Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 110




P/S: Edit chương này đau ghê...
- ----------
Kỳ Tham đang muốn trả lời không gấp mới lạ, thì điện thoại trên bàn vang lên, quay đầu nhìn thấy tên Trương Hoắc Tưởng trên màn hình, cô liền làm động tác im lặng với Tô Oánh, rồi nhận cuộc gọi: “Sao?”
“Kỳ Tham, lần trước mình làm phụ trợ tâm lý ở cô nhi viện, cậu còn nhớ không?” Ngữ khí của Trương Hoắc Tưởng không còn giống thường ngày cười nói vui vẻ nữa, giọng điệu rất nghiêm túc và ngột ngạt: “Bên này xảy ra chuyện lớn, nếu bây giờ có thể, cậu tới đây liền đi.”
Vừa nghe Trương Hoắc Tưởng gọi thẳng tên mình, trong lòng Kỳ Tham đã hồi hộp rồi, lại nghe nói cô nhi viện xảy ra chuyện, dự cảm xấu trong lòng càng mãnh liệt, lúc này không tiện hỏi kỹ, chỉ trả lời: “Bây giờ mình qua ngay!”
“Ừm, mình chờ cậu!” Bên phía Trương Hoắc Tưởng đột nhiên ồn ào hẳn lên, nên cô vội vã cúp điện thoại.
Kỳ Tham nhanh chóng đứng lên, nói với Tô Oánh: “Bên đó hình như xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng, tôi phải đi liền, những chuyện khác lần sau chúng ta lại tán gẫu tiếp!”
“Cô muốn đi đâu?” Tô Oánh cũng đứng lên sau Kỳ Tham, nhìn vẻ mặt Kỳ Tham nghiêm túc, thì sốt sắng theo: “Cô đang bị thương. Nếu không tôi đi với cô…”
“Không cần.” Kỳ Tham nhìn Tô Oánh cười: “Tôi nghĩ tôi có thể xử lý tốt, Hoắc Tưởng đang ở đó, cứ như vậy đi, không cần lo lắng cho tôi.”
Tô Oánh thấy dáng vẻ gấp gáp của Kỳ Tham, cũng không bắt buộc cô nói là đi đâu: “Được rồi, duy trì liên lạc!”
Hai người lên hai xe rời khỏi Kỳ gia, Kỳ Tham trực tiếp nói địa chỉ cô nhi viện cho tài xế.
Khi tới gần cô nhi viện, thì phát hiện xe không thể đi vào, vì đường đi đã bị cảnh sát kéo dây phong tỏa, có không ít cảnh sát ra ra vào vào, ngoài ra còn có vài phóng viên ở ngoài dây phong tỏa tìm hiểu tình hình. Kỳ Tham xuống xe, dặn tài xế đậu bên ngoài chờ cô, đứng đó quan sát tình hình một lúc mới gọi điện cho Trương Hoắc Tưởng.
Khoảng năm sáu phút, Trương Hoắc Tưởng chạy ra đón Kỳ Tham, có lẽ thường ngày Trương Hoắc Tưởng hay tới sở cảnh sát làm phụ đạo tâm lý nên đã quá quen mặt, chỉ nói vài câu thì cảnh sát đứng ở ngoài mở đường cho Kỳ Tham vào, bọn họ chỉ gật đầu một cái chứ không hề hỏi gì.
Hai người đi vào, Trương Hoắc Tưởng cố gắng nói ngắn gọn tình hình với Kỳ Tham: “Sáng hôm nay có hai bé có chứng tự bế tự sát ở khu vực hồ bơi… Dì phụ trách dọn dẹp vệ sinh phát hiện rồi báo cảnh sát… Pháp ý kiểm tra thi thể thì phát hiện… Trước khi hai bé chết đã bị xâm phạm…”
“Cái gì?” Kỳ Tham dừng bước, dáng vẻ không thể tin nhìn Trương Hoắc Tưởng: “Bị xâm phạm?”
