gần như là vô vọng nhìn Kỳ Tham đứng cạnh bàn không có chút động tĩnh gì, cố gắng dùng âm thanh bình thản nhất nói: "Cô đã tỉnh lại thì gọi điện cho em họ và Hoắc Tưởng đi, để hai người tới rước cô về, chỗ này hơi xa nội thành một chút, họ tới đây cũng mất ít thời gian... Cô trở về giường ngủ thêm đi... Tối hôm qua... Cám ơn cô đã cứu tôi lần nữa... Người của Mục Liên đem xe của tôi tới đây rồi, chút nữa... Tôi trở về nhà trước."
Kỳ Tham 'A', ngoài ý muốn hỏi: "Cô không trở về cùng với tôi sao?"
"Không cần, tôi... Hình như tôi không còn lý do gì để tiếp tục làm phiền cô nữa." Vệ Linh cố ý cười một cách thờ ơ, ý muốn giảm bớt không khí ngột ngạt giữa hai người, nhưng âm thanh bắt đầu run lên, khóe miệng không có cách nào nâng lên được nữa.
Kỳ Tham kinh ngạc nhìn Vệ Linh, một lúc lâu, mới bình tĩnh hỏi: "Tối hôm qua, lúc chúng ta cùng trải qua giây phút sinh tử, cô nói như vậy... Có phải do cô quá sợ hãi hay không?... Nên mới nói giỡn để bớt căng thẳng..."
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham chằm chằm, nghiêm túc nói: "Ở trong bất cứ trường nào đi nữa, tôi đều không thích nói giỡn những chuyện liên quan tới tình cảm!"
Kỳ Tham luống cuống mở miệng, nhưng không biết nói gì cho phải.
Nếu Kỳ Tham đã chủ động nhắc tới, Vệ Linh cũng muốn nói rõ ràng một lần, nàng nhíu mày, trực tiếp nói: "Tôi rất yêu cô, Kỳ Tham. Không biết bắt đầu yêu từ lúc nào... Nhưng tình yêu này đã len lỗi trong tim tôi từ mấy năm trước rồi... Tôi không có cách nào khống chế được tình cảm của mình, tôi thầm yêu cô một cách mù quáng, những điều này tôi chưa từng biết, hơn nữa người tôi thầm yêu lại có giới tính giống tôi... Tôi biết cô không thích người họ Vệ, nhưng tôi không có lựa chọn khác, cho dù là xuất thân của tôi hay chuyện tôi yêu thích cô, tôi đều không thể lựa chọn."
Kỳ Tham càng luống cuống hơn.
Vệ Linh đau khổ chờ Kỳ Tham lên tiếng, nhưng vẫn không thấy cô nói gì, đành tiếp tục nói: "Cô có thể không cần phải trả lời tôi, thật ra từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ thổ lộ với cô, tôi chỉ muốn... Giống như trước đây ở bên cạnh cô là tốt lắm rồi, cho dù cô chưa bao giờ thừa nhận tôi là bạn, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể gặp gỡ, tán gẫu, tôi đã rất thỏa mãn rồi. Tối hôm qua... Là tôi không kiềm chế được tâm tình của mình... Nếu như có thể, cô hãy quên nó đi... Tôi... Cũng phải... Quên đi... Xin lỗi..."
Kỳ Tham thấy nước mắt Vệ Linh chảy dài, vội vã lung ta lung tung lên tiếng đánh gãy: "Không không không, tôi chỉ không biết nên làm sao trả lời cô thôi, thực ra chắc cô cũng biết, mặc dù ngoài miệng tôi nói không coi cô là bạn bè, nhưng trong lòng tôi từ lâu đã xem cô là bạn rồi. Chỉ là tôi không ngờ cô đối với tôi... Cô... Cô xác định là cô yêu tôi? Không phải yêu thích giữa bạn bè với nhau?"
Vệ Linh nghe Kỳ Tham nói vậy, nhất thời thấy ấm ức vô cùng, nước mắt rơi càng nhiều hơn, không muốn tự rước lấy nhục nên chọn cách im lặng.
Kỳ Tham thấy thế, hoảng hồn muốn lau nước mắt cho Vệ Linh, nhưng ai ngờ nàng lui về sau một bước dài, kéo ra khoảng cách nhất định nhìn cô. Kỳ Tham rất đau đầu, theo bản năng giơ tay trái lên muốn vỗ vỗ đầu, thì khẽ động vết thương, đau tới mức nhe răng nhếch miệng, tâm tình cũng không phải rất tốt nói: "Cô thấy đó, cô nói cô yêu tôi, vậy mà tôi tới gần thì cô lại tránh đi, thật ra trong lòng cô cũng không muốn tiếp nhận tình yêu đồng tính... Cũng có khả năng cô đã hiểu lầm tình cảm cô dành cho tôi, nghĩ kỹ lại đi Vệ Linh!"
