Vệ Linh cười theo, mím môi nhìn trời một lúc, rất cẩn thận trả lời: “Gần năm năm!”
“Đúng đó! Năm năm rồi!” Kỳ Tham đưa tay phải ra ở trước mặt Vệ Linh vẫy vẫy: “Mặc dù từng nói không coi cô là bạn bè gì, trong suốt năm năm qua xưng hô vẫn chưa từng thay đổi, cô gọi tôi là Kỳ luật sư, tôi gọi cô là Vệ luật sư… Hỏi thật từ trước tới giờ cô không cảm thấy khó chịu sao?”
Vệ Linh hơi trầm xuống, vừa đùa giỡn vừa nghiêm túc nói: “Vì Kỳ luật sư vẫn luôn gọi tôi là Vệ luật sư, cả hai đều gọi nhau là luật sư nên không cảm thấy có gì kỳ lạ, nếu như Hoắc Tưởng gọi tôi là Vệ luật sư, mà tôi thì gọi Hoắc Tưởng, sẽ lập tức phát hiện không đúng ngay.”
Kỳ Thàm liền nói: “Cô nói cũng đúng, trước đây tôi không phát hiện hai chúng ta vẫn gọi nhau xa lạ như vậy, sau này sửa đi, cô gọi tôi là Kỳ Tham, tôi gọi cô là Vệ Linh, thế nào?”
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham, ngoài miệng nói ‘Được” nhưng trong lòng vẫn tồn tại một cảm giác không xác định.
“Vệ Linh!” Kỳ Tham chơi rất vui vẻ nhìn chằm chằm Vệ Linh gọi.
Vệ Linh chần chờ nhìn cô, không dám phản ứng lại.
Kỳ Tham không vui chép chép miệng: “Sao không trả lời a? Tôi gọi lại lần nữa, nghe tôi gọi nhất định phải phản ứng lại đó! Vệ Linh!”
“A…” Vệ Linh cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên, trả lời bằng giọng nhỏ tới không thể nhỏ hơn được nữa.
Ngược lại, Kỳ Tham lại tràn đầy hứng khởi chỉ vào mình lần nữa: “Tới tới tới, đổi lại đi, cô gọi tôi!”
Gọi thẳng tên sao? Thật ra từ trước tới giờ mỗi lần nhớ tới nàng đều gọi là Kỳ Tham, nhưng chỉ dám gọi trong lòng thôi, đột nhiên phải mở miệng gọi, chẳng biết tại sao lại cảm thấy không dễ dàng chút nào, Vệ Linh cũng tự trách bản thân sao quá rụt rè, cố gắng lấy hết dũng khí gọi: “Kỳ Tham.”
“Sao?” Kỳ Tham vui vẻ nở nụ cười, trả lời vô cùng thoải mái: “Được! Thủ tục thay đổi đã hoàn thành, sau này chúng ta cứ gọi thẳng tên đối phương là được!”
Vệ Linh không biết Kỳ Tham vui vẻ vì cái gì, nhưng riêng bản thân nàng thì tận đáy lòng thấy vạn phần hài lòng, đối với người khác, thì đây chỉ là cách xưng hô bình thường mà thôi, còn đối với nàng, đổi cách xưng hô cùng nghĩa với việc khoảng cách giữa nàng và Kỳ Tham đã được rút ngắn, nên không kiềm được vui sướng trong lòng.
“Hình như đã lâu rồi không mời mọi người dùng cơm rồi đúng không?” Kỳ Tham nói tiếp: “Để mọi chuyện ở đây hoàn toàn ổn định, chúng ta có thể rút lui, tôi sẽ làm chủ mời mọi người một bữa thịnh soạn!”
Vệ Linh mỉm cười biểu thị đồng ý, cùng Kỳ Tham ngồi trên ghế dài, lặng lẽ hưởng thụ chút thời gian riêng tư hiếm có này.
Kết quả, mười mấy phút sau, Kỳ Tham thật sự buồn ngủ, nói với Vệ Linh thêm vài câu, bất tri bất giác ngủ gục.
Vệ Linh sợ Kỳ Tham bị cảm lạnh, muốn gọi cô dậy vào phòng ngủ, lại mong muốn được nhìn dung nhan này nhiều hơn, nhất thời mất đi dũng khí gọi cô dậy lần nữa. Hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh tới mức kỳ lạ, dường như nàng nghe được tiếng tim đập rộn ràng của bản thân, không biết làm sao liếc mắt nhìn Kỳ Tham, lại cảm thấy nhìn chằm chằm người khác đang ngủ là không lễ phép.
