Kỳ Tham nhịn xuống đau đớn để bác sĩ và y tá xử lý vết thương cho mình, bác sĩ lấy từ vết thương trên tay cô ra một mảnh thủy tinh nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng không hé môi nửa lời, mặc dù trong lòng đem Tô Oánh và nhóm fans não tàn này mắng vô số lần, trên mặt vẫn thản nhiên bình thường.
Vệ tam gia thì bận rộn tới lui đóng tiền viện phí theo toa bác sĩ, bác sĩ cũng không chờ Ông đóng xong, dù sao thì cứu người vẫn quan trọng hơn, lúc này đã chuẩn bị bôi thuốc và băng vết thương lại rồi. Rốt cuộc cũng có thời gian rảnh rỗi, Vệ Linh đứng bên cạnh thấy Kỳ Tham vô cùng sốt sắng lấy điện thoại trong túi quần ra, soi vết thương dữ tợn trên trán, rồi toát miệng nói: “Tới đây, chụp dùm tôi mấy tấm để lưu niệm!”
Vệ Linh lấy điện thoại trong tay Kỳ Tham, rất muốn trách cô không biết nặng nhẹ, nhưng lại sợ ảnh hưởng tới quá trình làm việc của bác sĩ, nên im lặng, mở điện thoại chụp năm sáu tấm, làm xong liền nhờ bác sĩ băng vết thương lại.
Trên đầu quấn vài vòng, Kỳ Tham lại kêu Vệ Linh chụp cho mình vài tấm nữa, sau đó ngồi dựa vào ghế, cầm điện thoại gửi hình cho Tô Oánh kèm theo dòng tin nhắn: Xem fans của cô làm được chuyện tốt gì đây!!!
Vệ Linh đang dùng bông thấm cồn để chùi vết máu còn xót trên mặt giúp Kỳ Tham, vô tình nhìn thấy cô gửi tin nhắn cho Tô Oánh, thần sắc liền trở nên phức tạp, nhìn cô một cái, ngưng việc trong tay đứng lên qua ghế khác ngồi.
Kỳ Tham gửi xong tin nhắn, bỏ điện thoại vào túi, nghiêng đầu nhìn Vệ Linh, cười nói: “Ai, Vệ luật sư, cuối cùng cô cũng chịu để ý tới tôi rồi!”
“Cô vì cô ấy bị đánh thành như vậy, cô ấy sẽ tới xem cô chứ?” Vệ Linh không trả lời câu hỏi của Kỳ Tham, chỉ đau lòng nhìn vết thương chằm chằm hỏi.
Kỳ Tham cười cợt: “Tô Oánh là kiểu người bận rộn, tới nhìn tôi làm gì?”
“Cô… Hai người không phải đang yêu đương sao, cô bị thương, không phải cô ấy nên tới xem sao?” Lúc này Vệ Linh đã không kịp nhớ tới việc phải tránh hiềm nghi hay vấn đề gì khác, chỉ thẳng thắn muốn biết Kỳ Tham vì Tô Oánh tới mức này rồi, Tô Oánh có đau lòng và quý trọng tình cảm của Kỳ Tham hay không?
Kỳ Tham thở dài, thuốc tê bác sĩ chích đã bắt đầu hết tác dụng, cô đau suýt chút nữa nhe răng nhếch miệng la lớn, nhưng vẫn cố chịu đựng nói: “Tôi không có chuyện gì, cô không thấy tôi vẫn có tinh thần ăn nói linh tinh sao? Tô Oánh có tới hay không đều được!”
Lời nói này Kỳ Tham nói rất nhẹ nhàng nhưng khi Vệ Linh nghe vào chỉ cảm thấy khổ sở không thôi. Đây là dáng vẻ khi yêu của Kỳ Tham sao? Cô có thể vì người mình yêu mà vỡ đầu chảy máu, vậy mà không có chút gì oán giận, vẫn vì Tô Oánh suy nghĩ trước sau, cô chỉ một mình lặng lẽ chịu đựng và trả giá, cũng không hề cân nhắc muốn nhận lại như mình đã bỏ ra… Đây chính là người nàng yêu, người mà nàng ngày đêm khát vọng được yêu thương… Bây giờ thì tình yêu đó đã dành cho nữ nhân khác rồi!
Kỳ Tham nhìn dáng vẻ thất thần của Vệ Linh, vội vã quơ quơ tay trước mặt nàng: “Ai… Vệ luật sư?”
“Tôi không có chuyện gì.” Vệ Linh vội vàng đi qua một bên, nhìn Kỳ Tham nói: “Tôi đi coi chú út đã đóng viện phí như thế nào rồi? Tại sao vẫn chưa quay lại.”
Xử lý vết thương xong, bác sĩ lại sắp xếp cho Kỳ Tham chụp não, Vệ tam gia và Vệ Linh vẫn ở bên cạnh, chạng vạng thì Vệ nhị gia gọi điện cho Vệ tam gia nói ba tên thiếu niên tập kích Kỳ Tham đã bị cảnh sát bắt rồi, theo điều tra ban đầu thì ba người này là fans của Tô Oánh. Vì scandal gần đây giữa Tô Oánh và Kỳ Tham, chủ quan cho rằng Kỳ Tham hại Tô Oánh gặp chuyện phiền toái, nên muốn ra tay cho cô bài học, vừa vặn phóng viên giải trí đưa tin Kỳ Tham là luật sư, nên đã chờ cô trước tòa án.
Mà điều bọn họ không ngờ là Kỳ Tham cũng có chút công phu, một cước của cô trực tiếp đánh gãy ba xương sườn của một tên trong đó. Vệ tam gia thì xuất thân là quân nhân, ra tay cũng tàn nhẫn không kém, tay của hai tên còn lại cũng trật khớp.