Vệ Linh nghe mà không biết nên buồn hay tức giận, nhìn nửa người cô đều bị băng vải quấn chặt, liền nhớ tới tình cảnh tối qua cô liều mạng bảo vệ giữ gìn trong sạch cho mình, nhất thời toàn bộ tâm tình đều bị cảm động bao phủ.
Không cần nói thêm gì để giải thích, Vệ Linh lấy hết dũng khí bước tới gần Kỳ Tham hơn, giống như tối qua, ôm eo cô, cúi đầu hôn xuống môi cô, môi hai người chạm nhau chừng vài giây, thì nàng chủ động rời khỏi, lui về vị trí lúc nãy.
Kỳ Tham đứng ngây một chỗ, lúc bị Vệ Linh hôn, chân cô run lên cả người không có khí lực gì, cũng may cô dùng tay vịn cạnh bàn mới đứng được, trợn mắt nhìn Vệ Linh, nhiệt độ trên môi khi tiếp xúc vẫn còn, trong lòng cô không ngừng tự hỏi: Vệ Linh vừa hôn mình sao? Vừa nãy nàng đã hôn mình? Hơn nữa là chủ động hôn mình!!!
Hai người im lặng, cục diện rất lúng túng, Vệ Linh thất bại mím môi cúi đầu, do dự thật lâu, quyết định phải nói rõ, vừa ngẩng đầu định lên tiếng giải thích, thì đột nhiên Kỳ Tham giơ tay ngăn nàng lại, thận trọng nói: "Cô có thể cho tôi hai ngày suy nghĩ được không? Tôi có chút... Trong đầu tôi lúc này không nghĩ được gì hết."
Đây không phải gián tiếp từ chối sao? Trái tim Vệ Linh tan nát, một chút hi vọng mong manh cũng vỡ tan, nàng không nhịn được lùi về sau hai bước, miễn cưỡng để không bật khóc thành tiếng: "Được, vậy tôi đi trước..."
Vệ Linh không còn dũng khí để nhìn thêm bất cứ phản ứng gì của Kỳ Tham nữa, sau khi nàng nói xong, vội vàng xoay người bước nhanh ra khỏi phòng.
Kỳ Tham thấy Vệ Linh gần như chạy đi, lúc này cô mới dựa hắn vào mép bàn, chuyện này còn kích thích hơn chuyện sống chết tối qua nữa, cô thở không nỗi, mau mau hít thở liên tục.
"Tiểu Tham Tham, cậu chết chưa? Thê thảm tới mức nào rồi?... Ồ? Cậu đang làm gì vậy?" Từ ngoài cửa nhảy vào một bóng người, còn mang theo hơi lạnh, trực tiếp ngồi xổm trước mặt Kỳ Tham, cô không cần nhìn cũng biết là Trương Hoắc Tưởng, đứa bạn xấu xa của cô.
Trâu Bằng từ tốn đi vào, trên mặt không nén được lo lắng, cùng nghi hoặc: "Chị 2, chị thấy thế nào rồi? Chị biết Vệ tiểu thư có chuyện gì không mà chạy nhanh dữ vậy, vừa nãy chạy sượt qua hai tụi em, cũng không kịp chào hỏi gì!"
Kỳ Tham không thèm quan tâm thái độ hoàn toàn khác hẳn của hai người, tự nhiên đè nén tâm tình mãnh liệt sôi trào trong lòng xuống, sau đó đột nhiên đứng bật dậy, dùng tay phải nắm cổ áo Trương Hoắc Tưởng đi ra ngoài, vừa lôi kéo vừa nói: "Cậu đi theo mình! Mình có chuyện này cần hỏi cậu!"
"Này này này, có chuyện muốn hỏi mình, xin mời dùng thái độ tốt một chút..."
"Chị 2, không phải chị bị thương nặng lắm sao? Đi chậm một chút a!"
Đêm khuya, trong phòng ngủ của Kỳ Tham, trên đất đầy vỏ đậu phộng, xung quanh snack thì không thiếu, Trương Hoắc Tưởng vừa nhai vừa vỗ giường nói lớn: "Đây là thể loại gì a! Vệ Linh thổ lộ với cậu đơn giản vậy sao? Có lầm không đó!"
Kỳ Tham thì không hứng phấn như Trương Hoắc Tưởng, vết thương vẫn còn rất đau, cô ngồi dựa đầu giường, không nhịn được trừng mắt nhìn: "Cậu đã nói hơn mười lần rồi, có thể yên tĩnh nói chuyện bình thường được không?"