Ép buộc bản thân dời tầm nhìn, nhưng vẫn không nhịn được đưa mắt nhìn Kỳ Tham lần nữa, sợ cô bị lạnh, giơ tay muốn chỉnh lại cổ áo cho cô. Đầu ngón tay vô tình chạm vào da thịt ấm áp của Kỳ Tham, chỗ vừa tiếp xúc như bị điện giật, Vệ Linh nhanh chóng ôm đầu ngón tay mình.
“Khụ khụ!” Ngay lúc Vệ Linh còn đang ngây người thì hai tiếng ho khan vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
Tay trái Tô Oánh cầm cái túi đứng trong sân từ lúc nào không biết, cười như không cười nhìn dáng vẻ cuống quít đứng lên của Vệ Linh, âm thanh không lớn không nhỏ nói: “Tôi cứ tưởng Vệ tiểu thư là người thật sự biết giữ mình trong sạch, biết giữ khoảng cách với người đã có chủ rồi chứ!”
Vệ Linh mau mau giải thích: “Tôi chỉ sợ cô ấy bị lạnh, nên chỉnh lại cổ áo thôi!”
“Loại chuyện thân mật này có thể tùy tiện làm sao?” Tô Oánh càng nghi ngờ hơn lên tiếng hỏi, nhẹ nhàng đi tới, ngồi vào vị trí vừa rồi của Vệ Linh, nhìn nàng thấp giọng nói: “Tôi muốn có không gian riêng với Kỳ Tham!”
Vệ Linh hơi cúi đầu, tâm tình như rơi vào hầm băng, trong lòng nàng rất khó chịu nói: “Xin lỗi… Vậy cô ở đây với cô ấy đi, tôi đi trước.”
“Tôi sẽ ở bên cạnh tới khi Kỳ Tham ngủ dậy.” Tô Oánh lộ ra nụ cười gần như hoàn mỹ: “Lúc nãy cực cho cô rồi, Vệ tiểu thư.”
Vệ Linh gật gật đầu, xoay người rời khỏi.
Khi Kỳ Tham thức dậy, cảm thấy cổ vừa tê vừa cứng, mơ mơ màng màng mở mắt ra, hai tay ôm chặt áo lông trắng trên người, nghĩ là áo của Vệ Linh đắp cho mình, cảm nhận bên cạnh có người nhúc nhít, cô thuận miệng hỏi: “Mấy giờ rồi Vệ Linh?”
“Cô đang nói chuyện với ai đây?” Tô Oánh cố ý hỏi.
Kỳ Tham nghe giọng nói không đúng liền quay đầu qua nhìn, rồi đưa mắt nhìn xung quanh, xác định trong sân chỉ có mình với Tô Oánh, không thể làm gì khác hơn lên tiếng hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
Tô Oánh cười nói: “Còn không phải vì lo lắng cho cô sao? Công việc vừa xong thì lập tức tới tìm cô. Nghe nói vụ án đã được xét xử xong?”
“Ừm…” Kỳ Tham hờ hững trả lời, vò cái áo lông của Vệ Linh lại thành một cục, sau đó buông tay, nhìn nó từ từ trở lại hình dáng ban đầu.
“Tối nay cô còn bận việc gì ở đây không?” Tô Oánh đặt tay lên cổ tay Kỳ Tham: “Nếu như không có, theo tôi đi.”
Kỳ Tham nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Oánh nói: “Sao đây? Vẫn tiếp tục scandal sao? Cũng đã qua một hai tháng rồi.”
Tô Oánh bình tĩnh nói: “Tôi biết cô rất quan tâm chuyện xảy ra vừa rồi, nên trong khoảng thời gian đó không dám làm phiền cô tới giúp tôi, có điều scandal vẫn còn đang rất nóng, tại sự chú ý của cô không đặt vào nó nên không biết đó thôi… Ngày mai là ngày đầu tiên bộ phim công chiếu, tôi chưa từng hồi hộp tới mức này, nên tối nay cô phải cùng tôi vượt qua, mà cũng vừa lúc, đã lâu rồi cô không để ý tôi.”
“Vậy sau ngày mai, scandal có thể kết thúc rồi đúng không?” Kỳ Tham hỏi.
“Có lẽ vậy… Cô rất muốn vỡ kịch này nhanh chóng kết thúc phải không?" Tô Oánh cười, cố gắng tìm kiếm đáp án trong mắt Kỳ Tham.
Kỳ Tham chỉ quay đầu nhìn hướng khác, không trả lời phải hay không phải!
