Vệ Linh trầm tĩnh nhìn Tô Oánh: “Kỳ Tham bị người ta đánh vỡ đầu, cô là người yêu của cô ấy, phải dành một ít thời gian để chăm sóc mới đúng.”
“A… Sao Vệ tiểu thư không thêm một câu, Kỳ Tham bị fans của tôi đả thương!” Trên mặt Tô Oánh vẫn treo nụ cười thương hiệu của mình, không nhìn ra được hàm ý trong đó.
Vệ Linh trả lời: “Không, fans của cô làm chuyện như vậy cũng không thể trách cô được, nhưng suy cho cùng, lần này Kỳ Tham bị tập kích có gián tiếp liên quan tới cô.”
Tô Oánh hỏi ngược lại: “Đương nhiên tôi biết, mà chuyện này mắc mớ gì tới Vệ tiểu thư đây?”
Vệ Linh trầm mặc mấy giây, sau đó trả lời Tô Oánh: “Tôi không muốn sau khi Kỳ luật sư bị thương còn phải một mình chịu đựng mọi thứ, cô ấy cần cô bên cạnh.”
“Cô để ý Kỳ Tham nhiều như vậy?” Tô Oánh cười càng tươi hơn: “Mạo muội hỏi một câu, Vệ tiểu thư cùng Kỳ Tham quen biết được bao lâu? Chắc cùng thời gian tôi nhận thức cô ấy không kém bao nhiêu đâu, đúng không? Tôi đã gọi cô ấy là ‘Kỳ Tham’ từ lâu rồi, còn cô vẫn gọi là ‘Kỳ luật sư’. Là tôi bị ảo giác sao? Tại sao tôi luôn cảm thấy giữa cô và Kỳ Tham duy trì một khoảng cách như có như không?”
Vệ Linh nhàn nhạt lắc đầu phủ nhận ý nghĩ của Tô Oánh: “Tôi cùng cô ấy… Không phải bạn bè, càng không có quan hệ ám muội gì, thế nhưng đây không phải là vấn đề cản trở việc tôi quan tâm tới cô ấy.”
“Cô yêu Kỳ Tham sao?” Tô Oánh nheo mắt lại, không hiểu hỏi: “Yêu tại sao cô không theo đuổi? Còn cố tình hẹn gặp tôi, khuyên tôi quan tâm cô ấy nhiều hơn, chuyện này có gì tốt cho cô?”
Vệ Linh ngẩng đầu lên nhìn Tô Oánh, nhẹ giọng nói rất chắc chắn: “Có rất nhiều nguyên nhân khiến tôi không thể mở miệng được. Lúc cô ấy chưa có người yêu, tôi có thể yên lặng ở bên cạnh chờ đợi sự chú ý và quan tâm của cô ấy. Nhưng bây giờ cô ấy đã có cô bên cạnh, tôi nhất định phải học và làm quen với chuyện giữ khoảng cách với cô ấy, chỉ cần hai người hạnh phúc tôi đã thấy rất hài lòng… Không phải rất tốt sao?”
“Tôi có nên khâm phục cô không?” Tô Oánh hỏi, nhưng rất nhanh phủ nhận: “Tôi lại không có cách nào đồng tình với quan điểm của cô, chỉ cần tôi yêu, tôi thích, nhất định tôi sẽ làm mọi cách để thứ đó thuộc về mình.”
“Kỳ luật sự là người chứ không phải đồ vật.” Vệ Linh lẳng lặng nhắc nhở: “Cô đã có được cô ấy, phải biết nắm giữ và trân trọng phần tình cảm này.”
Tô Oánh cười lớn: “Đúng đó, Kỳ Tham là người yêu của tôi, tôi cần giúp đỡ, cô ấy liền chạy tới giúp tôi đóng phim, tôi đói cô ấy lập tức dẫn tôi đi dạo phố ăn cơm, tôi tham gia tiết mục mệt mỏi, cô ấy nhanh chân tới rước chở tôi đi nghỉ ngơi, tôi ở thành phố khác, cô ấy nhắn tin nói bị fans của tôi đánh bị thương, tôi nói cô ấy chờ tôi hết bận sẽ trở về thăm, cô ấy liền ngoan ngoãn không quấy rầy tôi nữa…. Tôi nói những thứ này chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi, đương nhiên tôi biết mình phải làm gì để nắm giữ cô ấy!”
