Có một ngày Vệ Linh tới cô nhi viện vào buổi chiều, Kỳ Tham và Trương Hoắc Tưởng cùng tụi nhỏ tản bộ ngoài sân, nhìn nàng thì gật đầu xem như chào hỏi. Vệ Linh đi tới, nhẹ giọng nói với Kỳ Tham: "Vụ án của bác cả tôi xong rồi, không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, hai ngày nữa ba tôi và anh họ sẽ đi đón bác cả về."
Kỳ Tham "Ồ", gật gật đầu: "Gần đây nhiều thứ xảy ra quá, tôi đã quên mất chuyện này... Có điều ông ấy không sao là tốt rồi."
"Ừm, ba tôi dặn tôi nói với cô tiếng cám ơn, còn tiền thù lao ba tôi đã đồng ý với cô, chờ bác cả về nhà sẽ chuyển hết cho cô." Tâm tư của Vệ Linh không hoàn toàn đặt vào chuyện bác cả mình, nhưng vẫn rất kiên nhẫn nói hết tình hình với Kỳ Tham.
Kỳ Tham lại gật đầu một cái, cô không muốn nói tới chuyện đó nữa, nhìn bầu trời xanh thẳm giữa mùa đông, đột nhiên nhìn Trương Hoắc Tưởng và Vệ Linh: "Ngày mai tôi có chuyện phải ra ngoài một chuyến, có thể ngày kia mới trở lại."
"Đi hỏi tiến triển vụ án sao?" Trương Hoắc Tưởng hỏi.
Kỳ Tham lắc lắc đầu: "Chuyện khác!"
Vệ Linh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kỳ Tham, trong lòng biết không thể hỏi chi tiết được, nhưng gần đây nhìn thấy tâm tình của Kỳ Tham càng ngày càng không ổn định, chỉ lo sợ làm chuyện gì đó không nên làm, lên tiếng hỏi một câu: "Muốn tôi đi cùng cô không?"
Kỳ Tham nửa cười nói với Vệ Linh: "Là việc tư, cô cũng muốn theo tôi sao?"
"Xin lỗi... Tôi chỉ thuận miệng nói thôi." Vệ Linh vội vàng trả lời.
Trương Hoắc Tưởng ở bên cạnh bất thình lình nói: "Thời tiết lạnh, gần đây cậu lại hay nóng tính, ra ngoài nhớ mặc ấm, cẩn thận một chút."
Kỳ Tham hiểu rõ gật đầu: "Mình biết rồi, hai người yên tâm đi."
Ngày hôm sau, một mình Kỳ Tham chạy xe tới ngục giam ở tỉnh XX.
Mục Liên được quản giáo dẫn ra, cách tấm kính lớn nhìn Kỳ Tham, trên mặt lộ sự kinh ngạc nhưng rất nhanh bình tĩnh kéo ghế ngồi xuống, cầm microphone chuyên dụng, nhàn tản hỏi: "Làm sao cô có thể xin vào gặp tôi được, trong khi tôi không đăng ký tên cô trong danh sách thăm nuôi."
"Nếu như chút chuyện nhỏ này mà tôi cũng không làm được, thì sao có bản lĩnh làm luật sư được!" Kỳ Tham cười: "Nhìn anh rất hồng hào, không mập không ốm, xem ra ở trong đó cũng khá."
Mục Liên nhàm chán "A" một tiếng: "Nhàn rỗi không có chuyện gì thì dạy dỗ đám người không phục tôi, bắt bọn họ để tôi luyện tay nghề, xem như một môn thể thao."
"Vậy anh là người cầm đầu trong đó?" Kỳ Tham làm bộ như thuận miệng hỏi.
Bộ dáng Mục Liên nhanh chóng thay đổi trừng mắt nhìn Kỳ Tham: "Cô tới đây chỉ để hỏi chuyện này?"
Kỳ Tham cẩn thận: "Đương nhiên không rồi."
"Có chuyện gì cứ nói thẳng, tôi không thích lải nhải, mà cô cũng không phải kiểu người nói chuyện vòng vo!" Mục Liên làm như không có gì nói: "Mới không bao lâu, xem ra cô thay đổi không ít!"
Nếu không phải thời gian gặp mặt có hạn, Kỳ Tham rất muốn hỏi rõ cô thay đổi chỗ nào? Cô im lặng cân nhắc, đơn giản trực tiếp nói: "Tôi nghe chú Báo nói anh sắp được thả ra. Trước khi anh ra ngoài, tôi muốn nhờ anh giúp tôi một chuyện, thu thập mấy tên cặn bã sắp được đưa vào đây!"
Mục Liên không xác định nhìn Kỳ Tham hỏi: "Là ai? Bị tội gì?"
