Tô Oánh nghe giọng điệu nghiêm túc của Vệ Linh, lúc này cô mới cảnh giác, thu hồi tâm tư đùa giỡn, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Vài ngày tới tôi sẽ trở về, khi đó tùy Vệ tiểu thư chọn địa điểm và quyết định thời gian.”
“Được rồi.” Vệ Linh trả lời, trước khi kết thúc cuộc nói chuyện, do dự một lúc Vệ Linh mới nói: “Nếu bây giờ chưa trở về được, tôi nghĩ Tô tiểu thư vẫn nên dành thời gian gọi điện hỏi thăm Kỳ Tham thì hơn!”
Tô Oánh lập tức nói: “Chuyện này tôi tự mình biết sắp xếp, không cần Vệ tiểu thư bận tâm.” Cho dù không khí nói chuyện không được đúng lắm, nhưng hai người vẫn giữ đúng lễ nghĩa chào tạm biệt nhau.
Kỳ Tham nằm trên giường dưỡng thương, người làm đem vào cho cô một gói đồ được chuyển phát nhanh. Ngồi dậy mở ra, bên trong có rất nhiều đồ bổ khác nhau và không ít đồ ăn vặt, nhìn đồ ăn vặt này rõ ràng là đặc sản chỗ Tô Oánh đang ở để tuyên truyền phim, không khỏi lắc đầu cười, tùy tiện bỏ đồ bổ qua một bên, lấy một bịch đồ ăn vặt xé ra ăn, gật gù mùi vị không tệ lắm, liền lấy điện thoại nhắn cho Tô Oánh: Hương vị đồ ăn vặt không sai, trở về mang nhiều thêm chút.
Mấy tiếng sau Tô Oánh mới trả lời tin nhắn: Không thành vấn đề, nhớ ăn đồ bổ, nếu không fan não tàn của cô thương tâm.
Kỳ Tham không hiểu hỏi: Fan não tàn của tôi? Ai?
Lần này Tô Oánh trả lời ngay: Ngu ngốc! Cô cảm thấy ngoại trừ tôi thì ai có khả năng là fan não tàn của cô chứ?
Kỳ Tham thấy đề tài này quá nhàm chán nên bỏ điện thoại xuống, tiếp tục ăn, quay đầu nhìn có nhiều món cô ăn không được, nên nhắn tin cho đứa bạn tham ăn của mình thông báo chỗ cô có rất nhiều đồ ngon, mau tới, chậm trễ hết ráng chịu.
Chưa tới nửa tiếng Trương Hoắc Tưởng đã có mặt trước nhà Kỳ Tham.
Hai người bạn cùng ngồi xếp bằng trên giường lớn, đem hết các loại đồ ăn xé ra, mỗi loại đều muốn nếm thử, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm…
“Tô Oánh đúng là rất thương cậu á… Xoạch… Xoạch… Nhiều đồ ăn ngon như vậy… Nếu là mình, mình sẽ đồng ý gả liền.”
“Cậu có chút lương tâm được không? Có mấy bịch đồ ăn đã muốn bán mình rồi? Lại nói, mình có thể gả sao? Mình là cưới về… Mà ai là người mấy ngày trước nói mình và Tô Oánh không hợp nhau?”
“Xoạch… Xoạch… Là mình… Ngoại trừ những thứ này… Xoạch… Xoạch… Thì cậu với Tô Oánh đúng là không có cái gì tạo nên cảm giác hòa hợp hết đó, cậu không thấy vậy sao? Hai người thuần túy không cùng một đẳng cấp… Cậu á, bề ngoài thì ầm ĩ, nhưng nội tâm lại muốn tìm một người ổn định chân thật, hơn nữa tiềm thức đặc biệt thiếu cảm giác an toàn… Xoạch… Xoạch… Ân, còn Tô Oánh, mình chưa tiếp xúc nhiều với cô ta nên không thể nói quá rõ, nhưng cô ta tuyệt đối là kiểu người lúc nào cũng suy nghĩ ngày mai đi nên làm gì để trêu chọc người khác, không phải là người an phận thủ thường, mình nhớ cô ta thuộc chòm sao Song Ngư thì phải, so với mình là chòm sao Thủy Bình còn không an phận hơn!”
“Lúc cậu nói chuyện… Không phải, lúc cậu ăn có thể nào đừng chép miệng được không? Ai ai, đừng nhìn xung quanh làm gì, trong phòng này ngoại trừ mình và cậu làm gì còn ai khác! Mà cậu là Thủy Bình vừa vặn đựng con cá Tô Oánh rồi, cậu thấy thế nào?”
“Con mẹ nó! Cậu không vừa mắt muốn đẩy qua cho mình? Tô Oánh là con cá quá lớn, mình chỉ là cái bình nhỏ thôi, không chứa nỗi cô ta đâu!”
“Được được, vậy chúng ta tiếp tục phân tích, cậu nói Tô Oánh không thích hợp với mình, vậy cậu cảm thấy ai thích hợp với mình?”
“Xoạch… Xoạch… Xoạch…”
“Này! Trương Hoắc Tưởng! Cậu sắp chết chưa?”