Trương Hoắc Tưởng cũng nhìn Kỳ Tham, vành mắt có chút hồng, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Bây giờ cảnh sát nghi ngờ trong cô nhi viện cũng có các bé khác bị… Nên hiệu trưởng và các giáo viên khác cũng tạm thời chịu quản chế của cảnh sát, chờ kết quả điều tra cuối cùng… Có rất nhiều bác sĩ, pháp y đã tới, bắt đầu kiểm tra thân thể từng bé một… Nhất định bọn nhỏ đều bị dọa chỉ, mà vẫn cắn răng không khóc…”
Kỳ Tham nắm chặt tay, tăng nhanh cước bộ, lạnh giọng hỏi: “Từ lúc cậu gọi cho mình tới giờ, đã phát hiện có bao nhiêu đứa trẻ bị xâm phạm rồi?”
“Năm…” Âm thanh của Trương Hoắc Tưởng bắt đầu không che giấu được bi thương: “Toàn là mấy cô bé xinh đẹp, mặc dù bình thường mấy bé này ít giao lưu với người khác, nhưng đều rất nghe lời, mình đã theo tụi nhỏ được một năm, vậy mà từ trước tới nay vẫn không biết mấy đứa bị tên súc sinh nào trong đây làm như vậy…”
“Được rồi…” Kỳ Tham quay đầu ôm chặt Trương Hoắc Tưởng, hơi dừng súc vỗ nhẹ phía sau lưng, cắn chặt răng động viên: “Mình hiểu rồi, không cần nói nữa, bây giờ mấy đứa nhỏ rất cần cậu bên cạnh, mình với cậu đi vào trong, đừng khóc…”
Trong phòng kiểm tra hết sức yên tĩnh. Trương Hoắc Tưởng trì hoãn bước chân, bước rất nhẹ qua tụi nhỏ còn đang xếp hàng chờ, mở cửa, trong phòng chỉ toàn màu trắng, đi vào mấy bước có bức màn màu trắng ngăn lại, Trương Hoắc Tưởng cẩn thận véo một góc lên, nhìn bé đang được làm kiểm tra bên trong.
Kỳ Tham ở phía sau vỗ vỗ vai Trương Hoắc Tưởng, rồi kéo tay cô tới dãy ghế dài ngồi chờ, lúc này Kỳ Tham cũng không biết nên nói gì để an ủi, hay cho dù là an ủi thì cũng không phải an ủi bạn mình. Lúc này tụi nhỏ mới là người đáng được an ủi động viên, thế nhưng tâm hồn đơn thuần đã bị bao phủ bởi mây đen, muốn xóa đi là một chuyện không hề dễ dàng.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, cửa được mở ra, trầm tư của Kỳ Tham bị cắt đứt, quay đầu nhìn thì thấy người tới là Vệ Linh, dáng vẻ này là vội vàng chạy tới, khuôn mặt thể hiện rõ sự sốt ruột và lo lắng.
Hai người nhìn nhau, không nói gì, từ trong ánh mắt có thể nhìn rõ được tức giận và đau lòng của đối phương, điều này còn quan trọng hơn muôn vạn lời nói. Vệ Linh xoay người đóng cửa, tới ngồi bên cạnh Kỳ Tham.
Đột nhiên bên trong bức màn phát ra tiếng la hét chói tai, âm thanh gào khóc của đứa nhỏ hoàn toàn phá vỡ không gian yên tĩnh trong phòng, làm trái tim của mấy người có mặt đau đớn như bị ai bóp chặt. Trương Hoắc Tưởng nhảy lên, kéo bức màn ra, thấy một bé trai không mặc quần áo nằm trên giường, không ngừng than khóc, một tên bác sĩ hốt hoảng ấn hai cánh tay gầy yếu của đứa nhỏ xuống giường, một tên bác sĩ khác có vẻ tỉnh táo hơn, nói lớn: “Đứa nhỏ này cũng bị xâm phạm! Bây giờ tinh thần không được ổn định! Chích thuốc an thần đi!”
