P/S: Chương này miêu tả quá trình đánh nhau, Kỳ Tham anh hùng cứu mỹ nhân, có nhiều chỗ quá khó hiểu… Thư edit có chỗ nào kì kì, mọi người bỏ qua nhe… Bản thân Thư cũng thấy có gì đó sai sai ha ha….
- ---------------
Võ chai rượu đỏ cứng hơn chai bia rất nhiều, vậy mà Vệ Linh cũng đập vào đầu một tên vỡ tan tành. Thấy tình hình này, Kỳ Tham cũng không có bất cứ chần chờ gì, đẩy ba tên còn lại ra, Vệ Linh cũng đá một cước sau đó, trúng vào chỗ hiểm của một tên. Kỳ Tham nhanh tay kéo Vệ Linh chạy đi, mặc kệ tiếng bước chân đuổi theo ở phía sau, thở hổn hển nói: “Lúc cô đập cái chai xuống, tôi nghe được âm thanh vỡ xương của hắn!”
“Thật sao? Có điều chiêu này là tôi học từ chỗ cô!” Tâm Vệ Linh nhảy thình thịch, nhưng cố trấn định trả lời.
“Lần này tôi cũng không muốn bị thương vô cớ a… Chiêu tung cước đá của tôi, cô học được không?”
“Học được!”
“Một, hai, ba!” . Xin ủng hộ chúng 𝙩ôi 𝙩ại ﹙ 𝗧 R U M 𝗧 R U Y Ệ N﹒𝚅n ﹚
Sau khi đếm xong, cả hai ăn ý cùng nhau dừng lại, nói thì chậm chứ hai người thực hiện nhanh như chớp, cùng nhau xoay người, lấy trọng tâm, đùi phải giơ lên nửa vòng, từng người lần lượt đạp vào ngực hai tên đang trên đà đuổi tới.
Âm thanh rên la đồng thời vang lên, thế nhưng Vệ Linh và Kỳ Tham không có cách nào hài lòng với cú đá này, bởi vì ba tên còn lại đã đuổi tới bao vây hai người ở giữa, trước mắt không có đường thoát thân rồi.
Hai tên bị đạp trúng ôm ngực kêu đau, hùng hùng hổ hổ đứng lên, nhặt đèn pin rọi thẳng vào mặt Kỳ Tham và Vệ Linh, khi thấy vẻ đẹp không tỳ vết của Vệ Linh, một trong mấy tên sửng sốt, sắc tâm nổi lên, cười ha hả nói lớn: “Được! Mỹ nữ cú đạp cũng không nhẹ, nhưng tôi thích! Người đẹp, chút nữa cô phải ra sức bồi thường cho tôi mới được!”
Hắn vừa nói xong, bốn tên còn lại hiểu ý đồng thời cười rộ lên, dồn dập nói: “Đúng là chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy! Chút nữa Tứ ca phải từ từ thưởng thức mới được đó!”
Mẹ! Kỳ Tham tức giận, theo bản năng nắm chặt tay Vệ Linh, Vệ Linh thì không hé môi, nhưng tay đã thấm mồ hôi lạnh, cũng nắm chặt tay Kỳ Tham.
Năm tên đàn ông cười một hồi thì người được gọi là Tứ ca phun ngụm nước bọt xuống đất, nói với Vệ Linh: “Người đẹp, chút nữa em muốn anh ôn nhu với em hay mạnh bạo đây? Muốn anh ôn nhu thì em liền làm bé ngoan, còn muốn anh mạnh bạo… Vậy anh cùng mấy anh em ở đây sẽ không ra tay nhẹ đâu… Sẽ làm em đau…”
Lửa giận đã bốc lên tới đỉnh đầu, Kỳ Tham ném đèn pin tới, mặc kệ có trúng hay không, buông tay Vệ Linh ra, dùng toàn lực đá một cước vào tên trước mặt. Vệ Linh cũng hưởng ứng bắt đầu sử dụng tới quyền cước, nửa sáng nửa tối hỗn loạn vô cùng, nhưng nghe tên Tứ ca nói lớn: “Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, chút nữa anh đây sẽ làm hai em mê mệt!”
