Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 117




P/S: Chương này Vệ Linh thổ lộ nhe… Đánh dấu chuyển biến quan hệ cả hai sau một chặn đường dài....
- ----------------
Kỳ Tham sửng sốt, dùng hết sức chống đất ngồi thẳng, vươn tay chạm vào nước mắt Vệ Linh, lau đi, nhẹ giọng nói: “Làm gì a, không phải tôi vẫn còn sống sao… Vệ Linh, cô đừng khóc, tôi sợ nhất là nhìn thấy con gái khóc a, dù là lớn hay nhỏ…”
Vệ Linh cắn chặt môi ẩn nhẫn, dùng hai mắt còn vươn lệ nhìn Kỳ Tham, được một lúc, nàng mới cúi đầu lấy khăn lau sơ máu trên mặt giúp cô, lúc này lo lắng nhìn vết thương trên bả vai, quay đầu nhìn khắp nhà kho một vòng, muốn đi lên gác nhỏ lấy tấm ga giường xé ra băng lại.
“Quên đi…” Kỳ Tham nặng nề thở hỗn hển, nhìn dáng vẻ khổ sở lo lắng của Vệ Linh, nhưng giờ cả cười cô cũng không có sức: “Băng cũng không đỡ hơn bao nhiêu… Chỉ là… Tôi cảm thấy hơi lạnh…”
Vệ Linh nghe mỗi câu nói của Kỳ Tham đều hết sức miễn cưỡng mới hoàn thành, vội vàng dùng hai tay che miệng để mình không bật khóc thành tiếng, cảm xúc ổn định một ít, nàng tiến gần hơn, hai tay vòng qua eo Kỳ Tham, dùng má của mình kề sát mặt Kỳ Tham, giọng nói mang theo nức nở: “Sẽ không lạnh… Tôi sưởi ấm cho cô…”
Ngoài cửa lại truyền tới âm thanh ồn ào, xem ra không ít người tới, đột nhiên Kỳ Tham trợn mắt, trở tay ôm lại eo Vệ Linh, ở bên tai nàng nhỏ giọng: “Trên gác có một cửa sổ nhỏ, chút nữa cô hãy ra ngoài từ chỗ đó…”
“Tôi không muốn…” Vệ Linh kiên quyết lắc đầu, làm giống Kỳ Tham, nói nhỏ bên tai cô: “Nếu đi chúng ta phải cùng nhau đi.”
“Vệ Linh! Cô là bị đần độn sao?” Kỳ Tham nghe bên ngoài càng loạn, cửa lớn không biết bị cái gì đụng vào, phát ra âm thanh chói tai, lập tức đẩy Vệ Linh ra, nhìn thẳng nàng nói: “Không lẽ cô muốn bị mấy tên đàn ông kia… Không được! Tôi không làm được! Lần này cô phải nghe tôi, đi lên gác nhanh!”
Vệ Linh dùng ngữ khí không thể lay động nói: “Không lẽ tôi vì an nguy của bản thân mà bỏ mặc cô ở đây chờ chết sao? Tôi cũng làm không được!”
Kỳ Tham tức giận nghiến răng, cố ý cao giọng nói: “Cô là Đại tiểu thư cao quý của Vệ gia, nếu như cô không còn thuần khiết… Tôi… Tôi… Cũng sẽ không vì vậy mà nhượng bộ nhà cô bất cứ điều gì đâu!”
Vệ Linh nhíu mày lại, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Kỳ Tham, không để ý bên ngoài đã bắt đầu phá cửa, cắn răng nói rõ từng chữ: “Nhưng cô là người tôi yêu, so với cảm giác tuyệt vọng khi phải ở bên ngoài một mình, thì sự trong sạch của tôi không đáng là gì!”
Kỳ Tham kinh ngạc mở mắt lớn hết sức có thể, nhìn Vệ Linh, cô còn định nói thêm mấy câu khó nghe hơn, đáng tiếc lúc này trong đầu chỉ có một câu ‘Cô là người tôi yêu’.