Vệ Linh nghe Tô Oánh không hề để ý giống như đang kể chuyện không liên quan tới mình, ngón tay lơ đãng nắm chặt ly trà, sắc mặt nàng tái đi, ẩn nhẫn một lúc, rốt cuộc cũng có thể lên tiếng nói: “Cô ấy vì cô nhiều như vậy… Cô yêu cô ấy sao?”
Tô Oánh khinh a một tiếng, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn, bộ dạng ung dung hỏi ngược lại: “Nếu như tôi nói tôi chỉ muốn nắm giữ cô ấy thôi thì sao?”
Ánh mắt Vệ Linh trở nên sắc bén, cực kỳ nghiêm túc nói: “Nếu như cô không thật sự yêu cô ấy, ở bên cạnh chỉ vì mục đích nào đó hoặc chỉ muốn chơi đùa. Tôi sẽ thay thế vị trí của cô ở bên cạnh cô ấy.”
Tô Oánh không vui nheo mắt lại hỏi: “Cô dựa vào cái gì?”
“Chỉ dựa vào tôi thật sự quan tâm cô ấy.” Vệ Linh không nhượng bộ, nhìn thẳng Tô Oánh trả lời.
Tô Oánh nhếch khóe môi: “Có điều hiện giờ người Kỳ Tham quan tâm chính là tôi, không phải cô!”
Vệ Linh vẫn nghiêm nghị: “Vì lẽ đó nên tôi kiến nghị cô phải cẩn thận mà quan tâm cô ấy đi. Kỳ Tham là người có tình cảm, không phải cái item, chỉ cần cô nắm được trong tay là có thể tùy ý xử trí.”
“Tôi và Kỳ Tham cả hai đã đồng ý quy tắc yêu đương, không cần người ngoài như Vệ tiểu thư nhúng tay vào.” Tô Oánh cũng không yếu thế hỏi vặn lại: “Cô nên nói được làm được, chú ý giữ khoảng cách với Kỳ Tham, đừng làm người thứ ba.”
Sắc mặt Vệ Linh bất động nói: “Tôi sẽ giữ khoảng cách nếu như cô ấy thật sự hạnh phúc.”
Tô Oánh xem thường: “Cô làm sao biết được tôi và Kỳ Tham không hạnh phúc? Cô biết Kỳ Tham muốn gì sao?”
Vệ Linh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tô Oánh, thản nhiên nói: “Kỳ luật sư không thích nhiệt xảo, cô không biết sao?”
Tô Oánh theo bản năng liếc nhìn ly nhiệt xảo trước mặt mình, nhất thời có chút xấu hổ, vẫn mạnh miệng nói: “Kỳ Tham không thích có quan hệ gì? Là tôi uống, cũng không phải cô ấy uống.”
“Vậy mới nói, cô là người ích kỷ, bình thường đã vậy thì đối với Kỳ Tham cũng không khác gì.” Vệ Linh nhẹ nhàng nói.
“Tôi không cần cô dạy tôi làm sao giao tiếp hay giữ gìn một mối quan hệ.” Tô Oánh đã không thể cười nỗi: “Ngược lại cô mới là người không hiểu cách thức giao du giữa tôi và Kỳ Tham, không cần nói thêm gì nữa, chấm dứt ở đây được rồi Vệ tiểu thư.”
Vệ Linh dừng một chút, cuối cùng gật đầu không nói gì nữa, nàng đứng dậy rồi đặt tiền trà lên bàn.
Tô Oánh cũng cầm lấy áo khoác và bao tay, nhấc chân đi ra ngoài, nhưng trước khi mở cửa rời khỏi, ngừng một chút, hình như cảm thấy chưa hết giận nên quay đầu nhìn Vệ Linh nói: “Tôi sẽ cho cô thấy, là Kỳ Tham đồng ý ở bên cạnh tôi, cô đừng dính dáng tới Kỳ Tham nữa, triệt để từ bỏ đi, Vệ tiểu thư.”
Vệ Linh rủ mắt không trả lời, chuyện tình cảm vốn rất phức tạp khó lý giải, nàng tiêu hao nửa ngày tinh lực, không phải đơn giản muốn Tô Oánh quan tâm Kỳ Tham mà thôi, hay vào lúc này nàng cũng là một người ích kỷ, bây giờ nhìn lại, có vẻ cũng có một ít tác dụng nhất định, nhưng cũng không thể giải quyết vấn đề mấu chốt được.
Thấy Vệ Linh vẫn bình tĩnh như nước không phản ứng lại, Tô Oánh hừ lạnh, xoay người mở cửa rời khỏi.