“Các người không nên tiếp tục làm tổn thương nó!” Trương Hoắc Tưởng nhanh chân xông vào, giật lấy ống chít, đẩy tên bác sĩ đang đè bé trai ra, cúi người xuống ôm nó vào lòng, khẽ vuốt đầu nói nhỏ: “Được rồi, chị biết em khó chịu, đừng khóc nữa, không sao rồi, sẽ không ai làm hại em nữa…”
Âm thanh bé trai từ từ thấp xuống, cuối cùng không còn tiếng động.
Trương Hoắc Tưởng mặc đồ vào cho nó, suốt quá trình đứa nhỏ vẫn nắm chặt góc áo Trương Hoắc Tưởng, lộ rõ sự hoảng sợ, mê man, lúc đi ra, vành mắt Trương Hoắc Tưởng đã đỏ ửng, nói với Kỳ Tham và Vệ Linh: “Mình dẫn bé đi nghỉ ngơi.”
Kỳ Tham cùng Vệ Linh vẫn đứng đó, chỉ gật đầu không nói gì.
Sau khi Trương Hoắc Tưởng dẫn bé trai đi thì hộ lý lại dẫn một đứa khác đi vào, một lần kéo bức màn được kéo lại, tiếp tục cuộc kiểm tra mới.
Âm thanh bác sĩ cởi quần áo cho đứa nhỏ vang vọng cả căn phòng, Kỳ Tham xiết chặt nắm đấm, cắn chặt hàm răng thấp giọng mắng: “Đáng chết…”
Vệ Linh quay đầu nhìn Kỳ Tham, im lặng vỗ nhẹ tay đang siết chặt của cô. Lúc này nàng cũng không biết nên nói cái gì, đối với tụi nhỏ này, mặc dù nàng chỉ thỉnh thoảng tới thăm, cố gắng giao lưu, nhưng nàng cũng giống Trương Hoắc Tưởng, ở những thời điểm không ai biết chúng đã gặp được người tàn nhẫn như vậy.
Nửa ngày trôi qua, các bác sĩ phụ trách kiểm tra cũng chịu áp lực không nhỏ, mấy chục đứa bé có chứng tự phong bế đã được kiểm tra xong, cuối cùng cũng xác định có mười ba đứa nhỏ bị xâm hại với mức độ khác nhau, trong đó có bốn đứa đã xuất hiện tính tự ngược đãi bản thân, sáu đứa có vấn đề tinh thần rất nghiêm trọng, cần được điều trị gấp.
Vệ Linh và Kỳ Tham mang tâm tình nặng nề tới phòng ngủ tìm Trương Hoắc Tưởng, thấy cô đang ngồi một bên giường ôm đứa bé gái trong lòng, nhỏ giọng nói gì đó bên tai cô bé, cố gắng động viên, dỗ dàng cô bé vào giấc ngủ.
Hơn mười phút sau, bé gái nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, miệng thì trầm thấp nói: “Con muốn mẹ…”
Trương Hoắc Tưởng nghe được, nhất thời không biết làm sao giương mắt nhìn Kỳ Tham cùng Vệ Linh, sau đó dùng hai tay che miệng lại, gào khóc như một đứa nhỏ.
Kỳ Tham và Vệ Linh nhìn nhau một lúc, đi lên trước, cực kỳ cẩn thận ôm đứa nhỏ đặt xuống giường, đắp chăn cẩn thận rồi kéo Trương Hoắc Tưởng rời khỏi.
“Lúc tôi tới, bên ngoài tụ tập rất nhiều phóng viên.” Vẻ mặt Vệ Linh nghiêm nghị, âm thanh cũng không còn ôn hòa của thường ngày, lòng nàng chua xót và bất đắc dĩ: “Trễ lắm là ngày mai, chuyện của cô nhi viện sẽ làm toàn thể người dân khiếp sợ và quan tâm, nhưng việc này nhất định ảnh hưởng không tốt đối với tụi nhỏ.”