“Cho dù sau này có thể cô sẽ không để ý tới tôi nữa, nhưng ngay bây giờ, tôi phải ở bên cạnh cô… Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết.” Vệ Linh không thèm quay đầu nhìn cửa sắt không ngừng bị đập phá bên ngoài, vành mắt đỏ ửng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, kiên định nhìn Kỳ Tham.
Khi cửa sắt gần bị phá, một tiếng súng vang lên xé tan màn đêm.
Còn chưa kịp phản ứng gì, thì tiếng súng thứ hai, thứ ba, thứ tư nối đuôi nhau vang lên… Kèm theo đó là mấy tiếng kêu thảm thiết, ánh sáng chói mắt len lối chiếu vào nhà kho tối đen, chưa tới một phút mùi hỏa dược nồng nặc từ bên ngoài bay vào, rồi yên tĩnh không có bất kỳ tiếng động gì.
Kỳ Tham cảm nhận được mồ hôi cô chảy từ trên trán xuống, người nổ súng bên ngoài là ai? Có phải đàn em của Mục Báo không? Nếu đúng vậy thì cô và Vệ Linh chắc chắn sẽ an toàn. Có điều đàn em dưới trướng Mục Báo quá nhiều, không phải ai cũng biết cô, mà lúc này trong tay họ có súng…
Lại có bước chân dồn dập truyền tới, tiếp đến một giọng đàn ông mười phần chính khí nói vọng vào: “Người bên trong có phải Kỳ tiểu thư không?”
Kỳ Tham rùng mình, rất nhanh đưa mắt nhìn Vệ Linh, bởi vì giọng nói này nghe rất quen tai.
“Tôi là Mục Liên. Nếu như không phải Kỳ tiểu thư cũng không sao, chỉ cần không phải người đối đầu với chúng tôi, bất luận thế nào cũng bảo vệ an toàn! Mở cửa ra đi!” Người bên ngoài rất kiên nhẫn lên tiếng nói rõ.
Kỳ Tham cũng không còn gì để hoài nghi, nghe giọng nói cùng với cách người này nói chuyện thì cô đã chắn chắn thân phận của hắn, dùng hết sức lực cuối cùng nói lớn: “Tôi là Kỳ Tham.”
Nói xong bốn chữ này, cô chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng, trước mặt tối sầm, nghe Vệ Linh đau đớn gọi ‘Kỳ Tham’, tiếp theo không còn biết gì nữa…
<... Đối với bạch là rất đơn giản, như là tinh xảo hoá trang, có vẻ thông tục không thể tả, ngươi không cần quá sốt sắng, thành thực sẽ có chút khó, có thể hoàn mỹ đối với ta trái lại là giả tạo, quá khứ ta không muốn nói, có khuyết điểm cũng không sao, ta muốn ngươi tự nhiên... Yêu muốn bằng phẳng! Không muốn trang mò làm dạng đến thiên trường, muốn ngươi rất hiền lành, coi như nói với ta hoang cũng ấm áp. Xin ngươi bằng phẳng, trên đời không có mãn phân lãng mạn…> Tri giác bắt đầu khôi phục, Kỳ Tham nghe xa xa bài hát này vang vọng.
Đột nhiên cô cảm thấy có ai đó đang gõ gõ đầu mình, khiến cô nhức đầu vô cùng, không có cách nào chịu đựng được, bắt đầu ho khan.
“Kỳ Tham!”
“A! Rốt cuộc cũng tỉnh rồi!”
Hai giọng nói vang lên, một nam một nữ, làm lỗ tai cô muốn nổ tung, Kỳ Tham dùng sức lắc đầu, đem toàn bộ lực mở mắt ra muốn coi ai khốn nạn như vậy!
Tầm mắt mơ hồ rồi dần dần rõ ràng, một gương mặt trắng bệch nhưng lộ rõ sự thân thiết lo lắng không ai khác chính là Vệ Linh, người còn lại đứng đó cười vui vẻ hơn nữa râu ria xồm xàm, là Mục Liên.
Kỳ Tham mở miệng, lại không thể phát ra được âm thanh gì. Nhất thời hoảng hốt, vội vàng ngồi bật dậy, nhưng cố gắng thế nào thì cả người cũng vô lực, đau đớn từ tay trái truyền lên não.