"Đều là công nhân viên trong cô nhi viện, xâm phạm trẻ nhỏ và ngược đãi." Kỳ Tham nhạt thanh trả lời.
Mục Liên nghe xong liền ngẩn ra, xoay người nhìn ngó bốn phía, tay xiết chặt microphone: "Mấy người?"
"Bảy, nhưng cũng có thể tăng lên." Kỳ Tham dứt khoát trả lời.
"Cô xác định trước khi tôi ra ngoài, bọn họ sẽ được chuyển tới đây sao?" Mục Liên hỏi.
Kỳ Tham suy nghĩ một lúc, ăn ngay nói thật: "Tôi không xác định."
Mục Liên hừ lạnh, nhưng vẫn không ngại phiền hỏi: "Cô với bọn họ có thù sao?"
"Đơn giản tôi thấy không hợp mắt, chán ghét tới đau nhức khắp người." Kỳ Tham trả lời.
"Hừ, thời buổi này làm luật sư còn có người chịu ra tay trượng nghĩa hay sao?" Mục Liên vừa nói vừa liếc mắt nhìn xung quanh rồi thấp giọng hỏi: "Cô muốn tôi trừng trị bọn họ thế nào?"
Kỳ Tham nhìn thẳng Mục Liên, lạnh lùng hỏi ngược lại: "Nếu tương lai, anh có con gái, ở trường nó bị giáo viên cường bạo, cưỡng dâm, ngược đãi, cuối cùng lựa chọn tự sát để được giải thoát... Anh sẽ đối với người đó như thế nào?"
Cổ họng Mục Liên như mắc nghẹn cái gì đó, nhỏ giọng nói: "Mẹ nó, đúng là không bằng cầm thú! Được rồi, cô không cần nói gì hết, chuyện này cứ giao cho tôi. Sau này xảy ra chuyện gì cũng được, cô cứ coi như không biết." Nói xong hai câu này, Mục Liên bỏ microphone xuống, không nhìn Kỳ Tham, xoay người đi vào trong.
Kỳ Tham nhìn bóng lưng Mục Liên, nhỏ giọng nói câu 'Cám ơn', cũng đứng dậy rời khỏi. Năm này tết trễ hơn năm vừa rồi một tháng, nhưng thời gian không hề ngừng lại, chớp mắt đã tới cuối năm.
Cuối năm tòa án cần phải tiến hành xét xử các vụ án còn xót lại, nên không ngừng mở phiên tòa thẩm án, mà vụ án ở cô nhi viện cũng được liệt trong danh sách, hơn nữa còn được ưu tiên xét xử trước.
Nói chung cũng không khiến nhân dân thất vọng là mấy, bảy tên súc sinh khoác trên người cái danh giáo viên và nhân viên chăm sóc ở cô nhi viện, trước sau lần lượt bị phán tù từ mười năm tới hai mươi năm, lúc quan tòa tuyên án, không có bất kỳ điều khoản giảm nhẹ và hoãn hình gì hết, toàn bộ nghi phạm đều phải lập tức chấp hành án.
Vụ án cũng đã lắng xuống, mặc dù xã hội vẫn có rất nhiều người cảm thấy hình phạt này còn quá nhẹ với bọn chúng, nhưng đối với pháp luật có nhiều lổ hỏng như hiện nay, thì mức án này đã là cao nhất rồi.
Kỳ Tham không có bất kỳ ý kiến gì đối với kết quả này, vì cô và Vệ Linh đã đoán được từ trước. Mặc dù riêng cá nhân cô cảm thấy, hình phạt này so với những tổn thương của tụi nhỏ phải chịu không đáng là gì cả, nhưng cô là luật sư, không thể không thừa nhận pháp luật hiện nay là vậy, cho dù là ai đi nữa đều phải chấp nhận.
Hơn nữa mặc kệ bọn họ ở tù mười năm hay hai mười năm, vào lúc này không còn quan trọng nữa. Trong lòng Kỳ Tham biết rõ, sau khi bọn chúng được chuyển tới trại giam có Mục Liên, cái bọn chúng phải đối mặt không chỉ là sự trừng phạt của pháp luật. Nhân tính trừng phạt mới là cái đáng sợ nhất.
Vậy nên bây giờ Kỳ Tham đang cố gắng an ủi Trương Hoắc Tưởng tức giận vì phán quyết này: "Cậu biết ở trong ngục cái gì là thê thảm nhất không? Mình nói cho cậu biết, cái thê thảm nhất không phải là mất tự do mà là chịu sự hành hạ của các tù nhân cũ!"
Bây giờ có không vừa lòng thế nào thì chuyện này coi như đã chấm dứt, Trương Hoắc Tưởng cũng tin lời nói vừa rồi của Kỳ Tham có ý ngầm trong đó cho nên Trương Hoắc Tưởng bắt đầu dồn hết sức lực vào chuyện trùng kiến cô nhi viện, và chữa trị cho tụi nhỏ.