Bị dằn vặt ở bệnh viện hết nửa ngày, rốt cuộc bác sĩ cũng xác định Kỳ Tham chỉ bị thương bên ngoài mà thôi. Vệ tam gia cùng Vệ Linh đưa cô về Kỳ gia, cuối cùng có thể có được một chút yên tĩnh như mong muốn rồi.
Vệ Linh đưa Kỳ Tham về tới nhà rồi, mà lòng nàng vẫn canh cánh khó chịu vì Kỳ Tham bị thương vô bệnh viện nửa ngày mà Tô Oánh không hề điện thoại hỏi thăm được một lần, ngay cả một tin nhắn cũng không có. Thậm chí nàng cũng bắt đầu vì Tô Oánh kiếm cớ: Tô Oánh là đại minh tinh nên rất bận rộn, không có thời gian nhìn tới điện thoại, vì lẽ đó không thấy tin nhắn của Kỳ Tham. Cũng có khả năng nhìn thấy mà không biết nên trả lời thế nào… Âm thầm tìm cách tới thăm Kỳ Tham.
Thế nhưng tất cả những ý nghĩ này chỉ là phán đoán chủ quan thôi, ngày hôm sau đọc tin tức giải trí, mọi suy nghĩ liền bị lật đổ hoàn toàn...
“... Hôm qua Tô Oánh cùng đạo diễn Minh Đạo tham gia một buổi tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh mới, đối với những câu hỏi của phóng viên liên quan tới scandal gần đây, trên mặt Tô Oánh vẫn luôn treo nụ cười thương hiệu nói mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, còn đặc biệt khẳng định đối tượng trong scandal chỉ là người bạn tốt của mình thôi. Khi phóng viên hỏi Tô Oánh có yêu thích người cùng phái không? Thì Tô Oánh lại đùa giỡn trả lời nhiều khi cô là song tính cũng không chừng. Một phóng viên lại hỏi vấn đề cụ thể hơn liên quan tới Kỳ Tham, Tô Oánh vẫn vui cười nói không biết sau này có yêu thích Kỳ Tham hay không, còn bây giờ vẫn chỉ là quan hệ bạn bè…”
Vệ Linh đọc được nửa chừng thì tức giận vô cùng, tay nàng bóp chặt góp tạp chí, suýt nữa là vò nát.
Đây là gì? Là một lời giải thích với truyền thông sao? Hôm qua cô ta tham gia buổi tuyên truyền nên không có thời gian tới xem Kỳ Tham cũng có thể hiểu đi, vậy mà cô ta lại thản nhiên phủ nhận tất cả quan hệ với Kỳ Tham, vậy những gì Kỳ Tham chịu đựng là tự làm tự chịu sao?
Lần này nàng không khắc chế bản thân nữa, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Kỳ Tham: Vết thương còn đau không?
Hình như Kỳ Tham dưỡng thương không có chuyện gì làm, nên trả lời tin nhắn rất nhanh: Đau a, đương nhiên đau rồi, có điều đỡ hơn hôm qua nhiều.
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham nhấn mạnh từ ‘Đau’ hai lần, trong lòng cũng đau theo: Vậy cô nên nghỉ ngơi thật tốt không nên lộn xộn, muốn ăn cái gì thì nói nhà bếp làm cho cô ăn.
Kỳ Tham trả lời: Ha ha ha ha ha! Cô nói giống như tôi sắp chết vậy, cho nên phải tranh thủ ăn những món mình thích.
Vệ Linh đọc xong tin nhắn, tâm nghĩ người này tại sao không biết kiêng cử như vậy, qua một lúc nàng lại nhắn qua một tin nữa: Tô tiểu thư có tới thăm cô chưa? Có gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô không? .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Kỳ Tham trả lời: Không có a, mấy ngày trước cô ấy nói phải đi tham gia hoạt động tuyên truyền cho phim mới, có lẽ quá bận rộn nên không thể phân thân được.
Câu trả lời này của Kỳ Tham chính thức chấm dứt sự lạc quan trong lòng Vệ Linh, đồng thời khiến lòng nàng đau đớn chua chát không thôi, nàng để điện thoại xuống bàn, không muốn nói chuyện với người này nữa.
Nhưng ngồi được một lúc lại cầm quyển tạp chí lên, định xem nốt phần chưa đọc hết, nàng kinh ngạc phát hiện, tin tức sau đó chính là hình ảnh Tô Oánh ở buổi họp báo ôm và kiss nữ chính khác, tái hiện lại một trong những cảnh cảm động trong phim.
Được rồi!
Vệ Linh nhắm mắt lại, hít thật sâu rồi mở mắt ra, cầm điện thoại lên, không hề do dự, bấm số điện thoại của Tô Oánh.
Chuông reo một lúc lâu, tưởng không có ai nhận cuộc gọi, đang định tắt thì đầu dây bên kia có người tiếp, ngữ khí thản nhiên hỏi: “Là Vệ tiểu thư sao? Hay là do tôi lưu nhầm tên rồi?”
“Là tôi!” Vệ Linh cố gắng dùng ngữ khí ôn hòa để trả lời: “Tô tiểu thư, cô có biết Kỳ Tham bị người ta đánh không?”
“Tôi biết.” Ngữ khí Tô Oánh trở nên cẩn thận hơn: “Có điều quá bận nên chưa có thời gian hỏi thăm. Làm sao? Vệ tiểu thư rất quan tâm Kỳ Tham sao?”
Vệ Linh hít sâu một hơi, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn, rất nghiêm túc nói: “Đúng vậy. Tôi muốn cùng Tô tiểu thư gặp mặt tán gẫu một lúc, không biết lúc nào Tô tiểu thư có thời gian rãnh?”