Vệ Linh sốt ruột nhìn Kỳ Tham, rất nhanh hiểu được tình hình, xoay người rót ly nước ấm tới ngồi xuống bên cạnh, rất cẩn thận đỡ Kỳ Tham ngồi dậy, thổi thổi rồi đưa ly nước tới bên miệng cô, cẩn thận tới khi ly nước hết sạch.
“Tôi đang ở chỗ nào…” Uống nước xong cổ họng đã trơn tru hơn, nhưng dù sao cũng không có cách nào nói lớn tiếng, Kỳ Tham nhìn dáng vẻ lo lắng của Vệ Linh rồi liếc mắt nhìn Mục Liên.
Mục Liên lấy điện thoại trong túi quần ra, bấm tắt bài hát hắn đang mở, ho khan ngồi xuống cuối giường, nhìn Kỳ Tham nói: “Đương nhiên ở địa bàn của tôi, yên tâm ở đây rất an toàn!”
Lúc này Kỳ Tham mới nhìn ngó xung quanh phòng bệnh một vòng, rồi tự nhìn bản thân mình, thấy vết thương đã được xử lý cẩn thận, nhớ lại chuyện xảy ra, vẫn còn cảm thấy kinh hồn động phách, vội vã dùng tay xoa mặt, rồi ngẩng đầu nhìn Mục Liên nói: “Cám ơn anh đã cứu hai chúng tôi!”
Mục Liên vung tay tỏ ý không có gì to tát nói: “Khách khí cái gì, cô cũng không đơn giản. Có điều tối qua quá nguy hiểm, nếu không phải hai tên đàn em của tôi thấy tình hình không đúng, chạy qua xem xét, chỉ sợ….” Hắn đúng lúc ngừng lại, nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Vệ Linh rồi dùng giọng điệu ha ha chứ không nói tiếp.
Kỳ Tham cũng nhìn Vệ Linh, rồi nhìn Mục Liên nói: “Anh đã lập tức chạy tới cứu chúng tôi, vì vậy tôi sẽ đền đáp ân tình này thật tốt!”
“Cô làm sao đền đáp đây? Bất quá nếu cô đồng ý làm bạn gái tôi, tôi sẽ rất vui vẻ!" Mục Liên nói liên tục, vẻ mặt sốt sắng, rất nhanh thẳng thắng nói: “Ba tôi nói, bên cạnh tôi nên có một người đầy đủ can đảm và mưu lược như cô a!”
Kỳ Tham sửng sờ, Vệ Linh ở bên cạnh giật mình nhanh tay nhắm chặt tay Kỳ Tham. Kỳ Tham cảm nhận được độ lực của nàng, mau mau tỉnh hồn, trước tiên nhìn Vệ Linh rồi quay qua nhìn Mục Liên nói: “Làm bạn gái anh? Chuyện này không phải rất vô căn cứ sao? Chờ anh không còn làm đại ca hắc đạo rồi mới nói đi!”
“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi. Cô xem như tôi đùa giỡn là được, nhưng tôi vẫn cho cô thời gian cân nhắc. Yên tâm, tôi không thích ép buộc ai hết!” Mục Liên đáp lại lời Kỳ Tham, rồi nói tiếp: “Chuyện tối qua, tôi đã giải quyết xong, mấy người đó tôi cũng xử lý gọn gàng rồi, nhưng Kiến Thành là chỗ rất nguy hiểm, tôi khuyên cô không có chuyện gì thì đừng tới làm gì… Bây giờ cô nghỉ ngơi đi, khi nào muốn, tôi sẽ cho người đưa cô về.”
Kỳ Tham gật đầu đồng ý, chờ hắn rời khỏi, mới triệt để thả lỏng thở dài một hơi, ai oán nói: “Năm nay tôi phạm số đào hoa a…” Nói được một nửa thì nhớ lại khoảng khắc tối qua Vệ Linh thổ lộ với mình, điều đáng nói là ngay lúc này nàng lại đang ngồi bên cạnh cô, nhất thời cả kinh, vội vã im miệng, nhưng suýt chút đã cắn trúng đầu lưỡi, lúng túng nhìn Vệ Linh trầm mặt không nói gì.