Vết thương trên đầu Kỳ Tham đã bắt đầu kết vảy, lúc còn mới cứ nghĩ chỉ có một vết thương lớn, ai ngờ giờ phát hiện xung quanh cũng có những vết cắt lấm tấm. Mỗi lần bác sĩ gia đình thay thuốc thì cô đều chạy tới gương nhìn một hồi lâu, rồi cười hì hì tự an ủi chắc sẽ không lưu lại sẹo đâu.
Rốt cuộc Tô Oánh cũng hết bận nên tự mình chạy tới nhà thăm Kỳ Tham, không quên đem theo cả đống đồ bổ với thực phẩm, còn có vài phần tin giải trí cho cô xem.
Kỳ Tham nhìn tin tức giải trí “Đối với chuyện mấy hôm trước fans có hành vi bạo lực, Tô Oánh thay mặt fans của mình xin lỗi người bị hại”, “Tô Oánh mượn cơ hội này tuyên bố: Tuy là một minh tinh, rất hy vọng bản thân mình có thêm nhiều fans, nhưng cô mong không có trường hợp này xảy ra thêm lần nào nữa, không muốn có một số bạn chủ quan phán đoán rồi gây tổn thương cho người khác”, “Còn liên quan tới chuyện đối tượng trong scandal bị fans của mình đả thương, Tô Oánh bày tỏ rất thất vọng…”.
Kỳ Tham đọc xong cười như không cười trả lại cho Tô Oánh: “Ừm, hy vọng lời nói của cô đối với fans não tàn có tác dụng.”
“Không tức giận hả?” Tô Oánh vươn tay sờ sờ miếng băng trên trán Kỳ Tham, đột nhiên nghiêng người hôn xuống vết thương: “Xuất phát từ nội tâm, tôi thành thật nhận lỗi với cô!”
Kỳ Tham theo bản năng ngửa đầu ra sau, nhìn chằm chằm Tô Oánh: “Cô không có chuyện gì chứ?”
“Tôi không có chuyện gì, chỉ sợ cô giận tôi thôi.” Tô Oánh cười nói: “Gần đây quá bận rộn không thể phân thân được, vì giúp tôi nên cô mới bị thương, đáng lẽ tôi phải tới thăm cô sớm hơn.”
Kỳ Tham tiếp lời: “Giúp cô là tôi tình nguyện còn vấn đề này xem như là phát sinh bất ngờ, tôi cũng không thể trách cô được.”
Tô Oánh mỉm cười nhìn Kỳ Tham: “Cô rất biết thông cảm cho người khác, quả thật làm tôi không thể nào không cảm động, muốn tôi cám ơn cô như thế nào đây?”
“Mau mau hoàn thành vở kịch này đi, để tôi có thể đường đường chính chính bước ra đường, coi như là cám ơn tôi!” Vẻ mặt của Kỳ Tham vẫn không nhìn ra cô đang vui hay buồn, nhạt thanh nói: “Cô không biết đó thôi, tôi dưỡng thương ở nhà mà mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu phóng viên tới đập cửa muốn phỏng vấn, còn quấy rầy người nhà tôi. Làm sao mai phục tôi cũng không sao, thế nhưng tôi không muốn bất cứ ai quấy rầy người nhà tôi, cô hiểu chưa?”
Tô Oánh hoãn hoãn nụ cười: “Phóng viên giải trí chính là không chừa chỗ nào có thể săn được tin tức, chắc chú và dì cũng sợ hãi đôi chút.”
“Vẫn còn tốt, có điều không thể nào yên tĩnh nghỉ ngơi được.” Kỳ Tham nói tiếp: “Bộ phim của cô chừng nào chiếu?”
Tô Oánh trả lời: “Trước tết chắc chắn không có vấn đề… Sao cô thiếu kiên nhẫn vậy? Sợ?”
“Đừng dùng phép khích tướng với tôi, vô dụng thôi!” Kỳ Tham đột nhiên táo bạo lên: “Trừ phi cô có cách để đám phóng viên đó đừng tới nhà tôi mỗi ngày, như vậy tôi giúp cô náo loạn ở bên ngoài thế nào cũng được! Bằng không, nói thế nào cũng là phí lời!”
Tô Oánh thở dài: “Cô vẫn vì chuyện bị đánh mà tức giận a, xin lỗi, tôi sẽ nghĩ biện pháp. Vết thương của cô còn chưa hoàn toàn khép lại, đừng nóng vội, cũng đừng tức giận.”