Ngoài sân vọng vào tiếng bước chân hỗn độn, Vệ Linh và Trương Hoắc Tưởng dẫn mấy đứa trẻ đi từ viện trước đi tới, khi thấy Kỳ Tham với Tô Oánh, cả hai đều im lặng, bản thân tụi nhỏ đã nặng nề không nói gì, ngửa đầu nhìn hai người lớn cũng không nói gì, lập tức có chút sợ sệt trốn phía sau hai người.
“Xin chào!” Tô Oánh rất tự nhiên nhìn Trương Hoắc Tưởng cùng Vệ Linh vẫy vẫy tay: “Đã lâu không gặp.”
Trong lòng Vệ Linh nghĩ rõ ràng hai tiếng trước mới gặp, nhưng cũng không muốn tính toán với Tô Oánh làm gì, chỉ ôn hòa gật đầu, thản nhiên nói: “Xin chào, Tô tiểu thư!”
“Sao Tô đại minh tinh lại tới chỗ này?” Trương Hoắc Tưởng cũng lên tiếng.
Kỳ Tham đem áo lông đưa qua cho Vệ Linh, thuận miệng nói: “Cô ấy tới tìm mình.”
Tô Oánh cũng đi sau lưng, cúi đầu mở bao tay ra, lấy mấy tấm thiệp mời đưa cho Trương Hoắc Tưởng, cười nói: “Phim điện ảnh mới của tôi công chiếu, hy vọng mọi người có thời gian tới xem, Kỳ Tham cũng có tham gia diễn xuất.”
Trương Hoắc Tưởng cười nói, đưa tay nhận lấy: “Chỉ mong tôi có thể an tâm ngồi trong rạp xem hết phim, ngoài ra có thể xem phim khác không?”
“Được chứ, đây là phiếu thông dụng của rạp chiếu phim XX, cô có thể xem bất cứ phim gì ở đây.” Tô Oánh nhanh chóng trả lời, quay đầu kéo tay Kỳ Tham, nói: “Kỳ Tham, Trương tiểu thư và Vệ tiểu thư đều ở đây, xem ra không có chuyện gì khác, vậy tối nay cô đi với tôi chứ?”
Kỳ Tham nhìn Tô Oánh: “Cô có chuyện muốn nói với tôi sao?”
“Đúng vậy, chuyện rất quan trọng.” Tô Oánh cố ý nhấn mạnh.
Kỳ Tham thấy rất bất đắc dĩ, nói với Trương Hoắc Tưởng cùng Vệ Linh: “Hôm nay mình đi trước, ở đây có chuyện gi thì gọi điện cho mình được không?”
“Mình sẽ cố gắng tận lực không làm phiền buổi tối lãng mạng của hai người.” Trương Hoắc Tưởng quái gỡ nói.
“Cậu muốn chết hả?” Kỳ Tham đe dọa, thay đổi thái độ nhìn Vệ Linh, thấy nàng đang nhìn một hướng khác, giống như không để ý cô đang nói cái gì. Kỳ Tham chép chép miệng, vẫn nhìn nàng nói: “Ngày mai gặp, Vệ Linh!”
Vệ Linh nghe Kỳ Tham tạm biệt mình, không thể làm gì khác xoay đầu qua nhìn cô, cố gắng đè nén chua xót trong mắt, môi giật giật nhẹ, thấp giọng nói: “Ừm, mai gặp, Kỳ Tham!”
Lúc này Kỳ Tham mới tương đối hài lòng nhìn Vệ Linh nở nụ cười, Tô Oánh đứng bên cạnh đã không còn kiên nhẫn nhìn màng tương tác giữa hai người, làm như không có chuyện gì lôi kéo Kỳ Tham rời khỏi, đồng thời cố ý nói: “Tôi đã dặn chị Quyên Tử đặt khách sạn rồi, lần này tôi sẽ đài thọ…”
Nhìn thấy bóng lưng hai người càng đi càng xa, Vệ Linh mất mát cúi thấp đầu, tập trung tinh lực xua tan khổ sở trong lòng, đau nhói trong tim.
“Cô ở đây khổ sở cái gì a Vệ Linh?” Trương Hoắc Tưởng vỗ vỗ vai Vệ Linh, có chút tiếc mài sắt không thành kim, làm như không liên quan nói: “Thấy Tiểu Tham Tham đi với người khác, có phải cô cảm thấy không dễ chịu không?”
“Tôi không có a.” Vệ Linh cuống quít ngẩng đầu che giấu nói.
“Ai… Đường từ từ tu xa hề, gánh nặng đường xa a < Ai hiểu câu này nhắn tin mình sửa lại nhe >. Tôi đã không nhìn nổi bộ dáng đắc ý của Tô Oánh nữa rồi.” Trương Hoắc Tưởng thở dài một hơi.