“Mình vẫn sống khỏe mạnh! Đừng ầm ĩ, mình đang suy nghĩ về người đó.”
“Vừa ăn vừa suy nghĩ? Cậu dùng quai hàm để suy nghĩ sao? Nó có bị mệt không?”
“Cậu thật nhiều chuyện! Ân! Mình nghĩ ra rồi, nên nói làm sao cho cậu hiểu đây… Thật ra… Xoạch xoạch… Mình thấy vấn đề quan trọng nhất không phải là ai thích hợp với cậu, cậu hiểu không? Mà là cậu muốn ai kìa. Ví dụ như mình nói Tô Oánh với cậu không thích hợp, cậu cũng hỏi nguyên nhân, sau đó không phản đối cũng không đồng ý, điều này chứng tỏ trong lòng cậu đã không thích cô ta rồi. Cậu suy nghĩ thật kỹ, nếu như cậu coi trọng cô ta, mình là bạn của cậu, nói hai người không thích hợp, chắc chắc cậu sẽ rống lên tới mức đỏ mặt tía tai cùng mình ồn ào rồi: Tụi mình làm sao không thích hợp?… Những câu đại loại như thế, đúng không?
“Cậu nói quá nhiều, không có câu nào hữu dụng với mình cả!”
“Mình nói thật tình, cậu xác định nghe hiểu chứ? Mình nói cậu đó, tính khí quá ương ngạnh, còn thích mạnh miệng, gấp lên là ngũ cốc không phân, lục thân không nhận… Một nửa của cậu chỉ phải là người có tính cách mềm mỏng, nhưng không phải loại dẹo dẹo đâu… Đúng rồi, mình gọi đó là ‘Ngón tay mềm’, người đó phải là người có chủ kiến, bất cứ lúc nào cũng bình tĩnh phân biệt rõ đúng sai, biết bước tiếp theo nên làm cái gì, cùng cậu một cương một nhu là một kết hợp tuyệt vời! Vậy mới hoàn mỹ!”
“Theo cậu nói mình chỉ có thể tìm người tính cách mềm mại chứ không thể tìm người có tính cách ngang ngạnh sao?”
“Cậu là thiên hạ đệ nhất cứng rồi, còn có người cứng hơn sao? Cậu là người không thích làm theo sự sắp xếp của người khác, nếu tìm người giống cậu chỉ được cái tức giận, sớm muộn gì cũng tan vỡ! Hãy tìm người giống như mình nói, biết vừa đấm vừa xoa, biết chừng mực, lúc nào nên nắm lúc nào nên buông, thì cậu sẽ không tự chủ được mà cúi đầu nghe theo thôi ha ha ha…”
“Mịa nó, đừng làm như cậu giỏi lắm, mình mềm không được cứng cũng không xong, mình thích loại trung gian ha ha ha… Chờ đã, cậu ở đây lâu rồi, ăn cũng gần hết đồ ăn, mà vẫn chưa nói mình với Tô Oánh không thích hợp cái gì?”
“Hai người không phải là giả à… Quên đi, chờ mình ăn xong rồi nói tiếp… Xoạch xoạch…”
Khi Tô Oánh tới phòng ăn tầng cao nhất thì thấy Vệ Linh đang ngồi uống Hồng Trà, ly thủy tinh trong suốt tinh xảo, nước trà thì đỏ hồng như rượu vang không lẫn một chút tạp chất nào, hương thơm thoang thoảng.
Nhìn thấy Tô Oánh tới, Vệ Linh đặt ly trà xuống đứng dậy gật đầu chào rồi mời Tô Oánh ngồi, cũng ôn hòa hỏi: “Muốn uống chút gì không?”
“Nhiệt xảo đi.” Tô Oánh đưa lại menu cho nhân viên phục vụ, nhìn hắn rời khỏi mới lấy mũ lưỡi trai xuống, dùng ngón trỏ chỉ vào đồng hồ trên tay mình rồi nhìn Vệ Linh cười: “Xin lỗi, tới trễ nửa tiếng.”
Vệ Linh mỉm cười trả lời: “Không sao, cũng may hôm nay tôi không có chuyện gì khác cần làm.”
“Ở trong ấn tượng của tôi, mặc kệ là chỗ nào, vào mùa đông buổi chiều cũng luôn luôn yên tĩnh thế này, mặc dù lạnh, thế nhưng hầu hết mọi người đều cảm thấy rất an nhàn.” Tô Oánh nói xong thì tự nhiên lắc đầu: “Vậy mà đã lâu rồi tôi không được hưởng thụ.”
Vệ Linh cúi đầu dùng ngón tay xoa xoa ly trà vẫn còn nóng, nói: “Tại sao không dừng lại.”
“Nếu tôi dừng lại thì người khác sẽ liều mạng đuổi theo thậm chí sẽ vượt qua.” Tô Oánh thở dài hai tiếng, sau khi nhân viên phục vụ đem nước uống lên, thì Tô Oánh điều chỉnh tư thái: “Được rồi, thời gian nói chuyện phiếm chấm dứt ở đây, Vệ tiểu thư có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”