Kỳ Tham nghe Vệ Linh hỏi, có chút sững sờ, nửa cười nói: “Không biết cô ấy có thời gian hay không? Làm sao? Vệ luật sư muốn gặp Tô Oánh?”
Vốn dĩ vừa hỏi xong Vệ Linh đã cảm thấy rất hối hận và lúng túng, không ngờ lại nghe Kỳ Tham trả lời không biết Tô Oánh có thời gian hay không, chứ không phải khẳng định hay phủ định, điều này càng làm Vệ Linh thấy ảo não hơn, khẩu khí cũng không còn duy trì sự ôn hòa: “Là Kỳ luật sư nhớ cô ấy mới đúng.”
“Tô Oánh là người bận bịu, thời gian đều dùng để kiếm tiền, tôi nhớ cô ta không nổi.” Kỳ Tham vừa nói vừa khom lưng cúi đầu nhìn tờ báo trong tay Vệ Linh, nhất thời “A” một tiếng cười nói: “Tốc độ truyền thông hiện nay đúng là rất nhanh, có điều tại sao chụp tôi mơ hồ không rõ thế này…”
Tay Vệ Linh run lên, trực tiếp đem tờ báo bỏ lên bàn, đứng dậy nói: “Kỳ luật sư xem thong thả, tôi còn có việc, thất lễ không thể ở lại cùng cô nói chuyện được.”
Kỳ Tham không làm gì khác đành lên tiếng: “Ồ… Vậy cũng tốt, mà chuyện tới nhà thầy Tôn thì sao?”
“Cuối tuần này.” Vệ Linh thuận miệng trả lời, rồi gọi Citrus đang quấn bên chân Kỳ Tham, đi thẳng về hướng biệt thự nhỏ của mình.
Kỳ Tham nghĩ thầm, hôm nay người này ăn trúng thuốc súng sao? Kỳ Tham sờ sờ mũi, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Thứ bảy, Vệ Linh mang theo Citrus tới nhà thầy Tôn, ngoài trừ Kỳ Tham và Trương Hoắc Tưởng thì Phú Tường và Tiểu Lan cũng tham gia náo nhiệt, xác định không có mặt Tô Oánh, Vệ Linh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng người nhiều chuyện đi tới chỗ nào cũng có thể nhiều chuyện được, sở dĩ hôm nay Phú Tường và Tiểu Lan tới sớm là vì tin tức của Kỳ Tham và Tô Oánh gần đây. Khi Vệ Linh vừa vào cửa, đã thấy hai người này quấn lấy Kỳ Tham hỏi thăm, đơn giản hỏi cô có thật đang cùng Tô Oánh làm tới cùng hay không?
“Này này, hai đứa này nói như vậy là sao? Cái gì gọi là làm tới cùng?” Trương Hoắc Tưởng sớm đã nhận được tin tức hôm nay sư mẫu làm thịt kho tương, nên cô vui vẻ hớn hở, ngồi đó dùng giọng điệu trưởng bối giáo huấn hai bạn nhỏ của chúng ta: “Minh tinh cũng là người vậy? Hai người hỏi những câu bình thường có được hay không? Do có quá nhiều người giống như hai đứa, cho nên các nhân vật công chúng không thể nào thoải mái yêu thương được!”
Tiểu Lan lập tức nhảy vào nói: “Chị Hoắc Tưởng nói là thoải mái yêu đương, vậy chuyện của chị Kỳ và Tô Oánh là thật sao? Chị Kỳ, chị nói cho tụi em biết chút đi, chị với Tô Oánh là ai theo đuổi ai trước?”
Vệ Linh thấy rất khó chịu khi phải ngồi đây nghe mọi người vì chuyện scandal này mà cãi nhau, nàng đang cố gắng điều chỉnh tâm tình thì từ sau lưng truyền tới giọng nói lanh lảnh trong sáng: “Muốn biết câu trả lời, tại sao không trực tiếp hỏi tôi?”
