Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 111




Trương Hoắc Tưởng muốn được Kỳ Tham trả lời mình một cách chắc chắn: “Cậu bảo đảm?”
“Mình bảo đảm!” Kỳ Tham nắm tay Trương Hoắc Tưởng, tinh lực dâng lên trong mắt: “Tin tưởng mình!”
Trương Hoắc Tưởng rất nhanh gật đầu, nặng nề lên tiếng “Tốt”, phảng phất đồng ý với đề nghị của Kỳ Tham, rồi xoay lưng đi về hướng phòng ngủ.
Trên hành lang chỉ còn lại Kỳ Tham và Vệ Linh, bóng đêm vắng lặng, sóng vai không nói chuyện, hồi lâu Vệ Linh mới nhẹ giọng nhắc nhở nói: “Người trong cuộc chỉ chứng hoàn toàn không đủ chắc chắn sẽ kết tội được bọn người này.”
“Tôi biết!” Kỳ Tham hít sâu khí lạnh đêm đông, kiên trì nói: “Nhưng nếu chúng ta không biết toàn bộ những người tham gia vào tội ác này, sẽ càng phiền phức hơn!”
Vệ Linh khẽ vuốt cằm: “Điểm này tôi đồng ý… Tiếp theo cô định là thế nào đây?”
“Pháp luật có quá nhiều lỗ hỏng cũng là áp lực cho chúng ta, nên dùng dư luận xã hội gây sức ép, buộc tòa án phải đưa ra trọng hình phán quyết.” Kỳ Tham lãnh khốc nói.
Vệ Linh trầm thấp thở dài: “Như vậy sẽ có tác dụng thật sao? Ý tôi là, nếu thật sự để dư luận xôn xao tới mức không khống chế được, thích hợp sao?”
Kỳ Tham nhìn Vệ Linh, vẻ mặt không biểu hiện gì nói: “Tôi không có vấn đề, nếu cô cảm thấy không thích hợp có thể không tham gia vào chuyện này, bởi vì tôi không dám chắc cuối cùng chúng ta có làm một số chuyện trái với ý nguyện của cô hay không!”
Vệ Linh lại thở dài, hơi nghiêng đầu nhìn Kỳ Tham, nói một cách chắc chắn: “Lần này tôi ủng hộ cô vô điều kiện, thế nhưng tôi muốn cô bảo đảm sẽ không làm chuyện gì khác người.”
“Ừm, tôi đảm bảo. Chỉ cần đám súc sinh kia nhận được trừng phạt chúng đáng phải nhận, tôi sẽ ngừng tay.” Kỳ Tham cũng nghiêm túc trả lời nàng.
Làm dư luận xã hội phát triển tới trình độ nhất định nào đó, phải có khuynh hướng cố định sẽ làm chính phủ thậm chí cả quốc gia không thể không quan tâm. Tuy trên thực tế để toàn thể người dân Trung Quốc quan tâm vấn đề gì đó cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng nếu sự việc đó có nguy hại cho nhân dân ở thế hệ tiếp theo, ảnh hưởng tới sự hài hòa của xã hội thì tốc độ lan truyền sẽ nhanh chóng mặt, mọi người sẽ tập trung phản ánh, thậm chí là bộc phát.
Cô nhi viện cũng không phải là nơi người khác chú ý, đại khái bởi vì bản thân nó đã ẩn chứa những lý do không đơn giản, sẽ không có ai tùy tiện đề cập hay đụng vào. Cô nhi viện đại biểu cho một mặt khác của xã hội, sẽ làm người khác thấy bất lực, đau lòng.
Nhân viên chăm sóc trong cô nhi viện đáng giá để xã hội đặt một trăm phần tin tưởng vào sao? Người dân nghĩ giáo viên ở cô nhi viện là người cao thượng sẽ không làm gì xấu xa sao? Mấy đứa nhỏ trong đó, đứa nào cũng giống trên TV kiên cường vui vẻ sao?
Chỉ cần phơi bày mặt trái của những điều hiển nhiên này, mọi người sẽ thấy khiếp sợ không thôi, dân chúng sẽ ồ lên.
Không có cách nào công bố được kết quả chi tiết điều tra các đứa nhỏ bị xâm hại vì đã được cảnh sát bảo vệ rất nghiêm ngặt, đây là nhược điểm nếu phát triển theo hướng dư luận xã hội, một số truyền thông ngang nhiên tuyên bố chuyện xảy ra lần này, chính phủ nhất định sẽ muốn che đậy sự thật, lừa gạt dân chúng, che chở cho các nhân viên phạm tội.
Dư luận xã hội lần nữa dậy sóng, rất nhiều người dân và công nhân viên chức cùng nhau đệ trình, yêu cầu chính phủ phải điều tra rõ vụ án này, nghiêm trị hung thủ và những đồng phạm đã gây ra tổn thương nghiêm trọng đến những đứa nhỏ vô tội kia.