Trương Hoắc Tưởng lại vỗ giường lần nữa nói lớn hơn: "Cậu là đồ đần! Một đại mỹ nữ sống sờ sờ không có gì xoi mói được, trong vòng mười hai tiếng thổ lộ với cậu hai lần, vậy mà cậu lại tinh tướng nói cho hai ngày suy nghĩ, mình thật sự muốn moi óc cậu ra, đem nó đi nấu chín, coi nó có màu gì?"
Kỳ Tham thở dài: "Lúc đó mình không biết nên làm gì mới tốt a! Quá đột ngột rồi! Mình chưa bao giờ nghĩ Vệ Linh đối với mình... Mình tình nguyện nàng cười ha hả nói với mình: Tối hôm qua chỉ là đùa giỡn thôi, đừng coi là thật."
"Đừng dài dòng nữa! Nói mau! Cậu có đồng ý Vệ Linh thổ lộ rồi cùng nàng chính thức yêu đương không?" Trương Hoắc Tưởng kích động tới nỗi quên nhai, nuốt luôn hột đậu phộng trong miệng.
"Nàng là người nhà họ Vệ." Kỳ Tham bất đắc dĩ nói.
Trương Hoắc Tưởng liếc Kỳ Tham nói: "Không phải cậu chứ? Hai gia đình có thù với nhau thì không thể yêu đương? Nói tới mới nói, ngay từ đầu Vệ Linh đâu có ghét bỏ vì cậu họ Kỳ a... Điều bây giờ cậu cần suy nghĩ là cậu có động lòng với Vệ Linh hay không? Nếu như có thì đừng nghĩ gì cả trực tiếp tiến tới là xong! Nếu như không, thì càng đơn giản hơn, trực tiếp từ chối thì được rồi!"
"Mình không biết..." Kỳ Tham đau đầu trả lời.
Trương Hoắc Tưởng lại xé đồ ăn vặt ra, vừa ăn vừa nói: "Cậu xem, cậu nói không biết chứ không phải là không thích, điều này chứng tỏ cậu có cảm giác với người ta rồi. Mình đề nghị cậu, xuất phát từ tâm thái chịu trách nhiệm với cả hai, đừng nên gấp gáp từ chối nàng. Từ từ cân nhắc xem rốt cuộc bản thân cậu muốn gì, ân oán gia tộc quan trọng hay hạnh phúc nửa đời sau của cậu quan trọng. Mình thấy, bây giờ chỉ có mình cậu lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm suy nghĩ cái gì là hận thù gia tộc, chứ bác trai và bác gái chưa bao giờ nhắc lại chuyện năm xưa, hai vị trưởng bối nhà cậu đã sớm bỏ xuống từ lâu rồi."
Kỳ Tham vẫn thấy rất buồn phiền phất phất tay: "Được rồi, được rồi, mình sẽ suy nghĩ thật kỹ, không còn sớm nữa, cậu mau qua phòng khách ngủ đi."
"A... Tối nay không cần mình ngủ với cậu sao?" Trương Hoắc Tưởng bị đuổi xuống giường, cũng không phải quên quan tâm Kỳ Tham: "Hôm nay đi bệnh viện, không phải bác sĩ nói cậu bị thương rất nặng sao?"
Một tay Kỳ Tham phủi một ít vỏ đậu phộng xuống giường, không có tâm tình, trả lời: "Đây là nhà mình, có chuyện gì cũng không phải phiền tới cậu a, đi ngủ đi... Vì chuyện của Vệ Linh, mà cả ngày hôm nay đều không ngủ được yên giấc."
"Vậy cậu mau ngủ đi. Được thổ lộ là chuyện tốt, chứng tỏ cậu rất có mị lực, đừng biểu hiện giống như người ta đòi tiền cậu vậy chứ..." Trương Hoắc Tưởng nói xong thì rời khỏi, mà trước khi đi cũng không quên đem luôn gói đậu phộng và các đồ ăn khác.
Kỳ Tham chờ Trương Hoắc Tưởng đi thì khóa cửa phòng lại, xoay người thấy trên trường lộn xộn hết, chỉ biết thở dài, tay trái cô bị đau, nên chỉ có thể dùng tay phải cầm một góc ga giường kéo cho ngay ngắn lại.
"Ầm... Ầm!" Tiếng lọ thủy tinh rơi từ trên tủ kế bên đầu giường xuống đất, Kỳ Tham nói trong lòng hỏng rồi, vội vã bỏ tấm ga giường xuống, bước qua thì thấy lọ thủy tinh nằm dưới đất, vì có thảm lót nên không bể, chỉ có cái nắp bị bung ra, những tờ giấy đủ màu sắc cũng văng khỏi miệng lọ thủy tinh.