Đèn pin Kỳ Tham đã ném đi nên thấy tình hình không được rõ, chỉ dựa vào ánh đèn lắc lư liên tục trên tay Vệ Linh, cô đánh người khác đồng thời cũng trúng đòn, tới khi cùng ngã xuống, cô may mắn chạm được cây đèn pin dưới đất. Nhanh chóng cầm lên liền thấy một tên rút dao ra định tấn công sau lưng Vệ Linh khi nàng đã chật vật đối phó với hai tên khác.
“Tên khốn có phải đàn ông hay không?” Kỳ Tham la lớn tới mức rát cổ họng, tất cả mọi người đều bị tiếng la của cô làm giật mình. Trong khi đó Kỳ Tham nhanh chóng bước tới một tay ôm eo Vệ Linh kéo qua một bên, lưỡi dao lạnh lẽo ở ngay trước mặt cô.
Kỳ Tham cầm đèn pin đập tới, không thể làm gì khác, chỉ cố gắng chống đỡ ba tên trước mặt.
“Rẹt…Rẹt…” Âm thanh da thịt bị dao cắt vang lên, đau đớn từ bàn tay truyền khắp người, là đau tận xương tủy, Kỳ Tham không thể nào nén được tiếng thét đau đớn, máu tươi thấm ướt cả áo, cô giơ tay chụp tay tên cầm dao, cố gắng dùng hết sức lực giành lấy con dao từ tay hắn ta.
Vệ Linh nghe tiếng thét của Kỳ Tham thì hoảng loạn gọi tên cô, đưa đèn pin qua thì thấy cánh tay đang cầm dao của cô chảy máu đầm đìa.
Kỳ Tham không có thời gian để ý tới Vệ Linh, cô nhanh chóng xoay tay thừa dịp có ánh sáng đèn pin, tư thế giống đấu kiếm tiến thẳng tới phía trước, từng bước ép sát một tên, muốn đâm vào bả vai hắn.
Cùng lúc đó, một con dao khác cắm vào tay cô, máu bắn ra tung tóe.
Kỳ Tham đau muốn bất tỉnh, nhưng cô dựa vào ánh đèn trên tay Vệ Linh, nhìn thấy người đàn ông được gọi là Tứ ca, lửa giận bốc lên, tạm thời quên đi hai vết thương đau đớn trên tay, cô cấp tốc đổi hướng thoát khỏi ba tên này, không quan tâm tay mình bị đâm lần thứ ba, trong đầu cô chỉ nghĩ phải đâm con dao này vào ngực Tứ ca.
Tay Kỳ Tham chồng chất vết thương, cô tính toán trong lòng có nửa phút không quan tâm vết thương cá nhân mình, liên tiếp đâm hai tên cản đường, kiểu hành động bất chấp này làm ba tên đứng gần đó phải dè chừng. Kỳ Tham chớp lấy thời cơ, tiến lại gần hơn, Vệ Linh giống như có tâm ý tương thông hiểu được cô muốn gì, xoay người phối hợp rất nhịp nhàng, đá tên đứng chắn trước mặt Tứ ca. Mũi dao trong tay Kỳ Tham dễ dàng dừng trước cổ họng Tứ ca.
Kỳ Tham đoạt đèn pin trong tay hắn, xoay con dao đè sát yếu hầu, rồi chiếu đèn tới chỗ bốn tên còn lại: “Tới đây, tôi sẽ để đại ca các người chết chung với tôi!”
Vệ Linh chạy khoảng năm sáu trăm mét thì đứng lại, một lúc sau cũng có người đang lảo đảo chạy tới, cho dù trong bóng tối, cho dù không cần dùng đèn pin xác nhận, chỉ dựa vào trực giác, Vệ Linh cũng biết người chạy tới nhất định là Kỳ Tham.
“...Cô có bệnh sao? Tại sao không chạy mà đứng đây làm gì?” Kỳ Tham nhìn Vệ Linh đứng đờ ở đó, tức giận vô cùng, lên tiếng mắng.