Cuối năm Kỳ Tham cũng không có việc gì quan trọng, vậy là mỗi ngày cô đều tới cô nhi viện hoặc bệnh viên chăm sóc mấy đứa nhỏ.
Mãi cho tới khi sáu đứa nhỏ nằm viện trở về, Trương Hoắc Tưởng vẫn tiếp tục tới phụ đạo tâm lý, cô muốn có được kết quả tốt nhất có thể, viện trưởng mới cũng tới nhận chức, bắt đầu tuyển lại giáo viên cùng nhân viên chăm sóc. Thấy mọi chuyện gần như đi vào quỷ đạo, Kỳ Tham và Vệ Linh mới yên tâm.
Vào một buổi sáng, Kỳ Tham lấy một cái ghế từ trong tiểu lâu đem ra sân mà tụi nhỏ hay chơi, cô đặt cái ghế dưới cây bạch quả, ngồi xuống, khoanh cả hai chân lên hẳn trên ghế, cả người dựa ra sau, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, cảm thấy chỗ này thật nhỏ, vậy mà đã chịu đựng quá nhiều thống khổ. Nhớ lại mấy năm trước lần đầu tiên cô tới đây, từng bị hoàn cảnh nơi đây hấp dẫn, đảo mắt một cái, cảm thụ lại thay đổi hoàn toàn.
Vệ Linh từ trong viện phía trước đi vào, muốn tìm Kỳ Tham và tụi nhỏ làm chuyện gì đó để giải trí, nàng đi vào vườn thì thấy hai tay Kỳ Tham ôm đầu gối cả người cuộn gọn trong ghế, nửa người dựa ra sau, hai mắt nhắm lại, rõ ràng là đang ngủ. Nàng đi lại gần, cúi người lắc lắc bả vai Kỳ Tham, nhỏ giọng kêu: "Kỳ luật sư, thức dậy đi, ngủ ngoài này sẽ bị cảm lạnh."
Kỳ Tham nhăn mặt không thoải mái mở mắt ra nhìn Vệ Linh, không có chút hình tượng nào ngồi thẳng dậy, ngáp lớn nói: "A... Hôm nay thời tiết tốt quá, không cẩn thận ngủ quên."
Vệ Linh ngồi xuống kế bên Kỳ Tham, ngửa đầu nhìn ánh mặt trời, hơi cười nói: "Gần đây cô đã quá mệt mỏi. Hôm nay trở về sớm chút để nghỉ ngơi đi."
"Đúng, hình như từ sau khi tốt nghiệp đại học, tôi chưa từng bận rộn như mấy ngày qua." Kỳ Tham lại ngáp thêm cái nữa, nói: "Thật ra tôi không thể nào yêu thích con nít được a, nhưng không yêu thích không có nghĩa là chán ghét, tôi cảm thấy con nít ngoan, biết nghe lời là tốt nhất, làm ầm ĩ tối ngày tôi không thích, nghe tiếng gào khóc là thấy buồn bực rồi. Lần này có thể làm được vậy... Là sự khiêu chiến với tôi, sức chịu đựng cũng tới cực hạn."
Vệ Linh "Ừ" một tiếng, nói tiếp: "Tôi biết ngoài miệng Kỳ luật sư rất lạnh lùng nhưng trong lòng lại mềm yếu, tốt xấu gì cũng quen biết cô lâu rồi, cô làm người khác cảm thấy rất đáng tin, lần này cũng thế, cô và Trương Hoắc Tưởng đã bỏ ra quá nhiều tâm tư và công sức, mặc dù cô không thích con nít. Có lẽ chuyện này mà giao tay người khác, mấy ai có được sự kiên trì này."
Kỳ Tham thở dài, ngẹo cổ nghĩ gì đó một hồi, đột nhiên thư thái nở nụ cười, cuối cùng xoay hẳn cả người qua nói: "Ai, tôi phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, không biết trước đây cô có phát hiện hay không?"
"Vấn đề gì?" Vệ Linh nhanh chóng hỏi lại.
Kỳ Tham dùng ngón tay chỉ mình, hỏi: "Từ trước tới giờ cô gọi tôi là gì?"
Vệ Linh trả lời theo bản năng: "Tôi đều gọi cô là Kỳ luật sư!"
"Hai chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi a?" Kỳ Tham như đứa bé tự nhiên nháy mắt, rất buồn cười nói: "Tôi mới vừa nhận ra, trong suốt thời quan qua, dù có gián đoạn hay không gián đoạn, hình như chúng ta đã quen biết bốn năm năm rồi đó chứ, có đúng hay không?"