Dưới tình hình phát triển này, ba tên nhân viên giáo chức xâm hại hai đứa nhỏ tự tử chính thức bị cảnh sát bắt giữ, tiến hành tra hỏi và công bố với người dân. Ba tên này khai nhận đã có hành vi cưỡng dâm cùng ngược đãi với hai đứa nhỏ này, bọn chúng thực hiện rất nhiều lần, thế nhưng trước giờ vẫn không có chuyện gì, không hiểu tại sao lần này hai đứa nhỏ lại tự sát.
Tiếp đó Trương Hoắc Tưởng đã tiến hành thôi miên đối với một vài đứa bé có tâm lý chịu đựng khá mạnh, mặc dù kết quả không được lý tưởng như mọi người mong đợi, nhưng cũng nhờ vậy mà mấy đứa nhỏ đã chỉ ra được hai giáo viên từng thực hiện hành vi xâm phạm mình.
Cho dù nhờ vào xã hội gây sức ép, nhưng bản chất của vụ án này cũng rất nghiêm trọng, cảnh sát tăng cường điều tra, giam giữ riêng biệt những tên bị điểm mặt, ngày đêm lần lượt tra hỏi, cuối cùng căn cứ vào lời khai của bọn chúng, tìm hiểu thực hư, cảnh sát bắt thêm một tên giáo chức và một nhân viên chăm sóc trong cô nhi viện.
Vụ án tới đây tổng tội phạm và tòng phạm có bảy người, toàn bộ đã bị bắt giữ, viện trưởng và viện phó cô nhi viện từ chức nhận lỗi, vẫn bị xã hội theo dõi chặt chẽ và phê phán dữ dội.
Trong suốt thời gian này, phần lớn thời gian Kỳ Tham và Vệ Linh đều ở lại một tiểu lâu trong cô nhi viện, đồng thời cùng với Trương Hoắc Tưởng chăm sóc thương tích, và an ủi động viên những tâm hồn nhỏ dại trong sáng, cũng không quên dẫn dắt bọn trẻ làm sao đối mặt và học cách quên đi.
“Nếu như đoán không sai, bên công tố và tòa án sẽ nhanh chóng tiến hành xét xử và định tội đám súc sinh đó, nhưng cũng sẽ không bị phán tử hình.” Kỳ Tham đang nghỉ ngơi thì lên tiếng cùng Vệ Linh thảo luận tình hình vụ án: “Mười mấy năm hoặc hai mươi mấy năm… Còn có thể là hoãn hình, hay giảm hình phạt, có khả năng mấy năm sau, khi chuyện này lắng xuống, bọn họ sẽ làm như không có chuyện gì ra tù, tiếp tục làm chuyện không có tính người…”
Vệ Linh lo lắng nhìn Kỳ Tham: “Đối với vụ án loại này thì hình phạt như vậy đã là rất nặng, pháp luật ở nước chúng ta càng ngày càng nhẹ, hầu như không có tử hình, vì lẽ đó cô cũng không nên cưỡng cầu bọn họ sẽ bị bắn chết.”
“Chính vì vậy tôi mới không hiểu, tại sao loại rác rưởi không xứng đáng là người đó lại không bị tử hình?” Kỳ Tham tức giận nói: “Bọn họ đã gây tổn thương thể xác và cả tinh thần cho những đứa trẻ vô tội kia, thậm chí còn bức chết hai đứa nhỏ! Quy định bảo vệ trẻ nhỏ là gì? Tụi nó nuốt hận lựa chọn cái chết… Đó không phải là sinh mạng sao?”
Vệ Linh hiểu rõ, càng ngày Kỳ Tham càng không nén được hận thù trong lòng, nhưng vẫn cố gắng động viên: “Pháp luật là dùng để trừng trị tội ác, cũng không phải là công cụ giết chóc, nếu như pháp luật là vạn năng, chắc chắn xã hội đã không xảy ra những chuyện đau lòng thế này. Điều mà luật sư chúng ta có thể làm chính là làm cho tội ác và hình phạt cân bằng.”
Kỳ Tham cũng hiểu ý nghĩa này, chỉ là cô thấy tuyệt vọng lắc đầu: “Tại sao lại như vậy? Nếu chỉ vỏn vẹn thế này, thì pháp luật không phải là công chính, nó không công bằng đối với người bị hại, vĩnh viễn không đạt được hiệu quả tốt nhất.”
Vệ Linh nhìn vẻ mặt thống khổ của Kỳ Tham một lúc lâu, chần chờ, rồi quyết định đưa tay áp vào gương mặt lạnh lẽo của cô, nhẹ giọng nói: “Chúng ta chỉ có thể tận lực giúp đỡ tụi nhỏ, người xấu cũng đã bị bắt, những đứa nhỏ vô tội đó sẽ không bị làm hại nữa… Ngày mai vẫn phải tới, tụi nó còn mấy chục năm đường đời phải đi, mặc dù lần này té ngã rất đau, nhưng tụi nó vẫn phải mạnh mẽ đứng dậy, tiếp tục tiến về phía trước… Đúng không?”
Kỳ Tham giơ tay nắm chặt đầu ngón tay Vệ Linh, nhíu mày nói: “Vậy chỉ có thể xem Hoắc Tưởng có bản lĩnh đó hay không?”