Vệ Linh thấy bả vai Kỳ Tham có thêm vết thương, áo lông bên ngoài đã không còn hình dạng ban đầu, trên mặt cũng có vết máu, nhưng nàng không biết mặt cô có bị thương hay không? Lúc mắng nàng âm thanh rất thấp, hiển nhiên cổ họng đã bị khàn, chắc chắn đã dùng toàn lực chạy nên khí lực cũng không còn. Nàng không muốn giải thích, cũng không kịp giải thích vì Kỳ Tham đã nắm tay nàng dùng sức kéo nàng chạy theo hướng nhà kho, đồng thời thấp giọng nói: “Chạy mau! Bọn chúng vẫn còn đuổi theo đó!”
Hai người chạy hết tốc lực có thể, cuối cùng cũng tới nhà kho, Vệ Linh trở tay đóng cửa lại, dùng thanh sắt lớn chắn cửa, không để người khác đẩy vào được.
Kỳ Tham ở phía sau, lưng dựa tường, cô không còn sức đứng nữa, chỉ nương theo bức tường mà trượt xuống, khó khăn nuốt nước bọt nằm giảm bớt cảm giác khó chịu ở cổ họng, tay phải nắm chặt vết thương dài bên tay trái, đau tới gần như mất cảm giác. Vệ Linh kiểm tra cửa kỹ càng xong, lập tức chạy tới bên cạnh Kỳ Tham, nàng không biết bọn người đó còn tiếp tục lùng sục truy đuổi hay không, nên nàng không bật đèn, chỉ dám dùng ánh sáng của đèn pin xem xét vết thương trên người Kỳ Tham, áo trắng của cô gần như bị máu nhuộm đỏ.
“Vết thương…’ Vệ Linh hoảng loạn dùng tay che vết thương trên bả vai Kỳ Tham, lại phát hiện máu nhanh chóng chảy từ giữa các ngón tay của nàng, chỉ có vài giây máu đã nhuộm đỏ tay nàng. Còn vết thương dài trên tay Kỳ Tham, vừa nhìn thấy nàng đã giật mình, máu không ngừng chảy ra, tụ một mảng trên mặt đất.
Kỳ Tham yếu ớt lắc đầu, nói với Vệ Linh: “Tôi nhớ trong ngăn kéo… Hình như có băng vải… Không nhớ có thuốc cầm máu hay không…”
Vệ Linh không chờ Kỳ Tham nói xong đã nhanh chóng chạy tới ngăn kéo nhỏ gần đó, mở ra, bên trong bụi bầm dày đặc, nàng phủi bớt bụi thì thấy một bọc plastic, có hai cuộn băng gạc. Quá ít nhưng có còn hơn không, Vệ Linh cầm quay lại chỗ Kỳ Tham, sắc mặt cô trắng bệch, nàng lấy con dao trên tay Kỳ Tham cắt phần áo còn xót trên tay xuống, vết thương sâu dài lộ ra, Vệ Linh nhìn mà hoảng hồn, tim đau đớn như bị ai bóp chặt, hỗn loạn lấy một cuộn băng gạc quấn lại.
Vết thương quá sâu, Vệ Linh quấn tới đâu thì máu thấm ướt tới đó, quấn hết cuộc băng gạc, nàng cũng không phân biệt được chỗ nào là vết thương, chỗ nào đã được quấn băng… Vệ Linh chăm chú nhìn, hai tay nàng run rẩy, nhưng vẫn kiên trì lấy cuộn băng còn lại tiếp tục quấn vết thương.
Kỳ Tham biết Vệ Linh đang lo lắng sợ hãi, liền cố gắng dùng ngữ khí ung dung nhất nói: “Tôi còn định nhờ cô cột nơ con bướm cho tôi… Nhưng đột nhiên nhớ tới, Vệ Linh, cô chỉ biết a… A…”
Nghe Kỳ Tham động viên, ngay khi cột chặt vết thương lại, Vệ Linh đã không khắc chế được, nước mắt chảy dài quỳ gối trước mặt Kỳ Tham, hai tay đỡ cả người cô, lắc lắc đầu: “Cô không thể có chuyện gì được, Kỳ Tham… Cô không được có chuyện gì… Là tôi không tốt, đòi tới chỗ này… Hại cô bị thương nặng như vậy… Cô đừng có chuyện gì… Kỳ Tham… Kỳ Tham, cô…”