Ánh mắt mọi người liền đổ dồn về hướng phát ra âm thanh, thấy Tô Oánh mặc quần áo thể thao màu sậm không biết đứng đó từ lúc nào rồi, Tô Oánh nở nụ cười thoải mái tháo kính mát xuống, trực tiếp đi vào, không hề che giấu ngồi xuống bên cạnh Kỳ Tham.
Tiểu Lam ngồi ở đằng sau hống chuyện, vừa thấy Tô Oánh tới, thì đứng lên, lại chỗ Trương Hoắc Tưởng ngồi xuống, nhìn Tô Oánh cười ha hả nói: “Ai nha, hôm nay thời tiết đẹp quá, sau khi ăn cơm trưa xong chúng ta làm gì đây?”
“Chúng ta có thể leo núi hóng gió ha ha ha…” Phú Tường nhanh chóng phát biểu ý kiến.
Trương Hoắc Tưởng thì thản nhiên ngồi đó ăn vặt, cười cười nói: “Ai, Tô đại minh tinh sao lại có thời gian rảnh rỗi thế này?”
“Hôm qua Kỳ Tham có gọi điện thoại cho tôi nói hôm nay mọi người tụ họp ở đây, tôi không nhịn được chạy tới tham gia cuộc vui.” Tô Oánh tươi cười liếc nhìn Kỳ Tham nãy giờ vẫn không nói gì: “Đột nhiên tới xem như niềm vui bất ngờ ha.”
Kỳ Tham nhíu mày, cố ý nói lớn tiếng: “Ừm! Vui muốn chết! Gần đây có phải sự nghiệp của cô xảy ra vấn đề gì không? Tại sao có nhiều thời gian vậy?” Nên có thời gian chạy tới đây gặp gỡ mọi người.
Tô Oánh hoàn toàn không muốn tính toán với Kỳ Tham, vẫn duy trì nụ cười đặc trưng, cố ý tới gần hơn ôm cánh tay cô, như chú chim nhỏ nép vào người Kỳ Tham: “Cô mong tôi không có việc gì làm, sẽ dành nhiều thời gian cho cô hơn chứ gì!”
Kỳ Tham không nói gì, hiển nhiên không có hứng thú cùng Tô Oánh diễn.
“Tôi ra ngoài coi thầy Tôn có gì cần giúp đỡ không?” Trương Hoắc Tưởng đột nhiên đứng dậy để lại một câu rồi bỏ đi, không thèm để ý phản ứng của mọi người đang có mặt.
“Em phải đi cho thỏ ăn.” Phú Tường cũng đứng dậy rời khỏi.
“Em… Em đi ra ngoài phơi nắng, bảo dưỡng da dẻ một chút đây.” Tiểu Lan cũng nhanh chóng tìm cho mình cái cớ rồi quay lưng chạy mất.
Tô Oánh cười ha hả nhìn mấy người đó lần lượt chạy trốn, ngược lại dùng ánh mắt hơi ác liệt nhìn Vệ Linh vẫn ngồi đó im lặng không nói gì.
Vệ Linh nhẹ nhàng nhìn Tô Oánh và Kỳ Tham một chút, không nói tiếng nào, nhưng sắc mặt hơi tái, đứng lên đi ra khỏi phòng.
Chờ mọi người đi hết rồi, Kỳ Tham mới nhìn thẳng Tô Oánh: “Chỗ này cần gì phải diễn tạo scandal?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!
2. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
3. Từng Bước Trộm Tâm
4. Hồng Bài Thái Giám
=====================================
“Tôi thật sự muốn cùng mọi người tụ họp mà.” Vừa nói xong cũng buông tay Kỳ Tham ra, cười nhưng lại không phải như đang cười: “Làm sao, cô không cao hứng sao?”
Kỳ Tham lạnh nhạt nói: “Ở trước mặt các nàng không cần thiết phải làm bộ.”
“Không lẽ cô đã nói với các nàng tôi và cô chỉ là đóng kịch thôi sao?” Tô Oánh biến sắc hỏi.
“Đương nhiên không.” Ngoại trừ Trương Hoắc Tưởng và em họ Trâu Bằng, Kỳ Tham âm thầm bổ sung trong lòng.