“Còn có tôi và cô ở đây nữa, chúng ta sẽ cùng nhau dẫn dắt tụi nhỏ thoát khỏi đau đớn này.” Vệ Linh chân thành lên tiếng.
Đột nhiên di động trong túi vang lên, hai người trầm mặc nhìn nhau, Kỳ Tham vội vàng buông tay ra, Vệ Linh cũng mau mau lễ phép lui về sau mấy bước ngồi vào ghế dài kéo ra một khoảng cách nhất định với Kỳ Tham.
“Kỳ Tham, cô còn ở cô nhi viện sao?” Giọng nói Tô Oánh vang lên từ microphone, thân thiết không ngớt.
“Ừm, đúng đó, bên này còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý.” Kỳ Tham dựa lưng vào tường trả lời.
Tô Oánh thở dài: “Gần đây tôi cũng thường xuyên theo dõi tin tức, những đứa bé đó quá thảm rồi… Ba tôi gọi điện cho tôi cũng có nhắc tới chuyện này, ba tôi nói những tên khốn không có nhân tính đó nhất định sẽ bị trừng phạt ở mức độ nặng nhất, pháp luật sẽ lấy lại công bằng cho người bị hại.”
Kỳ Tham nói: “Nặng nhất? Pháp luật lấy lại công bằng cho người bị hại là gì chứ? Bây giờ tôi chỉ cảm thấy, dù có đem bọn họ ngàn đao bầm thây cũng không bù đắp được những tổn thương mà mấy đứa nhỏ đó phải gánh chịu…”
“Cô không thể cực đoan như vậy.” Tô Oánh đánh gãy, giống như nhắc nhở nói: “Chúng ta không phải kiểm sát viên cũng không phải quan tòa, chúng ta không có quyền phán ai phải chết, cô là luật sư, danh tiếng đang ở ngọn sóng, nhớ kỹ tuyệt đối không nên làm chim đầu đàn!”
Kỳ Tham không vui dừng câu chuyện lại, không có tâm tình nói tiếp: “Được rồi vấn đề này tôi hiểu rõ, cô còn có chuyện gì khác không?”
Tô Oánh nhạy bén nhận ra Kỳ Tham đối với mình có ý kiến, trì hoãn ngữ khí nói: “Có cái gì cần tôi giúp đỡ không? Có muốn tôi cùng cô giải quyết gì đó không?”
“Thật ra… Cái chúng ta có thể làm quá ít.” Kỳ Tham vừa nghĩ tới những đứa trẻ tội nghiệp ngồi ngơ ngác trong phòng, ánh mắt vô hồn, thì lòng đau xót: “Tô Oánh, cô là minh tinh, là nhân vật của công chúng, ở bên ngoài cô có thể làm nhiều hơn một chút chứ?”
Tô Oánh im lặng, mười mấy giây sau mới nói: “Kỳ Tham, tôi vừa mới nói, với tình huống bây giờ, chúng ta không thể làm gì đó thêm nữa, bên đó, cô cũng không thể đứng ra, như vậy mới có lợi cho cô!”
Kỳ Tham nhíu chặt mày, tức giận dâng lên, ngữ khí cũng lạnh dần nói: “Được rồi, tôi đã biết. Trước tiên vậy đi, tôi còn phải đi hống tụi nhỏ ngủ, cô nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”
Sau khi nói xong thì chủ động cúp điện thoại, bỏ vào túi, nhìn Vệ Linh đứng cách đó không xa nói: “Đi thôi, đi xem tụi nhỏ ngủ được không, một mình Hoắc Tưởng chắc làm không nỗi.”
Vệ Linh gật đầu đồng ý, không nói gì đứng dậy cùng Kỳ Tham đổi hướng đi lên lầu.
Đi được nửa đường, Kỳ Tham không nhịn được lên tiếng: “Xã hội bây giờ loạn thế này, bởi vì cho dù xảy ra chuyện lớn thế nào cũng có một số người chỉ biết lo lắng danh dự và lợi ích cá nhân, hoàn toàn không thế ý sống chết của người khác.”
Lúc này Vệ Linh không nghe Kỳ Tham nói chuyện với Tô Oánh, nên không biết Kỳ Tham đang nói tới vấn đề cụ thể gì, cân nhắc rồi nói: “Mỗi người đều có ý của cá nhân mình, không ai có thể cưỡng cầu người khác có cùng thái độ và ý nghĩ giống mình được, vì lẽ đó chúng ta không nên tức giận khi gặp được người không có cùng quan điểm, không phải sao?”
Kỳ Tham nghiêm túc cẩn thận nhìn Vệ Linh, bất đắc dĩ cười nói: “Nếu như chuyện gì tôi cũng có thể nghĩ thông suốt giống như cô, có thể bây giờ tôi không chỉ là một luật sư.”
“Thông suốt rồi sao?” Vệ Linh an ủi: “Nhưng tôi vẫn là luật sư.”
“Cô làm luật sư rất tốt, cô so với người khác thì tốt hơn nhiều.” Kỳ Tham nói xong lại thở dài một hơi.