Kỳ Tham đưa khăn giấy cho Trương Hoắc Tưởng lau nước mắt đang rơi như mưa, cũng lên tiếng: “Ngày mai tôi sẽ gặp cảnh Phương Thân mời các luật viện giúp đỡ, đồng thời xin lệnh cấm không cho ký giả truyền thông vào cô nhi viện phỏng vấn với bất cứ hình thức nào!”
Trương Hoắc Tưởng lau khô nước mắt, bổ sung: “Còn mấy đứa nhỏ được đưa tới bệnh viện điều trị, phải bảo vệ tụi nhỏ thật tốt!”
Vệ Linh gật đầu, nghiêm tức suy nghĩ rồi nói: “Tụi nhỏ vốn đã có chứng tự bế, bây giờ lại trường kỳ bị… Hoắc Tưởng, trong quá trình điều nhất định phải theo sát vì cô khá hiểu về tụi nhỏ, còn về phương diện pháp luật, tôi sẽ bàn bạc với Kỳ luật sư hết lòng giúp đỡ tụi nhỏ.”
Kỳ Tham đã không thể kiềm chế tức giận trong lòng, đấm mạnh vào tường, táo bạo nói: “Tôi không có cách nào tưởng tượng được, hai đứa nhỏ đã bị sỉ nhục và ngược đãi tới mức nào mới lựa chọn tự sát! Đúng là súc sinh mà đáng bị ngàn đao bầm thây!”
“Các kết quả kiểm tra chi tiết ngày mai sẽ có.” Vệ Linh cau mày nói: “Là ai đã tổn thương tụi nhỏ, DNA sẽ cho chúng ta biết. Thế nhưng với tình hình trước mắt không chỉ một hoặc hai người thực hiện hành vi xâm phạm tụi nhỏ… Cũng không loại trừ khả năng là giáo viên hoặc nhân viên chăm sóc trong cô nhi viện… Vậy ai sẽ đứng ra làm chứng?”
Nói tới chỗ này, nàng liếc mắt nhìn Trương Hoắc Tưởng, Trương Hoắc Tưởng lập tức lắc đầu lia lịa: “Bản thân mấy đứa nhỏ đã mắc chứng tự bế, giao tiếp với mọi người đã rất khó khăn rồi, hiện tại lại có bóng ma trong lòng… Không thể, không thể để tụi nhỏ chịu đựng thêm đau khổ nữa!”
“Chẳng lẽ để bọn chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Ở lại chỗ này? Hay đi nơi khác, mượn danh giáo viên… Hoặc danh nghĩa gì đó, tiếp tục làm hại những đứa trẻ vô tội khác sao?” Kỳ Tham lớn tiếng: “Hoắc Tưởng, cậu nhất định phải nghĩ ra biện pháp!”
Trương Hoắc Tưởng nhỏ giọng: “Mấy đứa còn quá nhỏ! Tâm lý vẫn chưa hoàn chỉnh, đứa ít nhất mới sáu tuổi… Pháp luật sẽ chấp nhận một đứa nhỏ sáu tuổi làm nhân chứng sao? Nếu như không, chúng ta tới chỗ nào tìm nhân chứng? Kỳ Tham, cậu là luật sư, cậu nói thật cho mình biết đi, với tình huống này, chúng ta sẽ thắng sao?”
Ánh mắt Kỳ Tham bắt đầu hung ác nhìn Trương Hoắc Tưởng một hồi lâu, cuối cùng nghiêm túc nói: “Thắng, nhất định sẽ thắng, pháp luật cao tới đâu cũng không thể cao hơn tình người, chỉ cần cậu nghĩ ra biện pháp để tụi nhỏ đứng ra làm chứng chỉ tội những tên cầm thú kia, mình sẽ có cách để bọn khốn đó phải trả giá thích đáng cho tội ác chúng đã gây ra!”