Lúc này Tô Oánh mới yên tâm, cười chỉ vào gò má Kỳ Tham: “Tôi biết rồi, tuy không nói sự thật cho các nàng biết, nhưng cũng không muốn lừa dối các nàng đúng không? Vậy tôi sẽ kiềm chế lại, không làm khó cô.”
Lúc ăn trưa, mọi người đều tự giác tránh hai vị trí bên cạnh Kỳ Tham, ai cũng chọn chỗ cách xa cô, Tô Oánh mỉm cười, đương nhiên ngồi bên tay trái Kỳ Tham.
Do Vệ Linh không vui nên dẫn theo Citrus đi dạo quanh ngọn núi, nàng trở về hơi muộn, nên đành phải ngồi vào vị trí còn lại bên cạnh Kỳ Tham.
Mọi người bắt đầu dùng cơm, không khí trên bàn ăn hơi quỷ dị, ngoại trừ Tôn giáo sư và Tôn phu nhân, hai lão nhân đã quen với thế thái nhân tình vẫn cười ha hả ra thì những người còn lại đều yên lặng ăn cơm với thức ăn trước mặt mình.
Lúc này Tô Oánh gắp một miếng thịt bò hơi lớn, cười hỏi Tôn phu nhân: “Dì, đây là thịt bò sao?”
“Đúng đó, bắp bò.” Tôn phu nhân cười trả lời.
Tô Oánh cười gật đầu, rồi bỏ vào chén Kỳ Tham, nói: “Đây, lần này đừng nói tôi không nghĩ cho cô đó nhe, nếm thử coi mùi vị như thế nào?”
Kỳ Tham nhìn Tô Oánh, cười gắp lên cắn một miếng, nhai kỹ nuốt chậm, nhìn Tôn phu nhân nói: “Sư mẫu nấu ăn ngon thật, hương vị rất đậm đà.”
“Con dẻo miệng quá đi! Nếu thích thì ăn nhiều một chút, đây là món sở trường của sư mẫu, coi Tô Oánh quan tâm con chưa, gắp cho con miếng lớn như vậy.” Tô phu nhân vui vẻ cười nói.
Tô Oánh lập tức tiếp lời: “Đúng đó, vậy mà trước đây cô còn trách tôi không thương cô bằng người ngoài a.”
“Cô vốn không thuộc kiểu người biết săn sóc người khác.” Kỳ Tham nghe Tô Oánh nói móc mình, nhất thời không cam lòng yếu thế châm biếm lại: “Còn không biết ngại dám ở trước mặt thầy và sư mẫu nói xấu tôi.”
Tô Oánh ha ha hai tiếng: “Cô đó! Cô đó! Ra ngoài với tôi, tôi lạnh cũng không biết sưởi ẩm cho tôi, còn ghét bỏ tay tôi lạnh!”
“Là cô cảm thấy quá lạnh mới lôi kéo tay của cô đó chứ.” Kỳ Tham nhướng lông mày đáp trả.
Trương Hoắc Tưởng gặm xong đùi gà trong tay, miệng trống nên lên tiếng nói: “Thôi nha! Hai người chú ý tới cảm nhận của những người còn độc thân xung quanh được không? Ở đó mà ân ân ái ái!”
“Cậu mới ân ân ái ái!” Kỳ Tham trừng mắt nhìn Trương Hoắc Tưởng.
“Chúng tôi có ân ân ái ái hay không, không cần cô lo a!” Tô Oánh cũng lên tiếng phản bác lời của Trương Hoắc Tưởng.
Vệ Linh ở bên cạnh thấy Tô Oánh và Kỳ Tham liếc mắt đưa tình, lòng nàng đau đớn vô cùng, chịu không được nữa đột nhiên đứng bật dậy, mọi người có mặt kinh ngạc nhìn nàng. Vệ Linh lúng túng nhịu nhẹ mày, nhỏ giọng nói: “Tôi ăn no rồi, mọi người tiếp tục ăn đi, tôi ra ngoài dạo một vòng.” Nói xong đẩy ghế đi thẳng ra ngoài.
Vệ Linh bước nhanh qua cái sân lớn, nàng dừng ở giữa cầu gỗ, hai tay nàng nắm chặt thành cầu, dùng sức hít thở không khí, hận không thể đem toàn bộ chua xót trong nửa ngày này phát tiết toàn bộ ra ngoài, giờ phút này nàng không còn muốn suy đoán Kỳ Tham và Tô Oánh có phải thực sự ở bên nhau hay không? Tô Oánh đối với Kỳ Tham rất thân mật, mà Kỳ Tham thì dung túng Tô Oánh, nhiêu đây cũng đủ thấy quan hệ giữa hai người họ không đơn giản như Kỳ Tham đã nói với Vệ Duyệt.
Kỳ Tham và Tô Oánh thật sự yêu nhau… Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, gần như trong nháy mắt đó, Vệ Linh đau đớn tới mức không thở nổi.
Sâu sắc yêu say đắm một người, toàn bộ tâm tư đều giao ra. Không quan tâm mình phải yên lặng yêu thầm bao lâu, nhưng cuối cùng đã tới thời điểm phải đem phần tình cảm này mai táng, yêu thích một người không có nghĩa phải được đáp lại, điều này không phải vừa bắt đầu nàng đã hiểu rõ sao? Nhưng tại sao khi biết được kết quả thế này lại đau khổ không ngớt thế này? Vệ Linh thấy trống vắng vô cùng, mọi thứ dồn nén muốn nổ tung, thống khổ hành hạ suýt chút nữa nàng phải bật khóc thành tiếng.
Đột nhiên bả vai bị vỗ nhẹ, không biết Kỳ Tham ra đi từ lúc nào, nghiêng đầu nhìn Vệ Linh hỏi: “Không có chuyện gì chứ? Sao lúc nãy cô ăn ít vậy?”
Vệ Linh lui về sau hai bước, ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt mỉm cười thân thiết trước mắt, nàng nhanh chóng dời mắt qua chỗ khác: “Tôi… Khẩu vị hôm nay không tốt lắm.”
“Sắc mặt cô không tốt lắm.” Kỳ Tham nói kiểu nửa đùa nửa thật, hơn nữa còn giơ tay sờ trán Vệ Linh: “Không phải bị cảm rồi chứ?”
Vệ Linh cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay Kỳ Tham, nhất thời run lên, theo bản năng hất tay Kỳ Tham ra, lại lui ra sau thêm hai bước, lễ phép nhưng mang theo sự ngăn cách nói: “Tôi có chuyện gì hay không cũng không liên quan gì tới cô, xin cô tự trọng.”
Kỳ Tham vuốt tay có chút đau, nhíu mày nhìn Vệ Linh hỏi: “Đây là làm sao? Tôi quan tâm cô cũng không được sao?”
“Người cô phải quan tâm không phải là tôi.” Vệ Linh nghiêm túc cau mày nhìn Kỳ Tham nói tiếp: “Kỳ luật sư, cô đã có bạn gái rồi, nên duy trì khoảng cách thích hợp với người khác để tránh những hiểu lầm không đáng có.”
Kỳ Tham kinh ngạc “A” rồi nói: “Cô nói tôi với Tô Oánh… Không phải! Nhưng chẳng lẽ tôi yêu đương thì không thể đối xử với những người xung quanh như trước đây sao?”
“Chí ít người đó là tôi.” Vệ Linh không có tâm tư đùa giỡn với Kỳ Tham, vẫn rất nghiêm túc nói: “Tôi không muốn vì cô có một ít hành động không biết phân nặng nhẹ, làm người yêu cô hay người khác hiểu lầm.”
Vì câu nói này, Kỳ Tham bắt đầu khó chịu lên: “Vệ luật sư, cô nói quá nghiêm trọng rồi đó, theo ý của cô, nếu đã yêu đương thì không thể quan tâm những người xung quanh mình sao?”
“Người khác thì tôi không quan tâm.” Vệ Linh cố chấp nói: “Nhưng với tôi thì không được.”